Nhân Gian Tham Niệm

Chương 5: 5: Nắm Tay




Gia cảnh của Hứa Nhược Tinh tương đối tốt, cha làm kinh doanh, mẹ làm giáo sư, ngày thường sống với nhau rất hòa thuận, quan hệ trong nhà cũng rất hòa hợp, ước chừng là cha mẹ yêu thương quá nhiều, cô rất khó hiểu được suy nghĩ của cha mẹ Tô Nghi, sau khi nhận được tiền chuyển khoản, cô liền gửi trả về, nhân tiện nhắn trả lời: "Con sẽ chăm sóc em ấy."
Bên kia không có gửi thêm tin nhắn nào, có lẽ đang bận việc.
Hứa Nhược Tinh buông di động, nghe được phía sau có tiếng bước chân, cô ấy nói: "Đồng nghiệp của em đến."
Tô Nghi dùng đầu ngón tay quét đuôi mắt, nâng đầu nhìn về phía cửa, Hứa Nhược Tinh vừa mới ở tiệm trái cây gặp được đồng nghiệp của cô, biết sắp tới nên không đóng cửa, Hoàn tỷ dẫn theo mọi người xem số phòng bệnh, ánh mắt hướng đến người trong phòng bệnh, không khỏi lên tiếng: "Tô Nghi."
Những người khác cũng thấy được, sôi nổi chào hỏi: "Tổ trưởng."
Tô Nghi nhìn đến mọi người cười nhàn nhạt: "Đến đông thế à." Những người khác hai mặt nhìn nhau vài giây, Hoàn tỷ nói: "Chị nằm viện, chúng em nên đến thăm chút."
Nói xong nhìn nhìn Tô Nghi, người vẫn là người này, chính là cảm giác không quá giống nhau.
Không có vẻ xa cách như ngày thường, tuy rằng Tô Nghi ngày thường cùng cô giao lưu cũng sẽ cười cười, nhưng loại cảm giác này rất khách sáo, mang theo một chút xa cách, hoàn toàn không giống như bây giờ, cười chân thành.
Cô hoài nghi nhìn về phía Hứa Nhược Tinh.
Hứa Nhược Tinh bưng theo đ ĩa trái cây chuẩn bị trước đó: "Ăn chút trái cây đi."
Mọi người mồm năm miệng mười: "Cảm ơn Hứa tổng."
Hoàn tỷ liếc mắt nhìn Hứa Nhược Tinh một cái, vẫn là cung cung kính kính nói một câu: "Hứa tổng, có tiện nói chuyện hay không?"
Hứa Nhược Tinh biết cô ấy muốn hỏi cái gì, nhìn về phía Tô Nghi sau đó gật đầu, theo Hoàn tỷ đi ra ngoài.
Ban đầu cô cũng không muốn cho mọi người biết chuyện Tô Nghi mất trí nhớ, nhưng mà cô không thể xác định tình trạng này của Tô Nghi sẽ kéo dài trong bao lâu, nếu ảnh hưởng đến công việc, trách nhiệm nên do ai gánh vác, không bằng ngay từ đầu liền nói chuyện này rõ ràng, Hoàn tỷ nghe được líu lưỡi: "Mất trí nhớ?"
Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Chỉ là một phần ký ức thiếu hụt, về phần công việc, chị còn cần xác nhận kĩ lại với em ấy."
Hoàn tỷ căn bản không nghĩ tới chuyện mất trí nhớ này, cô buổi chiều còn nhận được bản thiết kế do Tô Nghi gửi, chỉ có điều mất trí nhớ một phần, thật ra có thể giải thích vì cái gì hiện tại Tô Nghi lại thay đổi thái độ nhiều như vậy.
Cô cân nhắc: "Hứa tổng cảm thấy chuyện này có nên báo cáo không?"
Quản lý bộ phận thiết kế mới vừa đi, quyết định ra người được chọn chính là Tô Nghi, nhưng hiện tại Tô Nghi mất trí nhớ, tuy rằng là một bộ phận, nhưng nếu bị công ty biết, khẳng định sẽ không ở thời điểm mấu chốt để cô ngồi vào vị trí quản lý kia đi?

Tổ trưởng tổ hai vốn là đối với vị trí quản lý như hổ rình mồi.
Thật là khó giải quyết.
Hứa Nhược Tinh không đưa ý kiến giúp đỡ, chỉ là nói: "Chị nên hỏi Tô Nghi."
Hoàn tỷ xấu hổ cười: "Cũng đúng, là chị đường đột."
Hứa Nhược Tinh không nói nữa, Hoàn tỷ quay đầu đi nói chuyện với Tô Nghi, liên tiếp hỏi mấy câu hỏi liên quan đến công việc, Tô Nghi trả lời không nhanh không chậm.

Trong lòng Hoàn tỷ chậm rãi yên tâm, chỉ là về việc mất trí nhớ có cần thông báo cho giám đốc hay không còn đang do dự, những người khác thấy cô vẫn luôn hỏi đến chuyện công việc vội nói: "Hoàn tỷ, chị để cho tổ trưởng được thở một chút chứ."
"Cũng đúng, để tổ trưởng được nghỉ ngơi hai ngày đi."
Hoàn tỷ có khổ nói không nên lời, nhìn mọi người đối với Tô Nghi hỏi han ân cần lại không thể trực tiếp hỏi, chỉ có thể ngồi ở bên cạnh.

Hứa Nhược Tinh thấy các cô còn chưa có ý định rời đi, liền nói với Tô Nghi: "Buổi tối chúng ta đi ra ngoài ăn đi, mời thêm cả đồng nghiệp của em."
Đồng nghiệp của cô lập tức xua tay: "Không cần, không cần đâu ạ."
Tô Nghi nhìn trái cây mọi người mang đây, lại nghĩ đến cha mẹ của chính mình, gật đầu: "Dạ, được."
Nói xong giương mắt nhìn Hứa Nhược Tinh: "Vợ ơi, chị đặt nhà hàng được không?"
Không coi ai ra gì làm nũng trước mặt mọi người, Hoàn tỷ cùng mọi người nhìn mắt nhau, lúc này cũng không nóng lòng phải đi, đáy mắt âm thầm trao đổi tin tức.
"Không nghĩ tới tổ trưởng cùng Hứa tổng ở chung như vậy."
"Tổ trưởng ở ngoài giọng ngọt quá."
"Tổ trưởng hóa ra còn thích làm nũng sao."

"Tổ trưởng thật đáng yêu."
Các cô tâm tư khác nhau, khi Hứa Nhược Tinh gọi điện thoại để trợ lý đặt nhà hàng, các cô lập tức nhỏ giọng thảo luận: "Tổ trưởng, chị cùng Hứa tổng ngày thường nói chuyện như vậy sao?"
Nếu là ở công ty cũng nói như vậy, cùng tổng giám đốc hoặc là quản lý nói đôi câu, không cần làm nũng, thái độ thân thiện hơn một ít, vậy vị trí quản lý, hai năm trước đều thuộc về cô ấy rồi sao!
Tô Nghi khó hiểu: "Có vấn đề gì à?"
"Không có, không có." Mấy nhà thiết kế cấp dưới chớp mắt, muốn nói nhìn thấy cô như vậy rất đáng yêu, lại nhớ lại áp lực Tô Nghi mang tới, ngây ngốc đứng đó chưa nói ra lời, chỉ có Hoàn tỷ biết chuyện, cô lặng lẽ nhăn mày.
Chờ đặt xong nhà hàng, Hoàn tỷ cầm chìa khóa xe đưa cho mấy đồng nghiệp, nói: "Các em trước hết cứ lên xe, chị có việc cần hỏi Tô Nghi."
Những người khác không hỏi nhiều, cầm chìa khóa xe rồi cùng Tô Nghi, Hứa Nhược Tinh chào hỏi xong, cũng một bước rời đi.
Hứa Nhược Tinh nói: "Chị ở cửa chờ hai người."
Tô Nghi còn chưa có mở miệng, cô đã đi ra ngoài.
Hoàn tỷ ngồi ở trước mặt Tô Nghi, hỏi cô ấy: "Em còn nhớ rõ, quản lý cũ từ chức rồi không?"
"Dạ có." Tô Nghi nhớ rõ việc này, hơn nữa quản lý cũ sau khi từ chức còn đề bạt cô, cô hỏi: "Là xảy ra vấn đề gì sao?"
Hoàn tỷ nói: "Hiện tại còn không có vấn đề gì." Cô do dự: "Nhưng mà khi em vào công ty, khả năng sẽ ra vấn đề."
Tô Nghi hiểu ý: "Hẳn liên quan tới chuyện em mất trí nhớ?"
Hoàn tỷ gật đầu: "Chị sợ bọn họ biết em mất trí nhớ, sẽ làm ầm lên."
Đặc biệt là tổ hai, ngày thường đối với các cô như hổ rình mồi, một chút lỗi nhỏ đều bị bắt được xong phóng đại tới vô hạn.

Mấy năm nay ở công ty, cùng tổ hai tranh đấu gay gắt cũng không phải số ít, tuy rằng Tô Nghi chưa bao giờ sẽ chủ động nhằm vào tổ hai, nhưng gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó đã không ít, sợ cô hiện tại mất trí nhớ, nhất thời không tìm được giải pháp, bị tổ hai bắt được, ảnh hưởng đến cô thăng chức.

Tô Nghi hiểu: "Em sẽ cùng Cừ tổng nói."
Hoàn tỷ có chút lo lắng: "Em cố gắng nói với Cừ tổng."
Tô Nghi gật đầu, ngoài cửa Hứa Nhược Tinh đứng vài phút, hai người ra tới, Hoàn tỷ cùng cô chào tạm biết rồi xuống lầu trước, Hứa Nhược Tinh nhìn Tô Nghi không có ý định xuống lầu, hỏi cô: "Em còn cần cái gì?"
"Em muốn..." Tô Nghi nhìn về phía cô: "Em muốn đi xem người đâm xe vào em."
Hứa Nhược Tinh nghiêng đầu, cùng Tô Nghi bốn mắt nhìn nhau, cô đột nhiên nghĩ đến thật lâu trước kia, khi đó mới vừa kết hôn không lâu, cô đi xã giao, uống nhiều quá, trợ lý không biết chuyện nên gọi điện thoại cho Tô Nghi, vốn dĩ muốn hỏi nhà cô ở nơi nào, không muốn Tô Nghi tự mình lại đây đón người, cô dựa vào sau xe, vừa mở mắt liền nhìn đến sườn mặt Tô Nghi lái xe, biểu tình như cũ lạnh lùng, nhưng ở đáy lòng cô, lại cảm giác ấm áp mềm mại.
Rõ ràng cô ấy có thế không cần phải xen vào chuyện này, nói trợ lý thuê một phòng ngủ là được, nhưng cô ấy vẫn là tự mình tới đón người.
Một giây cảm giác ấm áp mềm mại hiện tại vô hạn phóng đại, cô nói: "Chị cùng em qua đó."
Người đàn ông đâm vào cô nhìn qua cũng phải 40 tuổi, lái xe minibus, đầu xe bị hao tổn, cũng may cứu giúp kịp thời, người không trở ngại, chính là đùi phải yêu cầu phẫu thuật, trong khoảng thời gian ngắn không được chạm đất, bọn họ ở tại phòng bệnh bên kia đầu hành lang, cửa cũng chưa đóng.

Tô Nghi đến gần nghe được bọn họ đang thảo luận: "Bồi thường làm sao bây giờ? Tình huống bây giờ khẳng định không thể làm việc được nữa, chúng ta không biết trang trải được hay không, cần phải bồi thường!"
Trên giường bệnh người đàn ông dựa trên đầu giường, không rên một tiếng, trong phòng bệnh đứng vài người, có nam có nữ.
"Tôi nhìn đồ mấy người đó mặc đều là đồ tốt, không thể thiếu tiền, chờ tiếp tục nói, đụng vào người khác rồi còn không muốn bồi thường, trên đời này nào có chuyện tốt như thế!" Người nói chuyện là một giọng nói xa lạ, thực sự đanh đá.
"Phải bồi thường, phí mất việc cũng phải trả!"
"Thoạt nhìn chính là người có tiền, bồi thường chút tiền không phải là điều nên làm sao?"
Mồm năm miệng mười thảo luận, Hứa Nhược Tinh không muốn Tô Nghi tiếp tục nghe thêm, cô nói: "Chúng ta đi thôi."
Tô Nghi gật đầu một cái, cùng Hứa Nhược Tinh xoay người rời đi.
Đến dưới lầu hai người đều không có nói chuyện, sau khi lên xe Tô Nghi thậm chí đã quên mất thắt dây an toàn, vẫn là Hứa Nhược Tinh nhắc nhở: "Tô Nghi."
Tô Nghi tỉnh táo lại, nghiêng đầu nhìn Hứa Nhược Tinh, nghe được Hứa Nhược Tinh nói: "Dây an toàn."
Tô Nghi cúi đầu, lấy dây an toàn thắt vào, muốn nói cái gì đó, lại không biết nói như thế nào, không khí thoáng chốc có chút lạnh lẽo yên ắng, Hứa Nhược Tinh nói: "Không có việc gì."
Cô nói xong quay đầu, nhìn về phía gương mặt Tô Nghi trắng bệch, trấn an: "Sẽ xử lý tốt, em đừng lo lắng."
Nghe cô nói như vậy, trên mặt Tô Nghi khôi phục một chút huyết sắc, gật gật đầu, hai người mới vừa nói xong lời nói, Triệu Dư liền gọi điện thoại tới, hỏi Tô Nghi: "Buổi tối muốn ăn cái gì không?"

Tô Nghi nói: "Tớ đi ra ngoài ăn." Ba câu nói không rời Hứa Nhược Tinh: "Cùng với vợ của tớ, còn có mấy đồng nghiệp."
"Đồng nghiệp của cậu?" Triệu Dư tò mò: "Đồng nghiệp của cậu cũng tới?"
Tô Nghi gật đầu: "Ừm, tớ dự định mời mọi người ăn cơm chiều."
Triệu Dư hơi kinh ngạc.
Lúc trước Tô Nghi mới vừa vào công ty, cô thúc giục Tô Nghi mời các đồng nghiệp ăn một bữa, tiện dễ bề ở chung, nhưng Tô Nghi có vào giờ chịu nghe.

Về sau ngay cả liên hoan trong tổ cô ấy cũng rất ít tham dự, cô còn trách Tô Nghi sống ít tình cảm như vậy, các đồng nghiệp khẳng định có ý kiến, không nghĩ tới hiện tại mất trí nhớ, cô ấy ngược lại thích giao lưu với mọi người hơn.
Triệu Dư thực sự vui mừng.
Cô nói: "Vậy cậu đi ăn cơm đi."
Tô Nghi tắt điện thoại khóe mắt liếc nhìn Hứa Nhược Tinh, trên cổ tay Hứa Nhược Tinh mang một chiếc đồng hồ đá quý màu xanh nước biển, mặt đồng hồ rất đẹp, hơi hơi phản quang, dây đồng hồ cũng là màu xanh biển, nổi bật lên da thịt càng trắng nõn, ngón tay nhỏ nhắn tinh tế, đang đợi đèn xanh đèn đỏ, tay cô tùy ý đặt ở trên tay lái, nghiêm túc lộ ra một chút lười biếng nói không nên lời.
Tô Nghi thực sự thích, cô cúi đầu cười cười.
Nhà hàng là do trợ lý Hứa Nhược Tinh đặt, trước cửa có một cái đài phun nước rất lớn, Tô Nghi xuống xe xong đứng ở một bên, Hứa Nhược Tinh đưa chìa khóa xe cho nhân viên lái vào bãi đậu xe, nói với Tô Nghi: "Tầng hai, bên trái..."
Lời nói còn chưa nói xong, Tô Nghi đứng ở bên cạnh người cô, chủ động vươn tay nắm lấy tay Hứa Nhược Tinh, ngón tay tinh tế thon dài, nắm thực dùng sức, lòng bàn tay ấm áp, Hứa Nhược Tinh có vài giây dừng lại, giọng nói đột nhiên im bặt, cô cúi đầu nhìn tay Tô Nghi.
Cùng cô mười ngón nắm chặt.
Tô Nghi hỏi: "Là tầng hai sao?"
Hứa Nhược Tinh tỉnh táo lại: "Ừm."
Tô Nghi: "Tầng hai bên trái phòng thứ mấy?"
Hứa Nhược Tinh trả lời cô: "Phòng thứ ba"
Tô Nghi nghiêng đầu, nhìn cô, cười: "Đã biết rồi."
Nói xong còn dùng lực nắm chặt tay Hứa Nhược Tinh, thân người nghiêng sang bên cạnh, nửa dựa vào người Hứa Nhược Tinh, lại gần bên tai hỏi: "Vợ ơi, trước kia em có phải thích nắm tay chị đúng không?".