7.
“Bây giờ, trò chơi bắt đầu.”
Trong phòng, Lâm Quy cười như mấy tên bị thần kinh: “Căn biệt thự bị bỏ hoang này có ba tầng tất cả, các người phải trốn đi, bằng không nếu tôi tìm được thì các người sẽ bị phạt đấy.”
Đám người kia không hẹn mà cùng nghĩ tới cái gì đó, thoáng chốc sắc mặt ai nấy cũng đều trắng bệch.
Quy tắc của trò chơi này là do bọn chúng tự đặt ra, hiển nhiên bọn chúng cũng là người rõ nhất sự trừng phạt kia ghê tởm đến nhường nào.
Thế nên ngay khi thoát khỏi sợi dây thừng, bọn chúng lập tức lao ra ngoài như điên.
Lâm Quy đứng yên tại chỗ, thậm chí còn ân cần bật đèn cho đám người nọ.
Rất nhanh sau đó, từng tiếng gào thét đầy tuyệt vọng liên tiếp truyền đến.
Dù bọn chúng có chạy đi đâu thì cũng vô ích mà thôi.
Biệt thự này đã được sửa lại, nơi đây đã biến thành một mật thất khổng lồ.
“Chuẩn bị xong rồi, chúng ta bắt đầu chứ?”
Lâm Quy mỉm cười nhấn vào máy tính giờ, đám người Tiêu Duệ hoảng sợ nhìn cậu ấy, sau đó bọm chúng chen nhau tìm nơi trốn.
Thật là vui.
Tôi mang mặt quỷ giống với cái của Lâm Quy, điều chỉnh lại giọng nói, cầm lấy chiếc rìu hơi nặng rồi bắt đầu lên đường diễn vai NPC của mình.
Tiêu Duệ há miệng thở hổn hển, cho đến khi chính hắn biến thành chuột bạch, hắn mới nhận ra nỗi sợ hãi này có thể sẽ khiến người ta phát điên.
Hai chân hắn như nhũn ra, khó khăn lắm hắn mới bò lên đến tầng ba.
Chắc chắn đám bắt cóc sẽ tìm tầng một và tầng hai trước, hắn ở tầng ba thì sẽ tạm thời an toàn.
Với suy nghĩ như thế, Tiêu Duệ bắt đầu chọn nơi trốn thật cẩn thận.
“Đếm ngược năm, bốn, ba…”
Giọng nói đầy phấn khích của Lâm Quy vang lên.
Tiêu Duệ bị dọa sợ đến mức run lên, hắn sợ hãi đẩy cánh cửa trong góc ra.
“Tìm được mày rồi.”
Tôi – NPC đã đứng chờ ở đây từ sớm – lập tức đối mặt với Tiêu Duệ.
Trông thấy chiếc mặt quỷ, Tiêu Duệ bị dọa sợ đến mức hồn bay phách lạc.
“A!!”
Hắn muốn chạy trốn, đáng tiếc cánh cửa sau lưng hắn bỗng đóng sầm lại.
Tiêu Duệ ngã xuống đất, hắn không dám nhìn tôi mà cứ nắm lấy cửa cầu cứu: “Cứu với… Cứu mạng! Ai đó tới cứu tôi với!”
Tôi nắm lấy tóc hắn, hệt như lúc hắn kéo tôi ra ngoài lúc trước.
Có lẽ Tiêu Duệ nhận ra sức lực của tôi không lớn, thân hình cũng chẳng to cao bằng Lâm Quy, thế nên hắn lấy hết dũng khí thoát khỏi tay tôi rồi cầm lấy một cái ghế.
“Cmn mày ch.ế.t đi!”
Tiêu Duệ vừa giơ cái ghế lên thì đã bị ai đó đứng phía sau giật điện, thế là hắn ngã vật xuống đất.
Tôi thở dài ngao ngán nhìn kẻ đang nằm co quắp dưới đất chẳng khác nào con cá ch.ế.t.
Ai nói với mày là đám điên bọn tao chỉ có hai người?
Lúc Tiêu Duệ tỉnh lại thì Trần Giang Hải và Dương Lâm đang hoảng sợ nép trong góc tường, còn hắn thì bị lột áo trói trên mặt đất, cổ còn mang dây xích chó.
Lâm Quy cầm một đầu dây xích ngoắc tay với hắn.
“Chúc mừng mày, tên đầu tiên bị tao tìm thấy. Đến đây đi, vừa sủa vừa bò qua đây.”
Rồi cậu ấy chỉ vào giày của mình: “Sau đó li3m cho sạch vào.”
8.
Tất cả mọi người đang xem phát sóng trực tiếp đều bùng nổ.
“Làm cái quái gì vậy? Bọn bắt cóc mà cũng phách lối như thế sao?”
“Hành vi này đúng là không bằng cầm thú mà! Thật ghê tởm!”
“Tại sao hắn không đòi tiền? Dùng cách điên rồ này để bắt ép người khác, chẳng lẽ là để trả thù sao?”
“Cảnh sát đâu rồi? Mau cứu đám học sinh đáng thương ấy đi!”
…
Đám quần chúng nhiệt tình không rõ vụ việc bắt đầu chửi mắng bọn bắt cóc.
Sinh viên ở đại học A cũng rối rít khiếp sợ.
Cậu ấm nhà họ Tiêu cao cao tại thượng là thế mà cũng có lúc phải chịu khuất nhục như ngày hôm nay ư?
Cảnh sát vừa thấy buổi phát sóng trực tiếp không lâu thì đã nhận được đơn báo án, nhà họ Tiêu, nhà họ Trần và nhà họ Dương dùng mọi quan hệ để gây áp lực, yêu cầu phải cứu được người trong vòng hai mươi bốn tiếng.
Sau khi biết được đám người Tiêu Duệ mất tích lúc ở biệt thự của nhà họ Tiêu, cảnh sát tức tốc chạy tới hiện trường.
Mấy cậu ấm báo án đang đứng ngồi không yên ở đó.
“Khi ấy các người đang làm gì?”
Bọn chúng chỉ biết ấp úng trả lời lúc bị cảnh sát hỏi thăm: “Chỉ… Chỉ tụ tập vui chơi thôi.”
Anh cảnh sát với sứ mệnh công lý cao ngút ngàn lập tức cau mày: “Trừ các cậu ra thì còn ai nữa không? Mong các cậu không giấu giếm, bỏ qua bất kỳ manh mối nào cũng sẽ gây cản trở đến việc giải cứu, hiện tại bạn của các cậu đang rất nguy hiểm.”
Đám cậu ấm vẫn cắn răng khai rằng chỉ có mỗi bọn họ.
Gia cảnh của bọn họ đều không tầm thường, những hành động ghê tởm kia không thể để người khác biết được. Đám chuột bạch bị mang đến đều chạy cả rồi, mà đám chuột ấy sẽ không chủ động dây vào bọn họ làm gì.
Cảnh sát nhìn mấy ly rượu trong hiện trường cũng khớp với số lượng khai báo… Không đúng, nhiều hơn một ly.
“Mọi người ở đây, cộng thêm ba người bị bắt đi, tại sao trên bàn có thêm một ly rượu? Người đó là ai?”
Đám người kia nhìn nhau.
Có người đột nhiên nhớ tới cái gì đó nên vội đáp; “Là Ân Mẫn! Tôi nhớ ra rồi! Tối nay Tiêu Duệ nói tuần trước Ân Mẫn đánh lén cậu ta! Chắc chắn Ân Mẫn đã bắt cóc bọn họ!”
Đám cảnh sát liếc nhìn nhau, lập tức khóa chặt đối tượng trọng điểm.
“Lập tức điều tra Ân Mẫn đang ở đâu!”
9.
Lúc bên ngoài đang hỗn loạn thì Tiêu Duệ cũng hỏng đến nơi rồi.
Từ nhỏ hắn đã sống an nhàn sung sướng, được nuông chiều đến mức nóng nảy ngang ngược, ai cũng không dám đụng vào hắn, chỉ cần hắn không vừa mắt ai thì người đó sẽ bị hành hạ thê thảm.
Chưa có ai dám bảo hắn bò tới li3m giày như chó thế này đâu, đây đều là việc mà hắn bắt người khác phải làm!
Tiêu Duệ không nhịn nổi nữa, hắn tỏ vẻ bất cần nằm trên đất rống to: “Ông đây đếch làm nữa! Mày ngon thì gi.ế.t tao đi!”
“Được.”
Lâm Quy trả lời chắc nịch, cậu ấy cầm lấy chiếc rìu rồi bước tới nhắm ngay cổ Tiêu Duệ.
Cảm giác lạnh như băng khiến Tiêu Duệ run cả người, hắn lập tức “đổ mồ hôi háng”.
Hóa ra chết không dễ dàng như hắn nghĩ, hắn không muốn ch.ế.t…
Tiêu Duệ suy sụp quỳ trên đất van xin: “Xin anh đừng giết tôi…”
Lâm Quy tỏ vẻ rầu rĩ gõ lên cán rìu, “Thế thì mày phải trả lời vài câu hỏi của tao.”
“Được được được! Tôi khai hết!”
“Năm ngoái hot boy của khoa Toán học là ai?”
Tiêu Duệ lập tức nhìn Lâm Quy với vẻ mặt khiếp sợ.
Không nhận được câu trả lời, Lâm Quy lại bắt đầu khoa tay múa chân với chiếc rìu trong tay cậu ấy.
Tiêu Duệ vội vàng run rẩy đáp lời: “Là… Là Minh Dương.”
“Thế năm nay thì sao?”
Tiêu Duệ cúi đầu: “Là… tôi.”
“Còn Minh Dương?”
Hỏi tới đây, cuối cùng Tiêu Duệ cũng nhận ra đây chẳng phải là một vụ bắt cóc bình thường, bọn bắt cóc này chẳng cần tiền bạc gì cả.
Bọn họ rất rõ những chuyện đen tối mà chẳng ai hay biết.
“Cậu ta ch.ế.t rồi.”
“Sao lại ch.ết.?”
“Trượt chân… Rơi xuống lầu.”
Lâm Quy đột nhiên bất mãn tặt lưỡi, cậu ấy đứng dậy kéo Tiêu Duệ tới thùng nước ở bên cạnh rồi nhấn hắn vào. Cho đến khi hắn sắp sặc c.h.ế.t thì cậu ấy mới lôi hắn ra.
“Tao muốn nghe sự thật, mày nghĩ cho kỹ rồi trả lời tao, bằng không tao sẽ điên lên đấy.”
Tiêu Duệ nằm trên đất, sợ đến co quắp cả người.
Để không chọc giận Lâm Quy, hắn không dám giấu giếm gì nữa.
“Một năm trước, tôi đã mời cậu ta tới bữa tiệc đầu tiên của tôi, chúng tôi lột s@ch quần áo của cậu ta rồi treo ngược cậu ta ở ngoài cửa sổ tầng bốn, còn quay lại video cậu ta sợ đến mức tiểu trong quần nữa. Vốn chỉ định đùa giỡn một chút thôi, nhưng khi chúng tôi định kéo cậu ta vào thì cậu ta lại giật sợi dây thừng, thế là cậu ta ngã xuống, sau đó bị… bị gai chống trộm đâm xuyên qua.”
Lâm Quy ngừng tay, cậu ấy im lặng một lúc lâu rồi lạnh lùng ngước lên nhìn Tiêu Duệ: “Bọn mày đúng là… ghê tởm hơn trong tưởng tượng của tao đấy.”
Tiêu Duệ nhận ra giọng điệu của cậu ấy hơi bất ổn nên vội chỉ vào Trần Giang Hải: “Đây là ý của bọn nó, lúc đầu tôi chỉ muốn vua đùa với cậu ta một chút thôi, tôi không định treo cậu ta ngoài cửa sổ đâu!”
Trần Giang Hải lập tức phát hỏa, gã trợn to mắt: “Cmn mày chơi như vậy đó hả? Chẳng phải chính tay mày trói nó lại sao? Mấy video kia vẫn còn trong điện thoại của mày nhỉ? Tiêu Duệ, mẹ kiếp, mày dám vu oan cho tao hả?”
10.
Đoạn nói chuyện này vừa phát sóng thì toàn mạng đều oanh động.
Bởi vì năm đó ai ai cũng biết chuyện này, có điều sự thật đã bị thay đổi.
Minh Dương làm bậy với bạn gái ở biệt thự nhà họ Tiêu, sợ bị người ta phát hiện nên mới trốn ra ngoài cửa sổ trong khi vẫn đang tr@n truồng, kết quả là trượt chân rơi xuống lầu.
Lúc ấy lời giải thích này còn được lên bản tin thời sự.
Người người đều xem chuyện vui, giễu cợt sinh viên xuất sắc của đại học A chơi ngông, còn nói cậu ta có chết cũng làm một con quỷ chơi bời trăng hoa.
Thời gian ấy, di ảnh của Minh Dương bị người ta photoshop một cách đầy ác ý, bạn gái của cậu ấy thì bị người ta quấy rầy xúc phạm, đám quần chúng không rõ đầu đuôi lại còn chửi bới, luôn miệng nói cô ấy hại ch.ế.t Minh Dương.
Đám người Tiêu Duệ được đà lấn tới.
Loại chuyện này vô cùng nguy hiểm, nhưng mang đến k1ch thích lớn lao vô cùng.
Từ đó đám người Tiêu Duệ nhận ra sự vui thú trong trò chơi này, thế là bọn chúng bắt đầu trắng trợn tìm kiếm mục tiêu, mang những chú chuột bạch ấy tới biệt thự và tiến hành trò chơi không bằng cầm thú kia.
Có người nhận phí bịt miệng nên đành nhẫn nhục chịu đựng qua ngày.
Có người muốn báo cảnh sát, nhưng lại bị thế lực đứng sau đám người kia đ è xuống, thậm chí còn bị gán cho tội danh phỉ báng người khác.
Mãi cho đến khi buổi phát sóng trực tiếp này khui ra sự thật ghê tởm của đám người nọ…
Hot search # Vụ án sinh viên của Đại học A bị bắt cóc và phát sóng trực tiếp # nhanh chóng leo lên đầu bảng, bình luận ở dưới tăng lên không ngừng.
【Cmn, cmn, mọi chuyện xoay chuyển kinh khủng quá!】
【Thật khó mà tin được, đám người này còn chưa đầy hai mươi tuổi cơ mà. Bọn chúng không phải là người, là ác ma đội lốt người mới đúng!】
【Tôi xin lỗi bọn bắt cóc vừa bị tôi mắng nhé! Gi.ế.t ch.ế.t đám súc sinh này đi!】
【Đám người này không đáng cứu đâu! Bọn chúng đáng ch.ết!】
【Mẹ kiếp! Tao giận đến run lên rồi này! Sao trên thế giới lại có loại yêu ma quỷ quái như thế này chứ? 】
…
Rất nhanh sau đó, có một người đăng một bài viết thật dài lên Weibo: Tôi là bạn thân mười năm của Minh Dương, tôi có vài lời muốn chia sẻ…
Bài viết hơn ba nghìn chữ ấy đã miêu tả về một chàng trai sống tích cực, luôn lạc quan và hướng về phía trước.
Cậu ấy đã dùng mười mấy năm ở nông thôn để cố gắng thi đậu vào trường đại học trọng điểm. Mơ ước của cậu ấy là trở thành một người giáo viên, cậu ấy còn tính đến chuyện tốt nghiệp xong sẽ đưa người mẹ đang mắc bệnh của mình đi thăm Thiên An Môn.
Cậu ấy còn có một người bạn gái, bọn họ ở cạnh nhau từ lúc học cấp ba. Cả hai rất quấn quýt, còn từng hứa hẹn tốt nghiệp xong sẽ kết hôn ngay.
Nào ngờ cậu thiếu niên từng có tương lai ngập tràn hy vọng ấy lại phải c.h.ế.t trong tuyệt vọng như vậy.
Người mẹ mắc bệnh của cậu ấy t.ự s.á.t ngay trước cửa tập đoàn nhà họ Tiêu.
Cô bạn gái năm nào cũng nhận học bổng phải nghỉ học vì uất ức.
Cho dù đám bạn thân bôn ba khắp nơi đòi lại công lý, nhưng cuối cùng cũng chẳng thắng nổi dư luận.
Bài đăng ấy hot lên rất nhanh.
Chỉ vỏn vẹn nửa tiếng thôi mà ai cũng biết đến cái tên Minh Dương kia.
Nhớ đến cậu thiếu niên vô tội ấy, mọi người lại căm phẫn và lên án hành vi của đám người Tiêu Duệ.
Mà trên một giường bệnh trong bệnh viện tâm thần, có một cô gái với mấy vết cắt ở cổ tay đang nhìn màn hình điện thoại, nước mắt lặng lẽ rơi xuống không ngừng.
Rõ ràng bên ngoài là màn đêm sâu thẳm, nhưng cô gái ấy lại trông thấy ánh sáng.
Cô ấy chính là bạn gái của Minh Dương, đêm đó cô ấy cũng đi dự tiệc cùng bạn trai mình.
Lúc Minh Dương bị treo ngược ngoài cửa sổ thì Trần Giang Hải nhốt cô ấy trong phòng tắm, còn dùng vòi sen xịt thẳng vào người cô ấy. Đợi đến khi cả người cô ấy ướt đẫm, gã dùng máy sấy đã được cắm điện uy hiếp, bắt ép cô ấy phải cởi áo ra, bằng không gã sẽ ném máy sấy vào trong bồn tắm.
Khi đó cô ấy chỉ muốn sống sót và rời khỏi địa ngục này cùng với Minh Dương.
Nhưng cô ấy không ngờ, mình thì sống sót, nhưng Minh Dương đã mãi mãi ra đi vào đêm hôm đó.
Minh Dương đã ch.ế.t, bản thân lại trải qua chuyện quá mức đáng sợ, thêm vào đó là những lời chửi rủa từ cộng đồng mạng, tất cả cứ dồn ép cô ấy hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng, sau nhiều lần tự sát, tinh thần của cô ấy bắt đầu có vấn đề.
Cô ấy chưa từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay.
Ngày mà mọi người biết được sự thật phía sau bức màn.
Cô gái trẻ đè nén một lúc lâu rồi thét lên thật to, các y tá vội vã chạy tới thì thấy cô ấy bắt đầu cười trong điên cuồng.
Có điều tiếng cười hòa cùng tiếng khóc, từ tiếng nức nở nho nhỏ dần trở thành tiếng gào khóc thê lương.
“Bây giờ, trò chơi bắt đầu.”
Trong phòng, Lâm Quy cười như mấy tên bị thần kinh: “Căn biệt thự bị bỏ hoang này có ba tầng tất cả, các người phải trốn đi, bằng không nếu tôi tìm được thì các người sẽ bị phạt đấy.”
Đám người kia không hẹn mà cùng nghĩ tới cái gì đó, thoáng chốc sắc mặt ai nấy cũng đều trắng bệch.
Quy tắc của trò chơi này là do bọn chúng tự đặt ra, hiển nhiên bọn chúng cũng là người rõ nhất sự trừng phạt kia ghê tởm đến nhường nào.
Thế nên ngay khi thoát khỏi sợi dây thừng, bọn chúng lập tức lao ra ngoài như điên.
Lâm Quy đứng yên tại chỗ, thậm chí còn ân cần bật đèn cho đám người nọ.
Rất nhanh sau đó, từng tiếng gào thét đầy tuyệt vọng liên tiếp truyền đến.
Dù bọn chúng có chạy đi đâu thì cũng vô ích mà thôi.
Biệt thự này đã được sửa lại, nơi đây đã biến thành một mật thất khổng lồ.
“Chuẩn bị xong rồi, chúng ta bắt đầu chứ?”
Lâm Quy mỉm cười nhấn vào máy tính giờ, đám người Tiêu Duệ hoảng sợ nhìn cậu ấy, sau đó bọm chúng chen nhau tìm nơi trốn.
Thật là vui.
Tôi mang mặt quỷ giống với cái của Lâm Quy, điều chỉnh lại giọng nói, cầm lấy chiếc rìu hơi nặng rồi bắt đầu lên đường diễn vai NPC của mình.
Tiêu Duệ há miệng thở hổn hển, cho đến khi chính hắn biến thành chuột bạch, hắn mới nhận ra nỗi sợ hãi này có thể sẽ khiến người ta phát điên.
Hai chân hắn như nhũn ra, khó khăn lắm hắn mới bò lên đến tầng ba.
Chắc chắn đám bắt cóc sẽ tìm tầng một và tầng hai trước, hắn ở tầng ba thì sẽ tạm thời an toàn.
Với suy nghĩ như thế, Tiêu Duệ bắt đầu chọn nơi trốn thật cẩn thận.
“Đếm ngược năm, bốn, ba…”
Giọng nói đầy phấn khích của Lâm Quy vang lên.
Tiêu Duệ bị dọa sợ đến mức run lên, hắn sợ hãi đẩy cánh cửa trong góc ra.
“Tìm được mày rồi.”
Tôi – NPC đã đứng chờ ở đây từ sớm – lập tức đối mặt với Tiêu Duệ.
Trông thấy chiếc mặt quỷ, Tiêu Duệ bị dọa sợ đến mức hồn bay phách lạc.
“A!!”
Hắn muốn chạy trốn, đáng tiếc cánh cửa sau lưng hắn bỗng đóng sầm lại.
Tiêu Duệ ngã xuống đất, hắn không dám nhìn tôi mà cứ nắm lấy cửa cầu cứu: “Cứu với… Cứu mạng! Ai đó tới cứu tôi với!”
Tôi nắm lấy tóc hắn, hệt như lúc hắn kéo tôi ra ngoài lúc trước.
Có lẽ Tiêu Duệ nhận ra sức lực của tôi không lớn, thân hình cũng chẳng to cao bằng Lâm Quy, thế nên hắn lấy hết dũng khí thoát khỏi tay tôi rồi cầm lấy một cái ghế.
“Cmn mày ch.ế.t đi!”
Tiêu Duệ vừa giơ cái ghế lên thì đã bị ai đó đứng phía sau giật điện, thế là hắn ngã vật xuống đất.
Tôi thở dài ngao ngán nhìn kẻ đang nằm co quắp dưới đất chẳng khác nào con cá ch.ế.t.
Ai nói với mày là đám điên bọn tao chỉ có hai người?
Lúc Tiêu Duệ tỉnh lại thì Trần Giang Hải và Dương Lâm đang hoảng sợ nép trong góc tường, còn hắn thì bị lột áo trói trên mặt đất, cổ còn mang dây xích chó.
Lâm Quy cầm một đầu dây xích ngoắc tay với hắn.
“Chúc mừng mày, tên đầu tiên bị tao tìm thấy. Đến đây đi, vừa sủa vừa bò qua đây.”
Rồi cậu ấy chỉ vào giày của mình: “Sau đó li3m cho sạch vào.”
8.
Tất cả mọi người đang xem phát sóng trực tiếp đều bùng nổ.
“Làm cái quái gì vậy? Bọn bắt cóc mà cũng phách lối như thế sao?”
“Hành vi này đúng là không bằng cầm thú mà! Thật ghê tởm!”
“Tại sao hắn không đòi tiền? Dùng cách điên rồ này để bắt ép người khác, chẳng lẽ là để trả thù sao?”
“Cảnh sát đâu rồi? Mau cứu đám học sinh đáng thương ấy đi!”
…
Đám quần chúng nhiệt tình không rõ vụ việc bắt đầu chửi mắng bọn bắt cóc.
Sinh viên ở đại học A cũng rối rít khiếp sợ.
Cậu ấm nhà họ Tiêu cao cao tại thượng là thế mà cũng có lúc phải chịu khuất nhục như ngày hôm nay ư?
Cảnh sát vừa thấy buổi phát sóng trực tiếp không lâu thì đã nhận được đơn báo án, nhà họ Tiêu, nhà họ Trần và nhà họ Dương dùng mọi quan hệ để gây áp lực, yêu cầu phải cứu được người trong vòng hai mươi bốn tiếng.
Sau khi biết được đám người Tiêu Duệ mất tích lúc ở biệt thự của nhà họ Tiêu, cảnh sát tức tốc chạy tới hiện trường.
Mấy cậu ấm báo án đang đứng ngồi không yên ở đó.
“Khi ấy các người đang làm gì?”
Bọn chúng chỉ biết ấp úng trả lời lúc bị cảnh sát hỏi thăm: “Chỉ… Chỉ tụ tập vui chơi thôi.”
Anh cảnh sát với sứ mệnh công lý cao ngút ngàn lập tức cau mày: “Trừ các cậu ra thì còn ai nữa không? Mong các cậu không giấu giếm, bỏ qua bất kỳ manh mối nào cũng sẽ gây cản trở đến việc giải cứu, hiện tại bạn của các cậu đang rất nguy hiểm.”
Đám cậu ấm vẫn cắn răng khai rằng chỉ có mỗi bọn họ.
Gia cảnh của bọn họ đều không tầm thường, những hành động ghê tởm kia không thể để người khác biết được. Đám chuột bạch bị mang đến đều chạy cả rồi, mà đám chuột ấy sẽ không chủ động dây vào bọn họ làm gì.
Cảnh sát nhìn mấy ly rượu trong hiện trường cũng khớp với số lượng khai báo… Không đúng, nhiều hơn một ly.
“Mọi người ở đây, cộng thêm ba người bị bắt đi, tại sao trên bàn có thêm một ly rượu? Người đó là ai?”
Đám người kia nhìn nhau.
Có người đột nhiên nhớ tới cái gì đó nên vội đáp; “Là Ân Mẫn! Tôi nhớ ra rồi! Tối nay Tiêu Duệ nói tuần trước Ân Mẫn đánh lén cậu ta! Chắc chắn Ân Mẫn đã bắt cóc bọn họ!”
Đám cảnh sát liếc nhìn nhau, lập tức khóa chặt đối tượng trọng điểm.
“Lập tức điều tra Ân Mẫn đang ở đâu!”
9.
Lúc bên ngoài đang hỗn loạn thì Tiêu Duệ cũng hỏng đến nơi rồi.
Từ nhỏ hắn đã sống an nhàn sung sướng, được nuông chiều đến mức nóng nảy ngang ngược, ai cũng không dám đụng vào hắn, chỉ cần hắn không vừa mắt ai thì người đó sẽ bị hành hạ thê thảm.
Chưa có ai dám bảo hắn bò tới li3m giày như chó thế này đâu, đây đều là việc mà hắn bắt người khác phải làm!
Tiêu Duệ không nhịn nổi nữa, hắn tỏ vẻ bất cần nằm trên đất rống to: “Ông đây đếch làm nữa! Mày ngon thì gi.ế.t tao đi!”
“Được.”
Lâm Quy trả lời chắc nịch, cậu ấy cầm lấy chiếc rìu rồi bước tới nhắm ngay cổ Tiêu Duệ.
Cảm giác lạnh như băng khiến Tiêu Duệ run cả người, hắn lập tức “đổ mồ hôi háng”.
Hóa ra chết không dễ dàng như hắn nghĩ, hắn không muốn ch.ế.t…
Tiêu Duệ suy sụp quỳ trên đất van xin: “Xin anh đừng giết tôi…”
Lâm Quy tỏ vẻ rầu rĩ gõ lên cán rìu, “Thế thì mày phải trả lời vài câu hỏi của tao.”
“Được được được! Tôi khai hết!”
“Năm ngoái hot boy của khoa Toán học là ai?”
Tiêu Duệ lập tức nhìn Lâm Quy với vẻ mặt khiếp sợ.
Không nhận được câu trả lời, Lâm Quy lại bắt đầu khoa tay múa chân với chiếc rìu trong tay cậu ấy.
Tiêu Duệ vội vàng run rẩy đáp lời: “Là… Là Minh Dương.”
“Thế năm nay thì sao?”
Tiêu Duệ cúi đầu: “Là… tôi.”
“Còn Minh Dương?”
Hỏi tới đây, cuối cùng Tiêu Duệ cũng nhận ra đây chẳng phải là một vụ bắt cóc bình thường, bọn bắt cóc này chẳng cần tiền bạc gì cả.
Bọn họ rất rõ những chuyện đen tối mà chẳng ai hay biết.
“Cậu ta ch.ế.t rồi.”
“Sao lại ch.ết.?”
“Trượt chân… Rơi xuống lầu.”
Lâm Quy đột nhiên bất mãn tặt lưỡi, cậu ấy đứng dậy kéo Tiêu Duệ tới thùng nước ở bên cạnh rồi nhấn hắn vào. Cho đến khi hắn sắp sặc c.h.ế.t thì cậu ấy mới lôi hắn ra.
“Tao muốn nghe sự thật, mày nghĩ cho kỹ rồi trả lời tao, bằng không tao sẽ điên lên đấy.”
Tiêu Duệ nằm trên đất, sợ đến co quắp cả người.
Để không chọc giận Lâm Quy, hắn không dám giấu giếm gì nữa.
“Một năm trước, tôi đã mời cậu ta tới bữa tiệc đầu tiên của tôi, chúng tôi lột s@ch quần áo của cậu ta rồi treo ngược cậu ta ở ngoài cửa sổ tầng bốn, còn quay lại video cậu ta sợ đến mức tiểu trong quần nữa. Vốn chỉ định đùa giỡn một chút thôi, nhưng khi chúng tôi định kéo cậu ta vào thì cậu ta lại giật sợi dây thừng, thế là cậu ta ngã xuống, sau đó bị… bị gai chống trộm đâm xuyên qua.”
Lâm Quy ngừng tay, cậu ấy im lặng một lúc lâu rồi lạnh lùng ngước lên nhìn Tiêu Duệ: “Bọn mày đúng là… ghê tởm hơn trong tưởng tượng của tao đấy.”
Tiêu Duệ nhận ra giọng điệu của cậu ấy hơi bất ổn nên vội chỉ vào Trần Giang Hải: “Đây là ý của bọn nó, lúc đầu tôi chỉ muốn vua đùa với cậu ta một chút thôi, tôi không định treo cậu ta ngoài cửa sổ đâu!”
Trần Giang Hải lập tức phát hỏa, gã trợn to mắt: “Cmn mày chơi như vậy đó hả? Chẳng phải chính tay mày trói nó lại sao? Mấy video kia vẫn còn trong điện thoại của mày nhỉ? Tiêu Duệ, mẹ kiếp, mày dám vu oan cho tao hả?”
10.
Đoạn nói chuyện này vừa phát sóng thì toàn mạng đều oanh động.
Bởi vì năm đó ai ai cũng biết chuyện này, có điều sự thật đã bị thay đổi.
Minh Dương làm bậy với bạn gái ở biệt thự nhà họ Tiêu, sợ bị người ta phát hiện nên mới trốn ra ngoài cửa sổ trong khi vẫn đang tr@n truồng, kết quả là trượt chân rơi xuống lầu.
Lúc ấy lời giải thích này còn được lên bản tin thời sự.
Người người đều xem chuyện vui, giễu cợt sinh viên xuất sắc của đại học A chơi ngông, còn nói cậu ta có chết cũng làm một con quỷ chơi bời trăng hoa.
Thời gian ấy, di ảnh của Minh Dương bị người ta photoshop một cách đầy ác ý, bạn gái của cậu ấy thì bị người ta quấy rầy xúc phạm, đám quần chúng không rõ đầu đuôi lại còn chửi bới, luôn miệng nói cô ấy hại ch.ế.t Minh Dương.
Đám người Tiêu Duệ được đà lấn tới.
Loại chuyện này vô cùng nguy hiểm, nhưng mang đến k1ch thích lớn lao vô cùng.
Từ đó đám người Tiêu Duệ nhận ra sự vui thú trong trò chơi này, thế là bọn chúng bắt đầu trắng trợn tìm kiếm mục tiêu, mang những chú chuột bạch ấy tới biệt thự và tiến hành trò chơi không bằng cầm thú kia.
Có người nhận phí bịt miệng nên đành nhẫn nhục chịu đựng qua ngày.
Có người muốn báo cảnh sát, nhưng lại bị thế lực đứng sau đám người kia đ è xuống, thậm chí còn bị gán cho tội danh phỉ báng người khác.
Mãi cho đến khi buổi phát sóng trực tiếp này khui ra sự thật ghê tởm của đám người nọ…
Hot search # Vụ án sinh viên của Đại học A bị bắt cóc và phát sóng trực tiếp # nhanh chóng leo lên đầu bảng, bình luận ở dưới tăng lên không ngừng.
【Cmn, cmn, mọi chuyện xoay chuyển kinh khủng quá!】
【Thật khó mà tin được, đám người này còn chưa đầy hai mươi tuổi cơ mà. Bọn chúng không phải là người, là ác ma đội lốt người mới đúng!】
【Tôi xin lỗi bọn bắt cóc vừa bị tôi mắng nhé! Gi.ế.t ch.ế.t đám súc sinh này đi!】
【Đám người này không đáng cứu đâu! Bọn chúng đáng ch.ết!】
【Mẹ kiếp! Tao giận đến run lên rồi này! Sao trên thế giới lại có loại yêu ma quỷ quái như thế này chứ? 】
…
Rất nhanh sau đó, có một người đăng một bài viết thật dài lên Weibo: Tôi là bạn thân mười năm của Minh Dương, tôi có vài lời muốn chia sẻ…
Bài viết hơn ba nghìn chữ ấy đã miêu tả về một chàng trai sống tích cực, luôn lạc quan và hướng về phía trước.
Cậu ấy đã dùng mười mấy năm ở nông thôn để cố gắng thi đậu vào trường đại học trọng điểm. Mơ ước của cậu ấy là trở thành một người giáo viên, cậu ấy còn tính đến chuyện tốt nghiệp xong sẽ đưa người mẹ đang mắc bệnh của mình đi thăm Thiên An Môn.
Cậu ấy còn có một người bạn gái, bọn họ ở cạnh nhau từ lúc học cấp ba. Cả hai rất quấn quýt, còn từng hứa hẹn tốt nghiệp xong sẽ kết hôn ngay.
Nào ngờ cậu thiếu niên từng có tương lai ngập tràn hy vọng ấy lại phải c.h.ế.t trong tuyệt vọng như vậy.
Người mẹ mắc bệnh của cậu ấy t.ự s.á.t ngay trước cửa tập đoàn nhà họ Tiêu.
Cô bạn gái năm nào cũng nhận học bổng phải nghỉ học vì uất ức.
Cho dù đám bạn thân bôn ba khắp nơi đòi lại công lý, nhưng cuối cùng cũng chẳng thắng nổi dư luận.
Bài đăng ấy hot lên rất nhanh.
Chỉ vỏn vẹn nửa tiếng thôi mà ai cũng biết đến cái tên Minh Dương kia.
Nhớ đến cậu thiếu niên vô tội ấy, mọi người lại căm phẫn và lên án hành vi của đám người Tiêu Duệ.
Mà trên một giường bệnh trong bệnh viện tâm thần, có một cô gái với mấy vết cắt ở cổ tay đang nhìn màn hình điện thoại, nước mắt lặng lẽ rơi xuống không ngừng.
Rõ ràng bên ngoài là màn đêm sâu thẳm, nhưng cô gái ấy lại trông thấy ánh sáng.
Cô ấy chính là bạn gái của Minh Dương, đêm đó cô ấy cũng đi dự tiệc cùng bạn trai mình.
Lúc Minh Dương bị treo ngược ngoài cửa sổ thì Trần Giang Hải nhốt cô ấy trong phòng tắm, còn dùng vòi sen xịt thẳng vào người cô ấy. Đợi đến khi cả người cô ấy ướt đẫm, gã dùng máy sấy đã được cắm điện uy hiếp, bắt ép cô ấy phải cởi áo ra, bằng không gã sẽ ném máy sấy vào trong bồn tắm.
Khi đó cô ấy chỉ muốn sống sót và rời khỏi địa ngục này cùng với Minh Dương.
Nhưng cô ấy không ngờ, mình thì sống sót, nhưng Minh Dương đã mãi mãi ra đi vào đêm hôm đó.
Minh Dương đã ch.ế.t, bản thân lại trải qua chuyện quá mức đáng sợ, thêm vào đó là những lời chửi rủa từ cộng đồng mạng, tất cả cứ dồn ép cô ấy hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng, sau nhiều lần tự sát, tinh thần của cô ấy bắt đầu có vấn đề.
Cô ấy chưa từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay.
Ngày mà mọi người biết được sự thật phía sau bức màn.
Cô gái trẻ đè nén một lúc lâu rồi thét lên thật to, các y tá vội vã chạy tới thì thấy cô ấy bắt đầu cười trong điên cuồng.
Có điều tiếng cười hòa cùng tiếng khóc, từ tiếng nức nở nho nhỏ dần trở thành tiếng gào khóc thê lương.