Long Vương Xuất Thế

Chương 3: C3: Tự trách



Căn nhà gỗ vốn chỉ có thể miễn cưỡng chắn gió che mưa cuối cùng cũng bị huỷ, hai người trung niên, một nam một nữ bị mấy người đàn ông cao to đè đầu, áp chặt xuống đất.

Tê Thiên ở phía đăng xa nhìn thấy cảnh này thì tròng mắt như muốn nứt ra, đầu trống rỗng, lửa giận ngút trời.

“Vương Dung, tao muốn mày phải chết!"

Tê Thiên hét to, xe còn chưa dừng lại, Tê Thiên đã trực tiếp mở cửa xe, nhảy ra ngoài, xông về phía ngôi nhà gỗ.

Cố Văn thấy vậy, không ngăn được nên bảo tài xế lái xe sang bên kia, sau đó vội bảo tài xế dừng xe, lao xuống, chạy vào căn nhà gỗ.

Vương Dung đang đứng trước cửa căn nhà gỗ lớn tiếng măng thì nghe thấy một tiếng hét to vang lên ở đăng sau.

“Vương Dung, tao gi ết chết mày!

Tê Thiên sải bước dài xông tới, tung một cước đá về phía Vương Dung.

Vương Dung biến sắc muốn trốn nhưng không kịp, trực. tiếp bị Tẻ Thiên đá bay xa vài mét.

Một cú đá này khiến cho Vương Dung cảm thấy bụng mình co giật từng trận, vùng bụng có cảm giác đau buốt như bị xé rách, cô ta muốn hét lên nhưng lại không phát ra bất kì âm thanh nào.

Mấy người đàn ông cao to ở bên trong thấy vậy thì lập tức xông tới đánh Tề Thiên.

Đối mặt với mấy người đàn ông cao to, Tê Thiên tung vài cước liên tiếp, đá bay những người đó ra ngoài, anh ra tay chẳng chút nương tình, đá trúng tay ai thì trực tiếp khiến cho cánh tay của người kia gãy ngay tại chỗ.

“Tâ Thiên!” Vương Dung ôm bụng bò dậy, trừng mắt nhìn chằm chằm Tê Thiên một cách khó tin. “Mày dám đánh tao! Mày biết bây giờ thân phận của tao là gì không?”


Cách đó không xa, Cố Văn cũng dẫn người xông đến, không chỉ có tài xế của Cố Văn mà còn có một đội xe bám theo sau nữa.

“Lên!”

Đường đường là đại gia giàu nhất Thiên Ngân, lúc này ông †a vô cùng khí thế, tay vung lên, lệnh cho cấp dưới hành động.

Mười mấy người lập tức nhào lên.

Vương Dung thấy vậy, mặt biến sắc: “Được lắm, Tề Thiên, không ngờ lại kiếm được lão già chống lưng! Chúng ta cứ chờ. mà xeml”

Vương Dung nói xong, mở cửa bước lên xe, đạp chân ga bỏ chạy.

Mấy tên cao to chạy không thoát, bị những người do Cố Văn dẫn đến tóm lấy, lôi sang bên cạnh tẩn cho một trận.

Tê Thiên mặc kệ đám người kia có hậu quả gì, anh nhanh chóng đi vào căn nhà gỗ.

Diện tích căn nhà gỗ khá bé, tổng cộng chỉ mười mấy mét vuông, bếp và giường liền kề với nhau.

Tê Thiên nhìn thấy bố mẹ của mình vẫn nãm trên mặt đất, khuôn mặt bầm tím, rõ ràng là mới bị đánh.

Khoảnh khắc nhìn thấy Tề Thiên, trong mắt vợ chồng già lại chẳng hề lộ ra chút ngạc nhiên nào, cũng không có sự vui mừng khi con trai ra tù, mà thay vào đó là một sự căng thẳng, lo lắng, thấp thỏm không yên!

Tê Thiên đã không còn là chàng thanh niên lỗ m ãng, cái gì cũng không hiểu ngày xưa, trong ba năm này, anh học được rất nhiều điều.

Tê Thiên chú ý thấy bên trong căn nhà gỗ rất lộn xộn, thậm chí còn có rất nhiều chai lọ được nhặt lại, chất thành một đống, hàng đêm bố mẹ đều ngủ cùng những thứ này sao! Cuối cùng cũng chỉ có hai bộ quần áo được xếp ngay ngắn đặt ở bên trong góc một cách sạch sẽ.


Thấy hai bộ quần áo này, Tê Thiên nhớ ra, đây chính là quần áo bố mẹ mặc mỗi khi đi thăm tù Bọn họ bày ra vẻ ngoài tốt nhất cho anh xem để anh không lo lắng.

Tê Thiên hiểu hết, lúc này bố mẹ có sắc mặt thấp thỏm không yên là vì sợ anh nhìn thấy bộ dạng khốn khổ của họ.

Tất cả đều do anh mới khiến cho cuộc sống vốn dĩ bình yên của bố mẹ biến thành như vậy!

Trong lòng Tề Thiên ngập tràn hối hận, tự trách.

Tê Thiên khụy hai chân xuống, “bùm” một tiếng quỳ trên mặt đất, khấu đầu không ngừng, âm thanh vang vọng.

“Bố! Mẹ!”

Tê Thiên không ngừng dập đầu, anh không xin lỗi, anh không biết mình phải thốt ra câu xin lỗi thế nào nữa! Tất cả đều do anh, nhưng bố mẹ trước giờ chưa từng nói gì cả, họ chưa từng để anh phải lo lắng cho mình!

Ba năm trôi qua, đầu tóc bố mẹ đã biến thành màu hoa râm, gương mặt già đi rất nhiều.

Cố Văn trông coi ở ngoài cửa, biết điều không tiến vào bên trong.

Trong phòng, vợ chồng Tê Đông Thịnh nhìn thấy con trai như thế lại không đành lòng.

“Tiểu Thiên, mau đứng lên! Con quay về rồi, đó là chuyện tốt mà, sao phải làm vậy!”

Mẹ anh - Văn Tố Hoa cố nén cơn đau, lộ ra nụ cười, bước. lên phía trước đỡ Tê Thiên đứng dậy.


Tê Đông Thịnh cũng đứng lên: “Được rồi, quay về là tốt rồi, quay về là tốt rồi! Mau lại đây ngồi!”

Tê Thiên nhìn nụ cười trên gương mặt già nua của bố mà lòng đau như cắt.

“Vẫn chưa ăn cơm đúng không, để bố bảo mẹ con đi nấu cho con bát mì, ăn tạm đợi cơm ha!”

Văn Tố Hoa vội vàng đi ra ngoài cửa, nhặt nhạnh nồi niêu mới bị vứt ra bên ngoài.

“Bố mẹ!” Tề Thiên nhanh chóng ngăn lại. “Trong ba năm này, bố mẹ chịu khổ rồi! Con xin lỗi, thực sự rất xin lỗi bố mẹ! Đều tại con, nếu như không phải tại con, hai người cũng sẽ không...”

Các bạn vào google gõ truyenazz.vn để vào đọc truyện nhé

Nước mắt đàn ông không dễ dàng chảy, chỉ là chưa tới lúc đau lòng mà thôi.

Nước mắt lăn xuống từ trong hốc mắt của Tê Thiên.

“Được rồi, không có việc gì” Tê Đông Thịnh vỗ cánh tay của Tề Thiên: “Tên nhóc này trưởng thành rồi, con người ai cũng sẽ đến lúc trưởng thành, chúng ta là bố mẹ của con, xảy ra chuyện, chúng ta không gánh vác thì ai gánh vác cho con chứ?”

Tê Thiên lau nước mắt: “Bố mẹ, hai người yên tâm! Chuyện của Vương Dung, con không để con ả yên đâu! Ba năm này con học được rất nhiều thứ, sau này sẽ không để hai người phải chịu khổ nữa!”

Văn Tố Hoa cười dịu dàng: “Thăng bé ngốc này, con nói gì vậy chứ, bố mẹ không sợ gì cả, chỉ là mẹ không thích cô gái Vương Dung kia, sau này đừng qua lại nữa, nếu đã ra ngoài thì phải sống cho tốt, tất cả đều đã qua rồi.”

Nghe thấy lời nói từ tốn dịu dàng của mẹ, Tê Thiên không nhịn được mà lại rơi nước mắt.

“Con giới thiệu với bố mẹ, đây là chú Cố - Cố Văn, là bạn của một vị bề trên con quen trong tù, sau này con sẽ đi làm ở công ty của chú Cố, chuyện công việc của con thì hai người không cần lo lắng, con được phân nhà cho nhân viên nữa.”

Vợ chồng Tề Đông Thịnh nghe vậy, lập tức trợn mắt thật to, tuy biểu cảm thả lỏng nhưng họ biết rõ, người mới ra tù như Tề Thiên tìm việc không dễ chút nào.

Nhưng bây giờ, anh chẳng những tìm được công việc, còn được phân nhà cho nhân viên?


Cố Văn có thể ngồi lên vị trí người giàu nhất Thiên Ngân, trình độ đối nhân xử thế đã thuộc hàng lão luyện, vừa nghe Tê "Thiên nói vậy, ông ta lập tức mở lời: “Tề đại ca, chị dâu, Tiểu Tê nói không sai. Chuyện của thăng bé này, tôi cũng nghe nói rồi, lỗi không phải do cậu ấy, tên nhóc này cũng có tình có nghĩa, tôi rất thích, sau này cho thăng bé đi theo tôi, hai người có thể yên tâm, đây là danh thiếp của tôi.”

Cố Văn đưa danh thiếp cho họ.

Tê Đông Thịnh vừa nhìn thì thấy mấy chữ: Tập đoàn Văn Tôn! Đây là tập đoàn có tiếng ở Thiên Ngân, phúc lợi thật sự rất tốt.

Vợ chồng Tề Đông Thịnh lập tức yên tâm.

“Cảm ơn sếp Cố đã quan tâm, Tiểu Thiên nhà chúng tôi không tệ đâu, chân tay cũng nhanh nhẹn...

Hai vợ chồng bắt đầu khen lấy khen để Tề Thiên, với độ thành thục trong việc đối nhân xử thế, Cố Văn nhanh chóng làm thân được với bố mẹ Tê Thiên, không khí cũng ôn hoà hơn nhiều.

Cố Văn âm thầm điều một chiếc xe bình thường của công. ty đến đây, lại cho người sắp xếp nhà ở cho gia đình Tề Thiên.

Nhà thì vốn dĩ Cố Văn đã chuẩn bị trước, là một căn biệt thự, nhưng lúc nãy ông ta cũng nghe được những lời Tả Thiên nói, vì vậy đã cho người sắp xếp thêm một căn chung cư hai phòng ngủ.

Sau khi đưa gia đình Tê Thiên đến nhà mới, Cố Văn tìm lí do rời đi trước, để cho họ có thời gian đoàn viên.

Vợ chồng Tê Đông Thịnh sống ở khu ổ chuột ba năm, giờ dời đến căn nhà được trang trí đẹp đế có hai phòng như vậy, họ

đều thấy không quen.

Nhưng Tề Thiên nhìn thấy rõ ràng, lúc mẹ dùng vòi nước, trên mặt đều là sự vui vẻ.

Trong khu ổ chuột, dùng nước cũng là một vấn đề.

Nụ cười trên mặt Văn Tố Hoa khiến lòng Tê Thiên càng thêm chua xót.

“Bố mẹ, hai người nghỉ ngơi đi ạ, con đặt một chút thức ăn, tí nữa người ta giao tới, con còn phải đến công ty của chú Cố làm thủ tục nhận việc, con sẽ quay về trước bữa tối.”