Mãnh Long Thiên Y

Chương 17: Hai người có phải là con người không



Xem ra lần này lão đầu nói thật, đã hai mươi lãm năm trôi qua, Diêm Vương vẫn không chịu buông tha cho anh.

Anh lập tức nghĩ đến lời dặn dò của sư phụ: nếu bị Diêm Vương đến đi nhất định phải giả điên, đồng thời phải lợi dụng quan hệ thông gia với ngũ đại gia tộc để cầm cựt

“Hai vị đại ca... không đúng...” Anh gãi gãi đầu, giả vờ hoang mang trước cảnh tượng trước mắt.

"Anh Ngưu, anh Mã? Như vậy cũng không đúng lắm... Hai người có phải là con người không?"

Ngưu Đầu Mã Diện sững sờ!

Anh ta không biết hai người họ sao? !

Ngưu Đầu tính tình nóng nảy, thấy anh như thế vẫn không chịu để yên.

"Không cần quan tâm anh ta có nhận ra hay không! Tranh thủ mang anh trở lại địa ngục đi, chúng là chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của mình là được rồi!"

Nói xong, hai người lại buông Quả Nhi ra, tiến đến bắt Lý Cảnh Thiên.

“Buông sư huynh của tôi ra!" Quả Nhi thấy chuyện không ổn nên cô không thèm quan tâm đ ến chiếc váy của mình nữa, nhanh chóng lật tay bản ra hai cây kim, hai cây một trái một phải lập tức lao nhanh về phía Ngưu Đầu Mã Diện!

Hai người họ vừa cảm nhận được lưồng gió bất ngờ thổi qua sau gáy liền vô thức đưa tay lên đỡ đòn, hai cây kim đó lập tức bị đánh bay sang một bên!

"Nha đầu thối! Còn dám đánh trả hả!"

Ngưu Đầu phẫn nộ lập tức thi triển đại chiêu chuẩn bị phản kích!

"Đừng manh động!" Mã Diện thấy vậy vội vàng ngăn cản Ngưu Đầu lại: "Đây là con gái của Thiên Y, chúng ta không thế động vào cô ta!"

Ngưu Đầu tức giận nhìn Quả Nhi!

"Đáng tiếc! Không ngờ cô gái lẳng lơ này lại là con gái của Thiên Y, nếu không phải vậy thì ta nhất định sẽ mang cô ta về âm phủ tra tấn!"

Lúc bọn họ quay lại bắt Lý Cảnh Thiên, anh đã trốn ra sau bài vị của Thiên Y.

Lý Cảnh Thiên cũng không ngờ sẽ có một ngày mình trở nên hèn nhát như vậy. Lão đầu đã ra đi từ lâu, vậy mà anh còn cần bài vị của ông ấy che chở.

Nhưng mà thật sự không còn cách nào nữa. Dù anh có thần thông quản đại đến mức nào thì vì nguyên dương vẫn chưa bị phá nên còn có rất nhiều công pháp. anh không thể thi triển ra.

Nếu không vì chuyện này thì hai tên Ngưu Đầu. Mã Diện này vẫn chưa đủ trình để đấu với anh đâu!

Bị bài vị của Thiên Y cản trở, hai người không dám tùy tiện ra tay.

"Lý Cảnh Thiên! Thiên Y chỉ có thể bảo vệ ngươi nhất thời, không thể bảo vệ ngươi cả đời! Nếu ngươi biết thức thời thì mau chóng trở về với bọn ta đi! Được: làm con rể của Diêm Vương là phúc báo mấy đời của ngươi đấy! Đừng nên rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt!"

Lý Cảnh Thiên vẫn núp sau bài vị.

"Nói dối! Sư phụ của ta đã nói, đi với các người sẽ không quay lại được nữa! Phúc báo kiểu này đem cho. các người, các người có nhận không?"

Mã Diện thấy nói chuyện không được liền nháy mắt với Ngưu Đầu, ra hiệu hai người sẽ chia ra hành động.

Quả Nhi chợt nghĩ ra một chuyện!

"Sư huynh của ta là con rể của chư hầu vương tộc! Sao ngươi dám chạm vào anh ấy!”

Ngưu Đầu cười khẩy nói: "Thiên Y dùng chiêu này đã giúp cậu ta kéo dài tuổi thọ thêm hai mươi lắm năm. Bây giờ hôn ước của ngũ đại gia tộc đã bị hủy giấy tờ hủy hôn cũng đang nãm trong tay bọn ta, ta còn sợ gì nữa?"

"Trái tim của Quả Nhi lập tức tầm xuống!

Chết tiệt

Ai bảo đốt bỏ hôn thư mới tính là hủy hôn làm gì, không ngờ làm vậy lại làm hôn thư của sư huynh rơi vào tay Diêm Vương!

"Lý Cảnh Thiên, mạng của cậu đã tận, đã đến lúc cậu nên chết rồi! Mau đi theo chúng tal"

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!