Niên Tịch nhanh chóng kéo tay cô cười nói: “Chị Lạc Tang, anh trai em đồng ý cho chị cùng em đi xem phim vào chiều ngày mai rồi.”
Lạc Tang ngẩn ra: “Nhưng mà anh cô không cần người chăm sóc….”
“Cho cô nghỉ nửa ngày, quản gia chăm sóc tôi là được.” Niên Quân Đình nhìn Niên Tịch, ánh mắt đầy bất đắc dĩ phảng phất như muốn nói: Xem đi, anh biết cô ta thích anh mà, nếu không vì sao đi có một lúc đã không yên lòng anh rồi.
Niên Tịch giật giật khóe môi: “Cái đó… em đi trước nha.”
Cô thật muốn gào lên với anh trai nhà mình: Người ta là người chăm sóc, lo lắng cho anh là chuyện bình thường anh có biết không hả?
Thích anh sao?
Với cái tính cách rùa đen của anh, trừ khi đầu có bệnh.
Quản gia rời đi, Niên Quân Đình tìm vị trí thoải mái nằm trên giường xem THĂNG VIỄN, Lạc Tang ngồi bên cạnh đút bưởi cho anh ta.
Ăn một lúc, Niên Quân Đình bỗng phát hiện tốc độ bóc vỏ bưởi của cô nhanh hơn ban ngày rất nhiều: “Không tệ, trình độ bóc bưởi có thể lên tay, quả nhiên cái gì cũng cần luyện nhiều.”
Lạc Tang nhịn nhịn mới nhẹ nhàng nói: “Không phải đâu, là do tôi dùng dao cắt một đường ở dưới mũi bưởi, như vậy bóc sẽ dễ dàng hơn.”
Niên Quân Đình nghe vậy liền đánh giá mấy múi bưởi trên khay, lúc này mới hiểu ra: “Cô thật thông minh, xem ra cô rất thích hợp làm việc này.”
“…”
Lạc Tang muốn mình có thể chết ngay.
Bị người ta nói mình thích hợp việc bóc vỏ bưởi sao mà vui nổi cơ chứ?
Tới gần 0h, ngoài cửa truyền tới tiếng bắn pháo hoa, nhất thời không trung sáng rực đủ màu sắc.
Lạc Tang đứng trước cửa sổ nhìn pháo hoa bên ngoài, trong lòng đầy bi thương và cô đơn.
Trước kia mỗi lần ăn tết đều là cả nhà đoàn tụ bên nhau, Dĩnh Tịch Tây sẽ cùng bà uống rượu, mà hiện tại ba ở trong tù, cô lưu lạc tha hương không nhà để về.
Đóng cửa sổ lại ngăn cách tiếng pháo hoa ở bên ngoài, Niên Quân Đình ngồi trên giường không ngừng nhắn tin, có lẽ anh ta có rất nhiều người chúc mừng năm mới.
Trong phòng an tĩnh lại, Niên Quân Đình nhíu mày nhìn người đàn bà đang dựa vào mép giường: “Đón năm mới mà không có ai chúc tết cho cô à?”
“Ừ.” Lạc Tang mỉm cười, nháy mắt để che đi sự ảm đạm của mình.
“Thật là thảm, tên mập mạp kia cũng không nhắn tin chúc mừng sao? Không phải anh ta đang theo đuổi cô sao?” Niên Quân Đình đồng tình nói: “Người theo đuổi cô thật không để bụng cô, nếu anh ta thích cô thật nhất định đến 0h sẽ nhắn tin chúc mừng năm mới, tôi thấy khả năng anh ta quăng lưới chơi cô thôi.”
Lạc Tang không nói gì, căn bản cô không có ý định gì với bác sĩ Cổ rồi.
Thấy cô im lặng, Niên Quân Đình cho rằng cô tổn thương, do dự nói: “Số di động của cô là bao nhiêu?”
Lạc Tang sửng sốt đọc số điện thoại của mình cho Niên Quân Đình.
Anh ta cúi đầu gõ gõ, sau đó di động của Lạc Tang rung lên.
Cô cúi đầu nhìn, là số xa lạ gửi tới, nội dung: Tân niên vui vẻ.
“Đây là số điện thoại của tôi.” Niên Quân Đình nhìn bộ dạng “cảm động” của cô, bất đắc dĩ nhếch môi nói: “Cô đừng hiểu lầm, ngàn vạn lần đừng thích tôi hơn nữa, tôi thấy cô đáng thương quá, hoàn toàn không có ý gì đâu, tôi tuyệt đối không có ý tượng gì không an phận với cô đâu.”
“Tôi biết.” tuy không chịu nổi bộ dạng tự phụ, tự tin thái quá của anh ta nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy ấm áp.
Nhìn người đàn bà ngồi đó mỉm cười nhìn mình, Niên Quân Đình đau đầu xoa tóc mình.
Quả nhiên mình quá hảo tâm rồi, nhìn ánh mắt của cô ta thật sự càng ngày càng “thâm tình, chân thành” với mình, thật là hỏng bét.
Lạc Tang ngẩn ra: “Nhưng mà anh cô không cần người chăm sóc….”
“Cho cô nghỉ nửa ngày, quản gia chăm sóc tôi là được.” Niên Quân Đình nhìn Niên Tịch, ánh mắt đầy bất đắc dĩ phảng phất như muốn nói: Xem đi, anh biết cô ta thích anh mà, nếu không vì sao đi có một lúc đã không yên lòng anh rồi.
Niên Tịch giật giật khóe môi: “Cái đó… em đi trước nha.”
Cô thật muốn gào lên với anh trai nhà mình: Người ta là người chăm sóc, lo lắng cho anh là chuyện bình thường anh có biết không hả?
Thích anh sao?
Với cái tính cách rùa đen của anh, trừ khi đầu có bệnh.
Quản gia rời đi, Niên Quân Đình tìm vị trí thoải mái nằm trên giường xem THĂNG VIỄN, Lạc Tang ngồi bên cạnh đút bưởi cho anh ta.
Ăn một lúc, Niên Quân Đình bỗng phát hiện tốc độ bóc vỏ bưởi của cô nhanh hơn ban ngày rất nhiều: “Không tệ, trình độ bóc bưởi có thể lên tay, quả nhiên cái gì cũng cần luyện nhiều.”
Lạc Tang nhịn nhịn mới nhẹ nhàng nói: “Không phải đâu, là do tôi dùng dao cắt một đường ở dưới mũi bưởi, như vậy bóc sẽ dễ dàng hơn.”
Niên Quân Đình nghe vậy liền đánh giá mấy múi bưởi trên khay, lúc này mới hiểu ra: “Cô thật thông minh, xem ra cô rất thích hợp làm việc này.”
“…”
Lạc Tang muốn mình có thể chết ngay.
Bị người ta nói mình thích hợp việc bóc vỏ bưởi sao mà vui nổi cơ chứ?
Tới gần 0h, ngoài cửa truyền tới tiếng bắn pháo hoa, nhất thời không trung sáng rực đủ màu sắc.
Lạc Tang đứng trước cửa sổ nhìn pháo hoa bên ngoài, trong lòng đầy bi thương và cô đơn.
Trước kia mỗi lần ăn tết đều là cả nhà đoàn tụ bên nhau, Dĩnh Tịch Tây sẽ cùng bà uống rượu, mà hiện tại ba ở trong tù, cô lưu lạc tha hương không nhà để về.
Đóng cửa sổ lại ngăn cách tiếng pháo hoa ở bên ngoài, Niên Quân Đình ngồi trên giường không ngừng nhắn tin, có lẽ anh ta có rất nhiều người chúc mừng năm mới.
Trong phòng an tĩnh lại, Niên Quân Đình nhíu mày nhìn người đàn bà đang dựa vào mép giường: “Đón năm mới mà không có ai chúc tết cho cô à?”
“Ừ.” Lạc Tang mỉm cười, nháy mắt để che đi sự ảm đạm của mình.
“Thật là thảm, tên mập mạp kia cũng không nhắn tin chúc mừng sao? Không phải anh ta đang theo đuổi cô sao?” Niên Quân Đình đồng tình nói: “Người theo đuổi cô thật không để bụng cô, nếu anh ta thích cô thật nhất định đến 0h sẽ nhắn tin chúc mừng năm mới, tôi thấy khả năng anh ta quăng lưới chơi cô thôi.”
Lạc Tang không nói gì, căn bản cô không có ý định gì với bác sĩ Cổ rồi.
Thấy cô im lặng, Niên Quân Đình cho rằng cô tổn thương, do dự nói: “Số di động của cô là bao nhiêu?”
Lạc Tang sửng sốt đọc số điện thoại của mình cho Niên Quân Đình.
Anh ta cúi đầu gõ gõ, sau đó di động của Lạc Tang rung lên.
Cô cúi đầu nhìn, là số xa lạ gửi tới, nội dung: Tân niên vui vẻ.
“Đây là số điện thoại của tôi.” Niên Quân Đình nhìn bộ dạng “cảm động” của cô, bất đắc dĩ nhếch môi nói: “Cô đừng hiểu lầm, ngàn vạn lần đừng thích tôi hơn nữa, tôi thấy cô đáng thương quá, hoàn toàn không có ý gì đâu, tôi tuyệt đối không có ý tượng gì không an phận với cô đâu.”
“Tôi biết.” tuy không chịu nổi bộ dạng tự phụ, tự tin thái quá của anh ta nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy ấm áp.
Nhìn người đàn bà ngồi đó mỉm cười nhìn mình, Niên Quân Đình đau đầu xoa tóc mình.
Quả nhiên mình quá hảo tâm rồi, nhìn ánh mắt của cô ta thật sự càng ngày càng “thâm tình, chân thành” với mình, thật là hỏng bét.