13.
Trước khi đến, tất cả mọi người cũng đã được nhắc nhở rằng đây là sinh tồn nơi hoang dã chứ không phải tới để hưởng thụ.
Tất cả mọi người cũng đã chuẩn bị tâm lý.
Phó Mang: “Trước đây tôi đi dã ngoại với Tần phu nhân có tự dựng lều rồi, để tôi phân công mọi người.”
“Điềm Điềm, cô dùng những thứ lặt vặt kia chống lều vải lên đi.”
“Mộc Mộc, cô cắm cây cọc xuống, sau đó đóng lều vào đi.”
[ Phó Mang nhìn quen tay thế nhỉ, đúng là thiên sứ nhỏ! ]
[ Thiên sứ cái cức, xem cô ta đang làm gì đi. Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người dựng lều mà cắm cả cây cọc xuống đất thế này, cô ta từng dựng lều thật đấy à? Chưa bị gió thổi bay cả người lần lều là may rồi. ]
“Á!”
Nghe tiếng động, tôi quay đầu nhìn sang.
Lúc này, toàn bộ khách mời của chương trình cũng vây lại.
Phó Mang chỉ bị xước một chút xíu trên đầu ngón tay, mọi người phản ứng thái quá rồi.
“Có băng cá nhân không chị, tranh thủ dán vào, còn có thời gian diệt khuẩn nữa.”
Người vừa lên tiếng là Triệu Điềm Điềm, nghệ sĩ mới ký hợp đồng với Truyền thông JM, đi theo hình tượng ngọt ngào.
Tôi không qua đó, chỉ im lặng rút cọc sắt bị Phó Mang cắm thẳng xuống đất lên, chỉnh thành một góc 45 độ.
[ Ha ha ha ha ha cười chếc mất, tôi mới thấy sự bất đắc dĩ trong mắt Khương Mộc đó hả? ]
[ Là tôi thì tôi cũng chịu, tự xưng là biết dựng lều một cách “chuyện nghiệp” mà đến kiến thức cơ bản cũng chẳng có, tôi nghi ngờ Phó Mang chưa bao giờ dựng lều đấy. ]
[ Mấy người đừng đẩy câu chuyện đi xa, không thấy chị nhỏ bị thương rồi sao? ]
[ Cái vết xước bé tí đó cũng gọi là “bị thương” à? ]
[ Chỉ tôi thấy Phó Mang đang tỏ ra yếu ớt đáng thương đấy à? Xước sát tí thôi cũng xé thành chuyện to, còn muốn tất cả mọi người vây quanh cô nàng nữa? ]
Sau khi băng bó kỹ càng, Phó Mang lên tiếng: “Cảm ơn mọi người, chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian dựng lều thôi, một lát còn phải ra ngoài tìm nguyên liệu nấu ăn đấy.”
Hai cái lều vải tốn bốn tiếng mới dựng xong.
Khi mọi người xuất phát tìm đồ ăn, Mặt Trời đã sắp xuống núi rồi.
14.
Hòn đảo này được tổ tiết mục chuẩn bị trước rất nhiều chim chóc, mọi người nhất trí quyết định bắt gà rừng ăn cho chắc bụng.
Đi hơn một tiếng, cũng không tìm được một cọng lông gà.
Tất cả đều đói đến nỗi ngực dán vào lưng.
“Đi lâu thế rồi, chưa nói tới gà, tới cọng lông gà còn chẳng có.”
“Cứ theo đà này, tới lúc làm xong được mâm cơm, chắc tôi cũng chếc đói rồi.”
“Xì xì.”
“Tiếng gì thế?”
“Hình như là rắn.”
“Gì cơ?! Tôi sợ rắn nhất, chúng ta tranh thủ đi khỏi chỗ này trước đi, tôi không muốn bị rắn cắn đâu.”
Triệu Điềm Điềm cứng người đứng nguyên tại chỗ, toàn thân run lẩy bẩy: “Rắn, hình như có rắn trên chân em…”
Mọi người theo lời cô nàng nhìn qua.
Một con rắn phun lưỡi phì phì đã quấn lên tận đùi cô nàng, tất cả đều ngừng thở không dám tiến lên.
Triệu Điềm Điềm khóc: “Cứu, cứu em với…”
Tôi cau mày: “Đừng nói chuyện, đừng nhúc nhích.”
Đánh rắn phải đánh bảy tắc.
Tôi chậm rãi tới gần, đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với loài máu lạnh này ở khoảng cách gần đến thế, tim đập bịch bịch như sắp bung ra ngoài tới nơi.
Tôi vươn tay, vừa định đánh vào chỗ bảy tắc của nó.
Một cục đá lớn đột nhiên bay tới, con rắn cũng bị kích động, trườn khỏi chân Triệu Điềm Điềm, phóng thẳng về phía tôi.
[ Phó Mang bị điên à, ban nãy Khương Mộc cũng bảo đánh rắn phải đánh bảy tấc, cô ta còn ném thẳng một hòn đá qua. Bây giờ thì hay rồi, lo cho Khương Mộc quá. ]
[ Phó Mang đến đây quấy rối thật đấy à? ]
[ Chị nhỏ cũng vì muốn cứu Triệu Điềm Điềm thôi mà, không phải cố ý đâu, có cần thiết phải nói đến vậy không? ]
Con rắn kia bò lại về nhánh cây, nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
Tôi nhặt một cục đá ném về phía nó, nó tránh được.
Còn bị chọc giận, lao thẳng về phía tôi.
Tôi nắm chặt cành trúc trong tay, khi nó nhào đầu về phía trước cũng cắm thẳng vào bảy tấc của nó.
Con rắn giãy giãy hai cái, sau đó mềm nhũn, không cử động nữa.
Tôi nhũn người dựa vào tàng cây.
Má ơi, sợ muốn chếc.
Triệu Điềm Điềm phục hồi tinh thần lại, mi mắt đỏ bừng, thò tay kéo tôi lên.
“Cảm ơn chị Khương Mộc, vừa rồi hẳn cả em với chị mà không cẩn thận sẽ đều bị nó cắn phải không?”
Phó Mang lại dẫn cameraman tới trước mặt tôi, ngạc nhiên kêu lên:
“Khương Mộc, cô giết nó rồi? Đây không phải giống rắn gì đó rất quý à?”
Đồng đội cũng chẳng còn lời nào với cô ta.
[ Phó Mang có ý gì đấy? Không giết, chẳng lẽ để đấy cho nó cắn mỗi người mấy cái à? ]
[ Công ty cho cô ta đi theo hình tượng nào đây? Đây không phải đáng yêu, đây là ngu xuẩn không có não đấy. ]
[ Rõ ràng Khương Mộc bị doạ đến nhũn chân mà cũng không chùn bước, xả thân cứu Triệu Điềm Điềm. Nếu cô ấy không phá hư tình cảm của vợ chồng Tần tổng, tôi thật sự muốn trở thành fan của cô ấy. ]
[ Lầu trên đừng để bị lừa, Khương Mộc cố tình tham gia chương trình để tẩy trắng đó, nhỡ đâu đây cũng là kịch bản được sắp đặt từ trước thì sao? ]
[ Thật đến thế này, Khương Mộc cũng tâm cơ ghê nhỉ. ]
15.
Chuyện này qua đi, mọi người không dám tìm đồ trong rừng nữa, chuẩn bị rời đi, đổi đồ ăn.
“Tốc tốc tốc!”
“Gì gì, tiếng gì thế? Đừng nói là rắn nữa nhé?!”
Tôi chỉ về phía bóng dáng của sinh vật kia: “Không phải rắn, là gà rừng.”
Mọi người cùng trao đổi ánh mắt, quyết định vây bắt nó.
Phó Mang lại bắt đầu chỉ huy: “Mọi người bước chậm thôi, một chốc tất cả bổ nhào qua, chắc chắn sẽ bắt được nó.”
Gà rừng vẫn còn chưa biết nó bị theo dõi.
Đột nhiên, một tiếng “rắc” vang lên.
Phó Mang le lưỡi: “Bất cẩn quá mà, tôi không chú ý nên giẫm vào cành khô rồi—”
Cô ả vẫn còn đang tranh đáng yêu, nhưng lúc này chẳng ai có tâm tình diễn cùng cô ta cả.
“Gà rừng chạy mất rồi, mau bắt nó lại!” Một thiếu niên hô to.
Trừ Phó Mang, bảy người còn lại đều đồng loạt đuổi theo, người xem nhìn cảnh này vừa thấy thê thảm, vừa thấy buồn cười.
Cũng may, cuối cùng gà rừng đã bị tóm lại.
Phó Mang đứng im lại chỗ đợi chúng tôi, bụng đầy lửa giận.
Rõ ràng cô ta mới là center.
Con gà rừng này rất nhỏ, còn chẳng đủ nhét kẽ răng tám người.
Phó Mang nhìn con gà rừng bé tí trong tay tôi: “Khương Mộc, nó nhỏ như vậy, cô cũng nỡ làm thịt nó sao? Nhỏ thế cũng chẳng đủ tám người cùng ăn đâu, tôi đề nghị thả nó ra đi.”
Cô ta muốn xây dựng hình tượng hiền lành lương thiện, không sát sinh.
Nhưng có điều áp dụng ở sai chỗ rồi. Bây giờ ai cũng đói đến mức ngực dán vào lưng, cô ta lại muốn phóng sinh con gà khổ sở lắm mới bắt được, mọi người không thể không tức giận được.
Có điều nể tình cô ta là người có lượng fans đông đảo nhất, nghệ sĩ có độ hot cao nhất.
Nên dù bực bội, mọi người cũng chỉ có thể nhịn lại, không ai chủ động nói ra.
16.
“Bây giờ tất cả mọi người đều đói meo rồi, nếu cô thích thì tự đi mà bắt một con, sau đó phóng sinh đi, đừng mơ tưởng đến con gà rừng của tôi.
Phó Mang giận giữ nhiếc móc: “Nó vẫn chỉ là một em bé, làm gì có tác dụng gì chứ.”
Tôi hít sâu, không muốn nói đạo lý với cô ta: “Chỉ số thông minh của cô cũng còn là một em bé đấy. Bây giờ tôi về nướng gà, hoan nghênh mời cô tình nguyện ở lại nơi này siêu độ cho nó.”
Triệu Điềm Điềm không dám nói lời nào, nhưng nhìn tôi cứng rắn đốp chát lại Phó Mang, trong lòng không nhịn được mà reo hò ầm ĩ.
Tôi vừa đi, tất cả mọi người cũng theo bước tôi.
Phó Mang đột nhiên xông tới, hung hăng va vào người tôi một phát.
Tôi ngã gục xuống đất, đau đến mức hít hà từng tiếng, gà rừng cũng chạy mất.
Mọi người thấy thứ duy nhất ăn được cũng đã chạy mất, cuối cùng không nhịn nổi nữa.
“Phó Mang, cô bị điên à! Gà rừng này của Khương Mộc bắt được, dù cô muốn phóng sinh cũng phải xem Khương Mộc có đồng ý hay không chứ!”
“Vì bắt gà rừng cho mọi người, Khương Mộc vồ gà đến nỗi bắp chân cũng chảy máu. Cô đòi phóng sinh, thế có hỏi ý kiến mọi người chưa?”
Phó Mang vốn tưởng hành động của cô ta sẽ được mọi người ủng hộ.
Không nghĩ lại trở thành thế này.
“Tôi… Tôi không nghĩ nhiều đến thế, tôi chỉ thấy con gà rừng kia đáng thương quá, tôi muốn thả nó, chúng ta có thể tìm những thứ khác để ăn mà…”
“Gà rừng đáng thương, còn chúng tôi phải chịu đói không công vì hành động của cô! Chúng tôi đáng đời, cô tự đi mà thương đi!”
Mi mắt Phó Mang đong đầy nước, chẳng nói được lời nào, cứng người nhìn về phía thiếu niên vừa tức điên mà quát cô ta.
Thiếu niên kia cũng sợ sẽ bị fans của Phó Mang mắng, ảnh hưởng tới chuyện sau này.
Cuối cùng nổi giận đùng đùng, quay người rời đi đầu tiên.
[ Trước đây tôi cực kỳ thích Phó Mang đó, nhưng hành động của cô ta hôm nay gây mất hảo cảm thật đấy, cô ta nghĩ thế này là vô cùng “lương thiện” à? ]
[ Thiếu niên kia là ai đó? Đẩy cho hot đi, mắng quá đúng, Phó Mang úng não rồi, nên bị chửi cho tỉnh. ]
[ Đột nhiên xót xa cho Khương Mộc ghê, khó khăn lắm mới tóm được con gà, lại bị người ta thả cho chạy mất, nhìn bóng lưng cô ấy lẻ loi quá. ]
[ Ngón tay Phó Mang xước có tí thôi đã hô to gọi nhỏ đòi băng bó, bắp chân Khương Mộc bị quẹt trúng rách da thế kia cũng chỉ hít khí mấy lần… ]
[ Chị nhỏ Khương Mộc đỉnh quá, tôi yêu rồi! ]
[ Sao tôi lại cảm thấy Khương Mộc sẽ không phải kiểu người đi phá hoại tình cảm gia đình người khác nhỉ? Chuyện này có hiểu lầm gì không đấy? ]
[ Ủng hộ lầu trên! ]
17.
Mọi người ủ rũ đi vào lều vải.
Triệu Điềm Điềm rót nước cho tôi: “Mộc Mộc, uống chén nước đi chị, có thể giảm được cảm giác đói bụng đó. Đợi sau khi chương trình kết thúc, em mời chị ăn tiệc nha.”
Tôi: “Bên cạnh đảo nhỏ này là biển sao?”
Triệu Điềm Điềm “dạ” một tiếng, lại hỏi tôi: “Mộc Mộc, chị muốn đi bắt cá sao? Bây giờ cũng muộn lắm rồi, không an toàn đâu, chúng ta cố chịu một đêm, sáng mai đi nhé?”
Vừa nói xong, bụng cô nhóc kêu vang “ọt ọt ọt”, cũng xấu hổ gãi gãi đầu.
“Chúng ta chế một ít công cụ bắt cá đơn giản là được, cũng không thể nhịn đói qua đêm được.”
Phó Mang khinh khỉnh nói: “Khương Mộc, mọi người hao phí bao nhiêu sức lực rồi, ai còn có sức mà đi bắt cá với cô. Hay là cứ cố nhịn đi, sáng ngày mai rồi nói sau.”
“Khương Mộc, tôi đi cùng cô, ngày hôm nay mệt quá rồi, nếu không ăn gì thì mai sao mà có sức được đây.”
Tần Hạo là nghệ sĩ của một công ty giải trí khác, trước đây đóng một bộ phim bi kịch rất nổi, độ hot cũng cao lắm.
“Tôi cũng đi, tôi đói đến mức không chịu nổi rồi.”
“Tôi đi với!”
Phó Mang đứng lên: “Mấy… Mấy người!”
“Trên đảo có rất nhiều trúc, mọi người tự bẻ một cây rồi vót nhọn, coi như dụng cụ bắt cá đi.”
Một đoàn người xuất phát tới bờ biển.
Không ai thèm để ý tới Phó Mang.
Cô ả nhìn theo bóng dáng chúng tôi xa dần: “Trễ thế này rồi, tôi xem ai bắt được cá!”
Nói xong bèn chạy vào trong lều.
***
Bên bờ biển, mọi người mở đèn pin chiếu về phía mặt biển: “Bên đây có cá này!”
Mọi người vô cùng phấn khởi, có cá có nghĩa là đêm nay không phải nhịn đói.
Sau một tiếng, chúng tôi bắt được mười ba con cá tất cả, có lớn có nhỏ.
Tuy không thể no bụng, nhưng cũng không đến mức chịu đói.
Quay trở về lều vải, tôi đốt lửa, xử lý qua cá rồi bắt đầu đặt lên nướng.
Mùi thơm phức toả ra bốn phía.
Ban đầu Triệu Điềm Điềm cực kỳ ghét tôi, bây giờ lại vô cùng hâm mộ.
“Chị Mộc Mộc, chị giỏi thật đó, khả năng thích ứng quá mạnh luôn.”
Tôi cười cười không nói chuyện.
Trước khi được Cảnh gia nhận về, đa phần thời gian tôi vẫn luôn tự lực cánh sinh, bắt gà nướng cá cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Tần Hạo: “Mộc Mộc, tôi không có ác ý, cô thật sự dan díu với Tần tổng à?”
“Không phải.”
Tần Hạo nhẹ nhàng thở phào: “Không phải là tốt rồi, hôm nay ở chung, tôi thấy cô cũng chẳng phải kiểu người như thế. Sau này cô giải thích rõ ràng với fans hâm mộ đi, để hiểu lầm mãi như vậy cũng không tốt đâu.”
[ Ánh mắt Tần Hạo không đúng nha, sao hai tai còn đỏ bừng rồi, anh thích Khương Mộc đấy à? ]
[ Anh trai, không được không được! Ngành giải trí nhiều người thế này, sao anh cứ phải đâm vào loại người không biết đúng sai như thế chứ! ]
[ Tôi thấy chuyện Khương Mộc và Tần tổng chắc chắn là hiểu lầm rồi, Khương Mộc không phải loại người như thế. ]
[ Ha ha ha ha ha Khương Mộc là người rừng đấy à, đánh cá bắt gà đều giỏi thế. ]
[ Đây rõ ràng là có sự chuẩn bị, kịch bản được sắp xếp từ trước rồi phải không! ]
18.
Phó Mang nằm trong lều vải ngửi thấy mùi thơm, không ngừng nuốt nước miếng.
Cô ta kéo kín chăn, không nghĩ nữa, không nghe không thấy.
Cuối cùng vẫn không nhịn được, đi ra ngoài: “Khương Mộc, mọi người có nhiều cá như thế, cho tôi một con được không?”
[ Phó Mang chẳng làm gì cả, giờ còn không biết xấu hổ bò ra ngoài đấy à? ]
[ Cô ta đòi nhịn đến sáng mai cơ mà, bây giờ người ta nướng cá xong lại muốn xin ăn, mặt dày vừa thôi. ]
[ Trước đây tôi thích Phó Mang lắm, giờ thì thấy tởm rồi. ]
Không ai đáp lời, Phó Mang xấu hổ đứng nguyên tại chỗ.
Trước khi đến, tất cả mọi người cũng đã được nhắc nhở rằng đây là sinh tồn nơi hoang dã chứ không phải tới để hưởng thụ.
Tất cả mọi người cũng đã chuẩn bị tâm lý.
Phó Mang: “Trước đây tôi đi dã ngoại với Tần phu nhân có tự dựng lều rồi, để tôi phân công mọi người.”
“Điềm Điềm, cô dùng những thứ lặt vặt kia chống lều vải lên đi.”
“Mộc Mộc, cô cắm cây cọc xuống, sau đó đóng lều vào đi.”
[ Phó Mang nhìn quen tay thế nhỉ, đúng là thiên sứ nhỏ! ]
[ Thiên sứ cái cức, xem cô ta đang làm gì đi. Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người dựng lều mà cắm cả cây cọc xuống đất thế này, cô ta từng dựng lều thật đấy à? Chưa bị gió thổi bay cả người lần lều là may rồi. ]
“Á!”
Nghe tiếng động, tôi quay đầu nhìn sang.
Lúc này, toàn bộ khách mời của chương trình cũng vây lại.
Phó Mang chỉ bị xước một chút xíu trên đầu ngón tay, mọi người phản ứng thái quá rồi.
“Có băng cá nhân không chị, tranh thủ dán vào, còn có thời gian diệt khuẩn nữa.”
Người vừa lên tiếng là Triệu Điềm Điềm, nghệ sĩ mới ký hợp đồng với Truyền thông JM, đi theo hình tượng ngọt ngào.
Tôi không qua đó, chỉ im lặng rút cọc sắt bị Phó Mang cắm thẳng xuống đất lên, chỉnh thành một góc 45 độ.
[ Ha ha ha ha ha cười chếc mất, tôi mới thấy sự bất đắc dĩ trong mắt Khương Mộc đó hả? ]
[ Là tôi thì tôi cũng chịu, tự xưng là biết dựng lều một cách “chuyện nghiệp” mà đến kiến thức cơ bản cũng chẳng có, tôi nghi ngờ Phó Mang chưa bao giờ dựng lều đấy. ]
[ Mấy người đừng đẩy câu chuyện đi xa, không thấy chị nhỏ bị thương rồi sao? ]
[ Cái vết xước bé tí đó cũng gọi là “bị thương” à? ]
[ Chỉ tôi thấy Phó Mang đang tỏ ra yếu ớt đáng thương đấy à? Xước sát tí thôi cũng xé thành chuyện to, còn muốn tất cả mọi người vây quanh cô nàng nữa? ]
Sau khi băng bó kỹ càng, Phó Mang lên tiếng: “Cảm ơn mọi người, chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian dựng lều thôi, một lát còn phải ra ngoài tìm nguyên liệu nấu ăn đấy.”
Hai cái lều vải tốn bốn tiếng mới dựng xong.
Khi mọi người xuất phát tìm đồ ăn, Mặt Trời đã sắp xuống núi rồi.
14.
Hòn đảo này được tổ tiết mục chuẩn bị trước rất nhiều chim chóc, mọi người nhất trí quyết định bắt gà rừng ăn cho chắc bụng.
Đi hơn một tiếng, cũng không tìm được một cọng lông gà.
Tất cả đều đói đến nỗi ngực dán vào lưng.
“Đi lâu thế rồi, chưa nói tới gà, tới cọng lông gà còn chẳng có.”
“Cứ theo đà này, tới lúc làm xong được mâm cơm, chắc tôi cũng chếc đói rồi.”
“Xì xì.”
“Tiếng gì thế?”
“Hình như là rắn.”
“Gì cơ?! Tôi sợ rắn nhất, chúng ta tranh thủ đi khỏi chỗ này trước đi, tôi không muốn bị rắn cắn đâu.”
Triệu Điềm Điềm cứng người đứng nguyên tại chỗ, toàn thân run lẩy bẩy: “Rắn, hình như có rắn trên chân em…”
Mọi người theo lời cô nàng nhìn qua.
Một con rắn phun lưỡi phì phì đã quấn lên tận đùi cô nàng, tất cả đều ngừng thở không dám tiến lên.
Triệu Điềm Điềm khóc: “Cứu, cứu em với…”
Tôi cau mày: “Đừng nói chuyện, đừng nhúc nhích.”
Đánh rắn phải đánh bảy tắc.
Tôi chậm rãi tới gần, đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với loài máu lạnh này ở khoảng cách gần đến thế, tim đập bịch bịch như sắp bung ra ngoài tới nơi.
Tôi vươn tay, vừa định đánh vào chỗ bảy tắc của nó.
Một cục đá lớn đột nhiên bay tới, con rắn cũng bị kích động, trườn khỏi chân Triệu Điềm Điềm, phóng thẳng về phía tôi.
[ Phó Mang bị điên à, ban nãy Khương Mộc cũng bảo đánh rắn phải đánh bảy tấc, cô ta còn ném thẳng một hòn đá qua. Bây giờ thì hay rồi, lo cho Khương Mộc quá. ]
[ Phó Mang đến đây quấy rối thật đấy à? ]
[ Chị nhỏ cũng vì muốn cứu Triệu Điềm Điềm thôi mà, không phải cố ý đâu, có cần thiết phải nói đến vậy không? ]
Con rắn kia bò lại về nhánh cây, nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
Tôi nhặt một cục đá ném về phía nó, nó tránh được.
Còn bị chọc giận, lao thẳng về phía tôi.
Tôi nắm chặt cành trúc trong tay, khi nó nhào đầu về phía trước cũng cắm thẳng vào bảy tấc của nó.
Con rắn giãy giãy hai cái, sau đó mềm nhũn, không cử động nữa.
Tôi nhũn người dựa vào tàng cây.
Má ơi, sợ muốn chếc.
Triệu Điềm Điềm phục hồi tinh thần lại, mi mắt đỏ bừng, thò tay kéo tôi lên.
“Cảm ơn chị Khương Mộc, vừa rồi hẳn cả em với chị mà không cẩn thận sẽ đều bị nó cắn phải không?”
Phó Mang lại dẫn cameraman tới trước mặt tôi, ngạc nhiên kêu lên:
“Khương Mộc, cô giết nó rồi? Đây không phải giống rắn gì đó rất quý à?”
Đồng đội cũng chẳng còn lời nào với cô ta.
[ Phó Mang có ý gì đấy? Không giết, chẳng lẽ để đấy cho nó cắn mỗi người mấy cái à? ]
[ Công ty cho cô ta đi theo hình tượng nào đây? Đây không phải đáng yêu, đây là ngu xuẩn không có não đấy. ]
[ Rõ ràng Khương Mộc bị doạ đến nhũn chân mà cũng không chùn bước, xả thân cứu Triệu Điềm Điềm. Nếu cô ấy không phá hư tình cảm của vợ chồng Tần tổng, tôi thật sự muốn trở thành fan của cô ấy. ]
[ Lầu trên đừng để bị lừa, Khương Mộc cố tình tham gia chương trình để tẩy trắng đó, nhỡ đâu đây cũng là kịch bản được sắp đặt từ trước thì sao? ]
[ Thật đến thế này, Khương Mộc cũng tâm cơ ghê nhỉ. ]
15.
Chuyện này qua đi, mọi người không dám tìm đồ trong rừng nữa, chuẩn bị rời đi, đổi đồ ăn.
“Tốc tốc tốc!”
“Gì gì, tiếng gì thế? Đừng nói là rắn nữa nhé?!”
Tôi chỉ về phía bóng dáng của sinh vật kia: “Không phải rắn, là gà rừng.”
Mọi người cùng trao đổi ánh mắt, quyết định vây bắt nó.
Phó Mang lại bắt đầu chỉ huy: “Mọi người bước chậm thôi, một chốc tất cả bổ nhào qua, chắc chắn sẽ bắt được nó.”
Gà rừng vẫn còn chưa biết nó bị theo dõi.
Đột nhiên, một tiếng “rắc” vang lên.
Phó Mang le lưỡi: “Bất cẩn quá mà, tôi không chú ý nên giẫm vào cành khô rồi—”
Cô ả vẫn còn đang tranh đáng yêu, nhưng lúc này chẳng ai có tâm tình diễn cùng cô ta cả.
“Gà rừng chạy mất rồi, mau bắt nó lại!” Một thiếu niên hô to.
Trừ Phó Mang, bảy người còn lại đều đồng loạt đuổi theo, người xem nhìn cảnh này vừa thấy thê thảm, vừa thấy buồn cười.
Cũng may, cuối cùng gà rừng đã bị tóm lại.
Phó Mang đứng im lại chỗ đợi chúng tôi, bụng đầy lửa giận.
Rõ ràng cô ta mới là center.
Con gà rừng này rất nhỏ, còn chẳng đủ nhét kẽ răng tám người.
Phó Mang nhìn con gà rừng bé tí trong tay tôi: “Khương Mộc, nó nhỏ như vậy, cô cũng nỡ làm thịt nó sao? Nhỏ thế cũng chẳng đủ tám người cùng ăn đâu, tôi đề nghị thả nó ra đi.”
Cô ta muốn xây dựng hình tượng hiền lành lương thiện, không sát sinh.
Nhưng có điều áp dụng ở sai chỗ rồi. Bây giờ ai cũng đói đến mức ngực dán vào lưng, cô ta lại muốn phóng sinh con gà khổ sở lắm mới bắt được, mọi người không thể không tức giận được.
Có điều nể tình cô ta là người có lượng fans đông đảo nhất, nghệ sĩ có độ hot cao nhất.
Nên dù bực bội, mọi người cũng chỉ có thể nhịn lại, không ai chủ động nói ra.
16.
“Bây giờ tất cả mọi người đều đói meo rồi, nếu cô thích thì tự đi mà bắt một con, sau đó phóng sinh đi, đừng mơ tưởng đến con gà rừng của tôi.
Phó Mang giận giữ nhiếc móc: “Nó vẫn chỉ là một em bé, làm gì có tác dụng gì chứ.”
Tôi hít sâu, không muốn nói đạo lý với cô ta: “Chỉ số thông minh của cô cũng còn là một em bé đấy. Bây giờ tôi về nướng gà, hoan nghênh mời cô tình nguyện ở lại nơi này siêu độ cho nó.”
Triệu Điềm Điềm không dám nói lời nào, nhưng nhìn tôi cứng rắn đốp chát lại Phó Mang, trong lòng không nhịn được mà reo hò ầm ĩ.
Tôi vừa đi, tất cả mọi người cũng theo bước tôi.
Phó Mang đột nhiên xông tới, hung hăng va vào người tôi một phát.
Tôi ngã gục xuống đất, đau đến mức hít hà từng tiếng, gà rừng cũng chạy mất.
Mọi người thấy thứ duy nhất ăn được cũng đã chạy mất, cuối cùng không nhịn nổi nữa.
“Phó Mang, cô bị điên à! Gà rừng này của Khương Mộc bắt được, dù cô muốn phóng sinh cũng phải xem Khương Mộc có đồng ý hay không chứ!”
“Vì bắt gà rừng cho mọi người, Khương Mộc vồ gà đến nỗi bắp chân cũng chảy máu. Cô đòi phóng sinh, thế có hỏi ý kiến mọi người chưa?”
Phó Mang vốn tưởng hành động của cô ta sẽ được mọi người ủng hộ.
Không nghĩ lại trở thành thế này.
“Tôi… Tôi không nghĩ nhiều đến thế, tôi chỉ thấy con gà rừng kia đáng thương quá, tôi muốn thả nó, chúng ta có thể tìm những thứ khác để ăn mà…”
“Gà rừng đáng thương, còn chúng tôi phải chịu đói không công vì hành động của cô! Chúng tôi đáng đời, cô tự đi mà thương đi!”
Mi mắt Phó Mang đong đầy nước, chẳng nói được lời nào, cứng người nhìn về phía thiếu niên vừa tức điên mà quát cô ta.
Thiếu niên kia cũng sợ sẽ bị fans của Phó Mang mắng, ảnh hưởng tới chuyện sau này.
Cuối cùng nổi giận đùng đùng, quay người rời đi đầu tiên.
[ Trước đây tôi cực kỳ thích Phó Mang đó, nhưng hành động của cô ta hôm nay gây mất hảo cảm thật đấy, cô ta nghĩ thế này là vô cùng “lương thiện” à? ]
[ Thiếu niên kia là ai đó? Đẩy cho hot đi, mắng quá đúng, Phó Mang úng não rồi, nên bị chửi cho tỉnh. ]
[ Đột nhiên xót xa cho Khương Mộc ghê, khó khăn lắm mới tóm được con gà, lại bị người ta thả cho chạy mất, nhìn bóng lưng cô ấy lẻ loi quá. ]
[ Ngón tay Phó Mang xước có tí thôi đã hô to gọi nhỏ đòi băng bó, bắp chân Khương Mộc bị quẹt trúng rách da thế kia cũng chỉ hít khí mấy lần… ]
[ Chị nhỏ Khương Mộc đỉnh quá, tôi yêu rồi! ]
[ Sao tôi lại cảm thấy Khương Mộc sẽ không phải kiểu người đi phá hoại tình cảm gia đình người khác nhỉ? Chuyện này có hiểu lầm gì không đấy? ]
[ Ủng hộ lầu trên! ]
17.
Mọi người ủ rũ đi vào lều vải.
Triệu Điềm Điềm rót nước cho tôi: “Mộc Mộc, uống chén nước đi chị, có thể giảm được cảm giác đói bụng đó. Đợi sau khi chương trình kết thúc, em mời chị ăn tiệc nha.”
Tôi: “Bên cạnh đảo nhỏ này là biển sao?”
Triệu Điềm Điềm “dạ” một tiếng, lại hỏi tôi: “Mộc Mộc, chị muốn đi bắt cá sao? Bây giờ cũng muộn lắm rồi, không an toàn đâu, chúng ta cố chịu một đêm, sáng mai đi nhé?”
Vừa nói xong, bụng cô nhóc kêu vang “ọt ọt ọt”, cũng xấu hổ gãi gãi đầu.
“Chúng ta chế một ít công cụ bắt cá đơn giản là được, cũng không thể nhịn đói qua đêm được.”
Phó Mang khinh khỉnh nói: “Khương Mộc, mọi người hao phí bao nhiêu sức lực rồi, ai còn có sức mà đi bắt cá với cô. Hay là cứ cố nhịn đi, sáng ngày mai rồi nói sau.”
“Khương Mộc, tôi đi cùng cô, ngày hôm nay mệt quá rồi, nếu không ăn gì thì mai sao mà có sức được đây.”
Tần Hạo là nghệ sĩ của một công ty giải trí khác, trước đây đóng một bộ phim bi kịch rất nổi, độ hot cũng cao lắm.
“Tôi cũng đi, tôi đói đến mức không chịu nổi rồi.”
“Tôi đi với!”
Phó Mang đứng lên: “Mấy… Mấy người!”
“Trên đảo có rất nhiều trúc, mọi người tự bẻ một cây rồi vót nhọn, coi như dụng cụ bắt cá đi.”
Một đoàn người xuất phát tới bờ biển.
Không ai thèm để ý tới Phó Mang.
Cô ả nhìn theo bóng dáng chúng tôi xa dần: “Trễ thế này rồi, tôi xem ai bắt được cá!”
Nói xong bèn chạy vào trong lều.
***
Bên bờ biển, mọi người mở đèn pin chiếu về phía mặt biển: “Bên đây có cá này!”
Mọi người vô cùng phấn khởi, có cá có nghĩa là đêm nay không phải nhịn đói.
Sau một tiếng, chúng tôi bắt được mười ba con cá tất cả, có lớn có nhỏ.
Tuy không thể no bụng, nhưng cũng không đến mức chịu đói.
Quay trở về lều vải, tôi đốt lửa, xử lý qua cá rồi bắt đầu đặt lên nướng.
Mùi thơm phức toả ra bốn phía.
Ban đầu Triệu Điềm Điềm cực kỳ ghét tôi, bây giờ lại vô cùng hâm mộ.
“Chị Mộc Mộc, chị giỏi thật đó, khả năng thích ứng quá mạnh luôn.”
Tôi cười cười không nói chuyện.
Trước khi được Cảnh gia nhận về, đa phần thời gian tôi vẫn luôn tự lực cánh sinh, bắt gà nướng cá cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Tần Hạo: “Mộc Mộc, tôi không có ác ý, cô thật sự dan díu với Tần tổng à?”
“Không phải.”
Tần Hạo nhẹ nhàng thở phào: “Không phải là tốt rồi, hôm nay ở chung, tôi thấy cô cũng chẳng phải kiểu người như thế. Sau này cô giải thích rõ ràng với fans hâm mộ đi, để hiểu lầm mãi như vậy cũng không tốt đâu.”
[ Ánh mắt Tần Hạo không đúng nha, sao hai tai còn đỏ bừng rồi, anh thích Khương Mộc đấy à? ]
[ Anh trai, không được không được! Ngành giải trí nhiều người thế này, sao anh cứ phải đâm vào loại người không biết đúng sai như thế chứ! ]
[ Tôi thấy chuyện Khương Mộc và Tần tổng chắc chắn là hiểu lầm rồi, Khương Mộc không phải loại người như thế. ]
[ Ha ha ha ha ha Khương Mộc là người rừng đấy à, đánh cá bắt gà đều giỏi thế. ]
[ Đây rõ ràng là có sự chuẩn bị, kịch bản được sắp xếp từ trước rồi phải không! ]
18.
Phó Mang nằm trong lều vải ngửi thấy mùi thơm, không ngừng nuốt nước miếng.
Cô ta kéo kín chăn, không nghĩ nữa, không nghe không thấy.
Cuối cùng vẫn không nhịn được, đi ra ngoài: “Khương Mộc, mọi người có nhiều cá như thế, cho tôi một con được không?”
[ Phó Mang chẳng làm gì cả, giờ còn không biết xấu hổ bò ra ngoài đấy à? ]
[ Cô ta đòi nhịn đến sáng mai cơ mà, bây giờ người ta nướng cá xong lại muốn xin ăn, mặt dày vừa thôi. ]
[ Trước đây tôi thích Phó Mang lắm, giờ thì thấy tởm rồi. ]
Không ai đáp lời, Phó Mang xấu hổ đứng nguyên tại chỗ.