Làm Ruộng Ở Nam Sơn

Chương 1



Chương 1:

Phố chợ thẳng tắp trải rộng với nhiều ngả rẽ ngang dọc, hai bên đường bày đủ các loại sạp hàng cùng tiếng rao không ngừng nghỉ.

Tuy đã là hoàng hôn nhưng con đường này vẫn còn rất náo nhiệt.

Lận Bắc liếm liếm đôi môi khô khốc, cảm nhận gió lạnh luồn vào trong y phục, nàng không khỏi có chút rùng mình. Nắm thật chặt vạt áo, lại rụt cổ một cái, nàng nhìn về phía quán trọ bên kia đường.

Trên lầu hai của quán trọ, người đang bị mấy mĩ nhân xinh đẹp vây lấy thật đúng là Tạ Thanh Dung.

Có người nói vị Tạ đại nhân này là một vị quan liên tiếp bị giáng chức, vì thế suốt thời gian qua liền có không ít người trong huyện kéo nhau đến nhìn một chút. Ngoài miệng nói là nhìn nhưng đương nhiên khó tránh khỏi có chút đắc ý châm chọc cùng chế giễu bên trong.

Lận Bắc còn nhớ lần đầu tiên nàng gặp hắn, lúc đó hắn vừa mới nhận chức, là một vị Vương Hầu công tử cao cao tại thượng. Không ngờ chỉ vỏn vẹn mấy năm không gặp, hắn nhiều lần liên tiếp bị giáng chức như vậy, chỉ có thể nói là tạo hóa trêu ngươi.

Hắn ước chừng hơn hai mươi tuổi, một thân vải thô áo xám bình thường, không cao sang quý giá nhưng vẫn rất sạch sẽ dễ nhìn. Từ lúc hắn bị giáng chức đến nay cũng đã hơn một năm, nhìn lại cũng không thấy hắn quá đau lòng.

Trong tình huống hiện tại của hắn xem ra phải có chút bần hàn cùng đau khổ nhưng hắn vẫn vậy, vân đạm phong khinh. Khi thì ở lầu hai tiếp đón một đống người tò mò, lúc thì lại xuống dưới lầu ngồi ngẩn người trên băng ghế, trước mặt bày một đống các loại đá khác nhau, đủ mọi kích thước, đủ mọi hình dạng. Lúc nào nhìn qua cũng rất rảnh rỗi, không tiếp đón mỹ nhân thì chuyên chú nhìn ngắm mấy hòn đá đến thất thần, không nghiên cứu mấy viên đá nhỏ thì lại lơ đãng nhìn người trên đường qua lại.

Thực sự là mâu thuẫn khiến người ta không khỏi hiếu kì.

Lận Bắc nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy hắn, là lúc nàng còn ở kinh thành.

Khi đó phụ thân vẫn còn tại thế, hôm đó người còn bận đi tìm một người bạn cũ ở vùng phụ cận vì người kia còn thiếu bọn họ chút bạc, để nàng ở nhà một mình. Nàng nhớ mình đã đợi rất lâu, bụng cũng rất đói, trong nhà lại không có gì ăn, đành phải đi tới cái cây đại thụ gần nhà, kiễng chân trông ngóng thôn hộ nơi đó.

Thôn hộ kia thoạt nhìn đã cũ nát, mảnh gỗ làm cửa đã không biết bao nhiêu năm rồi, nước sơn đỏ trên cửa cũng đã bong tróc gần hết. Nàng chậm chạp ngồi xuống, trên đầu còn có gió lay xào xạc, cuốn bay mấy đám lá cây.

Lận Bắc: ....

Lận Bắc không đoán được chuyện ngoài ý muốn này —— nàng ngồi chần chờ một lúc, đến khi muốn đứng lên lại phát hiện trước mắt là một mảnh tối đen. Đầu lập tức nghiêng ngả, thân thể xiêu xiêu vẹo vẹo, vạn vật xung quanh như xoay tròn quanh nàng.

Nhưng nàng không đụng đầu vào thềm đá...

Đó là lần đầu tiên Lận Bắc nhìn thấy Tạ Thanh Dung.

Tạ Thanh Dung mặc một bộ trường sam màu trắng, tóc dài đen nhánh tùy tiện tản ra, chỉ có một đôi mắt vừa đen vừa sáng vô cùng hứng thú đánh giá nàng.

Hắn tùy ý ngồi xuống bên cạnh nàng trên thềm đá, có chút ngạc nhiên mà nghiêng đầu, đánh giá nàng.

Cứ như vậy, trong không gian đang xoay chuyển không ngừng của Lận Bắc, hắn dĩ nhiên là ngay ngắn rồi.

Hắn rất ngay ngắn.

Phối hợp với mộng mỹ thực đang trong đầu nàng, đại não của Lận Bắc tựa hồ như không thể suy nghĩ gì khác, trong nháy mắt nhảy ra mấy chữ:

Tú sắc khả xan. (*)

(*) Tú sắc khả xan (秀色可餐): nghĩa đen: đẹp đến mức nhìn thôi đã thấy no rồi; nghĩa bóng: chỉ những người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, quốc sắc thiên hương hoặc phong cảnh tươi đẹp trù phú.

Nàng không nói ra, nhưng là nét mặt của nàng thật đúng là nét mặt của người nhìn thấy mĩ nhân, mĩ thực đến thèm rỏ dãi. Nhìn thấy biểu cảm này của nàng, Tạ Thanh Dung sửng sốt nhưng phản ứng rất nhanh liền bật cười, đứng lên.

Thanh âm rất trong trẻo.

Nàng cũng miễn cưỡng đứng lên, lúc này mới phát hiện phía sau Tạ Thanh Dung còn có một gã sai vặt, người kia cũng che miệng, len lén cười.

Tạ Thanh Dung run lên, cười đến nguyệt lãng phong thanh, quạt trong tay phe phẩy, có ý bảo gã sai vặt cho nàng ít bạc: "Tiểu nha đầu, cũng không nên bất cẩn mà chạy lung tung đến ngã nhào như thế, sẽ bị bắt đi đấy. Trên đời này có rất nhiều chuyện không phải là đùa chơi, nguy hiểm lúc nào cũng chực chờ xung quanh!"

Lần đầu tiên nàng gặp mặt Tạ Thanh Dung đó, nàng là vì thế tục khó khăn, vì mấy đấu gạo mà khom lưng. Hắn "coi tiền như rác", không tiếc mấy đồng, lại còn đem những điều hay lẽ phải đó căn dặn nàng.

Chỉ tiếc, người bây giờ mất thân phận lại chính là hắn, chắc cũng không còn cách nào làm chuyện "bố thí" này rồi.

Nhưng hôm nay, Lận Bắc không thể không ỷ lại vào hắn.

Việc này nói ra rất dài dòng.

Lận Bắc quanh năm theo phụ thân vào Nam ra Bắc, mấy năm trước theo phụ thân đến phụ cận Bắc Hạng trấn an tĩnh mà trụ lại.

Thị trấn nhỏ, an tĩnh, ấm áp, khắp nơi đều tràn ngập hơi thở tự nhiên, gần như không có mấy ảnh hưởng từ sự sống của dân cư.

Phụ thân của Lận Bắc vốn là tiều phu, liền chọn dựng nhà gần chân núi, vị trí có chút xa cách với những thôn hộ xung quanh, chọn việc đốn củi làm kế sinh nhai. Sau khi phụ thân qua đời vì bệnh nặng, Lận Bắc không còn cách nào, đành hái chút thảo dược mà bán kiếm bạc, có thể miễn cưỡng sống qua ngày.

Nào ai biết được nhân sinh, đã nghèo khó thì lại dễ gặp xui xẻo, sau một trận mưa lớn, lũ quét từ trên núi đã đem căn nhà nhỏ của nàng cuốn đi sạch sẽ. Khi đó Lận Bắc lên núi hái thuốc, gặp phải mưa xối xả, liền tránh vào sơn động. Đợi mưa tạnh trở về nhà, trước mắt chính là một mảnh trống rỗng.

May mà người trong thôn đối với nữ nhi nhà tiều phu cũng không tệ. Bình thường khi có người ốm họ cũng hay dùng thảo dược của nàng, đều có tác dụng rất tốt, đương nhiên không nỡ nhìn một cô nhi nghèo túng cùng khổ sở như vậy. Không ít thôn hộ mở hầu bao, góp cho nàng ít bạc, không tính là nhiều nhưng đều là tâm ý.

Lận Bắc cảm tạ ý tốt của thôn dân, đem bán nốt số thảo dược hái được, sau đó đem theo toàn bộ số bạc cùng chút thức ăn, đi lên núi. Nàng thường thấy phụ thân nhìn cây ngân hạnh đại thụ nghìn năm kia đến nửa ngày, một lời cũng không nói chỉ an tĩnh vuốt ve, phảng phất như muốn tìm trên thân cây sần sùi nâu sẫm kia thứ gì, nhưng chung quy cái gì cũng chưa nói. Nàng cũng đi tới đó, dùng cành cây tìm được vị trí thích hợp, đào lên được một chiếc bình nhỏ, bên trong có một ít bạc cùng một quả trứng.

Tiền là do phụ thân tích cóp để lại, quả trứng kia thì đúng là một vỏ trứng mỏng, bên trong lại có một con ve sầu. Phụ thân đã từng nói, người đã suy nghĩ nửa đời, không biết liệu có cách nào lấy được ve sầu ra khỏi quả trứng mà không làm hư hại đến vỏ trứng mỏng manh kia, lại cũng không nói thêm cái gì rõ ràng, minh bạch. Cho đến tận trước khi lâm chung, người mới nói: "Ta trước đây có một người bạn, nghe nói thời gian trước đã tới Nam Sơn. Sau khi ta qua đời, ngươi chỉ còn một thân một mình. Nếu thật sự đã hết cách rồi thì có thể tìm đến hắn. Hắn... Có thể sẽ giải quyết được."

Làm gì có cách nào có thể đem một con ve sầu từ trong quả trứng lấy ra mà không làm tổn hại đến vỏ trứng cơ chứ?

Lận Bắc không tin, nàng cũng không tìm ra được cách nào, liền hạ quyết tâm lên đường hoàn thành ý nguyện của cha thôi.

Vì vậy dưới ánh chiều tà vắng lặng, nàng chầm chậm rời đi.

Nàng ban đầu cũng không xác định rốt cuộc là người nào, nhưng cũng không mất bao nhiêu thời gian đã nghe được tin đồn truyền đến tai, nói rằng trong có một vị quan thế tộc từ trong kinh thành bị giáng chức mà đến đây, lại mở một quán trọ, đáng tiếc rằng cũng chẳng có mấy khách khứa, xem chừng qua mấy ngày nữa quán trọ cũng không thể chống đỡ nổi.

Lận Bắc rất nhanh chóng nắm được điểm mấu chốt, xung quanh đây số lượng quán trọ cũng không có nhiều, nàng đành lựa chọn theo quán tính mà đi tới, quả nhiên thấy được gương mặt đó.

Chỉ là tình cờ bèo nước gặp nhau, Lận Bắc không có ý định đến làm phiền, biết người cần tìm ở nơi đó là đủ, còn phải tự lo lắng cho chính mình đã. Số bạc trong người nàng hiện tại cũng có thể giúp nàng kiên trì một đoạn thời gian. Tiền quán trọ thật sự là quá đắt, lại không có chỗ nào khác để trú chân, Lận Bắc đành tạm thời ở trọ lại vừa tìm thêm việc gì đó để làm.

Sau nhiều lần khó khăn thử việc, cuối cùng nàng cũng tìm được chút công việc thích hợp - hái hoa chọn cỏ, sau đó đan mũ hoa cùng làm vòng cổ, dây chuyền các loại. Lận Bắc vốn chịu khó, cũng rất yêu hoa cỏ, làm đến không biết mệt, kiếm được không ít bạc.

Chỉ là có chút chuyện không tốt, lúc này cũng đã là cuối hè đầu thu, chẳng mấy lúc nữa mùa đông lạnh sẽ tràn về. Chuyển mùa thu đông, ngàn hoa muôn cỏ cũng sẽ sớm lụi tàn, chuyện kiếm tiền này xem ra lại không thể thực hiện được.

Lận Bắc cũng không có biện pháp gì, đành phải tiếp tục tìm một công việc mới.

Kỳ thực nàng đáng ra cũng không thảm thương đến nỗi thế. Chỉ là...

Lận Bắc có một người bạn, gọi là Ngu Tử Dã, là đứa nhỏ mà phụ thân nàng lúc ở Bắc Cương đã từng chứa chấp. Hắn vốn là cô nhi trên đường, vốn được một lão nhân góa phụ nhận nuôi, có thể do lão nhân kia tuổi đã cao, tình huống trong nhà cũng không tốt lắm, không chống đỡ được bao lâu liền qua đời, hắn lại lần nữa trở thành cô nhi.

Dưới cơ duyên gặp gỡ, lần đó hắn đi lạc, không cẩn thận xông vào nhà nhỏ của Lận Bắc. Phụ thân niệm tình thương cảm, liền cho hắn một ít thức ăn cùng chút bạc.

Thi thoảng Lập Bắc cũng cho hắn một ít. Nàng cũng không quá để ý, người này đương nhiên không có ảnh hưởng nhiều đến cuộc đời nàng, cũng không thể tranh phần với nàng, chỉ thỉnh thoảng xuất hiện rồi biến mất.

Cho đến khi phụ thân mới qua đời, gần đây nàng hay phát hiện ra cửa sổ phòng trọ nàng có treo một đống hoa cỏ các loại.

Chính là những nguyên liệu mà nàng thường dùng đan vòng tay cùng dây chuyền.

Lận Bắc rất bình tĩnh, đương nhiên cũng nghe người ta nói qua nơi ở hiện tại của hắn, là một ngôi miếu đổ nát, cũng chẳng mấy người dám đến gần. Lận Bắc cũng học theo cách thức của hắn, để lại chút thức ăn này nọ nơi miếu đó.

Cứ vậy qua lại, họ trở thành bạn bè của nhau sau rất nhiều năm quen biết.

Ngày ấy Lận Bắc vốn là theo thường lệ cho hắn một chút đồ ăn, gần đây cũng không hái được hoa cỏ gì, nàng liền có rất nhiều thời gian rảnh rỗi.

Lúc Lận Bắc vừa đến ngôi miếu Quan Âm đổ nát kia, chưa kịp đặt đồ xuống ngay ngắn, ngoài miếu đã "Oanh" một tiếng sét lớn. Lận Bắc cả kinh chưa kịp hoàn hồn, vừa quay đầu nhìn lại, ngoài trời đã mưa như thác lũ.

Lận Bắc không còn cách nào, chỉ có thể tạm thời lưu lại.

Ngôi miếu đổ nát vốn không còn chỗ nào nguyên vẹn, may còn có chút chỗ nho nhỏ có thể trú mưa. Lận Bắc nép sát vào vách tường rong rêu sau lưng, mắt nhìn mưa như trút ngay trước mặt, đọng lại thành một vũng nước lớn dưới chân. Nàng ngẩng đầu nhìn trời, trời không tính là quá nhiều mây đen nhưng lại có một đám mây tụ lớn, mưa như thể chẻ tre lao xuống.

Nước mưa đọng thành một vũng lớn xung quanh nàng, phảng phất biến nơi nàng đang đứng thành một hòn đảo nho nhỏ biệt lập.

Khắp nơi đều là nước hồ rộng lớn, chỉ là con cá nhỏ này không tìm được về....

Lận Bắc vẫn kiên nhẫn chờ, đến lúc trời sập tối Ngu Tử Dã mới trở về.

Vừa nhìn thấy hắn, Lận Bắc liền dọa cho giật mình.

Hắn bị thương, cánh tay phải có một vết thương rất dài, nước mưa theo cánh tay chảy xuống còn đem theo cả huyết sắc đáng sợ.

Thế nhưng hắn lại như thất thần, không hề bận tâm chút nào.

Cô nhi luôn phải biết nhẫn nhịn cùng chịu chút khi dễ, nhất là Ngu Tử Dã thoạt nhìn qua là một người vô cùng thật thà, Lận Bắc căn bản không biết từ trước đến giờ hắn làm thế nào mà kiên trì nổi.

Nàng chỉ nhớ rõ nàng nhìn thấy nhiều máu như vậy sợ choáng váng, vội vã vọt tới kéo hắn vào nơi khô ráo.

Cũng chính vì vậy, toàn bộ y phục của nàng trở nên ướt đẫm.

Lận Bắc xem ra chính nàng cũng có chút may mắn, hôm nay nàng mang theo rất nhiều thức ăn, lại muốn giữ cho chúng còn nóng lâu nên cũng quấn thêm một lớp vải dày. Hiện tại nàng xé ra một mảnh lớn sạch sẽ, cẩn thận băng bó cho Ngu Tử Dã.

Từ đầu đến cuối, Ngu Tử Dã không hề nói một câu nào, chỉ biết cúi thấp đầu.

Nước mưa đem cả người hắn cọ rửa qua một lượt, lộ ra diện mạo có chút mỏng manh, đến cả lông mi cũng có vài phần mỏng manh thanh thoát. Bộ dáng thiếu niên môi hồng răng trắng đúng là khiến người ta có ấn tượng tốt.

Lận Bắc châm lửa nhóm một ít củi để sưởi ấm, ánh lửa yếu ớt leo lét, bất quá có chút ít còn hơn không.

Nàng nghiêng mặt nhìn Ngu Tử Dã, nhìn đến hình xăm trên bả vai hắn: "Đông đông tây tây, tâm điểm chỉ là một cái cúi đầu."

Đây là ký hiệu của một tội phạm lưu vong.

Đáy lòng Lận Bắc trong nhất thời có chút phập phồng.

Qua một lát sau mưa lớn cũng đã tạnh, thế nhưng nàng không định rời đi, Ngu Tử Dã lúc này đã phát sốt. Lận Bắc do dự một chút, đem y phục khoác lại cho Ngu Tử Dã, sau đó đem toàn bộ số tiền ít ỏi còn lại của mình đi mời đại phu. Y thuật của đại phu rất tốt, qua mấy ngày, Ngu Tử Dã đã nhanh chóng hồi phục.

Lận Bắc lại trở thành một kẻ tay trắng.

Lúc này chỉ gần cuối hạ, vốn vẫn có thể hái được một ít loài hoa cỏ nhưng khí hậu năm nay không được tốt, mưa lớn rất nhiều, hoa ngấm nước đều không thể nở, vì vậy muốn tìm được tư liệu bây giờ chính là chuyện khó. Lận Bắc cũng hết cách, chỉ có thể tạm thời nợ tiền trọ, một bên vội vàng tìm thêm sinh kế mới.

Rồi nàng lại nghĩ đến chuyện tới đây...

Con đường huyên náo này đối với nàng cũng không tính là quen thuộc, chỉ có quán trọ Tạ Thanh Dung đang chèo chống, ngoài ra cũng không có thêm quán trọ nào khác, xem ra cũng có thể đem chuyện ăn ở cùng công việc giải quyết ở chỗ này.

Có thể đến trước mặt một người chỉ gặp một lần nhiều năm về trước để nhận quen biết, điều này có thể sao?

Chưa kể đến bây giờ hắn lại đang ở trong tình cảnh của một vị quan bị giáng chức, sinh ý cũng không tốt lắm.

Mặc kệ thế nào, Lận Bắc định thử một lần.