Sau vài giây Hoàng Thiên nghe thấy lời nói của Từ Phương, thì liền biến mất ngay tại chỗ, cũng đuổi theo nốt.
"Còn ngươi nữa, Triệu Bằng, ngươi mau đi luôn đi, ngươi mà đuổi kịp, thì ta nhất định sẽ cứu sống phu nhân của ngươi!"
Một giây sau, Triệu Bằng cũng biến mất ngay tại chỗ.
Từ Phương đuổi theo khí tức mà những người kia lưu lại, chầm chậm đuổi theo sau.
...
Tại một nơi hẻo lánh ở trong Đông Sơn Hải, có một hòn đảo rất to.
Hòn đảo có tên là đảo Hải Ma, bởi vì trên hòn đảo ấy có một tông môn, tên là Hải Ma Tông.
Hoàng Thiên và Triệu Bằng cùng đuổi theo, thì lại đuổi đến tận Hải Ma Tông...
Sau đó, bọn họ phát hiện, tình hình dường như không đúng lắm thì phải, tầm khoảng mười mấy tên tu giả cảnh giới Động Thiên, bao vây xung quanh hai người họ.
"Hừ, vừa rồi không phải các ngươi rất kiêu ngạo sao, giờ sao vậy, không tự kiêu nữa đi??"
Một tên tu giả Động Thiên Kỳ dữ tợn nhổ một bãi nước bọt trên mặt đất.
Ở trước mặt của hắn, còn có một tên tu giả Động Thiên Kỳ hậu kỳ. Máu me be bét đầy đầu đỏ au, hai mắt trắng bệch, khóe mắt xuất hiện rất nhiều côn trùng nhỏ li ti màu đỏ kích thước bằng hạt gạo.
Tướng mạo người này, khiến người khác nhìn vào là thấy mắc ói ngay.
Hắn chính là tông chủ của Hải Ma Tông, Dạ Lăng Huyết.
"Ha ha, dám cướp đồ mà Hải Ma Tông bọn ta để ý đến, vậy mà không nhìn xem năng lực của bản thân ở mức nào à."
Giọng nói của Dạ Lăng Huyết khàn khàn, giống như nanh vuốt sắc nhọn của mèo cào lên một chiếc bình pha lê, khiến người khác nghe cảm thấy ong cả đầu, vô cùng không thoải mái tẹo nào.
Triệu Bằng chật vật nuốt một miếng nước bọt, khẽ nói với Hoàng Thiên: "Bây giờ chúng ta phải làm gì đây."
Trong lòng Hoàng Thiên tuy cũng hơi rén, nhưng bên ngoài lại vô cùng bình tĩnh nói khoác:
"Sợ cái gì chứ, tên nào xông tới thì giết tên đó, hai tên xông đến thì giết cả hai."
"Thế nhưng ở đây có tận mười mấy tên đó..."
Triệu Bằng bất lực nói.
Hắn chết không quan trọng, nhưng nếu hắn chết rồi thì ai sẽ chăm sóc đạo lữ của hắn đây.
Bỗng nhiên, hắn nhớ ra Từ Phương cũng đi theo bọn họ tới đây, chỉ là tốc độ không nhanh được bằng bọn họ thôi.
Lúc này, Triệu Bằng mới biết được mưu đồ hiểm ác của Từ Phương.
Từ Phương cố ý đi chậm rãi từ từ từ ở phía sau, thực ra là để hắn và Hoàng Thiên là bia đỡ đạn ở phía trước đó.
Bây giờ bọn họ đã thành công thâm nhập vào nơi nguy hiểm, mà sau khi Từ Phương phát hiện phía trước có nguy hiểm, tất nhiên sẽ không ngu gì mà tiến đến.
Chắc chắn là lấy được Thâm Hải Lam Tâm xong là bỏ đi ngay.
Còn về người đồ đệ không may của Từ Phương kia, Triệu Bằng tức giận nở một nụ cười khổ sở.
Đối với một tu giả cảnh giới Động Thiên mà nói, một tên đồ đệ Kim Đan Kỳ kia là cái thá gì chứ.
Quả thực Triệu Bằng tức đến nỗi hai hàm răng nghiến chặt lại vào nhau.
Ngay lúc này, Dạ Lăng Huyết chậm rãi đi tới, nói:
"Thâm Hải Lam Tâm trong tay kẻ nào, mau thành thật giao ra đây cho ta, thì ta có thể khiến các ngươi chết một cách thoải mái một chút, nếu không, ta sẽ không ngại khiến các ngươi hóa thành tro bụi rồi đem đi rắc tro cốt trong ao của Hải Ma Tông ta đâu."
"Thâm Hải Lam Tâm ở trong tay Từ Phương, không ở chỗ bọn ta."
Triệu Bằng nói.
Dạ Lăng Huyết có chút nghi ngờ hỏi: "Từ Phương là ai, hắn ở đâu."
Triệu Bằng nhìn thấy vẻ căm hận hiện lên khuôn mặt hắn, nghiến răng nói:
"Từ Phương ở phía sau bọn ta, hắn để cho bọn ta đi trước để làm bia đỡ đạn, còn hắn thì núp ở đằng sau, bây giờ chắc là đã chạy trốn rồi cũng nên."
Lời Triệu Bằng nói, cũng đã nhận được sự ghi nhận của bốn tên tu giả Động Thiên Kỳ kia.
Tông chủ Hải Ma tông nghe vậy, liền trầm ngâm một lát, sau đó nói:
"Nếu đã như vậy, vậy hai người các ngươi dẫn đường cho ta, để ta thiết đãi Từ Phương, nếu biểu hiện của hai người tốt, thì ta sẽ chừa cho các ngươi một con đường sống. "
Bây giờ Triệu Bằng đã bị cơn tức giận che mờ lý trí, hắn cố chấp cho rằng, Từ Phương đang lợi dụng hắn, coi hắn là kẻ ngốc vờn qua vờn lại vậy.
Cho nên hắn khẽ gật đầu không chút do dự, nói: "Được, các ngươi đi theo ta."
Hoàng Thiên ở bên cạnh, lại tỉnh táo hơn nhiều, khẽ nói:
"Anh bạn Triệu Bằng, e là ngươi đã hiểu lầm gì đó rồi, ta tin anh bạn Từ Phương chắc chắn là một người chính trực, không phải như ngươi nghĩ đâu."
Tuy Lăng Thanh Thù bị hai tên tu giả cảnh giới Động Thiên bắt đi làm con tin nhưng cũng nghe thấy được cuộc nói chuyện giữa Triệu Bằng và Dạ Lăng Huyết.
Lăng Thanh Thù dùng sức lắc đầu, nháy mắt ra hiệu với Triệu Bằng, đương nhiên nàng ta biết rằng lão tổ tuyệt đối sẽ không vứt bỏ mình, và muốn Triệu Bằng bình tĩnh lại.
Đáng tiếc, Triệu Bằng hoàn toàn không trông thấy Lăng Thanh Thù.
"Được, ta đưa các ngươi đến tìm Từ Phương! Thâm Hải Lam Tâm đang ở trong tay hắn." Triệu Bằng uất hận nói.
Ngay lúc này, thế mà, phía xa xa xuất hiện một chấm đen.
Từ phía xa chậm rãi bay vào giữa đám người.
Tất cả mọi người sợ ngây người, há hốc mồm ra, có thể nhét vừa được một quả trứng gà luôn ấy.
Tất cả mọi người đều tưởng rằng Từ Phương cầm theo Thâm Hải Lam Tâm rồi bỏ chạy, nhưng không ngờ, Từ Phương lại không hề bỏ chạy?
Điều này đúng là nằm ngoài dự đoán của mọi người mà.
Hơn nữa, điều càng quan trọng chính là, nhiều tu giả Động Thiên Kỳ như thế, chẳng lẽ Từ Phương không nhìn thấy sao? Sao lại bình tĩnh xông vào đây như vậy?
Tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn lên người Từ Phương, để xem xem rốt cuộc Từ Phương đang giở trò quỷ quái gì.
"Khụ khụ, ta cảm thấy để mọi người phải đợi hơi lâu thì phải."
Một tiếng ho khan nhẹ nhàng truyền đến, chỉ thấy một chiếc linh chu rách nát dừng ngay cạnh người Hoàng Thiên.
Từ Phương từ từ thận trọng chui ra từ trong linh chu, sau đó nói với Hoàng Thiên với vẻ mặt nịnh nọt:
"Hoàng Thiên, đỡ lấy ta đi, ta không biết bay, nếu rơi xuống thì ngại lắm."
Hoàng Thiên nhếch mép, vô cùng phối hợp cùng với Từ Phương.
Từ Phương chân đạp linh chu, tay vịn vào Hoàng Thiên, mặt oán hận nói:
"Ta nói các ngươi này, chúng ta không thể làm như đã bàn như ở trên mặt đất sao, ta không biết bay mà không biết hả?"
Dạ Lăng Huyết nhìn Từ Phương giống như một tên dở hơi, nhíu mày, hỏi tên tu giả Động Thiên Kỳ bên cạnh:
"Hắn chính là Từ Phương sao?"
“Đúng." Mấy tên tu giả Động Thiên Kỳ kia, toát một hôi hột nói.
"Các ngươi là tên ngu sao hả? Các ngươi làm thế nào mà lại để hắn lấy Thâm Hải Lam Tâm đi như vậy được thế."
Nghe thấy lời nói chắc chắn của bốn tên tu giả Động Thiên Kỳ này, Dạ Lăng Huyết xém chút thì hộc máu sặc chết.
Bốn tên tu giả cảnh giới Động Thiên Kỳ này cũng cảm thấy vô cùng sầu não, làm sao để lấy lại Thâm Hải Lam Tâm từ tay Từ Phương đây.
"Từ Phương không đáng sợ, không phải chúng ta bại dưới tay Từ Phương, mà là lão già đứng bên kia." Bốn tên này nói, tay thì chỉ về phía Hoàng Thiên.
Dạ Lăng Huyết nhìn về phía Hoàng Thiên, chậm rãi đi tới, nói: "Hoàng Thiên đúng không, ngươi đã nghĩ xong mình chết như thế nào chưa?"
Tuy trong lòng Hoàng Thiên lo lắng, cảm thấy hôm nay sẽ có chuyện ở nơi này rồi, nhưng trên khuôn mặt thì không hề để lộ ra một tí yếu thế nào.
"Lão phu đã nghe câu này vô số lần rồi, nhưng không phải vẫn sống rất tốt đây sao, ngược lại những người nói câu đấy với ta thì đều đã chết hết, không biết các ngươi có trở thành người tiếp theo không đây."
Bây giờ Từ Phương không có tâm trạng nghe mấy lời nói qua từ miệng mấy người kia nói ra, ánh mắt nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn thấy Lăng Thanh Thù.
Chỉ thấy Lăng Thanh Thù bị mấy người bắt đi, toàn thân không thể cử động được, khuôn mặt rất đau khổ.
"Còn ngươi nữa, Triệu Bằng, ngươi mau đi luôn đi, ngươi mà đuổi kịp, thì ta nhất định sẽ cứu sống phu nhân của ngươi!"
Một giây sau, Triệu Bằng cũng biến mất ngay tại chỗ.
Từ Phương đuổi theo khí tức mà những người kia lưu lại, chầm chậm đuổi theo sau.
...
Tại một nơi hẻo lánh ở trong Đông Sơn Hải, có một hòn đảo rất to.
Hòn đảo có tên là đảo Hải Ma, bởi vì trên hòn đảo ấy có một tông môn, tên là Hải Ma Tông.
Hoàng Thiên và Triệu Bằng cùng đuổi theo, thì lại đuổi đến tận Hải Ma Tông...
Sau đó, bọn họ phát hiện, tình hình dường như không đúng lắm thì phải, tầm khoảng mười mấy tên tu giả cảnh giới Động Thiên, bao vây xung quanh hai người họ.
"Hừ, vừa rồi không phải các ngươi rất kiêu ngạo sao, giờ sao vậy, không tự kiêu nữa đi??"
Một tên tu giả Động Thiên Kỳ dữ tợn nhổ một bãi nước bọt trên mặt đất.
Ở trước mặt của hắn, còn có một tên tu giả Động Thiên Kỳ hậu kỳ. Máu me be bét đầy đầu đỏ au, hai mắt trắng bệch, khóe mắt xuất hiện rất nhiều côn trùng nhỏ li ti màu đỏ kích thước bằng hạt gạo.
Tướng mạo người này, khiến người khác nhìn vào là thấy mắc ói ngay.
Hắn chính là tông chủ của Hải Ma Tông, Dạ Lăng Huyết.
"Ha ha, dám cướp đồ mà Hải Ma Tông bọn ta để ý đến, vậy mà không nhìn xem năng lực của bản thân ở mức nào à."
Giọng nói của Dạ Lăng Huyết khàn khàn, giống như nanh vuốt sắc nhọn của mèo cào lên một chiếc bình pha lê, khiến người khác nghe cảm thấy ong cả đầu, vô cùng không thoải mái tẹo nào.
Triệu Bằng chật vật nuốt một miếng nước bọt, khẽ nói với Hoàng Thiên: "Bây giờ chúng ta phải làm gì đây."
Trong lòng Hoàng Thiên tuy cũng hơi rén, nhưng bên ngoài lại vô cùng bình tĩnh nói khoác:
"Sợ cái gì chứ, tên nào xông tới thì giết tên đó, hai tên xông đến thì giết cả hai."
"Thế nhưng ở đây có tận mười mấy tên đó..."
Triệu Bằng bất lực nói.
Hắn chết không quan trọng, nhưng nếu hắn chết rồi thì ai sẽ chăm sóc đạo lữ của hắn đây.
Bỗng nhiên, hắn nhớ ra Từ Phương cũng đi theo bọn họ tới đây, chỉ là tốc độ không nhanh được bằng bọn họ thôi.
Lúc này, Triệu Bằng mới biết được mưu đồ hiểm ác của Từ Phương.
Từ Phương cố ý đi chậm rãi từ từ từ ở phía sau, thực ra là để hắn và Hoàng Thiên là bia đỡ đạn ở phía trước đó.
Bây giờ bọn họ đã thành công thâm nhập vào nơi nguy hiểm, mà sau khi Từ Phương phát hiện phía trước có nguy hiểm, tất nhiên sẽ không ngu gì mà tiến đến.
Chắc chắn là lấy được Thâm Hải Lam Tâm xong là bỏ đi ngay.
Còn về người đồ đệ không may của Từ Phương kia, Triệu Bằng tức giận nở một nụ cười khổ sở.
Đối với một tu giả cảnh giới Động Thiên mà nói, một tên đồ đệ Kim Đan Kỳ kia là cái thá gì chứ.
Quả thực Triệu Bằng tức đến nỗi hai hàm răng nghiến chặt lại vào nhau.
Ngay lúc này, Dạ Lăng Huyết chậm rãi đi tới, nói:
"Thâm Hải Lam Tâm trong tay kẻ nào, mau thành thật giao ra đây cho ta, thì ta có thể khiến các ngươi chết một cách thoải mái một chút, nếu không, ta sẽ không ngại khiến các ngươi hóa thành tro bụi rồi đem đi rắc tro cốt trong ao của Hải Ma Tông ta đâu."
"Thâm Hải Lam Tâm ở trong tay Từ Phương, không ở chỗ bọn ta."
Triệu Bằng nói.
Dạ Lăng Huyết có chút nghi ngờ hỏi: "Từ Phương là ai, hắn ở đâu."
Triệu Bằng nhìn thấy vẻ căm hận hiện lên khuôn mặt hắn, nghiến răng nói:
"Từ Phương ở phía sau bọn ta, hắn để cho bọn ta đi trước để làm bia đỡ đạn, còn hắn thì núp ở đằng sau, bây giờ chắc là đã chạy trốn rồi cũng nên."
Lời Triệu Bằng nói, cũng đã nhận được sự ghi nhận của bốn tên tu giả Động Thiên Kỳ kia.
Tông chủ Hải Ma tông nghe vậy, liền trầm ngâm một lát, sau đó nói:
"Nếu đã như vậy, vậy hai người các ngươi dẫn đường cho ta, để ta thiết đãi Từ Phương, nếu biểu hiện của hai người tốt, thì ta sẽ chừa cho các ngươi một con đường sống. "
Bây giờ Triệu Bằng đã bị cơn tức giận che mờ lý trí, hắn cố chấp cho rằng, Từ Phương đang lợi dụng hắn, coi hắn là kẻ ngốc vờn qua vờn lại vậy.
Cho nên hắn khẽ gật đầu không chút do dự, nói: "Được, các ngươi đi theo ta."
Hoàng Thiên ở bên cạnh, lại tỉnh táo hơn nhiều, khẽ nói:
"Anh bạn Triệu Bằng, e là ngươi đã hiểu lầm gì đó rồi, ta tin anh bạn Từ Phương chắc chắn là một người chính trực, không phải như ngươi nghĩ đâu."
Tuy Lăng Thanh Thù bị hai tên tu giả cảnh giới Động Thiên bắt đi làm con tin nhưng cũng nghe thấy được cuộc nói chuyện giữa Triệu Bằng và Dạ Lăng Huyết.
Lăng Thanh Thù dùng sức lắc đầu, nháy mắt ra hiệu với Triệu Bằng, đương nhiên nàng ta biết rằng lão tổ tuyệt đối sẽ không vứt bỏ mình, và muốn Triệu Bằng bình tĩnh lại.
Đáng tiếc, Triệu Bằng hoàn toàn không trông thấy Lăng Thanh Thù.
"Được, ta đưa các ngươi đến tìm Từ Phương! Thâm Hải Lam Tâm đang ở trong tay hắn." Triệu Bằng uất hận nói.
Ngay lúc này, thế mà, phía xa xa xuất hiện một chấm đen.
Từ phía xa chậm rãi bay vào giữa đám người.
Tất cả mọi người sợ ngây người, há hốc mồm ra, có thể nhét vừa được một quả trứng gà luôn ấy.
Tất cả mọi người đều tưởng rằng Từ Phương cầm theo Thâm Hải Lam Tâm rồi bỏ chạy, nhưng không ngờ, Từ Phương lại không hề bỏ chạy?
Điều này đúng là nằm ngoài dự đoán của mọi người mà.
Hơn nữa, điều càng quan trọng chính là, nhiều tu giả Động Thiên Kỳ như thế, chẳng lẽ Từ Phương không nhìn thấy sao? Sao lại bình tĩnh xông vào đây như vậy?
Tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn lên người Từ Phương, để xem xem rốt cuộc Từ Phương đang giở trò quỷ quái gì.
"Khụ khụ, ta cảm thấy để mọi người phải đợi hơi lâu thì phải."
Một tiếng ho khan nhẹ nhàng truyền đến, chỉ thấy một chiếc linh chu rách nát dừng ngay cạnh người Hoàng Thiên.
Từ Phương từ từ thận trọng chui ra từ trong linh chu, sau đó nói với Hoàng Thiên với vẻ mặt nịnh nọt:
"Hoàng Thiên, đỡ lấy ta đi, ta không biết bay, nếu rơi xuống thì ngại lắm."
Hoàng Thiên nhếch mép, vô cùng phối hợp cùng với Từ Phương.
Từ Phương chân đạp linh chu, tay vịn vào Hoàng Thiên, mặt oán hận nói:
"Ta nói các ngươi này, chúng ta không thể làm như đã bàn như ở trên mặt đất sao, ta không biết bay mà không biết hả?"
Dạ Lăng Huyết nhìn Từ Phương giống như một tên dở hơi, nhíu mày, hỏi tên tu giả Động Thiên Kỳ bên cạnh:
"Hắn chính là Từ Phương sao?"
“Đúng." Mấy tên tu giả Động Thiên Kỳ kia, toát một hôi hột nói.
"Các ngươi là tên ngu sao hả? Các ngươi làm thế nào mà lại để hắn lấy Thâm Hải Lam Tâm đi như vậy được thế."
Nghe thấy lời nói chắc chắn của bốn tên tu giả Động Thiên Kỳ này, Dạ Lăng Huyết xém chút thì hộc máu sặc chết.
Bốn tên tu giả cảnh giới Động Thiên Kỳ này cũng cảm thấy vô cùng sầu não, làm sao để lấy lại Thâm Hải Lam Tâm từ tay Từ Phương đây.
"Từ Phương không đáng sợ, không phải chúng ta bại dưới tay Từ Phương, mà là lão già đứng bên kia." Bốn tên này nói, tay thì chỉ về phía Hoàng Thiên.
Dạ Lăng Huyết nhìn về phía Hoàng Thiên, chậm rãi đi tới, nói: "Hoàng Thiên đúng không, ngươi đã nghĩ xong mình chết như thế nào chưa?"
Tuy trong lòng Hoàng Thiên lo lắng, cảm thấy hôm nay sẽ có chuyện ở nơi này rồi, nhưng trên khuôn mặt thì không hề để lộ ra một tí yếu thế nào.
"Lão phu đã nghe câu này vô số lần rồi, nhưng không phải vẫn sống rất tốt đây sao, ngược lại những người nói câu đấy với ta thì đều đã chết hết, không biết các ngươi có trở thành người tiếp theo không đây."
Bây giờ Từ Phương không có tâm trạng nghe mấy lời nói qua từ miệng mấy người kia nói ra, ánh mắt nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn thấy Lăng Thanh Thù.
Chỉ thấy Lăng Thanh Thù bị mấy người bắt đi, toàn thân không thể cử động được, khuôn mặt rất đau khổ.