Này, Học Sinh Chuyển Trường

Chương 7



Đám Minh Hi gần như là đi về hướng ngược lại so với những người khác.

Những học sinh khác đều đã trở lại lớp học, chuẩn bị bắt đầu tiết học tiếp theo, chỉ có họ vào nhà vệ sinh, còn dọn sạch người ở đó.

Sau khi mọi người đi hết, chị đại lấy hộp thuốc từ trong túi ra, tiếp đó những người bên cạnh giúp cô ấy châm thuốc, cô ấy hút một hơi rồi hỏi Minh Hi: "Nói đi, sao lại quay về đây?"

"Gia đình em họ tôi xảy ra chuyện, em ấy chỉ còn một mình cô đơn lẻ loi. Nếu đưa em ấy đến thành phố nơi tôi sống thì chắc chắn em ấy sẽ không thoải mái. Vậy nên nhà tôi đều chuyển đến đây, có lẽ em ấy sẽ cảm thấy tốt hơn khi sống ở thành phố mà mình quen thuộc. Tôi chỉ có thể trở về đây thôi”

Họ đã nghe nói về vụ tai nạn của gia đình Minh Nguyệt, bây giờ đã nhập học nhưng Minh Nguyệt vẫn chưa quay lại trường.

Mấy cô gái nhìn nhau xong lại hỏi cô: “Không phải cậu trở về để theo đuổi Hà Nhiên?”

Điện thoại di động không thú vị hay thần tượng của tôi không đủ đẹp trai, sao tôi phải gặp rắc rối vì cậu ta chứ?” Minh Hi cảm thấy khá khó hiểu.

"Cậu là fangirl à?"

Minh Hi gật đầu: "Men vi sinh."

Sau khi chị đại nghe xong bỗng nhiên phấn khích: "Cậu cũng là fan của Đường Dịch sao?"

"Ừ, cậu cũng vậy à?"

Chị đại vui sướng được một lúc rồi rất nhanh lại ho một tiếng, tiếp tục “bộ mặt lạnh lùng”.

“Cậu có thể chuyển trường khác, đừng có đến chỗ này của chúng tôi mà đánh rắm được không?” Chị đại lại hỏi, “Chúng tôi vô cùng không mong muốn cậu quay về.”

“Xin lỗi đã làm các cậu chán ghét.” Minh Hi chủ động nhận lỗi.

“Biết sai rồi sao còn chưa cút?”

Minh Hi nhắc đến việc này cũng cảm thấy vô cùng tủi thân, đôi mắt chợt đỏ bừng: "Tôi cũng không muốn trở về đâu, trở về sẽ bị người khác châm chọc khiêu khích, bị người ta xua đuổi. Cuộc sống của tôi ở thành phố cũ vô cùng tốt, phải rời khỏi nơi mình quen thuộc đó cũng không hề dễ chịu. Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể trở về. Chuyển trường cấp ba cũng không hề dễ như vậy, các trường khác sẽ không nhận tôi.... Bây giờ tôi cũng rất tủi thân."

Chị đại nhìn thấy cô như vậy liền cảm thấy hơi đồng cảm.

"Đừng khóc... Chúng tôi chỉ là..." Chị đại hơi luống cuống tay chân, lại một lần nữa cạn lời.

"Tôi không thể thay đổi những chuyện quá khứ. Lúc đó, tôi thích cậu ấy, dốc hết sức lực, chỉ nghĩ là sẽ cố gắng hết sức để theo đuổi cậu ấy. Cậu ấy không thích tôi thì cũng đành chịu nhưng tôi không hối hận. Cố gắng hết sức mà vẫn không đạt được thì chỉ có thể nói rằng do tôi không đủ tốt, chúng tôi không có duyên phận. Bây giờ vì sự yêu thích lúc đó mà bị người khác vu khống, tôi cũng cảm thấy khó chịu chứ, tôi không làm gì sai cả, chỉ theo đuổi người mà mình mãi mãi không theo đuổi được liền bị người ta cho là kinh tởm. "

Chị đại nhìn chằm chằm bộ dạng đáng thương của Minh Hi, nghe giọng điệu nghẹn ngào của cô, có hơi không đành lòng.

"Tôi cũng không muốn quay lại đây, cũng không trốn tránh được những chuyện đã xảy ra trong quá khứ nhưng bây giờ tôi đã trở về Gia Hoa, tôi phải làm sao chứ? Tôi có thể làm gì đây?" Minh Hi tiếp tục nghẹn ngào hỏi.

Chị đại cuối cùng cũng không nhịn được nữa, bước tới ôm lấy Minh Hi, vỗ nhẹ vào lưng cô ấy an ủi: "Không sao đâu, cậu đừng để ý quá nhiều đến nó, đám người này đúng là hèn hạ, cậu rất tốt, sao tên ngốc kia không có mắt chứ.”

Những cô gái khác vẫn còn lí trí nhưng nhìn thấy chị đại đã gần như đổi phe, họ cũng có chút bất lực và không còn giả vờ hung dữ nữa.

Sau vài lời với Minh Hi, một nhóm người quay trở lại lớp.

Trở lại lớp học, Minh Hi lại gặp phải vấn đề nan giải đó là Ấn Thiếu Thần lại nằm sấp xuống bàn ngủ.

Minh Hi thấy giáo viên đang nhìn mình thì nói ngay: "Thưa thầy, em sợ ngủ quên trong lúc đang học mất, em đứng nghe giảng được không ạ."

“Ok.” Các giáo viên ở lớp quốc tế đều rất dễ nói chuyện, họ không nói gì khi vào lớp muộn, muốn đứng nghe giảng thì đứng, hoàn toàn tùy ý.

*

Khi Ấn Thiếu Thần tỉnh dậy, anh nhìn thấy Minh Hi đang ngồi xổm trên lối đi, ủ rũ ghi chép bài.

Anh nhìn Minh Hi, rồi nhìn các bạn trong lớp khác, cuối cùng lại nhìn chị đại, không hiểu sao Minh Hi lại sạch sẽ như vậy?

Không có một xíu vết thương nào sao?

Không cãi nhau à?

Thấy Ấn Thiếu Thần cuối cùng cũng tỉnh lại, Minh Hi nhanh chóng đi tới và muốn vào chỗ ngồi.

Ấn Thiếu Thần ngước nhìn cô, hai tay đút vào túi không muốn di chuyển.

Minh Hi nhìn Ấn Thiếu Thần một lúc, cũng không nói gì, tiếp tục ngồi xổm trên lối đi và ghi chép.

Ấn Thiếu Thần khẽ cau mày, quay đầu nhìn về phía Minh Hi, nhìn một hồi lâu cũng không thấy được gì.

Sao lạ vậy?

Minh Hi không thể nào thay đổi tính nết nhanh như vậy được.

"Thích học tập đến vậy à? Chi bằng giúp tôi làm bài tập đi." Ấn Thiếu Thần hơi nghiêng người tới gần Minh Hi rồi nói.

“Ồ, được chứ.” Minh Hi đồng ý một cách dứt khoát.

"Nếu mà giở trò quỷ, cậu sẽ đẹp mặt đấy."

“Yên tâm đi.” Sao tôi dám chọc giận cậu chứ.

Ấn Thiếu Thần cuối cùng cũng để Minh Hi vào. Vừa ngồi xuống, Minh Hi liền xoa bóp chân mình, sau đó cầm lấy cuốn sổ, mở ra và nói với Ấn Thiếu Thần: "Có cần tôi giúp cậu chép bài không? Nghe nói bài ghi chép tại lớp cũng phải nộp."

Con hàng này lại còn chủ động xin đi giết giặc?

“Viết đi.”

“Viết ở đâu?”

“Cậu không có vở à?”

Minh Hi than thở một câu: “Tôi sợ cậu không thích vở của tôi...”

Nói rồi, cô lấy từ trong cặp ra một quyển tập mới, bìa màu hồng, ở góc có in hình con thỏ.

Các trang bên trong của quyển vở cũng có viền màu hồng.

“Được không?” Minh Hi hỏi.

“Không có cuốn khác à?”

“Không có.....”

“..........”

Sau khi hai người nhìn nhau một lúc lâu, Ấn Thiếu Thần xua tay: "Viết đi viết đi."

“Ồ.” Minh Hi tiếp tục hỏi, “Cậu viết như thế nào?”

“Cái gì?” Ấn Thiếu Thần không kiên nhẫn hỏi. Anh cảm thấy khó chịu khi nói chuyện với Minh Hi.

“Dựa theo nét chữ của cậu để chép á!”

“.........” Chuyên nghiệp như vậy à?

Sau khi suy nghĩ một chút, Ấn Thiếu Thần duỗi tay ra lấy vài cuốn tập trên bàn, tìm một cuốn hiếm lắm mới có chữ viết, đưa cho Minh Hi.

Minh Hi nhìn nét chữ của Ấn Thiếu Thần, thực sự là một khung cảnh chó gặm, chữ viết gây chấn động lòng người.

Cô lấy bút bắt chước và viết vào vở thì thấy kiểu viết này khá khó bắt chước.

Sau giờ học, một số học sinh thấy Minh Hi vẫn ngồi ở vị trí của mình, không khỏi lẩm bẩm: "Minh heo sao vẫn còn ở đây? Thật là xui xẻo."

Kết quả là chị đại nóng nảy trước, đứng dậy hét vào mặt người đó: "Cô ấy cũng có muốn như thế này đâu! Cô ấy đã làm gì sai? Cậu nói đi! Cô ấy giết gia đình cậu à, hay giật người yêu của cậu?"

“Phùng Mạn Mạn, cậu điên rồi à! Uống thuốc chưa?”

“Bớt nói nhảm, cút đi!” Phùng Mạn Mạn đáp lại, quay lại an ủi Minh Hi, “Cậu đừng quan tâm đ ến họ, một đám hèn hạ.

“Ừ, được” Minh Hi lên tiếng.

Ấn Thiếu Thần hơi nhíu mày nhìn Phùng Mạn Mạn, rồi lại nhìn về phía Minh Hi: “???”

Phùng Mạn Mạn quay đầu lại nói với Minh Hi: “Kết thúc tiết học này là tiết thể dục giữa giờ, chúng ta đều phải đi ra ngoài.”

“Ồ, được.” Minh Hi lập tức đặt bút viết xuống.

Lớp quốc tế du côn nhiều, thường xuyên kết bè kết lũ không học thể dục giữa giờ.

Về sau nhà trường nổi trận lôi đình, lần nào cũng đến kiểm tra, nếu vượt quá số người vắng sẽ bị phạt, làm cho họ không thể không đi học thể dục giữa giờ.

Khi đến sân thể dục, mỗi lớp được chia thành hai hàng đứng trên sân.

Trường quốc tế Gia Hoa có diện tích lớn, cho dù có nhiều học sinh ở các độ tuổi đi nữa thì cũng có thể sắp xếp đủ.

Mỗi lớp sẽ đứng thành hai hàng trên sân thể dục, một hàng dành cho nam và một hàng dành cho nữ.

Minh Hi có thân hình cao, nếu so sánh chiều cao thì sẽ là người cao nhất.

Phùng Mạn Mạn là nữ sinh cầm bảng tên của lớp, đồng thời cô ấy cũng đứng đầu giữa hai hàng người.

“Cậu sẽ tập chứ?” Phùng Mạn Mạn hỏi Minh Hi trong lúc hàng ngũ chưa được xếp xong.

"Đúng vậy, trường học của chúng tôi cũng tập radio."

"Bên cạnh lớp chúng ta là lớp hỏa tiễn, Hà Nhiên đứng ở hàng đầu”

“Ồ.....” Minh Hi gật đầu.

Minh Hi đứng cạnh Phùng Mạn Mạn, cảm thấy rằng tất cả học sinh đi ngang qua đều đang nhìn mình, có vẻ như cực kì tò mò về khuôn mặt xa lạ này.

Đặc biệt đây còn là một trong những người làm mưa làm gió trên diễn đàn trường.

Minh Hi không còn là Minh heo nữa mà ngược lại chính là một mỹ nữ. Tin tức này đã được một truyền mười, mười truyền trăm, chẳng mất bao lâu để lan truyền khắp Gia Hoa, thậm chí còn nổi hơn cả hoa khôi cửu trung Đường Tử Kì, người được giáo viên đào qua.

Khi xếp hàng, Minh Hi phát hiện ra rằng Ấn Thiếu Thần đang đứng chéo phía sau lưng mình.

Trong lớp còn có một nam sinh cao 190 cm và Ấn Thiếu Thần đứng sau cậu ấy, ở vị trí thứ hai.

Nếu cô nhớ không nhầm thì Ấn Thiếu Thần cao khoảng 187cm.

Ngẩng đầu lên liền thấy Phùng Mạn Mạn đang ngoảnh đầu lại nhìn cô, dùng đầu lưỡi đá lên hàm trên tạo ra một tiếng vang ra hiệu cho Minh Hi.

Minh Hi quay đầu lại nhìn thấy các nam sinh trong lớp hỏa tiễn, nam sinh đứng ở vị trí thứ ba đẹp trai hơn những người khác, có lẽ là ánh trăng sáng trong truyền thuyết Hà Nhiên.

Nam sinh có tóc hơi xoăn tự nhiên, dung mạo thoạt nhìn vô cùng tuấn tú, cũng khá là điềm đạm.

Khuôn mặt của thiếu niên là kiểu làm cho người ta có cảm giác thoải mái, mày rậm mắt hoa đào, mũi cao môi mỏng, môi vậy mà có màu sắc hồng nhuận.

Chính là mĩ thiếu niên môi hồng răng trắng.

Hà Nhiên dường như cũng để ý đến cô, nhìn về phía cô, sau đó liền thấy cô đang cau mày.

Anh ta cảm thấy không thể tin được trong giây lát, Minh Hi liền quay đầu đi.

Xung quanh đột nhiên có người nháy mắt với anh ta, anh ta không để ý, xem như không có chuyện gì xảy ra.

Là một trong những người có liên quan, anh ta đương nhiên biết tin Minh Hi sẽ chuyển trường quay lại đây.

Vì điều này mà Hà Nhiên còn buồn bực trong một thời gian.

Sự theo đuổi của Minh Hi đã khiến anh ta hoảng sợ một thời gian.

Ở cái tuổi mới bắt đầu yêu đương, chưa hiểu chuyện gì đã bị một người theo đuổi vô cùng mãnh liệt, đối phương còn muốn sống muốn chết, thậm chí còn viết thư bằng máu.

Anh ta không cảm thấy lãng mạn, chỉ cảm thấy áp lực, thậm chí cảm thấy bị kh ủng bố.

Lúc đó, Minh Hi là gánh nặng to lớn của anh ta.

Nghe nói Minh Hi trở về, Hà Nhiên cũng buồn bực một hồi.

Đầu tiên, một nhóm người đến hóng hớt cảm nhận của anh ta, sau đó là vào sáng nay, một nhóm người đã thúc giục anh ta đến lớp học quốc tế để gặp Minh Hi.

Ngay sau đó, anh ta chợt nghe tin Minh Hi đã trở nên xinh đẹp.

Bạn của anh ta đã cho anh ta xem ảnh của Minh Hi, khi nhìn thấy bức ảnh anh ta đã lập tức sững sờ.

Bức ảnh là khi Minh Hi ra khỏi lớp học, mỉm cười với bọn họ.

Không còn dấu vết nào của thời cấp hai, bọn họ hoàn toàn là hai người, đẹp đến mức có chút không thực tế.

Ánh mắt vừa rồi của Minh Hi là thế nào?

Không thích anh ta nữa?

Anh ta nhẹ nhõm trong chốc lát, sau đó lại có chút mất mát.

Anh ta lại nhìn theo bóng lưng của Minh Hi, dáng người cao gầy, mặc dù đồng phục có hơi rộng nhưng cũng không khó coi, tóc buộc đuôi ngựa, tóc mái ở hai bên má bị gió thổi tung bay.

Cảm nhận được điều gì đó, Hà Nhiên đột nhiên nhìn về phía Ấn Thiếu Thần, quả nhiên là mặt đối mặt với Ấn Thiếu Thần.

Nhưng ngay sau đó, Ấn Thiếu Thần đã quay đầu đi.

Anh ta không khỏi cảm thấy buồn cười, vị này cũng có sở thích buôn chuyện sao?

Sau khi bắt đầu tập, mọi người xung quanh nhận thấy Minh Hi đang tập rất nghiêm túc.

Nhiều người trong lớp quốc tế chẳng qua chỉ đứng trên sân thể dục, không thực hiện một động tác nào. Có một sự khác biệt rất lớn so với những người ở các lớp khác. Minh Hi tập nghiêm túc như vậy lại càng làm người khác dễ chú ý hơn.

Nhưng thực hiện được một vài động tác là lại phải kéo quần lên một lần, sau đó dừng hẳn, cởi áo khoác bên ngoài trang phục hằng ngày, buộc chúng quanh quần, kéo mạnh thì thấy trang phục hàng ngày lỏng lẻo đã được thắt chặt.

Ấn Thiếu Thần nhìn thoáng qua.

Eo thật con mẹ nó nhỏ, làm cho bộ ng ực trông có vẻ lớn hơn.