Ngoài IQ Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng

Chương 27-2



"Cô có biết bệnh nhân vừa rồi là ai không?" Lục Thiệu Vũ hỏi cô.

La Nhã bối rối chớp mắt: "... Tôi không biết ông ấy, có chuyện gì sao? Mọi người biết ông ấy à?"

Lục Thiệu Vũ: "Không biết, cô tiếp tục dẫn đường đi."

La Nhã tiếp tục đi về phía trước, dẫn họ xuống cầu thang, một bác sĩ nhìn thấy cô thì gật đầu chào hỏi.

Nhóm người cùng nhau ra khỏi khu nội trú, đi qua khu khám bệnh, Trần Chấn Quân muốn ra bên ngoài xem, nhưng chưa đi được mấy bước đã đụng phải rào chắn.

Xem ra lần này phạm vi hoạt động của bọn họ là ở trong bệnh viện, không thể ra ngoài.

Lúc này, nhân viên y tế trong khu khám bệnh vẫn đang bận rộn, một bác sĩ đi ngang qua, La nhã thấy mặt anh ta, vội vàng gọi anh ta lại: "Bác sĩ Lữ, sao anh lại ở đây? Hôm nay không phải anh trực ban sao?"

Bác sĩ Lữ là một ông chú có vẻ ngoài lương thiện, ông nói qua khẩu trang: "Hôm nay lão Lưu đột nhiên đổ bệnh, nhờ tôi thay ca cho anh ấy."

La Nhã ngẩng đầu nhìn trời liếc mắt: "Tuần này hắn bệnh bao nhiêu lần rồi? Anh tốt như vậy sẽ bị người ta ức hiếp đó!"

Bác sĩ Lữ cười cười rồi vội vàng quay lại làm việc.

La Nhã quay đầu nói với bọn họ: "Ở đây bận quá, chúng ta lên trước đi, kẻo làm chậm trễ công việc của họ."

Lục Thiệu Vũ gật đầu, nhóm người đi theo cô đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên phía sau vang lên tiếng kính vỡ.

Loảng xoảng!

Ngay sau tiếng vỡ, người phụ nữ hét lên: "Aaaaa!"

Lục Thiệu Vũ nhanh chóng quay đầu, nhìn thấy một vũng máu tươi, xe đẩy thuốc đổ nhào trên mặt đất, y tá buộc tóc đuôi ngựa ngã xuống phía trước bệnh nhân đang chảy máu, sợ hãi nhìn hắn.

Ngay sau lưng bệnh nhân, một bàn tay xanh tím từ trên tường, đâm thẳng qua tim của hắn, một lượng lớn máu từ ngực của bệnh nhân phun ra, bệnh nhân trợn mắt, không dám tin quay đầu lại —

Trên bức tường trắng tinh, hiện lên khuôn mặt hung dữ của người đàn ông, ngũ quan bị người ta khoét đi, chỉ còn lại mấy cái lỗ thủng đáng sợ trên mặt.

"Đây, đây là cái gì!" Ân Duyệt sợ hãi lùi về phía sau vài bước, suýt chút nữa ngã xuống.

Sau lúc sau, bàn tay kia đột nhiên rút khỏi ngực bệnh nhân, bệnh nhân im lặng ngã xuống, người đàn ông trên tường chậm rãi quay mặt về phía y tá buộc tóc đuôi ngựa, bàn tay xanh tím lại xuyên qua tường, chỉ vào y tá tóc đuôi ngựa.

Y tá tóc đuôi ngựa sợ đến mức dùng sức bò về phía sau: "Không! Đừng giết tôi! Không phải tôi hại anh! Thật sự không phải tôi hại anh!"

Nhưng lần này trước khi hắn chạm vào cô y tá buộc tóc đuôi ngựa, một cây kim đâm vào mắt hắn khiến hắn hét lên đau đớn.

Lục Thiệu Vũ đứng trước mặt, dùng tay không đấm vào mặt hắn.

Rầm!

Máu chảy xuống tường, vết nứt theo mặt tường lan ra, mặt người đàn ông bị đánh lệch sang một bên, nắm đấm của Lục Thiệu Vũ cũng dính đầy máu.

Người đàn ông quay mặt lại, hai tay đột nhiên xuyên qua tường, hung hăng bóp cổ Lục Thiệu Vũ.

Lục Thiệu Vũ căn bản không né tránh, mặt không biểu tình đổi tay, dùng sức đánh vào mặt bên kia của hắn.

Y đấm liên tiếp vào tường không thương tiếc, người đàn ông bị đánh mạnh đến mức không thể chống trả, vết máu trên tường ngày càng nhiều, nhóm đồng đội ở phía sau lo lắng nhìn, thấy khuôn mặt người đàn ông cuối cùng cũng biến mất trên trên bức tường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Nơi này toàn là người bình thường, dù là cầm súng hay đao xông lên cũng sẽ hù dọa rất nhiều người, may mắn thay Lục Thiệu Vũ là người tàn nhẫn, có thể dùng nắm đấm đối phó với con ma này.

Một mùi khai bay ra, Thích Linh quay đầu lại mới nhận ra mùi hôi phát ra từ người cô y tá buộc tóc đuôi ngựa, cô sợ đến mức tè ra quần.

Lục Thiệu Vũ thu nắm đấm lại, La Nhã lập tức cầm băng gạc và thuốc mỡ tới giúp y bôi thuốc, Lục Thiệu Vũ tùy ý để cô làm gì thì làm, trầm ngâm nhìn cô y tá buộc tóc đuôi ngựa, mắt hơi nheo lại.

Mức độ sợ hãi của cô y tá này dường như hơi quá... Lời cô vừa nói cũng rất kỳ lạ, không phải là cô hại chết nam quỷ kia, làm sao cô biết nam quỷ kia đến trả thù?

Bác sĩ Lữ tỉnh táo lại, anh ta run tay chỉ huy nhân viên y tế đi hỗ trợ những người bình thường bị cảnh tưởng vừa rồi dọa ngất đi, vừa rồi có một số người sợ hãi chạy ra khỏi bệnh viện, xem ra không thể phong tỏa tin tức trong bệnh viện nữa rồi.

Anh ta thở dài, sắc mặt tái nhợt hỏi bọn họ: "Có chuyện gì vậy? Vừa rồi là ma à?"

"Tôi cũng muốn hỏi ý của cô ta là gì." Thích Linh cười lạnh, chỉ vào cô y tá buộc tóc đuôi ngựa đang xấu hổ đứng dậy: "Y tá này nói có ý gì? Không phải cô ta hại? Chẳng lẽ... Trong mấy người có người hại chết người đàn ông trên tường kia?"

"Sao có thể!" Một bác sĩ khác sắc mặt thay đổi, gầm lên: "Bệnh viện của chúng tôi luôn là vì cứu người!"

"Thật sao?" Lục Thiệu Vũ nhìn hắn: "Vậy sao cậu lại căng thẳng?"

Bác sĩ sửng sốt, chậm rãi ngừng nói, tức giận trừng mắt nhìn bọn họ: "Tôi không thẹn với lương tâm, không có gì phải căng thẳng, nhưng tôi không thể cho phép các người nói xấu bệnh viện của chúng tôi!"

Lục Thiệu Vũ cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn, trong mắt hiện lên vẻ tức giận bị oan uổng, vẻ mặt thẳng thắn, dường như thật sự cho rằng bệnh viện vô tội.

Mặt khác, cô y tá buộc tóc đuôi ngựa lộ vẻ sợ hãi, lặng lẽ xoay người muốn lén trốn đi —

Trần Chấn Quân đứng bên cạnh cô, nắm lấy tay cô: "Cô muốn đi đâu?"

"Tôi không biết! Tôi thật sự không biết gì cả!" Y tá buộc tóc đuôi ngựa bị ngăn lại, cô sợ hãi nhìn Trần Chấn Quân: "Tôi chỉ tùy tiện nói thôi, tôi cái gì cũng không biết! Tôi không biết gì cả..."

Khi nói chuyện, cô có chút điên cuồng, Trần Chấn Quân nhìn về phía Lục Thiệu Vũ, muốn hỏi y phải làm gì với người phụ nữ này, nhưng có người bên cạnh ông ta đột nhiên khóc lên.

Một người phụ nữ lao mình đến trước người bệnh đã chết, mặt đầy nước mắt khóc: "Chồng! Chồng! Tại sao lại như vậy!"

Cô ta cố gắng đưa tay che cái lỗ lớn trước ngực bệnh nhân, nhưng không thành công trong việc cầm máu, cơ thể bệnh nhân đã lạnh và cứng đờ.

Các nhân viên y tế không đành lòng nhìn cảnh tượng này, lần lượt quay mặt đi, người phụ nữ khóc rất lâu, biết rằng không còn hy vọng, quay lại nhìn bọn họ với ánh mắt căm hận: "Đều tại mấy người! Đều là lỗi của mấy người! Đều tại mấy người mà chồng tôi mới chết!"

La Nhã mở miệng muốn bảo vệ nhân viên y tế, nhưng bác sĩ Lữ đã ngăn cô lại, sắc mặt nặng nề lắc đầu với cô.

La Nhã cắn môi, nhìn người phụ nữ chửi rủa rồi bắt đầu điên cuồng cười, sau khi cười xong, cô ta cúi đầu thất thần nhìn chồng mình: "Chồng, em đến cùng anh ngay bây giờ được không? Anh chờ một chút nhé, em sẽ không để anh xuống địa ngục một mình đâu..."

Thích Linh tình cờ đứng cạnh cô ta, cô lập tức cảm thấy có gì đó không đúng, nhanh chóng đưa tay, nhưng tay cô chỉ chạm vào ống tay áo của người phụ nữ, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ta đập đầu vào tường.

Rầm!

Một vũng máu đỏ sậm tràn ra, các nhân viên y tế có mặt ở đó hít một hơi, chân của cô y tá buộc tóc đuôi ngựa mềm nhũn, trực tiếp quỳ trên mặt đất.

Hoàng Trí Quang trốn xa, nhưng cậu ta vẫn nhìn rõ ràng cảnh tượng này, cậu ta mở to mắt, ngơ ngác nói: "Xong rồi, lại thêm một người..."

Bác sĩ Lữ kiểm tra hơi thở của người phụ nữ, thở dài: "Cô ấy không còn thở nữa."

"Sao có thể xảy ra chuyện này..." Một y tá không nhịn được khóc lên: "Chúng ta đã làm gì sai sao, trước đó quấy phá chúng ta thì không sao, nhưng lần này còn gi ết chết bệnh nhân, những con ma này rốt cuộc tại sao lại nhắm vào chúng ta?"

Cô y tá buộc tóc đuôi ngựa nuốt nước miếng, lặng lẽ lùi về sau vài bước, lại muốn bỏ chạy, Trần Chấn Quân nắm lấy tay cô, lạnh lùng nói: "Hay là hỏi cô ấy? Hình như cô ấy biết được gì đó."

Y tá sửng sốt một chút, sau đó kỳ quái nhìn sắc mặt y tá buộc tóc đuôi ngựa, ngập ngừng nói: "... Sư phụ bắt ma? Anh hỏi cô ấy cũng vô dụng, tinh thần của An Lâm... Có chút không bình thường."

"Bất thường?" Thích Linh nhíu mày: "Có gì bất thường? Nói tôi nghe một chút."

"An Lâm thường xuyên bị ảo giác, luôn lấy nhầm thuốc của bệnh nhân, nhưng vì cô ấy là con gái của viện trưởng nên mọi người đều cố gắng nhường nhịn cô ấy." Y tá nói: "Tóm lại, lời nói của cô ấy không thể tin được, trước đó cô ấy còn tin rằng cô ấy có thể bay được. Nếu không tin, cô cũng có thể hỏi các y tá khác, mọi người đều biết."

Thích Linh nhìn quanh, quả nhiên các y tá khác đều gật đầu, chứng tỏ y tá kia nói đúng.

"Bây giờ nói chuyện này không quan trọng!" Một y tá khác rụt rè nhìn bức tường dính đầy máu, lùi lại vài bước: "Mấy người không phải sư phụ bắt ma sao, mau đi bắt ma đi! Nếu, nếu những con ma lại tấn công chúng tôi, làm sao chúng tôi có thể đánh thắng được..."

Ân Duyệt không đành lòng nhìn hai người bên tường, trong lúc ánh mắt cô bé lướt qua, cô bé nhìn thấy một bóng đen kỳ lạ xẹt ngang, bay thẳng về phía Hoàng Trí Quang.

Cô bé sửng sốt một chút, chưa kịp nhắc nhở mọi người thì cái bóng đã nhập vào cơ thể Hoàng Trí Quang, cả người Hoàng Trí Quang rung lên, cả người đột nhiên ngã về phía trước, điên cuồng đập đầu xuống sàn.

Rầm rầm rầm rầm!

Đầu cậu ta đập mạnh xuống mặt đất, nghe mà đau, Trần Chấn Quân là người gần cậu ta nhất, ông ta không thèm để ý An Lâm trong tay, lập tức tới ngăn cản hành động tự sát của cậu ta.

Đầu của Hoàng Trí Quang đầy máu, Trần Chấn Quân nhìn sơ qua, trán của cậu ta đã bị vỡ, lộ ra một mảng máu thịt mơ hồ, nếu ông ta ngăn chậm một chút, chỉ sợ cậu ta đã chết vì mất máu.

Sau khi bị nhập, sức mạnh của Hoàng Trí Quang lớn đến kinh người, cậu ta điên cuồng giãy dụa trên mặt đất, ánh mắt hung dữ: "Thả tôi ra! Đồ khốn khiếp! Tôi muốn giết các người!"

Trong lúc bối rối, Trần Chấn Quân đã bị đá mấy phát, gần như không thể ngăn cản Hoàng Trí Quang, Lục Thiệu Vũ đi tới, dứt khoát đạp một cước lên mặt Hoàng Trí Quang, khống chế cậu ta, đồng thời chặn lại những lời nói bẩn thỉu của cậu ta.

La Nhã thấy bọn họ thô lỗ như vậy, thì thầm: "Cẩn thận, đừng giết cậu ta, cậu ta không phải bạn đồng hành của các người sao?"

"Đạp mấy cái cũng không chết được." Lục Thiệu Vũ không quay đầu, nói với Ân Duyệt: "Ân Duyệt, lại đây."

Ân Duyệt nhanh chóng đi qua, Lục Thiệu Vũ khéo léo che khuất cơ thể cô bé, nhân cơ hội này, ánh sáng vàng yếu ớt được đưa vào cơ thể Hoàng Trí Quang, cậu ta cũng không vùng vẫy nhiều nữa, cuối cùng bất tỉnh.

Ân Duyệt đột nhiên cảm thấy toàn thân phát lạnh, cảm giác này giống như lúc Hoàng Trí Quang nhắc nhở sau lưng cô bé có thứ gì đó, cô bé không dám quay đầu lại, sợ hãi nắm lấy tay Trần Chấn Quân: "Chú, chú Trần, trên người cháu có phải hay không..."