Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 89: Súc sinh uổng làm người



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Phó Cầm Duy nói: “Cô ấy là vợ tôi, anh dùng tay chỉ nữa thử xem?”

Phó Cầm Duy rất ít khi lạnh mặt, nhưng lúc lạnh mặt vô cùng đáng sợ.

Trên mặt chú sáu Tiết âm tình bất định, nói: “Được rồi, người đánh cũng đánh rồi. Các người chắc cũng hả giận rồi. Được rồi, thôn chúng tôi không hoan nghênh người ngoài, các người đi mau đi!”

Một cái vừa nãy của Phó Cầm Duy không bằng một phần một trăm Lục Bình bị đánh. Muốn dùng như thế này xí xóa nợ, thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy.

Trưởng thôn Vương nói: “Chúng tôi đi cũng được, chúng tôi phải đưa Tiết Thắng Lợi đi.” Ngữ khí vô cùng cứng rắn, cho dù bị người gấp ba lần họ bao vây, họ cũng không hề sợ hãi chút nào.

Chú sáu Tiết híp mắt nói: “Ha, tôi nhã nhặn nói với các người, hóa ra các người là tới gây loạn, cút mau, nói cho ông biết, người, hôm nay các người không mang đi được đâu!”

Lục Ngọc nói: “Vậy chúng tôi nhất quyết dẫn đi thì sao?”

Người của Tiết Gia Thôn thấy Lục Ngọc đều rất kinh ngạc, rất lâu không có ai nói chuyện với chú sáu Tiết của họ như vậy.

Chú sáu Tiết im lặng.

Người xung quanh nói: “Còn tới thôn chúng tôi la lối om sòm, tôi thấy mấy người là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.”

Lục Ngọc nâng cao âm lượng, nói: “Nói cho ông biết, rượu mời, rượu phạt chúng tôi đều không uống. Chúng tôi chỉ có một cái lý, thiếu nợ trả tiền, giế.t người đền mạng. Tên súc sinh Tiết Thắng Lợi đó, anh ta muốn xong chuyện, cũng phải xem luật pháp có cho phép mấy người không.”

Rõ ràng Lục Ngọc rất xinh đẹp ngọt ngào, nhưng khi sầm mặt, khí tràng lại rất lớn: “Tôi khuyên mấy người cũng đừng ỷ thế chống chọi, nội quốc đang nhắm tới loại hành vi thôn bá này, đừng vì một cặn bã mà liên lụy tới bản thân.”

“Chuyện này là tại chị cả của cô, ai bảo cô ta không sinh được con trai.” Tiết Thắng Lợi cao giọng hét: “Hương hỏa nhà chúng tôi không thể đoạn.”

Lục Ngọc nói: “Nhà các người là có hoàng vị phải kế thừa sao, còn hương hỏa, hơn nữa sinh trai hay gái là chuyện của đàn ông.”

Dũng Tử ở bên cạnh nói: “Đoán chừng đây là bản thân anh ta không được, trách người khác!”

Người của Tiết Gia Thôn cũng giúp đỡ, một bà già gian giảo nói: “Đừng nói giống như Lục Bình không có trách nhiệm vậy, lúc đầu nếu không phải thấy nó cho sính lễ nhiều, có thể gả sao, bán con gái sao. Lúc này lại đòi lý với lẽ!” Lục Ngọc lạnh mặt nói: “Lời này là ai nói?”

Sau đó ánh mắt quét tới bà già gian giảo, nói: “Bây giờ cấm mua bán người. Các người nói những lời này chính là giữ tư tưởng cũ, chủ nghĩa phong kiến, mua người tới làm nha hoàn cho mấy người! Loại tư tưởng này cực kỳ hũ bại, là phần tử xấu. Trưởng thôn, loại người này báo lên sẽ như thế nào?”

Trưởng thôn Vương nói: “Ít nhất lao động cải tạo hai năm.”

Bà già đó lập tức biến sắc nói: “Tôi không có nói.”

Lục Ngọc nói: “Tôi nhớ kỹ bản mặt này rồi.”

Bà già đó sợ tới xanh mặt.

Người của Tiết Gia Thôn đều cảm thấy Lục Ngọc lợi hại, chỉ bằng mấy câu nói đã khiến người ta á khẩu.

Người xung quanh càng không dám nói chuyện, sợ giống như bà già đó. Bị người ta nhớ, tuy mấy năm nay đã thả lỏng hơn chút, nhưng mọi người đều chưa quên mấy năm trước, nếu là hình thái ý thức phạm tội sẽ có hậu quả thê thảm nhường nào.

Chú sáu Tiết nói: “Tới thôn chúng tao còn chưa tới lượt con nhỏ lừa đào mày nói chuyện.” Tùy thời liền muốn động thủ.

Trưởng thôn Vương giơ cánh tay lên, đây là thế tay gọi những người còn lại trên xe mau chóng xuống.

Những người ở trên xe đã sớm tức không thể nhịn, lúc này lần lượt xông xuống.

Thôn dân Tiết Gia Thôn vừa muốn động thủ, xa xa nghe thấy tiếng bước chân ầm ầm của một đám người, khiến đường đất bụi bay mịt mù!

Người do nhà họ Lục tìm hét to: “Con rùa, mày động thủ, tao bẻ cái tay mày xuống.”

“Súc sinh, uổng làm người.”

Mọi người xông xuống, trong thời gian ngắn đã tới bên cạnh trưởng thôn.

Thôn dân Tiết Gia Thôn đều kinh hồn lạc phách, tộc lão của thôn Đại Vũ nói: “Tiết lão lục, mày mau giao người.”

Chú sáu Tiết vừa nhìn, nói: “Thế thúc?”