Khô Lâu Huyễn Hí Đồ

Chương 4: Xin chào, Tống Khinh La



CHƯƠNG 4: XIN CHÀO, TỐNG KHINH LA


Edit: Thiên Địa hội


____


Kinh qua một đêm đầy sóng gió, thần kinh Qúy Lạc Thủy đã kém tới mức vô cùng. Vì lo lắng nên Lâm Bán Hạ muốn đi gặp người môi giới cùng anh, nhưng Qúy Lạc Thủy từ chối.


"Không cần đi cùng tớ, tớ đi một mình cũng được. Cả đêm qua cậu không ngủ, tìm chỗ nghỉ ngơi trước đi." Qúy Lạc Thủy thay đồ xong, cầm chìa khóa nói với Lâm Bán Hạ, "Nhưng mà đừng ngủ ở đây, tớ sợ cậu ở nhà một mình sẽ có chuyện."


"Tớ không sao mà." Lâm Bán Hạ nói: "Không cần tớ đi cùng thật à?"


"Không cần đâu." Qúy Lạc Thủy miễn cưỡng mỉm cười, chỉ là nụ cười này rất méo mó, chẳng thà không cười còn hơn: "Dù sao tớ cũng là một một người đàn ông mạnh mẽ, buổi tối sợ rồi, chẳng lẽ ban ngày cũng sợ?" Anh đút chìa khóa vào túi, gật đầu với Lâm Bán Hạ, xoay người rời đi.


Lâm Bán Hạ nhìn bóng lưng Qúy Lạc Thủy, tâm tình phức tạp. Khi rủ Qúy Lạc Thủy tới ở, cậu vốn có ý tốt, nghĩ có thể giúp bạn tiết kiệm hai nghìn thuê nhà mỗi tháng; lại chẳng ngờ mới ở có vài ngày đã xảy ra chuyện như thế này.


Hôm nay trời nhiều mây, gió lạnh hiu hắt, không giống đầu xuân ấm áp chút nào.


Cây trong tiểu khu là cây cổ thụ, cũng sum xuê tươi tốt, chỉ là không hiểu vì sao bóng cây như ân ẩn ý lạnh; nhìn qua, cả tiểu khu nhìn như một tấm ảnh cũ kĩ bạc màu, khiến cho người ta vô cùng khó chịu.


Qúy Lạc Thủy đi rồi, Lâm Bán Hạ kiểm tra cửa sổ thủy tinh lần nữa. Cửa sổ sạch sẽ, không nhìn thấy một vết máu nào, giống như những việc tối qua xảy ra đều là ảo giác của Lâm Bán Hạ.


Lâm Bán Hạ nhìn chằm chằm cửa sổ một lúc, không phát hiện ra điều gì khả nghi. Vừa vặn lúc này lại đang đói bụng, cậu liền vào nhà bếp tùy tiện nấu vài món lấp đầy dạ dày.


Cậu ăn hết mì, ngồi nghỉ ở ghế sô pha một chút, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh liền nghe thấy chuông điện thoại reo.


Nhìn lướt qua màn hình, hóa ra là Qúy Lạc Thủy gọi.


"A lô, Lạc Thủy?" Lâm Bán Hạ hỏi, "Sao vậy?"


Giọng Qúy Lạc Thủy khàn khàn, có vẻ cực kì tuyệt vọng, anh nói: "Bán Hạ, cậu mau rời khỏi nhà đi, đừng ở chỗ đó, chỗ đó sao có thể cho người ở được!"


Lâm Bán Hạ hỏi: "Là sao?"


"Tớ gặp người môi giới, nhân tiện hỏi thăm tin tức tiểu khu kia." Qúy Lạc Thủy nói. "Anh ta nói tiểu khu kia không có người ở!"


"Không có người ở? Là sao?" Lâm Bán Hạ không hiểu.


"Người môi giới kia nói, giá đất xây mộ quanh đây quá đắt, người có chút tiền bèn chọn một khu mới, xây mấy tòa nhà, chuyên dùng để đặt bình tro cốt. Tiểu khu mà cậu mua vốn dĩ không lớn, địa thế lệch, lại còn dựa núi kề nước, bị người ta xây mấy tòa..." Qúy Lạc Thủy nói nói nói, giọng nói không ức chế được mà run rẩy: "Khó trách vì sao tầng trên tầng dưới đều không có người, thì ra trong phòng đều đặt hộp tro cốt, mà, mà, hai chúng ta lại cứ vô tư sống ở đó."


Lâm Bán Hạ cũng sửng sốt. Cậu cũng từng nghĩ phòng này giá tốt như vậy, có lẽ là có vài chuyện không tiện nói, nhưng trong hợp đồng có yêu cầu rất rõ ràng, nếu nhà có ma có thể yêu cầu bồi thường. Nhưng cậu lại không nghĩ tới, phòng này không chỉ có ma, mà hàng xóm xung quanh đều là những bình tro cốt, là mộ sống.


"Tớ đang đi xem phòng." Qúy Lạc Thủy thấp giọng nói: "Cậu xem kĩ đi, rồi mau chóng chuyển ra ngoài..." Anh nói xong liền cúp điện thoại.


Lâm Bán Hạ nhìn màn hình đang tối dần, một lúc lâu không có động tĩnh gì. Cậu nhìn phòng khách một lượt, cũng không cảm giác được chỗ nào khác thường, chỉ là hơi lạnh một chút, đây là một phòng khách rất bình thường mà? Nhưng chẳng lẽ như Qúy Lạc Thủy nói, phòng này thật sự không thể ở? Lâm Bán Hạ suy nghĩ một lúc lâu, chợt nhớ ra điều gì, cầm lấy chìa khóa, xoay người ra cửa.


Lâm Bán Hạ đi trên hành lang, dừng bước trước cửa phòng bên cạnh. Cậu do dự một chút, giơ tay lên gõ cửa.


Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa thanh thúy vang lên, quanh quẩn trong hành lang. Nhưng cửa không mở.


Lâm Bán Hạ hơi thất vọng. Mấy ngày trước cậu có thấy một gia đình dọn vào bên cạnh. Tuy là chưa nhìn thấy chủ nhà, nhưng cánh cửa này quả thực đã có người mở ra. Có lẽ là chủ nhà không có nhà, hay là không ở đây thường xuyên, chỉ thỉnh thoảng mới tới xem một chút?


Lâm Bán Hạ nghĩ như vậy, lại gõ cửa vài lần. Không ngờ tay cậu vừa đặt lên cửa, đã nghe thấy một tiếng két nho nhỏ. Cửa trước mặt mở ra.


Lúc đầu Lâm Bán Hạ tưởng là chủ nhà mở cửa cho cậu, nhưng cậu nhìn qua khe cửa lại không thấy ai.


"Có ai không?" Lâm Bán Hạ chần chừ lên tiếng. Cậu kéo chốt, mở cửa ra, liền nhìn thấy phòng khách.


Trong phòng khách không có một bóng người, ngay cả TV cũng không có, chỉ đặt một cái bàn và một cái sô pha, đơn giản hơn cả nhà của Lâm Bán Hạ. Vì đồ đạc thực sự quá ít, nên Lâm Bán Hạ chỉ liếc mắt đã thấy được những vật kì lạ được đặt trong góc phòng khách. Đó là những chiếc rương màu đen, có cao có thấp, giống như xếp gỗ vậy, ngăn nắp xếp gọn trong góc. Có cái đứng thẳng, có cái nằm ngang, xếp chỉnh tề. Mà ở cái rương bên trái, có một người phụ nữ áo đỏ đứng quay lưng về phía cậu. Người phụ nữ này mặc đồ cưới thời xưa màu đỏ, đội mũ phượng nhìn rất khoa trương, nhìn qua vô cùng cổ quái.


"Xin chào, cửa nhà cô không khóa." Lâm Bán Hạ nói một câu, muốn hấp dẫn sự chú ý của chủ nhà.


Chủ nhà vẫn thờ ơ không đáp, duy trì trạng thái quay lưng về phía cậu.


"Xin chào?" Lâm Bán Hạ cảm thấy hơi kì lạ. "Cô có nghe được tôi nói gì không?"


Vẫn không đáp lời.


Có phải có chuyện gì không, Lâm Bán Hạ hơi do dự, nhưng rốt cuộc vẫn vào phòng. Cậu vừa đi vừa hò hét; nhưng mặc kệ cậu có nói gì, người phụ nữ đang quay lưng về phía cậu vẫn không có bất kì phản ứng nào.


Lâm Bán Hạ mơ hồ cảm thấy không ổn. Đi tới sau lưng người phụ nữ, cậu đưa tay nhẹ nhàng vỗ bả vai cô: "Cô nương, cô... không sao chứ?"


Người phụ nữ không mở miệng.


Lâm Bán Hạ đi tới, muốn nhìn mặt cô ta, nhưng mà cậu vừa nghiêng đầu ra phía trước, liền nghe được âm thanh loạt xoạt. Đầu của người phụ nữ trước mắt cứ thế mà rơi xuống từ cổ, lộc cộc lăn đến bên chân Lâm Bán Hạ. Cô trang điểm rất lộng lẫy, khóe miệng cứng nhắc cong lên; đôi mắt cô ta vờn quanh đầy tử khí, Lâm Bán Hạ nhìn chằm chằm đối phương, đối phương cũng nhìn chằm chằm lại cậu.


Lâm Bán Hạ sửng sốt ba giây mới biết được chuyện gì đang diễn ra, nhưng chỉ trong ba giây ngắn ngủi, cậu đã thấy rõ cái đầu dưới chân không phải đầu người, mà là đầu nhựa. Con manocanh này thiết kế vô cùng chân thực, nhìn thoáng qua giống người thật y đúc. Đầu nó vừa rơi, mũ phượng xinh đẹp cũng rớt xuống đất, tóc dài vừa đen vừa dày, giống như mạng nhện lan ra khắp mặt sàn.


Lâm Bán Hạ đối diện với đầu người dưới chân, cúi người muốn nhặt nó lên, nhưng đầu ngón tay vừa chạm vào da thịt nó, bên cửa liền truyền tới một thanh âm tuy mềm nhẹ lại lạnh băng: "Cậu đang làm gì?"


Lâm Bán Hạ ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn ông trước kia cậu đã từng gặp trong thang máy.


Hôm nay trong tay anh ta không có cái rương màu đen, cũng không mặc áo gió đen, chỉ là sắc mặt vẫn khó coi như vậy, tái nhợt, không có lấy một tia huyết sắc. Anh ta ngẹo đầu, nhìn chằm chằm Lâm Bán Hạ, giọng nói nhẹ như gió: "Cậu đang làm gì?" Vừa nói anh ta vừa tùy ý nhét vào túi một vật. Lâm Bán Hạ tinh ý nhận ra đó là hai viên xúc xắc.


"Xin lỗi!" Lâm Bán Hạ lập tức thẳng lưng, giải thích: "Tôi thấy cửa nhà anh không đóng... nghĩ là có chuyện gì, nên thử vào xem xem."


Người đàn ông không nhìn Lâm Bán Hạ. Ánh mắt anh ta cũng rất kì quái, như đang quan sát, cũng như đang đánh giá. Lâm Bán Hạ tự biết mình đuối lí, cũng không dám nói gì. Vì vậy bầu không khí lâm trầm mặc trong một phút.


Một phút sau, người đàn ông mở miệng nói một câu. Chỉ là anh ta nói xong, Lâm Bán Hạ lại không hiểu lắm: "Vào phòng này, cậu không muốn làm gì sao?"


Lam Bán Hạ không hiểu: "Muốn làm cái gì cờ?"


Chân mày tinh tế của người đàn ông nhíu lại, đột nhiên đến trước mặt Lâm Bán Hạ. Khoảng cách giữa hai người gần đến mức chóp mũi cũng sắp chạm vào nhau. Lâm Bán Hạ hốt hoảng, không dám thở mạnh, chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn trừng trừng nhau. Khoảng cách gần như vậy, cậu như có thể thấy được từng sợi lông mi của anh, còn thấy cặp mắt có vẻ không giống người thường. Con ngươi đen thẫm, giống như nước biển sâu không thấy đáy.


Một lúc sau, người đàn ông lùi về sau một bước, hai tay khoanh trước ngực: "Cậu có nhìn thấy manocanh này không?"


Lâm Bán Hạ: "A...? Có, đẹp lắm."


Người đàn ông nói: "Cậu không muốn làm gì sao?"


Lâm Bán Hạ không hiểu: "Làm? Làm cái gì?"


Người đàn ông không trả lời, lại hỏi tiếp: "Cậu ở phòng bên cạnh phải không?"


Lâm Bán Hạ nói: "Đúng vậy..."


Người đàn ông hỏi: "Cậu dọn vào ở được bao lâu rồi?"


Lâm Bán Hạ: "Một tuần."


Người đàn ông lại hỏi: "Dự định bao giờ chuyển đi?"


Câu hỏi này thực sự quá kì quái. Lâm Bán Hạ nói: "Tôi không định chuyển đi..."


Người đàn ông nói: "Sao không chuyển?"


Lâm Bán Hạ suy nghĩ một chút: "Bởi vì có chút nguyên nhân khá bi thương."


Người đàn ông nghe vậy trầm mặc một lát, có lẽ nghĩ rằng Lâm Bán Hạ có câu chuyện gì đó khiến người ta cảm động, thanh âm nói cũng ấm áp hơn một chút: "Nguyên nhân bi thương gì?"


Lâm Bán Hạ yếu ớt phun ra một chữ: "Nghèo."


Người đàn ông: "..."


Lâm Bán Hạ: "..."


Bầu không khí giữa hai người lại lâm vào lúng túng và trầm mặc.


Lâm Bán Hạ đang nghĩ mình có nên chào tạm biệt không, người đàn ông lại lên tiếng: "Nguyên nhân này thật sự là đủ bi thương."


Lâm Bán Hạ viền mắt ướt át, nghĩ thầm, trên đời này làm gì có chuyện gì đáng sợ hơn chuyện nghèo? Thử nghĩ xem, không có đâu.


Chắc vì không muốn tiếp tục chìm trong bi thương, người đàn ông đổi đề tài: "Cậu tìm tôi có việc gì không?"


Lâm Bán Hạ: "À đúng. Nhà tôi hình như có chút kì lạ, nhà anh có thế không?"


Người đàn ông: "Lạ ở chỗ nào?"


Lâm Bán Hạ nói: "Bạn cùng phòng của tôi nói cậu ấy nhìn thấy ma."


Người đàn ông nói: "Tôi không tin vào chuyện ma quỷ."


Lâm Bán Hạ cười khổ: "Tôi cũng vậy."


"Nhưng mà" Người đàn ông nói, "Cậu rất thú vị. Tôi mời cậu bữa cơm được không? Sau đó cậu có thểnói tỉ mỉ cho tôi nghe đã xảy ra chuyện gì." Anh ta nói xong đưa tay về phía Lâm Bán Hạ: "Tống Khinh La."


Đây là tên của anh ta, Khinh La, Khinh La, khá có duyên với Bán Hạ. Lâm Bán Hạ nở nụ cười, bắt tay với anh: "Lâm Bán Hạ."


Tống Khinh La là một người kì lạ. Từ nhà ở của anh ta, từ cách anh ta nói chuyện, có thể nhận ra điều này. Anh ta nói muốn mời cơm Lâm Bán Hạ, vì thế tự mình vào bếp, để Lâm Bán Hạ tự nhiên trong phòng khách.


Lâm Bán Hạ lần đầu đến nhà người ta, không thể tùy tiện quá mức, vì vậy chỉ có thể cẩn thận ngồi trên ghế sô pha, quan sát xung quanh một lần nữa. Đầu nhựa của búp bê nữ khi nãy đột nhiên rơi xuống, giờ vẫn an tĩnh nằm trên mặt đất, trừng mắt với Lâm Bán Hạ. Không biết có phải Lâm Bán Hạ nhìn nhầm hay không, vừa nãy búp bê còn cười, lúc này khóe miệng lại xụ xuống, biến thành biểu cảm âm trầm u ám.


Lâm Bán Hạ đối mặt với nó trong chốc lát, sau đó cúi người nhặt đầu lên, cẩn thận đặt ở góc sô pha; mình thì ngồi ở một bên khác. Cậu ngồi trên ghế sô pha vẫn không có chuyện gì để làm, lại bắt đầu nghiêm túc đánh giá phòng khách.


Trong phòng khách bày rất nhiều rương lớn nhỏ, gần như chiếm hết toàn bộ diện tích phòng. Có một cái rương cách Lâm Bán Hạ rất gần, cậu dò xét một lát, định vươn tay chạm vào vỏ rương, lại lập tức nhíu mày đầy nghi hoặc. Cái rương này bên ngoài nhìn như làm từ gỗ, nhưng xúc cảm sờ vào vô cùng mềm mại, có chút giống... da người.


Một cái rương như vậy, bên trong rốt cuộc đựng thứ gì? Lâm Bán Hạ đang suy tư, chợt nghe được một tiếng động rất nhỏ. Cậu ngẩng đầu, phát hiện âm thanh phát ra từ một ngăn tủ ở chỗ nối tiếp phòng khách và ban công. Âm thanh tuy nhỏ, nhưng có chút chói tai, nếu như miêu tả thì hẳn là, giống như có người trong ngăn kéo, dùng móng tay sắc nhọn cào lên mặt tủ.


Âm thanh này vang lên, liên miên không dứt, khiến cho Lâm Bán Hạ muốn quên cũng không được. Cậu ngồi ở ghế nghe thêm vài phút, cuối cùng đứng dậy đi vào nhà bếp.


Cửa nhà bếp là cửa kính mờ, khóa trong. Lâm Bán Hạ chỉ nghe được tiếng xào rau. Cậu giơ tay gõ lên cửa kính. Không ai trả lời. Lâm Bán Hạ lại gọi một tiếng: "Tống tiên sinh?"


"Sao vậy?" Giọng Tống Khinh La rất nhỏ.


"Trong tủ quần áo nhà anh hình như có gì đó." Lâm Bán Hạ lớn tiếng nói. "Anh có muốn ra xem một chút không?"


Tống Khinh La nói gì đó, quá nhỏ, Lâm Bán Hạ không nghe rõ. Đến khi cậu hỏi lần nữa, bên trong lại không có tiếng đáp lại.


Vậy mà lúc này, tiếng tủ quần áo trong phòng khách càng lúc càng khoa trương. Kẽo kẹt, kẽo kẹt. Dường như muốn cào nát cả cái tủ.


Lâm Bán Hạ hết cách, đành xoay người đi đến trước tủ quần áo, két một cái, mở ra.


Cửa tủ vừa mở, Lâm Bán Hạ đã nhìn thấy đồ vật bên trong. Đó là một cái bàn thờ.


Trên bàn thờ đốt mấy cây hương nến màu đỏ, đằng sau hương nến có hai bình gốm sứ đắt tiền. Lâm Bán Hạ từng nhìn thấy loại gốm sứ này, đây chính là loại bình thường thấy trong nhà tang lễ - bình đựng tro cốt. Mà ngoại từ bàn thờ, Lâm Bán Hạ vẫn chưa phát hiện ra bên trong có cái gì có thể phát ra âm thanh giống vừa nãy. Cậu băn khoăn quan sát, rất nhanh phát hiện ra ở trên tủ treo quần áo, chằng chịt những vết cào và vết máu. Vết máu vừa to vừa đậm, khiến người nhìn tê dại cả da đầu.


Lâm Bán Hạ nhìn chằm chằm bàn thờ nửa phút, cuối cùng yên lặng đưa tay khép cửa tủ lại; làm như không có chuyện gì trở lại ghế sô pha, tiếp tục đờ người.


Tống Khinh La cuối cùng cũng đi ra khỏi nhà bếp, trên tay bê một bàn thức ăn nóng hổi. Anh đặt từng món lên bàn, ngẩng đầu nhìn Lâm Bán Hạ, ý bảo cậu tới ăn cơm.


Lâm Bán Hạ tới cạnh bàn, nói: "Hình như tôi nghe thấy trong tủ quần áo của anh có tiếng động gì đó..."


Tống Khinh La bày bát đũa, đầu cũng không thèm ngẩng lên: "À."


Lâm Bán Hạ thận trọng nói: "Hay là có chuột?"


Tống Khinh La: "Nhà tôi làm gì có chuột."


Lâm Bán Hạ: "Vậy..."


Tống Khinh La: "Chỉ có bình đựng tro cốt thôi."


Lâm Bán Hạ: "..."


Tống Khinh La: "Theo lý thuyết mà nói, bình tro cốt sao có thể phát ra tiếng động?"


Lâm Bán Hạ cạn lời.


Có lẽ biểu cảm của Lâm Bán Hạ ngạc nhiên quá mức, Tống Khinh La phát hiện ra mình nói chuyện có chỗ không đúng, anh trầm ngâm: "Nhưng mà để nói cho rõ ràng, bình tro cốt này là chủ nhà để lại, tôi không chuyển đi, vì thế có tiếng hay không có tiếng, tôi cũng chịu."


Lâm Bán Hạ bắt đầu cảm thấy hơi váng đầu: "Chủ nhà để lại?"


Tống Khinh La nói: "Đúng. Tầng trên tầng dưới, hàng xóm đều là bình tro cốt. Tôi và bình tro cốt của nhà này khá vừa ý nhau, cho nên thuê nó."


Lâm Bán Hạ nghĩ thầm, hai chữ "vừa ý" dùng thật khéo, cậu không phản bác được.


Hai người vừa nói chuyện, Tống Khinh La vừa đưa đũa cho Lâm Bán Hạ. Lâm Bán Hạ cầm đũa bưng bát, bắt đầu yên lặng ăn.


Tay nghề của Tống Khinh La không tồi, các món này sắc hương đều đủ, Lâm Bán Hạ ăn đến vui vẻ, sau khi vui vẻ liền nhắc tới mục đích mình tới, nói phòng ở hình như có gì đó quái lạ, bạn cùng phòng của cậu định dọn ra ngoài.


Lâm Bán Hạ nói, Tống Khinh La nghe; nhưng sự chú ý của