Khúc Hoán Hoa

Chương 12



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ô Vũ không được chia phần thịt rắn, nhưng lại được chia một lọ mỡ rắn ngàn vàng khó đổi.

Chàng cầm lấy tay Bạch Dực, cẩn thận bôi mỡ lên những vết thương và bọt nước lớn nhỏ, hơi xót xa.

Đây nhất định là bàn tay đẹp nhất mà chàng từng thấy. Xương tay cân đối, thon dài mềm mại, mu bàn tay còn có những chỗ hõm nho nhỏ xinh xinh, trắng ngần như ngọc từ ngón tay đến cổ tay. Không dễ sinh chai, cũng không mấy để sẹo.

Một đôi tay của thiên kim tiểu thư thật sự.

Đáng tiếc một đôi tay như thế, tuy không lên vết chai, nhưng chỉ cần làm việc một chút là nổi bọt nước, vết thương chồng chất. Nếu để cho chàng chăm, thì đừng nói đến cầm cuốc, chàng sẽ chẳng cho cô động vào kim chỉ nữa.

Nhưng thôi đành, thực sự chẳng đến lượt chàng chăm.

“Làm việc xong thì thoa chút mỡ lên.” Chàng nói nhẹ tênh.

Bạch Dực trố mắt nhìn vết thương trên tay khỏi với tốc độ mắt thường có thể thấy được, mắt chữ A mồm chữ O. “… Lãng phí quá rồi? Thứ này phải đổi bằng bao nhiêu bạc đây…”

“Bảo cô dùng thì cứ dùng đi!” Ô Vũ nổi cáu, “Ta không cho cô tiền hay là không cho cô người ở? Tại sao cô cứ phải tự cầm cuốc? Tay con gái để thành ra thế này, ai mà nhìn nổi?”

Bạch Dực mếu máo, “Có ai ngắm đâu… Dù sao tôi cũng chẳng gả chồng. Tôi chỉ chơi ngoài vườn rau được thôi… ngoài ra còn việc gì đến tay tôi nữa? Tôi muốn giặt bộ quần áo cũng bị dì giúp việc giành đi giặt sạch…”

“Đấy là không gả được chứ gì?” Ô Vũ quăng cả lọ mỡ rắn cho cô, “Chăm tay tử tế vào! Ngại không ai ngắm thì ta sẽ cố mà ngắm vậy.”

Ô Vũ, anh nói vậy là sao?

Cô không dám nghĩ nhiều, ôm mỡ rắn bỏ trốn mất dạng. Nhân lúc Bạch Dực ngủ, Ô Vũ nghe hai thuộc hạ báo cáo.

“Bạch cô nương ngoan lắm ạ…” Thị vệ tên là Thập Nhất vừa mở miệng đã ăn ngay một ánh mắt sắc lẻm hình viên đạn, khiến cậu ta nghẹn họng. Thập Lục đứng cạnh thụi khuỷu tay vào cậu ta đau điếng, làm cậu ta càng chẳng hiểu gì cả.

Họ cũng có kinh nghiệm khá phong phú với công việc ám vệ hộ vệ ngầm thế này. Nhưng đám cậu ấm cô chiêu mà họ bảo vệ, ai nấy đều muốn chơi họ mấy vố đã đời, gây hoạ khắp nơi, làm tăng độ khó khăn cho việc hộ vệ và thách thức sự kiên cường của trái tim.

Bạch cô nương rất là ngoan, nấu nướng còn siêu ngon, luôn phần riêng cơm cho họ, cũng không cố ý đi tìm tung tích của họ. Cô ấy còn không diễn mấy trò hề nữ giả nam gì đó, dù có đi chợ mua bán, cũng đi tử tế, về quy củ, không cãi nhau đánh nhau với người khác, cũng không mua bừa những kẻ bụng dạ khó lường, càng không cố ý cắt đuôi họ.

Chẳng đem lại chút phiền toái nào cho họ, thế này không ngoan, thì thế nào mới ngoan? Được chỉ định một mục tiêu như vậy, không uổng công lúc trước choảng nhau chết đi sống lại mới cướp được công việc này.

Thập Lục nhìn thằng anh em ngốc bên cạnh mình, đầu bươu lên. Bạch cô nương có ngoan hay không, chỉ mình chủ nhân được nói thôi. Đó là nàng dâu của chủ nhân mà! Thằng Thập Nhất chưa trải sự đời này làm sao biết được chuyện mờ ám trong đấy…

Cố chịu đựng ánh mắt giết người lạnh như bão tuyết đêm Đông của chủ nhân, Thập Lục căng da đầu báo cáo từng chuyện xảy ra mấy tháng nay.

“Lai lịch của kẻ nằng nặc đòi bán thân chôn cha cho nàng ấy là ai?” Ô Vũ hỏi lạnh như băng.

“Chắc là thám tử của bên Lục Gia ạ. Thuộc hạ và Thập Nhất đã kéo nó đi rồi.” Thập Lục cung kính trả lời.

“Lỗ Ngọc Thanh?” Ô Vũ cười khẩy, “Hắn ta dám quản chuyện của ta? Trưởng Ban, chuyện làm ăn trong ba năm tới của hắn, phá hết cả đi.”

Một người đàn ông trung niên giống như bóng ma đằng sau chàng thưa vâng.

Trong tộc cũng lắm chuyện phải lo. Ô Vũ dằn lửa giận xuống. Tiểu Lục gan lên rồi đấy… muốn cướp phong hào “Ẩn sát”, còn dám nghĩ cách nhắm vào Bạch Dực… Không có cửa đâu!

Chàng im lặng hồi lâu, những người bên cạnh còn chẳng dám thở mạnh. Từ trước đến nay Ô Vũ vui hay giận đều không biểu lộ ra ngoài, cùng lắm chỉ nói mát. Còn nổi đoá thế này thì…

Bạch cô nương quả nhiên là nàng dâu của ngài ấy rồi!

Chắc hẳn chủ nhân không muốn người trong tộc khống chế vợ mình, nên mới giấu phu nhân ở nơi núi thẳm rừng già này chứ gì? Họ âm thầm suy đoán từ đáy lòng.

Đang lúc tâm hồn bà tám vùng vẫy điên cuồng trong lòng họ, Ô Vũ nhàn nhạt hỏi, “Ăn sướng mồm rồi đúng không?”

Tiếng chuông cảnh báo trong lòng Thập Lục reo vang, đến cả Thập Nhất mù mờ còn hơi sợ hãi. Phải trả lời câu này thế nào đây? Bảo sướng, thì chủ nhân sẽ ghen đến tận giời, nói không sướng, lại bôi nhọ tay nghề của Bạch cô nương.

“Bạch cô nương tốt bụng, sao có thể đối xử với người khác tệ được ạ.” Thập Lục trong cái khó ló cái khôn.

“Tốt bụng đến mức ngố tàu, đúng là có một không hai.” Ô Vũ càu nhàu, “Để ý kĩ vào. Rút được cái đinh nào thì rút ngay… Giết nhầm một trăm còn hơn bỏ sót.”

Đám thuộc hạ khom người thưa vâng, Ô Vũ phất tay cho họ đi xuống. Chàng vào nhà bước lên thang trúc, đứng ngoài bức mành nhìn Bạch Dực đang ngủ mơ màng.

Để tốt cho nàng ấy, chàng nên đoạn tuyệt quan hệ.

Chàng đứng lặng thật lâu, suy nghĩ rất nhiều, trái tim chưa từng rối loạn như vậy bao giờ.

Thôi. Dù sao nàng ấy cũng là một… cô gái 26 27 lỡ thì chẳng gả cho ai được. Chàng không che chở nàng ấy, thì ai che chở? Chàng chỉ cảm thấy kì quái, vì sao năm tháng không để lại bất kì dấu vết gì trên mặt nàng ấy… Những cô gái cùng lứa với nàng, tới tuổi này đã mang dáng vẻ phụ nữ trung niên.

Không chỉ mình Ô Vũ buồn bực, mà bản thân Bạch Dực cũng thấy khó hiểu. Những cô gái ở tuổi này, 13-14 vẫn là thiếu nữ bình thường, nhưng lại héo tàn cực kỳ mau, hai mươi mấy tuổi mà trông như phụ nữ trung niên, 40 tuổi đã già như bà lão. Chẳng lẽ bên kia cô ăn nhiều mì gói quá, nên có tác dụng chống phân hủy dung nhan?

Điều khiến cô vô cùng ngượng ngùng là toàn có người đoán cô mới 16-17 tuổi, như một đóa hoa nhựa không thể héo tàn.

Ô Vũ thở dài khẽ đến mức khó phát hiện ra, lặng lẽ nhảy xuống lầu dưới, nằm trên giường tre, phiền muộn thật lâu. Lần này chàng nghỉ lại hồi sức năm ngày, rồi lại đột ngột nhận được một nhiệm vụ không lớn. Nhưng chàng bỗng cảm thấy mệt mỏi.

“Có phải anh bị bệnh không?” Bạch Dực cực kì quan tâm, “Mấy ngày nay sắc mặt anh kém lắm.”

“Không.” Ô Vũ cụp mi, “Chắc khoảng một hai tháng gì đấy, cô ngoan ngoãn đợi ta nhé.”

“Tôi còn đi đâu được nữa?” Bạch Dực gãi gãi đầu.

Ô Vũ cười, “Ừ, ta biết. Cô vẫn luôn rất ngoan.” Chàng nhảy cửa sổ ra ngoài, lập tức không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

… Rõ ràng có cửa, sao cứ phải nhảy cửa sổ nhỉ? Chẳng lẽ cao thủ võ lâm không nhảy cửa sổ thì sẽ chết bệnh? Đúng là khó hiểu.

Nhưng chỉ ba ngày sau, Bạch Dực bị dọa tỉnh lại từ cơn mơ. Ngoài bức mành, chiếc bóng lờ mờ của một giai nhân tuyệt sắc áo quần hoa lệ đang đứng đó.

“Ta đây.” Giọng nói quen thuộc, hơi khàn vang lên.

Bạch Dực cuống quít xốc mành, trố mắt nhìn người đẹp đứng ở đầu cầu thang… “Ô Vũ?” Cô thật sự không dám tin vào mắt mình.

Gương mặt trang điểm tinh xảo tuyệt mỹ, thấp thoáng nụ cười đẹp tươi. Bàn tay thon dài vươn ra khỏi bộ cánh hoa lệ, khẽ nâng mặt cô, “Ừ, ta đây.”

… Đù! Nghệ sĩ Hồng Đỉnh thời cổ! Quá chuyên nghiệp quá chuyên nghiệp…

(Nghệ Sĩ Hồng Đỉnh: là một hình thức biểu diễn cho nghệ sĩ nam đóng vai nữ được sáng lập từ năm 1994 bởi nghệ sĩ Thái Đầu ở Đài Loan, một thời cực hot ở bên Đài. Nhìn chung giống drag queen nhưng không trang điểm đậm bằng.)



“Không phải anh phải đi một hai tháng sao?” Bạch Dực cầm tay chàng. Trời ơi, bôi cái gì lên mà mềm mịn trơn bóng thế này, “Sao anh đã về rồi?”

“…Ta cũng không biết.” Ô Vũ mặc trang phục lộng lẫy giữ chặt tay cô, “Không kịp tẩy trang thay quần áo… Ta đánh thức cô à?”

Bạch Dực không biết nên trả lời thế nào. Cô cũng không thể nói cho chàng là ở trong mộng mà cô còn cảm nhận được một ánh mắt ngập tràn sát khí ép cô phải tỉnh dậy đâu nhỉ?

“Không mà,” cô trả lời hơi gượng gạo, “… Ô Vũ, anh đẹp quá.”

Đây mới thật sự là phép màu hóa bùn thành mây đây này!

Chàng mỉm cười, đúng là đẹp nghiêng nước nghiêng thành, vạn hoa đua nở như Xuân về. “Thứ này có gì đâu, chỉ là hoá trang mà thôi… Cần cho công việc.”

Công việc. Tim Bạch Dực siết chặt, cơn buồn ngủ bay sạch. Cô nắm chặt tay Ô Vũ, “Anh, anh phải cẩn thận một chút nhé.”

“…Ừ. Sau này thật sự không thể tới…” Chàng phiền muộn. Thuyền hoa sắp ra khỏi phạm vi năng lực của chàng rồi, không thể chạy qua chạy lại được nữa. “Một tháng. Chờ ta quay về, ta cũng sẽ khiến cô trở nên xinh đẹp, được không?”

“…Tôi mong anh bình an hơn đấy.” Bạch Dực đột nhiên ý thức được công việc của chàng nguy hiểm thế nào, hốc mắt bỗng đỏ hoe.

Ô Vũ còn muốn nói thêm điều gì, nhưng một tiếng cú đêm khiến chàng phải dằn lại. “Ta phải đi rồi.”

Theo lệ thường, chàng vẫn nhảy cửa sổ. Nhưng nhưng bóng hình Ô Vũ mặc bộ đồ múa hoa lệ nhảy khỏi cửa sổ rời đi, lại khiến Bạch Dực hoảng hốt thật lâu thật lâu.

[HẾT CHƯƠNG 12]