Hai Đồ Đệ Tranh Nhau Làm Đạo Lữ Của Ta

Chương 3: Tiểu A Cẩn Bệnh Tật Ốm Yếu





Editor: Jenny Thảo
Beta: LinhNhi
Bầu không khí đình trệ một lúc lâu, Lý quản sự ngốc nghếch hỏi: "Du, Du phong chủ, đây là có ý gì?"
"Nghe không hiểu sao? Bản tôn đau lòng cho vãn bối, nên định tặng một ít linh dược chôn trong viện hấp thụ tinh hoa của trời đất cho đại tiểu thư, cũng coi như là đền bù tổn thất cho đại tiểu thư." Du Án cười như không cười nhìn Chu Nhân Nhân: "Còn chuyện đại tiểu thư làm mất linh dược, bản tôn sợ mình không có thời gian để giúp đỡ đi tìm, bằng không đại tiểu thư đi tìm mấy phong chủ khác nhờ bọn họ đi gom góp về cho mình đi."
Chu Nhân Nhân đứng ngốc ra khi nghe mấy lời Du Án nói, sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, lập tức tức giận đến mặt đỏ tía tai: "Du Án! Người rốt cuộc đang giảo biện(*) đúng không?!"
(*) Giảo biện: nguỵ biện, tranh cãi, gây gỗ.

"Tính ra là đại tiểu thư càn quấy bản tôn trước." Du Án lạnh mặt: "Điểu Ngữ Phong của bản tôn, sân của bản tôn, bản tôn chôn linh dược xuống dưới đất, ngươi có chứng cứ gì cho thấy chúng là của ngươi?!"
Nàng lúc nãy đã nhìn qua, từ cái rương đến linh dược bên trong, đều không có dấu hiệu gì của Chu Nhân Nhân.

"Ngươi!"
Chu Nhân Nhân tức giận đến mức nói không nên lời, sau một lúc lâu mới rặn ra một câu: "Những linh dược đó chính là của ta!"
"Chứng cứ đâu?" Du Án nhẹ nhàng bâng quơ hỏi lại, hỏi xong thấy nàng ta muốn trả lời, lại bổ sung thêm một câu: "Đừng có nói là có danh sách mua linh dược, tuy rằng bản tôn không có danh sách, nhưng ta lại biết khá rõ bên trong hai cái rương có những linh dược gì."
Thật sự nghĩ rằng nàng đứng trước hai cái rương kia nghiên cứu một lúc lâu là ăn no không có chuyện gì làm sao?
Chu Nhân Nhân vừa nghe thấy vậy sắc mặt lập tức càng thêm khó coi, nàng ta thật sự không nghĩ tới Du Án sẽ cắn ngược lại nàng ta một cái, lúc trước chỉ chừa lại danh sách để làm chứng cứ.

"Nếu đại tiểu thư không phục, thì chúng ta có thể đi gặp mặt tông chủ." Du Án chậm rãi đứng dậy: "Thỉnh tông chủ tự mình xử lý chuyện đại tiểu thư tuỳ tiện dẫn người xông vào Điểu Ngữ Phong, vu oan bản tôn trộm cắp linh dược, dung túng hạ nhân nói năng lỗ mãng, còn muốn cướp đoạt đồ đệ của bản tôn.

Những việc này nếu lão nhân gia không rành, ta sẽ chiêu cáo tới các vị đại tiên môn, kêu các đạo hữu trong thiên hạ đến phân xử, người thấy thế nào?"
Nàng vừa nói vừa bước từng bước một tới gần, Chu Nhân Nhân bị uy áp của Kim Đan của nàng khiến cho phải liên tục lui về phía sau, đang muốn cãi lại thì nghe thấy nàng lãnh đạm nói: "Nếu cứ như vậy, chỉ sợ các đại tiên môn đều biết trong Hợp Tiên tông thứ tự vai vế rất hỗn loạn, không có trên dưới, ai nói bản tôn là một phong chủ lại có thể bị người tuỳ ý khinh nhục như vậy?"
Chu Nhân Nhân thân là con gái của tông chủ, để ý nhất là thanh danh của Hợp Tiên Tông, Du Án nói những lời này như đánh vào mặt nàng ta bảy tấc, hỏi nàng ta có tâm tư phản bác không, chắc chắn là không.

Tuy không dám phản bác lại, nhưng vì bảo toàn mặt mũi, nên những lời nói tàn nhẫn cũng muốn nói ra...!
"....!Du Án, coi như ngươi lợi hại, bổn tiểu thư lần này sẽ không so đo với ngươi!"
Chu Nhân Nhân nói xong liền xoay người rời đi, Du Án cười nhạt một tiếng: "Đứng lại."

"Ngươi còn muốn như thế nào nữa?!" Chu Nhân Nhân tức giận quay đầu lại: "Hai rương chứa linh dược này rốt cuộc là của ai, chẳng lẽ trong lòng ngươi không rõ sao?!"
"Rõ nha, là của ta." Du Án chớp chớp mắt, nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Trong nháy mắt, Chu Nhân Nhân bị chọc tức đến sắp nội thương.

Rốt cuộc cũng là đứa con gái duy nhất của tông chủ, bị người ta làm cho tức chết cũng không tốt lắm.

Du Án cười tủm tỉm thấy chuyện đã diễn biến tốt liền dừng lại: "Đại tiểu thư, không phải ta không cho ngươi đi, mà việc này nếu cứ tính như vậy, khi bị truyền ra bên ngoài, vẫn sẽ như cũ bị người ngoài cười chê."
"Cho nên?" Chu Nhân Nhân nhẫn nại nói.

Mắt Du Án mang theo ý cười, tầm mắt dừng lại trên người Lý quản sự và tỳ nữ kia, hai người này lập tức quỳ xuống dập đầu, nàng kêu lên một tiếng, lại nhìn về phía hai tên nô tài khua môi múa mép vừa rồi, trong viện lập tức có mấy người quỳ xuống.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
"Nô tỳ biết sai rồi, xin Du phong chủ tha tội, nô tỳ biết sai rồi..."
"Nô tài đáng chết, nô tài bị quỷ làm cho mê muội nên mới hồ ngôn loạn ngữ (*), tất cả là do nô tài sai."
(*) Hồ ngôn loạn ngữ: nói năng lung tung, bậy bạ.

Nghe thấy khắp nói truyền đến tiếng xin tha, trên mặt Chu Nhân Nhân hiện lên tia chán ghét, nhíu mày nhìn về phía Du Án: "Có phải ta giết bọn họ xong thì chuyện này cũng sẽ xong đúng không?"
Lý quản sự và tỳ nữ lập tức run lên, hai tên nô tài khua môi múa mép lúc nãy thiếu chút nữa đã ngất xỉu.

"Bản tôn cũng không tức giận lớn như vậy, không có hứng thú đánh đánh giết giết.

Không bằng như vậy đi, kêu bọn họ ở lại Điểu Ngữ Phong làm mấy ngày, sửa chữa lại cái sân nhỏ, dọn dẹp mấy cái đá vụn cỏ dại ở trên đường núi, sau đó thì trục xuất khỏi Hợp Tiên Tông." Du Án liếc mắt nhìn mấy tên nô tài đang quỳ trên mặt đất: "Dù sao bản tôn cũng đột nhiên phát hiện, Điểu Ngữ Phong xác thật lâu lắm rồi chưa được dọn dẹp."
Những người này tuy rằng tư chất tu tiên không đủ, nhưng tâm cũng hướng về chính đạo.

Nếu trực tiếp đuổi đi thì tương đương với việc chặt đứt con đường tu luyện của bọn họ, trừng phạt như vậy có thể so với dùng tiên roi trừng phạt nghiêm khắc hơn nhiều.

Đám nô tài nghe xong những lời ý hữu sở chỉ(*) nàng nói, hoàn toàn sợ tới mức muốn hôn mê.

(*) Ý hữu sở chỉ: 意有所指: này thì có nghĩa là ngoài ý nghĩa trên bề mặt câu chữ, bên trong còn ẩn chứa một hàm nghĩa khác.

Chu Nhân Nhân còn vì chuyện bị cắn ngược lại một cái mà mặt đen thui, nghe vậy liền vung tay áo rời đi, những tên nô tài không bị liên lụy cũng chạy nhanh đi theo nàng ta rời đi, chỉ để lại bốn tên còn quỳ trên mặt đất không dám đứng lên.

Du Án liếc mắt nhìn bọn họ một cái, trực tiếp đi thẳng đến sương phòng phía Tây.

Du Án vừa bước vào cửa đã ngửi được mùi linh dược quen thuộc, cả người cũng không khỏi thả lỏng hơn.

Cách âm chú vẫn còn, trong phòng yên tĩnh cực kỳ, không bị tiếng ồn ở bên ngoài quầy rầy một chút nào.

Nàng ở trong một căn phòng yên tĩnh như vậy, bước chân không nhịn được thả chậm một chút.

Du Án chậm rãi vòng qua tấm bình phong ngăn cách, đi đến chiếc giường được khảm linh ngọc, sau khi nhìn thấy thiếu niên đang ngủ say trên đó, khuôn mặt không khỏi ôn hòa hơn.

Người trước mắt chính là Tống Cẩn, đồ đệ nàng mang theo bên người mười bảy năm.

Rõ ràng ngũ quan(*) giống nhau, nhưng Tống Giác lại cho người khác cảm giác tối tăm cố chấp, mà Tống Cẩn lại nhu hòa ấm áp, gọi đại một người đến liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra sự khác nhau giữa hai người bọn họ.

(*) Ngũ quan: mắt, mũi, miệng, lông mày, tai.

Du Án nhìn chằm chằm hắn với vẻ mặt hiền từ, cho nên khi hắn đột ngột mở mắt, hai người không kịp đề phòng nhìn nhau.


"Tỉnh rồi?" Du Án nở một nụ cười.

Lông mi Tống Cẩn khẽ run, sau đó muốn đứng dậy, Du Án chạy nhanh lại dìu hắn.

"Sư tôn trở về khi nào?" Tống Cẩn ho nhẹ.

"Mới vừa về, nhiều ngày qua ngươi có uống thuốc đúng gời không?" Du Án ngồi xuống mép giường của hắn: "Có cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào không?"
"A Cẩn mọi thứ đều tốt, còn sư tôn thì sao?" Tống Cẩn sau khi ổn định chỗ ngồi thì nhìn nàng, đôi đồng tử có màu đen thuần túy sạch sẽ, bên trong phản chiếu rõ bóng dáng của nàng.

Nghe thấy hắn quan tâm mình, Du Án khẽ cong lên khóe môi: "Sư tôn cũng rất tốt.
Nếu như nói Tống Giác là Bỉ Ngạn Hoa ở vực sâu, yêu mị, tà tính, thì Tống Cẩn chính là Tam Nguyệt Trúc của nhân gian, đĩnh bạt, chính trực, nhưng khi sinh ra lại bị chẩn đoán là có tướng đoản mệnh, nên lại thêm một chút vẻ ốm yếu.

Khiến người khác không khỏi thấy thương tiếc.

"Đã bị thương thành như vậy, còn nói là rất tốt sao?" Giọng nói Tống Cẩn hơi lạnh.

Du Án dừng một lúc, theo tầm mắt của hắn nhìn qua, chỉ thấy trên cổ tay phải của mình có một vết thương bởi vì cầm nắm mà dấu vết hiện rõ ra, hiện tại đã thành vết tím bầm.

...!Tống Giác tên hỗn đản!
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Du Án mắng ở trong lòng một tiếng, đang muốn thuận miệng nói cho có lệ qua loa, vừa ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt đen tuyền của hắn, trong lòng Du Án có chút hư, lời nói bên miệng trong nháy mắt thay đổi: "...!Đau."
Tiểu trúc tử tuy mỏng manh, nhưng biến thành cành trúc đánh người thì vẫn rất đau, vì vậy có thể nhận lỗi thì vẫn là nên nhận lỗi đi.

Dù sao sư tôn như nàng không có tôn nghiêm cũng không phải mới ngày một ngày hai.

Phòng ngủ tràn ngập mùi hương của linh dược, Du Án an phận ngồi ở mép giường nhìn Tống Cẩn băng bó vết thương lại cho mình, lúc quấn đến tầng thứ năm, nàng cuối cùng nhịn không được nữa nói: "Quấn nhiều như vậy có phải quá khoa trương rồi không? Người không biết còn tưởng rằng ta bị chặt đứt tay đấy."
"Sư tôn, nói năng cẩn thận." Tống Cẩn không đồng ý nhìn nàng.

Du Án lập tức im miệng, làm một động tác mời hắn tiếp tục.

Đợi đến lúc quấn đến tầng thứ mười thì cổ tay của nàng đã trở nên căng phồng, nhìn thoáng qua giống như một cái bánh xe phiên bản nhỏ, ống tay áo cũng không thể hoàn toàn che nó đi.

....!Mang cái đồ vật này ra cửa, quả thực là mất mặt xấu hổ, vẻ mặt Du Án tràn ngập đau khổ.

"Sư tôn thích vận động, quấn dày một chút mới an toàn." Tống Cẩn nói với giọng ôn hòa.

Du Án nâng mí mắt lên nhìn hắn: "Xác định không phải cố ý trêu đùa ta, kêu ta phải ghi nhớ thật kỹ sao?"
Đáy mắt Tống Cẩn hiện lên một tia ý cười: "Mỗi lần ra cửa, sư tôn đều bị thương, xác thật cũng muốn người ghi nhớ một chút."
....!Tiểu tâm cơ đùa giỡn người khác trơn tru như vậy, không hổ là ngươi.

Du Án một chút biện pháp đối với đồ đệ của mình cũng không có, lắc lắc bánh xe trên tay rồi nói sang chuyện khác, mới cùng hắn hàn huyên những chuyện xảy ra gần đây, bên ngoài liền truyền đến tiếng đập cửa, sau đó là giọng nói nịnh nọt của Lý quản sự....!
"Du phong chủ, tiểu nhân mới vừa quét dọn xong tiểu viện, bây giờ đi dọn dẹp sạch đường lên núi sao?"
Tống Cẩn không nghĩ hôm nay ở Điểu Ngữ Phong còn có người khác, nghe thấy giọng nói thì dừng một lúc nhìn Du Án.

Du Án không vui kêu lên một tiếng, cao giọng lên nói: "Chính mình tự xem rồi làm, còn muốn bản tôn tự mình trông coi sao?"
"...!Không dám không dám, tiểu nhân đi làm việc liền đây." Lý Quản Sự cuống quít lui xuống.

Trong sương phòng lại một lần nữa yên tĩnh.

Đối mặt với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Tống Cẩn, Du Án khẽ ho một tiếng: "Tông môn phái mấy tên nô tài đến đây quét tước dọn dẹp, không phải chuyện lớn gì, nên ta mới không nói với ngươi."
"Khi nào thì tông môn có lòng tốt như vậy, chịu phái người đến đây chăm sóc dọn dẹp?" Tống Cẩn bình tĩnh nhìn nàng, đôi mắt như giếng cổ không dao động phảng phất như nhìn thấu tất cả.


Du Án chỉ đối diện một cái chớp mắt với hắn đã bại trận, chỉ có thể dùng hết khả năng nói qua loa: "Hôm nay Chu Nhân Nhân có tới, vốn muốn tìm phiền toái cho Điểu Ngữ Phong, nhưng lại bị ta ngăn cản trở về, mấy người này là do nàng ta mang đến, yên tâm, ta không có ăn thiệt thời, bằng không cũng sẽ không lưu lại mấy người này ở đây làm cu li."
"Thương thế của ngươi là do nàng ta làm?" Tống Cẩn hơi nhíu mày.

"Không phải nàng ta, là...!Ta lần này bị tiểu yêu thú làm bị thương." Du Án nghĩ đến Tống Giác, liền nhớ đến hành động bất kính của hắn, lập tức trong lòng có chút tức giận.

Đang lúc nàng hơi thất thần, Tống Cẩn đột nhiên ho một tiếng, Du Án vội đứng dậy rót một ly trà nóng cho hắn, đỡ nửa người hắn dậy uống một ngụm.

Hô hấp Tống Cẩn dần bình thường lại, khóe mắt nhiễm một chút hồng, giống như vừa nãy mới vừa khóc, không nói ra được vẻ yếu ớt cùng ôn nhu.

Mà hắn lại còn có khuôn mặt xuất chúng như vậy, nói với giọng điệu thanh đạm như dòng nước ấm: "Sư tôn và Chu Nhân Nhân rốt cuộc có thù hận gì, vì sao nàng ta lại năm lần bảy lượt đến gây phiền toái cho ngươi?"
Du Án nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, đôi mắt chớp một cái nói: "Ngươi thật sự không biết?"
Tống Cẩn thấy nàng hỏi lại, đáy mắt lập tức hiện lên một tia hoang mang.

Du Án đối diện với hắn một lát, trong nháy mắt nổi lên tâm tư trêu đùa: "Đúng vậy, tuy rằng từ rất lâu trước đây nàng ta đã nhìn ta không vừa mắt, nhưng vẫn bình an không có việc gì, nhưng sao từ hai năm trước sau khi gặp ngươi lại đột nhiên thay đổi tới gây phiền toái cho ta?"
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
"Vì sao?" Tống Cẩn nghiêm túc dò hỏi.

Du Án cười, giơ tay gõ một cái lên trán hắn: "Tất nhiên là vì người ta coi trọng ngươi rồi."
Tống Cẩn nao nao, sau khi hiểu được ý tứ của nàng, biểu tình nghiêm túc nói: "Kỳ cục."
"Kỳ cục, ỷ vào bản thân là con gái của tông chủ, còn muốn chơi cường thủ hảo đoạt(*) với ta, ta sao có thể khiến nàng ta được như mong muốn chứ." Du Án nói, lại nhịn không được trêu đùa: "Tâm địa của nàng ta tuy không tốt, nhưng thân hình khi lớn lên lại rất tốt, nếu A Cẩn thật lòng thích, sư tôn cũng sẽ không một hai phải..."
(*) Cường thủ hảo đoạt: dùng sức mạnh, quyền lực để giành lấy, cường ép.

"Sư tôn." Giọng nói Tống Cẩn hơi lạnh: "Nói năng cẩn thận."
"...!À." Mỗi khi thấy hắn nghiêm túc, Du Án lại không nhịn được phải thành thật.

Trong sương phòng đột nhiên yên tĩnh.

Không biết qua bao lâu, Tống Cẩn mới chậm rãi lên tiếng: "A Cẩn phúc mỏng thọ đoản(*), chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thành gia lập thất(**), trừ phi..."
(*) phúc mỏng thọ đoản: chết sớm.

(**) Thành gia lập thất: lập nghiệp, kết hôn.

Trừ phi cái gì, lại không chịu nói.

Tác giả có lời muốn nói:
Du Án: Trừ phi cái gì?
Tống Cẩn: Ngươi đoán đi.

Du Án:....!
- --------