Nước nóng do khách sạn cung cấp không được tốt lắm, xả rả rích mãi vẫn chẳng nóng cũng chẳng lạnh.
Ôn Vân co chân lại, hai tay ôm đầu gối, cứ kêu lạnh mãi.
“Còn lạnh không?” Triệu Đông Duyên tăng nhiệt độ điều hòa lần thứ ba.
Gió nóng 32 độ cao nhất, anh đã nóng không chịu được rồi, cởi áo khoác ra vẫn chưa đủ, trên trán anh lấm tấm mồ hôi.
Ôn Vân “ừm” một tiếng.
Triệu Đông Duyên bó tay, khoác khăn choàng cho cô: “Choàng kín vào.”
Ôn Vân ngẩng mặt lên, mắt ướt sườn sượt.
Tay Triệu Đông Duyên dừng lại, cảm nhận được hơi nóng trên mặt cô thì tò mò hỏi: “Em…nóng thật à?”
“Điêu đó.”
“…”
Ôn Vân nói: “Chỉ cho phép anh lừa em, em cũng phải lừa lại."
Triệu Đông Duyên tự biết mình đuối lý, khẽ thở dài một hơi, từ từ ngồi xổm xuống.
Ôn Vân muốn anh thật thà kể ra.
Triệu Đông Duyên bèn thuật lại từng câu nói với Du Lan Thanh.
“Câu nào cũng nhớ rõ thế sao?” Nghe xong, Ôn Vân rất bất ngờ.
“Có thể không nhớ rõ à? Từng lời mẹ vợ nói đều đâm vào tim anh mà.” Triệu Đông Duyên bất lực.
Ôn Vân bĩu môi, lí nhí xin lỗi: “Xin lỗi anh nhé Triệu Đông Duyên.”
“Xin lỗi anh cái gì?” Triệu Đông Duyên nhướng mày.
“Để anh phải chịu tổn thương không nên thuộc về mình.” Ôn Vân nói.
Rất lâu, Triệu Đông Duyên mỉm cười nhẹ, vươn tay nhẹ nhàng xoa gò má của cô: “Chỉ cần liên quan tới em thì không phải tổn thương.”
Ôn Vân lẩm bẩm kêu than: “Có phải anh thích tự ngược không thế? Không được phép làm chuyện dại dột. Dù anh thích một người thì cũng không được nghĩ như thế. Tốt là tốt, tổn thương là tổn thương. Không được xáo trộn, không được lừa mình dối người, cũng không được dung túng người ta.”
Triệu Đông Duyên càng cười tươi: “Anh còn có thể dung túng người nào khác chứ?”
Ngón tay của Ôn Vân chỉ vào mình: “Em.”
“Vậy quý cô Ôn đầu sỏ ơi, có phải em nên bồi thường gì đó cho anh không?”
Vốn tưởng rằng cô sẽ chọn lờ đi trò đùa kiểu này giống như năm năm trước. Hoặc là im lặng, hoặc là chuyển chủ đề, hoặc là trừng mắt bày tỏ sự bất mãn.
Thế nhưng, Ôn Vân nói: “Được, anh muốn em bồi thường cho anh thế nào?”
Triệu Đông Duyên đớ người ra.
Ánh mắt của Ôn Vân tĩnh lặng, thẳng lưng, khoảng cách thế này càng gần anh hơn, gần như là không có khoảng cách.
Cô thế này là đang chủ động đầy dũng cảm.
Một người phụ nữ nói với người đàn ông rằng em muốn bồi thường cho anh.
Chỉ cần Triệu Đông Duyên còn có thể cứng thì sẽ không thể không hiểu được.
Nhưng bây giờ anh lại không hiểu được. Ít nhất là vào lúc chưa chắc chắn được cảm xúc của Ôn Vân xuất phát từ dòng suy nghĩ nào để thốt ra được câu nói này.
Triệu Đông Duyên cứng lắm rồi nhưng anh càng muốn làm một con người hơn.
Con người thì không thể thừa nước đục thả câu được.
Anh nói: “Vậy bồi thường một vấn đề đi.”
Ôn Vân há miệng “Hả?” một tiếng, không ngờ tới sự chuyển ngoặt này.
Nửa là thay đổi chủ đề, nửa là muốn biết thật.
“Mẹ em nói em có biệt danh.” Triệu Đông Duyên nói: “Anh muốn biết là gì.”
“Chỉ muốn biết biệt danh à?”
Ôn Vân vẫn chưa từ bỏ, sống lưng cô thẳng tắp, lại còn dịch người về phía trước.
Như vậy giữa cô và Triệu Đông Duyên, quần áo khẽ chạm vào quần áo, như gần như xa, như thể khoảng cách chỉ bằng một lông tơ.
Ánh mắt Triệu Đông Duyên như ánh trăng, từ từ cúi xuống rồi dừng lại ngay giữa nơi dãy núi mềm mại. Một đường lõm xuống, hẹp mà sâu giống như khe suối nước nóng mà cũng giống như nước suối trong vắt chảy xuống từ khe núi.
Giọng nói của Ôn Vân đúng lúc vang lên, nhẹ nhàng như gió đêm ngồi trên núi ngắm hồ.
Cô ghé sát vào tai Triệu Đông Duyên, cố tình nói ra cái biệt danh ngọt ngào sến súa vào lúc này: “Bố gọi em là bé đậu sữa.”
Tầm mắt của Triệu Đông Duyên đúng lúc rơi xuống chỗ nào đó rất hợp tình hình, chiếc áo nhung cừu màu nâu nhạt gói gọn đường cong của cô gái rất là vừa vặn. Nhất là khi sát gần thế này, cô nói ba chữ kia, dường như thật sự có thể nhìn thấy hai đoá hoa muốn bung nở trên đỉnh núi trập trùng.
“Lúc bố em còn sống hay gọi biệt danh của em. Sau này ông ấy qua đời rồi thì cũng chẳng còn ai gọi thế nữa.” Ôn Vân nói: “Mẹ em không thích cái tên này.”
“Tại sao?” Triệu Đông Duyên nói: “Rõ ràng rất…hợp mà.”
“Vì bà ta không thích mùi sữa nào hết, vừa ngửi là thấy buồn nôn.” Ôn Vân hiểu rõ: “Thật ra không phải bà ta không thích, mà là không muốn có liên quan gì tới quá khứ, không được để chuyện trước đây ảnh hưởng tới cuộc sống mới của bà ta.”
Triệu Đông Duyên bỗng chốc không biết nói gì, nắm lấy tay cô theo bản năng.
Ôn Vân cúi đầu: “Em là đồ còn sót lại lớn nhất trong cuộc sống cũ của bà ta. Bà ta rất thông minh, nếu đã không vứt bỏ được em thì bèn tận dụng hết khả năng.” Vì thế mới có thể nói được câu để con gái mình tiếp tục qua lại với anh trai, thầm kín lén lút đừng để bị người ta phát hiện là được.
Lòng Triệu Đông Duyên đau như cắt.
Trong năm năm thích cô, không chỉ có mình anh là khổ sở.
Vào thời khắc chưa gặp lại nhau, Ôn Vân cũng đang một mình gồng gánh.
Không muốn để cảm xúc của mình khơi dậy bi thương của cô, Triệu Đông Duyên nở nụ cười nhẹ nhàng: “Vốn dĩ định hiếu thảo với mẹ vợ mà bây giờ anh phải suy nghĩ lại rồi.”
“Suy nghĩ đổi mẹ vợ à?”
“Vậy không được.” Triệu Đông Duyên nói: “Đổi mẹ vợ là phải đổi vợ, đánh chết cũng không đổi đâu.”
Ôn Vân không còn chìm đắm vào quá khứ đầy vết sẹo, cô có thể nhẹ nhàng thoát ra khỏi xiềng xích lồng giam nhờ một câu nói, một ánh mắt, một cái nắm tay của Triệu Đông Duyên.
“Đang nghĩ gì thế?” Triệu Đông Duyên nắn ngón tay cô.
“Đang nghĩ là lúc đó tại sao em không quan sát anh thật kỹ.” Ôn Vân chọc vào ấn đường của anh: “Trừ cái khuôn mặt này ra thì anh còn chỗ nào đẹp nữa?”
“Cơ thể, da dẻ cũng ổn mà. Mấy hôm nay đen hơn rồi.” Triệu Đông Duyên đáp một cách nghiêm túc.
“Anh mặc nhiều thế này thì sao em biết anh có nói dối hay không?” Ôn Vân nuốt nước miếng, vươn tay ra, ngón tay bắt đầu từ cổ áo của anh men theo đường cong cổ áo đi vào bên trong.
Triệu Đông Duyên chẳng mấy kiên quyết túm lấy cổ tay cô.
Mắt ướt đẫm của Ôn Vân đã được đun sôi ùng ục bởi điều hoà nóng trong phòng.
Ham muốn, dũng cảm, đủ loại cảm xúc bỗng chốc bùng nổ, Triệu Đông Duyên không còn là Triệu Đông Duyên nữa. Vào lúc này anh là một đĩa cao lương mĩ vị no bụng thơm ngon.
“Cởi ra đi.” Ôn Vân nói: “Cởi ra để em xem xem, mới biết anh có nói dối hay không.”
Từng giọt mồ hôi trên trán của Triệu Đông Duyên thấm ra ngoài, giả vờ nhẹ nhàng nói: “Cô giáo Tiểu Ôn, em đừng có chơi thế này.”
“Em chơi cái gì? Chơi anh à?”
Triệu Đông Duyên thôi không cười nữa giống như mặt biển trở trời, đáy mắt như rong biển sinh trưởng tốt che khuất mọi ánh mắt trời, chỉ còn lại cái rãnh sâu hoắm không thấy đáy.
“Ôn Vân, em có biết mình đang làm cái gì không?”
Ôn Vân lắc đầu: “Em không làm nổi.”
Còn có nửa vế sau:
Chỉ anh là làm được thôi.
Triệu Đông Duyên hiểu ra, từ lúc vào cửa cô đã kêu lạnh, điều hoà thì tăng cao chính là vì chuyện tiếp theo này.
Ôn Vân nhìn anh: “Tối nay vẫn tắm nước lạnh à?”
Triệu Đông Duyên khàn giọng đáp: “Ừ, hình như bình nóng lạnh hỏng rồi, nước không đủ nóng.”
“Không sao, nếu lạnh anh có thể ôm em.” Ôn Vân vòng qua cổ anh, nghiêng đầu thì thầm: “Em có nước nóng.”
Ừm, lần đầu tiên Triệu Đông Duyên trải nghiệm nước nóng thế này.
Lúc vừa gặp thì giống như dòng suối nhỏ chưa được phát hiện, khi mùa xuân đến, tuyết tan, nước ấm, róc rách tuôn chảy, nhát gan rụt rè. Thích ứng với sự ghé thăm của khách xuân lại như chủ nhà chậm nhiệt, như thể cuối cùng cũng tìm được người bạn nhỏ cùng mạch suy nghĩ.
Ồ, không phải là người bạn nhỏ mà là người bạn thân dồi dào chất dinh dưỡng.
Người bạn thân gặp bé đậu sữa, thân thiết thiện chí trao đổi món quà.
Triệu Đông Duyên dừng lại, ngẩng đầu, suy ngẫm, quan sát, điều chỉnh giữa chừng không biết bao nhiêu lần.
Ga giường màu xanh nhạt là do anh lồng, lúc này đã trở nên lộn xộn như một đám mây trôi dạt theo gió trên trời xanh. Theo mỗi sự cố gắng của anh, đám mây lại đổ cơn mưa cầu vồng hết lần cơn này tới cơn khác.
Xanh nhạt thành xanh sẫm.
Cần cổ trắng ngần của Ôn Vân cũng ưng ửng đỏ.
Không biết đổ bao cơn mưa, tới khi mây tan thành từng mảnh cũng chẳng còn sức hô mưa gọi gió nữa.
“Triệu Đông Duyên…”
Như cầu xin sự giúp đỡ, Ôn Vân yếu ớt nắm lấy tóc anh.
Trận mưa cuối cùng.
Rơi dữ dội ướt đẫm mặt Triệu Đông Duyên.
Anh ôm lấy Ôn Vân, mồ hôi không kém nước mưa.
Ôn Vân suýt nữa hụt hơi trong vô số lần chiến đấu nhưng đáy lòng cô sôi trào lại, sức sống như lửa.
Trong sự tĩnh mịch, chỉ thấy hơi thở và nhịp tim của nhau.
Chuyện thân mật thứ hai đã hoàn thành mỹ mãn…bốn, năm, sáu…cụ thể mấy lần Ôn Vân không nhớ rõ nữa. Trong cảm giác hạnh phúc tột độ sẽ mất đi suy nghĩ lý trí và khả năng ghi nhớ bình thường.
Nhưng Ôn Vân đã có biện pháp bù đắp rồi.
Đợi đã.
Cô nhìn Triệu Đông Duyên như cột cờ không đổ lại bắt đầu mặc quần áo?
“Anh, anh…” Ôn Vân dũng cảm hỏi: “Không cần à? Em, em nghỉ một lát vẫn có thể…”
Triệu Đông Duyên nhìn cô một cái: “Chân của em.”
“Hửm?”
“Vừa rồi đã gập rất lâu rồi, anh sợ nó gãy.”
“…”
Ôn Vân co chân lại, hai tay ôm đầu gối, cứ kêu lạnh mãi.
“Còn lạnh không?” Triệu Đông Duyên tăng nhiệt độ điều hòa lần thứ ba.
Gió nóng 32 độ cao nhất, anh đã nóng không chịu được rồi, cởi áo khoác ra vẫn chưa đủ, trên trán anh lấm tấm mồ hôi.
Ôn Vân “ừm” một tiếng.
Triệu Đông Duyên bó tay, khoác khăn choàng cho cô: “Choàng kín vào.”
Ôn Vân ngẩng mặt lên, mắt ướt sườn sượt.
Tay Triệu Đông Duyên dừng lại, cảm nhận được hơi nóng trên mặt cô thì tò mò hỏi: “Em…nóng thật à?”
“Điêu đó.”
“…”
Ôn Vân nói: “Chỉ cho phép anh lừa em, em cũng phải lừa lại."
Triệu Đông Duyên tự biết mình đuối lý, khẽ thở dài một hơi, từ từ ngồi xổm xuống.
Ôn Vân muốn anh thật thà kể ra.
Triệu Đông Duyên bèn thuật lại từng câu nói với Du Lan Thanh.
“Câu nào cũng nhớ rõ thế sao?” Nghe xong, Ôn Vân rất bất ngờ.
“Có thể không nhớ rõ à? Từng lời mẹ vợ nói đều đâm vào tim anh mà.” Triệu Đông Duyên bất lực.
Ôn Vân bĩu môi, lí nhí xin lỗi: “Xin lỗi anh nhé Triệu Đông Duyên.”
“Xin lỗi anh cái gì?” Triệu Đông Duyên nhướng mày.
“Để anh phải chịu tổn thương không nên thuộc về mình.” Ôn Vân nói.
Rất lâu, Triệu Đông Duyên mỉm cười nhẹ, vươn tay nhẹ nhàng xoa gò má của cô: “Chỉ cần liên quan tới em thì không phải tổn thương.”
Ôn Vân lẩm bẩm kêu than: “Có phải anh thích tự ngược không thế? Không được phép làm chuyện dại dột. Dù anh thích một người thì cũng không được nghĩ như thế. Tốt là tốt, tổn thương là tổn thương. Không được xáo trộn, không được lừa mình dối người, cũng không được dung túng người ta.”
Triệu Đông Duyên càng cười tươi: “Anh còn có thể dung túng người nào khác chứ?”
Ngón tay của Ôn Vân chỉ vào mình: “Em.”
“Vậy quý cô Ôn đầu sỏ ơi, có phải em nên bồi thường gì đó cho anh không?”
Vốn tưởng rằng cô sẽ chọn lờ đi trò đùa kiểu này giống như năm năm trước. Hoặc là im lặng, hoặc là chuyển chủ đề, hoặc là trừng mắt bày tỏ sự bất mãn.
Thế nhưng, Ôn Vân nói: “Được, anh muốn em bồi thường cho anh thế nào?”
Triệu Đông Duyên đớ người ra.
Ánh mắt của Ôn Vân tĩnh lặng, thẳng lưng, khoảng cách thế này càng gần anh hơn, gần như là không có khoảng cách.
Cô thế này là đang chủ động đầy dũng cảm.
Một người phụ nữ nói với người đàn ông rằng em muốn bồi thường cho anh.
Chỉ cần Triệu Đông Duyên còn có thể cứng thì sẽ không thể không hiểu được.
Nhưng bây giờ anh lại không hiểu được. Ít nhất là vào lúc chưa chắc chắn được cảm xúc của Ôn Vân xuất phát từ dòng suy nghĩ nào để thốt ra được câu nói này.
Triệu Đông Duyên cứng lắm rồi nhưng anh càng muốn làm một con người hơn.
Con người thì không thể thừa nước đục thả câu được.
Anh nói: “Vậy bồi thường một vấn đề đi.”
Ôn Vân há miệng “Hả?” một tiếng, không ngờ tới sự chuyển ngoặt này.
Nửa là thay đổi chủ đề, nửa là muốn biết thật.
“Mẹ em nói em có biệt danh.” Triệu Đông Duyên nói: “Anh muốn biết là gì.”
“Chỉ muốn biết biệt danh à?”
Ôn Vân vẫn chưa từ bỏ, sống lưng cô thẳng tắp, lại còn dịch người về phía trước.
Như vậy giữa cô và Triệu Đông Duyên, quần áo khẽ chạm vào quần áo, như gần như xa, như thể khoảng cách chỉ bằng một lông tơ.
Ánh mắt Triệu Đông Duyên như ánh trăng, từ từ cúi xuống rồi dừng lại ngay giữa nơi dãy núi mềm mại. Một đường lõm xuống, hẹp mà sâu giống như khe suối nước nóng mà cũng giống như nước suối trong vắt chảy xuống từ khe núi.
Giọng nói của Ôn Vân đúng lúc vang lên, nhẹ nhàng như gió đêm ngồi trên núi ngắm hồ.
Cô ghé sát vào tai Triệu Đông Duyên, cố tình nói ra cái biệt danh ngọt ngào sến súa vào lúc này: “Bố gọi em là bé đậu sữa.”
Tầm mắt của Triệu Đông Duyên đúng lúc rơi xuống chỗ nào đó rất hợp tình hình, chiếc áo nhung cừu màu nâu nhạt gói gọn đường cong của cô gái rất là vừa vặn. Nhất là khi sát gần thế này, cô nói ba chữ kia, dường như thật sự có thể nhìn thấy hai đoá hoa muốn bung nở trên đỉnh núi trập trùng.
“Lúc bố em còn sống hay gọi biệt danh của em. Sau này ông ấy qua đời rồi thì cũng chẳng còn ai gọi thế nữa.” Ôn Vân nói: “Mẹ em không thích cái tên này.”
“Tại sao?” Triệu Đông Duyên nói: “Rõ ràng rất…hợp mà.”
“Vì bà ta không thích mùi sữa nào hết, vừa ngửi là thấy buồn nôn.” Ôn Vân hiểu rõ: “Thật ra không phải bà ta không thích, mà là không muốn có liên quan gì tới quá khứ, không được để chuyện trước đây ảnh hưởng tới cuộc sống mới của bà ta.”
Triệu Đông Duyên bỗng chốc không biết nói gì, nắm lấy tay cô theo bản năng.
Ôn Vân cúi đầu: “Em là đồ còn sót lại lớn nhất trong cuộc sống cũ của bà ta. Bà ta rất thông minh, nếu đã không vứt bỏ được em thì bèn tận dụng hết khả năng.” Vì thế mới có thể nói được câu để con gái mình tiếp tục qua lại với anh trai, thầm kín lén lút đừng để bị người ta phát hiện là được.
Lòng Triệu Đông Duyên đau như cắt.
Trong năm năm thích cô, không chỉ có mình anh là khổ sở.
Vào thời khắc chưa gặp lại nhau, Ôn Vân cũng đang một mình gồng gánh.
Không muốn để cảm xúc của mình khơi dậy bi thương của cô, Triệu Đông Duyên nở nụ cười nhẹ nhàng: “Vốn dĩ định hiếu thảo với mẹ vợ mà bây giờ anh phải suy nghĩ lại rồi.”
“Suy nghĩ đổi mẹ vợ à?”
“Vậy không được.” Triệu Đông Duyên nói: “Đổi mẹ vợ là phải đổi vợ, đánh chết cũng không đổi đâu.”
Ôn Vân không còn chìm đắm vào quá khứ đầy vết sẹo, cô có thể nhẹ nhàng thoát ra khỏi xiềng xích lồng giam nhờ một câu nói, một ánh mắt, một cái nắm tay của Triệu Đông Duyên.
“Đang nghĩ gì thế?” Triệu Đông Duyên nắn ngón tay cô.
“Đang nghĩ là lúc đó tại sao em không quan sát anh thật kỹ.” Ôn Vân chọc vào ấn đường của anh: “Trừ cái khuôn mặt này ra thì anh còn chỗ nào đẹp nữa?”
“Cơ thể, da dẻ cũng ổn mà. Mấy hôm nay đen hơn rồi.” Triệu Đông Duyên đáp một cách nghiêm túc.
“Anh mặc nhiều thế này thì sao em biết anh có nói dối hay không?” Ôn Vân nuốt nước miếng, vươn tay ra, ngón tay bắt đầu từ cổ áo của anh men theo đường cong cổ áo đi vào bên trong.
Triệu Đông Duyên chẳng mấy kiên quyết túm lấy cổ tay cô.
Mắt ướt đẫm của Ôn Vân đã được đun sôi ùng ục bởi điều hoà nóng trong phòng.
Ham muốn, dũng cảm, đủ loại cảm xúc bỗng chốc bùng nổ, Triệu Đông Duyên không còn là Triệu Đông Duyên nữa. Vào lúc này anh là một đĩa cao lương mĩ vị no bụng thơm ngon.
“Cởi ra đi.” Ôn Vân nói: “Cởi ra để em xem xem, mới biết anh có nói dối hay không.”
Từng giọt mồ hôi trên trán của Triệu Đông Duyên thấm ra ngoài, giả vờ nhẹ nhàng nói: “Cô giáo Tiểu Ôn, em đừng có chơi thế này.”
“Em chơi cái gì? Chơi anh à?”
Triệu Đông Duyên thôi không cười nữa giống như mặt biển trở trời, đáy mắt như rong biển sinh trưởng tốt che khuất mọi ánh mắt trời, chỉ còn lại cái rãnh sâu hoắm không thấy đáy.
“Ôn Vân, em có biết mình đang làm cái gì không?”
Ôn Vân lắc đầu: “Em không làm nổi.”
Còn có nửa vế sau:
Chỉ anh là làm được thôi.
Triệu Đông Duyên hiểu ra, từ lúc vào cửa cô đã kêu lạnh, điều hoà thì tăng cao chính là vì chuyện tiếp theo này.
Ôn Vân nhìn anh: “Tối nay vẫn tắm nước lạnh à?”
Triệu Đông Duyên khàn giọng đáp: “Ừ, hình như bình nóng lạnh hỏng rồi, nước không đủ nóng.”
“Không sao, nếu lạnh anh có thể ôm em.” Ôn Vân vòng qua cổ anh, nghiêng đầu thì thầm: “Em có nước nóng.”
Ừm, lần đầu tiên Triệu Đông Duyên trải nghiệm nước nóng thế này.
Lúc vừa gặp thì giống như dòng suối nhỏ chưa được phát hiện, khi mùa xuân đến, tuyết tan, nước ấm, róc rách tuôn chảy, nhát gan rụt rè. Thích ứng với sự ghé thăm của khách xuân lại như chủ nhà chậm nhiệt, như thể cuối cùng cũng tìm được người bạn nhỏ cùng mạch suy nghĩ.
Ồ, không phải là người bạn nhỏ mà là người bạn thân dồi dào chất dinh dưỡng.
Người bạn thân gặp bé đậu sữa, thân thiết thiện chí trao đổi món quà.
Triệu Đông Duyên dừng lại, ngẩng đầu, suy ngẫm, quan sát, điều chỉnh giữa chừng không biết bao nhiêu lần.
Ga giường màu xanh nhạt là do anh lồng, lúc này đã trở nên lộn xộn như một đám mây trôi dạt theo gió trên trời xanh. Theo mỗi sự cố gắng của anh, đám mây lại đổ cơn mưa cầu vồng hết lần cơn này tới cơn khác.
Xanh nhạt thành xanh sẫm.
Cần cổ trắng ngần của Ôn Vân cũng ưng ửng đỏ.
Không biết đổ bao cơn mưa, tới khi mây tan thành từng mảnh cũng chẳng còn sức hô mưa gọi gió nữa.
“Triệu Đông Duyên…”
Như cầu xin sự giúp đỡ, Ôn Vân yếu ớt nắm lấy tóc anh.
Trận mưa cuối cùng.
Rơi dữ dội ướt đẫm mặt Triệu Đông Duyên.
Anh ôm lấy Ôn Vân, mồ hôi không kém nước mưa.
Ôn Vân suýt nữa hụt hơi trong vô số lần chiến đấu nhưng đáy lòng cô sôi trào lại, sức sống như lửa.
Trong sự tĩnh mịch, chỉ thấy hơi thở và nhịp tim của nhau.
Chuyện thân mật thứ hai đã hoàn thành mỹ mãn…bốn, năm, sáu…cụ thể mấy lần Ôn Vân không nhớ rõ nữa. Trong cảm giác hạnh phúc tột độ sẽ mất đi suy nghĩ lý trí và khả năng ghi nhớ bình thường.
Nhưng Ôn Vân đã có biện pháp bù đắp rồi.
Đợi đã.
Cô nhìn Triệu Đông Duyên như cột cờ không đổ lại bắt đầu mặc quần áo?
“Anh, anh…” Ôn Vân dũng cảm hỏi: “Không cần à? Em, em nghỉ một lát vẫn có thể…”
Triệu Đông Duyên nhìn cô một cái: “Chân của em.”
“Hửm?”
“Vừa rồi đã gập rất lâu rồi, anh sợ nó gãy.”
“…”