Ma Giáo Chi Chủ

Chương 39



Chu Nguyên Chương tự biết thời gian kiên trì không thể lâu dài, nếu sau khi hắn chết Chu Lệ lại kế vị, rất có khả năng sẽ gợi ra phiền toái không cần thiết. Cho nên Chu Nguyên Chương quyết định truyền ngôi cho Chu Lệ, thời điểm hắn may mắn còn sống, tận lực củng cố trụ ngôi vị hoàng đế của Chu Lệ.

Từ thời điểm Chu Nguyên Chương quyết định lập Chu Lệ làm thái tử, hắn liền âm thầm phân phó xuống, chuẩn bị công việc đăng cơ cho tứ nhi* nhà mình, còn không tính là vộ vàng. (con trai thứ tư)

Lục Quân Hi đối với cách làm việc thần tốc của Chu Nguyên Chương cộng một điểm, hiệu suất này quả thực đều có thể đánh đồng với tốc độ Tây Môn Xuy Tuyết được sinh ra.

Làm Thái phó của thái tử, Lục Quân Hi đương nhiên muốn đi vây xem Chu Lệ đăng cơ, nhân tiện bị vây xem.

Tân hoàng đăng cơ, trường hợp phi thường chính thức, cho nên Ngọc La Sát trên người dán nhãn "Tình nhân Lục giáo chủ" liền không có tư cách đi cùng. Hắn không nháo ra chuyện gì, ngược lại mang bộ dáng "có tri thức hiểu lễ nghĩa", nhìn phía sau lưng khóe mắt Lục Quân Hi thoáng giật, nhanh chóng xoay người đi. Hắn cảm giác nếu mình không nhanh chóng xuống dưới, tuyệt đối sẽ không nhịn được mà động thủ.

Ngọc La Sát nhìn thân ảnh Lục Quân Hi rời đi có chút vội vàng, trên mặt lộ ra tươi cười ý vị thâm trường.

Hắn đã quyết định chủ ý, có gì xảy ra thì hắn cũng sẽ không buông bỏ Lục Quân Hi. Nhiều năm ở chung như vậy, cho dù đôi khi có suy nghĩ khác biệt với Lục Quân Hi, nhưng trên cơ bản Ngọc La Sát nhìn thấu được tính cách của đối phương, rất quen thuộc đối phươn dưới tình huống nào sẽ mềm lòng.

Lục Quân Hi đối với hắn không phải vô tình, điểm này Ngọc La Sát thực xác định. Chỉ là giữa hắn và Lục Quân Hi bị cái gì đó ngăn cách, Ngọc La Sát còn không có đầu mối. Cho nên hắn việc hiện tại cần làm chính là tiếp tục khiến Lục Quân Hi quen với việc hắn tồn tại bên cạnh, cũng thường thường xoát độ tồn tại, gia tăng tình cảm. Một bên âm thầm điều tra xem Lục Quân Hi đang giấu hắn việc gì.

Thuận tiện..... Làm cho nhi tử bọn họ nhận thức rõ ràng, hiếu thuận phụ thân là một việc trọng yếu đến cỡ nào.

Đợi đến thời điểm Lục Quân Hi kết thúc hoạt động cả ngày vây xem và bị vây xem, trở lại Hợp Phương Trai, liền phát hiện Ngọc La Sát thay thế vị trí của bà vú, đang ôm tiểu anh nhi Tây Môn Xuy Tuyết trêu đùa.

Trong lòng Lục Quân Hi mềm nhũn, loại cảnh tượng này chọc thẳng vào tâm oa của hắn. Nam nhân lớn tuổi, luôn sẽ nghĩ có một gia đình êm ấm, vì thế thê tử cùng hài tử, là điểm vô cùng yếu đuối dưới đáy lòng của họ. Tuy rằng Lục Quân Hi vẫn luôn kiên định muốn quay về hiện đại, không có tính toán cưới vợ sinh con, thế nhưng bởi vì ngoài ý muốn, ở thế giới này hắn đã có một nhi tử, hơn nữa.....Cho dù không muốn thừa nhận, hắn cũng không thể xóa bỏ sự thật Ngọc La Sát là một phụ thân khác của nhi tử nhà mình.

Thê nhi.....Nhi tử đương nhiên là Tây Môn Xuy Tuyết, thế nhưng thê tử cái gì.... Loại xưng hô này cùng Ngọc La Sát liên hệ một chỗ với nhau, Lục Quân Hi liền cảm giác sau lưng một trận ác hàn.

Ngọc La Sát tươi cười sáng lạn ôm hài tử ra đón, ôn nhu nói: "Nhi tử của chúng ta thực ngoan."

......Mụ đản, càng ngày càng giống mụ mụ của hài tử hắn. Lục Quân Hi yên lặng quay đầu, hiển nhiên bị chính suy nghĩ của mình lôi không nhẹ. (Lôi ở đây có nghĩa là đánh)

Ngọc La Sát quan sát phản ứng của hắn, nhìn như cực kỳ thong thả, kì thực là nhanh chóng đi qua. Nhưng lần này hắn ôm Tây Môn Xuy Tuyết, bởi vậy tuyệt không lo Lục Quân Hi lại cho hắn một quyền.

"Quân Hi...."

Thanh âm ôn nhu đến tận xương, lại ẩn giấu một chút sủng nịnh không dễ nhận thấy được, điều này làm cho tiếng nói vốn đã hấp dẫn càng thêm mị lực mười phần.

Tâm trí thoáng do dự, Lục Quân Hi cảm thấy mặt có chút nóng lên. Hắn chưa từng phát hiện, chính mình là một thanh khống. Vì che giấu thất thố của bản thân, hắn tìm đề tài: "Ngươi là đến xem Tiểu Tuyết?"

"Đương nhiên không phải." Ngọc La Sát ôn nhu nhìn Lục Quân Hi, trong ánh mắt tình ý tựa hồ muốn tràn ra ngoài: "Quân Hi ở nơi nào, ta liền ở nơi đó, lại thế nào lại nói 'đến xem'?"

Lục Quân Hi vốn bị hắn nhìn cảm thấy không được tự nhiên, nhưng vừa nghe Ngọc La Sát nói xong, liền lập tức điểm không được tự nhiên này ném lên chín tầng mây rồi. Hắn thực hiếm thấy mà nhíu mày, hỏi ngược lại: "Ngươi xác định ta sẽ yên tâm giữ một người đã từng giết ta bên cạnh sao?"

"Ngươi sẽ không." tươi cười Ngọc La Sát nhiễm chua xót, lại vừa đúng lúc lộ ra thần sắc bình tĩnh: "Nhưng ngươi chưa từng trách ta."

Lục Quân HI cả kinh, mặt than thần công của hắn trải qua nhiều năm rèn luyện như vậy, đã đạt đỉnh cấp cucar cảnh giới, như thế nào còn có thể bị Ngọc La Sát nhìn thấu?

Ngọc La Sát dựa vào càng lúc càng gần, nếu không phải giữa hai người ngăn cách bởi một anh nhi, giờ phút này bọn họ dính vào nhau rồi đi.

"Ta đối với ngươi là thực lòng ái mộ, nói vậy Quân Hi là cảm giác được. Ta cũng nhìn ra được, Quân Hi đối với ta đều không phải vô tình." Ngọc La Sát hoãn thanh nói: "Chúng ta đã có tử tự, lại cùng dạng đang ở trong Ma Giáo, Ngươi và ta có thể nói là ông trời tác hợp cho. Quân Hi liệu có cái gì băn khoăn, không ngại nói ra, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp giải quyết?"

.......Ngươi không giải quyết được, thật sự.

Lục Quân HI thừa nhận, tại một khắc này, hắn không thể lại lừa mình dối người được nữa. Hắn quả thật động tâm với Ngọc La Sát, nhưng như thế thì sao? Hắn sẽ không vì Ngọc La Sát mà lưu lại thế giới này, khi không có hoàn thành nhiệm vụ hắn có lẽ sẽ suy xét một chút, thế nhưng hiện tại thưởng nhiệm vụ đều đã lấy đến tay, ai còn sẽ buông tha?

Nếu không làm được, liền dứt khoát không cần cho đối phương hy vọng, Lục Quân Hi là nghĩ như vậy.

Nhưng sự thật chứng minh, hắn nghĩ nhiều như vậy hoàn toàn là dư thừa, nhiều như vậy một chút hiệu quả cũng không có. Vô luận hắn có đả kích đối phương như thế nào, Ngọc La Sát đều giống như chịu ảnh hưởng chút nào, không chỉ không lùi bước, ngược lại còn việt tỏa việt dũng. Có đôi khi Lục Quân Hi có một loại ảo giác, hắn cảm giác thuộc tính của Ngọc La Sát là M, một ngày không đánh liền ngứa đa _(:3」∠ )_

.....Có vẻ chỉ thời điểm đối mặt với hắn, Ngọc La Sát mới đánh không hoàn thủ, mắng không hoàn khẩu. Nếu đổi là người khác, phỏng chừng đã sớm thi cốt rét lạnh.

Nghĩ như vậy, Lục Quân Hi bi ai phát hiện, chính mình hình như đang tìm ưu điểm của Ngọc La Sát.

Tiểu nhân trong lòng hất bàn vài lần, hắn bình tĩnh lại. Lý do hắn không thể nhận Ngọc La Sát đều có đủ, thế nhưng này không thể nói ra. Trước không nói Ngọc La Sát có tin hay không, chi nói hắn muốn về nhà, nói không chừng Ngọc La Sát sẽ nổi điên đi.

Vì thế vì hòa bình thế giới (......) cùng với khoảng thời gian yên bình trước khi mình về nhà, có lẽ còn có mặt khác càng thêm trọng yếu, lại bị hắn cố ý bỏ qua lý do, Lục Quân Hi lựa chọn tiếp tục trầm mặc.

Tư duy Ngọc La Sát lại thêm một lần thoát kênh, hắn thấy Lục Quân Hi không nói lời nào, còn tưởng rằng thái độ của đối phương mềm mỏng lại. Hắn kiềm chế tâm trangjvui sướng lại, tươi cười càng ôn nhu: "Nếu không có, chúng ta liền ở một chỗ đi."

Trong mắt Lục Quân Hi chợt lóe ra tia cảm xúc không rõ ràng, lại nhanh chóng nheo mắt lại, không để nam nhân trước mắt xem minh bạch.

Ngọc La Sát không để ý, thanh âm hắn tràn ngập dụ hoặc: "Chúng ta vốn không còn trẻ, lại có bao nhiêu cái mười năm để chúng ta tiêu hao dần? Không cần băn khoăn quá nhiều?"

Lục Quân Hi trong lòng vừa động, hắn bỗng nhiên nhìn chằm chằm ánh mắt của Ngọc La Sát, thực nghiêm túc hỏi: "Nếu vẫn không thể ở cùng nhau thì sao?"

Ngọc La Sát sửng sốt, tâm tình lập tức ngũ vị tạp trần pha tạp. Hắn vừa mừng như điên lại vừa cảm khái lại.... không nói gì, hắn thực sự không nghĩ tới người trong lòng vẫn không đáp ứng hắn lại là lý do này!

Hắn nhịn ý cười, ngữ khí cũng thực nghiêm túc trả lời: "Vô luận về sau có như thế nào, chúng ta cũng sẽ không hối hận." Đương nhiên sẽ không hối hận, chỉ cần Lục Quân Hi đáp ứng, như vậy một đời cũng đừng nghĩ tới việc bỏ chạy! Vô luận dùng phương pháp gì, cuối cùng sẽ đem hắn khóa tại bên người.

Lục Quân Hi cúi đầu trầm tư, hắn thế mà lại cảm thấy Ngọc La Sát nói đúng. Nghĩ đến chuyện sau này, Không thể vì tương lai vĩnh biệt mà ảnh hưởng đến sinh hoạt bây giờ.

Hôm nay có tửu hôm nay túy, có hoa kham chiết thẳng tu chiết.

Nếu Ngọc La Sát đã không để ý không thể ở chung lâu dài, như vậy hắn cũng không cần phải rối rắm làm gì. Nói không chừng đến thời điểm bảy năm chi dương gì đó, Ngọc La Sát sẽ cùng hắn hòa bình chia tay.

---Ngọc La Sát biết sẽ khóc tới chết, thật sự!

Lục Quân Hi nhất thời sáng sủa hẳn lên, hắn không khỏi đối với Ngọc La Sát lộ ra tươi cười, độ cong ở khóe miệng so với bình thường ngẫu nhiên thấy có cong hơn một chút: "Tốt."

"Đắc quân thử nặc, phu phục hà cầu?" mắt Ngọc La Sát sáng rực lên, hắn nhẹ nhàng hôn lên môi Lục Quân Hi.

Đúng lúc này, Tây Môn Xuy Tuyết vẫn nhu thuận được Ngọc La Sát ôm vào trong ngực đột nhiên lộn xộn lên, Lục Quân Hi lập tức liền ném Ngọc La Sát sang một bên, hai tay đem tiểu Xuy Tuyết ôm lấy, sau đó lực chú ý đều đặt trên người Tây Môn Xuy Tuyết.

Vừa thổ lộ thành công liền bị người trong lòng bỏ qua Ngọc La Sát đen mặt, hắn trừng Tây Môn Xuy Tuyết, thầm nghĩ nhi tử không phải là cố ý đi?

Hắn nghĩ nghĩ, quyết đoán kêu bà vú lại đây, kêu nàng ôm Tây Môn Xuy Tuyết đi uống sữa.

"Quân Hi." Ngọc La Sát chân thành đề nghị nói: "Không bằng chúng ta trở về phòng đi?"

Lục Quân Hi do dự thời gian không lâu, liền nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Ngọc La Sát chí đắc ý mãn, hắn nắm tay Lục Quân Hi, đang muốn đem người mang về phòng, liền nghe thấy âm thanh khóc lớn tiếng cảu nhi tử nhà mình.

Vì thế nháy mắt Lục Quân Hi buông tay Ngọc La Sát ra, đi xem nhi tử rốt cuộc là làm sao.

Nguyên nhân rất đơn giản, bên trong gian phòng cảu Lục Quân Hi không có thanh kiếm trong đó.

Bởi vì đã biết lý do Tây Môn Xuy Tuyết vừa ly khai liền khóc là do thanh trường kiếm, cho nên thời điểm mỗi lần đem tiểu anh nhi ôm ra ngoài thông khí đều sẽ mang theo thanh kiếm kia, bảo đảm tiểu Xuy Tuyết không khóc. Chỉ là hôm nay thời điểm Ngọc La Sát ôm nhi tử, không có lấy thanh kiếm đi cùng. Vừa rồi không biết vì sao Tây Môn Xuy Tuyết lại không khóc, thì ra là nghẹn đến bây giờ.

Ngọc La Sát nghiến răng nghiến lợi, hắn cảm giác nhi tử quá nhỏ thật không hiểu chuyện, xem ra phải hảo hảo giáo dục.

Phương pháp trấn an tiểu anh nhi Tây Môn Xuy Tuyết rất đơn giản, chỉ cần đưa cho thanh kiếm kia là tốt rồi. Vì thế Ngọc La Sát bằng tốc độ nhanh nhất phóng thanh kiếm tới trước mặt nhi tử nhà mình, sau đó lôi kéo người trong lòng đi gia tăng tình cảm.

Lục Quân Hi: "......." Mụ đản ngươi cùng con trai biệt nữu nháo cái gì?!

Sau khi xác định quan hệ, Ngọc La Sát quang minh chính đại chạy tới phòng Lục Quân Hi, đại buổi tối cũng không chuẩn bị đi.

Lục Quân Hi nhìn hắn một cái, suy xét một chút vẫn là không lên tiếng đuổi người.

Ánh nến minh minh diệt diệt, chiếu rọi biểu tình ái muội mà mông lung của Ngọc La Sát: "Quân Hi, ta muốn...."

........Liền biết ngươi suy nghĩ cái gì.

Lục Quân Hi hít sâu một hơi, đáp thật rõ ràng: "Hảo."

Dù sao tình nhân đều trải qua loại sự tình này, tuy rằng xem đến trường hợp của bọn họ vừa thổ lộ liền lên giường, tốc độ có chút nhanh. Hơn nữa nếu bọn họ ở chung nhiều năm như vậy, kỳ thật đã có thể tính là chạy marathon =_=.

Lại nói mặt ngoài thân phận của Ngọc La Sát là "Tiểu Ngọc", không phải là tình nhân của hắn sao? Cho nên cũng không tính là mau đúng không? Nam nhân nha, làm việc liền muốn thống khoái một chút, cằn nhà cằn nhằn giống cái gì nữa?

Nghe thấy như thế, trong ánh mắt Ngọc La Sát lộ ra sợ hãi xen lẫn vui mừng: "Quân Hi nói thật sao?"

"Ta sao phải lừa ngươi?" Lục Quân Hi hừ lạnh một tiếng: "Nếu Ngọc giáo chủ hối hận, vậy thì quên đi."

"Ta là sợ ngươi hối hận." Ngọc La Sát trực tiếp hôn lên môi hắn, nóng nảy và vội vàng.

Lục Quân Hi không có tránh né, tùy ý Ngọc La Sát hôn môi.

Hắn tựa hồ thật thích Ngọc La Sát, nhưng.....

Chỉ là thích một chút mà thôi, như thế nào so sánh được với cha mẹ người thân ở hiện đại? Lục Quân Hi hơi nhíu mày, chung quy là bản thân muốn trở về.

--Cho nên trước khi trở về, phóng túng một chút cũng không sao....Đi?

Nghĩ như vậy, Lục Quân Hi mang theo chút tâm tình phá bình phá suất, cũng chủ động đón nhận động tác của Ngọc La Sát, điều này dẫn đến động tác Ngọc La Sát càng thêm kịch liệt.