Mỹ Nữ Băng Giá Phải Lòng Tôi

Chương 6: C6: Pháp luật không thể trói buộc giới quyền quý thì tôi không tuân theo



“Xin cậu hãy bình tĩnh một chút...”

Vương Chí Viễn nuốt nước bọt, đề nghị: “Hãy giao chuyện này cho tôi xử lý, được không?”

“Được”

Lý Phù Sinh tiện tay vứt Triệu Tử Thắng xuống đất, nghênh ngang bỏ đi.

Không hề lo sẽ có ai dám ngăn mình lại.

Vương Chí Viễn ra lệnh cho cấp dưới: “Gọi sở cảnh vệ, hốt hết những người này về.”

Nói xong, ông ta lập tức đuổi theo Lý Phù Sinh. “Quỷ Sa Tăng..."

“Còn chuyện gì nữa?”

Lý Phù Sinh dừng bước hỏi.

Vương Chí Viễn lấy bao thuốc lá ra, đưa cho anh một điếu: “Tôi muốn nói chuyện nghiêm chỉnh với cậu.”

“Được, ông muốn nói gì?” Lý Phù Sinh không từ chối.

Người ta đã khách sáo vậy rồi thì anh cũng phải nể mặt người ta một chút.

Vương Chí Viễn ngượng ngùng cười một tiếng: “Ở đây đông người, chúng ta kiếm chỗ nào đó yên tĩnh đi.”

Lý Phù Sinh gật đầu đồng ý, ngồi vào xe của ông ta.

Vương Chí Viễn vừa lái xe vừa nói: “Quỷ Sa Tăng, tôi vẫn phải nhắc nhở cậu một chút, nơi này là Trung Quốc, không phải nước ngoài, không phải chỗ cậu có thể làm loạn.”

“Thật sao?”

Lý Phù Sinh hỏi ngược lại.

Thực ra, sở dĩ vừa rồi anh ra tay ngay trước mặt Vương Chí Viễn chính là muốn thăm dò ranh giới cuối cùng của tổ chức thứ sáu với anh.


Hiện tại xem ra là hơi quan trọng hơn một chút so với dự đoán của anh.

“Cậu vô pháp vô thiên ở nước ngoài thế nào thì chúng tôi không can thiệp nhưng..."

“Bất kể là ai, chỉ cân đứng trên đất Trung Quốc thì đều phải tuân thủ luật pháp của Trung Quốc”

“Nếu có ai dám vi phạm luật lệ của chúng tôi, không cần biết là ai, chúng tôi đều sẽ nghiêm trị không tha.”

Vương Chí Viễn nói xong, nghiêng đầu nhìn Lý Phù Sinh một cái.

Ông ta nói vậy vừa là cảnh cáo vừa là tỏ rõ thái độ.

Lý Phù Sinh hút một hơi thuốc thật sâu, thản nhiên nói: “Tôi đã đi qua hơn trăm quốc gia lớn nhỏ, hễ là thứ pháp luật không thể trói buộc giới quyền quý thì tôi sẽ không tuân thủ.”

Mặc dù anh nói nhẹ nhàng nhưng thái độ khá cứng rắn.

Vương Chí Viễn lập tức cau mày nhăn nhó.

Hôm nay may mà ông ta có mặt ở hiện trường, nếu không chắc Triệu Tử Thắng sẽ không chỉ bị gấy hai chân thôi đâu.

Tuy nhiên, ông ta cũng không thể đảm bảo mình có thể giám sát nổi Lý Phù Sinh.

Dù sao đối phương cũng là đại đế Quỷ Sa Tăng. Nếu người ta muốn cắt đuôi bọn họ để lén lút đi làm chuyện khác thì chắc phải là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao.

“Có điều... Tính tôi không thích chủ động kiếm chuyện” Lý Phù Sinh bổ sung một câu.

Cũng coi như là gián tiếp nhượng bộ.

Ý của câu này rất rõ ràng, chỉ cần không ai chọc anh thì anh sẽ không gây sự.

Nhưng nếu ai mắt mù chọc tới anh thì... Dù có là ông trời tới đây cũng vô dụng.

Vương Chí Viễn thầm thở phào nhẹ nhõm, nói: “Nếu như có người tới kiếm chuyện với cậu, cậu có thể nói cho chúng tôi

biết, chúng tôi sẽ cho cậu một câu trả lời đủ làm cậu hài lòng.”


Lý Phù Sinh gật đầu, sau đó nói: “Nếu như không còn chuyện gì nữa thì cho tôi xuống xe ở đằng trước.”

Vương Chí Viễn nhìn anh một cái, nhiệt tình nói: “Cậu muốn đi đâu, tôi chở cậu đi.”

“Được thôi, ông thông thạo chỗ này hơn tôi, tôi muốn tìm chỗ ở, ông có đề cử chỗ nào không?” Lý Phù Sinh đáp.

“Chỗ ở à, để tôi nghĩ xem nào..."

Vương Chí Viễn lẩm bẩm.

Đột nhiên, trong đầu ông ta nảy ra một ý.

“Vừa hay, tôi có một đồng nghiệp đang có phòng trống muốn cho thuê, chất lượng phòng ở rất tuyệt vời, giá cả lại phải chăng.”

“Ha ha ha.” Lý Phù Sinh cười khô khốc.

Sao anh lại không biết là đối phương muốn cài nằm vùng bên cạnh anh chứ.

Nhưng anh không hề vạch trần mà còn giả ngốc hỏi: “Có chuyện tốt vậy à?”

Vương Chí Viễn giữ chặt vô lăng bằng một tay, tay kia vỗ ngực đảm bảo: “Chẳng lẽ tôi lại lừa cậu hay sao?”

Nói rồi, ông ta còn cố ý bổ sung thêm: “Chủ thuê nhà là một cô gái cực kỳ xinh xắn đấy!”

“Vậy à?”

Mắt Lý Phù Sinh sáng lên: “Vậy thì tôi phải đi xem thử thật rồi”

“Để tôi đưa cậu đi” Trong lòng Vương Chí Viễn khá kích động.

Xe quay đầu ở đoạn đẳng trước rồi chạy tới trụ sở của tổ chức thứ sáu.

“Cậu chờ một chút.”


Vương Chí Viễn nói xong, một mình xuống xe chạy vào trong tòa nhà, tới thằng chỗ Chu Hân Minh.

“Tiểu Chu, Tiểu Chu...” “Đội trưởng Vương.”

Chu Hân Minh thấy ông ta cực kỳ lo lắng thì tưởng đã xảy ra chuyện lớn gì rồi.

Nhưng không ngờ...

“Tiểu Chu, không phải hồi trước cô bảo cô ở một mình, nhà cửa quá quạnh quế nên muốn tìm người share nhà hay sao?”

“Tôi nói vậy bao giờ?” Chu Hân Minh lấy làm lạ.

Vương Chí Viễn cười khan một tiếng, nói: “Lần trước chúng tôi tới nhà cô ăn lẩu, chính cô bảo vậy mài”

“Có hả?” Chu Hân Minh không dám chắc.

Đúng là nhà cô ấy vẫn còn phòng trống nhưng cô ấy chưa từng có ý định chia sẻ nhà với ail

“Vừa khéo tôi có một người bạn muốn thuê nhà, nào, đưa chìa khóa nhà đây cho tôi.”

“Hả!” Chu Hân Minh ngơ ngác đưa chìa khóa cho ông ta.

Vương Chí Viễn nhận lấy chiếc chìa khoá, sau đó chạy vội ra ngoài.

Chu Hân Minh đứng sững người tại chỗ, dường như trên mặt có vẽ một dấu chấm hỏi rõ to.

Rất nhanh.

Vương Chí Viễn dẫn Lý Phù Sinh tới một khu nhà ở cao cấp.

Ở đây toàn là biệt thự. Sau khi xuống xe, Lý Phù Sinh chậc lưỡi cười một tiếng, nói: “Không ngờ nghề của các ông lại hái ra tiền như vậy, mua

được một ngôi nhà xịn như thế này.”

“Cậu nghĩ nhiều rồi, nhà này là do điều kiện gia đình của đồng nghiệp của tôi tốt nên mới mua được thôi.”

Vương Chí Viễn vừa nói vừa dẫn Lý Phù Sinh tới một ngôi biệt thự hai tầng.

Lý Phù Sinh vừa đi vào biệt thự, một mùi thơm lập tức ập vào mũi.

“Lại đây nào, cậu ở phòng này nhé.”


Vương Chí Viễn bố trí cho anh ở phòng ngủ chính dưới tầng một rồi nói: “Tám trăm tệ một tháng, bao luôn tiền điện nước.”

Lý Phù Sinh lập tức ngẩn người.

Mặc dù anh vẫn luôn sống ở nước ngoài nhưng cũng biết một chút về chỉ phí sinh hoạt ở trong nước.

Ở khu vực này, với điều kiện ngôi nhà thế này thì giá cả thông thường tối thiểu phải chín, mười ngàn một tháng.

Nhưng Lý Phù Sinh thừa hiểu, dù anh không trả tiền thì Vương Chí Viễn sẽ vẫn xin anh ở lại đây.

“Tôi giao chìa khóa cho cậu nhé, tiền thuê nhà thì cậu đợi đồng nghiệp của tôi về rồi đưa cho cô ấy!” Vương Chí Viễn đưa chìa khóa cho anh rồi đi về.

Thái độ của ông ta cứ như thể sợ Lý Phù Sinh từ chối vậy.

Ra khỏi biệt thự, Vương Chí Viễn thở phào nhẹ nhõm.

Ông ta tin chắc rằng, vua của thế giới ngầm Lý Phù Sinh đột nhiên tới Trung Quốc chắc chăn là có bí mật không ai biết.

Hiện tại đúng là một thời cơ tốt để điều tra!

Gài người của mình ngay bên cạnh Lý Phù Sinh thì dù anh có giỏi giấu giếm cỡ nào, kiểu gì rôi cũng sẽ có lúc sơ hởi

Vương Chí Viễn bấm like cho sự nhanh trí của bản thân. Cùng lúc đó.

Trong một phòng bệnh cao cấp của bệnh viện thành phố Vân Hải.

Triệu Thiên Nam sa sầm mặt nghe bác sĩ báo cáo bệnh tình của con trai.

“Chủ tịch Triệu, cậu Triệu đã qua cơn nguy kịch nhưng...” Bác sĩ nói đến đây không khỏi ngập ngừng. Triệu Thiên Nam cau mày hỏi: “Nhưng nhị gì?”

“Nhưng, nhưng... Có nguy cơ cả đời này cậu Triệu sẽ không thể đứng dậy được!”

Bác sĩ sợ hãi bổ sung.

Triệu Thiên Nam siết chặt nắm dấm, ra lệnh bằng giọng điệu không cho phép phản kháng: “Chữa khỏi cho tôi, tốn bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề, nhất định phải chữa khỏi cho con trai tôi!”

Bác sĩ cúi đầu, không trả lời.

Ông ta hiểu rõ hơn những người khác rằng, người ra tay với Triệu Tử Thắng không hề nương tay.

Cho dù có trình độ điều trị hàng đầu thế giới thì cũng không thể chữa khỏi được!