Ngược Anh Trong Giấc Mơ

Chương 1: Cứu mộng sư Triệu Tân Nguyệt



“Xin lỗi, Lý tiên sinh, trên đường gặp chút chuyện, tới chậm rồi.”

“Đến muộn chính là đến muộn, nói cái gì mà tới chậm…”

Trong quán cà phê, Lý Tri Nam đã đợi rất lâu, vừa oán giận vừa ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy một cô gái trẻ đang ngồi xuống ghế sô pha trước mặt hắn, vì vậy lời oán giận của hắn đột nhiên im bặt.

“Thực sự xin lỗi.” Giọng cô gái nhỏ nhẹ, có chút nghẹn ngào, “Em nghĩ rằng sẽ tới kịp. Ai biết lại xảy ra tắc đường.”

“……Được rồi.” Lý Tri Nam theo bản năng mở miệng, nhưng chỉ ấp úng thốt ra được vài từ.

Ánh mắt của hắn vẫn không dời khỏi vẻ mặt đáng thương của đối phương.

Hắn thậm chí nhịn không được mà nghĩ tại sao trên thế giới này lại có một người phụ nữ hợp với gu thẩm mỹ của hắn như vậy.

Trông cô rất trẻ, không quá hai mươi tuổi, non nớt như đóa hoa hồng mới chớm nở. Rõ ràng là một khuôn mặt vô cùng thanh tú, nhưng lại có chút rụt rè thiếu tự tin. Cô không trang điểm,  mặt mộc thôi đã đủ xinh đẹp rồi, đôi mắt như lưỡi liềm kia mang theo vẻ ngây thơ như nai tơ, trong nháy mắt, hàng mi dài kia tựa như bàn chải nhỏ, quét qua quét lại trong tim hắn, quét đến ngứa ngáy tâm can.

Một cô gái như vậy chủ động tìm hắn xem mắt, chẳng phải hắn đang ở trong mơ đấy chứ?

“Em có nên giới thiệu bản thân trước không …” Cô gái cắn môi dưới hồng hào của mình “Dù gì thì cũng là buổi xem mắt mà em nhờ dì Trương giới thiệu, hy vọng anh có thể chấp nhận em.”

“Không… không cần.” Lý Tri Nam không dám nhìn vẻ mặt khổ sở đáng thương của cô, có chút lúng túng, “ Tôi biết đã biết hoàn cảnh của em rồi. Em tên là Triệu Tân Nguyệt, con gái của chủ tịch công ty, dì Trương đã nói tôi rồi. “

“Vậy thì anh cũng biết ba em bệnh nặng, muốn em tìm một người chồng đáng tin cậy, giao công ty cho con rể thừa kế?”

Cô gái nói, vươn đôi tay trắng như tuyết của mình ra, nắm lấy tay Lý Tri Nam. Lý Tri Nam vì cái chạm nhẹ mềm mại tinh tế ấy, trong phút chốc kích động đến mức suýt ngất ngay tại chỗ.

Hắn cắn chặt răng mới khống chế được bản thân khôi phục lại sự bình tĩnh.

“Biết là biết, nhưng tôi vẫn không hiểu, em vì sao lại tìm tôi?”

“Bởi vì anh là người trung thực, đáng tin cậy, tốt bụng và là một người đàn ông có chí tiến thủ. Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đối với anh vẫn nhớ mãi không quên.”

Cô gái rơm rớm nước mắt: “Lấy em nhé. Công ty của ba em không có đàn ông sẽ không thể thừa kế được, họ hàng đối với công ty đều như hổ rình mồi. Em thật sự không còn cách nào khác. Người duy nhất em có thể tin tưởng vào chuyện này chính là anh. “

Lý Tri Nam thầm nhéo mình, đau đến nghiến răng.

Hắn cảm thấy lòng bàn tay đang đổ mồ hôi.

“Nhưng là tôi không xứng với em, em đẹp như vậy, nhưng còn tôi thì…”

“Em chỉ yêu anh thôi. Dù người khác có đẹp trai đến đâu thì cũng không phải là điều em muốn.”

“Tôi đến từ một vùng nông thôn, ba mẹ tôi vẫn đang làm nông ở quê …”

“Chỉ cần anh bằng lòng lấy em, em sẽ lập tức mua một căn nhà lớn ở trung tâm thành phố. Tới lúc đó, bố em đang nằm viện nhất định sẽ không về được, em sẽ cùng anh và ba mẹ sống trong ngôi nhà mới. Như vậy có ổn không? “

“Nói đến ba mẹ, ba mẹ tôi yêu cầu con dâu phải nữ công gia chánh, tôi sợ rằng sẽ làm chậm trễ công việc của em…”

“Em đi làm vì không có ai nuôi. Chỉ cần anh bằng lòng lấy em, em sẽ nghỉ việc, ở nhà làm vợ toàn thời gian. Em biết làm việc nhà, nấu ăn cũng ngon, ba mẹ anh chắc chắn sẽ thích. “

“Chỉ là làm việc nhà thôi e rằng không được, bọn họ từ lâu đã muốn ôm cháu trai, cái này quá ủy khuất cho em rồi …”

“Tại sao em lại ủy khuất chứ? Phụ nữ gả chồng, vì chồng sinh con dưỡng cái không phải là điều nên làm sao? Em muốn có con gái, ba mẹ muốn ôm cháu trai, vậy thì em sẽ sinh hai đứa. Đến lúc đó, chị gái có thể chăm sóc em trai, em trai có thể che chở cho chị gái. Em ở nhà chăm con, anh đi làm, cuối tuần cả gia đình cùng nhau đi dã ngoại, đây chính là cuộc sống hôn nhân trong mơ của em. “

“Nhưng tôi chỉ có bằng cấp ba, tôi sợ sẽ không học được cách quản lý công ty…”

“Anh không cần quản cũng được. Em sẽ thuê quản lý chuyên môn quản lý công ty, anh chỉ cần ngồi có mặt ở văn phòng là được. Có chuyện quan trọng thì chúng ta cùng nhau thương lượng rồi quyết định.”

“…”

Bất kể Lý Tri Nam đưa ra vấn đề gì, Triệu Tinh Nguyệt đều ngoan ngoãn nghe lời, yết hầu hắn khẽ động, chỉ cảm thấy tim đập rất nhanh.

Một giây trước khi hắn định đáp ứng đối phương, chợt nhớ ra câu hỏi quan trọng nhất.

“Nhưng, tôi đã kết hôn rồi …” Lý Tri Nam nuốt nước bọt, “Vợ tôi là…”

Bàn tay nóng rực, Lý Tri Nam cúi đầu xuống, nhìn thấy Triệu Tân Nguyệt đang nắm chặt tay cô. Anh lại ngẩng đầu lên, Triệu Tân Nguyệt đang nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe, một giọt lệ rơi xuống hai má trắng mịn kia. Lý Tri Nam cảm thấy trong lòng đau nhói, giọt nước mắt kia như muốn đâm vào tim hắn.

“Vậy thì sao?” Triệu Tân Nguyệt dùng hàm răng trắng như tuyết cắn chặt môi dưới, suýt nữa không khống chế được tiếng khóc, “ Cô ấy chiếm giữ anh lâu như vậy, bây giờ đến phiên em, không phải sao?

Cô ấy có vẻ có lý …

Lý Tri Nam cảm thấy rất có lỗi với cô và muốn ôm cô vào lòng, hắn đưa tay lên cố gắng lau nước mắt cho cô, nhưng khi suýt chạm vào má cô lại thu trở về.

Không, không được.

Hắn và vợ bắt đầu hẹn hò từ cao trung, đến khi đủ tuổi thì đã đi đăng khí kết hôn. Nhiều năm như vậy, vợ không trách hắn nghèo, không chê hắn tính xấu, cũng không trách hắn vô dụng. Cô ấy ở nhà hàng ngày giặt giũ, cơm nước, quán xuyến mọi việc, dù không sinh được con trai nhưng đây không hẳn là lỗi của người vợ …

Nghĩ đến đây, Lý Tri Nam liền đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài. Hắn vươn tay vén rèm cửa của quán cà phê, nhưng lại nghe thấy âm thanh nức nở trầm thấp của Triệu Tinh Nguyệt.

” Em có thể cho cô ấy một khoản tiền, đủ để cô ấy sống tốt cả đời. Như vậy không được sao?”

Lý Tri Nam dừng lại.

Hắn muốn nói không được, nhưng hai chữ này như mắc lại trong cổ họng, không thể thốt ra được.

Lúc này, Triệu Tân Nguyệt đứng lên, chạy nhanh ra phía sau ôm chặt lấy hắn.

“Cầu xin anh đó.” Nước mắt nóng hổi của cô thấm ướt qua lớp áo mỏng sau lưng hắn, “Nếu anh không lấy em, công ty của ba em không có đàn ông thừa kế, có thể rơi vào tay người ngoài, thậm chí sẽ phá sản. Tới lúc ấy em sống kiểu gì đây? Xem như là cứu một mạng người cũng được, làm ơn, gả cho em đi. “

Nếu như không cưới cô ấy, cô ấy có thể sẽ chết …

Lý Tri Nam bỗng nhiên cảm thấy đau đớn, sau đó là một tia nhẹ nhõm.

Đúng vậy, hắn ly hôn với vợ và cưới Triệu Tân Nguyệt là để cứu người, chứ không phải lương tâm cặn bã mà bỏ rơi vợ. Hắn chỉ là vì cứu người.

Hắn chỉ là để cứu người thôi mà.

Nghĩ đến đây, Lý Tri Nam cuối cùng cũng trút bỏ được mọi gánh nặng.

Hắn quay lại và giữ vai Triệu Tân Nguyệt.

“Được.” Hắn thở gấp hơn một chút, “ Tân Nguyệt, bây giờ tôi sẽ về nhà bàn chuyện ly hôn, chờ tôi gả cho em.”

Triệu Tân Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, rưng rưng nước mắt cười, đôi mắt vẫn còn rưng rưng, ​​nhưng sự yếu ớt trong mắt cũng dần dần mờ đi.

“Lý tiên sinh, anh chắc chứ?”

Lý Tri Nam cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng hắn không nói ra được rốt cuộc không đúng chỗ nào.

“… Tất nhiên là tôi chắc chắn,” hắn nói.

Sau đó hắn nhìn thấy Triệu Tân Nguyệt ngồi trước mắt sắc mặt dường như có một tầng biến hóa, từ khổ sở đáng thương đến ẩn ý châm chọc. Cô vỗ nhẹ tay Lý Tri Nam đang để trên vai mình, nhịn không được cười.

Cô chỉ ra ngoài cửa sổ, giọng nhẹ nhàng.

” Lý tiên sinh, nhìn ra bên ngoài.”

Lý Tri Nam giật mình, nhìn bầu trời đầy nắng ngoài cửa sổ, bên tai văng vẳng giọng nói của Triệu Tân Nguyệt.

“Trời vẫn chưa tối, anh ở đây mơ mộng giữa ban ngày cái gì vậy?”

Mơ? Đây thực sự là một giấc mơ?

Một khi có ý nghĩ này, trong phút chốc, Lý Tri Nam nhìn thấy bầu trời quang đãng biến thành mây đen, tia chớp cực lớn len lỏi giữa những đám mây, hắn cảm thấy cả bầu trời nặng trĩu đè ép hắn.

Hộp sọ dường như bị thứ gì đó đập mạnh, cảnh tượng trước mắt dần trở nên mờ mịt, tay chân lạnh ngắt không cử động được, nhìn thấy trước mắt cũng trở nên tối sầm.

“Aaa!”

Lý Tri Nam bàng hoàng mở mắt.

Triệu Tân Nguyệt từ trong mơ tỉnh dậy, lập tức cởi chiếc “mũ bảo hiểm đi vào mộng” và ném nó sang một bên.

“Thân mến, hệ thống đề nghị phải bảo vệ tốt mũ bảo hiểm, dù sao đây cũng là vật quý giá nhất đối với cứu mộng sư*.”

*Cứu mộng sư: Người giải cứu giấc mơ

Hệ thống Mộng Hành Giả trong điện thoại trần thuật lại với giọng điệu ủy khuất.

“Nếu chiếc mũ bảo hiểm bị hỏng, ngươi sẽ mắc kẹt trong giấc mơ không ra được”.

Triệu Tân Nguyệt che đầu: “Ta vừa mới từ trong mộng của gã đàn ông cặn bã kia trở về, hiện tại khó chịu muốn nổ tung. Ngươi có thể im miệng lại không?”

“Nhưng ngươi…”

“Còn nói thêm nữa trong vòng ba ngày ta sẽ giết ngươi, cài 720 phần mềm diệt vi-rút, xóa sạch các app các liên quan đến ngươi.”

“…”

Hệ thống thức thời lập tức im miệng.

Triệu Tân Nguyệt xoa xoa thái dương, cảm giác buồn nôn vẫn còn trong cơ thể. Mục tiêu mà cô giải cứu quá cặn bã, khiến cô không thể chấp nhận được.

Cô đoán rằng sau khi Lý Tri Nam tỉnh dậy, hắn nhất định sẽ không cảm ơn cô đã cứu hắn ra khỏi giấc mơ, mà sẽ nghiến răng tức giận, oán giận nói với vợ rằng cô đã chế nhạo hắn trong giấc mơ.

Cũng may Triệu Tân Nguyệt trong mơ kia, bất kể là ngoại hình hay tính cách, đều từ hắn mà ra. Dù có tức giận đến đâu, sau khi kết thúc nhiệm vụ, hắn sẽ quên cô, không có cách nào đuổi tới hiện thực để trả thù được.

Bầu trời bên ngoài cửa sổ dần dần trở nên trắng xóa, mặt trăng nhẹ trôi trên bầu trời.

Triệu Tân Nguyệt bình tĩnh lại, nấu cho mình một bát cháo, rồi nghe hệ thống thông báo thông tin thanh toán từ Trung tâm Giải cứu giấc mơ.

” Cứu mộng sư cao cấp Triệu Tân Nguyệt, Trung tâm Giải cứu giấc mơ Tứ Xuyên nhắc nhở bạn, có hàng nghìn phương pháp, an toàn là trên hết, nhiệm vụ không quy phạm, thân nhân hai hàng nước mắt. Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ cứu sống Lý Tri Nam, nhận được thù lao hai nghìn vạn do người thân ủy thác. Hy vọng bạn không ngừng cố gắng, trợ giúp những nạn nhân bị mắc kẹt trong giấc mơ thoát khỏi giấc mơ của họ. “

Triệu Tân Nguyệt khuấy cháo trong bát, đột nhiên không muốn ăn nữa.

Cô tính toán khoản tiết kiệm của mình, và sau đó hỏi, “Mộng Hành Giả, bây giờ ta có bao nhiêu tiền tiết kiệm?”

Màn hình điện thoại di động bật sáng, Mộng Hành Giả nói: “Theo tính toán của hệ thống, tiền tiết kiệm hiện tại là 30 vạn, có thể đủ cho ngươi sống trong hai năm mà không có thu nhập. “

Triệu Tân Nguyệt uyệt thả chiếc thìa trong tay cô ra.

Cô đặt cháo xuống bàn, bước đến bên cửa sổ, nhìn chính mình qua lớp cửa kính mờ ảo.

“Không đủ, còn xa lắm.”

Cô nói với cô gái trẻ trên kính.

Muốn tìm được người cần tìm, số tiền ít ỏi này chỉ như muối bỏ biển.

Cô phải làm việc chăm chỉ hơn, nỗ lực hơn, cố gắng hơn. Cố gắng lên, rồi sẽ có một ngày  thực sự có thể tìm thấy anh ấy giữa biển người mênh mông.

Triệu Tân Nguyệt cổ vũ cho chính mình, và sau đó mở Mộng Hành Giả.

” Mộng Hành Giả, tải thông tin chi tiết của nhiệm vụ tiếp theo.”