20. Chân tướng
Tiêu Mộ Tuyết nói làm Tiêu Trạm giật mình. Tiêu Tông xưa nay coi hắn như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, sáng tối nghĩ cách hạ bệ hắn, cổ án không phải y bày ra thì là người phương nào? Tiêu Trạm tuy khoan dung nhân hậu nhưng không có nghĩa là hắn dễ dàng tha thứ bị người vô cớ hãm hại. Hắn xử sự có nguyên tắc và mấu chốt của mình. Một khi bị động tới, hắn sẽ không nương tay.
Hắn trừng mắt lạnh lẽo, hừ nói:
"Trừ Tiêu Tông ra, ai sẽ trăm phương ngàn kế muốn hại ta? Tiêu Dương tuy cũng muốn làm Thái Tử nhưng hắn sẽ không vội vả động tới ta, bởi nếu ta rơi đài, hắn trở thành cái gai trong thịt của Tiêu Tông ngay. Tiêu Dương không ngu như vậy - lấy đá đập chân mình."
Tiêu Mộ Tuyết biết Tiêu Trạm khó có thể chấp nhận hung thủ là Hoàng Đế, nhưng nàng vẫn phải nói. Nàng hy vọng Tiêu Trạm khi biết được chân tướng sẽ có kinh nghiệm hơn để sau này sống trong cung, nhất là khi đối mặt với Hoàng Đế đa nghi có thêm nhiều tâm nhãn.
"Hãm hại ca là phụ hoàng."
Tiêu Mộ Tuyết nói không lớn nhưng Tiêu Trạm nghe như sấm bên tai. Hắn giống như bị sét đánh. Ánh mắt tan rã đứng đó, dại ra một lúc lâu mới hồi thần. Hắn không tin nói:
"Tuyết Nhi, muội nói cái gì? Hãm hại ta là phụ hoàng?"
Tiêu Trạm thống khổ, Tiêu Mộ Tuyết nhìn xen không đành lòng, gật đầu rồi quay người đi.
Cố Vân Cảnh biết lúc này nên để Tiêu Trạm khôi phục cảm xúc, nàng cũng không nói gì mà chỉ lẳng lặng nhìn những quân cờ trên bàn cờ.
"Hãm hại ta là phụ hoàng!!!"
Tiêu Trạm liên tiếp lập lại, thanh âm tuyệt vọng thê lương. Nội tâm nhiệt huyết sôi trào đột ngột đóng băng, nháy mắt không có độ ấm, sự lạnh lẽo rót vào cốt tủy thổi quét toàn thân. Hắn biết Tiêu Quan kiêng kị mình, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ phụ hoàng sẽ vì quyền thế mà hãm hại con trai ruột.
Suy nghĩ trôi về thuở xa xưa, đến một vài ký ức chôn sâu trong lòng, khắc cốt minh tâm. Có lẽ chỉ có trong trí nhớ mới chạm được đến thân tình ấm áp.
Mười tuổi, hắn được sắc phong Thái Tử, Hoàng Đế khi đó càng yêu thương đứa con trai này, vô luận là ra ngoài đi dạo hay săn thú luôn mang theo hắn. Tiêu Quan tự mình dạy hắn cưỡi ngựa, bắn cung, nói cho hắn đạo lý trị quốc bình thiên hạ...
Năm tháng trôi qua, cha con tự khi nào đã không còn thân thiết? Dù Tiêu Quan có nghi kỵ hắn, chèn ép hắn, hắn chưa bao giờ oán qua. Hai cha con tuy chính kiến không hợp, nhưng trong cảm nhận của hắn Tiêu Quan vĩnh viễn là vị quân chủ anh minh quả cảm, vĩnh viễn là người phụ hoàng hắn kính yêu. Ai ngờ... phụ hoàng hắn kính yêu lại dùng thủ đoạn ti tiện như thế đối đãi hắn? Tiêu Trạm tuyệt vọng đến tận cùng, lắc đầu cười khổ - tiếng cười thê thảm tuyệt vọng làm người ta không khỏi đau xót.
Cố Vân Cảnh dừng động tác vuốt quân cờ, sườn mâu nhìn Tiêu Trạm, thở dài và khuyên giải:
"Bệ hạ luôn là như thế, điện hạ cần gì quá mức chú ý? Bệ hạ tuy thiết kế hãm hại ngài, nhưng cũng nhìn ra được hắn không có ý đưa ngài vào chỗ chết, mà chỉ là bãi vị Thái Tử mà thôi. Cho dù không có Công chúa khuyên bảo, hắn cũng là võng khai một mặt."
Tiêu Trạm kinh ngạc nhìn ánh trăng nơi chân trời, nhớ tới mấy năm nay Tiêu Quan vắng vẻ, nhớ tới huynh đệ tranh đấu gay gắt, ánh mắt thật sâu bất đắc dĩ, nói:
"Phụ tử cùng ly, huynh đệ cùng tàn chỉ vì quyền lợi."
"Sống trong hoàng gia, nhất định làm bạn cùng lục đục, từ xa xưa đã như thế, điện hạ không cần cảm thán. Trước mắt phải làm chính là tĩnh thủ bổn phận, ngàn vạn lần chớ tham dự đến phe phái đấu tranh." Cố Vân Cảnh nói.
Nói tới đây, nàng khẽ cười:
"Điện hạ mệt nhọc nhiều năm như vậy, hiện tại làm Vương Gia hưởng nhàn phúc, chuyện thật đẹp a. Rời xa cung đình, tâm thanh minh hơn không ít, ngủ ngọt hơn vài phần, cơm ăn nhiều hơn mấy bát."
"Có lẽ đi." Tình tự Tiêu Trạm không hiểu bị Cố Vân Cảnh chọc vui một ít, miễn cưỡng cười nói. Tuy có điểm gượng ép nhưng so với vừa rồi thảm đạm, sống không thể ái tốt hơn nhiều lắm.
Nhìn Tiêu Trạm cảm xúc tốt hơn, Tiêu Mộ Tuyết cũng yên tâm.
Lúc này, trà đã chế xong, trà hương lượn lờ khắp nhã xá, làm tâm tình bất giác khoái trá vài phần. Cố Vân Cảnh nâng lên một ly, vừa ẩm vừa nói:
"Một ly giải ngàn lo. Uống này trà hy vọng tình tự không vui sở hữu có thể tan thành mây khói."
Chén trà tản ra hơi nước mênh mông, nàng dùng chóp mũi ngửi, say mê nói:
"Uh, thật thơm, đây chính là bích loa xuân. Điện hạ cùng Công chúa mau nếm thử đi."
Nhã xá, gió thổi liêm động, ly ảnh lần lượt thay đổi. Bóng đêm dần đen tối, ba người ẩm trà xong, Tiêu Trạm lo lắng Hoàng Hậu mong chờ hắn, vì thế lải nhải thêm một chút đã vội cáo từ hồi cung.
Thải Nguyệt, Cố Trung cũng thức thời cáo từ; trong phòng giờ chỉ còn Công chúa, Phò mã.
Tiêu Mộ Tuyết ôn nhu nói, ngữ khí rất là thành kính:
"Hy vọng Tam hoàng huynh về sau có thể bình an."
"Sẽ. Điện hạ lần này thiệt thòi, có lẽ đã tỉnh. Nói tới, cổ án không hắn là việc xấu, vừa lúc áp chế nhuệ khí của hắn, đào tạo hắn thành thục nội liễm. Như vậy, tương lai hắn mới có thể trị giang sơn xã tắc, làm một minh quân ơn trạch thiên hạ." Cố Vân Cảnh ôn nhu nói.
"Đêm đã khuya, Công chúa vẫn là về nghỉ sớm đi." Cố Vân Cảnh nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Tiêu Mộ Tuyết, có vẻ tiếc nuối dời mắt.
"Ừ, ngươi cũng thế." Tiêu Mộ Tuyết gật đầu nói. Nàng rời đi nhã xá, đi tới cửa bỗng nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn Cố Vân Cảnh, nói, "Về sau xin Phò mã hãy chỉ giáo Tam hoàng huynh nhiều hơn."
Cố Vân Cảnh không chút do dự, "Công chúa yên tâm, ta tự nhiên hết sức."
"Gió lớn rồi, đường đêm lại không dễ đi, ngài sớm trở về đi."
Tiêu Mộ Tuyết gật đầu, chậm rãi đi ra ngoài phòng. Bóng đêm làm nền cho y bào nguyệt sắc của Tiêu Mộ Tuyết. Cố Vân Cảnh đi ra ngoài phòng, bình tĩnh nhìn Tiêu Mộ Tuyết rời đi, cho đến khi bóng trắng ngày càng mơ hồ, cuối cùng biến mất trong bóng đêm, mới thu hồi ánh mắt.
Trở về nhã xá, cầm lấy một quyển thi thư từ giá sách, tịch tháp mà ngồi, nương ánh nến nhẹ nhàng đọc.
"Cỏ may mênh mông, sương trắng, dáng ai, đứng cạnh bờ sông."
"Đai áo rộng dần chung quy bất hối, vì ai nên nỗi thân tiều tụy."
"Thật lòng tương tư chỉ vô ích, chẳng ngại phiền muộn đến điên cuồng."
...
Đêm lạnh, có gió có trà, có thi thư lưu luyến cùng thanh âm thiếu niên ôn thuần.
Tiêu Mộ Tuyết nói làm Tiêu Trạm giật mình. Tiêu Tông xưa nay coi hắn như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, sáng tối nghĩ cách hạ bệ hắn, cổ án không phải y bày ra thì là người phương nào? Tiêu Trạm tuy khoan dung nhân hậu nhưng không có nghĩa là hắn dễ dàng tha thứ bị người vô cớ hãm hại. Hắn xử sự có nguyên tắc và mấu chốt của mình. Một khi bị động tới, hắn sẽ không nương tay.
Hắn trừng mắt lạnh lẽo, hừ nói:
"Trừ Tiêu Tông ra, ai sẽ trăm phương ngàn kế muốn hại ta? Tiêu Dương tuy cũng muốn làm Thái Tử nhưng hắn sẽ không vội vả động tới ta, bởi nếu ta rơi đài, hắn trở thành cái gai trong thịt của Tiêu Tông ngay. Tiêu Dương không ngu như vậy - lấy đá đập chân mình."
Tiêu Mộ Tuyết biết Tiêu Trạm khó có thể chấp nhận hung thủ là Hoàng Đế, nhưng nàng vẫn phải nói. Nàng hy vọng Tiêu Trạm khi biết được chân tướng sẽ có kinh nghiệm hơn để sau này sống trong cung, nhất là khi đối mặt với Hoàng Đế đa nghi có thêm nhiều tâm nhãn.
"Hãm hại ca là phụ hoàng."
Tiêu Mộ Tuyết nói không lớn nhưng Tiêu Trạm nghe như sấm bên tai. Hắn giống như bị sét đánh. Ánh mắt tan rã đứng đó, dại ra một lúc lâu mới hồi thần. Hắn không tin nói:
"Tuyết Nhi, muội nói cái gì? Hãm hại ta là phụ hoàng?"
Tiêu Trạm thống khổ, Tiêu Mộ Tuyết nhìn xen không đành lòng, gật đầu rồi quay người đi.
Cố Vân Cảnh biết lúc này nên để Tiêu Trạm khôi phục cảm xúc, nàng cũng không nói gì mà chỉ lẳng lặng nhìn những quân cờ trên bàn cờ.
"Hãm hại ta là phụ hoàng!!!"
Tiêu Trạm liên tiếp lập lại, thanh âm tuyệt vọng thê lương. Nội tâm nhiệt huyết sôi trào đột ngột đóng băng, nháy mắt không có độ ấm, sự lạnh lẽo rót vào cốt tủy thổi quét toàn thân. Hắn biết Tiêu Quan kiêng kị mình, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ phụ hoàng sẽ vì quyền thế mà hãm hại con trai ruột.
Suy nghĩ trôi về thuở xa xưa, đến một vài ký ức chôn sâu trong lòng, khắc cốt minh tâm. Có lẽ chỉ có trong trí nhớ mới chạm được đến thân tình ấm áp.
Mười tuổi, hắn được sắc phong Thái Tử, Hoàng Đế khi đó càng yêu thương đứa con trai này, vô luận là ra ngoài đi dạo hay săn thú luôn mang theo hắn. Tiêu Quan tự mình dạy hắn cưỡi ngựa, bắn cung, nói cho hắn đạo lý trị quốc bình thiên hạ...
Năm tháng trôi qua, cha con tự khi nào đã không còn thân thiết? Dù Tiêu Quan có nghi kỵ hắn, chèn ép hắn, hắn chưa bao giờ oán qua. Hai cha con tuy chính kiến không hợp, nhưng trong cảm nhận của hắn Tiêu Quan vĩnh viễn là vị quân chủ anh minh quả cảm, vĩnh viễn là người phụ hoàng hắn kính yêu. Ai ngờ... phụ hoàng hắn kính yêu lại dùng thủ đoạn ti tiện như thế đối đãi hắn? Tiêu Trạm tuyệt vọng đến tận cùng, lắc đầu cười khổ - tiếng cười thê thảm tuyệt vọng làm người ta không khỏi đau xót.
Cố Vân Cảnh dừng động tác vuốt quân cờ, sườn mâu nhìn Tiêu Trạm, thở dài và khuyên giải:
"Bệ hạ luôn là như thế, điện hạ cần gì quá mức chú ý? Bệ hạ tuy thiết kế hãm hại ngài, nhưng cũng nhìn ra được hắn không có ý đưa ngài vào chỗ chết, mà chỉ là bãi vị Thái Tử mà thôi. Cho dù không có Công chúa khuyên bảo, hắn cũng là võng khai một mặt."
Tiêu Trạm kinh ngạc nhìn ánh trăng nơi chân trời, nhớ tới mấy năm nay Tiêu Quan vắng vẻ, nhớ tới huynh đệ tranh đấu gay gắt, ánh mắt thật sâu bất đắc dĩ, nói:
"Phụ tử cùng ly, huynh đệ cùng tàn chỉ vì quyền lợi."
"Sống trong hoàng gia, nhất định làm bạn cùng lục đục, từ xa xưa đã như thế, điện hạ không cần cảm thán. Trước mắt phải làm chính là tĩnh thủ bổn phận, ngàn vạn lần chớ tham dự đến phe phái đấu tranh." Cố Vân Cảnh nói.
Nói tới đây, nàng khẽ cười:
"Điện hạ mệt nhọc nhiều năm như vậy, hiện tại làm Vương Gia hưởng nhàn phúc, chuyện thật đẹp a. Rời xa cung đình, tâm thanh minh hơn không ít, ngủ ngọt hơn vài phần, cơm ăn nhiều hơn mấy bát."
"Có lẽ đi." Tình tự Tiêu Trạm không hiểu bị Cố Vân Cảnh chọc vui một ít, miễn cưỡng cười nói. Tuy có điểm gượng ép nhưng so với vừa rồi thảm đạm, sống không thể ái tốt hơn nhiều lắm.
Nhìn Tiêu Trạm cảm xúc tốt hơn, Tiêu Mộ Tuyết cũng yên tâm.
Lúc này, trà đã chế xong, trà hương lượn lờ khắp nhã xá, làm tâm tình bất giác khoái trá vài phần. Cố Vân Cảnh nâng lên một ly, vừa ẩm vừa nói:
"Một ly giải ngàn lo. Uống này trà hy vọng tình tự không vui sở hữu có thể tan thành mây khói."
Chén trà tản ra hơi nước mênh mông, nàng dùng chóp mũi ngửi, say mê nói:
"Uh, thật thơm, đây chính là bích loa xuân. Điện hạ cùng Công chúa mau nếm thử đi."
Nhã xá, gió thổi liêm động, ly ảnh lần lượt thay đổi. Bóng đêm dần đen tối, ba người ẩm trà xong, Tiêu Trạm lo lắng Hoàng Hậu mong chờ hắn, vì thế lải nhải thêm một chút đã vội cáo từ hồi cung.
Thải Nguyệt, Cố Trung cũng thức thời cáo từ; trong phòng giờ chỉ còn Công chúa, Phò mã.
Tiêu Mộ Tuyết ôn nhu nói, ngữ khí rất là thành kính:
"Hy vọng Tam hoàng huynh về sau có thể bình an."
"Sẽ. Điện hạ lần này thiệt thòi, có lẽ đã tỉnh. Nói tới, cổ án không hắn là việc xấu, vừa lúc áp chế nhuệ khí của hắn, đào tạo hắn thành thục nội liễm. Như vậy, tương lai hắn mới có thể trị giang sơn xã tắc, làm một minh quân ơn trạch thiên hạ." Cố Vân Cảnh ôn nhu nói.
"Đêm đã khuya, Công chúa vẫn là về nghỉ sớm đi." Cố Vân Cảnh nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Tiêu Mộ Tuyết, có vẻ tiếc nuối dời mắt.
"Ừ, ngươi cũng thế." Tiêu Mộ Tuyết gật đầu nói. Nàng rời đi nhã xá, đi tới cửa bỗng nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn Cố Vân Cảnh, nói, "Về sau xin Phò mã hãy chỉ giáo Tam hoàng huynh nhiều hơn."
Cố Vân Cảnh không chút do dự, "Công chúa yên tâm, ta tự nhiên hết sức."
"Gió lớn rồi, đường đêm lại không dễ đi, ngài sớm trở về đi."
Tiêu Mộ Tuyết gật đầu, chậm rãi đi ra ngoài phòng. Bóng đêm làm nền cho y bào nguyệt sắc của Tiêu Mộ Tuyết. Cố Vân Cảnh đi ra ngoài phòng, bình tĩnh nhìn Tiêu Mộ Tuyết rời đi, cho đến khi bóng trắng ngày càng mơ hồ, cuối cùng biến mất trong bóng đêm, mới thu hồi ánh mắt.
Trở về nhã xá, cầm lấy một quyển thi thư từ giá sách, tịch tháp mà ngồi, nương ánh nến nhẹ nhàng đọc.
"Cỏ may mênh mông, sương trắng, dáng ai, đứng cạnh bờ sông."
"Đai áo rộng dần chung quy bất hối, vì ai nên nỗi thân tiều tụy."
"Thật lòng tương tư chỉ vô ích, chẳng ngại phiền muộn đến điên cuồng."
...
Đêm lạnh, có gió có trà, có thi thư lưu luyến cùng thanh âm thiếu niên ôn thuần.