Hồ Ly Ngốc Nhà Chiết Nhan

Chương 13: Chương 13





Chiết Nhan trong lòng cả kinh, súc sinh này chưa chết?!
"Chiết Nhan, không ngờ chứ gì? Bị ngàn điểu của ngươi cắn xé mà ta vẫn có thể sống? Ít nhiều nhờ ngươi chặt cái đuôi kia mới giúp ta nghĩ ra đường thoát.

Ngày ấy ta tự biết không địch lại ngươi, liền đem nguyên thần giấu trong cái đuôi bị ngươi chặt đứt, dùng bốn vạn năm, cuối cùng cũng Đông Sơn tái khởi(*)! Hôm nay chính là ngày chết của ngươi và tiểu tình nhân kia của ngươi!"
Chiết Nhan thấy ba lôi cuối cùng sắp đánh xuống, Bạch Chân lúc này tuyệt đối không thể phân tâm: "Chân Chân, ngươi độ lôi kiếp của ngươi, Họa Đấu này để ta đối phó, không cần phải lo!"
Nói xong liền phi thân tới triền đấu với Họa Đấu, nhất thời chỉ thấy trên không trung một đen một đỏ, như đao quang kiếm ảnh.

Cả hai đều là thượng cổ thần thú, dây dưa với nhau tất lưỡng bại câu thương, mà Chiết Nhan một lòng đều vì Bạch Chân, định lực đương nhiên so với Họa Đấu chỉ muốn báo thù kia thuần khiết và kiên định hơn nhiều, chính mình tuy cũng toàn thân đầy thương tích, nhưng cũng quyết hôm nay phải giết Họa Đấu này! Bắt được sơ hở của Họa Đấu, lập tức dùng lửa phượng hoàng của bản thân bao vây Họa Đấu tầng tầng lớp lớp.
"Ta sẽ không cho ngươi có cơ hội lần thứ hai!" Nói xong liền muốn diệt nguyên thần của Họa Đấu

Nhưng ai ngờ không đợi Chiết Nhan động thủ, Họa Đấu trước khi chết đã đem nguyên thần của mình tế Hỏa thần, biến thành ba đạo hoang hỏa đánh thẳng đến Bạch Chân mới vừa độ xong ba đạo lôi kiếp.

Bạch Chân quỳ rạp dưới đất chưa đứng dậy nổi, hẳn còn đang tu chỉnh, lúc này làm sao chịu nổi ba đạo hoang hỏa! Chiết Nhan nghĩ thầm: Không xong, xem ra ngay từ đầu mục đích của Họa Đấu chính là Chân Chân!
Chiết Nhan nhanh chóng dùng một tiên quyết đẩy Bạch Chân ra, phi thân đến trước người Bạch Chân, thấy nguyên thần của chàng đã khôi phục, nhưng sao không phải sắc vàng kim? Chẳng lẽ không thể phi thăng Thượng Thần?!
Không đợi Chiết Nhan phản ứng được sao lại thế này, đột nhiên ánh lửa nổi lên bốn phía.
Ba đạo nghiệp hỏa vì có nguyên thần hiến tế, oán khí sâu đậm, nhất định phải có một nguyên thần pháp lực cao thâm mà tâm tư thuần khiết hiến tế lần nữa, bằng không Tứ Hải Bát Hoang nhất định sẽ bị tàn hại, không nơi nào thoát được.

Chiết Nhan biết rõ đạo lý trong này, dứt khoát hóa thành phượng hoàng dấn thân vào hoang hỏa.
Tinh thần của Bạch Chân vừa khôi phục tỉnh táo liền thấy Chiết Nhan lưu luyến nhìn chàng một cái, dấn thân vào hoang hỏa.
Bạch Chân trong lòng trống rỗng: "Không!!!! Chiết Nhan!!!!! A!!!" Có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma! Ba nghìn tóc đen trong nháy mắt biến thành đầu bạc.
Chiết Nhan dùng hết một tia tiên pháp cuối cùng của mình bảo vệ tinh thần của Bạch Chân, cười khổ nói: "Chân Chân...!Chớ có...!khổ chính mình."
Đến tận đây, vạn điểu than khóc!
Nháy mắt ánh lửa tắt lịm, Chiết Nhan cũng đã biến mất.

Bạch Chân hơi giật mình mà nhìn hết thảy phát sinh trong chớp mắt, đột nhiên nguyên thần của mình lóe ánh vàng kim rực rỡ, là phi thăng Thượng Thần!
Ngửa đầu nhìn lên không trung, một bức quyển thư(*) thật lớn đột nhiên mở ra - Tương Thần Quyển!

Dòng chữ: "Chiết Nhan, con nuôi của Phụ Thần, Thượng Thần" lạch tạch bốc cháy, biến mất không thấy, thay bằng mấy chữ Đại triện(*): Bạch Chân, con thứ tư của Thanh Khâu Hồ đế, Thượng Thần.
Một vẫn một thăng.
"Ha ha...!Ha ha...!Chiết Nhan ơi Chiết Nhan, ngươi mới là kiếp phi thăng Thượng Thần của ta!!!"
Phi thăng Thượng Thần, nào đâu chỉ cần lôi kiếp dễ dàng như vậy!
"Đào Hoa Phượng Vũ kiếm là ngươi tặng ta, khi đó ngươi nói thế gian này trừ ngươi ra, không có ai, không có gì xứng đôi với ta..."
"Ngươi nói gì đi chứ! Không phải ngươi bảo sau khi ta phi thăng Thượng Thần ngươi sẽ nói rõ quan hệ của hai chúng ta với cha mẹ ta, đường hoàng cưới ta về rừng đào sao?"
"Ngươi nói ngươi định không phụ tương tư ý...".

truyện teen hay
Bạch Chân tinh thần tan rã, trong mắt ngập nước, một mình lẩm bẩm, chuyện cũ lướt qua trong đầu như cưỡi ngựa xem hoa:
"Chân Chân, qua kiếp nạn Thượng Thần xong có bằng lòng gả cho ta?"

"Xí, ai thèm gả cho ngươi? Ngươi gả cho ta còn được."
"Hề hề, đều được, đều được."
"Chân Chân, ngươi có biết ngươi đẹp đến mức nào không?"
"Chân Chân, ta thích ngươi..."
"Chân Chân...!Chớ có...!khổ chính mình..."
"Ngươi là đồ lừa đảo..."
"Ha ha ha...!Chiết Nhan, ngươi nói ngươi để lại cho Bạch Chân ta một cái Thượng Thần có tác dụng gì? Ngươi cảm thấy ta sẽ cô độc sống trong Tứ Hải Bát Hoang sao?"
Nháy mắt tiếp theo, Bạch Chân run rẩy lảo đảo đứng lên, ánh mắt trống rỗng mà nhìn khoảnh đất khô cằn sau khi hoang hỏa cháy hết, trong tay huyễn hóa ra Đào Hoa Phượng Vũ kiếm, đặt lên cổ..