Nước Hoa

Chương 50



Thực ra cảm giác hòa vào đám đông cũng khá tốt.

Khi sống chung, họ cùng nhau chăm sóc A Mao, không hiểu sao lại trông giống như một đôi quyến lữ lánh đời.

Lúc thường, hai người dành phần lớn thời gian để chuẩn bị tài liệu dạy học, thời điểm sáng sớm và chiều tối trong tiểu khu cũng không có nhiều người dắt chó đi dạo.

Vòng giao hữu của hai người cũng có hạn, rất hiếm khi đi hát karaoke hay chơi board game với bạn bè, tính tình của cả hai đều tương đối trầm lặng.

Bây giờ hòa nhập lại với đồng nghiệp, hai người có thể cảm nhận được niềm vui quần tụ sau một thời gian dài.

Thực ra ngày thường trong nhà ai cũng có việc phải lo, nhưng dường như chỉ cần bọn họ gặp nhau thì phần lớn những lo lắng, buồn phiền đều có thể tạm quên đi, chỉ còn lại khoảng thời gian vui vẻ, giản đơn.

Họ vừa câu cá vừa gào thét trò chuyện không ngừng, gợn sóng trong hồ nhỏ loang loáng như dấu chân, đàn cá nghe thấy phía trên rung chuyển và ồn ào, hoàn toàn không cắn mồi.

Trên mái hiên có treo hai lồ ng chim sáo, hai chiếc mỏ màu vàng tươi của chúng không ngừng kêu "Chúc mừng phát tài" và liên tục mổ vào khung lồ ng xin hạt dưa.

Bùi Chước câu cá được nửa giờ thì không kiên trì nổi nữa, anh liền đẩy toàn bộ cá chép nhỏ trong giỏ của mình qua cho thầy Triệu, dựa vào đùi Lục Lẫm mà ngủ.

Lục Lẫm dùng mũ rơm giúp anh che đi những tia nắng nhỏ còn vương trên má, kiềm chế kích động muốn hôn lên trán anh.

Bên kia hồ, một thầy giáo đang thả diều, tiếng nước chảy gần đó dường như đang làm loãng dòng thời gian.

Bùi Chước rất thích những khoảng thời gian như thế này.

Đầu óc anh trống rỗng, không cần phải suy nghĩ gì cả, hoàn toàn thư giãn.

Tay chân cũng không cần phải chịu bất kỳ trọng lượng nào, thoải mái vô cùng.

Trong khi anh đang tận hưởng giấc ngủ ngắn, Lục Lẫm vẫn duy trì trạng thái bất động rất lâu.

Rõ ràng là có cá đã cắn câu, đầu cần hưng phấn chìm xuống nhưng hắn lại sợ quấy rầy mộng đẹp của anh nên lặng lẽ nhìn cần câu, liên tục gật đầu mấy cái, bóng đen trong nước ăn no hưởng túc, vung đuôi bơi đi.

Thầy Triệu ngồi cách đó không xa nhìn thấy cảnh tượng này, có chút tiếc hận: "Hình như là một con cá lớn, thầy Lục, thầy phân tâm rồi."

"Phải." Người đàn ông nhàn nhã nói: "Tôi không nhìn thấy."

Không lâu sau, có các thầy cô mang theo vài túi trái cây to to hái từ sườn đồi về, trò chuyện cười nói đi ngang qua bọn họ, trên đầu còn đội những chiếc vòng làm từ hoa lá cỏ dại.

"Thầy Triệu đang câu cá!"

"Tôi đây không phải đang câu cá, rõ ràng là tới đây nuôi cá." Thầy Triệu bất đắc dĩ nói: "Tôi ngồi ở chỗ này gần một giờ rồi, không chỉ nuôi cá mà còn cho muỗi ăn nữa."

Lục Lẫm dùng quạt quạt cho Bùi Chước, nghe vậy liếc nhìn bắp chân của anh xem có con muỗi không.

Mấy giáo viên nữ nhìn thấy hắn như vậy, tâm tình vui vẻ nói đùa: "Thầy Lục, thầy có cảm thấy hai người rất giống một đôi vợ chồng son không?"

Động tác trên tay hắn dừng lại, gió mát trên tay cũng dừng theo.

Bùi Chước nghe thấy thanh âm thì lười biếng mở mắt ra, ngồi dậy dựa vào vai Lục Lẫm: "Mọi người đang nói gì vậy?"

"Thật xứng đôi." Cô Tiền đứng bên cạnh cười híp mắt, nói: "Tuổi tác phù hợp, vẻ ngoài cũng rất tuấn tú, nhưng mấu chốt là cách bọn họ hòa hợp với nhau, hahaha..."

Bùi Chước cười khúc khích, nghiêng đầu nhìn Lục Lẫm: "Thầy Lục, bọn họ nói chúng ta giống vợ chồng son."

Lục Lẫm không đùa giỡn với bọn họ nữa, thuận miệng đổi chủ đề: "Thầy Từ đang luộc tôm sông ở bên kia đó, mấy cô qua đó ăn thử đi?"

"Được rồi, đi thôi."

Thầy Triệu nhìn thấy bọn họ đi xa, châm một điếu thuốc, có chút không nói nên lời: "Ăn nói lung tung."

Nhân viên của sơn trang thấy bọn họ không câu được cá nên chủ động rắc thật nhiều bã rượu để làm tổ thu hút cá.

Hồ nước nhỏ xanh nhạt tràn ngập mùi thơm của rượu gạo không chỉ thu hút được nhiều cá chép, cá trắm cỏ mà còn khiến nhiều bạn trẻ thích thú đến chơi.

Trong lều không đủ chỗ cho nhiều người như vậy nên họ mượn thêm cần câu, ngồi dưới những chiếc ô tán rộng, thừa dịp nhân viên rải bã rượu mà thu hoạch được mười mấy con cá, câu được một con thì hoan hô một tiếng.

Bùi Chước thích yên tĩnh, vì vậy anh không quan tâm đ ến bọn họ, anh nhìn về phía Lục Lẫm, nói: "Em qua bên kia uống chén trà với mấy thầy cô, thầy Lục thì sao?"

"Anh đi với em."

Hầu hết các giáo viên ở tuổi trung niên cũng không còn quá nhiều sở thích.

Văn nhã một chút thì vẽ tranh, viết thư pháp, ham chơi một chút thì chơi mạt chược, đánh bài, nhưng hầu hết bọn họ đều giấu sẵn một bộ dụng cụ uống trà ở trong nhà, là thứ chuẩn bị cho những lần xã giao.

Ấm tử sa mà sơn trang chuẩn bị là đồ tốt, có nhiều thầy cô còn mang trà theo, giờ đây mấy người đó đang nằm phơi nắng chiều bên cạnh cửa sổ sát đất, tranh giành sự thoải mái như một bữa tiệc phẩm trà.

"Uống cái này của tôi đi, Đại Hồng Bào của núi Vũ Di (*), do người thân của tôi mang về từ nơi sản xuất đấy, tuyệt đối chính tông."

(*) Đại Hồng Bào hay còn gọi là Nham Trà Vũ Di là một loại trà thuộc dòng trà Ô long, xuất xứ từ núi Vũ Di, tỉnh Phúc Kiến, Trung Quốc, là một trong thập đại danh trà nổi tiếng Trung Quốc. Đại Hồng Bào được chế biến từ 6 cây trà cổ thụ mọc trên vách đá ở núi Vũ Di, sản lượng thu hoạch được chỉ từ 600gr-1kg, có lúc đạt mức giá kỷ lục gần 40 tỷ đồng cho mỗi kg, được bảo vệ và xem như quốc bảo ở đất nước tỷ dân. Cái tên Nham Trà Vũ Di Sơn cũng xuất phát từ việc cây trà mọc ở các vách đá (nham thạch).

"Uống trà của tôi này, tôi trồng trà ở nhà rồi tự sao đấy!"

Có vài cô rất am hiểu về trà, lúc đánh giá, họ phân tích từ màu sắc đến mùi vị của trà vô cùng mạch lạc, rõ ràng, khiến mấy vị giáo sự già phải gật đầu liên tục.

Bùi Chước vừa tới bọn họ đã mời anh ngồi ở chính giữa, còn Lục Lẫm chỉ có thể chọn một chỗ ở rìa ngoài ngồi xuống.

Chung đụng được một thời gian lâu, ai cũng thích tính tình thoải mái, dễ chịu của Bùi Chước, nhưng cũng vì anh mới về trường chưa bao lâu lâu nên mọi người cố tình quan tâm anh, khiến anh cảm nhận được sự nhiệt tình, ấm áp của đồng nghiệp.

Bùi Chước mỉm cười uống từng tách trà khác nhau do các thầy pha, gật đầu khen ngợi mỗi loại vài câu, dùng từ vô cùng đúng chỗ.

Tất cả những thứ này đều do Lục Lẫm dạy anh mấy hôm trước.

"Ai, giáo viên tiếng Anh cũng hiểu chuyện thật đấy, có thể phân biệt trà cũ và trà mới rõ ràng như vậy?" Giáo viên chính trị ở bên cạnh ngạc nhiên: "Tôi tưởng giáo viên tiếng Anh chỉ biết phẩm rượu thôi."

"Nói nhảm gì vậy?" Một giáo viên tiếng Anh khác lạnh lùng nói: "Giáo viên tiếng Anh của chúng tôi có người còn biết chơi đàn nhị đấy, nếu thầy thấy được thì có phải đến cằm cũng rớt luôn không?"

"Đàn nhị?!"

Lục Lẫm nâng tách trà, yên lặng uống từng ngụm, tập trung nhìn Bùi Chước được mọi người chăm chú vây quanh, trong lòng hắn vừa vui mừng vừa có chút chán nản.

Giống như vật trân quý của mình bỗng nhiên được hấp thụ ánh sáng, lộ ra trước mặt mọi người. Sau khi Bùi Chước uống vài ly và nghe họ trò chuyện, ánh mắt anh lại nhìn về phía Lục Lẫm. Người đàn ông quay đầu đi, không nhìn anh mà đang nhìn những ngọn núi ngoài cửa sổ.

Trong mắt Bùi Chước hiện lên ý cười, biết hắn lại đang buồn bực.

Anh đứng dậy cảm ơn mọi người, phóng khoáng nói: "Hôm nay thời tiết đẹp, em ra ngoài đi dạo một lát."

Mọi người đều đồng ý.

"Thầy Bùi chú ý an toàn, đừng để bị lạc."

"Phong cảnh phía sau núi đẹp lắm, thầy có muốn đi xem không?"

Lục Lẫm không đi theo anh, lúc anh đi ngang qua hắn còn quay đầu nhường đường.

Hắn không thể giải thích được chính mình đột nhiên kỳ lạ ở chỗ nào, cũng không biết lý do gì mình bị d*c vọng chiếm hữu quấy phá.

Năm phút trôi qua, điện thoại trong túi hắn rung lên hai lần.

Bùi Chước: Em đang ở rừng trúc.

Ánh mắt Lục Lẫm chuyển động, hắn tùy tiện tìm lý do tạm biệt mọi người, vội vàng đi theo lên núi.

Hắn chợt vui vẻ trở lại.

Lúc thường hai người ở chung, chủ yếu là Lục Lẫm dỗ dành Bùi Chước, hắn cũng không cần nói quá nhiều lời tâm tình sến súa mà chỉ cần ôm hôn anh mấy cái thì bầu không khí sẽ trở nên hòa hợp.

Hôm nay Bùi Chước lại dỗ dành hắn, hắn cũng có thể cảm nhận được niềm vui được anh che chở.

Bùi Chước đứng ở lối vào rừng trúc, nhìn thấy người đàn ông cao gầy đang bước nhanh tới thì mỉm cười, đưa tay của mình ra.

"Đi thôi, ở đây không có ai khác."

Anh hoàn toàn hiểu hắn mà không cần hỏi một lời.

Rõ ràng sáng nay họ ngủ cùng nhau, chen chúc nhau trên chiếc giường đơn, ăn khớp với nhau như chơi trò xếp hình.

Chỉ ngắn ngủi có mười mấy phút không chạm, không nhìn nhau, tín hiệu của trái tim giống như bỗng nhiên bị ngắt kết nối.

Bùi Chước biết sự lo lắng của Lục Lẫm, cũng hiểu được sự dính người trong im lặng của hắn. Anh nắm tay người đàn ông, ôm thật chặt và hít một hơi thật sâu.

Thơm quá.

Lục Lẫm thì lại không chịu thừa nhận, nhẹ giọng nói như đang trêu chọc anh.

"Thầy Bùi không nỡ rời xa anh sao?"

"Chúng ta chỉ mới tách ra có một lát thôi."

Bùi Chước ừm một tiếng thật dài, chịu thua nói: "Đúng đó, em chịu không nổi."

Trong mắt Lục Lẫm hiện lên ý cười, hắn hôn lên hàng mi và đôi môi của anh, nhẹ nhàng đến mức như sợ làm anh đau.

Hai người nắm tay nhau đi lên núi, giống như hai con cá chảy vào biển xanh.

Khắp ngọn núi, cây trúc nào cũng cao gần bảy, tám mét, lá rũ xuống như màn mây, che phủ con đường rừng yên tĩnh và có chút lạnh lẽo.

Đi trong biển trúc hùng vĩ và cổ kính như vậy, dường như con người đặc biệt nhỏ bé và thụ động.

Hai người dần dần không nói chuyện nữa, nắm tay nhau cùng ngẩng đầu lên nhìn đám mây dệt từ lá trúc.

Thế giới trở nên yên tĩnh, thỉnh thoảng lại có hai con chim chiền chiện cất tiếng hót líu lo.

Bùi Chước nắm tay hắn, kiễng chân hái lá trúc trên đầu cành.

Lá trúc nhẹ như lông vũ, thô ráp nhưng mịn màng, có một loại tương thích trái ngược nhau.

Anh cầm hai chiếc lá trúc giống hệt nhau, khi nhận ra mình cần dùng tay phải, anh lại không đành lòng buông tay Lục Lẫm, liền vòng tay qua cánh tay hắn, tiếp tục giữ lấy hắn.

Hai chiếc lá dài mỏng cuộn tròn rồi co lại, màu tím nhạt và màu xanh đậm đan xen vào nhau, trong chốc lát chúng liền trở thành một chiếc nhẫn cỏ.

"Thầy Lục, anh đưa tay đây."

Người đàn ông sửng sốt vài giây rồi quay lại nhìn anh.

Bùi Chước cầm chiếc nhẫn đan từ lá trúc mỉm cười nhìn hắn, dùng ngữ khí giống như đang dỗ dành một đứa trẻ hỏi hắn: "Chúng ta đính hôn ở đây được không anh?"

Lục Lẫm kiên định nhìn anh, cúi người hôn lên đôi môi mềm mại của anh.

Vốn dĩ hắn có rất nhiều lời tâm tình muốn nói cho anh biết.

Lục Lẫm là giáo viên Ngữ văn, hắn đã từng đọc quá vô số những lời thề non hẹn biển.

Lúc đầu, hắn chỉ cảm thấy những lời đó vô cùng trống rỗng và khoa trương, nhưng từ sau khi gặp được Bùi Chước, tất cả dường như đã thành hình, thêu dệt thành hình bóng của anh trong lòng hắn.

Đến lúc động lòng, hắn muốn thổ lộ mọi sự cảm động và nhớ nhung của mình nhưng cổ họng lại không nói được lời nào, chỉ muốn không ngừng hôn anh thật sâu.



Bùi Chước ngoan ngoãn ôm lấy thắt lưng của Lục Lẫm, giọng điệu mềm nhũn. "Em còn chưa đeo nhẫn cho anh nữa."

"Anh có đồng ý với em không?"

Lục Lẫm cụp mắt cầm lấy nhẫn trúc, vẻ mặt nghiêm túc đến thành kính.

"Anh đồng ý."

"Thầy Bùi, chúng ta đính hôn ở đây đi."

Hắn lại đan thêm một chiếc nhẫn nữa, cẩn thận đeo vào ngón áp út của anh rồi khéo léo thắt một cái rút nhỏ.

Đầu ngón tay chạm vào nhau, nấn ná, nhẹ nhàng tựa như đang vuốt v e trái tim của đối phương.

Bùi Chước cảm thấy lúc này hai người đính hôn ở đây giống như đang chơi trò gia đình, mọi thứ đều ngây thơ và thuần khiết, còn có một vẻ đẹp của tuổi trẻ.

"Sao chúng ta lại giống như học sinh cấp ba đang len lén yêu sớm vậy chứ?" Anh lẩm bẩm, đeo chiếc nhẫn vào tay Lục Lẫm rồi thắt rút.

"Thầy Lục, sau khi xuống núi, anh phải để chiếc nhẫn này vào trong ví của anh."

Anh tự mình chủ trương, thậm chí còn sắp xếp xong xuôi những kế hoạch tiếp theo, khi nói chuyện với hắn, đôi mắt anh cười cong cong, giọng nói êm tai cực kỳ.

"Như vậy, mỗi lần mở ví ra, anh sẽ nhớ em, cũng nhớ tới rừng trúc xanh mướt này."

"Có phải em rất lãng mạn không?"

Người đàn ông đưa tay chạm vào mặt anh, mỉm cười thở dài.

"...Anh phải làm gì với em mới được đây?"

Tác giả có lời muốn nói:

Chương này viết khá thư giãn...

Cũng không có nội dung gì, chỉ có tình yêu thuần khiết.