Khương Dao nắm chặt dây an toàn, hoảng hốt không hiểu chuyện gì vừa xảy ra: “Anh làm gì vậy?” Trước khi phanh gấp nhắc tôi một câu được không!
Đông Phù hít sâu một hơi, cảm giác hôm nay không nên mừng sớm như vậy.
“Cô Khương, cô hiểu nhầm rồi.”
“Hiểu nhầm gì cơ?”
“Tôi chưa có người yêu.”
“Hả?”
Khương Dao hoàn toàn chết máy.
Không phải anh bảo anh sinh ra vì người đó, người đó ban cho anh sinh mệnh à? Mấy lời này hiểu theo cách uyển chuyển hơn không phải người đó là chồng anh sao?
“Tôi đã nói rồi, chúng tôi là quan hệ chủ tớ.”
Ở xã hội hiện đại này còn chủ tớ cái gì? Mấy cái này không phải là trò kích thích của giới trẻ hay sao?
Khương Dao nhìn nét mặt nghiêm túc của Đông Phù cũng dần tin lời anh ta. Cô trêu chọc: “Chế độ phong kiến đã tàn lụi hơn trăm năm rồi đấy, ngài đây chưa đọc lại lịch sử à?”
“Người đó cũng không phải là người thực vật.”
Khương Dao hơi ngại ngùng.
Đông Phù đau đầu, không biết cô hiểu nhầm từ lúc nào, cũng không biết nên giải thích thế nào cho phải. Thần cũng không cần anh ta nói nhiều.
“Là người lầu trên à?”
“Cô không nên hỏi nhiều.” Đông Phù mệt mỏi quá, anh ta quyết định chỉ nghe theo lời thần chỉ thị, không bao giờ… nhiều lời nữa.
“Đến lúc một lúc nào đó cô sẽ biết.”
Khương Dao: “…” Chỉ nói một nửa còn là vấn đề dễ gây hiểu nhầm, lại không cho hỏi thêm, anh làm vậy mà được à?
Mấy ngày trước cô bỏ ra biết bao tình cảm, vì anh ta cảm thấy nhẹ lòng hơn, cô đã kiên nhẫn nghe anh ta ngồi kể một đống chuyện xưa xa lắc xa lơ, vân vân và mây mây, đúng là cho heo ăn hết!
Khương Dao quyết định từ nay về sau không bao giờ… hỏi nữa, cô đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi!
Quay lại biệt thự Thôn Minh, Khương Dao lập tức đi lên lầu và về phòng. Cô không có chút tò mò nào với người sống ở lầu trên! Sống hay chết cô cũng không quan tâm! Cô tuyệt đối sẽ không hỏi thêm bất cứ câu nào nữa!
Hừ.
Khương Dao nằm chơi di động một lát rồi bỗng nhiên đứng lên, mở ngăn kéo ra xem.
Cuốn sổ của cô lẳng lặng nằm trong ngăn kéo, giống hệt khi cô bỏ nó vào.
Có lẽ cô đã nghĩ nhiều rồi…
Khoan đã.
Khương Dao nhìn kĩ chiếc bàn một lần nữa.
Cái bàn này làm bằng gỗ ngàn năm thì phải?
Ánh mắt cô di chuyển từ bàn đến ghế, tủ quần áo, giá sách, khung giường, thậm chí là tủ ở đầu giường. Trong phòng cô có rất nhiều đồ làm bằng gỗ, nhìn kĩ thì chúng có cùng một loại chất liệu, độ sáng và độ bóng cũng đồng bộ, hẳn là từ cùng một gốc cổ thụ làm ra.
Ai lại dùng cổ thụ ngàn năm để làm đồ gia dụng…
Cô mở cửa phòng, thò đầu ra gọi một tiếng: “Đông Phù?”
Hai giây sau, một người đàn ông xuất hiện ở đại sảnh. Đông Phù ngẩng đầu nhìn cô, hỏi: “Có chuyện gì sao cô Khương?” Anh ta đang chuẩn bị cho bữa tối.
“Xin hỏi một chút— cái bàn trong phòng tôi làm từ loại gỗ gì vậy? Mùi thơm quá.”
“Đó là một loại gỗ cổ từ ba ngàn năm trước, thế gian này chỉ có một bộ duy nhất.”
Khương Dao rùng mình, ba ngàn năm á? Còn trước cả thời Xuân Thu Chiến Quốc? Sao có thể bảo tồn lâu như vậy?!
“Làm phiền rồi.” Khương Dao lùi về sau.
Cô nhanh chóng đi lại bên bàn, trong phút chốc không biết nên thưởng thức gỗ quý hay là nên khiếp sợ với sự hào nhoáng này.
Trời xui đất khiến thế nào cô lại nhét cuốn sổ vào trong ngăn kéo, ấy vậy mà ra ngoài thật sự không có ai hỏi đến nó, vi diệu quá rồi… Khương Dao xoa hai cánh tay, da gà da vịt nổi cả lên, có hơi rợn tóc gáy.
“Dâu giàu, nước mạnh, xã hội công bằng, dân chủ văn minh…” Khương Dao nhanh tay ném cuốn sổ vào ngăn kéo, tự nhủ: “Không tin không tin, không có ma quỷ, không có ma quỷ…”
Một cái bóng màu trắng lướt qua cửa sổ.
“Á á á!!!” Khương Dao nhắm mắt lại, thét chói tai. Cô đã thấy cái gì gì đó rồi! Cứu với!!
“Uỵch uỵch.” Tiếng bước chân lên lầu vang lên, tiếp đó là giọng hỏi han lo lắng của Đông Phù lo: “cô Khương, có chuyện gì vậy?”
“A a a!!!” Khương Dao tông cửa chạy ra, nhào vào lòng Đông Phù, ôm chặt anh ta và nói: “Có ma!!!”
Đồng tử Đông Phù co mạnh, cả người cứng đờ, “Cô… Tôi…”
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên từ phía chân trời.
Đông Phù nhanh chóng đẩy cô ra: “Cô Khương, cô…”
Chưa kịp dứt câu, Khương Dao đã ôm cứng lấy anh ta, thiếu điều đu cả hai chân lên người anh ta, “Có ma, có ma! Ngoài cửa có ma! Má ơi!!!”
Thế giới quan sụp đổ, đầu óc trắng xoá, Khương Dao hoàn toàn không biết bản thân mình đang làm gì.
Đùng đoàng— Ầm— Ầm—
Ngoài cửa sổ, sấm chớp nổi đùng đùng, hệt như tận thế sắp cận kề.
Đông Phù hãi đến độ trán lấm tấm mồ hôi lạnh, Khương Dao thì lại ôm chặt anh ta khiến anh ta không thể giãy dụa.
“Cô Khương!” Đông Phù vội vàng gào lên.
Khương Dao hơi thả lỏng hơn một chút.
“Không…” Đông Phù đang muốn nói chuyện.
“Cứu!!! Aaaaaa má ơi có ma!!”
Đông Phù tuyệt vọng.
“Hai người đang làm gì vậy?” Một giọng nam từ trên lầu vang lên.
Khương Dao im bặt.
Đông Phù cũng hóa đá.
Hai người nhìn về phía phát ra âm thanh.
Người đàn ông trong ảnh lúc này đứng ở rìa cầu thang, diện mạo hoàn mĩ, anh tuấn mà mạnh mẽ, quanh người toả ra hơi thở tôn quý, uy nghiêm. Ánh mắt anh trầm lặng nhìn thẳng về phía hai người bọn họ, hình dáng ấy cao ngất tựa như cây tùng đứng sừng sững giữa trời đông buốt giá.
Khương Dao vô thức đứng thẳng lưng, tim đập thình thịch như trống dồn. Cô cảm nhận được áp lực mạnh mẽ khiến hai chân mềm nhũn, muốn khuỵ xuống đất.
Người đàn ông này… Người này… Tim cô ngừng đập mất hai giây. Trên ảnh không thể nào sánh bằng người trước mắt được, người thật quả nhiên là… tuyệt vời.
Tuyệt đến mức Khương Dao quên luôn chuyện có ma xuất hiện.
Ầm—
Chân trời lại có tiếng nổ lớn.
Khương Dao bỗng hoàn hồn.
Cô buông Đông Phù ra, vội nói: “Xin lỗi anh…”
Đông Phù thở phào nhẹ nhõm.
Khương Dao trốn sau lưng Đông Phù, thì thầm: “Anh mau nói cho ông chủ nhà anh là ở đây có ma đi.” Không hiểu sao, Khương Dao không dám nói chuyện với người đàn ông đứng ở trên lầu.
“Không có ma.” Đông Phù đáp, “Cô thấy gì rồi?”
Khương Dao cúi đầu nhìn sàn nhà chằm chằm, run lên một cái rồi đáp: “Tôi thấy có một bóng trắng lướt qua cửa sổ…”
“Đó không phải ma.” Đông Phù và người đàn ông kia nhìn nhau một cái, anh ta ngừng lại, không nói tiếp. Đông Phù không thể nói dối, cũng không thể nói rõ chân tướng với cô.
Sự thật là vị thần nào đó còn chưa quen với việc bị con người nhìn thấy, lúc đứng ngoài cửa sổ phòng Khương Dao mới đột nhiên phản ứng lại.
“Không phải ma thì là cái gì?” Khương Dao tận mắt thấy, cô tin vào hai mắt mình.
Đông Phù không trả lời.
Khương Dao nháy mắt hiểu ra, chỉ vào Đông Phù: “Anh anh anh…” Cô liếc nhanh qua người trên lầu một cái, “Các người, các người, các người…”
Huhuhuhu không phải cô đi nhầm vào hang quỷ rồi chứ, lẽ nào Đông Phù và người đàn ông kia đều là…
Đông Phù bất đắc dĩ đáp: “Không phải cô không tin ma quỷ có thật sao?”
Khương Dao sợ hãi khóc thút thít: “… Giờ tôi hơi tin rồi.” Xã hội dạy cho mà làm người.
Đông Phù thở dài một hơi: “Tôi mang cho cô một ly sữa uống để bình tĩnh hơn nhé?”
Khương Dao lắc đầu. Bình tĩnh cái khỉ, cô chắc chắn đã thấy rồi!
Đông Phù mặc kệ cô có từ chối hay không, nhanh chóng bưng sữa lên.
Khương Dao nhận cốc sữa, vừa càu nhàu vừa uống từng ngụm lớn. Cô uống sữa nhưng mắt thì không cưỡng được nhìn về phía đối diện.
Người đàn ông đó cũng đang nhìn cô.
Bốn mắt chạm nhau.
Trái tim Khương Dao nhảy dựng lên, vèo một cái đánh mắt sang chỗ khác. Đông Phù… Không giới thiệu chút sao?
Đúng lúc này, người đàn ông lầu trên xoay người đi lên, toàn bộ quá trình không nói nửa chữ.
Đông Phù lẳng lặng đứng một bên chờ cô.
Khương Dao nhìn Đông Phù, hơi khó hiểu hỏi: “Vì sao hai người không chào hỏi nhau?” Sao bảo quan hệ chủ tớ cơ mà? Không hành lễ à?
“Tôi đã chào hỏi rồi.”
“Hửm?” Rõ ràng toàn bộ quá trình hai người không hề đối thoại với nhau, Khương Dao muốn hỏi rõ thì cơn buồn ngủ kéo đến.
“Cô có thể nghỉ ngơi một lát, bữa tối chuẩn bị xong tôi sẽ gọi cô.”
“Được.”
Khương Dao mơ hồ quay về phòng, thả người xuống giường ngủ.
Đông Phù hít sâu một hơi, cảm giác hôm nay không nên mừng sớm như vậy.
“Cô Khương, cô hiểu nhầm rồi.”
“Hiểu nhầm gì cơ?”
“Tôi chưa có người yêu.”
“Hả?”
Khương Dao hoàn toàn chết máy.
Không phải anh bảo anh sinh ra vì người đó, người đó ban cho anh sinh mệnh à? Mấy lời này hiểu theo cách uyển chuyển hơn không phải người đó là chồng anh sao?
“Tôi đã nói rồi, chúng tôi là quan hệ chủ tớ.”
Ở xã hội hiện đại này còn chủ tớ cái gì? Mấy cái này không phải là trò kích thích của giới trẻ hay sao?
Khương Dao nhìn nét mặt nghiêm túc của Đông Phù cũng dần tin lời anh ta. Cô trêu chọc: “Chế độ phong kiến đã tàn lụi hơn trăm năm rồi đấy, ngài đây chưa đọc lại lịch sử à?”
“Người đó cũng không phải là người thực vật.”
Khương Dao hơi ngại ngùng.
Đông Phù đau đầu, không biết cô hiểu nhầm từ lúc nào, cũng không biết nên giải thích thế nào cho phải. Thần cũng không cần anh ta nói nhiều.
“Là người lầu trên à?”
“Cô không nên hỏi nhiều.” Đông Phù mệt mỏi quá, anh ta quyết định chỉ nghe theo lời thần chỉ thị, không bao giờ… nhiều lời nữa.
“Đến lúc một lúc nào đó cô sẽ biết.”
Khương Dao: “…” Chỉ nói một nửa còn là vấn đề dễ gây hiểu nhầm, lại không cho hỏi thêm, anh làm vậy mà được à?
Mấy ngày trước cô bỏ ra biết bao tình cảm, vì anh ta cảm thấy nhẹ lòng hơn, cô đã kiên nhẫn nghe anh ta ngồi kể một đống chuyện xưa xa lắc xa lơ, vân vân và mây mây, đúng là cho heo ăn hết!
Khương Dao quyết định từ nay về sau không bao giờ… hỏi nữa, cô đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi!
Quay lại biệt thự Thôn Minh, Khương Dao lập tức đi lên lầu và về phòng. Cô không có chút tò mò nào với người sống ở lầu trên! Sống hay chết cô cũng không quan tâm! Cô tuyệt đối sẽ không hỏi thêm bất cứ câu nào nữa!
Hừ.
Khương Dao nằm chơi di động một lát rồi bỗng nhiên đứng lên, mở ngăn kéo ra xem.
Cuốn sổ của cô lẳng lặng nằm trong ngăn kéo, giống hệt khi cô bỏ nó vào.
Có lẽ cô đã nghĩ nhiều rồi…
Khoan đã.
Khương Dao nhìn kĩ chiếc bàn một lần nữa.
Cái bàn này làm bằng gỗ ngàn năm thì phải?
Ánh mắt cô di chuyển từ bàn đến ghế, tủ quần áo, giá sách, khung giường, thậm chí là tủ ở đầu giường. Trong phòng cô có rất nhiều đồ làm bằng gỗ, nhìn kĩ thì chúng có cùng một loại chất liệu, độ sáng và độ bóng cũng đồng bộ, hẳn là từ cùng một gốc cổ thụ làm ra.
Ai lại dùng cổ thụ ngàn năm để làm đồ gia dụng…
Cô mở cửa phòng, thò đầu ra gọi một tiếng: “Đông Phù?”
Hai giây sau, một người đàn ông xuất hiện ở đại sảnh. Đông Phù ngẩng đầu nhìn cô, hỏi: “Có chuyện gì sao cô Khương?” Anh ta đang chuẩn bị cho bữa tối.
“Xin hỏi một chút— cái bàn trong phòng tôi làm từ loại gỗ gì vậy? Mùi thơm quá.”
“Đó là một loại gỗ cổ từ ba ngàn năm trước, thế gian này chỉ có một bộ duy nhất.”
Khương Dao rùng mình, ba ngàn năm á? Còn trước cả thời Xuân Thu Chiến Quốc? Sao có thể bảo tồn lâu như vậy?!
“Làm phiền rồi.” Khương Dao lùi về sau.
Cô nhanh chóng đi lại bên bàn, trong phút chốc không biết nên thưởng thức gỗ quý hay là nên khiếp sợ với sự hào nhoáng này.
Trời xui đất khiến thế nào cô lại nhét cuốn sổ vào trong ngăn kéo, ấy vậy mà ra ngoài thật sự không có ai hỏi đến nó, vi diệu quá rồi… Khương Dao xoa hai cánh tay, da gà da vịt nổi cả lên, có hơi rợn tóc gáy.
“Dâu giàu, nước mạnh, xã hội công bằng, dân chủ văn minh…” Khương Dao nhanh tay ném cuốn sổ vào ngăn kéo, tự nhủ: “Không tin không tin, không có ma quỷ, không có ma quỷ…”
Một cái bóng màu trắng lướt qua cửa sổ.
“Á á á!!!” Khương Dao nhắm mắt lại, thét chói tai. Cô đã thấy cái gì gì đó rồi! Cứu với!!
“Uỵch uỵch.” Tiếng bước chân lên lầu vang lên, tiếp đó là giọng hỏi han lo lắng của Đông Phù lo: “cô Khương, có chuyện gì vậy?”
“A a a!!!” Khương Dao tông cửa chạy ra, nhào vào lòng Đông Phù, ôm chặt anh ta và nói: “Có ma!!!”
Đồng tử Đông Phù co mạnh, cả người cứng đờ, “Cô… Tôi…”
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên từ phía chân trời.
Đông Phù nhanh chóng đẩy cô ra: “Cô Khương, cô…”
Chưa kịp dứt câu, Khương Dao đã ôm cứng lấy anh ta, thiếu điều đu cả hai chân lên người anh ta, “Có ma, có ma! Ngoài cửa có ma! Má ơi!!!”
Thế giới quan sụp đổ, đầu óc trắng xoá, Khương Dao hoàn toàn không biết bản thân mình đang làm gì.
Đùng đoàng— Ầm— Ầm—
Ngoài cửa sổ, sấm chớp nổi đùng đùng, hệt như tận thế sắp cận kề.
Đông Phù hãi đến độ trán lấm tấm mồ hôi lạnh, Khương Dao thì lại ôm chặt anh ta khiến anh ta không thể giãy dụa.
“Cô Khương!” Đông Phù vội vàng gào lên.
Khương Dao hơi thả lỏng hơn một chút.
“Không…” Đông Phù đang muốn nói chuyện.
“Cứu!!! Aaaaaa má ơi có ma!!”
Đông Phù tuyệt vọng.
“Hai người đang làm gì vậy?” Một giọng nam từ trên lầu vang lên.
Khương Dao im bặt.
Đông Phù cũng hóa đá.
Hai người nhìn về phía phát ra âm thanh.
Người đàn ông trong ảnh lúc này đứng ở rìa cầu thang, diện mạo hoàn mĩ, anh tuấn mà mạnh mẽ, quanh người toả ra hơi thở tôn quý, uy nghiêm. Ánh mắt anh trầm lặng nhìn thẳng về phía hai người bọn họ, hình dáng ấy cao ngất tựa như cây tùng đứng sừng sững giữa trời đông buốt giá.
Khương Dao vô thức đứng thẳng lưng, tim đập thình thịch như trống dồn. Cô cảm nhận được áp lực mạnh mẽ khiến hai chân mềm nhũn, muốn khuỵ xuống đất.
Người đàn ông này… Người này… Tim cô ngừng đập mất hai giây. Trên ảnh không thể nào sánh bằng người trước mắt được, người thật quả nhiên là… tuyệt vời.
Tuyệt đến mức Khương Dao quên luôn chuyện có ma xuất hiện.
Ầm—
Chân trời lại có tiếng nổ lớn.
Khương Dao bỗng hoàn hồn.
Cô buông Đông Phù ra, vội nói: “Xin lỗi anh…”
Đông Phù thở phào nhẹ nhõm.
Khương Dao trốn sau lưng Đông Phù, thì thầm: “Anh mau nói cho ông chủ nhà anh là ở đây có ma đi.” Không hiểu sao, Khương Dao không dám nói chuyện với người đàn ông đứng ở trên lầu.
“Không có ma.” Đông Phù đáp, “Cô thấy gì rồi?”
Khương Dao cúi đầu nhìn sàn nhà chằm chằm, run lên một cái rồi đáp: “Tôi thấy có một bóng trắng lướt qua cửa sổ…”
“Đó không phải ma.” Đông Phù và người đàn ông kia nhìn nhau một cái, anh ta ngừng lại, không nói tiếp. Đông Phù không thể nói dối, cũng không thể nói rõ chân tướng với cô.
Sự thật là vị thần nào đó còn chưa quen với việc bị con người nhìn thấy, lúc đứng ngoài cửa sổ phòng Khương Dao mới đột nhiên phản ứng lại.
“Không phải ma thì là cái gì?” Khương Dao tận mắt thấy, cô tin vào hai mắt mình.
Đông Phù không trả lời.
Khương Dao nháy mắt hiểu ra, chỉ vào Đông Phù: “Anh anh anh…” Cô liếc nhanh qua người trên lầu một cái, “Các người, các người, các người…”
Huhuhuhu không phải cô đi nhầm vào hang quỷ rồi chứ, lẽ nào Đông Phù và người đàn ông kia đều là…
Đông Phù bất đắc dĩ đáp: “Không phải cô không tin ma quỷ có thật sao?”
Khương Dao sợ hãi khóc thút thít: “… Giờ tôi hơi tin rồi.” Xã hội dạy cho mà làm người.
Đông Phù thở dài một hơi: “Tôi mang cho cô một ly sữa uống để bình tĩnh hơn nhé?”
Khương Dao lắc đầu. Bình tĩnh cái khỉ, cô chắc chắn đã thấy rồi!
Đông Phù mặc kệ cô có từ chối hay không, nhanh chóng bưng sữa lên.
Khương Dao nhận cốc sữa, vừa càu nhàu vừa uống từng ngụm lớn. Cô uống sữa nhưng mắt thì không cưỡng được nhìn về phía đối diện.
Người đàn ông đó cũng đang nhìn cô.
Bốn mắt chạm nhau.
Trái tim Khương Dao nhảy dựng lên, vèo một cái đánh mắt sang chỗ khác. Đông Phù… Không giới thiệu chút sao?
Đúng lúc này, người đàn ông lầu trên xoay người đi lên, toàn bộ quá trình không nói nửa chữ.
Đông Phù lẳng lặng đứng một bên chờ cô.
Khương Dao nhìn Đông Phù, hơi khó hiểu hỏi: “Vì sao hai người không chào hỏi nhau?” Sao bảo quan hệ chủ tớ cơ mà? Không hành lễ à?
“Tôi đã chào hỏi rồi.”
“Hửm?” Rõ ràng toàn bộ quá trình hai người không hề đối thoại với nhau, Khương Dao muốn hỏi rõ thì cơn buồn ngủ kéo đến.
“Cô có thể nghỉ ngơi một lát, bữa tối chuẩn bị xong tôi sẽ gọi cô.”
“Được.”
Khương Dao mơ hồ quay về phòng, thả người xuống giường ngủ.