Editor: Aimee
Hứa Sí ở bên này náo loạn làm long trời lở đất, nguồn cơn sự việc – Ôn Du thì chẳng mảy may hay biết chút gì, cô chỉ dồn hết tâm trí vào việc học hành mà thôi.
So với những bạn đồng trang lứa khác, tiến độ học tập của cô vô cùng rề rà, buộc phải tận dụng khoảng thời gian còn thừa sau khi tan lớp để tự học, may ra mới đuổi kịp bọn họ. Nhưng dù sao sách giáo khoa và tài liệu ghi chép cũng chỉ là vật vô tri vô giác. Ở trên lớp, có rất nhiều bài tập cô không tìm ra phương pháp giải hay nghĩ được cách làm bài. Dựa vào kiến thức cơ bản trong sách giáo khoa, tuy có thể dễ dàng giải quyết những câu hỏi tương đối đơn giản, nhưng một khi đụng phải những câu cuối hóc búa, rất khó để cô có thể làm nổi.
Giờ nghỉ giải lao ngắn ngủi giữa các tiết học không đủ để giáo viên giải thích cặn kẽ về yêu cầu của đề bài cho cô, mẹ nuôi xem cô như cái máy nuốt tiền thì lại càng không muốn mất một đồng nào để cô đến lớp học thêm. Ôn Du đành phải rút bớt thời gian tự học tối, đến văn phòng giáo viên hỏi những câu mà mình chưa hiểu.
Toán là môn cô yếu nhất trong ba môn chính, Ôn Du vô cùng để tâm đến nó. Thầy Trần Nhiên dạy toán là một người đàn ông trung niên da trắng mũm mĩm, gương mặt ông toát lên vẻ hiền từ. Lúc này, ông đang ngồi trước bàn làm việc, phong thái nhàn nhã khi uống trà nom rất giống Phật Di Lặc.
Khi trông thấy Ôn Du, ông hơi ngạc nhiên một chút. Cũng không có gì quá kỳ lạ, bởi lẽ nguyên chủ từng là một nhân vật ngoài lề của lớp, không những học dốt mà tính cách còn tự ti trầm lắng, dù cho có làm bao nhiêu bài kiểm tra đi chăng nữa, cô ta cũng chưa từng chủ động liên lạc với giáo viên, suốt ngày chỉ biết vùi đầu học hành một mình. Xuất phát từ tâm lý giúp đỡ học sinh nghèo vượt khó, các giáo viên đã tìm cô chuyện trò, nhưng cô bé kia thì chẳng biết nên đáp lại thế nào.
“Dạ chào thầy ạ, có vài chỗ trong bài em không hiểu lắm, thầy có thể giảng cho em biết được không ạ?”
Ôn Du nhoẻn miệng cười nhạt nhẽo, hai tay cầm sách bài tập mà mình vừa mới mua. Xưa nay, Trần Nhiên không quá để tâm đến cô học trò này, bây giờ chỉ thấy cô có vẻ khác so với ấn tượng trong lòng mình bấy lâu. Trên gương mặt vốn luôn lầm lì đã xuất hiện nụ cười dịu dàng, kiểu tóc lếch thếch trước kia trở nên khoan khoái gọn gàng, cách nói năng và cử chỉ cũng khéo léo hơn hẳn, trông rất có lễ phép, chỉ chốc lát đã khiến ông cộng thêm cho cô vô vàn hảo cảm.
Ông nhận lấy cuốn bài tập Vương Hậu Hùng từ cô. Cả lớp đã làm đến tận bài thứ tư rồi, nhưng Ôn Du chỉ mới đến ngưỡng bài thứ hai.
Cô nhỏ giọng giải thích, không kiêu căng cũng chẳng nịnh nọt: “Thưa thầy, kiến thức căn bản của em không được vững, em mua cuốn sách này, mục đích là để học lại từ đầu.”
Trần Nhiên hài lòng gật đầu, thầm nghĩ, cuối cùng con bé này cũng chịu thông suốt. Ông xem xét nhìn sách bài tập một lượt, mỗi một câu hỏi đều được điền đáp án ngay ngắn, cái nào sai cô tự mình sửa lại bằng bút đỏ, câu hỏi khó hơn thì được đánh dấu bằng những con chữ nhỏ nhắn xinh xắn.
Phần trăm trả lời chính xác vô cùng cao, những bài nhiều điểm đều có đáp án viết theo tiêu chuẩn, Trần Nhiên đọc một lúc, không nhịn nổi phải hỏi: “Toàn bộ chỗ này đều do em làm hả?”
“Đúng vậy ạ.” Ôn Du không biết vì sao ông lại hỏi như thế, cô chớp chớp mắt, “Em đã suy nghĩ rất lâu nhưng mãi vẫn không tìm được cách giải của bài cuối, thầy có thể xem giúp em không ạ?”
Trần Nhiên nhìn lướt qua bài tập cô vừa nhắc đến, đó là bài tập thuộc phần hình học, do các trường đại học hội ý chọn ra. Độ khó của nó thật sự rất lớn nên ông vẫn còn có chút ấn tượng. Đối với nhiều học sinh trong giai đoạn này, đây chính là rào cản khó có thể vượt qua, dù giáo viên đã hướng dẫn thì cũng rất khó để hiểu được. Ông không trông cậy vào việc Ôn Du sẽ nghe hiểu, nhưng thân là nhà giáo nhân dân có ý thức trách nhiệm và cô bé này để lại cho ông một ấn tượng khá tốt, Trần Nhiên vẫn kiên nhẫn nói: “Em xem này, đầu tiên là phải vẽ thêm một đường thẳng từ AH tới DF nữa…”
Nói đến đây, ông tạm dừng một chút để Ôn Du có đủ thời gian tự đặt câu hỏi cho mình. Ngay khi Trần Nhiên đang chuẩn bị tiếp tục thao thao bất tuyệt, cô gái nhỏ đang cụp mắt bên cạnh bỗng nhẹ nhàng thốt lên: “Em biết rồi ạ!”
Em biết rồi? Em biết cái gì? Tôi mới chỉ xong bước đi đầu tiên mà em đã nhìn ra cách giải rồi hả?
Ôn Du không kịp nhìn vẻ mặt tràn đầy nghi vấn của ông, cô cầm bút vẽ thêm vài đường phụ trên hình minh họa, vừa vẽ vừa trình bày logic rõ ràng các bước đi, cuối cùng còn sung sướng hỏi ông: “Thầy ơi, làm như vậy đúng không ạ?”
Trần Nhiên, người đã dự đoán ra kết cuộc của trận khổ chiến chưa bắt đầu mà đã bị tuyên bố kết thúc này: …
Không khoa học chút nào. Ông nghĩ trăm lần cũng chẳng ra, chỉ biết gãi gãi đầu, không phải cái đề này khiến rất nhiều học sinh xuất sắc kêu trời than đất à? Cứ như thế, bị một cô gái nhỏ bao giờ điểm số cũng nát bấy dễ dàng giải ra ư? Có lẽ…… do trước đây Ôn Du không đặt tâm tư vào việc học, chứ thật ra là một hạt giống rất tốt chăng?
“Bạn Ôn Du này, em nghiêm túc trả lời cho thầy.” Ông chậm rì rì hớp một ngụm trà để giấu nhẹm sự hoảng sợ trong lòng, “Thi toán lần này em chỉ được ba mươi mấy điểm, rốt cuộc là làm sao đấy?”
Ôn Du mím môi, chân thành nhìn vào hai mắt ông: “Thưa thầy, do lâu nay em không nghiêm túc học hành và đã gian lận rất nhiều lần, sau này, nhất định em sẽ dồn toàn bộ sức lực vào việc học, cố gắng đuổi theo tiến độ của bạn bè.”
Không ai không thích một cô gái nhỏ vừa chân thành, xinh đẹp lại còn lễ phép cả, Trần Nhiên cũng là một nhà giáo có ý thức trách nhiệm rất cao, thấy cô biết quay đầu là bờ thì không khỏi cảm thán một câu: “Em nghĩ được như thế, làm tôi thấy rất vui. Nếu sau này gặp phải vấn đề với bài toán nào thì cứ thoải mái đến tìm tôi hỏi.”
Ôn Du xúc động gật đầu, cô bỗng nghe thấy âm thanh tức muốn hộc máu của phụ nữ vang lên khi đang muốn hỏi bài tiếp theo: “Hứa Sí, cậu còn muốn đi học nữa không hả?”
Lúc nãy cô hăng say làm bài quá, không biết cậu đến văn phòng từ bao giờ. Thật đúng là oan gia, hôm nay cô đã vô tình chạm mặt Hứa Sí tới hai lần rồi. Ôn Du hơi nghiêng đầu, nghe thấy người phụ nữ ấy lại tiếp tục hét to: “Vụ ẩu đả sáng nay đã là vấn đề rất nghiêm trọng, không ngờ mấy hôm trước em còn đánh bạn bè tới nỗi nhập viện trong hẻm nhỏ, cha mẹ học sinh đều đã báo cáo lên ban giám hiệu nhà trường hết rồi!”
Hẻm nhỏ, học sinh…… trong lòng Ôn Du khẽ gợn sóng, chắc hẳn họ đang nói về những gì cô đã chứng kiến vào ngày hôm đó.
Hứa Sí không nói lời nào mà chỉ chắp hai tay ra sau lưng hứng ‘bão’. Tất nhiên, cậu đã phát hiện ra Ôn Du từ lâu, thỉnh thoảng ánh mắt cậu cứ đảo qua đảo về trên người cô. Lúc này, khi cô quay đầu lại đối mặt với mình, Hứa Sí vội ngoảnh mặt đi như chạm phải đống than, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
“Suốt ngày chỉ biết phá phách, ngay cả bố cậu cũng không quản lý được cậu! Tuổi còn nhỏ thì sao không học cái gì tốt hơn đi? Cứ một hai phải làm côn đồ, còn cứ bắt nạt bạn bè mãi…”
Bị thầy cô mắng là chuyện xảy ra với cậu như cơm bữa, nhưng khi tưởng tượng đến cảnh tượng này bị Ôn Du trông thấy, lòng Hứa Sí như bị khối đá nặng trịch đè lên, cậu chán nản thở dài.
… Cậu không muốn để cô thấy bộ dạng xấu hổ của mình, chỉ mỗi cô là không thể được.
Cậu không nhịn nổi phải suy nghĩ lung tung, cô đang làm gì ở chỗ này vậy? Đây là phòng bộ môn toán, chắc cô đến để hỏi bài nhỉ. Tiếc biết bao khi cậu chẳng biết gì về môn này cả, nếu không thì có thể lấy cớ học thêm để kéo gần khoảng cách với cô hơn rồi.
Từ khi sinh ra cho đến tận bây giờ, Hứa Sí luôn là một đứa trẻ ngông cuồng không coi việc học ra gì, lần đầu tiên cậu biết sầu bi, vì sao mình không chăm chỉ học hành. Quả nhiên, mối tình đầu của cậu đúng là có năng lực thật.
“Cô ơi.” Một làn gió nhẹ nhàng chợt lướt qua người cậu, âm thanh dịu dàng của thiếu nữ khẽ vang lên bên tai, “Hứa Sí đánh nhau là vì muốn giúp đỡ một bạn học sinh bị ăn hiếp, cậu ấy không chỉ là một kẻ bắt nạt đâu ạ.”
Hứa Sí quay đầu sang, cậu chạm phải đôi mắt biết cười của cô. Tựa như lần trước cô bị giáo viên Anh văn hoài nghi, Hứa Sí cũng giúp cô vậy. Ôn Du lặng lẽ nâng tay lên, giơ cho cậu một ngón tay cái.
Như có ma lực tản ra từ toàn thân cô, mỗi khi Hứa Sí tới gần đều có một ngôi sao be bé rơi gọn xuống đáy lòng cậu, tâm trạng u ám cáu kỉnh ban đầu lập tức được chiếu rọi.
Hứa Sí mím môi cười, hơi nghiêng đầu không cho cô nhìn thấy.
“Em là…” Cô hiệu trưởng đang hăng hái dạy dỗ học sinh đỡ mắt kính, dùng đôi mắt hẹp dài xem xét Ôn Du một phen, cao giọng hỏi, “Em là cô học trò nhỏ nào đây hử?”
“Chào cô, em là Ôn Du ạ. Hôm đó khi cậu ấy đánh nhau trong hẻm nhỏ, em có trùng hợp đi ngang qua, chứng kiến hết toàn bộ quá trình. Trường chúng ta có một bạn nam bị bọn đầu gấu ức hiếp trong khoảng thời gian khá dài, nếu Hứa Sí không ra mặt trợ giúp, rất có thể cậu ấy sẽ phải chịu bóng ma đó trong suốt ba năm học cấp ba.” Cô nói một cách tự tin, ưỡn lưng đứng thẳng, “Vậy nên em cho rằng, vụ việc lần này không thể đổ hết sai lầm lên người Hứa Sí được.”
Cô hiệu trưởng suy tư một lát rồi cười lạnh: “Vậy em thấy, chúng tôi phải tuyên dương cậu ta à?”
Hứa Sí được Ôn Du giúp đỡ, cái đuôi nhất thời vểnh lên đến tận trời xanh, tâm trạng cậu đang cực kỳ tốt, không đợi cô mở miệng đáp lại thì đã cười khẽ rồi nói: “Em cũng thấy thế nữa. Cô này, khi nào cô mới phát bằng khen nhiệt tình làm việc nghĩa cho em vậy ạ?”
Ôn Du trừng mắt liếc cậu một cái: “Ý mình không phải như thế. Mù quáng dựa vào bạo lực để giải quyết vấn đề là cách làm của người nguyên thủy, sử dụng bạo lực để khống chế bạo lực cũng chỉ khiến mức độ nghiêm trọng của sự việc tăng thêm. Phương pháp của Hứa Sí đúng là có vấn đề thật, nhưng em mong các thầy cô có thể hiểu ra rằng, ý định ban đầu của cậu ấy không phải là xấu.”
Ôn Du nói cậu là người nguyên thủy. Hứa Sí cảm thấy IQ của mình bị khinh thường khủng khiếp, cậu xoay người hoàn toàn về phía Ôn Du, mặt không thay đổi phản bác: “Chỉ có bạo lực mới khiến mấy tên đó đầu hàng thôi. Cậu trông cậy gì ở tôi và bọn hư hỏng đó, tụi tôi sẽ để triết lý lọt vào tai à?”
“Đối với loại người này, cách tốt nhất là thông báo hết cho người nhà và ban giám hiệu nhà trường. Nếu lần can thiệp này của cậu khiến đám người xấu đó tăng thêm hận thù với bạn nam bị bắt nạt thì làm sao bây giờ? Cậu lại chẳng thể bảo vệ cậu ấy suốt cả đời được.”
Khí thế tranh cãi của hai người cao ngất trời, rất nhiều giáo viên trong văn phòng đồng loạt ngừng công việc trong tay lại, gương mặt đầy ý cười khó tả ngẩng đầu hóng drama bổ phổi. Mấy lần nói chen vào đều bị cô chủ nhiệm ném cả tấn bơ vào mặt: …
Từ trước đến nay, Hứa Sí chỉ luôn dùng những lời chửi rủa vô bổ. Lúc này, cậu cảm thấy đấu võ mồm với người khác cũng rất thú vị. Khi đang muốn tiếp tục cãi cọ, cậu nghe thấy Ôn Du rề rà đè thấp âm thanh, nói: “Tuy vậy… nói thế nào thì, cậu cũng rất tuyệt khi chịu đứng ra bảo vệ cậu ấy. Nhưng cậu đừng cứ mãi đánh nhau, sáng nay cậu lại đánh một bạn nam chảy máu khắp mặt nhưng không có lý do, phải không?”
Mặc kệ cậu kiêu ngạo đến đâu, lòng dạ thiếu niên có ngỗ ngược thế nào, tất thảy đều sẽ bị thổi bay vì lời nói dịu dàng ấy.
Hiếm khi Hứa Sí chịu vứt điệu cười hời hợt của mình đi, cậu nhẹ nhàng đồng ý: “Ừ, tôi biết rồi.”
Thấy Hứa Sí không nói nữa, rốt cuộc cô hiệu trưởng cũng bắt được cơ hội chen vào. Bà nhẹ nhàng thở hắt ra, vẫy vẫy tay về phía họ cứ như đuổi khách: “Rồi rồi rồi rồi, lần này chúng tôi sẽ xét xử thật hợp lý, cảm ơn bạn Ôn Du đã cung cấp thông tin cho. Nếu không còn việc gì thì mấy đứa đi về đi.”
“Cảm ơn cô ạ!” Ôn Du nheo mắt cười ngọt ngào, không quên quay lại tạm biệt thầy toán, “Thầy ơi, tối mai em sẽ đến hỏi thầy tiếp nha, làm phiền thầy rồi ạ!”
Mặt Trần Nhiên đầy vẻ hóng thị phi: “Không không không, không phiền đâu em, đây là công việc thầy nên làm mà!”
Nhìn bóng dáng hai người rời đi, cô hiệu trưởng phức tạp lầm bầm: “Hai đứa này……”
Giáo viên trong văn phòng cười ẩn ý nhìn nhau, bầu không khí ngập tràn vui vẻ: “Tôi thấy thú vị lắm.”
“Không ngờ chỉ ngồi vào bàn chấm bài như thường thôi mà lại được ăn cơm chó của tụi học trò.”
“Nhìn thì có vẻ giống tranh cãi đấy, nhưng thật ra là đang ve vãn tán tỉnh nhau, tuổi trẻ có khác nhỉ.”
“Làm cho Hứa Sí ngoan vậy luôn, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà.”
Cô hiệu trưởng ho khan một cái: “Im lặng im lặng, đây là dáng vẻ mà một nhà giáo nên có hử?”
Chỉ duy mỗi vẻ mặt thầy toán Trần Nhiên là đau lòng: “Không được, tôi không đồng ý, Ôn Du nên tập trung học toán trong ba năm phổ thông thì hơn!”
Quay lại chỗ Hứa Sí và Ôn Du. Cả hai cùng ra khỏi văn phòng, cậu còn chưa kịp mở miệng nói lời cảm ơn thì cô gái nhỏ bên cạnh đã lường được rồi nói trước: “Không cần cảm ơn mình.”
Khi cô nói chuyện vẫn thấp thoáng ý cười, đôi mắt tựa vầng trăng non vô cùng vui vẻ không lẫn chút tạp chất, dưới bóng đèn hành lang, đôi mắt ấy như chứa đựng hàng trăm vì sao xa.
Hứa Sí cười: “Sao trước đây tôi không phát hiện ra cái miệng láu lỉnh này của cậu nhỉ.”
“Cậu cũng không tệ mà, Hứa Sí.” Cô nhìn ánh hoàng hôn dần buông xuống ở phía xa xa, nhẹ nhàng hỏi, “Rốt cuộc vì sao hôm nay cậu lại đánh nhau vậy?”
“Không phải là vì……” Lời nói sắp sửa thốt ra bị đẩy lại vào trong cổ họng, cậu vờ như không quan tâm lắm mà trả lời, “Trông tên đó rất ngứa mắt.”
Hứa Sí không muốn Ôn Du biết rằng, sau lưng có người âm thầm bêu xấu cô, điều đó sẽ khiến cô buồn lòng.
“Nhiều lúc, bạo lực là không thể tránh khỏi, nhát dao luôn vô tình mà. Mình lo cậu sẽ vì vậy mà làm chính bản thân mình bị thương.” Cô quay đầu lại, ánh mắt cơ man là dịu dàng, “Cậu không bận tâm về an toàn của cậu, nhưng mình thì chẳng có nhiều băng cá nhân đến thế đâu đó.”
Giọng nói cô gái vô cùng dịu dàng và vấn vương, lưu luyến bên tai chàng trai. Trong ánh chiều tà của hoàng hôn, Hứa Sí ngắm nhìn cô gái đứng sóng vai bên cạnh. Trông cô thật nhỏ bé biết bao, cứ như vươn tay là có thể bao trọn trong lòng.
Bỗng nhiên, cậu rất muốn ôm lấy cô.
Hứa Sí ở bên này náo loạn làm long trời lở đất, nguồn cơn sự việc – Ôn Du thì chẳng mảy may hay biết chút gì, cô chỉ dồn hết tâm trí vào việc học hành mà thôi.
So với những bạn đồng trang lứa khác, tiến độ học tập của cô vô cùng rề rà, buộc phải tận dụng khoảng thời gian còn thừa sau khi tan lớp để tự học, may ra mới đuổi kịp bọn họ. Nhưng dù sao sách giáo khoa và tài liệu ghi chép cũng chỉ là vật vô tri vô giác. Ở trên lớp, có rất nhiều bài tập cô không tìm ra phương pháp giải hay nghĩ được cách làm bài. Dựa vào kiến thức cơ bản trong sách giáo khoa, tuy có thể dễ dàng giải quyết những câu hỏi tương đối đơn giản, nhưng một khi đụng phải những câu cuối hóc búa, rất khó để cô có thể làm nổi.
Giờ nghỉ giải lao ngắn ngủi giữa các tiết học không đủ để giáo viên giải thích cặn kẽ về yêu cầu của đề bài cho cô, mẹ nuôi xem cô như cái máy nuốt tiền thì lại càng không muốn mất một đồng nào để cô đến lớp học thêm. Ôn Du đành phải rút bớt thời gian tự học tối, đến văn phòng giáo viên hỏi những câu mà mình chưa hiểu.
Toán là môn cô yếu nhất trong ba môn chính, Ôn Du vô cùng để tâm đến nó. Thầy Trần Nhiên dạy toán là một người đàn ông trung niên da trắng mũm mĩm, gương mặt ông toát lên vẻ hiền từ. Lúc này, ông đang ngồi trước bàn làm việc, phong thái nhàn nhã khi uống trà nom rất giống Phật Di Lặc.
Khi trông thấy Ôn Du, ông hơi ngạc nhiên một chút. Cũng không có gì quá kỳ lạ, bởi lẽ nguyên chủ từng là một nhân vật ngoài lề của lớp, không những học dốt mà tính cách còn tự ti trầm lắng, dù cho có làm bao nhiêu bài kiểm tra đi chăng nữa, cô ta cũng chưa từng chủ động liên lạc với giáo viên, suốt ngày chỉ biết vùi đầu học hành một mình. Xuất phát từ tâm lý giúp đỡ học sinh nghèo vượt khó, các giáo viên đã tìm cô chuyện trò, nhưng cô bé kia thì chẳng biết nên đáp lại thế nào.
“Dạ chào thầy ạ, có vài chỗ trong bài em không hiểu lắm, thầy có thể giảng cho em biết được không ạ?”
Ôn Du nhoẻn miệng cười nhạt nhẽo, hai tay cầm sách bài tập mà mình vừa mới mua. Xưa nay, Trần Nhiên không quá để tâm đến cô học trò này, bây giờ chỉ thấy cô có vẻ khác so với ấn tượng trong lòng mình bấy lâu. Trên gương mặt vốn luôn lầm lì đã xuất hiện nụ cười dịu dàng, kiểu tóc lếch thếch trước kia trở nên khoan khoái gọn gàng, cách nói năng và cử chỉ cũng khéo léo hơn hẳn, trông rất có lễ phép, chỉ chốc lát đã khiến ông cộng thêm cho cô vô vàn hảo cảm.
Ông nhận lấy cuốn bài tập Vương Hậu Hùng từ cô. Cả lớp đã làm đến tận bài thứ tư rồi, nhưng Ôn Du chỉ mới đến ngưỡng bài thứ hai.
Cô nhỏ giọng giải thích, không kiêu căng cũng chẳng nịnh nọt: “Thưa thầy, kiến thức căn bản của em không được vững, em mua cuốn sách này, mục đích là để học lại từ đầu.”
Trần Nhiên hài lòng gật đầu, thầm nghĩ, cuối cùng con bé này cũng chịu thông suốt. Ông xem xét nhìn sách bài tập một lượt, mỗi một câu hỏi đều được điền đáp án ngay ngắn, cái nào sai cô tự mình sửa lại bằng bút đỏ, câu hỏi khó hơn thì được đánh dấu bằng những con chữ nhỏ nhắn xinh xắn.
Phần trăm trả lời chính xác vô cùng cao, những bài nhiều điểm đều có đáp án viết theo tiêu chuẩn, Trần Nhiên đọc một lúc, không nhịn nổi phải hỏi: “Toàn bộ chỗ này đều do em làm hả?”
“Đúng vậy ạ.” Ôn Du không biết vì sao ông lại hỏi như thế, cô chớp chớp mắt, “Em đã suy nghĩ rất lâu nhưng mãi vẫn không tìm được cách giải của bài cuối, thầy có thể xem giúp em không ạ?”
Trần Nhiên nhìn lướt qua bài tập cô vừa nhắc đến, đó là bài tập thuộc phần hình học, do các trường đại học hội ý chọn ra. Độ khó của nó thật sự rất lớn nên ông vẫn còn có chút ấn tượng. Đối với nhiều học sinh trong giai đoạn này, đây chính là rào cản khó có thể vượt qua, dù giáo viên đã hướng dẫn thì cũng rất khó để hiểu được. Ông không trông cậy vào việc Ôn Du sẽ nghe hiểu, nhưng thân là nhà giáo nhân dân có ý thức trách nhiệm và cô bé này để lại cho ông một ấn tượng khá tốt, Trần Nhiên vẫn kiên nhẫn nói: “Em xem này, đầu tiên là phải vẽ thêm một đường thẳng từ AH tới DF nữa…”
Nói đến đây, ông tạm dừng một chút để Ôn Du có đủ thời gian tự đặt câu hỏi cho mình. Ngay khi Trần Nhiên đang chuẩn bị tiếp tục thao thao bất tuyệt, cô gái nhỏ đang cụp mắt bên cạnh bỗng nhẹ nhàng thốt lên: “Em biết rồi ạ!”
Em biết rồi? Em biết cái gì? Tôi mới chỉ xong bước đi đầu tiên mà em đã nhìn ra cách giải rồi hả?
Ôn Du không kịp nhìn vẻ mặt tràn đầy nghi vấn của ông, cô cầm bút vẽ thêm vài đường phụ trên hình minh họa, vừa vẽ vừa trình bày logic rõ ràng các bước đi, cuối cùng còn sung sướng hỏi ông: “Thầy ơi, làm như vậy đúng không ạ?”
Trần Nhiên, người đã dự đoán ra kết cuộc của trận khổ chiến chưa bắt đầu mà đã bị tuyên bố kết thúc này: …
Không khoa học chút nào. Ông nghĩ trăm lần cũng chẳng ra, chỉ biết gãi gãi đầu, không phải cái đề này khiến rất nhiều học sinh xuất sắc kêu trời than đất à? Cứ như thế, bị một cô gái nhỏ bao giờ điểm số cũng nát bấy dễ dàng giải ra ư? Có lẽ…… do trước đây Ôn Du không đặt tâm tư vào việc học, chứ thật ra là một hạt giống rất tốt chăng?
“Bạn Ôn Du này, em nghiêm túc trả lời cho thầy.” Ông chậm rì rì hớp một ngụm trà để giấu nhẹm sự hoảng sợ trong lòng, “Thi toán lần này em chỉ được ba mươi mấy điểm, rốt cuộc là làm sao đấy?”
Ôn Du mím môi, chân thành nhìn vào hai mắt ông: “Thưa thầy, do lâu nay em không nghiêm túc học hành và đã gian lận rất nhiều lần, sau này, nhất định em sẽ dồn toàn bộ sức lực vào việc học, cố gắng đuổi theo tiến độ của bạn bè.”
Không ai không thích một cô gái nhỏ vừa chân thành, xinh đẹp lại còn lễ phép cả, Trần Nhiên cũng là một nhà giáo có ý thức trách nhiệm rất cao, thấy cô biết quay đầu là bờ thì không khỏi cảm thán một câu: “Em nghĩ được như thế, làm tôi thấy rất vui. Nếu sau này gặp phải vấn đề với bài toán nào thì cứ thoải mái đến tìm tôi hỏi.”
Ôn Du xúc động gật đầu, cô bỗng nghe thấy âm thanh tức muốn hộc máu của phụ nữ vang lên khi đang muốn hỏi bài tiếp theo: “Hứa Sí, cậu còn muốn đi học nữa không hả?”
Lúc nãy cô hăng say làm bài quá, không biết cậu đến văn phòng từ bao giờ. Thật đúng là oan gia, hôm nay cô đã vô tình chạm mặt Hứa Sí tới hai lần rồi. Ôn Du hơi nghiêng đầu, nghe thấy người phụ nữ ấy lại tiếp tục hét to: “Vụ ẩu đả sáng nay đã là vấn đề rất nghiêm trọng, không ngờ mấy hôm trước em còn đánh bạn bè tới nỗi nhập viện trong hẻm nhỏ, cha mẹ học sinh đều đã báo cáo lên ban giám hiệu nhà trường hết rồi!”
Hẻm nhỏ, học sinh…… trong lòng Ôn Du khẽ gợn sóng, chắc hẳn họ đang nói về những gì cô đã chứng kiến vào ngày hôm đó.
Hứa Sí không nói lời nào mà chỉ chắp hai tay ra sau lưng hứng ‘bão’. Tất nhiên, cậu đã phát hiện ra Ôn Du từ lâu, thỉnh thoảng ánh mắt cậu cứ đảo qua đảo về trên người cô. Lúc này, khi cô quay đầu lại đối mặt với mình, Hứa Sí vội ngoảnh mặt đi như chạm phải đống than, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
“Suốt ngày chỉ biết phá phách, ngay cả bố cậu cũng không quản lý được cậu! Tuổi còn nhỏ thì sao không học cái gì tốt hơn đi? Cứ một hai phải làm côn đồ, còn cứ bắt nạt bạn bè mãi…”
Bị thầy cô mắng là chuyện xảy ra với cậu như cơm bữa, nhưng khi tưởng tượng đến cảnh tượng này bị Ôn Du trông thấy, lòng Hứa Sí như bị khối đá nặng trịch đè lên, cậu chán nản thở dài.
… Cậu không muốn để cô thấy bộ dạng xấu hổ của mình, chỉ mỗi cô là không thể được.
Cậu không nhịn nổi phải suy nghĩ lung tung, cô đang làm gì ở chỗ này vậy? Đây là phòng bộ môn toán, chắc cô đến để hỏi bài nhỉ. Tiếc biết bao khi cậu chẳng biết gì về môn này cả, nếu không thì có thể lấy cớ học thêm để kéo gần khoảng cách với cô hơn rồi.
Từ khi sinh ra cho đến tận bây giờ, Hứa Sí luôn là một đứa trẻ ngông cuồng không coi việc học ra gì, lần đầu tiên cậu biết sầu bi, vì sao mình không chăm chỉ học hành. Quả nhiên, mối tình đầu của cậu đúng là có năng lực thật.
“Cô ơi.” Một làn gió nhẹ nhàng chợt lướt qua người cậu, âm thanh dịu dàng của thiếu nữ khẽ vang lên bên tai, “Hứa Sí đánh nhau là vì muốn giúp đỡ một bạn học sinh bị ăn hiếp, cậu ấy không chỉ là một kẻ bắt nạt đâu ạ.”
Hứa Sí quay đầu sang, cậu chạm phải đôi mắt biết cười của cô. Tựa như lần trước cô bị giáo viên Anh văn hoài nghi, Hứa Sí cũng giúp cô vậy. Ôn Du lặng lẽ nâng tay lên, giơ cho cậu một ngón tay cái.
Như có ma lực tản ra từ toàn thân cô, mỗi khi Hứa Sí tới gần đều có một ngôi sao be bé rơi gọn xuống đáy lòng cậu, tâm trạng u ám cáu kỉnh ban đầu lập tức được chiếu rọi.
Hứa Sí mím môi cười, hơi nghiêng đầu không cho cô nhìn thấy.
“Em là…” Cô hiệu trưởng đang hăng hái dạy dỗ học sinh đỡ mắt kính, dùng đôi mắt hẹp dài xem xét Ôn Du một phen, cao giọng hỏi, “Em là cô học trò nhỏ nào đây hử?”
“Chào cô, em là Ôn Du ạ. Hôm đó khi cậu ấy đánh nhau trong hẻm nhỏ, em có trùng hợp đi ngang qua, chứng kiến hết toàn bộ quá trình. Trường chúng ta có một bạn nam bị bọn đầu gấu ức hiếp trong khoảng thời gian khá dài, nếu Hứa Sí không ra mặt trợ giúp, rất có thể cậu ấy sẽ phải chịu bóng ma đó trong suốt ba năm học cấp ba.” Cô nói một cách tự tin, ưỡn lưng đứng thẳng, “Vậy nên em cho rằng, vụ việc lần này không thể đổ hết sai lầm lên người Hứa Sí được.”
Cô hiệu trưởng suy tư một lát rồi cười lạnh: “Vậy em thấy, chúng tôi phải tuyên dương cậu ta à?”
Hứa Sí được Ôn Du giúp đỡ, cái đuôi nhất thời vểnh lên đến tận trời xanh, tâm trạng cậu đang cực kỳ tốt, không đợi cô mở miệng đáp lại thì đã cười khẽ rồi nói: “Em cũng thấy thế nữa. Cô này, khi nào cô mới phát bằng khen nhiệt tình làm việc nghĩa cho em vậy ạ?”
Ôn Du trừng mắt liếc cậu một cái: “Ý mình không phải như thế. Mù quáng dựa vào bạo lực để giải quyết vấn đề là cách làm của người nguyên thủy, sử dụng bạo lực để khống chế bạo lực cũng chỉ khiến mức độ nghiêm trọng của sự việc tăng thêm. Phương pháp của Hứa Sí đúng là có vấn đề thật, nhưng em mong các thầy cô có thể hiểu ra rằng, ý định ban đầu của cậu ấy không phải là xấu.”
Ôn Du nói cậu là người nguyên thủy. Hứa Sí cảm thấy IQ của mình bị khinh thường khủng khiếp, cậu xoay người hoàn toàn về phía Ôn Du, mặt không thay đổi phản bác: “Chỉ có bạo lực mới khiến mấy tên đó đầu hàng thôi. Cậu trông cậy gì ở tôi và bọn hư hỏng đó, tụi tôi sẽ để triết lý lọt vào tai à?”
“Đối với loại người này, cách tốt nhất là thông báo hết cho người nhà và ban giám hiệu nhà trường. Nếu lần can thiệp này của cậu khiến đám người xấu đó tăng thêm hận thù với bạn nam bị bắt nạt thì làm sao bây giờ? Cậu lại chẳng thể bảo vệ cậu ấy suốt cả đời được.”
Khí thế tranh cãi của hai người cao ngất trời, rất nhiều giáo viên trong văn phòng đồng loạt ngừng công việc trong tay lại, gương mặt đầy ý cười khó tả ngẩng đầu hóng drama bổ phổi. Mấy lần nói chen vào đều bị cô chủ nhiệm ném cả tấn bơ vào mặt: …
Từ trước đến nay, Hứa Sí chỉ luôn dùng những lời chửi rủa vô bổ. Lúc này, cậu cảm thấy đấu võ mồm với người khác cũng rất thú vị. Khi đang muốn tiếp tục cãi cọ, cậu nghe thấy Ôn Du rề rà đè thấp âm thanh, nói: “Tuy vậy… nói thế nào thì, cậu cũng rất tuyệt khi chịu đứng ra bảo vệ cậu ấy. Nhưng cậu đừng cứ mãi đánh nhau, sáng nay cậu lại đánh một bạn nam chảy máu khắp mặt nhưng không có lý do, phải không?”
Mặc kệ cậu kiêu ngạo đến đâu, lòng dạ thiếu niên có ngỗ ngược thế nào, tất thảy đều sẽ bị thổi bay vì lời nói dịu dàng ấy.
Hiếm khi Hứa Sí chịu vứt điệu cười hời hợt của mình đi, cậu nhẹ nhàng đồng ý: “Ừ, tôi biết rồi.”
Thấy Hứa Sí không nói nữa, rốt cuộc cô hiệu trưởng cũng bắt được cơ hội chen vào. Bà nhẹ nhàng thở hắt ra, vẫy vẫy tay về phía họ cứ như đuổi khách: “Rồi rồi rồi rồi, lần này chúng tôi sẽ xét xử thật hợp lý, cảm ơn bạn Ôn Du đã cung cấp thông tin cho. Nếu không còn việc gì thì mấy đứa đi về đi.”
“Cảm ơn cô ạ!” Ôn Du nheo mắt cười ngọt ngào, không quên quay lại tạm biệt thầy toán, “Thầy ơi, tối mai em sẽ đến hỏi thầy tiếp nha, làm phiền thầy rồi ạ!”
Mặt Trần Nhiên đầy vẻ hóng thị phi: “Không không không, không phiền đâu em, đây là công việc thầy nên làm mà!”
Nhìn bóng dáng hai người rời đi, cô hiệu trưởng phức tạp lầm bầm: “Hai đứa này……”
Giáo viên trong văn phòng cười ẩn ý nhìn nhau, bầu không khí ngập tràn vui vẻ: “Tôi thấy thú vị lắm.”
“Không ngờ chỉ ngồi vào bàn chấm bài như thường thôi mà lại được ăn cơm chó của tụi học trò.”
“Nhìn thì có vẻ giống tranh cãi đấy, nhưng thật ra là đang ve vãn tán tỉnh nhau, tuổi trẻ có khác nhỉ.”
“Làm cho Hứa Sí ngoan vậy luôn, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà.”
Cô hiệu trưởng ho khan một cái: “Im lặng im lặng, đây là dáng vẻ mà một nhà giáo nên có hử?”
Chỉ duy mỗi vẻ mặt thầy toán Trần Nhiên là đau lòng: “Không được, tôi không đồng ý, Ôn Du nên tập trung học toán trong ba năm phổ thông thì hơn!”
Quay lại chỗ Hứa Sí và Ôn Du. Cả hai cùng ra khỏi văn phòng, cậu còn chưa kịp mở miệng nói lời cảm ơn thì cô gái nhỏ bên cạnh đã lường được rồi nói trước: “Không cần cảm ơn mình.”
Khi cô nói chuyện vẫn thấp thoáng ý cười, đôi mắt tựa vầng trăng non vô cùng vui vẻ không lẫn chút tạp chất, dưới bóng đèn hành lang, đôi mắt ấy như chứa đựng hàng trăm vì sao xa.
Hứa Sí cười: “Sao trước đây tôi không phát hiện ra cái miệng láu lỉnh này của cậu nhỉ.”
“Cậu cũng không tệ mà, Hứa Sí.” Cô nhìn ánh hoàng hôn dần buông xuống ở phía xa xa, nhẹ nhàng hỏi, “Rốt cuộc vì sao hôm nay cậu lại đánh nhau vậy?”
“Không phải là vì……” Lời nói sắp sửa thốt ra bị đẩy lại vào trong cổ họng, cậu vờ như không quan tâm lắm mà trả lời, “Trông tên đó rất ngứa mắt.”
Hứa Sí không muốn Ôn Du biết rằng, sau lưng có người âm thầm bêu xấu cô, điều đó sẽ khiến cô buồn lòng.
“Nhiều lúc, bạo lực là không thể tránh khỏi, nhát dao luôn vô tình mà. Mình lo cậu sẽ vì vậy mà làm chính bản thân mình bị thương.” Cô quay đầu lại, ánh mắt cơ man là dịu dàng, “Cậu không bận tâm về an toàn của cậu, nhưng mình thì chẳng có nhiều băng cá nhân đến thế đâu đó.”
Giọng nói cô gái vô cùng dịu dàng và vấn vương, lưu luyến bên tai chàng trai. Trong ánh chiều tà của hoàng hôn, Hứa Sí ngắm nhìn cô gái đứng sóng vai bên cạnh. Trông cô thật nhỏ bé biết bao, cứ như vươn tay là có thể bao trọn trong lòng.
Bỗng nhiên, cậu rất muốn ôm lấy cô.