Hải Vương Lật Xe Rồi

Chương 2



“Các vị đạo hữu của Vạn Pháp Đạo Môn đã được sắp xếp chỗ ở ổn thỏa rồi, Võ đạo hữu ngài tới muộn, nên không còn chỗ trống ở bên cạnh môn phái của ngài nữa.” Đệ tử ngoại môn dừng trước cửa một sương phòng bên trong Càn Viện rồi nói.

Nhưng Võ Yếu Ly bây giờ một bụng đầy tâm sự, nghe vậy chỉ nói: “Tùy tiện sắp xếp cho ta một gian phòng là được rồi.”

Đệ tử ngoại môn: “Bởi vì khách khứa có chút đông, phòng còn thừa không nhiều, cho nên chỉ có thể sắp xếp một gian phòng cho hai vị. Xin hỏi hai vị có thể ở tạm được không?”

Võ Yếu Ly: “Được được, vậy cũng được.”

Cậu chạy nhanh tới đẩy cửa rồi giục Miêu Tòng Thù vào phòng, cảm thấy trong lòng giống như có một con mèo đang chạy loạn, ruột gan đều cồn cào, tò mò muốn chết.

Miêu Tòng Thù vào nhà trước rót hai ly trà, một ly đưa cho Võ Yếu Ly một ly rót để chính mình uống, lại phát hiện ra ngay cả nước pha trà cũng ngọt ngào thuần túy, linh lực dư thừa, thật không hổ là danh môn đại phái, ngay cả nước trà dùng để đãi khách cũng là linh tuyền.

Võ Yếu Ly nội tâm mâu thuẫn, trong lòng nghĩ bạn tốt vừa chia tay lại gặp lại người yêu cũ, nhất định rất đau lòng. Cậu cũng không nên sát muối vào vết thương của y, nhưng mà cậu thật sự rất tò mò.

“Miêu đạo hữu.” Võ Yếu Ly do dự nói, thấy Miêu Tòng Thù ngẩng đầu liền chạy nhanh đến bên cạnh rót thêm trà: “Uống trà.”

Việc như thế lặp lại ba lần, Miêu Tòng Thù trực tiếp buông chén trà mở miệng: “Võ đạo hữu, ngươi có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra. Ta không sao.”

“Làm vậy thì không tốt lắm….” Võ Yếu Ly giả vờ khách sáo một chút, ngay sau đó lập tức hỏi: “Rốt cuộc giữa ngươi và thiếu tông chủ Thái Huyền Tông vừa nhận về đã xảy ra chuyện gì?”

“Từ Phụ Tuyết? Tên của hắn trước kia cũng không phải là như vậy.” Miêu Tòng Thù suy nghĩ một chút rồi nói: “Chẳng phải là trước kia ta từng ở nhân gian mười mấy năm sao? Đó là bởi vì ta tính ra tình duyên trời định của bản thân ở nhân gian, nên đi đến đó tìm hắn.”

Võ Yếu Ly: “Vậy ngươi tìm thấy chưa?”

Miêu Tòng Thù: “Chính là Từ Phụ Tuyết. Hắn năm đó khoảng chừng tám tuổi, bơ vơ không nơi nương tựa lại phải chém giết với thú vật để mua vui cho người khác. Ta thấy hắn đáng thương liền ở bên cạnh hắn mười ba năm, nhưng trong lòng hắn lại đã người thương, sau đó chúng ta chia tay nhau trong hòa bình. Sau đó nữa, ta trở về Tu chân giới, còn hắn biến thành thiếu tông chủ của Thái Huyền Tông.”

Chỉ dùng dăm ba câu ngắn ngủi đã miêu tả lại tình nghĩa mười ba năm qua, tuy không dùng những từ ngữ đẹp đẽ hoa mỹ, nhưng Võ Yếu Ly biết càng miêu tả đơn giản thì có nghĩa là miệng vết thương lòng của Miêu Tòng Thù càng sâu.

“Từ Phụ Tuyết quả nhiên là tên lòng lang dạ sói!” Võ Yếu Ly đập bàn, cảm thấy bất bình thay bạn tốt. “Rõ ràng ngươi mới là người thật sự cùng hắn trải qua hoạn nạn mười ba năm, một đường bảo vệ hắn bình an lớn lên. Không có ngươi sao hắn có thể có được vinh hoa phú quý? Không có ngươi sao hắn có thể sống được đến lúc tông chủ - cha hắn đem hắn nhận trở về?”

Võ Yếu Ly tức giận đến mức không chịu được: “Vậy mà hắn còn có mặt mũi đem công lao của ngươi đưa cho người trong lòng? Miêu đạo hữu, ngươi có biết là tông chủ của Thái Huyền Tông vì báo ơn cứu mạng Từ Phụ Tuyết của Ôn Cẩm Trình, đã hứa sẽ giúp hắn tẩy tủy đổi linh căn!”

Miêu Tòng Thù cũng không có phản ứng gì, ở lúc y không biết, Ôn Cẩm Trình quả thật đã cứu Từ Phụ Tuyết một mạng.

Có lẽ chính vì lý do này, Từ Phụ Tuyết mới có thể yêu Ôn Cẩm Trình sâu đậm.

“Đừng tức giận, ta vẫn còn khá ổn.” Miêu Tòng Thù an ủi Võ Yếu Ly: “Hơn nữa tẩy tủy đổi linh căn cho ta cũng vô dụng.”

Võ Yếu Ly xụ mặt: “Quà chia tay mà Từ Phụ Tuyết đưa cho ngươi chỉ có chiếc thuyền bạch ngọc này?”

“....Đúng vậy.” Miêu Tòng Thù gật đầu một cách khó khăn.

Võ Yếu Ly không dám tin tưởng nói: “Từ Phụ Tuyết có thể keo kiệt hơn nữa được không? Đây rốt cuộc là cái loại đàn ông tồi tệ gì vậy?”

Miêu Tòng Thù nghĩ thầm, kỳ thật quà chia tay chỉ có một lá thư từ biệt và ngân phiếu, Từ Phụ Tuyết còn keo kiệt hơn nhiều so với tưởng tượng của ngươi.

Miêu Tòng Thù cảm thấy quá khứ rồi thì nên để nó qua đi, dù sao vẫn còn các người yêu sau này.

Nhưng bất kể y giải thích rằng chính mình không thèm để ý chuyện này như thế nào thì ở trong mắt Võ Yếu Ly tất cả đều biến thành y đang giải thích thay cho tên đàn ông tệ bạc kia, bởi vậy Võ Yếu Ly vừa đau lòng vừa hận rèn sắt không thành thép*.

*raw 恨铁不成钢 hận không thể rèn sắt thành thép, ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.

“Là do các em gái không đủ thơm không đủ đáng yêu sao? Vì sao ngươi lại thích mấy tên đàn ông cứng rắn, đã vậy ngươi cư nhiên còn nhìn trúng một đống phân!”

“.....”



Đệ tử ngoại môn dẫn đường ở phía trước nhìn thấy toàn bộ quá trình Miêu Tòng Thù và Từ Phụ Tuyết gặp nhau, đương nhiên cũng nghe thấy câu nói “người cũ” kia của Miêu Tòng Thù, lòng hiếu kỳ ngay lập tức bị gợi lên.

Hắn cả đường đi đều quan sát Miêu Tòng Thù, thật sự nhìn không ra tán tu này có chỗ nào đặc biệt, làm sao lại có thể cùng thiếu tông chủ của Thái Huyền Tông bọn họ từng có một đoạn quan hệ?

Đệ tử ngoại môn quay đầu liền kể với các anh em ăn nồi ngồi chung chiếu, các sư huynh đệ nghe vậy tụ tập lại bàn tán: “Chỉ là một tên tán tu vô danh trong giới, sao có thể có quan hệ với Từ sư thúc trời sinh kiếm cốt của chúng ta được?”

“Các ngươi quên rằng hai tháng trước Từ sư thúc vẫn chỉ là một người thường thôi sao? Tán tu thích nhất là xuống nhân giới, nói không chừng chính vì vậy mà bọn họ quen mới biết nhau.”

Mọi người nghe vậy liền hiểu ra: “Chắc chắn là như vậy rồi.”

Tán tu dù là tư chất hay căn cốt đều bình thường, tu vi thấp lại không có môn phái cung cấp tài nguyên, cho nên địa vị của bọn họ ở Tu chân giới rất xấu hổ

Bởi vậy bọn họ rất thích xuống nhân gian, vì chỉ khi ở nhân gian bọn họ mới có thể hưởng thụ cảm giác được vạn người kính ngưỡng.

“Tán tu kia chính là ở nhân gian gặp được Từ sư thúc, giữa bọn họ từng có một mối tình. Đáng tiếc Từ sư thúc quá thâm tình, một lòng chỉ yêu thế tử Cẩm Trình đã cùng mình đồng cam cộng khổ, không ngần ngại từ chối vị tán tu áo xanh kia.”

“Từ sư thúc thật là tình sâu nghĩa nặng.”

“May mắn Từ sư thúc người tốt ắt có phúc, ở thời điểm căn cốt tốt nhất thì được tông chủ của chúng ta tìm thấy.”

“Nhưng mà sao tên tán tu áo xanh kia lại tới đây làm gì? Chẳng lẽ y còn muốn dây dưa với Từ sư thúc.”

“Dù có tiếp tục dây dưa thì Từ sư thúc cũng sẽ không yêu y đâu.”

“Hy vọng y biết tự trọng.”

Tam giác tình yêu giữa Miêu Tòng Thù, Từ Phụ Tuyết và Ôn Cẩm Trình trong lúc không ai hay biết đã lưu truyền ở ngoại môn, hơn nữa Thái Huyền Tông mở tiệc chiêu đãi khách khứa, không hỏi xuất xứ, ngư long hỗn tạp, vậy nên liền có người đem việc này viết thành cuốn tiểu thuyết s.ắc tình ba xu, kể trên phố phường sinh động như thật.

Nhưng mà hiện tại chuyện này chỉ lưu truyền ở ngoại môn của Thái Huyền Tông, tạm thời chưa lan truyền ra nơi khác.

….

Võ Yếu Ly đến chỗ đồng môn để điểm danh với tiểu sư thúc. Bỏ lại một mình Miêu Tòng Thù ở trong sương phòng sửa sang lại không gian giới tử của y.

Không gian giới tử của Miêu Tòng Thù không có hình dạng nhẫn, vòng tay hoặc túi tiền giống những người khác, nó là một dải lụa trắng dài chừng ba thước*, ngày thường quấn ở đoạn từ cổ tay tới cánh tay bên trái, bao quanh xương bàn tay giống như một cái bao cổ tay.

*khoảng 1m bây giờ

Chiếc không gian giới tử này là một linh khí thượng phẩm.

Chỉ là một tán tu nghèo khổ lại có tới hai món linh khí thượng phẩm, chuyện này nếu truyền ra ngoài chỉ sợ sẽ có không ít người hoài nghi tu chân sinh.

Lúc này bên ngoài cửa sổ bỗng có tiếng cạch cạch, một giọng nói có chút trầm truyền đến: “A Thù, là ta.”

Từ Phụ Tuyết?

Miêu Tòng Thù đứng dậy mở cửa sổ, chỉ thấy một con hạc to cỡ bàn tay bay vào, vừa rơi xuống đất liền biến thành bộ dáng của Từ Phụ Tuyết khi còn nhỏ.

Tiểu Từ Phụ Tuyết: “A Thù, ta không biết ngươi cũng tới Tu chân giới. Ta muốn nói chuyện với ngươi, giờ Tý* tối nay gặp nhau ở Phong Hạc Lệ Đình.”

*giờ Tý: khoảng từ 23:00 ngày hôm trước tới 01:00 ngày hôm sau.

Nói xong hắn liền hóa thành một luồng ánh sáng vàng rồi rơi xuống đất biến thành một con hạc giấy.

Miêu Tòng Thù chạy nhanh đến nhặt con hạc giấy lên rồi đốt nó.

Về phần ước định? Xin lỗi, bạn trai cũ là thứ có khả năng gây quê rất cao.

Khi ánh sáng của ngọn lửa sắp tắt, hạc giấy vốn bị đốt thành tro bỗng nhiên như hồi quang phản chiếu* mà trở lại dáng vẻ ban đầu, nhảy nhót hô to: “Nếu như ngươi không tới, vậy ta sẽ tự mình tới tìm ngươi!”

*raw 回光返照: cụm từ để ẩn dụ cho việc một người đột nhiên trở nên minh mẫn, khoẻ mạnh trong một khoảng thời gian ngắn trước lúc qua đời.

Sau khi lặp lại câu trên ba lần hạc giấy mới hóa thành tro tàn.

“Đệt!”

Cái tên sói mắt trắng họ Từ này cũng hiểu rõ y quá rồi!



Vẫn còn vài canh giờ nữa mới đến giờ Tý, Miêu Tòng Thù liền lên giường ngủ bù một giấc.

Ngủ một giấc dậy, cũng vừa đúng lúc Võ Yếu Ly trở về mời y cùng đi ngâm linh tuyền: “Ở Đô Huyền Phong có một cái linh tuyền, có tác dụng nhất định trong việc tẩy gân phạt tủy.”

Miêu Tòng Thù nâng mí mắt lên: “Tẩy tinh?”

Võ Yếu Ly: “Không biết vì sao nhưng ta cảm thấy ngươi đang dùng lời nói để trêu đùa (với ý thô tục) ta?”

Miêu Tòng Thù an ủi cậu: “Đừng lo lắng, ta không loạn luân với anh em tốt của mình.”

Khi Võ Yếu Ly đang chuẩn bị yên tâm thì lại nghe thấy y tiếp tục nói: “Lại nói muốn trêu đùa cũng là người khác trêu đùa ta.”

“...”

Đô Huyền Phong ở ngay bên cạnh nơi chuyên dùng để tiếp khách, ở giữa có một cây cầu hình vòm nối liền hai nơi. Đi qua cầu là đến sơn môn của Đô Huyền Phong, ở cửa sơn môn có một con rối cùng với một đệ tử ngoại môn đang bảo vệ.

Võ Yếu Ly: “Chỉ cần đăng ký là có thể đi vào.”

Cậu tiến lên đăng ký tên của mình và Miêu Tòng Thù vào, tên ghi ở trong danh sách sẽ được tự động phân loại, chỉ cần là khách quý có ở trong danh sách tiếp khách là có thể tiến vào Đô Huyền Phong.

Đệ tử ngoại môn hỏi: “Xin hỏi hai vị muốn đi đâu?”

Võ Yếu Ly: “Linh tuyền.”

Đệ tử ngoại môn lập tức đưa cho bọn họ hai tấm ngọc phù: “Mời đi bên này.”

Miêu Tòng Thù và Võ Yếu Ly đi theo phương hướng được chỉ bước vào trong truyền tống trận, bóp nát ngọc phù là có thể khởi động truyền tống trận đi vào trong ao linh tuyền ở Đô Huyền Phong.

Linh tuyền chia thành 720 cái ao linh tuyền nhỏ, ở bên trong đã có không ít người tu chân, chứng minh sức hấp dẫn của linh tuyền.

Võ Yếu Ly: “Thời gian ao linh tuyền mở là từ giữa trưa đến giờ Tý một khắc*, bỏ lỡ thời gian mở cửa hiện tại sẽ phải chờ 2 ngày nữa. Ba ngày mở cửa một lần, mỗi lần đều có rất đông người đăng ký, danh ngạch vừa rồi là do sư điệt của ta đoạt được.”

*1 khắc=15 phút

Miêu Tòng Thù: “Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Ngươi từ từ, ta đi hỏi một chút.” Võ Yếu Ly dùng truyền âm ngàn dặm tìm sư điệt của cậu, một lát sau liền nói: “Đi bên này. Bọn họ chiếm được mấy cái ao linh tuyền, bây giờ chúng ta đến đó là có thể ngâm mình rồi.”

Bọn họ đi xuyên qua mấy cái ao linh tuyền phía trước, càng đi càng đến gần suối nguồn của ao linh tuyền. Càng đến gần thì hiệu quả của ao linh tuyền càng tốt, cũng càng khó đặt được chỗ.

Kết quả chỉ mình Vạn Pháp Đạo Môn liền chiếm tới ba cái ao linh tuyền!

Vì vậy trên đường đi tới đó, Miêu Tòng Thù và Võ Yếu Ly nhận được không ít ánh nhìn.

Võ Yếu Ly đã sớm quen với việc này: “Không bị ghen ghét chứng tỏ ngươi không đủ ưu tú.”

Miêu Tòng Thù: “Ưu tú chính là bỏ qua các biện pháp cạnh tranh không lành mạnh.”

Võ Yếu Ly: “Ngươi có ý gì?”

Miêu Tòng Thù: “Khen các ngươi ưu tú.”

Võ Yếu Ly rụt rè nói lời cảm ơn.

Trong lúc nói chuyện bọn họ đã đến được ao linh tuyền mà Vạn Pháp Đạo Môn chiếm cứ, tổng cộng có ba cái ao linh tuyền, hai cái trong số đó đã chứa đầy các đệ tử của Vạn Pháp Đạo Môn.

Miêu Tòng Thù: “Vậy cái ao linh tuyền kia có bao nhiêu người?”

Đệ tử của Vạn Pháp Đạo Môn: “Chỉ có một người.”

Võ Yếu Ly quay đầu lại nói với Miêu Tòng Thù: “Vậy chúng ta đi _ _”

“Là sư thúc tổ.”

“_ _ liền ngâm mình ở chỗ này đi.” Lời nói đến bên miệng rồi lại vòng về, Võ Yếu Ly ngay lập tức liền quyết định cắm rễ ở đây.

Đệ tử Vạn Pháp Đạo Môn đang nói chuyện là sư điệt của Võ Yếu Ly, sư thúc tổ của hắn là sư thúc của Võ Yếu Ly, đồng thời cũng là người duy nhất sinh ra đã có đạo cốt ở Vạn Pháp Đạo Môn, Động Đình long quân.

Miêu Tòng Thù nhíu mày nhìn ao linh tuyền giống như một nồi sủi cảo, phía dưới người kề người, thịt dán thịt.

Thân là một đồng tính nam, hơn nữa còn từng bị trêu ghẹo qua, y tỏ vẻ, tuy rằng đối với một hồ toàn nam nhân này y cũng không cứng nổi, nhưng cũng có chút để ý đến chuyện tiếp xúc tứ chi.

Miêu Tòng Thù hỏi Võ Yếu Ly: “Tính tình của sư thúc ngươi rất tệ sao?”

Võ Yếu Ly lắc đầu: “Không tệ.” Nhưng cũng không thể nói là tốt được.

“Hắn có để ý việc tắ.m chung với người khác không?”

Võ Yếu Ly: “Tùy trường hợp.” Dù sao trước kia cũng chưa thấy có ai dám t.ắm chung với sư thúc cậu.

Miêu Tòng Thù: “Hắn thích đàn ông sao?”

Võ Yếu Ly: “Không thích.” Cũng không thích phụ nữ.

Miêu Tòng Thù khoanh hai tay lại trong ống tay áo, thẳng lưng rồi uể oải nói: “Ta đi qua cái ao linh tuyền của sư thúc ngươi ở bên kia. Yên tâm, ta sẽ không nói gì với sư thúc ngươi. C.ởi quần áo xong, ai cũng không để ý đến. Ngâm mình xong liền rời đi, đầu không ngoảnh lại.”

Nói xong y liền thong thả ung dung bước vào cái ao linh tuyền ít người kia, trong làn hơi nước nồng đậm kia có một bóng người như ẩn như hiện. Lại tiếp tục đi về phía trước, đi đến bờ của ao linh tuyền, đột nhiên có một tiếng gió xé tan làn hơi nước truyền đến, Miêu Tòng Thù phản ứng nhanh nhẹn tránh được, nhưng một sợi tóc trên khuôn mặt vẫn bị cắt đứt, nhẹ nhàng rơi xuống đất, mà tảng đá cứng như sắt ở phía sau cách đó không xa lại bị cắt ra một đường gọn gàng.

Chậc. Như này mà kêu tính tình không tệ?

Miêu Tòng Thù nghĩ thiếu chút nữa là chết rồi, nhưng mà chết ở ao linh tuyền, vậy cũng coi như không lỗ.

Vì vậy y quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông đang dựa vào khối đá lớn màu đen ở ao linh tuyền, mái tóc ướt đẫm màu bạc khác hẳn với người thường bị vén qua một bên vai, mà khuôn mặt người kia cũng tuấn mỹ không giống người phàm.

Mái tóc dài và lông mi màu xám trắng, lông màu không quá đậm màu, đôi môi tái nhợt thêm long văn màu trắng bạc giữa lông mày. Trên người hắn mặc một chiếc áo đơn cũng ướt đẫm, dưới cằm còn có giọt nước đọng lại mà chưa chịu rơi.

Đôi mắt nhắm chặt, tư thái nhàn nhã.

Nam nhân ở trong linh tuyền, tuấn mỹ yêu dị tựa như vị thần sa đọa chốn nhân gian.

Miêu Tòng Thù chỉ nhìn thoáng qua, liền nhanh chóng quyết định quay đầu bỏ chạy.

Y vừa chạy, nam nhân ở trong linh tuyền liền mở mắt ra, lộ ra đôi con ngươi màu xám bạc, tựa như một con thú máu lạnh.

Trở lại ao linh tuyền ban đầu, Võ Yếu Ly ôm áo ngoài nhìn Miêu Tòng Thù vội vàng quay về, nói đùa: “Thế nào? Có gặp được sư thúc của ta không?”

Miêu Tòng Thù ánh mắt buồn bã, nghĩ thầm trong lòng _ _

Làm sao ta có thể nói với ngươi - bạn tốt của ta, chiếc thuyền bạch ngọc kia là quà chia tay mà sư thúc của ngươi tặng.

Tác giả có lời muốn nói:

Miêu Tiểu Thù: Thứ như bạn trai cũ, chỉ cần yêu đủ nhiều, thì bọn họ cũng chỉ bình thường giống như việc ăn cơm uống nước thôi.