“Cô nương có biết một vạn lượng có thể làm gì không? Đủ làm của hồi môn cho họ gả đi tám đến mười lần đấy.” Sau đó khi Thẩm Khước lặng lẽ đi hỏi Ngư Đồng có thể đem sáu tiểu thiếp kia trở về hay không, Ngư Đồng đã nói với nàng như vậy.
Thẩm Khước ngây ngốc đứng đó suy nghĩ nửa ngày, sau cùng đành phải chạy đến phòng bếp nấu một bàn món ăn cho Thích Giác. Trên bàn ăn nàng tựa như lấy lòng mà liều mạng gắp thức ăn cho chàng.
Nàng đã suy nghĩ cẩn thận, tiên sinh vì cứu nàng mới bị người ngoài nói ra nói vào, vậy nàng phải đối với tiên sinh càng tốt mới được!
Sáng sớm, Thẩm Khước đang ngủ ngon lành thì bị Thích Giác lay dậy, lại được chàng ôm vào trong lòng mơ mơ màng màng dùng bữa sáng.
Hôm nay là ngày thành hôn thứ ba, cũng là ngày về thăm phụ mẫu.
Thẩm Khước vực dậy tinh thần, nhưng khi ngồi trong xe ngựa như cũ vẫn mơ màng sắp ngủ. Thích Giác hết cách, đành phải ôm nàng vào trong lòng, lấy tay làm gối, cho nàng ngủ thêm một lát.
Thẩm Khước tỏ vẻ cũng thực bất đắc dĩ, lúc trước khi ở Thẩm gia nàng mỗi ngày đều dậy rất sớm. Nhưng hễ ở Trầm Tiêu phủ thì ngủ rất ngon lành. Hoặc có thể nói, khi có Thích Giác ở bên cạnh nàng, nàng có thể an tâm mà ngủ.
Đợi Thẩm Khước tỉnh dậy, nhìn ra bên ngoài cửa sổ thì thấy xe ngựa đã đến Hy Đường phố.
“Giấc ngủ này của con dậy thật đúng lúc!” Thẩm Khước nhìn Thích Giác cười rộ lên.
“Ừ, thật đúng lúc.” Thích Giác bất động thanh sắc hoạt động cánh tay đang có chút tê dại.
“Tiên sinh, lát nữa vào Thẩm gia phải nói cái gì làm cái gì a? Ừm, có phải vẫn sẽ gặp Thẩm Phi, Thẩm Lưu?” Thẩm Khước vươn tay bắt lấy cánh tay đang tê dại kia của Thích Giác, có chút lo lắng hỏi. Nhìn bộ dáng của Thẩm Khước, làm gì có chút vui sướng của tân nương lần đầu quay về nhà mẹ đẻ, ngược lại giống như đi làm chuyện khiến nàng không thích hơn.
Cánh tay đang tê dại của Thích Giác bị nàng nắm lấy, khó chịu muốn đòi mạng. Thích Giác cố gắng nhẫn nhịn xúc động muốn đẩy nàng ra, an ủi nói: “Chỉ là quay về ăn bữa cơm, ăn xong rồi chúng ta sẽ về nhà.”
Về nhà?
Từ này thật dễ nghe.
“Được!” Mặt mày Thẩm Khước cong cong, ngọt ngào cười rộ lên.
Nhìn thấy Thẩm Khước vui đến cười rộ lên, khoé miệng của Thích Giác cũng không tự chủ mà xuất hiện ý cười, ngay cả cảm giác tê dại ở cánh tay cũng như tan biến đi.
“Lúc ta đến nhìn thấy xe ngựa của muội đã sớm đến rồi, bây giờ ta đã vào nhà được một hồi, sao giờ muội mới đến?” Thẩm Lưu hỏi.
Thẩm Khước vậy mới biết mình ở trên xe ngựa ngủ một hồi lâu như vậy, là Thích Giác không gọi nàng dậy. Thẩm Khước thè lưỡi, có chút ngượng ngùng nói: “Thức dậy quá sớm nên nằm trên xe ngựa ngủ một lát.”
Thẩm Lưu có chút kì quái nhìn nàng.
Thẩm Phi yên tĩnh ngồi ở một bên, không nói chuyện. Trên mặt nàng là lớp son phấn rất dày, che đi sắc mặt chân thực.
Hà thị vào lúc các nàng vừa trở về hỏi thăm hai câu, liền yên lặng ngồi ở trên không biết nói gì nữa.
Vài di nương đều ngồi ở trong góc, nhìn thấy bầu không khí có chút không đúng, cũng không hỏi han ai, chỉ ngồi im lặng không nói năng gì. Thẩm Vi và Thẩm Ninh ngồi cách xa hơn một chút, hai người im lặng chơi buộc dây.
Tô ma ma vội vàng nháy mắt ra hiệu, sai hạ nhân bưng lên một ít hoa quả tươi.
“Phu nhân?” Tô ma ma lặng lẽ kéo góc áo của Hà thị.
Hà thị từ trong suy nghĩ phản ứng lại, ánh mắt của bà rơi vào trên người ba cô nương vừa mới xuất giá. Thẩm Phi yên tĩnh ngồi ở đó, Hà thị cách khá xa nên vốn không biết nàng bôi son phấn rất dày, chỉ cảm thấy khí sắc của nàng vẫn không tồi. Nhưng biểu tình trên mặt lại không ra làm sao. Hà thị biết thứ nữ sống dưới danh nghĩa của mình này rất kiêu ngạo, lúc này bộ dáng lại gắt gao mím môi, nhất định là ở nhà phu quân chịu uỷ khuất cực kỳ lớn.
Ánh mắt của Hà thị lại rơi xuống trên người Thẩm Lưu, đứa trẻ này qua vài ngày nữa mới tròn mười lăm tuổi, lúc này nhìn vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi bộ dáng trẻ con, giữa mặt mày là một cỗ anh khí. Đây một chút cũng không giống Thẩm Nhân, ngược lại có chút giống Thẩm lão gia đã sớm qua đời.
Cuối cùng, ánh mắt của Hà thị rơi xuống trên người Thẩm Khước. Lông mày của bà liền nhíu lại.
Theo lý mà nói, ngày nữ nhi xuất giá tóc sẽ được búi lên, chính là phải búi như vậy cả đời, không thể nào trang điểm quay trở về lúc còn là nữ nhi. Nhưng Thẩm Khước vẫn trang điểm thành bộ dáng của một tiểu cô nương hồn nhiên ngây thơ.
Trên mặt Hà thị miễn cưỡng nặn ra nụ cười, giả vờ bộ dáng của một hiền mẫu lần lượt hỏi thăm ba nữ nhi ở nhà phu quân như thế nào, lại dặn đi dặn lại một đống đạo làm thê.
Ba nữ nhi ngoan ngoãn lắng nghe, nhìn vào giống như dáng vẻ hiền mẫu nữ hiếu. Chỉ là đoạn thời gian này có chút gian nan, thập phần dài đằng đẵng.
Bạch di nương đứng dậy, nhỏ giọng nói: “Phu nhân, vài món nữ trang thần thiếp chuẩn bị cho A Phi đã quên đưa cho nàng, thần thiếp muốn….”
“Đi đi.” Hà thị vẫy vẫy tay, cho hai mẹ con lui xuống.
Thẩm Lưu cũng đứng lên, nói: “Trước khi sắp xuất giá, gốc cây thược dược trong phòng khách kia sắp nở hoa, cũng không biết bây giờ đã nở hay chưa. Nữ nhi muốn qua đó xem xem.”
Hà thị gật gật đầu, nói: “Đi đi, nếu như thích, đợi đến lúc quay về thì bưng theo.”
“Tạ mẫu thân.” Thẩm Lưu cong đầu gối, nàng lại nhìn Thẩm Khước, nói với nàng: “Tam muội, muội có muốn đi cùng ta không? Ta vừa khéo còn có vài lời muốn nói với muội.”
“Được nha!” Thẩm Khước đứng dậy níu lấy tay của Thẩm Lưu, nàng biết đây là Thẩm Lưu cố ý kéo nàng đi cùng.
Thẩm Lưu quả thật kéo Thẩm Khước đến trong phòng khách, thần bí hề hề hỏi: “Ta có chuyện muốn hỏi muội, muội nhất định phải nói thật.”
“Chuyện gì vậy?” Thẩm Khước hỏi.
Thẩm Lưu nghiêm mặt hỏi: “Muội và muội phu có viên phòng không?”
Thẩm Khước chớp chớp mắt, hỏi: “Viên phòng là cái gì?”
Thẩm Lưu thở ra một hơi rõ ràng, nàng nói: “Ta nói muội nghe, gả đi rồi thì không được dựa vào nhà mẹ đẻ nữa, mọi việc đều dựa vào bản thân mình. Lúc nên từ chối thì phải từ chối, bảo vệ tốt chính mình.”
Nàng nghĩ nghĩ, hình như cho dù Thẩm Khước không gả đi cũng là dáng vẻ không cần dựa vào Thẩm gia….
Thẩm Khước gật đầu, nhu nhu nói: “Muội biết rồi, cảm tạ nhị tỷ tỷ.”
Thẩm Lưu tuỳ ý gật đầu, nàng quay đầu nhìn hoa thược dược màu đỏ nhạt đang nở cực kỳ rực rỡ, tiện tay ngắt xuống một cánh hoa. Nàng trước giờ không thích thú vui bình thường của nữ nhi, đối với những hoa hoa cỏ cỏ này cũng không có hứng thú. Nàng lại quay đầu nói với Thẩm Khước: "Dù gì cũng gả đi rồi, có một số chuyện sớm muộn gì cũng phải đối mặt. Đến lúc đó…..đừng sợ, cứ nghe muội phu là được.”
Lúc nói đến đây trên mặt Thẩm Lưu mang theo một tia ửng hồng không dễ phát giác. Nói xong lời này nàng liền hối hận, nàng cảm thấy bản thân nhất định là rảnh rỗi không có việc gì làm. Mới cho rằng sẽ không có ai nhắc nhở muội muội xuất giá quá sớm này.
Thật ra bản thân nàng cũng chưa viên phòng với Mộ Dung Dịch, tiểu tử kia vậy mà ghét bỏ nàng còn nhỏ, nghĩ tới mà tức!
“Được được được, đều nghe nhị tỷ.” Thẩm Khước nhìn chậu hoa thược dược đỏ hồng kia bị xé đến loạn thất bát tao mà đau lòng một trận.
Thẩm Lưu liền thu tay lại, không kiên nhẫn nói: “Chỉ là một chậu thược dược bỏ đi mà thôi, muội thích thì ôm về đi!”
Thẩm Khước than một tiếng nhìn chậu thược dược đáng thương kia, trong lòng nghĩ Thẩm Lưu vậy mà nhận ra chậu hoa này là hoa thược dược cũng thật sự không dễ dàng.
Mắt thấy sắp đến thời gian dùng bữa, Thẩm Khước và Thẩm Lưu liền cùng nhau quay về.
Xuyên qua nguyệt môn màu xám trắng leo đầy hoa tử đằng, chính là một hành lang dài được hoa cỏ vây quanh, thỉnh thoảng có vài bông hoa kiều diễm từ hai bên vươn mình tiến vào, khiến cả hành lang dài ngập tràn trong mùi hương hoa cỏ.
Bước đi trên hành lang dài ngập tràn màu sắc của rừng hoa, Thẩm Khước đột nhiên nhớ lại cảnh tưởng lần đầu tiên quay về nhà.
Thật ra có rất nhiều chuyện nàng đã không còn nhớ rõ, nhưng vẫn nhớ như in cảm giác thấp thỏm vào cái ngày đi trên hành lang leo đầy hoa đằng ấy. Bởi vì nàng lo lắng thuốc mỡ bôi trên người sẽ làm ngạt người khác nên trong suốt bảy năm lần đầu tiên nàng không bôi thuốc. Nàng lại lo lắng vết sẹo trên mu bàn tay sẽ xấu xí doạ người, cố ý chọn loại y phục có tay áo rất dài, cẩn thận che lấp mu bàn tay, chỉ lộ ra đầu ngón tay mà thôi.
Vậy mà, ngay cả mặt của mẫu thân nàng cũng không gặp được.
Thẩm Khước hung hăng hít mũi, đem hương hoa ngập tràn quanh thân hít vào trong cơ thể. Cô đơn trên người dần dần tan biến, nàng khẽ ưỡn ngực, trên mặt dần xuất hiện nụ cười.
Không có quan hệ, ở đây đã không còn là nhà của nàng. Lát nữa, nàng có thể cùng tiên sinh về nhà rồi.
“Ôi, hai vị cô nương cũng ở đây sao.”
Lúc Thẩm Khước và Thẩm Lưu đi ra khỏi hành lang dài vừa khéo nhìn thấy Bạch di nương và Thẩm Phi. Đôi mắt của Thẩm Phi đỏ au, bộ dáng như mới khóc xong. Sắc mặt của Bạch di nương cũng không được tốt lắm.
“Bạch di nương.” Thẩm Khước và Thẩm Lưu đơn giản hỏi thăm một tiếng.
Bốn người cùng nhau đi về phía tiền sảnh, Bạch di nương đột nhiên nhìn Thẩm Khước, mở miệng nói: “Bây giờ con và Thẩm Hưu đều bình bình an an thật không tồi.”
Thẩm Khước không biết nên tiếp lời thế nào, đành cười nhạt một cái.
Bạch di nương sâu kín nói: “Thật ra lúc con vừa mới ra đời rất khoẻ mạnh, nhưng thân thể ca ca con lại không được tốt lắm. Bất luận là nói chuyện hay bước đi đều muộn hơn con, hơn nữa còn thường xuyên bị cảm lạnh.”
Thẩm Khước suy nghĩ cẩn thận một chút, vốn không có ấn tượng gì quá lớn.
“Khi đó có một cách nói, nói là hài tử song sinh sẽ chia đều số mệnh. Mà số mệnh của con hiển nhiên lớn hơn Thẩm Hưu một chút, đoạt lấy cơ hội sống của Thẩm Hưu.” Bạch di nương khẽ cong khoé miệng, “Khi đó, thậm chí có vài bà tử không hiểu chuyện nói nếu như con xảy ra chuyện gì mà chết, ca ca của con sẽ bình bình an an mà lớn lên.”
Bạch di nương nói xong, liền chăm chú nhìn biểu tình của Thẩm Khước.
Biểu tình trên mặt nàng vốn không có biến hoá gì, nàng bình tĩnh đi về phía trước, giống như đang nghe câu chuyện của người khác.
Bạch di nương có chút không xác định được Thẩm Khước là thật sự không hiểu hay là giả vờ không để ý. Bà lại chậm rãi nói: “A Khước, con còn nhớ trận hoả hoạn kia không?”
Đôi mắt của Bạch di nương nhìn chằm chằm vào biểu tình của Thẩm Khước, cẩn thận nói: “Lúc con được cứu ra đã bị thiêu đến không nhìn ra dáng vẻ gì, lúc ấy có bà tử tâm tư ác độc khuyên mẫu thân con không nên chữa trị cho con. Nói cái gì….dù sao cũng là một cô nương đã bị thiêu hỏng, sau này e là không thể xuất giá được nữa, cho dù có thể xuất giá, hôn sự cũng sẽ bị ảnh hưởng, có lẽ nếu như để con trực tiếp chết đi. Không chỉ tốt cho tương lai sau này của con, mà còn tốt cho ca ca của con nữa.”
Khoé miệng của Thẩm Khước như cũ vẫn treo ý cười nhợt nhạt, giống như những lời này vốn không thể gây ra sóng gió gì trong lòng nàng.
Mặc dù thời gian Thẩm Khước quay trở về cũng không lâu, nhưng Bạch di nương cảm thấy đây là một đứa nhỏ rất thông suốt, những lời mình đã nói nàng nhất định nghe hiểu. Có vài lời không nên nói thẳng, vốn không thể nhiều lời, cũng giống như câu nói “bà tử tâm tư ác độc” mà Bạch di nương đã nói.
Những lời này bị truyền ra ngoài cùng lắm rơi xuống tội danh vạ miệng, nhưng nếu như có thêm một câu “bà tử tâm tư ác độc” như vậy, nói không chừng chính là tội danh bôi nhọ chính phòng.
“Cuối cùng đã đến rồi.” Thẩm Lưu có chút không kiên nhẫn nói, hiển nhiên là có chút khó chịu đối với những lời Bạch di nương đã nói.
Bạch di nương cười cười, cũng không nói gì nữa. Những lời này bà vốn không kiêng kị Thẩm Lưu, dựa vào tính tình thẳng thắn kia của nàng, nếu như trực tiếp truyền ra ngoài mới là chuyện không thể. Lúc gần đến nơi, bà dừng cước bộ nhìn theo ba cô nương đi xa, chậm rãi thở ra một hơi.
Trong tiền sảnh, ngọ thiện đã được dọn ra sẵn.
Thẩm Nhân và Hà thị ngồi ở trên cùng, ngồi ở phía dưới là ba cặp đôi mới cưới. Ngoài ra ngồi xung quanh là vài hài tử còn lại của Thẩm gia. Còn Bạch di nương là thiếp thất nên vốn không đến.
Thẩm Khước có chút tò mò quét mắt qua nhìn phu quân của Thẩm Lưu-Mộ Dung Dịch, nhìn thành thật mà cường tráng, nhưng thật ra lại có chút giống với tính tình của Thẩm Lưu. Thẩm Lưu ngồi ở bên cạnh hắn, thỉnh thoảng nghiêng đầu trừng hắn một cái, tổng thể nhìn rất thú vị.
Thẩm Khước lại khẽ quét mắt nhìn Lưu Nguyên Chí, Lưu Nguyên Chí trong ấn tượng thực sự là một tên gia hoả thô bỉ khiến người khác chán ghét. Nhưng hôm nay lại nghiêm trang ngồi đó, ngay cả phần tà khí trên mặt đều thu liễm đi không ít. Hắn thậm chí còn thân thiết gắp đồ ăn cho Thẩm Phi! Có điều biểu tình trên mặt Thẩm Phi luôn lãnh đạm, như không nhìn thấy sự săn sóc của Lưu Nguyên Chí.
Thẩm Khước chỉ tuỳ ý nhìn qua rồi thu tầm mắt lại, sau đó nhìn Thích Giác ở bên cạnh.
Vẫn là tiên sinh của nàng tốt nhất!
Thích Giác lặng lẽ không tiếng động đem dĩa hoa lộ tô đẩy đến trước mặt Thẩm Khước. Thẩm Khước lập tức cười rộ lên, múc một thìa to hoa lộ tô cho vào miệng. Nàng lại nhớ đến Thích Giác đã nói qua tạm thời không được nói ra chuyện mắt của người đã có thể nhìn rõ. Nàng liền gắp vài đạo món ăn thanh đạm mà ngày thường Thích Giác thích ăn, đặt vào trong chén của chàng.
Nhìn một màn này, Thẩm Khước và Thích Giác lại là cặp đôi ân ái nhất trong ba cặp mới cưới. Chỉ là….tuổi của Thẩm Khước, và những tin đồn kia của Thích Giác….
Chỉ có hôn sự của Thẩm Lưu và Mộ Dung Dịch cũng được xem như bình thường, Thẩm Nhân cũng chỉ chọn Mộ Dung Dịch nói vài lời.
Lúc ăn và ngủ không nói chuyện, trên bàn ăn vốn dĩ không nên nói quá nhiều lời. Vì vậy bữa cơm này ăn trong yên lặng. Thẩm Khước cảm thấy so với buổi sáng, buổi trưa đã trôi qua nhanh hơn rất nhiều, đại khái là vì lúc sáng chỉ có một mình nàng, bây giờ thì có thêm Thích Giác ở bên cạnh.
Dùng xong ngọ thiện, lại rảnh rỗi trò chuyện một hồi, đã đến giờ bọn họ phải trở về. Người Thẩm gia đích thân tiễn họ đến cửa lớn, ngay cả Bạch di nương lúc ngọ thiện không đến cũng đứng ở cửa nhìn Thẩm Phi.
Mộ Dung Dịch nhảy lên xe ngựa mới nhớ ra Thẩm Lưu vẫn còn ở phía dưới, hắn gãi gãi đầu nhảy xuống, đến đỡ Thẩm Lưu.Thẩm Lưu đẩy tay của hắn ra, tự mình lên xe ngựa. Mộ Dung Dịch nhún nhún vai, cũng nhảy lên xe ngựa theo.
Còn Lưu Nguyên Chí, từ lúc bước ra khỏi cửa lớn của Thẩm gia vẫn luôn đỡ Thẩm Phi, quả thực là săn sóc tỉ mỉ. Lúc đỡ Thẩm Phi lên xe ngựa ôn nhu đến không nói thành lời.
Một màn này không chỉ Thẩm Khước, mà cả Thẩm gia đều thập phần kinh ngạc.
Thẩm Khước nghiêng đầu, níu lấy cánh tay của Thích Giác, hồn nhiên nói: “Tiên sinh, con đỡ người.”
“Được.” Thích Giác cười khẽ, tiếp tục giả vờ là một người mù.
Trên xe ngựa quay trở về, Thẩm Khước vừa muốn đem những lời hôm nay Bạch di nương nói với nàng kể cho Thích Giác nghe, liền nhìn thấy sắc mặt của Thích Giác tựa hồ lạnh xuống trong nháy mắt.
“Tiên sinh?” Thẩm Khước kéo góc áo của Thích Giác.
Gần như trong nháy mắt, Thích Giác đem Thẩm Khước ở bên cạnh ôm vào trong lòng, đè đầu của nàng áp vào trong ngực mình, sau đó cả hai đồng thời cong người xuống.
“Hưu ”
Một mũi tên bắn trúng xe ngựa, mạnh mẽ xuyên vào mặt sau của vách xe, thân tên không ngừng lắc lư.
Giây lát sau, Thẩm Khước nghe thấy con ngựa vì kinh sợ mà phát ra tiếng hí dài. Nàng chỉ cảm thấy xe ngựa lắc lư một trận dữ dội, giống như lúc nào cũng có thể ném nàng ra ngoài.
Nàng cơ hồ theo bản năng mà nắm chặt lấy vạt áo trước ngực Thích Giác.
“Tiên sinh, đi mau!” Ngư Đồng đang đánh xe ngựa ở bên ngoài nói.
Thẩm Khước nghe thấy trong thanh âm của Ngư Đồng hiếm khi mang theo tia hoảng hốt.
“Đừng sợ.” Thích Giác nhẹ nhàng vỗ vào lưng Thẩm Khước, mang theo nàng bay ra khỏi xe ngựa, dừng ở trên lưng ngựa đang không ngừng hí vang.
Thích Giác nắm chặt dây cương, muốn khống chế con ngựa lần nữa, lại phát hiện trên bụng ngựa đã trúng hai mũi tên, máu đang ào ạt chảy ra ngoài.
Ngư Đồng đã nhảy xuống xe ngựa, hắn rút kiếm ra, chống đỡ mưa tên đang không ngừng bắn tới.
“Hưu ” Lại thêm một mũi tên bắn tới.
Mũi tên bắn trúng móng trước con ngựa. Nó lập tức quỳ rạp trên mặt đất. Thích Giác không do dự, ôm Thẩm Khước nhảy lên, dẫm xuống đầu một con ngựa đã chết khác, lại nhảy lên lần nữa, lao về hướng hẻm nhỏ cách đó không xa.
Ngư Đồng một bên đuổi theo, một bên bình tĩnh nheo mắt chống đỡ mũi tên không biết từ phương hướng nào bắn tới.
Xung quanh con ngõ này đa số đều là nơi vứt đi không ai cư trú. Thích Giác một đường ôm Thẩm Khước trốn vào trong hẻm nhỏ, đều không nhìn thấy bóng người.
Mặt của Thẩm Khước bị Thích Giác gắt gao ấn vào trong lòng, khiến nàng cái gì cũng không nhìn thấy. Nhưng nàng có thể nghe thấy thanh âm của mưa tên bắn tới, còn có hàng loạt tiếng bước chân của người và ngựa.
Nàng rất lo lắng, mưa tên như vậy, tiên sinh của nàng thật sự có thể tránh được toàn bộ sao?
Thích Giác đã từng nói mắt của chàng vẫn khi tốt khi xấu, đặc biệt là khi quá tối hoặc quá sáng đều nhìn không được rõ lắm, chỉ có thể nhìn thấy một đạo quang ảnh. Vậy những mũi tên đang phóng tới kia đều là loại nhỏ như vậy, tiên sinh thật sự có thể nhìn thấy sao?
Thẩm Khước lại nghe thấy thanh âm rút đao đánh nhau, nàng đoán rằng hẳn là Ngư Đồng và những người kia đang giao đấu. Có lẽ Huyền cũng đến, còn có những ám vệ khác.
Nhưng Thẩm Khước vẫn thập phần lo lắng.
Cước bộ của Thích Giác đột nhiên dừng lại, chàng khẽ buông Thẩm Khước ra, Thẩm Khước ngơ ngác giương mắt lên, nhìn rõ nàng và Thích Giác đang trốn trong một đình viện vắng vẻ, trong đình viện có cỏ dại mọc tươi tốt không quá đầu gối.
Động tác Thích Giác sạch sẽ lưu loát cởi đai lưng, đem áo choàng bên ngoài cởi xuống, tay chàng có chút run, đem cả người Thẩm Khước bọc lại.
“Trốn ở đây, không được đi ra ngoài.” Thích Giác nói.
Thẩm Khước ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Thích Giác, nói: “Tiên sinh, người muốn bỏ con lại ở chỗ này sao?”
Cho dù có nguy hiểm gì, tiên sinh của nàng cũng có thể vừa bảo vệ nàng vừa rời khỏi, không bao giờ bỏ rơi nàng. Nhìn thấy thần sắc đang gắt gao mím môi của Thích Giác, Thẩm Khước đột nhiên hoảng loạn một trận.
“Nghe lời!” Trong ngữ khí của Thích Giác đã mang theo trách mắng nghiêm khắc.
Thẩm Khước cả kinh, không tự chủ được mà rụt rụt cổ.
Thích Giác ấn Thẩm Khước vào trong đám cỏ dại, dặn dò lần nữa: “Nghe lời trốn ở đây, mặc kệ thế nào cũng không được ra ngoài! Đã nhớ chưa?”
Tay của Thích Giác đè xuống trên lưng Thẩm Khước, khiến nàng có chút đau, nàng cố gắng gật gật đầu, nói: “Nhớ rồi, A Khước ở đây đợi tiên sinh quay lại đón.”
“Tốt.” Thích Giác buông tay ra, đứng dậy rời đi. Lúc đi đến cửa đình viện, chàng quay đầu nhìn về phía sau, cỏ dại um tùm che lấp cả người Thẩm Khước. Chàng không do dự nữa, rút nhuyễn kiếm ở bên hông ra, lạnh mặt tiến lên.
Một trận gió thổi tới, cỏ dại bị thổi nghiêng, đem mùi hương đặc biệt của cỏ dại trong đình viện thổi vào trong mũi Thẩm Khước, khiến mũi nàng ngứa ngáy, nàng ngay lập tức rơi nước mắt.
Giữa đám cỏ dại um tùm, là bóng lưng màu trắng đang đi xa của Thích Giác. Thẩm Khước nằm sấp trên mặt đất, đôi mắt chứa một tầng hơi nước gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng lưng dần dần đi xa của chàng, cho đến khi thân ảnh của Thích Giác mất hút trong tầm mắt, nước mắt vẫn luôn kìm nén trong đôi mắt của nàng ngay lập tức chảy xuống.
Không biết vì sao, nàng bỗng nhiên có loại dự cảm thập phần bất an. Loại dự cảm này khiến ngực nàng lập tức co rút đau đớn.
Từ trong bụi cỏ vang lên tiếng sột soạt rất nhỏ.
Thẩm Khước vươn tay, dùng mu bàn tay toàn vết sẹo lau nước mắt, lúc mu bàn tay sần sùi cọ xát vào mắt khiến nàng có chút đau. Nàng lại không nhịn được nhéo lấy vết sẹo trên mu bàn tay mình.
Thanh âm sột soạt trong bụi cỏ càng lúc càng lớn.
Thẩm Khước cẩn thận quay đầu theo tiếng vang, liền nhìn thấy một con rắn màu sắc sặc sỡ đang âm trầm nhìn chằm chằm vào nàng!
Thẩm Khước cả kinh, suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Nàng nhớ lại lúc còn nhỏ, Thích Giác đã từng dạy cho nàng, nếu như gặp phải thứ càng nguy hiểm, càng không được hành động thiếu suy nghĩ. Có đôi khi, hành động thiếu suy nghĩ của kẻ yếu càng dễ dàng chọc giận kẻ nguy hiểm.
Thẩm Khước bắt buộc bản thân mình phải bình tĩnh lại, nàng nhìn con rắn độc gần ngay trước mắt. Lặng lẽ rút cây trâm trên đầu xuống, gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay. Chỉ cần rắn độc vồ tới sẽ đâm ra ngay lập tức!
Giằng co như vậy duy trì không được bao lâu, con rắn màu sắc sặc sỡ kia liền chậm rãi cử động thân mình bò đi.
Thẩm Khước lặng lẽ thở phào một hơi, vẫn không dám động đậy, cho đến khi con rắn độc kia đã bò đi rất xa, không nhìn thấy nữa, nàng đột nhiên bò dậy, chạy chậm về phía cửa đình viện.
Nàng chạy ra khỏi đình viện bị vứt bỏ, xông vào trong hẻm nhỏ, lọt vào mắt chính là thi thể đầy trên mặt đất.
Thẩm Khước cứng đờ đứng đó, không biết nên làm thế nào. Tiên sinh bảo nàng trốn trong đình viện, vốn dĩ nàng nên nghe lời, nhưng mà….nhưng mà ở đó có rắn độc.
Thật ra điều khiến nàng chạy đi không chỉ vì con rắn độc đó, mà vì sự bất an thập phần mãnh liệt trong lòng nàng.
Trên đất có rất nhiều thi thể, Thẩm Khước cẩn thận nhón chân bước qua từ giữa những thi thể này. Nàng gắt gao nắm chặt cây trâm trong tay, một khắc cũng không dám buông lỏng.
Đằng trước xuất hiện một ngã rẽ, chia hẻm nhỏ thành hai hướng. Thẩm Khước gần như không do dự chọn một hướng, đi về phía trước. Vì sao chọn con hẻm nhỏ này? Đại khái là vì trực giác đi?
Hai chân của nàng giống như không phải của mình, chỉ dựa vào trực giác cứ tiến về phía trước.
Thi thể trên mặt đất càng ngày càng nhiều, máu loãng làm ướt đôi giày thêu hoa màu trắng ngà của nàng, thấm vào bên trong giày, làm ướt bàn chân nàng. Sự lạnh lẽo đó từ gan bàn chân chậm rãi lan khắp toàn thân thẳng đến trước ngực nàng, khiến lòng nàng càng ngày càng sợ hãi.
Đi đến cuối hẻm nhỏ, có một ngã rẽ. Có thể nhìn thấy hàng liễu rủ xuống yểu điệu, cùng với bóng người màu đen thấp thoáng ẩn hiện.
Thẩm Khước cẩn thận đi vào chỗ rẽ, giây lát sau, con ngươi của nàng đột nhiên phóng đại!
Giống như có một bàn tay trong nháy mắt bóp nát tâm can nàng.
Thích Giác đứng quay lưng về phía Thẩm Khước, mà trên ngực chàng là một thanh kiếm đâm thẳng vào trái tim, xuyên qua thân thể chàng.
Máu tươi trên mũi kiếm, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, màu đỏ chói mắt kia làm đôi mắt Thẩm Khước đau nhói, giống như cả đất trời trong nháy mắt mất đi màu sắc, chỉ còn lại màu đỏ tuyệt vọng này.
Thẩm Khước há miệng thở dốc, không thể phát ra bất cứ thanh âm nào.
Mà cây trâm ngọc trong tay nàng đã rơi xuống mặt đất.
“Ai ở đó!” Có người cảnh giác hô lên một tiếng.
Thẩm Khước ngây người đứng ở đó, ngay cả chạy trốn cũng quên mất.
Bỗng nhiên có người bắt lấy tay của Thẩm Khước, gấp gáp kéo nàng chạy về đằng sau.
Một lúc lâu sau Thẩm Khước mới phản ứng lại, cảm giác từ từ quay về, nàng cảm nhận được bàn tay đang dắt nàng không phải của Thích Giác, nàng chậm chạp ngẩng đầu, nhìn thấy một thiếu niên đang không ngừng kéo nàng chạy về đằng trước, cứ chạy mãi.
Người này là ai?
Thẩm Khước bỗng nhiên không nhớ ra được.
Thẩm Khước ngây ngốc đứng đó suy nghĩ nửa ngày, sau cùng đành phải chạy đến phòng bếp nấu một bàn món ăn cho Thích Giác. Trên bàn ăn nàng tựa như lấy lòng mà liều mạng gắp thức ăn cho chàng.
Nàng đã suy nghĩ cẩn thận, tiên sinh vì cứu nàng mới bị người ngoài nói ra nói vào, vậy nàng phải đối với tiên sinh càng tốt mới được!
Sáng sớm, Thẩm Khước đang ngủ ngon lành thì bị Thích Giác lay dậy, lại được chàng ôm vào trong lòng mơ mơ màng màng dùng bữa sáng.
Hôm nay là ngày thành hôn thứ ba, cũng là ngày về thăm phụ mẫu.
Thẩm Khước vực dậy tinh thần, nhưng khi ngồi trong xe ngựa như cũ vẫn mơ màng sắp ngủ. Thích Giác hết cách, đành phải ôm nàng vào trong lòng, lấy tay làm gối, cho nàng ngủ thêm một lát.
Thẩm Khước tỏ vẻ cũng thực bất đắc dĩ, lúc trước khi ở Thẩm gia nàng mỗi ngày đều dậy rất sớm. Nhưng hễ ở Trầm Tiêu phủ thì ngủ rất ngon lành. Hoặc có thể nói, khi có Thích Giác ở bên cạnh nàng, nàng có thể an tâm mà ngủ.
Đợi Thẩm Khước tỉnh dậy, nhìn ra bên ngoài cửa sổ thì thấy xe ngựa đã đến Hy Đường phố.
“Giấc ngủ này của con dậy thật đúng lúc!” Thẩm Khước nhìn Thích Giác cười rộ lên.
“Ừ, thật đúng lúc.” Thích Giác bất động thanh sắc hoạt động cánh tay đang có chút tê dại.
“Tiên sinh, lát nữa vào Thẩm gia phải nói cái gì làm cái gì a? Ừm, có phải vẫn sẽ gặp Thẩm Phi, Thẩm Lưu?” Thẩm Khước vươn tay bắt lấy cánh tay đang tê dại kia của Thích Giác, có chút lo lắng hỏi. Nhìn bộ dáng của Thẩm Khước, làm gì có chút vui sướng của tân nương lần đầu quay về nhà mẹ đẻ, ngược lại giống như đi làm chuyện khiến nàng không thích hơn.
Cánh tay đang tê dại của Thích Giác bị nàng nắm lấy, khó chịu muốn đòi mạng. Thích Giác cố gắng nhẫn nhịn xúc động muốn đẩy nàng ra, an ủi nói: “Chỉ là quay về ăn bữa cơm, ăn xong rồi chúng ta sẽ về nhà.”
Về nhà?
Từ này thật dễ nghe.
“Được!” Mặt mày Thẩm Khước cong cong, ngọt ngào cười rộ lên.
Nhìn thấy Thẩm Khước vui đến cười rộ lên, khoé miệng của Thích Giác cũng không tự chủ mà xuất hiện ý cười, ngay cả cảm giác tê dại ở cánh tay cũng như tan biến đi.
“Lúc ta đến nhìn thấy xe ngựa của muội đã sớm đến rồi, bây giờ ta đã vào nhà được một hồi, sao giờ muội mới đến?” Thẩm Lưu hỏi.
Thẩm Khước vậy mới biết mình ở trên xe ngựa ngủ một hồi lâu như vậy, là Thích Giác không gọi nàng dậy. Thẩm Khước thè lưỡi, có chút ngượng ngùng nói: “Thức dậy quá sớm nên nằm trên xe ngựa ngủ một lát.”
Thẩm Lưu có chút kì quái nhìn nàng.
Thẩm Phi yên tĩnh ngồi ở một bên, không nói chuyện. Trên mặt nàng là lớp son phấn rất dày, che đi sắc mặt chân thực.
Hà thị vào lúc các nàng vừa trở về hỏi thăm hai câu, liền yên lặng ngồi ở trên không biết nói gì nữa.
Vài di nương đều ngồi ở trong góc, nhìn thấy bầu không khí có chút không đúng, cũng không hỏi han ai, chỉ ngồi im lặng không nói năng gì. Thẩm Vi và Thẩm Ninh ngồi cách xa hơn một chút, hai người im lặng chơi buộc dây.
Tô ma ma vội vàng nháy mắt ra hiệu, sai hạ nhân bưng lên một ít hoa quả tươi.
“Phu nhân?” Tô ma ma lặng lẽ kéo góc áo của Hà thị.
Hà thị từ trong suy nghĩ phản ứng lại, ánh mắt của bà rơi vào trên người ba cô nương vừa mới xuất giá. Thẩm Phi yên tĩnh ngồi ở đó, Hà thị cách khá xa nên vốn không biết nàng bôi son phấn rất dày, chỉ cảm thấy khí sắc của nàng vẫn không tồi. Nhưng biểu tình trên mặt lại không ra làm sao. Hà thị biết thứ nữ sống dưới danh nghĩa của mình này rất kiêu ngạo, lúc này bộ dáng lại gắt gao mím môi, nhất định là ở nhà phu quân chịu uỷ khuất cực kỳ lớn.
Ánh mắt của Hà thị lại rơi xuống trên người Thẩm Lưu, đứa trẻ này qua vài ngày nữa mới tròn mười lăm tuổi, lúc này nhìn vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi bộ dáng trẻ con, giữa mặt mày là một cỗ anh khí. Đây một chút cũng không giống Thẩm Nhân, ngược lại có chút giống Thẩm lão gia đã sớm qua đời.
Cuối cùng, ánh mắt của Hà thị rơi xuống trên người Thẩm Khước. Lông mày của bà liền nhíu lại.
Theo lý mà nói, ngày nữ nhi xuất giá tóc sẽ được búi lên, chính là phải búi như vậy cả đời, không thể nào trang điểm quay trở về lúc còn là nữ nhi. Nhưng Thẩm Khước vẫn trang điểm thành bộ dáng của một tiểu cô nương hồn nhiên ngây thơ.
Trên mặt Hà thị miễn cưỡng nặn ra nụ cười, giả vờ bộ dáng của một hiền mẫu lần lượt hỏi thăm ba nữ nhi ở nhà phu quân như thế nào, lại dặn đi dặn lại một đống đạo làm thê.
Ba nữ nhi ngoan ngoãn lắng nghe, nhìn vào giống như dáng vẻ hiền mẫu nữ hiếu. Chỉ là đoạn thời gian này có chút gian nan, thập phần dài đằng đẵng.
Bạch di nương đứng dậy, nhỏ giọng nói: “Phu nhân, vài món nữ trang thần thiếp chuẩn bị cho A Phi đã quên đưa cho nàng, thần thiếp muốn….”
“Đi đi.” Hà thị vẫy vẫy tay, cho hai mẹ con lui xuống.
Thẩm Lưu cũng đứng lên, nói: “Trước khi sắp xuất giá, gốc cây thược dược trong phòng khách kia sắp nở hoa, cũng không biết bây giờ đã nở hay chưa. Nữ nhi muốn qua đó xem xem.”
Hà thị gật gật đầu, nói: “Đi đi, nếu như thích, đợi đến lúc quay về thì bưng theo.”
“Tạ mẫu thân.” Thẩm Lưu cong đầu gối, nàng lại nhìn Thẩm Khước, nói với nàng: “Tam muội, muội có muốn đi cùng ta không? Ta vừa khéo còn có vài lời muốn nói với muội.”
“Được nha!” Thẩm Khước đứng dậy níu lấy tay của Thẩm Lưu, nàng biết đây là Thẩm Lưu cố ý kéo nàng đi cùng.
Thẩm Lưu quả thật kéo Thẩm Khước đến trong phòng khách, thần bí hề hề hỏi: “Ta có chuyện muốn hỏi muội, muội nhất định phải nói thật.”
“Chuyện gì vậy?” Thẩm Khước hỏi.
Thẩm Lưu nghiêm mặt hỏi: “Muội và muội phu có viên phòng không?”
Thẩm Khước chớp chớp mắt, hỏi: “Viên phòng là cái gì?”
Thẩm Lưu thở ra một hơi rõ ràng, nàng nói: “Ta nói muội nghe, gả đi rồi thì không được dựa vào nhà mẹ đẻ nữa, mọi việc đều dựa vào bản thân mình. Lúc nên từ chối thì phải từ chối, bảo vệ tốt chính mình.”
Nàng nghĩ nghĩ, hình như cho dù Thẩm Khước không gả đi cũng là dáng vẻ không cần dựa vào Thẩm gia….
Thẩm Khước gật đầu, nhu nhu nói: “Muội biết rồi, cảm tạ nhị tỷ tỷ.”
Thẩm Lưu tuỳ ý gật đầu, nàng quay đầu nhìn hoa thược dược màu đỏ nhạt đang nở cực kỳ rực rỡ, tiện tay ngắt xuống một cánh hoa. Nàng trước giờ không thích thú vui bình thường của nữ nhi, đối với những hoa hoa cỏ cỏ này cũng không có hứng thú. Nàng lại quay đầu nói với Thẩm Khước: "Dù gì cũng gả đi rồi, có một số chuyện sớm muộn gì cũng phải đối mặt. Đến lúc đó…..đừng sợ, cứ nghe muội phu là được.”
Lúc nói đến đây trên mặt Thẩm Lưu mang theo một tia ửng hồng không dễ phát giác. Nói xong lời này nàng liền hối hận, nàng cảm thấy bản thân nhất định là rảnh rỗi không có việc gì làm. Mới cho rằng sẽ không có ai nhắc nhở muội muội xuất giá quá sớm này.
Thật ra bản thân nàng cũng chưa viên phòng với Mộ Dung Dịch, tiểu tử kia vậy mà ghét bỏ nàng còn nhỏ, nghĩ tới mà tức!
“Được được được, đều nghe nhị tỷ.” Thẩm Khước nhìn chậu hoa thược dược đỏ hồng kia bị xé đến loạn thất bát tao mà đau lòng một trận.
Thẩm Lưu liền thu tay lại, không kiên nhẫn nói: “Chỉ là một chậu thược dược bỏ đi mà thôi, muội thích thì ôm về đi!”
Thẩm Khước than một tiếng nhìn chậu thược dược đáng thương kia, trong lòng nghĩ Thẩm Lưu vậy mà nhận ra chậu hoa này là hoa thược dược cũng thật sự không dễ dàng.
Mắt thấy sắp đến thời gian dùng bữa, Thẩm Khước và Thẩm Lưu liền cùng nhau quay về.
Xuyên qua nguyệt môn màu xám trắng leo đầy hoa tử đằng, chính là một hành lang dài được hoa cỏ vây quanh, thỉnh thoảng có vài bông hoa kiều diễm từ hai bên vươn mình tiến vào, khiến cả hành lang dài ngập tràn trong mùi hương hoa cỏ.
Bước đi trên hành lang dài ngập tràn màu sắc của rừng hoa, Thẩm Khước đột nhiên nhớ lại cảnh tưởng lần đầu tiên quay về nhà.
Thật ra có rất nhiều chuyện nàng đã không còn nhớ rõ, nhưng vẫn nhớ như in cảm giác thấp thỏm vào cái ngày đi trên hành lang leo đầy hoa đằng ấy. Bởi vì nàng lo lắng thuốc mỡ bôi trên người sẽ làm ngạt người khác nên trong suốt bảy năm lần đầu tiên nàng không bôi thuốc. Nàng lại lo lắng vết sẹo trên mu bàn tay sẽ xấu xí doạ người, cố ý chọn loại y phục có tay áo rất dài, cẩn thận che lấp mu bàn tay, chỉ lộ ra đầu ngón tay mà thôi.
Vậy mà, ngay cả mặt của mẫu thân nàng cũng không gặp được.
Thẩm Khước hung hăng hít mũi, đem hương hoa ngập tràn quanh thân hít vào trong cơ thể. Cô đơn trên người dần dần tan biến, nàng khẽ ưỡn ngực, trên mặt dần xuất hiện nụ cười.
Không có quan hệ, ở đây đã không còn là nhà của nàng. Lát nữa, nàng có thể cùng tiên sinh về nhà rồi.
“Ôi, hai vị cô nương cũng ở đây sao.”
Lúc Thẩm Khước và Thẩm Lưu đi ra khỏi hành lang dài vừa khéo nhìn thấy Bạch di nương và Thẩm Phi. Đôi mắt của Thẩm Phi đỏ au, bộ dáng như mới khóc xong. Sắc mặt của Bạch di nương cũng không được tốt lắm.
“Bạch di nương.” Thẩm Khước và Thẩm Lưu đơn giản hỏi thăm một tiếng.
Bốn người cùng nhau đi về phía tiền sảnh, Bạch di nương đột nhiên nhìn Thẩm Khước, mở miệng nói: “Bây giờ con và Thẩm Hưu đều bình bình an an thật không tồi.”
Thẩm Khước không biết nên tiếp lời thế nào, đành cười nhạt một cái.
Bạch di nương sâu kín nói: “Thật ra lúc con vừa mới ra đời rất khoẻ mạnh, nhưng thân thể ca ca con lại không được tốt lắm. Bất luận là nói chuyện hay bước đi đều muộn hơn con, hơn nữa còn thường xuyên bị cảm lạnh.”
Thẩm Khước suy nghĩ cẩn thận một chút, vốn không có ấn tượng gì quá lớn.
“Khi đó có một cách nói, nói là hài tử song sinh sẽ chia đều số mệnh. Mà số mệnh của con hiển nhiên lớn hơn Thẩm Hưu một chút, đoạt lấy cơ hội sống của Thẩm Hưu.” Bạch di nương khẽ cong khoé miệng, “Khi đó, thậm chí có vài bà tử không hiểu chuyện nói nếu như con xảy ra chuyện gì mà chết, ca ca của con sẽ bình bình an an mà lớn lên.”
Bạch di nương nói xong, liền chăm chú nhìn biểu tình của Thẩm Khước.
Biểu tình trên mặt nàng vốn không có biến hoá gì, nàng bình tĩnh đi về phía trước, giống như đang nghe câu chuyện của người khác.
Bạch di nương có chút không xác định được Thẩm Khước là thật sự không hiểu hay là giả vờ không để ý. Bà lại chậm rãi nói: “A Khước, con còn nhớ trận hoả hoạn kia không?”
Đôi mắt của Bạch di nương nhìn chằm chằm vào biểu tình của Thẩm Khước, cẩn thận nói: “Lúc con được cứu ra đã bị thiêu đến không nhìn ra dáng vẻ gì, lúc ấy có bà tử tâm tư ác độc khuyên mẫu thân con không nên chữa trị cho con. Nói cái gì….dù sao cũng là một cô nương đã bị thiêu hỏng, sau này e là không thể xuất giá được nữa, cho dù có thể xuất giá, hôn sự cũng sẽ bị ảnh hưởng, có lẽ nếu như để con trực tiếp chết đi. Không chỉ tốt cho tương lai sau này của con, mà còn tốt cho ca ca của con nữa.”
Khoé miệng của Thẩm Khước như cũ vẫn treo ý cười nhợt nhạt, giống như những lời này vốn không thể gây ra sóng gió gì trong lòng nàng.
Mặc dù thời gian Thẩm Khước quay trở về cũng không lâu, nhưng Bạch di nương cảm thấy đây là một đứa nhỏ rất thông suốt, những lời mình đã nói nàng nhất định nghe hiểu. Có vài lời không nên nói thẳng, vốn không thể nhiều lời, cũng giống như câu nói “bà tử tâm tư ác độc” mà Bạch di nương đã nói.
Những lời này bị truyền ra ngoài cùng lắm rơi xuống tội danh vạ miệng, nhưng nếu như có thêm một câu “bà tử tâm tư ác độc” như vậy, nói không chừng chính là tội danh bôi nhọ chính phòng.
“Cuối cùng đã đến rồi.” Thẩm Lưu có chút không kiên nhẫn nói, hiển nhiên là có chút khó chịu đối với những lời Bạch di nương đã nói.
Bạch di nương cười cười, cũng không nói gì nữa. Những lời này bà vốn không kiêng kị Thẩm Lưu, dựa vào tính tình thẳng thắn kia của nàng, nếu như trực tiếp truyền ra ngoài mới là chuyện không thể. Lúc gần đến nơi, bà dừng cước bộ nhìn theo ba cô nương đi xa, chậm rãi thở ra một hơi.
Trong tiền sảnh, ngọ thiện đã được dọn ra sẵn.
Thẩm Nhân và Hà thị ngồi ở trên cùng, ngồi ở phía dưới là ba cặp đôi mới cưới. Ngoài ra ngồi xung quanh là vài hài tử còn lại của Thẩm gia. Còn Bạch di nương là thiếp thất nên vốn không đến.
Thẩm Khước có chút tò mò quét mắt qua nhìn phu quân của Thẩm Lưu-Mộ Dung Dịch, nhìn thành thật mà cường tráng, nhưng thật ra lại có chút giống với tính tình của Thẩm Lưu. Thẩm Lưu ngồi ở bên cạnh hắn, thỉnh thoảng nghiêng đầu trừng hắn một cái, tổng thể nhìn rất thú vị.
Thẩm Khước lại khẽ quét mắt nhìn Lưu Nguyên Chí, Lưu Nguyên Chí trong ấn tượng thực sự là một tên gia hoả thô bỉ khiến người khác chán ghét. Nhưng hôm nay lại nghiêm trang ngồi đó, ngay cả phần tà khí trên mặt đều thu liễm đi không ít. Hắn thậm chí còn thân thiết gắp đồ ăn cho Thẩm Phi! Có điều biểu tình trên mặt Thẩm Phi luôn lãnh đạm, như không nhìn thấy sự săn sóc của Lưu Nguyên Chí.
Thẩm Khước chỉ tuỳ ý nhìn qua rồi thu tầm mắt lại, sau đó nhìn Thích Giác ở bên cạnh.
Vẫn là tiên sinh của nàng tốt nhất!
Thích Giác lặng lẽ không tiếng động đem dĩa hoa lộ tô đẩy đến trước mặt Thẩm Khước. Thẩm Khước lập tức cười rộ lên, múc một thìa to hoa lộ tô cho vào miệng. Nàng lại nhớ đến Thích Giác đã nói qua tạm thời không được nói ra chuyện mắt của người đã có thể nhìn rõ. Nàng liền gắp vài đạo món ăn thanh đạm mà ngày thường Thích Giác thích ăn, đặt vào trong chén của chàng.
Nhìn một màn này, Thẩm Khước và Thích Giác lại là cặp đôi ân ái nhất trong ba cặp mới cưới. Chỉ là….tuổi của Thẩm Khước, và những tin đồn kia của Thích Giác….
Chỉ có hôn sự của Thẩm Lưu và Mộ Dung Dịch cũng được xem như bình thường, Thẩm Nhân cũng chỉ chọn Mộ Dung Dịch nói vài lời.
Lúc ăn và ngủ không nói chuyện, trên bàn ăn vốn dĩ không nên nói quá nhiều lời. Vì vậy bữa cơm này ăn trong yên lặng. Thẩm Khước cảm thấy so với buổi sáng, buổi trưa đã trôi qua nhanh hơn rất nhiều, đại khái là vì lúc sáng chỉ có một mình nàng, bây giờ thì có thêm Thích Giác ở bên cạnh.
Dùng xong ngọ thiện, lại rảnh rỗi trò chuyện một hồi, đã đến giờ bọn họ phải trở về. Người Thẩm gia đích thân tiễn họ đến cửa lớn, ngay cả Bạch di nương lúc ngọ thiện không đến cũng đứng ở cửa nhìn Thẩm Phi.
Mộ Dung Dịch nhảy lên xe ngựa mới nhớ ra Thẩm Lưu vẫn còn ở phía dưới, hắn gãi gãi đầu nhảy xuống, đến đỡ Thẩm Lưu.Thẩm Lưu đẩy tay của hắn ra, tự mình lên xe ngựa. Mộ Dung Dịch nhún nhún vai, cũng nhảy lên xe ngựa theo.
Còn Lưu Nguyên Chí, từ lúc bước ra khỏi cửa lớn của Thẩm gia vẫn luôn đỡ Thẩm Phi, quả thực là săn sóc tỉ mỉ. Lúc đỡ Thẩm Phi lên xe ngựa ôn nhu đến không nói thành lời.
Một màn này không chỉ Thẩm Khước, mà cả Thẩm gia đều thập phần kinh ngạc.
Thẩm Khước nghiêng đầu, níu lấy cánh tay của Thích Giác, hồn nhiên nói: “Tiên sinh, con đỡ người.”
“Được.” Thích Giác cười khẽ, tiếp tục giả vờ là một người mù.
Trên xe ngựa quay trở về, Thẩm Khước vừa muốn đem những lời hôm nay Bạch di nương nói với nàng kể cho Thích Giác nghe, liền nhìn thấy sắc mặt của Thích Giác tựa hồ lạnh xuống trong nháy mắt.
“Tiên sinh?” Thẩm Khước kéo góc áo của Thích Giác.
Gần như trong nháy mắt, Thích Giác đem Thẩm Khước ở bên cạnh ôm vào trong lòng, đè đầu của nàng áp vào trong ngực mình, sau đó cả hai đồng thời cong người xuống.
“Hưu ”
Một mũi tên bắn trúng xe ngựa, mạnh mẽ xuyên vào mặt sau của vách xe, thân tên không ngừng lắc lư.
Giây lát sau, Thẩm Khước nghe thấy con ngựa vì kinh sợ mà phát ra tiếng hí dài. Nàng chỉ cảm thấy xe ngựa lắc lư một trận dữ dội, giống như lúc nào cũng có thể ném nàng ra ngoài.
Nàng cơ hồ theo bản năng mà nắm chặt lấy vạt áo trước ngực Thích Giác.
“Tiên sinh, đi mau!” Ngư Đồng đang đánh xe ngựa ở bên ngoài nói.
Thẩm Khước nghe thấy trong thanh âm của Ngư Đồng hiếm khi mang theo tia hoảng hốt.
“Đừng sợ.” Thích Giác nhẹ nhàng vỗ vào lưng Thẩm Khước, mang theo nàng bay ra khỏi xe ngựa, dừng ở trên lưng ngựa đang không ngừng hí vang.
Thích Giác nắm chặt dây cương, muốn khống chế con ngựa lần nữa, lại phát hiện trên bụng ngựa đã trúng hai mũi tên, máu đang ào ạt chảy ra ngoài.
Ngư Đồng đã nhảy xuống xe ngựa, hắn rút kiếm ra, chống đỡ mưa tên đang không ngừng bắn tới.
“Hưu ” Lại thêm một mũi tên bắn tới.
Mũi tên bắn trúng móng trước con ngựa. Nó lập tức quỳ rạp trên mặt đất. Thích Giác không do dự, ôm Thẩm Khước nhảy lên, dẫm xuống đầu một con ngựa đã chết khác, lại nhảy lên lần nữa, lao về hướng hẻm nhỏ cách đó không xa.
Ngư Đồng một bên đuổi theo, một bên bình tĩnh nheo mắt chống đỡ mũi tên không biết từ phương hướng nào bắn tới.
Xung quanh con ngõ này đa số đều là nơi vứt đi không ai cư trú. Thích Giác một đường ôm Thẩm Khước trốn vào trong hẻm nhỏ, đều không nhìn thấy bóng người.
Mặt của Thẩm Khước bị Thích Giác gắt gao ấn vào trong lòng, khiến nàng cái gì cũng không nhìn thấy. Nhưng nàng có thể nghe thấy thanh âm của mưa tên bắn tới, còn có hàng loạt tiếng bước chân của người và ngựa.
Nàng rất lo lắng, mưa tên như vậy, tiên sinh của nàng thật sự có thể tránh được toàn bộ sao?
Thích Giác đã từng nói mắt của chàng vẫn khi tốt khi xấu, đặc biệt là khi quá tối hoặc quá sáng đều nhìn không được rõ lắm, chỉ có thể nhìn thấy một đạo quang ảnh. Vậy những mũi tên đang phóng tới kia đều là loại nhỏ như vậy, tiên sinh thật sự có thể nhìn thấy sao?
Thẩm Khước lại nghe thấy thanh âm rút đao đánh nhau, nàng đoán rằng hẳn là Ngư Đồng và những người kia đang giao đấu. Có lẽ Huyền cũng đến, còn có những ám vệ khác.
Nhưng Thẩm Khước vẫn thập phần lo lắng.
Cước bộ của Thích Giác đột nhiên dừng lại, chàng khẽ buông Thẩm Khước ra, Thẩm Khước ngơ ngác giương mắt lên, nhìn rõ nàng và Thích Giác đang trốn trong một đình viện vắng vẻ, trong đình viện có cỏ dại mọc tươi tốt không quá đầu gối.
Động tác Thích Giác sạch sẽ lưu loát cởi đai lưng, đem áo choàng bên ngoài cởi xuống, tay chàng có chút run, đem cả người Thẩm Khước bọc lại.
“Trốn ở đây, không được đi ra ngoài.” Thích Giác nói.
Thẩm Khước ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Thích Giác, nói: “Tiên sinh, người muốn bỏ con lại ở chỗ này sao?”
Cho dù có nguy hiểm gì, tiên sinh của nàng cũng có thể vừa bảo vệ nàng vừa rời khỏi, không bao giờ bỏ rơi nàng. Nhìn thấy thần sắc đang gắt gao mím môi của Thích Giác, Thẩm Khước đột nhiên hoảng loạn một trận.
“Nghe lời!” Trong ngữ khí của Thích Giác đã mang theo trách mắng nghiêm khắc.
Thẩm Khước cả kinh, không tự chủ được mà rụt rụt cổ.
Thích Giác ấn Thẩm Khước vào trong đám cỏ dại, dặn dò lần nữa: “Nghe lời trốn ở đây, mặc kệ thế nào cũng không được ra ngoài! Đã nhớ chưa?”
Tay của Thích Giác đè xuống trên lưng Thẩm Khước, khiến nàng có chút đau, nàng cố gắng gật gật đầu, nói: “Nhớ rồi, A Khước ở đây đợi tiên sinh quay lại đón.”
“Tốt.” Thích Giác buông tay ra, đứng dậy rời đi. Lúc đi đến cửa đình viện, chàng quay đầu nhìn về phía sau, cỏ dại um tùm che lấp cả người Thẩm Khước. Chàng không do dự nữa, rút nhuyễn kiếm ở bên hông ra, lạnh mặt tiến lên.
Một trận gió thổi tới, cỏ dại bị thổi nghiêng, đem mùi hương đặc biệt của cỏ dại trong đình viện thổi vào trong mũi Thẩm Khước, khiến mũi nàng ngứa ngáy, nàng ngay lập tức rơi nước mắt.
Giữa đám cỏ dại um tùm, là bóng lưng màu trắng đang đi xa của Thích Giác. Thẩm Khước nằm sấp trên mặt đất, đôi mắt chứa một tầng hơi nước gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng lưng dần dần đi xa của chàng, cho đến khi thân ảnh của Thích Giác mất hút trong tầm mắt, nước mắt vẫn luôn kìm nén trong đôi mắt của nàng ngay lập tức chảy xuống.
Không biết vì sao, nàng bỗng nhiên có loại dự cảm thập phần bất an. Loại dự cảm này khiến ngực nàng lập tức co rút đau đớn.
Từ trong bụi cỏ vang lên tiếng sột soạt rất nhỏ.
Thẩm Khước vươn tay, dùng mu bàn tay toàn vết sẹo lau nước mắt, lúc mu bàn tay sần sùi cọ xát vào mắt khiến nàng có chút đau. Nàng lại không nhịn được nhéo lấy vết sẹo trên mu bàn tay mình.
Thanh âm sột soạt trong bụi cỏ càng lúc càng lớn.
Thẩm Khước cẩn thận quay đầu theo tiếng vang, liền nhìn thấy một con rắn màu sắc sặc sỡ đang âm trầm nhìn chằm chằm vào nàng!
Thẩm Khước cả kinh, suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Nàng nhớ lại lúc còn nhỏ, Thích Giác đã từng dạy cho nàng, nếu như gặp phải thứ càng nguy hiểm, càng không được hành động thiếu suy nghĩ. Có đôi khi, hành động thiếu suy nghĩ của kẻ yếu càng dễ dàng chọc giận kẻ nguy hiểm.
Thẩm Khước bắt buộc bản thân mình phải bình tĩnh lại, nàng nhìn con rắn độc gần ngay trước mắt. Lặng lẽ rút cây trâm trên đầu xuống, gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay. Chỉ cần rắn độc vồ tới sẽ đâm ra ngay lập tức!
Giằng co như vậy duy trì không được bao lâu, con rắn màu sắc sặc sỡ kia liền chậm rãi cử động thân mình bò đi.
Thẩm Khước lặng lẽ thở phào một hơi, vẫn không dám động đậy, cho đến khi con rắn độc kia đã bò đi rất xa, không nhìn thấy nữa, nàng đột nhiên bò dậy, chạy chậm về phía cửa đình viện.
Nàng chạy ra khỏi đình viện bị vứt bỏ, xông vào trong hẻm nhỏ, lọt vào mắt chính là thi thể đầy trên mặt đất.
Thẩm Khước cứng đờ đứng đó, không biết nên làm thế nào. Tiên sinh bảo nàng trốn trong đình viện, vốn dĩ nàng nên nghe lời, nhưng mà….nhưng mà ở đó có rắn độc.
Thật ra điều khiến nàng chạy đi không chỉ vì con rắn độc đó, mà vì sự bất an thập phần mãnh liệt trong lòng nàng.
Trên đất có rất nhiều thi thể, Thẩm Khước cẩn thận nhón chân bước qua từ giữa những thi thể này. Nàng gắt gao nắm chặt cây trâm trong tay, một khắc cũng không dám buông lỏng.
Đằng trước xuất hiện một ngã rẽ, chia hẻm nhỏ thành hai hướng. Thẩm Khước gần như không do dự chọn một hướng, đi về phía trước. Vì sao chọn con hẻm nhỏ này? Đại khái là vì trực giác đi?
Hai chân của nàng giống như không phải của mình, chỉ dựa vào trực giác cứ tiến về phía trước.
Thi thể trên mặt đất càng ngày càng nhiều, máu loãng làm ướt đôi giày thêu hoa màu trắng ngà của nàng, thấm vào bên trong giày, làm ướt bàn chân nàng. Sự lạnh lẽo đó từ gan bàn chân chậm rãi lan khắp toàn thân thẳng đến trước ngực nàng, khiến lòng nàng càng ngày càng sợ hãi.
Đi đến cuối hẻm nhỏ, có một ngã rẽ. Có thể nhìn thấy hàng liễu rủ xuống yểu điệu, cùng với bóng người màu đen thấp thoáng ẩn hiện.
Thẩm Khước cẩn thận đi vào chỗ rẽ, giây lát sau, con ngươi của nàng đột nhiên phóng đại!
Giống như có một bàn tay trong nháy mắt bóp nát tâm can nàng.
Thích Giác đứng quay lưng về phía Thẩm Khước, mà trên ngực chàng là một thanh kiếm đâm thẳng vào trái tim, xuyên qua thân thể chàng.
Máu tươi trên mũi kiếm, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, màu đỏ chói mắt kia làm đôi mắt Thẩm Khước đau nhói, giống như cả đất trời trong nháy mắt mất đi màu sắc, chỉ còn lại màu đỏ tuyệt vọng này.
Thẩm Khước há miệng thở dốc, không thể phát ra bất cứ thanh âm nào.
Mà cây trâm ngọc trong tay nàng đã rơi xuống mặt đất.
“Ai ở đó!” Có người cảnh giác hô lên một tiếng.
Thẩm Khước ngây người đứng ở đó, ngay cả chạy trốn cũng quên mất.
Bỗng nhiên có người bắt lấy tay của Thẩm Khước, gấp gáp kéo nàng chạy về đằng sau.
Một lúc lâu sau Thẩm Khước mới phản ứng lại, cảm giác từ từ quay về, nàng cảm nhận được bàn tay đang dắt nàng không phải của Thích Giác, nàng chậm chạp ngẩng đầu, nhìn thấy một thiếu niên đang không ngừng kéo nàng chạy về đằng trước, cứ chạy mãi.
Người này là ai?
Thẩm Khước bỗng nhiên không nhớ ra được.