Ngày 23 tháng 9, trời quang mây tạnh.
Phiền ghê.
[Nhật ký quan sát thanh mai]
"Hứa Gia Thời, anh có thích em không?"
Khi cô bé hoạt bát kia tiến tới trước mặt và tuỳ tiện nói ra những lời này, cậu thiếu niên mười bốn tuổi mặt mày bình tĩnh giơ quyển sách lên chặn cô bé lại.
Đào Ấu Tâm lập tức đứng thẳng dậy, cái đuôi ngựa cao cao vẫy vẫy rồi biến mất khỏi tầm mắt Hứa Gia Thời.
Sau đó cậu nghe cô bé nói với người đứng đằng sau: "Nhìn đi, tôi đã nói là anh ấy không thích tôi rồi mà."
"Tôi và anh Gia Thời lớn lên với nhau từ bé, còn thân hơn cả anh em ruột nữa."
"Không phải loại quan hệ như mấy cậu nghĩ đâu."
Lên lớp tám, Đào Ấu Tâm đã trở thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều rồi, chỉ là tính cách cô bé vẫn thẳng thắn vô tư như trước đây.
Hứa Gia Thời vẫn không thích cười, cũng rất ít khi chủ động nói chuyện với người khác. Khuôn mặt đang dần nảy nở của cậu càng ngày càng đẹp trai, tỷ lệ thuận với vẻ lạnh lùng. Nhưng chuyện này không phải là rào cản ngăn cậu trở thành nam thần mối tình đầu trong mắt các thiếu nữ tuổi xuân thì.
Vì Đào Ấu Tâm và Hứa Gia Thời rất thân thiết với nhau nên có nhiều người đã lén lút bàn tán sau lưng nói bọn họ yêu sớm.
Sau khi làm sáng tỏ, lại có người nói là thích thầm: "Giữa hai người khác giới làm gì có tình bạn đơn thuần, có thể là một người không nói, một người giả vờ không biết thôi."
Đào Ấu Tâm cây ngay không sợ chết đứng nói với bọn họ rằng mình không hề thích thầm Hứa Gia Thời, thế là cô bạn nói câu kia lại đẩy vấn đề lên người Hứa Gia Thời: "Có khi nào là cậu ấy thích thầm cậu không? Cậu xem cả trường nhiều bạn nữ như vậy mà cậu ấy chỉ tốt với mình cậu thôi."
Đào Ấu Tâm giải thích: "Đó là vì chúng tôi lớn lên bên nhau mà."
Cô nhóc kia lại càng kích động: "Thanh mai trúc mã, đúng là rất hợp để thích thầm."
Thế là Đào Ấu Tâm kéo luôn bạn đó đến trước mặt Hứa Gia Thời, hỏi câu "Anh có thích em không" kia ngay trước mặt cô nhóc để chứng minh giữa mình và Hứa Gia Thời đúng là tình hữu nghị, chỉ đơn giản là anh em mà thôi.
Tưởng Oánh Oánh lúng túng đến nỗi ngón chân co quắp.
Hỏi như vậy người ta thừa nhận mới là lạ đấy!
Sau khi Đào Ấu Tâm và Tưởng Oánh Oánh trở lại chỗ ngồi, Khúc Thất Thất đang lén lút đọc tiểu thuyết ngước mặt lên rồi bày ra dáng vẻ trong lòng hiểu rõ.
Trước kia Tưởng Oánh Oánh học ở nước ngoài, học kỳ này mới chuyển về đây nên rất nhiều chuyện không rõ lắm.
Còn Khúc Thất Thất đã quen Đào Ấu Tâm từ tiểu học thì hiểu rõ Đào Ấu Tâm là một người cực kỳ lạ lùng, mạch não của cô bé không hề giống người bình thường chút nào.
Hồi lớp sáu có một bạn nữ tặng đồ ăn cho Hứa Gia Thời, Hứa Gia Thời nhận rồi trả tiền ngay tại chỗ cho người ta luôn.
Thấy cảnh tượng đó, Đào Ấu Tâm bỗng nhiên đột phát ý tưởng muốn đưa cơm cho cậu.
Khúc Thất Thất vẫn còn nhớ rõ biểu cảm của Hứa Gia Thời lúc đó, bởi vì hình như cô bé ấy trông thấy Hứa Gia Thời cười! Ôi trời hiếm có biết bao!
Nhưng một giây tiếp theo Đào Ấu Tâm đã giơ tay ra kết tiền cơm cho cậu.
Hứa Gia Thời im miệng luôn không nói gì nữa. Cậu thẳng tay trả hộp cơm lại cho Đào Ấu Tâm, vẻ mặt rất u ám.
Sau đó bọn họ mới biết, hoá ra là Hứa Gia Thời và bạn nữ kia cùng thuộc một tổ tham gia cuộc thi Khoa học Kỹ thuật. Bọn họ muốn tiết kiệm thời gian nên đã bàn với nhau thay phiên mang cơm đi.
Những chuyện không hợp lẽ thường giống chuyện này nhiều không đếm xuể.
Thêm một ví dụ nữa là lúc đó Đào Ấu Tâm đói bụng nên đã thò tay lấy đồ ăn vặt trong hộc bàn của Hứa Gia Thời. Đến khi Hứa Gia Thời trở lại phát hiện "chứng cứ phạm tội" trong hộc bàn thì đoán được ngay là kiệt tác của ai.
Cậu bèn cầm vỏ bao chocolate tới trước mặt Đào Ấu Tâm, bắt cô mua lại một phần y như thế.
"Tại sao chứ? Em chỉ ăn mấy viên thôi mà." Đào Ấu Tâm khó hiểu. Từ bao giờ mà Hứa Gia Thời trở nên nhỏ nhen như vậy chứ: "Anh Gia Thời, gần đây anh nghèo lắm hả?"
Hứa Gia Thời bóp trán: "Em động não suy nghĩ chút đi, sao anh có thể tự mua chocolate được chứ?"
"A, tức là đây không phải đồ ăn của anh sao?" Trước giờ Đào Ấu Tâm luôn nghênh ngang ăn đồ của Hứa Gia Thời chẳng sợ hãi gì, nhưng nếu đó là đồ của người khác thì cô sẽ bối rối.
Hứa Gia Thời lấy một bức thư và một tờ giấy note ra đưa cho cô bé: "Em đi mua lại một hộp giống hãng trên vỏ cho anh, sau đó tới lớp này tìm người này trả đi."
Hoá ra đó là thư tình và đồ ăn vặt mà một bạn nữ cảm nắng tuổi thanh xuân lén lút nhét vào hộc bàn cậu.
Đào Ấu Tâm chột dạ nên làm theo ngay, ngoài hộp đó ra còn bỏ tiền ra mua thêm một hộp nữa rồi đưa trả cho bạn nữ kia. Lúc Đào Ấu Tâm nói lời xin lỗi, cô bé kia khóc sướt mướt, từ đó về sau không thấy xuất hiện trước mặt Hứa Gia Thời nữa.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Đào Ấu Tâm đến trước mặt Hứa Gia Thời nhận sai: "Anh Gia Thời, em trả lại cho người ta rồi."
Hứa Gia Thời nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, không nói thêm gì nữa. Tự đáy lòng cậu không hề cảm thấy việc Đào Ấu Tâm lấy đồ trong ngăn bàn của mình là có gì sai.
Khúc Thất Thất nghĩ đây đúng là trò hề, ai biết được cô nhóc Đào Ấu Tâm kia chẳng những không nghĩ nhiều mà còn nhân cơ hội này tranh thủ đòi thêm chút quyền lợi cho bản thân nữa.
Đào Ấu Tâm đứng cạnh bàn học của Hứa Gia Thời: "Lỡ sau này có người khác lại nhét đồ vào hộc bàn anh nữa thì sao? Như vậy có khi nào em lại lấy nhầm không?"
Hứa Gia Thời bình tĩnh đáp: "Em có thể không ăn."
"Vậy lỡ em đói thì sao?"
"Tự ra cửa hàng tạp hoá mà mua đi."
"Lên xuống cầu thang mệt lắm."
"Thế mang ở nhà đi."
"Nhưng em hay quên lắm."
"... Anh để ở ô thứ hai trong cặp sách." Hứa Gia Thời xuôi theo.
Từ đó về sau, mỗi lần đói hoặc thèm ăn là Đào Ấu Tâm lại lục lọi ô thứ hai trong cặp sách của Hứa Gia Thời tìm đồ ăn vặt được nhét sẵn ở đó, một tuần bảy ngày không lần nào trùng món.
"Ài." Sau khi chia sẻ những chuyện kỳ quặc này với Tưởng Oánh Oánh xong, Khúc Thất Thất thở hắt ra một hơi dài: "Thế nên cậu hiểu chưa? Trong đầu Đào Ấu Tâm không có mấy suy nghĩ đó đâu. Cậu có nói mấy cái thứ thích thầm gì kia với cậu ấy cậu ấy cũng chẳng hiểu."
"Tớ không hiểu cái gì cơ?" Một giọng nói bất ngờ truyền vào tai hai người. Đào Ấu Tâm chen ngang vào.
Khúc Thất Thất lập tức ngậm miệng, rất sợ cô bé nghe được chuyện gì rồi lại làm ra những hành động không được bình thường.
Đào Ấu Tâm hồn nhiên chẳng cảm nhận được gì, còn vui sướng mời bạn tốt: "Hôm nay tớ không đi học múa, chiều nay chúng ta đánh cầu lông đi?"
"Được." Khúc Thất Thất vô thức đồng ý rồi lại chợt giơ tay lên gõ đầu mình: "À không được, xế chiều hôm nay tớ phải tới quảng trường Tinh Quang xem bạn tớ thi đấu."
Đào Ấu Tâm thuận miệng hỏi: "Thi gì vậy?"
"Nhảy đường phố, cái kiểu nhảy ngầu ngầu kia đó." Khúc Thất Thất ngẩng đầu liếc nhìn hai cô bạn thân mặt mày tràn ngập nghi vấn phía trước rồi cong môi cười: "Hay là chúng ta đi cùng nhau đi?"
Ba người rất ăn nhịp với nhau.
Giờ tan học buổi chiều, ba người bọn họ đã dọn dẹp sách vở xong từ lâu, còn quay sang nhìn nhau, chỉ chờ hết giờ là chạy ra ngay. Đào Ấu Tâm giơ ngón cái lên chỉ chỉ về phía Hứa Gia Thời, ý là mình phải đi báo cáo cái đã.
Trừ cuối tuần ra thì từ thứ hai đến thứ năm hằng tuần Đào Ấu Tâm đều phải đi học múa nên về nhà muộn. Phần lớn những lúc như vậy là nhờ Hứa Gia Thời đưa cô bé về, thế nên bây giờ cô bé phải nói trước với cậu một tiếng: "Anh Gia Thời, hôm nay em tới quảng trường Tinh Quang chơi với Thất Thất và Oánh Oánh."
Hứa Gia Thời nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Sau khi nhận được sự đồng ý, Đào Ấu Tâm xách cặp lên chạy theo hai người bạn của mình.
Quảng trường Tinh Quang ở gần ba trung tâm thương mại lớn nên người qua người lại vô cùng đông đúc và náo nhiệt.
Trên đường chạy xe tới quảng trường, Khúc Thất Thất dùng những hình dung sống động như thật miêu tả cho hai cô bạn nghe về cảnh tượng thi đấu nhảy đường phố mà trước đây mình từng thấy, sau đó tổng kết lại bằng ba từ đơn giản: Ngầu bá cháy!
Đào Ấu Tâm nhìn cô bé ấy: "Sao tớ không biết cậu có bạn biết nhảy đường phố nhỉ?"
Khúc Thất Thất giải thích: "Cậu ấy cũng ra nước ngoài học giống Oánh Oánh, năm nay mới chuyển về đây thi lên cấp, hơn nữa cũng không học trong trường chúng ta. Cậu ấy bảo vừa mới về không có bạn bè gì nên mời tớ tới cổ vũ."
Hôm nay có trận thi đấu nhảy đường phố nên từ đằng xa đã thấy sân khấu được dựng ngay giữa quảng trường, xung quanh treo đầy những tấm áp phích nổi bật. Có rất nhiều người trẻ tuổi đứng quanh đây, độ tuổi rải rác từ một chữ số đến hai chữ số. Lúc ba người bọn họ đến nơi thì cuộc thi đã bắt đầu rồi.
Tiết tấu của nhạc nhảy đường phố luôn có thể mang đến sức sống cho người khác. Ánh mắt Đào Ấu Tâm bị một bạn nhỏ đang nhảy trên sân khấu thu hút. Đúng lúc này, cô bé đột nhiên bị Khúc Thất Thất kéo đi.
Khúc Thất Thất cúi đầu nhìn điện thoại di động: "Cậu ấy nhắn tin nói mình đang ở bên trái sân khấu..."
Ba người ỷ vào thân hình nhỏ nhắn mà lách qua đám người. Bỗng nhiên có hai ba người đàn ông cao lớn lao tới làm bọn họ lại bị đẩy ra, mãi đến khi hai người trên sân khấu PK xong mới tìm được một khe hở.
"Đến rồi đến rồi." Khúc Thất Thất lắc lắc cánh tay hai người bạn nhắc nhở. Chỉ thấy hai nam sinh chừng mười mấy tuổi cùng lúc đi lên sân khấu từ hai bên. Người bên trái mặc áo phông trắng, người bên phải mặc áo phông đen, trông như Hắc Bạch song sát vậy.
Không, là tứ sát mới đúng.
Trong đó có một nam sinh mặc áo phông đen và đội mũ bóng chày, vành mũ thấp nên không thấy rõ mặt. Khúc Thất Thất chỉ vào người đó nói: "Nhìn kìa, đó là bạn tớ."
Theo tiếng nhạc vang lên, người trên sân khấu bắt đầu nhảy. Động tác của bọn họ rất linh hoạt và thoải mái, dáng nhảy rất ngầu khiến người bên dưới gào thét không ngừng.
Khúc Thất Thất vừa mới giơ điện thoại lên chụp ảnh thì máy phát thông báo pin yếu. Thế là cô bé ấy vội vàng níu lấy ống tay áo Đào Ấu Tâm: "Điện thoại tớ sắp hết pin rồi, cậu mau quay giúp tớ đi."
"À à." Nghe vậy, Đào Ấu Tâm bèn giơ điện thoại di động lên thật cao, quay lại tiết mục nhảy của người bạn kia.
Nam sinh trong ống kính nhảy lên theo điệu nhạc, mọi chuyển động của cậu ấy đều như mang theo cả linh hồn của tiếng nhạc. Bọn họ rất tự do, cởi mở và phóng khoáng, bầu không khí cực kỳ sôi động.
Đến đoạn cao trào, nam sinh dáng người cao cao mặc áo phông đen kia cởi cái mũ xuống làm đạo cụ xoay xoay mấy vòng trên không trung. Cuối cùng mọi người cũng thấy rõ dáng vẻ cậu ấy. Khuôn mặt đẹp trai ngời ngời phối với biểu cảm lạnh lùng, ngay cả cameraman cũng không khỏi thiên vị cậu ấy hơn một chút.
Trước khi xuống sân khấu, nam sinh kia còn cúi người chào khán giả rồi nhấn mạnh: "Tôi là số 9 Tạ Nhiên, mong mọi người nhớ tên tôi."
Trong cuộc thi hôm nay, cậu ấy là người đầu tiên báo tên mình ra trước khi xuống sân khấu, thế nên giám khảo không muốn nhớ cũng khó.
Chỉ chốc lát sau, Tạ Nhiên đã chạy một vòng từ sau cánh gà ra phía trước sân khấu tụ họp với Khúc Thất Thất. Vừa đến nơi cậu ấy đã đòi được khen: "Thấy sao? Anh đây đẹp trai không?"
Khúc Thất Thất nhe răng bày ra dáng vẻ chê dài mỏ. Đến khi Tạ Nhiên hỏi video, cô bé ấy mới kéo Đào Ấu Tâm và Tưởng Oánh Oánh qua giới thiệu: "Hai cậu ấy là bạn thân của tôi. Đây là Đào Ấu Tâm, đây là Tưởng Oánh Oánh."
"Chào các cậu, tôi là Tạ Nhiên." Tạ Nhiên thoải mái nhe răng cười, còn khua tay múa chân làm một động tác nhảy với bọn họ nữa.
Mấy người bọn họ cứ vậy mà quen nhau. Đào Ấu Tâm vừa mở video ra vừa lẩm bẩm: "Tôi sẽ gửi video qua cho Thất Thất."
"Không cần phải phiền phức vậy đâu, cậu thêm bạn với tôi đi." Tạ Nhiên móc điện thoại di động của mình ra tiện tay thêm bạn với Đào Ấu Tâm luôn.
Trong lúc video tải lên, Tạ Nhiên nhìn chằm chằm ảnh đại diện của Đào Ấu Tâm rồi nói: "Ảnh đại diện của cậu nhìn hay ghê."
Đào Ấu Tâm cười hì hì: "Vậy hả?"
Tạ Nhiên gật đầu hùa theo: "Vịt mập."
Đào Ấu Tâm: "... Đó là thiên nga."
Ảnh đại diện của Đào Ấu Tâm là một con thiên nga, có điều nó không có cái cổ thon dài và lớp lông xinh đẹp mà là dáng vẻ mập mập, đúng là trông rất giống một con vịt mập ngốc nghếch.
Không ai biết tại sao một người có vẻ bề ngoài chẳng khác gì tiểu tiên nữ như Đào Ấu Tâm lại thích dùng tấm hình này làm ảnh đại diện. Nó hoàn toàn không hợp với khí chất của bản thân cô bé. Chỉ có Hứa Gia Thời nhìn một cái là nhận ra đây là ngỗng chứ không phải vịt.
Chẳng qua miệng cậu lại nói: "Ngỗng ngốc."
Dù sao thì cũng rất khó nghe được lời khen từ miệng Hứa Gia Thời nên tạm thời Đào Ấu Tâm sẽ hiểu là cậu đang khen ảnh đại diện của mình dễ thương.
Sau ngày hôm đó, danh sách bạn bè của Đào Ấu Tâm có thêm một bạn mới tên là Tạ Nhiên. Cậu bạn này rất thích lướt xem vòng bạn bè. Nếu có ai đó đăng bài lên, chắc chắn bên dưới sẽ không bao giờ vắng bóng bình luận của cậu ấy. Tường nhà cậu ấy cũng rất sôi nổi, cứ ba năm ngày lại đăng mấy video nhảy nhót, bình thường chơi game thắng hoặc có chuyện cười gì cũng hay đăng lên.
Đào Ấu Tâm vừa vào trang chủ đã thấy Tạ Nhiên mới đăng một bức ảnh người và chó đầy hài hước lên, thế là cô bé phì cười thành tiếng.
"Cười gì thế?"
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của thiếu niên bỗng vang lên từ phía sau lưng khiến Đào Ấu Tâm giật mình cứng cả người. Cô bé vô thức nhét điện thoại vào trong áo khoác theo phản xạ có điều kiện.
Hỏng rồi, giải trí hăng say quá nên quên béng mất mình và Hứa Gia Thời đang lưng đối lưng làm bài tập trong phòng...
"Hả? Em cười hả?" Tay trái táy máy không yên của Đào Ấu Tâm giơ lên gãi gãi đầu, làm bộ như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Hứa Gia Thời liếc cô một cái đầy sâu xa, trong mắt tràn ngập vẻ nghi ngờ.
Cậu đã nhìn thấy Đào Ấu Tâm giấu điện thoại đi.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Đào Ấu Tâm mất tập trung trong lúc làm bài tập. Chẳng qua điều mà cậu để ý là gần đây có một người bạn tên là Bash xuất hiện với tần suất rất cao trong tài khoản mạng xã hội của Đào Ấu Tâm. Người này không chỉ like những bài đăng trước kia của cô bé mà hai người bọn họ còn tương tác bình luận qua lại nữa.
Tường nhà Bash không cài đặt chế độ riêng tư nên bấm một cái là thấy được ngay. Hứa Gia Thời lần theo dấu vết trong phần bình luận biết được người này tên là Tạ Nhiên, là học sinh lớp tám ở trường bên cạnh, sở thích lớn nhất là nhảy đường phố.
Cậu nhớ lần trước sau khi về nhà Đào Ấu Tâm có nói rằng mấy người nhảy đường phố kia rất ngầu. Sau hôm đó, thỉnh thoảng cậu lại tình cờ nghe thấy Đào Ấu Tâm và Khúc Thất Thất nhắc đến nhảy đường phố trong giờ ra chơi.
Cho nên cái người tên Tạ Nhiên này là bạn mới quen của Đào Ấu Tâm à?
Hứa Gia Thời suy tư chốc lát rồi nói: "Gần đây em quen bạn mới hả?"
"Bạn mới gì chứ! Không có không có!" Đào Ấu Tâm vội vàng chối biến, đầu lắc nguầy nguậy như trống bỏi.
Trên phương diện học tập, Hứa Gia Thời quản lý cô bé khá nghiêm khắc, giống như thầy giáo vậy. Đào Ấu Tâm vốn đang chột dạ vì chơi điện thoại trong giờ học nên hoàn toàn không còn hơi sức để ý đến việc tại sao Hứa Gia Thời lại hỏi như thế, vừa mở miệng đã chối luôn.
Hứa Gia Thời tới gần cô hơn một chút. Ngay vào lúc mấu chốt này, chuông điện thoại chợt vang lên.
Hứa Gia Thời nghe máy xong nói với Đào Ấu Tâm: "Anh ra lấy hàng chuyển phát nhanh đây."
Nhân lúc Hứa Gia Thời ra ngoài, Đào Ấu Tâm lén móc điện thoại từ túi áo khoác ra, đang định đặt lại vào ngăn kéo rồi làm bài tập thì một thông báo mới bỗng nhảy ra.
Bash: Này, cậu còn video lần trước nữa không? Tôi sơ ý xoá mất rồi, chưa kịp lưu nữa.
Hoá ra là Tạ Nhiên muốn hỏi video quay ở quảng trường Tinh Quang lần trước. Đào Ấu Tâm vẫn chưa xoá nên đã đi lục tìm trong album ảnh rồi gửi qua cho cậu ấy.
Tốc độ đường truyền mạng có hơi chậm nên gửi mãi chưa thành công.
Tay trái Đào Ấu Tâm cầm điện thoại di động, tay phải lật lật quyển vở bài tập. Cô bé phát hiện ra vì mình lén chơi điện thoại mà còn rất nhiều bài tập chưa làm xong. Lát nữa cô bé phải tranh thủ hoàn thành mới được, nếu không sẽ bị phê bình mất.
Lúc này, có tiếng động vang lên ở cửa phòng. Đào Ấu Tâm lại lần nữa nhét điện thoại vào túi áo khoác giống như vừa rồi.
Hứa Gia Thời bê một cái hộp đi tới. Cô bé cố gắng làm ra vẻ mới viết xong đặt bút xuống rồi hỏi: "Hàng gì vậy?"
Hứa Gia Thời thoăn thoắt mở hộp lấy đồ bên trong ra rồi kẹp giữa hai ngón tay vẫy vẫy: "Thẻ game của em đến rồi."
Tuần trước Đào Ấu Tâm vừa mắt một game mới ra nên đã cầu xin Hứa Gia Thời đặt hàng giúp mình, chính là cái này.
"Oa!" Cô bé mừng rỡ đứng dậy, nhất thời quên mất nên làm chiếc điện thoại di động vừa nhét vào trong túi áo khoác rơi xuống sàn.
Vì bị va chạm nên video vừa gửi thành công kia chợt bắt đầu phát. Thế là đoạn Tạ Nhiên nhảy bất ngờ xuất hiện trên màn hình.
Phiền ghê.
[Nhật ký quan sát thanh mai]
"Hứa Gia Thời, anh có thích em không?"
Khi cô bé hoạt bát kia tiến tới trước mặt và tuỳ tiện nói ra những lời này, cậu thiếu niên mười bốn tuổi mặt mày bình tĩnh giơ quyển sách lên chặn cô bé lại.
Đào Ấu Tâm lập tức đứng thẳng dậy, cái đuôi ngựa cao cao vẫy vẫy rồi biến mất khỏi tầm mắt Hứa Gia Thời.
Sau đó cậu nghe cô bé nói với người đứng đằng sau: "Nhìn đi, tôi đã nói là anh ấy không thích tôi rồi mà."
"Tôi và anh Gia Thời lớn lên với nhau từ bé, còn thân hơn cả anh em ruột nữa."
"Không phải loại quan hệ như mấy cậu nghĩ đâu."
Lên lớp tám, Đào Ấu Tâm đã trở thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều rồi, chỉ là tính cách cô bé vẫn thẳng thắn vô tư như trước đây.
Hứa Gia Thời vẫn không thích cười, cũng rất ít khi chủ động nói chuyện với người khác. Khuôn mặt đang dần nảy nở của cậu càng ngày càng đẹp trai, tỷ lệ thuận với vẻ lạnh lùng. Nhưng chuyện này không phải là rào cản ngăn cậu trở thành nam thần mối tình đầu trong mắt các thiếu nữ tuổi xuân thì.
Vì Đào Ấu Tâm và Hứa Gia Thời rất thân thiết với nhau nên có nhiều người đã lén lút bàn tán sau lưng nói bọn họ yêu sớm.
Sau khi làm sáng tỏ, lại có người nói là thích thầm: "Giữa hai người khác giới làm gì có tình bạn đơn thuần, có thể là một người không nói, một người giả vờ không biết thôi."
Đào Ấu Tâm cây ngay không sợ chết đứng nói với bọn họ rằng mình không hề thích thầm Hứa Gia Thời, thế là cô bạn nói câu kia lại đẩy vấn đề lên người Hứa Gia Thời: "Có khi nào là cậu ấy thích thầm cậu không? Cậu xem cả trường nhiều bạn nữ như vậy mà cậu ấy chỉ tốt với mình cậu thôi."
Đào Ấu Tâm giải thích: "Đó là vì chúng tôi lớn lên bên nhau mà."
Cô nhóc kia lại càng kích động: "Thanh mai trúc mã, đúng là rất hợp để thích thầm."
Thế là Đào Ấu Tâm kéo luôn bạn đó đến trước mặt Hứa Gia Thời, hỏi câu "Anh có thích em không" kia ngay trước mặt cô nhóc để chứng minh giữa mình và Hứa Gia Thời đúng là tình hữu nghị, chỉ đơn giản là anh em mà thôi.
Tưởng Oánh Oánh lúng túng đến nỗi ngón chân co quắp.
Hỏi như vậy người ta thừa nhận mới là lạ đấy!
Sau khi Đào Ấu Tâm và Tưởng Oánh Oánh trở lại chỗ ngồi, Khúc Thất Thất đang lén lút đọc tiểu thuyết ngước mặt lên rồi bày ra dáng vẻ trong lòng hiểu rõ.
Trước kia Tưởng Oánh Oánh học ở nước ngoài, học kỳ này mới chuyển về đây nên rất nhiều chuyện không rõ lắm.
Còn Khúc Thất Thất đã quen Đào Ấu Tâm từ tiểu học thì hiểu rõ Đào Ấu Tâm là một người cực kỳ lạ lùng, mạch não của cô bé không hề giống người bình thường chút nào.
Hồi lớp sáu có một bạn nữ tặng đồ ăn cho Hứa Gia Thời, Hứa Gia Thời nhận rồi trả tiền ngay tại chỗ cho người ta luôn.
Thấy cảnh tượng đó, Đào Ấu Tâm bỗng nhiên đột phát ý tưởng muốn đưa cơm cho cậu.
Khúc Thất Thất vẫn còn nhớ rõ biểu cảm của Hứa Gia Thời lúc đó, bởi vì hình như cô bé ấy trông thấy Hứa Gia Thời cười! Ôi trời hiếm có biết bao!
Nhưng một giây tiếp theo Đào Ấu Tâm đã giơ tay ra kết tiền cơm cho cậu.
Hứa Gia Thời im miệng luôn không nói gì nữa. Cậu thẳng tay trả hộp cơm lại cho Đào Ấu Tâm, vẻ mặt rất u ám.
Sau đó bọn họ mới biết, hoá ra là Hứa Gia Thời và bạn nữ kia cùng thuộc một tổ tham gia cuộc thi Khoa học Kỹ thuật. Bọn họ muốn tiết kiệm thời gian nên đã bàn với nhau thay phiên mang cơm đi.
Những chuyện không hợp lẽ thường giống chuyện này nhiều không đếm xuể.
Thêm một ví dụ nữa là lúc đó Đào Ấu Tâm đói bụng nên đã thò tay lấy đồ ăn vặt trong hộc bàn của Hứa Gia Thời. Đến khi Hứa Gia Thời trở lại phát hiện "chứng cứ phạm tội" trong hộc bàn thì đoán được ngay là kiệt tác của ai.
Cậu bèn cầm vỏ bao chocolate tới trước mặt Đào Ấu Tâm, bắt cô mua lại một phần y như thế.
"Tại sao chứ? Em chỉ ăn mấy viên thôi mà." Đào Ấu Tâm khó hiểu. Từ bao giờ mà Hứa Gia Thời trở nên nhỏ nhen như vậy chứ: "Anh Gia Thời, gần đây anh nghèo lắm hả?"
Hứa Gia Thời bóp trán: "Em động não suy nghĩ chút đi, sao anh có thể tự mua chocolate được chứ?"
"A, tức là đây không phải đồ ăn của anh sao?" Trước giờ Đào Ấu Tâm luôn nghênh ngang ăn đồ của Hứa Gia Thời chẳng sợ hãi gì, nhưng nếu đó là đồ của người khác thì cô sẽ bối rối.
Hứa Gia Thời lấy một bức thư và một tờ giấy note ra đưa cho cô bé: "Em đi mua lại một hộp giống hãng trên vỏ cho anh, sau đó tới lớp này tìm người này trả đi."
Hoá ra đó là thư tình và đồ ăn vặt mà một bạn nữ cảm nắng tuổi thanh xuân lén lút nhét vào hộc bàn cậu.
Đào Ấu Tâm chột dạ nên làm theo ngay, ngoài hộp đó ra còn bỏ tiền ra mua thêm một hộp nữa rồi đưa trả cho bạn nữ kia. Lúc Đào Ấu Tâm nói lời xin lỗi, cô bé kia khóc sướt mướt, từ đó về sau không thấy xuất hiện trước mặt Hứa Gia Thời nữa.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Đào Ấu Tâm đến trước mặt Hứa Gia Thời nhận sai: "Anh Gia Thời, em trả lại cho người ta rồi."
Hứa Gia Thời nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, không nói thêm gì nữa. Tự đáy lòng cậu không hề cảm thấy việc Đào Ấu Tâm lấy đồ trong ngăn bàn của mình là có gì sai.
Khúc Thất Thất nghĩ đây đúng là trò hề, ai biết được cô nhóc Đào Ấu Tâm kia chẳng những không nghĩ nhiều mà còn nhân cơ hội này tranh thủ đòi thêm chút quyền lợi cho bản thân nữa.
Đào Ấu Tâm đứng cạnh bàn học của Hứa Gia Thời: "Lỡ sau này có người khác lại nhét đồ vào hộc bàn anh nữa thì sao? Như vậy có khi nào em lại lấy nhầm không?"
Hứa Gia Thời bình tĩnh đáp: "Em có thể không ăn."
"Vậy lỡ em đói thì sao?"
"Tự ra cửa hàng tạp hoá mà mua đi."
"Lên xuống cầu thang mệt lắm."
"Thế mang ở nhà đi."
"Nhưng em hay quên lắm."
"... Anh để ở ô thứ hai trong cặp sách." Hứa Gia Thời xuôi theo.
Từ đó về sau, mỗi lần đói hoặc thèm ăn là Đào Ấu Tâm lại lục lọi ô thứ hai trong cặp sách của Hứa Gia Thời tìm đồ ăn vặt được nhét sẵn ở đó, một tuần bảy ngày không lần nào trùng món.
"Ài." Sau khi chia sẻ những chuyện kỳ quặc này với Tưởng Oánh Oánh xong, Khúc Thất Thất thở hắt ra một hơi dài: "Thế nên cậu hiểu chưa? Trong đầu Đào Ấu Tâm không có mấy suy nghĩ đó đâu. Cậu có nói mấy cái thứ thích thầm gì kia với cậu ấy cậu ấy cũng chẳng hiểu."
"Tớ không hiểu cái gì cơ?" Một giọng nói bất ngờ truyền vào tai hai người. Đào Ấu Tâm chen ngang vào.
Khúc Thất Thất lập tức ngậm miệng, rất sợ cô bé nghe được chuyện gì rồi lại làm ra những hành động không được bình thường.
Đào Ấu Tâm hồn nhiên chẳng cảm nhận được gì, còn vui sướng mời bạn tốt: "Hôm nay tớ không đi học múa, chiều nay chúng ta đánh cầu lông đi?"
"Được." Khúc Thất Thất vô thức đồng ý rồi lại chợt giơ tay lên gõ đầu mình: "À không được, xế chiều hôm nay tớ phải tới quảng trường Tinh Quang xem bạn tớ thi đấu."
Đào Ấu Tâm thuận miệng hỏi: "Thi gì vậy?"
"Nhảy đường phố, cái kiểu nhảy ngầu ngầu kia đó." Khúc Thất Thất ngẩng đầu liếc nhìn hai cô bạn thân mặt mày tràn ngập nghi vấn phía trước rồi cong môi cười: "Hay là chúng ta đi cùng nhau đi?"
Ba người rất ăn nhịp với nhau.
Giờ tan học buổi chiều, ba người bọn họ đã dọn dẹp sách vở xong từ lâu, còn quay sang nhìn nhau, chỉ chờ hết giờ là chạy ra ngay. Đào Ấu Tâm giơ ngón cái lên chỉ chỉ về phía Hứa Gia Thời, ý là mình phải đi báo cáo cái đã.
Trừ cuối tuần ra thì từ thứ hai đến thứ năm hằng tuần Đào Ấu Tâm đều phải đi học múa nên về nhà muộn. Phần lớn những lúc như vậy là nhờ Hứa Gia Thời đưa cô bé về, thế nên bây giờ cô bé phải nói trước với cậu một tiếng: "Anh Gia Thời, hôm nay em tới quảng trường Tinh Quang chơi với Thất Thất và Oánh Oánh."
Hứa Gia Thời nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Sau khi nhận được sự đồng ý, Đào Ấu Tâm xách cặp lên chạy theo hai người bạn của mình.
Quảng trường Tinh Quang ở gần ba trung tâm thương mại lớn nên người qua người lại vô cùng đông đúc và náo nhiệt.
Trên đường chạy xe tới quảng trường, Khúc Thất Thất dùng những hình dung sống động như thật miêu tả cho hai cô bạn nghe về cảnh tượng thi đấu nhảy đường phố mà trước đây mình từng thấy, sau đó tổng kết lại bằng ba từ đơn giản: Ngầu bá cháy!
Đào Ấu Tâm nhìn cô bé ấy: "Sao tớ không biết cậu có bạn biết nhảy đường phố nhỉ?"
Khúc Thất Thất giải thích: "Cậu ấy cũng ra nước ngoài học giống Oánh Oánh, năm nay mới chuyển về đây thi lên cấp, hơn nữa cũng không học trong trường chúng ta. Cậu ấy bảo vừa mới về không có bạn bè gì nên mời tớ tới cổ vũ."
Hôm nay có trận thi đấu nhảy đường phố nên từ đằng xa đã thấy sân khấu được dựng ngay giữa quảng trường, xung quanh treo đầy những tấm áp phích nổi bật. Có rất nhiều người trẻ tuổi đứng quanh đây, độ tuổi rải rác từ một chữ số đến hai chữ số. Lúc ba người bọn họ đến nơi thì cuộc thi đã bắt đầu rồi.
Tiết tấu của nhạc nhảy đường phố luôn có thể mang đến sức sống cho người khác. Ánh mắt Đào Ấu Tâm bị một bạn nhỏ đang nhảy trên sân khấu thu hút. Đúng lúc này, cô bé đột nhiên bị Khúc Thất Thất kéo đi.
Khúc Thất Thất cúi đầu nhìn điện thoại di động: "Cậu ấy nhắn tin nói mình đang ở bên trái sân khấu..."
Ba người ỷ vào thân hình nhỏ nhắn mà lách qua đám người. Bỗng nhiên có hai ba người đàn ông cao lớn lao tới làm bọn họ lại bị đẩy ra, mãi đến khi hai người trên sân khấu PK xong mới tìm được một khe hở.
"Đến rồi đến rồi." Khúc Thất Thất lắc lắc cánh tay hai người bạn nhắc nhở. Chỉ thấy hai nam sinh chừng mười mấy tuổi cùng lúc đi lên sân khấu từ hai bên. Người bên trái mặc áo phông trắng, người bên phải mặc áo phông đen, trông như Hắc Bạch song sát vậy.
Không, là tứ sát mới đúng.
Trong đó có một nam sinh mặc áo phông đen và đội mũ bóng chày, vành mũ thấp nên không thấy rõ mặt. Khúc Thất Thất chỉ vào người đó nói: "Nhìn kìa, đó là bạn tớ."
Theo tiếng nhạc vang lên, người trên sân khấu bắt đầu nhảy. Động tác của bọn họ rất linh hoạt và thoải mái, dáng nhảy rất ngầu khiến người bên dưới gào thét không ngừng.
Khúc Thất Thất vừa mới giơ điện thoại lên chụp ảnh thì máy phát thông báo pin yếu. Thế là cô bé ấy vội vàng níu lấy ống tay áo Đào Ấu Tâm: "Điện thoại tớ sắp hết pin rồi, cậu mau quay giúp tớ đi."
"À à." Nghe vậy, Đào Ấu Tâm bèn giơ điện thoại di động lên thật cao, quay lại tiết mục nhảy của người bạn kia.
Nam sinh trong ống kính nhảy lên theo điệu nhạc, mọi chuyển động của cậu ấy đều như mang theo cả linh hồn của tiếng nhạc. Bọn họ rất tự do, cởi mở và phóng khoáng, bầu không khí cực kỳ sôi động.
Đến đoạn cao trào, nam sinh dáng người cao cao mặc áo phông đen kia cởi cái mũ xuống làm đạo cụ xoay xoay mấy vòng trên không trung. Cuối cùng mọi người cũng thấy rõ dáng vẻ cậu ấy. Khuôn mặt đẹp trai ngời ngời phối với biểu cảm lạnh lùng, ngay cả cameraman cũng không khỏi thiên vị cậu ấy hơn một chút.
Trước khi xuống sân khấu, nam sinh kia còn cúi người chào khán giả rồi nhấn mạnh: "Tôi là số 9 Tạ Nhiên, mong mọi người nhớ tên tôi."
Trong cuộc thi hôm nay, cậu ấy là người đầu tiên báo tên mình ra trước khi xuống sân khấu, thế nên giám khảo không muốn nhớ cũng khó.
Chỉ chốc lát sau, Tạ Nhiên đã chạy một vòng từ sau cánh gà ra phía trước sân khấu tụ họp với Khúc Thất Thất. Vừa đến nơi cậu ấy đã đòi được khen: "Thấy sao? Anh đây đẹp trai không?"
Khúc Thất Thất nhe răng bày ra dáng vẻ chê dài mỏ. Đến khi Tạ Nhiên hỏi video, cô bé ấy mới kéo Đào Ấu Tâm và Tưởng Oánh Oánh qua giới thiệu: "Hai cậu ấy là bạn thân của tôi. Đây là Đào Ấu Tâm, đây là Tưởng Oánh Oánh."
"Chào các cậu, tôi là Tạ Nhiên." Tạ Nhiên thoải mái nhe răng cười, còn khua tay múa chân làm một động tác nhảy với bọn họ nữa.
Mấy người bọn họ cứ vậy mà quen nhau. Đào Ấu Tâm vừa mở video ra vừa lẩm bẩm: "Tôi sẽ gửi video qua cho Thất Thất."
"Không cần phải phiền phức vậy đâu, cậu thêm bạn với tôi đi." Tạ Nhiên móc điện thoại di động của mình ra tiện tay thêm bạn với Đào Ấu Tâm luôn.
Trong lúc video tải lên, Tạ Nhiên nhìn chằm chằm ảnh đại diện của Đào Ấu Tâm rồi nói: "Ảnh đại diện của cậu nhìn hay ghê."
Đào Ấu Tâm cười hì hì: "Vậy hả?"
Tạ Nhiên gật đầu hùa theo: "Vịt mập."
Đào Ấu Tâm: "... Đó là thiên nga."
Ảnh đại diện của Đào Ấu Tâm là một con thiên nga, có điều nó không có cái cổ thon dài và lớp lông xinh đẹp mà là dáng vẻ mập mập, đúng là trông rất giống một con vịt mập ngốc nghếch.
Không ai biết tại sao một người có vẻ bề ngoài chẳng khác gì tiểu tiên nữ như Đào Ấu Tâm lại thích dùng tấm hình này làm ảnh đại diện. Nó hoàn toàn không hợp với khí chất của bản thân cô bé. Chỉ có Hứa Gia Thời nhìn một cái là nhận ra đây là ngỗng chứ không phải vịt.
Chẳng qua miệng cậu lại nói: "Ngỗng ngốc."
Dù sao thì cũng rất khó nghe được lời khen từ miệng Hứa Gia Thời nên tạm thời Đào Ấu Tâm sẽ hiểu là cậu đang khen ảnh đại diện của mình dễ thương.
Sau ngày hôm đó, danh sách bạn bè của Đào Ấu Tâm có thêm một bạn mới tên là Tạ Nhiên. Cậu bạn này rất thích lướt xem vòng bạn bè. Nếu có ai đó đăng bài lên, chắc chắn bên dưới sẽ không bao giờ vắng bóng bình luận của cậu ấy. Tường nhà cậu ấy cũng rất sôi nổi, cứ ba năm ngày lại đăng mấy video nhảy nhót, bình thường chơi game thắng hoặc có chuyện cười gì cũng hay đăng lên.
Đào Ấu Tâm vừa vào trang chủ đã thấy Tạ Nhiên mới đăng một bức ảnh người và chó đầy hài hước lên, thế là cô bé phì cười thành tiếng.
"Cười gì thế?"
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của thiếu niên bỗng vang lên từ phía sau lưng khiến Đào Ấu Tâm giật mình cứng cả người. Cô bé vô thức nhét điện thoại vào trong áo khoác theo phản xạ có điều kiện.
Hỏng rồi, giải trí hăng say quá nên quên béng mất mình và Hứa Gia Thời đang lưng đối lưng làm bài tập trong phòng...
"Hả? Em cười hả?" Tay trái táy máy không yên của Đào Ấu Tâm giơ lên gãi gãi đầu, làm bộ như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Hứa Gia Thời liếc cô một cái đầy sâu xa, trong mắt tràn ngập vẻ nghi ngờ.
Cậu đã nhìn thấy Đào Ấu Tâm giấu điện thoại đi.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Đào Ấu Tâm mất tập trung trong lúc làm bài tập. Chẳng qua điều mà cậu để ý là gần đây có một người bạn tên là Bash xuất hiện với tần suất rất cao trong tài khoản mạng xã hội của Đào Ấu Tâm. Người này không chỉ like những bài đăng trước kia của cô bé mà hai người bọn họ còn tương tác bình luận qua lại nữa.
Tường nhà Bash không cài đặt chế độ riêng tư nên bấm một cái là thấy được ngay. Hứa Gia Thời lần theo dấu vết trong phần bình luận biết được người này tên là Tạ Nhiên, là học sinh lớp tám ở trường bên cạnh, sở thích lớn nhất là nhảy đường phố.
Cậu nhớ lần trước sau khi về nhà Đào Ấu Tâm có nói rằng mấy người nhảy đường phố kia rất ngầu. Sau hôm đó, thỉnh thoảng cậu lại tình cờ nghe thấy Đào Ấu Tâm và Khúc Thất Thất nhắc đến nhảy đường phố trong giờ ra chơi.
Cho nên cái người tên Tạ Nhiên này là bạn mới quen của Đào Ấu Tâm à?
Hứa Gia Thời suy tư chốc lát rồi nói: "Gần đây em quen bạn mới hả?"
"Bạn mới gì chứ! Không có không có!" Đào Ấu Tâm vội vàng chối biến, đầu lắc nguầy nguậy như trống bỏi.
Trên phương diện học tập, Hứa Gia Thời quản lý cô bé khá nghiêm khắc, giống như thầy giáo vậy. Đào Ấu Tâm vốn đang chột dạ vì chơi điện thoại trong giờ học nên hoàn toàn không còn hơi sức để ý đến việc tại sao Hứa Gia Thời lại hỏi như thế, vừa mở miệng đã chối luôn.
Hứa Gia Thời tới gần cô hơn một chút. Ngay vào lúc mấu chốt này, chuông điện thoại chợt vang lên.
Hứa Gia Thời nghe máy xong nói với Đào Ấu Tâm: "Anh ra lấy hàng chuyển phát nhanh đây."
Nhân lúc Hứa Gia Thời ra ngoài, Đào Ấu Tâm lén móc điện thoại từ túi áo khoác ra, đang định đặt lại vào ngăn kéo rồi làm bài tập thì một thông báo mới bỗng nhảy ra.
Bash: Này, cậu còn video lần trước nữa không? Tôi sơ ý xoá mất rồi, chưa kịp lưu nữa.
Hoá ra là Tạ Nhiên muốn hỏi video quay ở quảng trường Tinh Quang lần trước. Đào Ấu Tâm vẫn chưa xoá nên đã đi lục tìm trong album ảnh rồi gửi qua cho cậu ấy.
Tốc độ đường truyền mạng có hơi chậm nên gửi mãi chưa thành công.
Tay trái Đào Ấu Tâm cầm điện thoại di động, tay phải lật lật quyển vở bài tập. Cô bé phát hiện ra vì mình lén chơi điện thoại mà còn rất nhiều bài tập chưa làm xong. Lát nữa cô bé phải tranh thủ hoàn thành mới được, nếu không sẽ bị phê bình mất.
Lúc này, có tiếng động vang lên ở cửa phòng. Đào Ấu Tâm lại lần nữa nhét điện thoại vào túi áo khoác giống như vừa rồi.
Hứa Gia Thời bê một cái hộp đi tới. Cô bé cố gắng làm ra vẻ mới viết xong đặt bút xuống rồi hỏi: "Hàng gì vậy?"
Hứa Gia Thời thoăn thoắt mở hộp lấy đồ bên trong ra rồi kẹp giữa hai ngón tay vẫy vẫy: "Thẻ game của em đến rồi."
Tuần trước Đào Ấu Tâm vừa mắt một game mới ra nên đã cầu xin Hứa Gia Thời đặt hàng giúp mình, chính là cái này.
"Oa!" Cô bé mừng rỡ đứng dậy, nhất thời quên mất nên làm chiếc điện thoại di động vừa nhét vào trong túi áo khoác rơi xuống sàn.
Vì bị va chạm nên video vừa gửi thành công kia chợt bắt đầu phát. Thế là đoạn Tạ Nhiên nhảy bất ngờ xuất hiện trên màn hình.