Mệt cho ông ngày hôm qua còn tưởng Niên tổng đột nhiên lương tâm trỗi dậy muốn nâng cấp tiêu chuẩn thức ăn cho Lạc tiểu thư.
Thì ra là ông nghĩ quá nhiều.
“Cái đó... Niên tổng, hình như Tiểu Tứ không thể ăn mì thịt bò.” Ngô quản gia nhìn Tiểu Tứ không thèm liếc thịt bỏ, có lòng tốt nhắc nhở: “Hình như nó rất cay…”
“ChÓ nhà chúng ta nuôi dưỡng yếu ớt vậy soa? “ Ánh mắt Niên Quân Đình hung hăng nhìn chằm chằm Tiểu Tứ.
Tiểu Tứ đáng thương vô cùng dưới dâm uy của chủ nhân mà khổ sở cúi đầu ăn mì thịt bò, bởi vì quá cay mà một lúc sau liền kêu thảm thiết.
Lạc Tang nhìn con chó lớn mà thấy đáng thương làm sao.
Làm người chăm sóc của Niên Quân Đình đã đủ thảm mà làm bạn và làm chó của anh ta càng thảm hơn.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng động cơ ô tô, sau đó là tiếng giày cao gót giẫm lên sàn nhà.
Lạc Tang quay đầu nhìn lại, người tiến vào là một người đàn xa lạ lại xinh đẹp thoạt nhìn không hơn 40, gương mặt trứng ngỗng, đôi mày lá liễu, bên trong mặc vày dài màu trắng bên ngoài khoác áo màu đen, mái tóc đen được chăm sóc kĩ lưỡng xõa trên vai, tao nhã vô cùng.
“Sao mẹ lại tới?” Niên Quân Đình vừa thấy người đến liền trầm mặt.
“Mẹ tới quan tâm con trai có khá hơn chút nào không, con nhìn thái độ của con kìa.” Người đàn bà đặt túi xách của mình xuống ghế sofa sau đó đi vào nhà ăn.
Lạc Tang sửng sốt, bởi vì bà ấy nhìn quá trẻ so với tuổi của mình, cô còn tưởng là chị gái của Niên Quân Đình, xem ra đây là tổng giám đốc tập đoàn Trung Châu Mộ Dung Trừng, tuy là đàn bà nhưng rất có khí thế vương giả.
“Mẹ đi thăm con mà còn ăn mặc hoa hòe lỗng lẫy như vậy?” Niên Quân Đình không chút nào che dấu khinh thường cùng khinh miệt: “Có ngươi làm mẹ như mẹ sao?”
“Con lại chẳng phải tàn tật cả đời, đàn ông mà cứ bày cái dạng suy sụp không chịu nổi như vậy, mỗi ngày nổi giận thì thôi chẳng lẽ ngày ngày mẹ còn phải lấy nước mắt rửa mặt biến mình thành bà thím hay sao?” Mộ Dung Trừng lạnh lùng cười: “Thừa dịp còn có vài phần tư sắc, mẹ đương nhiên phải xinh đẹp để còn nhanh kiếm mùa xuân thứ hai chứ.”
Niên Quân Đình mím môi nhìn đi chỗ khác.
Lạc Tang cúi đầu gặm màn thầu, làm bộ không nghe được tin tức nhà giàu, thì ra ba mẹ anh ta bất hòa.
“Ồ, con động kinh sao? Sao lại để Tiểu Tứ ăn mì thịt bò cay như vậy?” Mộ Dung Trừng rốt cuộc phát hiện Tiểu Tứ vô cùng đáng thương, bà tiến lên kéo Tiểu Tứ xuống ghế.
Tiểu Tứ kêu ngao ngao nâng cái miệng đầy mỡ, đôi mắt ngấn nước.
Mộ Dung Trừng đau lòng, sau đó ánh mắt rơi xuống trên người Lạc Tang, bà giật mình, nhíu mày: “Đây là người chăm sóc con thuê sao? Chó ăn mì thịt bò mà người ăn màn thầu, Đình Đình, con có cần mẹ mời chuyên gia tâm lý cho con không? Tuy mỗi ngày ngồi xe lăn khó chịu nhưng không thể rải giận lên người người khác chứ?”
“Chuyện của con không cần mẹ lo.” Niên Quân Đình lạnh lùng nói.
“Con cái đứa nhỏ này...”, Mộ Dung Trừng trừng mắt nhìn con trai, bỗng nhiên xin lỗi Lạc Tang, cười nói: “Thật là ngại quá, đứa con trai này của tôi không hiểu chuyện, đều do tôi không giáo dục tốt để cô chịu vất vả rồi, sau này cô muốn ăn gì cứ nói chị Lan, đúng rồi, nghe nói tiền lương của cô chỉ có 1 ngàn đúng không? Như vậy quá ít, lại thêm một ngàn.”
Lạc Tang ngày thường bình tĩnh cũng bị nụ cười như tắm trong gió xuân của bà ấy làm cho mơ màng, chờ lấy lại tinh thần, cô nhanh chóng cự tuyệt: “Không cần, một ngàn đủ rồi, lúc trước tôi đã ký hợp đồng với Ngô quản gia như vậy.”
Thì ra là ông nghĩ quá nhiều.
“Cái đó... Niên tổng, hình như Tiểu Tứ không thể ăn mì thịt bò.” Ngô quản gia nhìn Tiểu Tứ không thèm liếc thịt bỏ, có lòng tốt nhắc nhở: “Hình như nó rất cay…”
“ChÓ nhà chúng ta nuôi dưỡng yếu ớt vậy soa? “ Ánh mắt Niên Quân Đình hung hăng nhìn chằm chằm Tiểu Tứ.
Tiểu Tứ đáng thương vô cùng dưới dâm uy của chủ nhân mà khổ sở cúi đầu ăn mì thịt bò, bởi vì quá cay mà một lúc sau liền kêu thảm thiết.
Lạc Tang nhìn con chó lớn mà thấy đáng thương làm sao.
Làm người chăm sóc của Niên Quân Đình đã đủ thảm mà làm bạn và làm chó của anh ta càng thảm hơn.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng động cơ ô tô, sau đó là tiếng giày cao gót giẫm lên sàn nhà.
Lạc Tang quay đầu nhìn lại, người tiến vào là một người đàn xa lạ lại xinh đẹp thoạt nhìn không hơn 40, gương mặt trứng ngỗng, đôi mày lá liễu, bên trong mặc vày dài màu trắng bên ngoài khoác áo màu đen, mái tóc đen được chăm sóc kĩ lưỡng xõa trên vai, tao nhã vô cùng.
“Sao mẹ lại tới?” Niên Quân Đình vừa thấy người đến liền trầm mặt.
“Mẹ tới quan tâm con trai có khá hơn chút nào không, con nhìn thái độ của con kìa.” Người đàn bà đặt túi xách của mình xuống ghế sofa sau đó đi vào nhà ăn.
Lạc Tang sửng sốt, bởi vì bà ấy nhìn quá trẻ so với tuổi của mình, cô còn tưởng là chị gái của Niên Quân Đình, xem ra đây là tổng giám đốc tập đoàn Trung Châu Mộ Dung Trừng, tuy là đàn bà nhưng rất có khí thế vương giả.
“Mẹ đi thăm con mà còn ăn mặc hoa hòe lỗng lẫy như vậy?” Niên Quân Đình không chút nào che dấu khinh thường cùng khinh miệt: “Có ngươi làm mẹ như mẹ sao?”
“Con lại chẳng phải tàn tật cả đời, đàn ông mà cứ bày cái dạng suy sụp không chịu nổi như vậy, mỗi ngày nổi giận thì thôi chẳng lẽ ngày ngày mẹ còn phải lấy nước mắt rửa mặt biến mình thành bà thím hay sao?” Mộ Dung Trừng lạnh lùng cười: “Thừa dịp còn có vài phần tư sắc, mẹ đương nhiên phải xinh đẹp để còn nhanh kiếm mùa xuân thứ hai chứ.”
Niên Quân Đình mím môi nhìn đi chỗ khác.
Lạc Tang cúi đầu gặm màn thầu, làm bộ không nghe được tin tức nhà giàu, thì ra ba mẹ anh ta bất hòa.
“Ồ, con động kinh sao? Sao lại để Tiểu Tứ ăn mì thịt bò cay như vậy?” Mộ Dung Trừng rốt cuộc phát hiện Tiểu Tứ vô cùng đáng thương, bà tiến lên kéo Tiểu Tứ xuống ghế.
Tiểu Tứ kêu ngao ngao nâng cái miệng đầy mỡ, đôi mắt ngấn nước.
Mộ Dung Trừng đau lòng, sau đó ánh mắt rơi xuống trên người Lạc Tang, bà giật mình, nhíu mày: “Đây là người chăm sóc con thuê sao? Chó ăn mì thịt bò mà người ăn màn thầu, Đình Đình, con có cần mẹ mời chuyên gia tâm lý cho con không? Tuy mỗi ngày ngồi xe lăn khó chịu nhưng không thể rải giận lên người người khác chứ?”
“Chuyện của con không cần mẹ lo.” Niên Quân Đình lạnh lùng nói.
“Con cái đứa nhỏ này...”, Mộ Dung Trừng trừng mắt nhìn con trai, bỗng nhiên xin lỗi Lạc Tang, cười nói: “Thật là ngại quá, đứa con trai này của tôi không hiểu chuyện, đều do tôi không giáo dục tốt để cô chịu vất vả rồi, sau này cô muốn ăn gì cứ nói chị Lan, đúng rồi, nghe nói tiền lương của cô chỉ có 1 ngàn đúng không? Như vậy quá ít, lại thêm một ngàn.”
Lạc Tang ngày thường bình tĩnh cũng bị nụ cười như tắm trong gió xuân của bà ấy làm cho mơ màng, chờ lấy lại tinh thần, cô nhanh chóng cự tuyệt: “Không cần, một ngàn đủ rồi, lúc trước tôi đã ký hợp đồng với Ngô quản gia như vậy.”