Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Người

Chương 4: Chữ viết của cậu giống như chữ viết của chu lạc trần



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Qua cửa thùy hoa* bước vào đại sảnh, Lục Vân Đàn thả chậm bước chân, buông cổ tay Lương Vân Tiên ra, chỉ vào ngôi nhà nằm ở phía tây của viện, nói: “Tôi ở Tây sương phòng.” Sau đó lại chỉ về phía đông, “Anh tôi ở Đông sương phòng.” Cuối cùng lại chỉ về phía bắc nơi chính phòng, “Còn bố mẹ tôi thì sống ở đó.”

(*Cửa thùy hoa: Cửa thùy hoa hay được gọi thùy hoa môn là một loại cửa tương đối được coi trọng trong Tứ hợp viện, hình thức đẹp đẽ giúp nó ngăn cách ngoại viện và nội thất của Tứ hợp viện.)

Lương Vân Tiên đi theo lời hướng dẫn của Lục Vân Đàn, nhìn quanh cảnh quan của viện trước mặt.

So với dãy nhà có cửa ra vào thì diện tích của sảnh rộng rãi và sống động hơn nhiều: ở giữa sảnh có một bể nước được làm bằng gốm màu đỏ sậm, trên mặt bể nước có hai ba chiếc lá sen màu xanh, dưới tán lá dường như có cá vàng đang bơi lội; ở góc Tây Bắc và Đông Bắc của sảnh có trồng hai cây quế thơm; ở góc viện Tây Nam và Đông Nam có hai lô đất hình vuông trồng nhiều loại rau theo mùa.

Lục Vân Đàn nói thêm: "Dãy nhà có cửa ra vào là nơi bố tôi mở lớp học võ tại gia, chúng tôi sống ở sảnh, phía sau còn có hậu tráo phòng, có ba gian phòng, nhưng cánh cửa để đi qua giữa sảnh và hậu tráo phòng bị khóa, bởi vì cả gian phòng đều đã cho thuê, những người thuê nhà muốn ra vào đều phải đi cửa sau ở con đường phía sau.” Cô chắp tay sau lưng, chầm chậm cất bước trước mặt Lương Vân Tiên giống như hoàng đế đưa đại thần đến thăm ngự hoa viên: "Có điều nếu cậu muốn đi thẳng từ đây qua đó cũng được, nhưng phải xin ý kiến ​​của mẹ tôi, vì mẹ tôi là người giữ chìa khóa, mẹ tôi là người quản lý tài chính của gia đình."

Giọng của Lục Vân Phong đột nhiên vang lên sau lưng, ngữ điệu hờ hững: "Em đúng là chuyện gì trong nhà cũng đem ra nói cho người ngoài biết.”

Lục Vân Đàn và Lương Vân Tiên đồng thời quay người lại, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Lục Vân Phong.

Lục Vân Phong quyết định đi theo sát hai người họ cho nên chẳng thèm để ý đến hai ánh mắt ngạc nhiên của họ, khẽ lắc cây quạt trong tay, tóc mai hai bên nhẹ nhàng tung bay theo làn gió do cánh quạt mang đến, làn da trắng không tì vết, ngũ quan lạnh lùng xinh đẹp, cả người như khắc một cụm từ ‘Nghiêng nước nghiêng thành’ thật lớn.

Lục Vân Đàn nhìn chằm chằm vào anh trai cô một hồi, không nhịn được lẩm bẩm một câu: “Người ta gọi anh là chị cũng đâu có sai?”

Lương Vân Tiên hít một hơi, thận trọng nhìn biểu cảm của Lục Vân Phong.

Sắc mặt của Lục Vân Phong trầm xuống: "Em làm bài tập kỳ nghỉ hè xong chưa? Bài kiểm tra năng lực toàn diện khối Khoa học tự nhiên chỉ đạt 280 điểm? Rồi tiếng Anh được 39 điểm mà em vẫn có thể ăn ngon ngủ yên được sao?

Lục Vân Đàn: "..."

Ăn miếng trả miếng!

Ăn miếng trả miếng một cách trắng trợn!

"Hứ!" Cô lại kéo lấy cổ tay Lương Vân Tiên, dẫn anh đi về hướng phòng chính, "Chúng ta đi, mặc kệ anh ấy."

Lương Vân Tiên lại nhếch khóe môi, đi theo sát phía sau cô từng bước một.

Lục Vân Phong nghiến răng nghiến lợi, lại đi theo sau.

Lục Vân Đàn dẫn Lương Vân Tiên tới trước cửa phòng chính, sau đó gõ cửa: "Mẹ! Mẹ! Mẹ! Mẹ!"

"Đến đây đến đây! Gọi gì mà lắm thế, như quỷ đòi hồn vậy!" Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, một người phụ nữ trung niên mặc bộ đồ ngủ màu tím nhạt, trên mái tóc đen là mấy lô cuốn màu hồng, xuất hiện trong tầm mắt của mấy người họ.

Lương Vân Tiên vô thức đứng thẳng người.

Lục Vân Đàn nhẹ giọng cà khịa một câu: "Mẹ làm gì mà đóng cửa kín mít thế?”

Kỷ Tuyết Sam tức giận: "Thì mẹ đề phòng con đấy! Suốt ngày chỉ biết gọi mẹ, gọi riết mà mẹ đau hết cả đầu, thà đừng có kỳ nghỉ hè còn hơn!"

Lục Vân Đàn: "..."

Kỷ Tuyết Sam lạnh lùng liếc nhìn con gái, sau đó chú ý đến thiếu niên tuấn tú đứng bên cạnh cô, không khỏi giật mình: "Yo, ai đây?"

Lục Vân Đàn vội vàng nói: "Lương Vân Tiên ạ, là học sinh giỏi nhất khối bọn con!"

Lương Vân Tiên lập tức ngoan ngoãn chào hỏi Kỷ Tuyết Sam: "Cháu chào cô."

Kỷ Tuyết Sam mở to mắt nhìn chằm chằm vào Lương Vân Tiên, khó có thể tin được: "Cháu thật sự là học sinh giỏi nhất khối sao?"

Lục Vân Đàn giành trả lời trước: "Đương nhiên ạ, người ta thi tiếng Anh được 149 điểm đấy, số lẻ thậm chí còn cao hơn điểm thi của con.”

Lương Vân Tiên: "..."

Lục Vân Phong không nhịn được nói: “Em còn mặt mũi nói ra câu này sao?”

Kỷ Tuyết Sam đành bất lực nói: “ Đúng vậy, không ngại mất mặt mà.”

Lục Vân Đàn đầy tự tin nói: “Không có gì phải mất mặt cả, chỉ là mỗi người đều có ưu điểm và nhược điểm bản thân mà, môn tiếng Anh là điểm yếu của con, không có gì mất mặt. Hơn thế nữa, con cũng có ưu điểm mà, trong kì kiểm tra môn Ngữ văn con đạt 139 điểm đấy!”

Kỷ Tuyết Sam tức giận bật cười: “39 điểm mà con vẫn tự hào sao?”

“Không phải con tự hào, mà rõ ràng là con có tiến bộ đấy.” Vẻ mặt Lục Vân Đàn đầy kiêu ngạo nói: “Con chủ động mời cậu ấy đến nhà dạy tiếng Anh cho con. Hôm nay chúng con phải học! Học!”

Chủ động?

Vậy không biết ai trốn trong nhà vệ sinh 20 phút không dám ra ngoài.

Lương Vân Tiên hơi bất lực, lại muốn cười.

Kỷ Tuyết Sam thở dài: “Được rồi được rồi, mẹ biết là con muốn học.” Bà lại tức giận nói nhỏ một câu: “Người học giỏi chẳng thấy ai phô trương, đâu có giống như con, 800 năm không học lần nào, hiếm lắm mới học một lần thì cả thiên hạ điều biết đến.”

Lục Vân Đàn mím môi ấm ức, cho rằng mẹ không chừa mặt mũi cho cô: “Hừ, con mặc kệ mẹ, chúng con đi học đây!” Nói xong, cô ngoảnh đầu rời đi, chắp tay sau lưng đầy kiêu ngạo.

Lương Vân Tiên chỉ có thể đi theo cô.

Lục Vân Đàn mới đi được vài bước, cô đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lập tức đứng lại, Lương Vân Tiên gần như va vào cô.

Lục Vân Đàn quay lại nhìn mẹ nói: “Mẹ nhớ làm một bữa trưa thịnh soạn nhé, con muốn chiêu đãi bạn học cùng lớp của con.”

Kỷ Tuyết Sam: “Biết rồi, nhanh đi học đi.”

“Ồ.”

Lục Vân Đàn và Lương Vân Tiên cùng nhau đi về mái hiên phía Tây, Lục Vân Phong đang định đi theo thì Kỷ Tuyết Sam gọi anh ấy lại nói: “Con đi theo nó làm gì?”

Lục Vân Phong: “Con muốn giám sát việc học của bọn họ.”

Kỷ Tuyết Sam: “Người ta là học sinh giỏi nhất khối, còn cần con giám sát sao?”

Lục Vân Phong bất đắc dĩ: “Mẹ thấy yên tâm khi để hai đứa nó ở riêng một mình với nhau sao?”

Kỷ Tuyết Sam giật mình: "Con nói vậy là có ý gì?"

Lục Vân Phong là người ăn ngay nói thẳng: “Con cảm thấy tên thư sinh thối đó không có ý tốt với Vân Đàn nhà ta.”

Kỷ Tuyết Sam chưa nghĩ tới điều này: "Người ta là học sinh giỏi nhất cả khối đấy, nhất khối! Làm sao có thể thích em gái của con? Mặt trời mọc từ đằng Tây à?” Bà lại thở dài, "149 điểm, cũng không biết người ta làm bài thế nào mà được như vậy. Mẹ thậm chí còn không trông chờ Lục Vân Đàn đạt 149 điểm, nếu con bé có thể thi đạt 99 điểm, mẹ sẽ thắp hương lạy Phật."

Lục Vân Phong: “149 điểm cũng không thể loại trừ khả năng cậu ta có ý đồ không tốt với Vân Đàn.”

Kỷ Tuyết Sam: "Hai đứa nó đều là con nít thì làm gì có ý đồ không tốt? Con đừng lo lắng quá nhiều, cùng mẹ đi ra ngoài một chuyến.”

Lục Vân Phong: "Để làm gì?”

Kỷ Tuyết Sam: “Đi mua thức ăn đấy, thời gian của học sinh giỏi nhất khối quý giá lắm đấy, đặc biệt đến nhà giúp con bé học tập, không phải chúng ta nên chiêu đãi cậu ấy một bữa ra trò sao?”

Lục Vân Phong: "......"

Mấy chữ “Học sinh giỏi nhất khối” này chắc chắn là lớp mặt nạ của Hồ Ly Tinh, quá lừa người rồi!

Xe máy điện màu đỏ thẫm của Lục Vân Đàn đỗ trên hành lang trước cửa phòng phía Tây, một sợi dây sạc màu đen từ cửa sổ kéo ra ngoài, đang sạc điện cho xe, nhưng đèn chỉ báo trên bảng hiển thị đã chuyển từ đỏ sang xanh.

Lục Vân Đàn nhìn thấy thì lập tức đứng dậy đi đến xe của mình: "Tôi thu dây sạc lại đã, đã sạc đầy rồi." Quấn lại bộ dây sạc bỏ vào hộp đựng đồ bên dưới ghế, cô giơ tay trái về phía Lương Vân Tiên, cho anh xem chiếc đồng hồ của mình: "Nhìn đẹp không? Nó cũng có màu đen và đỏ, hợp với xe máy điện của tôi không?"

Lương Vân Tiên gật đầu, thái độ nghiêm túc nói: " Nhìn rất đẹp."

Lục Vân Đàn rất vui, nhìn đồng hồ rồi nói: "Đây là quà của Chu Lạc Trần tặng sinh nhật tôi. Chắc hẳn cậu ấy đã quan sát kỹ chiếc xe máy điện của tôi trước khi tặng cho tôi chiếc đồng hồ này, nếu không thì sẽ không hợp như thế đâu."

Lương Vân Tiên khẽ mím môi: “Ừ…”

Để thể hiện trọn vẹn tình yêu của mình, Lục Vân Đàn đã tháo chiếc đồng hồ ra khỏi cổ tay, dùng tay chắn mặt đồng hồ rồi đưa ra trước mặt Lương Vân Tiên: “Nó vẫn sáng vào ban đêm nữa đấy!”

Mặt đồng hồ được thiết kế màu đen và xám đan xen như ô cờ caro; cọc số dạng vạch và kim chỉ đồng hồ có màu đỏ, nhưng đầu mũi tên của kim phút và kim giờ có màu bạc. Khi ánh sáng tối xuống thì các phần màu bạc phát ra ánh sáng màu xanh lấp lánh.

Lục Vân Đàn: "Khi ở trường rất thuận tiện, buổi tối khi cần xem giờ thì không cần dùng điện thoại.”

Cửa ký túc xá có cửa sổ thủy tinh, quản lý ký túc xá sẽ kiểm tra phòng bất cứ lúc nào, không chỉ kiểm tra điện thoại di động mà còn cả đèn ngủ. Vì vậy, có một chiếc đồng hồ dạ quang trong bóng tối sẽ giảm thiểu đáng kể khả năng điện thoại của bạn bị phát hiện.

Lương Vân Tiên khẽ thở dài, thay vì nhìn đồng hồ, anh bất lực nhìn Lục Vân Đàn nói: "Cái đồng hồ này có thể đảm bảo chiếc điện thoại của cậu sẽ không bị tịch thu trong kỳ học tới không?”

Lục Vân Đàn: "..."

Cậu làm gì mà cứ chạm vào chỗ đau của người ta vậy chứ?

Điện thoại không được phép mang vào trường, một khi phát hiện sẽ bị tịch thu, từ năm đầu cấp ba đến nay, cô bị tịch thu bốn chiếc điện thoại rồi, trung bình mỗi học kỳ là một cái, mà điều “ngạc nhiên” nho nhỏ đi kèm với đó là bốn lần phê bình toàn trường.

Cô "hứ" lên một tiếng, thề một câu son sắt: "Chắc chắn là không rồi, vì tôi đã có chiếc đồng hồ này!" Sau đó cô tiếp tục khoe chiếc đồng hồ yêu thích của mình: "Đồng hồ này rất đắt tiền, nó còn chống nước, nhưng tôi không hiểu kim giây dùng để làm gì, nó không hoạt động, phải nhấn vào nút đỏ bên cạnh mới hoạt động, nhưng sau khi nhấn xuống toàn bộ mặt số trở nên vô cùng sặc sỡ; kim chỉ giờ trong ba mặt số phụ* đều hoạt động làm tôi sợ tới mức không dám nhấn vào nó nữa."

(*Ba mặt số phụ là: một đ ĩa nhỏ ở vị trí 3 giờ cho định dạng 24 giờ, một đ ĩa nhỏ ở vị trí 6 giờ cho đồng hồ bấm giờ và một đ ĩa nhỏ ở vị trí 9 giờ cho các phút.). Truyện Khoa Huyễn

Lương Vân Tiên không nhịn được cười, nhận lấy đồng hồ từ tay cô giải thích: "Đây là chức năng định dạng thời gian." Sau khi giải thích xong, anh nhấn nút màu đỏ và chỉ cho cô cách sử dụng chức năng định dạng thời gian: “Vòng tròn này là đ ĩa tích lũy giờ, đây là phút và đây là giây." Sau đó, anh chỉ vào hộp có các con số ở phía dưới bên phải của mặt số, "Đây là ngày."

Lục Vân Đàn chợt nhận ra: "À, vậy à! Sao cậu biết nhiều hơn tôi vậy?" Cô nhìn vào tay trái của Lương Vân Tiên, sau đó cô ngạc nhiên khi thấy rằng anh cũng đeo đồng hồ giống cô, chỉ có đều khác về màu sắc; đồng hồ của anh là màu xanh đen, “Thảo nào, đồng hồ của cậu và tôi giống nhau y chang.”

Lương Vân Tiên theo bản năng đưa tay trái ra sau lưng, lời ít ý nhiều: “Được một người bạn tặng cho tôi.”

Lục Vân Đàn giật mình: “Chẳng lẽ là quà của Chu Lạc Trần à? Cậu ấy mua một lúc hai cái? Hay là mua chiếc đồng hồ này rồi được tặng thêm một cái?”

Lương Vân Tiên cười phá lên: "Sao có thể chứ?”

Lục Vân Đàn thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, nếu không tôi sẽ tức giận.”

Lương Vân Tiên sửng sốt một lúc: “Tại sao cậu lại tức giận?”

Lý do là vì không muốn sử dụng cùng một chiếc đồng hồ với anh sao?

Lục Vân Đàn giải thích: "Nếu quà cậu ấy tặng cậu mà giống quà cậu ấy tặng tôi thì điều này chứng tỏ tôi không phải là duy nhất trong lòng cậu ấy, tôi cũng sẽ không thèm nữa; hơn nữa còn chứng tỏ cậu ấy tặng quà không có tâm, chỉ qua loa lấy lệ với cậu và còn với cả tôi nữa."

Lương Vân Tiên thở phào một cái, cam đoan với cô: “Cậu yên tâm đi, chỉ tặng cho cậu thôi.”

Lục Vân Đàn lườm anh: “Sao cậu chắc chắn vậy? Cậu đi mua với cậu ấy à? Hay là cậu mua quà giúp cậu ấy?”

Lương Vân Tiên á khẩu không trả lời được, còn có chút lúng túng.

Lục Vân Đàn cười nói: "Tôi chỉ trêu cậu thôi!" Sau đó cô hóng hớt: “Thế là ai đã tặng cậu chiếc đồng hồ này? Là trai hay gái vậy?"

Lương Vân Tiên bình tĩnh nói: "Bố tôi tặng."

"Ồ." Không đào được thông tin, Lục Vân Đàn cũng mất hứng, cô mở cánh cửa ở Tây sương phòng, nói: “Vào đi.”

Ở Tây sương phòng thì có hai phòng, được chia làm phòng trong và phòng ngoài, ở phòng ngoài là phòng làm việc, còn lại phòng trong là phòng ngủ.

Trước kia trong phòng không có nhà vệ sinh vì phong cách kiến ​​trúc của Tứ Hợp Viện xưa đặc biệt chú trọng đến mê tín và phong thủy, từ trước đến nay luôn sử dụng theo ý tưởng thiết kế ‘thượng mậu hạ trù’, nói cách khác là nhà vệ sinh nằm ở góc Tây Nam, nhà bếp ở góc Đông Nam của viện.

Không có bếp trong phòng thì không sao, có thể tránh được mùi khói dầu, nhưng nếu nhà vệ sinh không ở trong phòng thì sẽ rắc rối hơn rất nhiều, đặc biệt nếu nửa đêm muốn đi WC thì phải đi ra ngoài rồi chạy qua nửa sân mới đến; vào mùa đông rất có thể sẽ khiến người ta đông cứng.

Sau đó, xã hội phát triển, không còn nhiều tục lệ mê tín, để sinh hoạt được thuận tiện, hầu hết các gia đình ở phố cổ đã cải tạo nhà cũ của họ ở các mức độ khác nhau, và thêm nhà vệ sinh trong phòng.

Lương Vân Tiên theo Lục Vân Đàn vào phòng của cô, đập vào mắt anh đầu tiên là một chiếc bàn học bằng gỗ lớn, đằng sau bàn là một tủ sách áp tường cao chót vót từ sàn nhà lên đến trần nhà, mỗi một ô vuông chất đầy sách, có thể nói là sách toàn là sách.

Rõ ràng, 139 điểm của môn Ngữ văn không phải là ngẫu nhiên mà có.

Lương Vân Tiên lại gần tủ sách, ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện ra hầu hết sách đều là tiểu thuyết võ hiệp, toàn bộ những tác phẩm kinh điển của các bậc thầy võ thuật như Kim Dung, Cổ Long Lương, Vũ Sinh … Ở giữa giá sách cũng có cả một bộ 《Tuyết Trung Hãn Đao Hành》được sắp xếp gọn gàng và ngăn nắp.

Từ đây có thể thấy, mong muốn làm nữ hiệp của ai đó đã quá rõ ràng, hiện tại xã hội đã ổn định, nền văn minh phát triển, nếu quay ngược thời gian về vài trăm năm trước, nói không chừng cô có thể thành lập cả một giáo phái.

Lục Vân Đàn rất hào phóng: “Thích gì cứ lấy mà đọc.” Lời vừa dứt, cô chạy ra ngoài mang về một chiếc ghế đẩu gỗ, đặt cạnh bàn đối diện với giá sách, sắp xếp rõ ràng cho Lương Vân Tiên: “Cậu ngồi đây đi, tôi ngồi đối diện với cậu."

Lương Vân Tiên từ chối sự sắp xếp của cô: “Không được.”

Lục Vân Đàn: "Vậy cậu muốn ngồi trong hay ngoài? Tôi ngồi ở bên ngoài cũng được."

Lương Vân Tiên: “Chúng ta ngồi cùng nhau.”

Lục Vân Đàn: "..."

Lục Vân Đàn: "Như vậy không tốt lắm đâu, tôi thừa nhận tôi có chút quyến rũ, nhưng...”

Lương Vân Tiên búng vào trán cô một phát, nói: “Cậu đang nghĩ gì đó?”

Lục Vân Đàn xoa xoa trán: “Vậy sao cậu lại muốn ngồi cạnh tôi?”

Lương Vân Tiên: “Nếu không thì làm sao tôi có thể giảng bài cho cậu được?”

"Ồ..." Đến thời điểm thực sự phải hành động, Lục Vân Đàn lập tức ỉu xìu, hoàn toàn không còn sức lực la hét ‘Tôi muốn học’ như vừa rồi, thái độ vô cùng tiêu cực: “Giảng thế nào? Giảng cái gì? Tôi vẫn chưa có đề.”

Lương Vân Tiên: "Trước tiên tôi nói về đề thi cuối kỳ môn tiếng Anh nhé?"

Lục Vân Đàn gãi cổ: “Bị mất rồi, tìm không thấy.”

Lương Vân Tiên đã đóan trước được chuyện này: "Không sao, tôi có mang theo."

Lục Vân Đàn: "..."

Lục Vân Đàn vẫn không muốn học: “Gần trưa rồi, hay đi ăn xong rồi học nhé. Bụng đói thì làm sao có sức mà học?”

Lương Vân Tiên không muốn nói nhảm nữa, anh di chuyển chiếc ghế vòng qua thân bàn rồi đặt cạnh chiếc ghế còn lại. Sau khi ngồi xuống, anh nói với Lục Vân Đàn: "Ngồi xuống lẹ lên."

Hừ!

Thư sinh thối!

Lục Vân Đàn miễn cưỡng đi đến cạnh anh, bất đắt dĩ -đặt mông xuống ghế, nhưng vẫn không quên cò kè mặc cả: “Không thể học liên tục một mạch được, cậu phải có cách kết hợp giữa việc học và nghỉ ngơi.”

Lương Vân Tiên vừa lấy tài liệu từ cặp sách ra vừa trả lời: "Học bốn mươi phút thì nghỉ mười phút."

Lục Vân Đàn lập tức cầm điện thoại lên, liếc nhìn thời gian: [10:40], sau đó hẹn giờ cho [11:20].

Lương Vân Tiên nhìn thấy hết hành vi chạy đua với thời gian của cô, bất lực thở dài: "Lục Vân Đàn, cậu học thêm một phút sẽ không có chết người đâu."

Lục Vân Đàn: "Cũng chưa chắc, nếu cậu dám dạy quá giờ, tôi sẽ chết ngay tại chỗ cho cậu xem."

Lương Vân Tiên: "..."

Nước đổ đầu vịt.

Anh lại thở dài, để cặp sách sang một bên, đẩy một tờ giấy trắng đến trước mặt Lục Vân Đàn nói: “Đây là kế hoạch học tập trong mấy ngày này, cậu xem kỹ đi.”

Lục Vân Đàn hốt hoảng: “Cậu còn có cả kế hoạch sao?” Vừa nói xong, cô vừa nhặt mảnh giấy trên bàn lên.

Nét chữ trên giấy nhìn rất đẹp, mỗi nét chữ đều có một sức hút và sự ngông nghênh không thể diễn tả, có thể nói là nét chữ như rồng bay phượng múa.

Hai mắt Lục Vân Đàn sáng lên: "Chữ viết của cậu rất giống chữ viết của Chu Lạc Trần."

Lương Vân Tiên: “Chúng tôi học chung một giáo viên thư pháp.”

Lục Vân Đàn: “Ồ, như thế à.” Cô cũng biết Lương Vân Tiên và Chu Lạc Trần đã quen nhau từ nhỏ nên cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Cô chợt nhớ đến điều gì đó rồi lại giơ giấy lên, dưới ánh nắng mặt trời, tờ giấy vốn không có gì lại xuất hiện một số hoạt tiết đám mây bay bay.

Lục Vân Đàn có chút ngạc nhiên: “Có phải tờ giấy Chu Lạc Trần đưa cho cậu không?”

Cổ họng Lương Vân Tiên như thắt lại, nắm đấm đặt trên đùi hết siết chặt lại buông lỏng, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể trả lời một chữ: "Phải."

Lục Vân Đàn có vẻ đắc ý: "Tôi biết là Chu Lạc Trần rất thích dùng loại giấy này mà."

Duyên phận của họ cũng bắt đầu từ loại giấy này.

Chương trước