Không Rời

Chương 6



Tôi đứng trên tầng cao nhất của căn nhà cho thuê, thật ra cũng không cao lắm, ngắm cảnh không mấy đẹp đẽ dưới kia một hồi lâu, rồi đi xuống.

Sau khi ổn định lại cảm xúc của mình, tôi tiếp tục đi tìm việc làm.

Tôi chỉ có thể tìm được những việc tạm thời với mức lương thấp.

Khi tôi đang bưng đ ĩa đồ ăn cho khách thì có người nắm lấy tay tôi. Đó là một người đàn ông có nụ cười dâm đãng.

"Này, cô em xinh đẹp đến đây khi nào vậy?"

"Đến đây làm quen với anh nhé."

Tôi không phản ứng nhưng cũng không thể rời đi nên đáp: "Xin lỗi, tôi đang làm việc..."

"Ồ, hãy làm quen với anh trước khi tiếp tục này. Sếp em sẽ không tức giận đâu. Anh là người quen cũ đấy."

Tôi suýt hất cả đ ĩa thức ăn vào mặt tên đó nhưng may mắn đã kịp kìm lại.

Đây là một nhà hàng nhỏ nên không có phòng riêng. Một số người chú ý đến chỗ tôi nhưng họ chỉ im lặng xem xét tình hình.

Ông chủ chỉ mỉm cười thờ ơ và phớt lờ tôi.

Thấy tôi không phản kháng, gã khốn nạn đó càng được nước lấn tới, muốn dùng tay chạm vào tôi.

Tôi lập tức lùi lại, không may trượt tay, đồ ăn vương đầy dính lên thằng cha đó.

Hắn ta đột nhiên thay đổi sắc mặt, đứng dậy và hét lên: "Mẹ kiếp, con khốn này, mày thật vô liêm sỉ."

"..."

Tôi sững sờ trong giây lát, trực tiếp đập cái đ ĩa vào hắn.

"Này anh, anh có đang dùng não nói chuyện không đấy? Não anh bị đảo ngược với đít rồi hả? Nếu anh muốn có thời gian để nói chuyện thì cứ việc đi li3m bồn cầu, còn đi ăn ở đây làm gì?"

"Đừng nghĩ rằng tôi sẽ không phản khảng. Anh có còn đôi co với tôi không? Lắp não đi rồi nói chuyện với bà đây nhé!"

Gã khốn đó tức tái mặt, giơ tay định tát tôi.

Nhưng chưa kịp động tay thì hắn đã bị đá xuống đất.

Lực quá mạnh khiến những người xung quanh phải trợn tròn mắt vì kinh ngạc.

Gã đó lập tức ôm bụng hét lên.

Giày thể thao hàng hiệu của Hạ Văn Hi giẫm lên mặt, liên tục đè bẹp hắn, giọng điệu lạnh băng.

"Mày đang làm cái gì?"

"..."

Tôi nhìn khung cảnh trước mắt, bàn tay tôi đang nắm chặt từ từ thả lỏng.

Dù tôi có dám chửi mắng mỏ gã khốn nạn không chút sợ sệt đi chăng nữa, nhưng rốt cuộc, tôi vẫn chỉ có một mình, vẫn rất sợ hãi.

Khi nhìn thấy Hạ Văn Hi, hắn ta lập tức buông tay.

Cảm giác lúc này, thật an toàn.