Hùng Binh Cận Chiến

Chương 38: C38: Xin lỗi



Cậu ta làm như vậy là có hai mục đích, thứ nhất là cậu ta đưa Tần U Mộng đi trên thảm đỏ này dưới cái nhìn của quần chúng sẽ thu hút được sự chú ý của người khác, đồng thời cũng là để tuyên bố mối quan hệ đặc biệt của cậu ta với Tân U Mộng, ý là siêu mỹ nữ như Tần U Mộng đây chính là người phụ nữ mà cậu cả Trần nhìn chúng, đừng kẻ nào có ý muốn nhúng chàm; thứ hai, sắp xếp thế này cũng có thể ra hiệu ngầm với Tân U Mộng rằng cậu cả Trần như cậu ta đây là người có năng lực đáng kinh ngạc trong đại học Giang Hải, trong trường không có chuyện nào mà cậu ta không giải quyết được.

Có ai mà ngờ rằng tất cả những điều này lại đều bị Diệp Quân Lãng hủy hoại.

"Còn cố tình trải thảm đỏ nữa? Còn không để cho người ta đi? Thế là muốn cho ai đi chứ?" Tân U Mộng hỏi.

Diệp Quân Lãng cười một tiếng, đáp: "Tôi thấy có vẻ là cậu cả Trần nhớ ngày tân sinh viên nhập học cho nên cố tình mua mấy cái thảm đỏ này để trỉa, để các tân sinh viên đi nhập học trên thảm đỏ thật sung sướng, có cảm giác như đang được ở nhà. Có điều đám chó săn dưới trướng cậu cả Trần hiểu nhầm ý nên mới làm hỏng việc."

Ba nam sinh bên cạnh Trần Quân Thiên nghe thấy lời này thì nhao nhao lên không chịu...

Hiểu nhầm ý của cậu Trần? Làm hỏng việc?

Nhảm nhí!


Không phải thết

Lúc này một nam sinh lập tức phản bác: "Không phải thế, rõ ràng là anh đang đổi trắng thay đen, cậu Trần nói chỉ có anh ấy mới có thể cùng đi trên thảm đỏ này với cô Tần, Tân U Mộng."

"Đúng đó, chúng tôi không hiểu lầm ý của cậu Trần, anh đừng có mà vu oan giá họal"

"Rõ ràng là do anh cản trở, nếu không thì sao mọi chuyện có thể hỏng bét như thế chứ? Kẻ đầu sỏ là anh mới đúng!"

Ba nam sinh lòng đầy căm phẫn, dõng dạc biện minh cho bản thân, hoàn toàn không để ý tới mặt mày Trần Quân Thiên đã đen thui.

Diệp Quân Lãng nheo mắt cười... Quả nhiên, không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như bò1

Mấy tên đồng đội ngu bên cạnh Trần Quân Thiên vừa đáp như thế, đương nhiên cũng đã đẩy Trần Quân Thiên lên trước đầu sóng ngọn gió.


"Được lắm Trần Quân Thiên, tôi với anh không thù không oán, mà anh lại bày trăm phương ngàn kế hại tôi như thế?" Tân U Mộng lập tức nổi cáu, tức giận chất vấn.

Trần Quân Thiên luống cuống, vội vàng nói: "U Mộng, sao, sao anh có thể hại em như thế được?"

"Anh còn không thừa nhận!" Gương mặt xinh đẹp ngọc ngà của Tần U Mộng bị phủ một lớp băng giá, cô ấy nói: "Cái thảm đỏ này là do anh sắp xếp? Còn chuẩn bị chỉ để cho tôi đi? Đây không phải hại tôi thì là gì! Nếu chuyện này mà xảy ra, sau này bị lan truyền đi, thầy trò trong trường sẽ bàn tán về tôi như thế nào? Tôi sẽ phải gánh cái tiếng xấu thế nào? Tôi cũng không muốn vì chuyện của tôi mà ảnh hưởng tới chuyện xuất hành của thầy trò trong trường!"

"Chuyện này, chuyện này..."

Trong thoáng chốc Trần Quân Thiên không biết phải nói gì cho phải, lửa giận đầy mình, cậu ta lập tức trút giận lên ba nam sinh bên cạnh mình: "Mấy đứa chúng mày đúng là làm tao quá thất vọng, rõ ràng là chúng mày xuyên tạc ý của tao! Tao có bảo chúng mày chiếm dụng trường không? Chúng mày đúng là ẩu tả, còn xích mích với bảo vệ nữa? Cong không may xin lỗi mấy người bảo vệ này đi cho tao!"

Xin lỗi?

Ba nam sinh sững sờ, khóc không ra nước mắt, bọn chúng bị đánh một trận, thế mà cuối cùng còn phải đi xin lỗi?

Có còn công lý không vậy chứ!

Nhiều người nhìn như thế, mất mặt lắm đó biết không hải!