Hệ Thống Xuyên Sách Ma Tu

Chương 24: Phiễu Du Tử Diệu.



Hoa quốc được mệnh danh là xứ sở của những loài hoa. Tại đế quốc này, quanh năm hoa đều nở rộ tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp như tiên cảnh. Rất nhiều con nhà thế gia và các đại gia tộc thường tới đây du ngoạn và ngắm cảnh, khiến cho Hoa quốc vô cùng thịnh vượng và phồn hoa.


Mặc dù hiện tại Hoa quốc bị chiến tranh tàn phá, hằng năm phải đưa cống phẩm cho đế quốc cường đại hơn, nhưng sức hút về non nước ngàn hoa vẫn không hề bị mai một.


Một trong những địa danh nổi tiếng của Hoa quốc, Phiễu Du Tử Diệu. Thành trì với hơn ngàn cây phiễu du có thể phát sáng. Chỉ cần là người tu chân hay tu ma có thể dẫn khí, bọn họ có thể truyền chân khí vào loài cây phiễu du này khiến nó phát sáng rực rỡ trong một khoảng thời gian dài, thậm khí có thể khắc chữ lên thân cây để phát sáng theo mong muốn của bản thân.


Người tu hành càng mạnh thì thời gian khiến cây phiễu du phát sáng càng lâu, nó có thể kéo dài hàng tháng trời, thậm chí là mấy năm. Rất nhiều tu hành giả đã tới đây và tỉ thí với nhau, còn có những tình lữ thường tới Phiễu Du Tử Diệu để thề nguyện.


"Ngươi muốn tới nơi này sao?" Trầm Lăng đảo mắt nhìn phong cảnh của Phiễu Du Tử Diệu, nơi này ngoại trừ hơi tấp nập một chút thì cậu cũng chẳng thấy có chút gì đặc biệt.


"Phụ thân cứ chờ xem, buổi tối nơi này sẽ rất đẹp. Vả lại, có một thứ ta đã muốn làm từ rất lâu..." Họa Mục Tiên mỉm cười ôn hòa, đôi mắt lóe lóe tia sáng tràn ngập mong đợi.


"Ừm. Tùy ngươi thôi." Trầm Lăng tùy ý đáp lại, dù sao hôm nay cũng là sinh thần của nam chủ, cậu cứ lười biếng không chịu kéo hảo cảm chắc chắn sẽ phiền phức lắm.


Trầm Lăng bị Họa Mục Tiên lôi kéo hết quầy hàng này sang quầy hàng khác. Bộ dạng của hắn giống như một tiểu hài tử mừng rỡ và náo nức khi được rong chơi khắp nơi, khiến cho tâm đề phòng của Trầm Lăng cũng hạ xuống một nửa.


Nam chủ lúc nhỏ thật năng động a...


Trầm Lăng trước giờ là người vô cùng lãnh tâm, hoàn toàn trái ngược với tính cách của Cẩn Dục Lăng kiêu hãnh, cuồng nhiệt như lửa. Sở thích của cậu rất ít, bạn thân cũng không có nhiều, coi như Trầm Lăng là một người đối nhân xử thế không tệ, nhưng cậu nghĩ rằng, nếu ai thật sự muốn làm thân với cậu sẽ cảm thấy nhàm chán nhanh thôi.


Nhưng cũng có ngoại lệ, chẳng hạn như chuyện cậu thầm mến Đình Yên Tâm.


lẽ... Họa Mục Tiên cũng ngoại lệ chăng?


Trầm Lăng có thể thông qua tiểu thuyết mà biết tất cả về Họa Mục Tiên, khiến cho cậu luôn vô thức suy đoán và duy trì khoảng cách với nam chủ.


Thường thì Trầm Lăng khi đọc các bộ tiểu thuyết xuyên sách, các nhân vật chính xuyên qua đều vô tư tiếp cận và lấy được thiện cảm của nam chủ. Nhưng sự thật lại hoàn toàn khác xa...


"Phụ thân, aaaa~~" Họa Mục Tiên chìa xiên thịt nướng trước mặt Trầm Lăng, đánh gãy dòng suy tư trong đầu cậu.


Trầm Lăng có chút buồn cười trước hành động trẻ con của Họa Mục Tiên, nhưng vẫn thuận theo hả miệng cắn một miếng.


"Cay!!!" Trầm Lăng méo mặt, thật sự chỉ muốn phun thứ thịt cay khủng khiếp này ra, nhưng vì hình tượng nên vẫn cố nuốt xuống, đôi mắt đầy u oán nhìn chằm chằm Họa Mục Tiên.


Họa Mục Tiên ngây thơ chớp mắt đầy vô tội, lạ nhỉ, hắn thấy thật ngon a, chứ không phải vì muốn nhìn bộ dạng thất thố nghẹn khuất của Cẩn Dục Lăng đâu.


"Nước..." Trầm Lăng run rẩy vỗ lồng ngực, cậu sẽ chết vì cay mất...


"Đây! Phụ thân, nước nước!" vẻ mặt của Họa Mục Tiên đầy lo lắng đưa ly nước cho Trầm Lăng.


"Ực..." Trầm Lăng nốc hết một hơi, cuối cùng cũng lấy lại vị giác.


Thì ra... không phải lúc nào nam chủ cũng đưa đồ ăn ngon, về sau cậu phải cẩn thận mới được.


"Đi thôi, ta dẫn ngươi đi mua y phục mới." Trầm Lăng ôn tồn lên tiếng, hoàn toàn không biết được Họa Mục Tiên đang cười thầm sau lưng mình.


Họa Mục Tiên đương nhiên biết được Cẩn Dục Lăng không thích đồ cay, chẳng qua là hắn cố ý muốn khi dễ y mà thôi.


Ai biểu y không chuyên tâm, lúc nào cũng ngẩn mặt ra suy nghĩ chuyện khác. Họa Mục Tiên làm được rất nhiều thứ, nhưng lại không thể đọc được suy nghĩ của Cẩn Dục Lăng.


Cẩn Dục Lăng và Trầm Lăng đều là một, nhưng họ lại có cuộc sống và ký ức khác nhau.


Họa Mục Tiên thật sự buồn bực, phân niệm và hệ thống không hiệu quả như hắn nghĩ. Đó chính là lý do lại xuất hiện tồn tại sai lầm như Đình Yên Tâm đáng ghét kia.


Đứng trước một cửa tiệm khá lớn, Trầm Lăng được chủ tiệm nhiệt tình phục vụ, bày ra rất nhiều y phục sặc sỡ và tinh xảo khiến cậm lóa hết cả mắt. Họa Mục Tiên không nhịn được trừng mắt tỏa sát khí mới khiến chủ tiệm rụt cổ khiếp sợ, để loại không gian yên tĩnh cho bọn họ.


"..." Trầm Lăng thấy biến hóa khôn lường của Họa Mục Tiên không nghi ngờ mới là chuyện lạ, nhưng cậu cũng chẳng biết nên làm thế nào cho thích hợp.


"Phụ thân, ngươi cũng thử đồ đi, bạch y này trông thật hợp với ngươi."


"..." Trầm Lăng run run khóe miệng, ma tu thật sự hợp với bạch y sao?


"Tìm cho ta một bộ xám y đi." Trầm Lăng nhẹ nhàng từ chối đề nghị của Họa Mục Tiên, không phải sở thích của Cẩn Dục Lăng vẫn luôn là màu xám hay sao? Cậu cũng thích màu đó nữa.


"Ân." Họa Mục Tiên có chút thất vọng, bạch y tinh khiết khi nhiễm máu tươi không phải càng đẹp hơn sao? Trong ký ức mà phân niệm cho, khi hắn giam cầm Cẩn Dục Lăng đều bắt y mặc bạch y cả.