Nhật Ký Quan Sát Thanh Mai

Chương 25: Bánh trung thu thật sự không ngon, từ sau mình vẫn nên nấu cơm thì hơn



Ngày 4 tháng 10, trời nắng.

Bánh trung thu thật sự không ngon, từ sau mình vẫn nên nấu cơm thì hơn.

[Nhật ký quan sát thanh mai.]

Một tuần sau ngày sinh nhật của Tạ Nhiên là ngày Quốc khánh, trừ kỳ nghỉ đông và nghỉ hè thì đây là kỳ nghỉ dài nhất, đồng thời là ngày lễ mà học sinh mong chờ nhất.

"Lễ Quốc khánh này cậu định làm gì?"

"Tôi đã hẹn chơi bắn súng sơn với bạn rồi."

Tạ Nhiên đã nghe thấy cuộc trò chuyện của Đào Ấu Tâm và bạn cùng bàn, đúng như dự đoán, cậu ấy chủ động đi tới, hỏi: "Nghe nói nghỉ Quốc Khánh các cậu sẽ chơi bắn súng sơn?"

Đào Ấu Tâm gật đầu: "Đúng vậy."

"Có thiếu người không?" Tạ Nhiên nghiêng người ra sau tì vào cạnh bàn nói: "Cậu thấy tôi có được không?"

Đào Ấu Tâm xem xét cậu ấy từ trên xuống dưới, sau đó khóe miệng cong thành nụ cười: "Tôi thấy cậu rất phù hợp."

Lần trước Hứa Gia Thời đề nghị tạo cơ hội cho Tạ Nhiên và Châu Triệt Ngôn xóa bỏ khúc mắc, lần này Đường Quân mời họ tham gia hoạt động ngoài trời, đúng là một cơ hội được trời ban.

Tết Trung thu năm nay trùng với ngày nghỉ lễ Quốc khánh, được nghỉ tám ngày liền, mẹ Hứa tự nhiên nổi hứng, nói muốn tự làm bánh trung thu vỏ tuyết.

Mẹ Hứa còn nhiệt tình mời bạn tốt Phó Dao Cầm đến làm cùng mình, Phó Dao Cầm nở nụ cười khéo léo xua tay từ chối.

Đào Ấu Tâm thấy vẻ mặt kỳ lạ của bà, cô rất tò mò mới kín đáo hỏi: "Mẹ, hôm qua mẹ lướt xem video hướng dẫn làm bánh, không phải mẹ cũng nói muốn thử sao?"

Vẻ mặt Phó Dao Cầm đầy nghiêm túc nói với cô: "Vì sự an toàn tính mạng của chúng ta, đừng tùy tiện ăn thử đồ mà dì Hoan của con làm."

Nghe nói hồi mẹ Hứa còn trẻ, là đồ ngốc đến nỗi nấu cháo cũng không xong, đến bây giờ cũng chỉ học được cách nấu mì mà thôi. Nhưng mẹ Hứa không hề bỏ cuộc, sau khi Phó Dao Cầm từ chối bà ấy, bà ấy đã ôm hy vọng tìm đến Đào Ấu Tâm.

Lời khuyên của mẹ còn văng vẳng bên tai, phản ứng đầu tiên của Đào Ấu Tâm là từ chối, tuy nhiên mẹ Hứa lại thở dài trước mặt cô, trông vẻ mặt như bị mọi người bỏ rơi, Đào Ấu Tâm nhất thời thấy mềm lòng nên đã gật đầu: "Vậy cháu cháu thử một chút xem sao."

Mẹ Hứa đã chuẩn bị sẵn những nguyên liệu cần thiết để làm bánh trung thu vỏ tuyết, đến cả khuôn bánh cũng là hình mấy loại hoa liền.

Hai người tuân thủ nghiêm ngặt quy trình làm bánh, đầu tiên là nhào bột đã trộn sẵn thành cục, bước này nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng lại rất dễ thất bại. Cần phải tìm hiểu tỷ kỹ lệ bột trộn sẵn và lượng nước thêm vào, hai người nghiên cứu rất lâu, nhìn đống bột trắng trong bát của mình mà trầm ngâm: “Chắc là được rồi đó nhỉ?”

"Vậy chúng ta chuyển sang bước tiếp theo nhé?"

"Mình thử xem ạ."

Bước tiếp theo là thêm bột trái cây để tạo màu, mẹ Hứa bảo cô chọn trước: "Tâm Tâm, cháu muốn làm màu gì?"

"Cháu muốn màu tím này."

"Được, vậy dì sẽ chọn màu xanh lá cây."

Khi việc làm bánh đã bước vào giai đoạn nhẹ nhàng hơn, cả hai bắt đầu trò chuyện: "Tâm Tâm, đi học được một tháng rồi, cháu đã thấy quen chưa?"

"Cũng khá ổn ạ, cháu và Thất Thất còn là bạn cùng lớp, và cả…” Khi ai nhắc đến một chủ đề nào đó, cô sẽ nói không ngừng như một cái máy hát, lời nói cứ tuôn ra như nước chảy.

Khi nói đến phần nào thú vị, mẹ Hứa cũng sẽ góp vui vài lời.

Mẹ Hứa thích nghe bọn trẻ chia sẻ về những chuyện thường ngày của chúng, nhưng tiếc thay tính tình con trai bà ấy lại trầm lắng, lúc nào hỏi cũng chỉ trả lời một câu cho có lệ.

Đặc biệt là sau khi Đào Ấu Tâm và Hứa Gia Thời chia lớp, bà ấy rất lo lắng: "Anh Gia Thời của cháu có kết bạn mới nào ở trường không?"

"Có ạ!" Cô cất giọng vang dội, không chút do dự bán luôn Hứa Gia Thời.

"Dì Hoan, để cháu kể nhỏ cho dì nghe." Rõ ràng trong bếp chỉ có hai người nhưng cô vẫn hạ giọng, như đang tiết lộ một bí mật khủng khiếp nào đó: "Trường chúng cháu có rất nhiều bạn nữ thích anh Gia Thời."

Không có ai có thể cự tuyệt sức hút của drama, ít nhất mẹ Hứa không thể: "Vậy thằng bé phản ứng thế nào?"

Đào Ấu Tâm xua tay: "Không có phản ứng gì cả, anh ấy từ chối hết rồi."

"Vậy Tâm Tâm thì sao? Tâm Tâm của chúng ta xinh đẹp như vậy, trong trường có bạn nam nào theo đuổi cháu không?”

“Có thì cũng có, nhưng cháu không thích những người đó.” Từ khi khai giảng đến giờ, đã có nhiều bạn nam đã thể hiện suy nghĩ của mình về chuyện này, có người thẳng thắn bộc bạch nên bị cô trực tiếp từ chối, có người vô cớ tỏ ra ân cần, tiếp cận cô trên danh nghĩa làm bạn. Lúc đầu cô không hiểu, nhưng cuối cùng vẫn là nhờ Khúc Thất Thất phân tích giúp cô mới ngộ ra.

Suy nghĩ của cô nàng vô cùng thẳng thắn, mẹ Hứa nghe xong không khỏi bật cười: "Tâm Tâm thích kiểu người nào?"

"Hmm." Động tác nhào bột trong tay cô dừng lại, Đào Ấu Tâm nghiêm túc suy nghĩ, nhưng khi nói đến người khác giới, người duy nhất hiện lên trong đầu cô chính là Hứa Gia Thời.

Cô ngẩng đầu suy nghĩ rất lâu nhưng kết quả lại là: "Cháu không biết ạ."

"Đừng lo lắng, tầm tuổi này của cháu học tập vẫn là quan trọng nhất, những chuyện khác có thể đặt sang một bên, đừng để lỡ việc học hành của cháu." Xem ra, cô gái nhỏ vẫn chưa dính dáng gì đến tình yêu, người làm mẹ như bà ấy cũng chỉ có thể cố gắng kéo dài thời gian cho con trai mình.

Hai người dành cả buổi chiều nghiên cứu trong bếp, cuối cùng hai đĩa thành phẩm trông không khác gì mấy đĩa bán trong cửa hàng.

Nhìn thấy những chiếc bánh trung thu đủ màu sắc trên đĩa, mẹ Hứa tự tin và hài lòng nói: “Thành công mỹ mãn.”

Đây cũng là lần đầu tiên Đào Ấu Tâm làm đồ ngọt, cô hào hứng lấy điện thoại di động ra chụp rồi gửi vào nhóm gia đình, lúc bê đĩa lên thii cô nói: "Cháu muốn cho anh Gia Thời xem chút!"

Nói thẳng ra thì cô muốn khoe khoang.

"Đi đi." Mẹ Hứa cũng bưng đĩa lên theo, hai người bước ra khỏi bếp mới phát hiện ra hai ba con mà họ tìm đang ngồi trong phòng khách.

Ba Hứa cầm một cuốn sách tài chính trên tay, đang nói chuyện với Hứa Gia Thời, vẻ mặt nghiêm túc của họ không giống như ba con đang giao lưu mà giống như đang nói chuyện làm ăn.

"Đang tính tìm hai người đây, mau đến ăn thử món bánh trung thu mà Tâm Tâm và mẹ đích thân làm."

Ba Hứa đặt cuốn sách tài chính trong tay xuống và nhìn chằm chằm vào đồ vật trong tay vợ: "Làm nhiều như vậy à?"

Mẹ Hứa mỉm cười và nói: "Đúng vậy, tụi em mới làm một lần đã thành công rồi. Món này rất đơn giản, nên tiện làm nhiều thêm chút, còn có thể mang biếu người ta."

"Đúng vậy ạ, vừa nãy ba cháu còn nói để gói mang về ăn thử." Đào Ấu Tâm không chút đắn đo, vừa nói theo mẹ Hứa, vừa đặt đĩa tới trước mặt Hứa Gia Thời.

Dưới ánh mắt tha thiết của họ, hai ba con lần lượt gắp miếng bánh trung thu vỏ tuyết màu tím và miếng vỏ tuyết màu xanh trên đĩa, đưa lên miệng cắn một miếng, hơi cau mày, lộ ra vẻ mặt tinh tế như nhau.

Tuy nhiên, hai người đối diện vẫn mở to mắt và chân thành hỏi: "Mùi vị ra sao?"

Ba Hứa: "Ừm."

Hứa Gia Thời: "Ừm..."

Khó đánh giá, khó diễn tả, khó trả lời.

Hứa Gia Thời lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, tiêm trước một liều thuốc phòng cho ba Đào.

Ngày sau Tết Trung Thu là ngày họ hẹn nhau tham gia hoạt động ngoài trời.

Trước khi khởi hành, Tạ Nhiên vô cùng thích thú soi gương, lấy keo xịt để vuốt tóc tạo kiểu. Lúc này cậu ấy không biết mình sắp phải đối mặt với điều gì, cậu ấy chỉ biết hôm nay Khúc Thất Thất rất tốt với mình, khi gặp mặt còn chủ động đưa đồ ăn nhẹ và đồ uống cho cậu ấy.

"Ui, không ngờ hôm nay cô chủ Khúc lại mua đồ uống cho tôi cơ đấy, mặt trời mọc đằng tây à?" Tạ Nhiên mở nắp chai, không hề khách khí mà uống một ngụm lớn.

Nếu là trước kia nghe thấy những lời như vậy, Khúc Thất Thất nhất định sẽ móc mỉa trả đũa lại, nhưng hôm nay cô ấy lại không làm như vậy, cô nàng còn cười đến là dị thường: "Củng cố tình bạn một chút thôi mà."

Tạ Nhiên bị cô ấy vừa nhìn vừa cười híp mắt mà nổi cả da gà: “Sao hôm nay cậu lạ vậy?"

Nụ cười của Khúc Thất Thất không thay đổi: "Đâu có đâu, tôi nghĩ đến hôm nay có thể được chơi trò chơi, nên rất mong chờ."

Suốt quãng đường, Tạ Nhiên ôm một bụng nghi ngờ, mãi đến khi nhìn thấy Châu Triệt Ngôn ở bên ngoài câu lạc bộ, cuối cùng cậu ấy cũng hiểu tại sao mình lại bất an suốt chặng đường rồi.

"Sao cậu ta lại ở đây?" Quả nhiên, Tạ Nhiên vừa nhìn thấy Châu Triệt Ngôn đã xù lông lên.

Châu Triệt Ngôn ở phía đối diện cũng vậy, hai đầu lông mày nhăn lại thành chữ ‘Xuyên’, thể hiện sự bài xích với Tạ Nhiên.

"Chẳng phải chúng ta thiếu người sao? Vừa hay mọi người đều quen biết nhau, vậy thì chơi cùng nhau đi." Khúc Thất Thất cố gắng ổn định bầu không khí, nhưng có lẽ lại chọc tức cậu ấy: "Tạ Nhiên, chắc cậu sẽ không chưa lâm trận đã bỏ cuộc đâu nhỉ?"

Tạ Nhiên đột nhiên bị réo tên, lập tức nuốt lại câu nói "Tôi không chơi", miễn cưỡng đổi giọng điệu: "Cậu đang nói đùa à? Tôi mà sợ cậu ta à?"

"Châu Triệt Ngôn, còn cậu thì sao?"

Châu Triệt Ngôn không trả lời ngay, ánh mắt cậu ấy dừng lại trên người cô gái mặc bộ đồ thể thao màu lông ngỗng trước mặt. Cô buộc tóc đuôi ngựa, để lộ vầng trán đầy đặn và nụ cười tươi tắn, vui vẻ.

Nhìn thấy cô gái từ xa đi tới, Châu Triệt Ngôn trả lời một chữ: "Chơi."

Đường Quân thì thầm gợi ý bên tai Châu Triệt Ngôn: "Lát nữa chúng ta cùng lên, bắn nát đầu cậu ta."