Ngạc Mộng Kinh Tập

Chương 38: 38: Tân Thủ






Có một siêu thị nằm ở phía tây của khuôn viên trường.

Cánh cửa kính khá cũ được mở ra một nửa, phía trên được dán một tấm áp phích quảng cáo của một sinh viên Hallyu (người có phong cách học theo làn sóng văn hóa Hàn Quốc) nào đó.

Bộ vest nhỏ nhắn đính sequin không hề mang lại cảm giác tỏa sáng cho người người mặc mà ngược lại khiến hắn trở nên nổi bật một cách quá đà.

Bạch Tử đánh một que diêm dài, nghiêng mặt qua rồi châm cho mình một điếu thuốc.

Tiếp đó lại vẫy vẫy tay đem ngọn lửa trên que diêm dập tắt.

Mão Tử đứng dưới chân bậc thang đối diện với hắn, uống một chai nước khoáng và nhấm nháp chiếc bánh mì khô trên tay.

Nhìn chằm chằm tấm áp phích trước mặt, Bạch Tử khinh thường cười cười, chậm rãi phun một ngụm khói trắng như mây khói lên trên gương mặt của nam sinh Hallyu, "Hồi đó thẩm mỹ kém cỏi như vậy sao?"

Mão Tử vừa ăn xong một mẩu bánh mì, đang ngấu nghiến m út nốt chỗ mứt còn sót lại trên ngón tay.

Tuy nhiên, hắn không nhìn vào Bạch Tử hay tấm áp phích, mà nhìn chằm chằm vào các cô gái.

Đôi mắt như sói đói lang thang bừa bãi trên người các cô gái.

Họ đứng cách nơi này không xa cũng không gần, mấy người liền cùng nhau đứng tạo thành một vòng tròn nhỏ.

Ăn mặc khá hở hang.

Một trong số họ là cô gái cao ráo có dáng người mảnh khảnh và mái tóc xõa, thỉnh thoảng vẫn nhìn về hướng này với điếu thuốc được kẹp lại giữa các ngón tay.


Mặc dù cô nàng cố hết sức cải trang thành một bộ dáng thong dong không thèm để ý chút nào, nhưng hai đầu lông mày ngây ngô vẫn là bán đứng nàng, động tác hút thuốc cũng tương đối hời hợt.

Cô gái vốn không thuộc về cái nhóm nhỏ này, có lẽ là mới gia nhập vào trong đây.

“Nếu đây không phải là Mộng Giới thì sẽ tuyệt vời đến như thế nào a.” Mão Tử li3m đôi môi nứt nẻ.

Bạch Tử nghe vậy cúi đầu, cẩn thận cài chặt lại cúc áo trên cổ tay áo bên phải, sau đó cười nói: “Đừng có nói chuyện hoang đường nữa, ở thế giới thực ngươi làm sao lại dám đến những chỗ như thế này?”

“Ngươi chỉ có thể trốn chui trốn nhủi trong những tầng hầm tối tăm không nhìn thấy ánh mặt trời.” Bạch Tử không thèm nhìn hắn tiếp tục nói, “Đừng quên, hiện tại đã có cảnh sát đang truy lùng ngươi ở khắp mọi nơi.”

Câu nói của Bạch Tử dường như đã kéo Mão Tử trở về thực tại, khuôn mặt của hắn đơ ra một lúc rồi mất đi dáng vẻ bình tĩnh khi nãy, nụ cười trên môi cũng vụt tắt.

Sau khi dùng tay trái phủi sơ vụn bánh mì rơi trên người, hắn cầm lấy vành nón của cái mũ lưỡi trai sau đó ép mạnh nó xuống phía dưới.

Hắn đứng trong bóng tối, từ góc nhìn của Bạch Tử chỉ để lộ một nửa cái cằm.

"Không cần phải khẩn trương như vậy," Bạch Tử nói với hắn bằng giọng điệu mang theo một chút ý tứ khó có thể nói rõ được cũng không tả rõ được, hắn chỉnh lại cổ áo, vô tình lắc lắc để lộ bức tranh ukiyo-e tuyệt đẹp được che giấu ở bên dưới bộ đồ.

“Ta sẽ giữ bí mật cho ngươi,” Bạch Tử mỉm cười, “Ngươi biết ta muốn gì mà.”

"Nhưng chúng ta hiện tại cũng không biết cái thứ đó đang ở trên người của ai a." Mão Tử nói bằng một giọng nghèn nghẹn.

"Vậy thì lần lượt đi tìm.

Chúng ta còn rất nhiều thời gian.

Cô gái sườn xám đã chết trước, nói cách khác xác suất cô ấy mang thứ đó trên người là cực thấp mà cho dù có, thì cũng đã bị người khác lấy đi mất rồi." Bạch Tử lúc này dường như biến thành một con người khác, như thể đang ẩn nấp dưới khuôn mặt hiền lành của hắn là một con quỷ cực kỳ xấu xa.


Mão Tử tựa hồ ý thức được cái gì đó hắn lập tức ngẩng đầu lên, một đôi mắt hẹp dài dưới vành nón nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Bạch Tử, "Ý của ngươi là có người đã mưu hại cô ta?"

Trong mắt hắn, diện tích vùng đồng tử màu đen thì nhỏ, vùng củng mạc màu trắng lại lớn nên khi nhìn lâu sẽ mang đến cho người ta cảm giác nham hiểm, mặc dù xác thực hắn chính là người như vậy.

“Đúng vậy.” Bạch Tử gật đầu.

"Đó là ai?"

“Tạm thời vẫn chưa rõ ràng lắm.”

"Chẳng lẽ là người phụ nữ ở phòng 406 kia hay không?" Mão Tử đột nhiên trở nên căng thẳng, "Khí chất của cô ấy rất kỳ lạ, nắm đấm, chỗ hổ khẩu trên tay cô ấy còn có vết chai khá dày, người nói...!cô ta có phải là cảnh sát hay không?"

Bạch Tử đưa ngón tay vuốt cằm, một lúc sau mới trả lời: "Có lẽ là không, cô ấy mang lại cho ta một loại cảm giác hung ác, có tính xâm lược mạnh mẽ, cảnh sát thì sẽ không mang lại cảm giác như vậy."

Mão Tử nhẹ nhàng thở ra, "Vậy thì tốt rồi."

“Hừ,” Bạch Tử nhìn Mão Tử từ trên xuống dưới, nói với giọng điệu đùa bỡn, “Chỉ cần ngươi lựa chọn hợp tác với ta, thì vô luận cô ta có phải là cảnh sát hay không cũng không đều quan trọng.” Hắn nghiêng người về phía trước một bên khóe miệng nhếch lên trên, "Bởi vì...!...Không đời nào ta để cô ta sống sót đi ra."

Bạch Tử dập tắt tàn thuốc trong tay, lạnh lùng nói: "Giống như hai tên ngốc ở phòng 404 kia."

……

"Át xì!”

Giang Thành hắt hơi một cái.


Bàng Tử ôm lấy cánh tay của hắn, quan tâm hỏi: "Bác sĩ, ngươi không phải là bị cảm rồi chứ?"

Giang Thành lắc đầu, sau đó nhìn hướng ra xung quanh, "Không, ta sợ lại có người nghĩ đến ta, hắn đang âm thầm bày tỏ nỗi lòng thương nhớ ta ở phương xa a."

Bàng Tử trực tiếp phớt lờ nửa câu sau của Giang Thành.

Họ đã đi dạo quanh khuôn viên trường một lúc lâu, từ nhà ăn đến sân chơi ở cuối phía tây, rồi đổi sang một con đường khác vòng trở về.

"Bác sĩ" Bàng Tử tò mò hỏi: "Chúng ta đến tột cùng là muốn đi đâu a? Tại sao ta cảm thấy ngươi giống như là đang đi lang thang không có mục đích vậy.

"

“Đúng vậy.” Không ngờ Giang Thành lại rất hào phóng thừa nhận: “Ta xác thực là đang đi dạo chơi.”

Bàng Tử sững người một lúc, gã càng lúc càng bối rối không biết trong đầu người đàn ông này đang suy nghĩ cái gì.

“Ta đi dạo đủ rồi.” Giang Thành nói xong thì dừng lại, hai tay đặt trên trán che khuất ánh nắng, sau khi xác định sơ qua địa điểm liền chỉ vào một con đường nói: “Chúng ta đi đến phòng thiết bị tập hợp với bọn họ trước đi.”

Mọi người gặp nhau trước phòng thiết bị vào buổi trưa, đã được lên lịch vào sáng sớm.

Chặng đường tương đối dài, trong lòng Bàng Tử lại trở nên bất an, hắn lén lút nhìn Giang Thành nhiều lần, khóe miệng mấp máy, tựa hồ muốn hỏi cái gì, nhưng lại không thể hỏi ra.

"Ngươi muốn hỏi thiếu nữ sườn xám chết ở tay ai đúng không?" Giang Thành thản nhiên nói.

Không có giọng điệu tra hỏi thông thường, hắn bình tĩnh như đang mô tả một sự thật nào đó đã được chứng minh.

“Đúng vậy.” Bàng Tử gật đầu lia lịa.

Trước đó bọn họ cũng đã thảo luận về vấn đề này, nhưng lại bị gián đoạn đột ngột bởi tiếng chuông.

“Là con quỷ trong nhiệm vụ đã giết cô ấy.” Giang Thành nói.


Bàng Tử lo lắng nói: "Ta đương nhiên biết là có quỷ giết nàng, ý của ta là.

.

.

"

"Tôi đoán là người phụ nữ mặc đồ ngủ." Giang Thành dừng lại và quay sang nhìn Bàng Tử, "Cô ta lợi dụng nỗi sợ quỷ của người phụ nữ sườn xám để đuổi cô ta ra khỏi phòng 407, dẫn đến cái chết của người phụ nữ này."

Bàng Tử mặc dù đối với kết quả mà Giang Thành nói ra rất kinh ngạc, nhưng đối với bản thân câu trả lời này hắn cũng không có bất kỳ nghi ngờ nào.

Bởi vì hắn biết rằng Giang Thành không bao giờ nói đùa về loại vấn đề này.

“Nàng làm sao làm được?” Bàng Tử nhất thời kích động lên, “Nàng.

.

.

nàng chính là một tân thủ thì làm bằng cách nào a?”

“Câu hỏi thứ nhất ta tạm thời không thể trả lời cho ngươi,” Giang Thành nói, “Nhưng câu hỏi thứ hai ta cảm thấy rất đơn giản, nàng không phải tân thủ.

Tất cả những gì chúng ta đã thấy, bao gồm cả sự sợ hãi, hèn nhát, gào thét, khóc lóc của nàng..

.ngay cả bộ đồ ngủ khủng long mà cô ấy mặc, đó hoàn toàn là sự ngụy trang của cô ấy."

“Nam tử mặc âu phục rõ ràng ngụy trang yếu hơn cô nàng một cấp bậc.” Hắn nhún vai, “Cùng so sánh với cô ta, hắn chính là một tên ngu xuẩn từ đầu đến đuôi.”

Bàng Tử dần dần bình tĩnh trở lại, hắn cẩn thận suy nghĩ về Long Nữ, nhưng không thể tìm ra bất kỳ một sơ hở nào từ trong trí nhớ của mình, "Bác sĩ," hắn ngẩng đầu lên, "Có thể nói cho tôi biết một số chứng cứ của anh được không?"