"Lão tổ, chữ này, sao ta nhìn cứ có cảm giác kinh sợ thế.” Lăng Thanh Thù hỏi.
Từ Phương nở nụ cười, giải thích: "Chữ này, là ta đã thêm thiên địa pháp tắc vào, nên đã mang sát ý, ngươi nhìn thì không có gì đáng ngại cả, nhưng người khác có ác ý với Thiên Lam Tông nhìn vào, thì tinh thần sẽ bị bị ảnh hưởng nghiêm trọng."
Lăng Thanh Thù nghe vậy, khuôn mặt tràn đầy sự tôn sùng nhìn Từ Phương, lúc này nàng ta cảm thấy, lão tổ nhà mình, dường như không có gì là không làm được.
Sau khi sắp xếp xong sơn môn Thiên Lam Tông, Từ Phương trở về lại bên trong Thiên Lam Tông.
Sau đó, Từ Phương chuẩn bị luyện thuốc.
Nhìn Từ Phương chất linh dược như núi, Đỗ Dương cảm giác tay như bị chuột rút.
Nhiều linh dược như vậy, nếu một mình Từ Phương luyện chế, sợ rằng sẽ luyện đến lúc trời đất mù mịt mất.
Hơn nữa, Từ Phương tốt xấu gì cũng là nhân vật lão tổ có số mã, bây giờ hắn ta cảm thấy bản thân như là một tiểu đồng tử luyện thuốc vậy.
Từ Phương sa sút tinh ngồi xuống mặt đất, trong miệng ngậm một cây cỏ tươi.
"Ôi, xem ra, mình phải cần thêm mấy tiểu đồ đệ luyện thuốc rồi đây." Nói xong Từ Phương đứng lên, nhìn ra bên ngoài.
Lăng Thanh Thù thì không được, tuy nàng ta có thiên phú luyện đan, nhưng thiên phú đó lại chẳng ra làm sao cả.
Tuy dưới sự chỉ dẫn kiên nhẫn của Từ Phương, nàng ta cũng có thể trở thành một đại sư luyện đan, nhưng Lăng Thanh Thù lại là tông chủ của Thiên Lam Tông, không thể cứ mãi luyện thuốc được.
"Xuống núi tìm một tên tiểu đồ đệ thôi." Từ Phương thở dài một hơi, rồi đi về phía bên ngoài.
Thiên Lam đã trải qua vạn năm tuổi, nói là biến thành một đống đổ nát cũng không phải là nói quá.
Muốn xây dựng lại Thiên Lam Tông, thể nào cũng phải là một công trình vĩ đại đồ sộ.
Nhưng Từ Phương không để ý chút nào.
Cho dù khó khăn có lớn hơn nữa thì cũng không thể ngăn trở hắn ta.
Đối với Từ Phương mà nói Thiên Lam tông là nơi gửi gắm tinh thần.
Hắn ta sống quá lâu rồi, mười vạn năm trước, hắn ta đã đi theo sư phụ thành lập lên Thiên Lam tông, chứng kiến Thiên Lam Tông từ không có gì đến khi đến lúc có gì.
Thời gian mười vạn năm, những biến đổi lớn trong cuộc đời, sư phụ, sư đệ của hắn ta, cố nhân của hắn ta, cũng đều biến mất theo dòng thời gian.
Thời gian mười vạn năm, quá lâu, nhưng có thể xóa đi hết tất cả dấu vết.
Sâu trong kí ức, đến dáng vẻ của sư phụ hắn ta, cũng chỉ là mơ hồ mà thôi.
Thứ duy nhất có thể dùng để chứng minh sự tồn tại sư phụ, chính là hắn ta nhìn thấy một Thiên Lam Tông do một tay sư phụ thành lập lên.
Thời gian mười vạn năm, Thiên Lam Tông còn có thể tồn tại trên thế giới này, chính là nhờ vào công lao của Từ Phương.
Trong lòng Từ Phương, chỉ có hai chuyện, thứ nhất là, đột nhiên từ Luyện Khí kỳ, thăng cấp đến Trúc Cơ kỳ.
Chuyện thứ hai là, bảo vệ sự tồn tại mãi mãi của Thiên Lam Tông.
Không chỉ là tồn lại, mà còn phải trở thành tông môn lớn mạnh nhất trên thế giới, để tái hiện lại sự huy hoàng của ngày xưa!
...
Trước khi Từ Phương rời khỏi Thiên Lam Tông, hắn ta liền giao cho Lăng Thanh Thù một nhiệm vụ, ra bên ngoài tuyển lấy một đệ tử có ý muốn luyện đan.
Ngày hôm sau, đã có không ít người đến tham gia sát hạch.
Nhưng, cơ bản người đến đây đều là người ở gần vùng này, không có mấy người ở nơi khác đến.
Những người này đến đây, đại đa số đều là đến để góp vui, cơ bản là không có thiên phú luyện đan.
Cứ cho là một số người có thiên phú luyện đan đi nữa, thì cũng không đạt đến tiêu chuẩn tuyển chọn của Từ Phương.
"Xem ra, không thể ở đây há miệng chờ sung được rồi, phải ra ngoài xem thế nào thôi." Từ Phương nhăn mày nhìn ra đám người không có thiên phú luyện đan trước mặt.
Ngày hôm sau, Từ Phương liền rời khỏi Thiên Lam Tông, phiêu bạt tìm kiếm hỏi thăm khắp nơi ở biên giới Tề Châu, là vì muốn tìm một thiên tài luyện đan rồi thu nhận làm đệ tử..
Nhưng Từ Phương đã tìm nửa tháng trời rồi, cũng không tìm được một người có thiên phú luyện đan, chứ đừng nói đến thiên tài.
"Cứ tìm như vậy cũng không được rồi.." Từ Phương nhíu mày nói.
Bỗng nhiên Từ Phương vỗ vào đầu một cái, cảm giác bản thân như một đồ ngốc ấy.
Tại sao hắn ta lại phải đi tìm chứ, muốn tìm người có thiên phú luyện đan và người có ý muốn luyện đan, tuy khó tìm, nhưng ở nơi đông nghịt này thì đều có những người như thế mà.
Nghĩ tới đây, Từ Phương trực tiếp chạy về phía Dược sơn trang ngay biên giới Tề Châu.
Dược sơn trang, sức chiến đấu của tu giả bọn họ, có thể không được xếp hạng cao ở Tề Châu, nhưng lại là tông môn luyện đan duy nhất ở Tề Châu, nếu họ nói đứng thứ hai thì không có bất kì thế lực nào dám nói thứ nhất.
Ở Tề Châu, hầu như tất cả mọi thế lực đều sẽ mời thầy luyện đan ở Dược sơn trang đến luyện chế đan dược.
Bởi vậy Dược sơn trang vô cùng giàu, có thể thoải mái mà sống qua ngày.
Danh tiếng đệ nhất tông môn luyện đan Dược sơn trang ở Tề Châu cũng lan xa, thu hút không ít thầy luyện đan đến, muốn được gia nhập vào Dược sơn trang.
Bây giờ, lại đến đại hội tuyển sinh một năm một lần của Dược sơn trang.
Bên ngoài Dược sơn trang mọi người tấp nập đi lại, tất cả đều là người có tố chất luyện đan nhất định.
Từ Phương trà trộn vào trong đám người, ánh mắt nhìn qua nhìn lại trên người bọn họ.
Không được, không được, vẫn không được...
Từ Phương nhìn qua một người, liền biết tố chất chất luyện đan của người kia.
Nhìn nhiều người như vậy, nhưng vẫn không tìm được một đệ tử có đầy đủ tố chất.
Trong lòng Từ Phương không khỏi có chút thất vọng.
Thậm chí Từ Phương đang nghĩ, có nên từ bỏ ý nghĩ tìm một đồ đệ hay không, rồi trực tiếp mời thầy luyện đan của Dược sơn trang đến giúp luyện chế đan dược là được.
Ngay lúc Từ Phương đang suy nghĩ, bỗng nhiên, phía trước truyền ra một âm thanh không thể nhẫn nại được.
"Ta nói ngươi đấy, lề mà lề mề gì đâu á, tới kiểm tra tố chất nhanh lên!”
Từ Phương dựa theo giọng nói nhìn lại, thì chỉ nhìn thấy một thanh niên áo xanh đang hét to với hắn ta.
"Còn không mau đi, kiểm tra tố chất đi!" Chu Triệt thấy Từ Phương đứng đơ tại chỗ, không nhịn được bèn quát lên một tiếng nữa.
Bên cạnh Chu Triệt, có giá đỡ bốn góc, do bốn thanh thép màu vàng óng làm chân đỡ, cao gần nửa người.
Trên giá bốn góc, thì đặt một quả cầu bằng thủy tinh màu trắng lên.
Thứ này Từ Phương biết, đó là quả cầu thủy tinh dùng để kiểm tra xem một người có tố chất hay không.
Phải dùng tay đặt lên trên quả cầu thủy tinh này, sau đó truyền linh khí vào, dựa theo màu sắc của quả cầu để đánh giá xem một người có tố chất luyện đan hay không.
Nếu là màu trắng, chính là không có tố chất luyện đan, màu xanh lam là kém, màu vàng là bình thường, màu hồng là tốt, màu đen là nghịch thiên.
Trong đó cấp bậc cụ thể, thì có thể dựa vào độ đậm nhạt của màu sắc để đánh giá.
Ví dụ như màu xanh lam thì có xanh lam nhạt và màu xanh lam đậm vân vân.
Từ Phương đi tới bên cạnh quả cầu thủy tinh kia, tay phải đặt vào phía trên quả cầu.
Một tia linh khí truyền vào, quay một vòng trong đó.
Không ít người đều nhìn chằm chằm vào tia linh khí này, nhưng, chờ đến khi tia linh khí biến mất, màu sắc của quả cầu cũng không thay đổi chút nào.
"Không đủ tư cách, tiếp theo." Chu Triệt phất phất tay, gương mặt không nhẫn nại nói.
Nếu đã không có thiên phú, thì cũng biểu thị Từ Phương là một người bình thường.
Hắn ta là tu gia cộng thêm thầy luyện đan, đương nhiên không cần khách sáo với một người bình thường.
Từ Phương cũng không để ý, bởi vì đây là thái độ bình thường đối với người phàm.
Nếu đã không tìm được người mình muốn ở nơi này, thì Từ Phương cũng không có ý định ở lại đây.
Vừa mới quay người muốn đi, thì bỗng nhiên, ánh mắt Từ Phương, thấy được hai tỷ đệ ở bên cạnh một xó xỉnh!
Thiên tài, thiên tài vô song nha!
Một giây sau, Từ Phương liền kích động.
Từ Phương nở nụ cười, giải thích: "Chữ này, là ta đã thêm thiên địa pháp tắc vào, nên đã mang sát ý, ngươi nhìn thì không có gì đáng ngại cả, nhưng người khác có ác ý với Thiên Lam Tông nhìn vào, thì tinh thần sẽ bị bị ảnh hưởng nghiêm trọng."
Lăng Thanh Thù nghe vậy, khuôn mặt tràn đầy sự tôn sùng nhìn Từ Phương, lúc này nàng ta cảm thấy, lão tổ nhà mình, dường như không có gì là không làm được.
Sau khi sắp xếp xong sơn môn Thiên Lam Tông, Từ Phương trở về lại bên trong Thiên Lam Tông.
Sau đó, Từ Phương chuẩn bị luyện thuốc.
Nhìn Từ Phương chất linh dược như núi, Đỗ Dương cảm giác tay như bị chuột rút.
Nhiều linh dược như vậy, nếu một mình Từ Phương luyện chế, sợ rằng sẽ luyện đến lúc trời đất mù mịt mất.
Hơn nữa, Từ Phương tốt xấu gì cũng là nhân vật lão tổ có số mã, bây giờ hắn ta cảm thấy bản thân như là một tiểu đồng tử luyện thuốc vậy.
Từ Phương sa sút tinh ngồi xuống mặt đất, trong miệng ngậm một cây cỏ tươi.
"Ôi, xem ra, mình phải cần thêm mấy tiểu đồ đệ luyện thuốc rồi đây." Nói xong Từ Phương đứng lên, nhìn ra bên ngoài.
Lăng Thanh Thù thì không được, tuy nàng ta có thiên phú luyện đan, nhưng thiên phú đó lại chẳng ra làm sao cả.
Tuy dưới sự chỉ dẫn kiên nhẫn của Từ Phương, nàng ta cũng có thể trở thành một đại sư luyện đan, nhưng Lăng Thanh Thù lại là tông chủ của Thiên Lam Tông, không thể cứ mãi luyện thuốc được.
"Xuống núi tìm một tên tiểu đồ đệ thôi." Từ Phương thở dài một hơi, rồi đi về phía bên ngoài.
Thiên Lam đã trải qua vạn năm tuổi, nói là biến thành một đống đổ nát cũng không phải là nói quá.
Muốn xây dựng lại Thiên Lam Tông, thể nào cũng phải là một công trình vĩ đại đồ sộ.
Nhưng Từ Phương không để ý chút nào.
Cho dù khó khăn có lớn hơn nữa thì cũng không thể ngăn trở hắn ta.
Đối với Từ Phương mà nói Thiên Lam tông là nơi gửi gắm tinh thần.
Hắn ta sống quá lâu rồi, mười vạn năm trước, hắn ta đã đi theo sư phụ thành lập lên Thiên Lam tông, chứng kiến Thiên Lam Tông từ không có gì đến khi đến lúc có gì.
Thời gian mười vạn năm, những biến đổi lớn trong cuộc đời, sư phụ, sư đệ của hắn ta, cố nhân của hắn ta, cũng đều biến mất theo dòng thời gian.
Thời gian mười vạn năm, quá lâu, nhưng có thể xóa đi hết tất cả dấu vết.
Sâu trong kí ức, đến dáng vẻ của sư phụ hắn ta, cũng chỉ là mơ hồ mà thôi.
Thứ duy nhất có thể dùng để chứng minh sự tồn tại sư phụ, chính là hắn ta nhìn thấy một Thiên Lam Tông do một tay sư phụ thành lập lên.
Thời gian mười vạn năm, Thiên Lam Tông còn có thể tồn tại trên thế giới này, chính là nhờ vào công lao của Từ Phương.
Trong lòng Từ Phương, chỉ có hai chuyện, thứ nhất là, đột nhiên từ Luyện Khí kỳ, thăng cấp đến Trúc Cơ kỳ.
Chuyện thứ hai là, bảo vệ sự tồn tại mãi mãi của Thiên Lam Tông.
Không chỉ là tồn lại, mà còn phải trở thành tông môn lớn mạnh nhất trên thế giới, để tái hiện lại sự huy hoàng của ngày xưa!
...
Trước khi Từ Phương rời khỏi Thiên Lam Tông, hắn ta liền giao cho Lăng Thanh Thù một nhiệm vụ, ra bên ngoài tuyển lấy một đệ tử có ý muốn luyện đan.
Ngày hôm sau, đã có không ít người đến tham gia sát hạch.
Nhưng, cơ bản người đến đây đều là người ở gần vùng này, không có mấy người ở nơi khác đến.
Những người này đến đây, đại đa số đều là đến để góp vui, cơ bản là không có thiên phú luyện đan.
Cứ cho là một số người có thiên phú luyện đan đi nữa, thì cũng không đạt đến tiêu chuẩn tuyển chọn của Từ Phương.
"Xem ra, không thể ở đây há miệng chờ sung được rồi, phải ra ngoài xem thế nào thôi." Từ Phương nhăn mày nhìn ra đám người không có thiên phú luyện đan trước mặt.
Ngày hôm sau, Từ Phương liền rời khỏi Thiên Lam Tông, phiêu bạt tìm kiếm hỏi thăm khắp nơi ở biên giới Tề Châu, là vì muốn tìm một thiên tài luyện đan rồi thu nhận làm đệ tử..
Nhưng Từ Phương đã tìm nửa tháng trời rồi, cũng không tìm được một người có thiên phú luyện đan, chứ đừng nói đến thiên tài.
"Cứ tìm như vậy cũng không được rồi.." Từ Phương nhíu mày nói.
Bỗng nhiên Từ Phương vỗ vào đầu một cái, cảm giác bản thân như một đồ ngốc ấy.
Tại sao hắn ta lại phải đi tìm chứ, muốn tìm người có thiên phú luyện đan và người có ý muốn luyện đan, tuy khó tìm, nhưng ở nơi đông nghịt này thì đều có những người như thế mà.
Nghĩ tới đây, Từ Phương trực tiếp chạy về phía Dược sơn trang ngay biên giới Tề Châu.
Dược sơn trang, sức chiến đấu của tu giả bọn họ, có thể không được xếp hạng cao ở Tề Châu, nhưng lại là tông môn luyện đan duy nhất ở Tề Châu, nếu họ nói đứng thứ hai thì không có bất kì thế lực nào dám nói thứ nhất.
Ở Tề Châu, hầu như tất cả mọi thế lực đều sẽ mời thầy luyện đan ở Dược sơn trang đến luyện chế đan dược.
Bởi vậy Dược sơn trang vô cùng giàu, có thể thoải mái mà sống qua ngày.
Danh tiếng đệ nhất tông môn luyện đan Dược sơn trang ở Tề Châu cũng lan xa, thu hút không ít thầy luyện đan đến, muốn được gia nhập vào Dược sơn trang.
Bây giờ, lại đến đại hội tuyển sinh một năm một lần của Dược sơn trang.
Bên ngoài Dược sơn trang mọi người tấp nập đi lại, tất cả đều là người có tố chất luyện đan nhất định.
Từ Phương trà trộn vào trong đám người, ánh mắt nhìn qua nhìn lại trên người bọn họ.
Không được, không được, vẫn không được...
Từ Phương nhìn qua một người, liền biết tố chất chất luyện đan của người kia.
Nhìn nhiều người như vậy, nhưng vẫn không tìm được một đệ tử có đầy đủ tố chất.
Trong lòng Từ Phương không khỏi có chút thất vọng.
Thậm chí Từ Phương đang nghĩ, có nên từ bỏ ý nghĩ tìm một đồ đệ hay không, rồi trực tiếp mời thầy luyện đan của Dược sơn trang đến giúp luyện chế đan dược là được.
Ngay lúc Từ Phương đang suy nghĩ, bỗng nhiên, phía trước truyền ra một âm thanh không thể nhẫn nại được.
"Ta nói ngươi đấy, lề mà lề mề gì đâu á, tới kiểm tra tố chất nhanh lên!”
Từ Phương dựa theo giọng nói nhìn lại, thì chỉ nhìn thấy một thanh niên áo xanh đang hét to với hắn ta.
"Còn không mau đi, kiểm tra tố chất đi!" Chu Triệt thấy Từ Phương đứng đơ tại chỗ, không nhịn được bèn quát lên một tiếng nữa.
Bên cạnh Chu Triệt, có giá đỡ bốn góc, do bốn thanh thép màu vàng óng làm chân đỡ, cao gần nửa người.
Trên giá bốn góc, thì đặt một quả cầu bằng thủy tinh màu trắng lên.
Thứ này Từ Phương biết, đó là quả cầu thủy tinh dùng để kiểm tra xem một người có tố chất hay không.
Phải dùng tay đặt lên trên quả cầu thủy tinh này, sau đó truyền linh khí vào, dựa theo màu sắc của quả cầu để đánh giá xem một người có tố chất luyện đan hay không.
Nếu là màu trắng, chính là không có tố chất luyện đan, màu xanh lam là kém, màu vàng là bình thường, màu hồng là tốt, màu đen là nghịch thiên.
Trong đó cấp bậc cụ thể, thì có thể dựa vào độ đậm nhạt của màu sắc để đánh giá.
Ví dụ như màu xanh lam thì có xanh lam nhạt và màu xanh lam đậm vân vân.
Từ Phương đi tới bên cạnh quả cầu thủy tinh kia, tay phải đặt vào phía trên quả cầu.
Một tia linh khí truyền vào, quay một vòng trong đó.
Không ít người đều nhìn chằm chằm vào tia linh khí này, nhưng, chờ đến khi tia linh khí biến mất, màu sắc của quả cầu cũng không thay đổi chút nào.
"Không đủ tư cách, tiếp theo." Chu Triệt phất phất tay, gương mặt không nhẫn nại nói.
Nếu đã không có thiên phú, thì cũng biểu thị Từ Phương là một người bình thường.
Hắn ta là tu gia cộng thêm thầy luyện đan, đương nhiên không cần khách sáo với một người bình thường.
Từ Phương cũng không để ý, bởi vì đây là thái độ bình thường đối với người phàm.
Nếu đã không tìm được người mình muốn ở nơi này, thì Từ Phương cũng không có ý định ở lại đây.
Vừa mới quay người muốn đi, thì bỗng nhiên, ánh mắt Từ Phương, thấy được hai tỷ đệ ở bên cạnh một xó xỉnh!
Thiên tài, thiên tài vô song nha!
Một giây sau, Từ Phương liền kích động.