Editor: Morii
Beta: Jenny Thảo
Ngày hôm sau, nắng đẹp, không gió bão không mưa giông.
Du Án dậy thật sớm, việc đầu tiên làm sau khi thức dậy là dùng thần thức dò xét một vòng, khi đã chắc chắn rằng những người kia không còn ở sau Điểu Ngữ Phong nữa, tâm tình thoáng cái tốt hơn nhiều.
Nàng rửa mặt xong, lập tức đi tìm Tống Cẩn.
Tống Cẩn đang ngồi đọc sách bên bệ cửa sổ, thấy nàng đến thì đứng dậy ngay: “Sư tôn.”
“Hôm nay trông con tươi tỉnh đấy.” Du Án thấy gương mặt hắn đã hồng hào hơn, không kìm được bật ra tiếng cười.
Tống Cẩn cong môi: “Tối hôm qua con ngủ ngon.”
“Vậy sau này con hãy cứ nghỉ ngơi cho tốt, uống thuốc đúng giờ, bệnh sẽ hết nhanh thôi.” Du Án vừa nói vừa bước tới bàn sách của hắn: “Đến lúc đó sư tôn sẽ dạy con tu luyện.”
“Vâng, A Cẩn nghe sư tôn hết.” Tống Cẩn dịu dàng đồng ý.
Du Án cười cười, ngay sau đó chú ý tới cuốn sách cổ trên bàn, hơi ngạc nhiên: “Quyển này hình như là sách cấm nói về tà ma quỷ quái, con có được từ đâu?”
“Lấy từ trong hòm sách của sư gia ạ, sách về y dược đã đọc hết nên con đi tìm loại khác, thế là thấy cuốn này.” Tống Cẩn vừa nói vừa rất tự nhiên khép sách lại.
Du Án chậc lưỡi, giơ tay cầm cuốn sách ấy đi: “Loại sách này ít nhiều gì cũng lây dính hơi thở âm tà, người bình thường đọc quá nhiều sẽ dễ gặp họa huyết quang(*), thế nên nó mới bị liệt vào hàng sách cấm. Sau này không cho phép con đọc nữa.”
(*) Họa huyết quang: tai họa đổ máu.
“Con cũng chỉ là vì giết thời gian thôi mà.” Tống Cẩn đành chịu, nhìn nàng.
Du Án cười cong cả mắt, véo mặt hắn: “Hôm nay trời đẹp, đi, sư tôn dẫn con đến vườn hoa, giúp con giết thời gian.”
Tống Cẩn nghe vậy lại trở nên vui vẻ, gật đầu dịu ngoan theo nàng ra ngoài.
Đường trên Điểu Ngữ Phong hẹp dài hơn nhiều so với các phong khác. Do nhiều năm không có người dọn dẹp nên trên đường có rất nhiều đá vụn và cỏ dại, Du Án sợ Tống Cẩn vấp ngã nên định ngự gió đưa hắn đi.
“Phách Hồn đao của người đâu?” Tống Cẩn hỏi.
Du Án hắng giọng, cười gượng bảo: “Ờ, ta để quên trong phòng rồi.”
Tống Cẩn gật đầu: “Sư tôn đi lấy đi, con ở trong viện chờ người.”
“… Không cần, ta ngự phong cũng được mà.” Du Án ậm ờ.
Tống Cẩn hơi chững lại, một lúc lâu sau cau mày: “Sư tôn, có chuyện gì rồi?”
Du Án vốn định giấu tiếp, nhưng chẳng biết vì sao mà trông ánh mắt của Tống Cẩn nghiêm túc quá, nàng đành nửa thật nửa giả thừa nhận: “À thì, ta tặng nó cho người khác rồi.”
Ừ, ngoại trừ không phải tự nguyện ra thì đúng là tặng người ta thật.
Tống Cẩn hoảng hốt ngơ ra trong chốc lát, khi hoàn hồn lại thì cố nở một nụ cười, nhưng những ngón tay mượn ống tay áo che khuất lại bấu chặt móng vào lòng bàn tay: “Phách Hồn đao là di vật sư công để lại cho người, người lại tặng cho ai?”
“… Một người bạn. Cây đao kia cũng đã rỉ sét rồi, không phải thứ tốt gì, tên đó muốn nên ta tặng luôn.” Du Án nhìn nụ cười nơi khóe môi của hắn, bỗng thấy chột dạ: “Được rồi đừng đề cập đến nó nữa, chúng ta đến vườn hoa đi.”
Vừa nói, nàng vừa đưa tay ra kéo hắn, Tống Cẩn tránh né.
“Phải lấy về.” Hắn nói.
Du Án hơi khó xử: “Dù sao cũng đã tặng rồi, giờ mà đòi lại thì không hay lắm nhỉ?” Mấu chốt là Tống Giác sẽ không trả cho nàng đâu.
“Phải lấy về.” Trong đôi mắt đen thăm thẳm của Tống Cẩn hiện đầy vẻ cố chấp, khác hẳn với phong thái như vầng trăng sáng của ngày thường.
Du Án chưa từng bắt gặp dáng vẻ ấy của hắn, trong chốc lát chẳng biết phải làm sao.
“Sư tôn, phải lấy về.” Sâu trong mắt Tống Cẩn như có làn sương mù dày đặc, lặp lại lời đó lần thứ ba.
Dưới ánh mặt trời, sắc mặt của hắn có vẻ tái nhợt, chóp mũi đầy mồ hôi. Một làn gió nhẹ lướt qua khiến y phục của hắn phất bay, tựa như sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.
“... Được, ta ta ta sẽ đi đòi về.” Du Án vội đỡ hắn: “Con bình tĩnh lại đi, đừng nóng giận kẻo hại vào thân.”
Tống Cẩn bình tĩnh nhìn nàng, nơi tận cùng trong mắt hắn phản chiếu bóng ngược của nàng: “Sư tôn có giận không?”
“Hả?” Du Án không hiểu ý hắn.
“Con bắt sư tôn phải lấy đao về.” Tống Cẩn lại nói.
Du Án hơi sững ra, rồi cười đầy bất đắc dĩ: “Sao sư tôn lại chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà giận A Cẩn được, A Cẩn đừng nghĩ nhiều.”
“Nhưng có lẽ A Cẩn giận rồi.” Tống Cẩn cụp mắt xuống: “A Cẩn không thích sư tôn đối xử quá tốt với người khác, không thích sư tôn tặng quà cho người khác, cũng không thích sư tôn bị người khác đụng chạm.”
“Sư tôn cũng đâu có thích, đó chỉ là vì… Ài, sau này con sẽ hiểu.” Du Án hiếm khi thấy hắn bày tỏ ham muốn độc chiếm như vậy, trong lòng chỉ nghĩ đấy là cảm xúc quyến luyến của trẻ con, cười tủm tỉm an ủi: “Tóm lại, A Cẩn mới là người quan trọng nhất với sư tôn, sau này A Cẩn không cần phải ghen thế.”
Tống Cẩn ngước mắt nhìn: “Thật ư?”
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
“Đương nhiên.” Du Án nghiêm trang gật đầu.
Tống Cẩn nhìn nàng một lúc lâu, sâu trong mắt cuối cùng cũng loang ý cười: “Sư tôn cũng là người quan trọng nhất của con.”
“Thế thì có đến vườn hoa nữa không?” Du Án bất đắc dĩ hỏi.
Tống Cẩn hơi nghĩ ngợi rồi mỉm cười gật đầu: “Có.”
Thấy hắn lại nở nụ cười trong sáng ấy, Du Án yên lặng thở phào nhẹ nhõm, ôm eo hắn cưỡi gió đến vườn hoa.
Ngày hôm nay khu vườn trông tươi đẹp lạ thường, những đóa hoa hồng rực rỡ ướt át như đã ngậm no nước.
“Có thấy con chăm chúng mấy đâu mà sao những cây hoa này càng trưởng thành lại càng xinh đẹp vậy?” Du Án ngạc nhiên.
Tống Cẩn nhìn lướt qua vườn hoa: “Hoặc là do mấy ngày trước mưa nhiều.”
Du Án còn băn khoăn chuyện lúc nãy hắn giận, nghe vậy lập tức ngọt giọng dịu lời: “Chủ yếu vẫn là vì con biết chăm sóc.”
Bên môi Tống Cẩn thoáng cong lên: “Có lẽ thế.”
Du Án cười cười, ở vườn hoa với hắn đến tận khi mặt trời đứng bóng, gò má nàng bị cỏ dại quệt đỏ thì Tống Cẩn mới về với nàng.
Mà Tống Cẩn do tâm tình thay đổi quá đột ngột, lại thêm toát mồ hôi ở ngoài trời, sau khi quay về thì nhiệt độ cơ thể tăng cao. Nhưng hắn không nói năng gì cả, đến khi dùng bữa trưa xong mới ngất đi.
“Sao thấy không khỏe mà không nói cho sư tôn?” Du Án hơi tức giận, nhưng bắt gặp ánh nhìn yếu ớt của hắn, lửa giận gì cũng dập hết.
Tống Cẩn biết mình sai, bèn ngoan ngoãn nằm trên giường nghe dạy bảo, đến khi nàng nói khô cả miệng thì hắn mới khàn giọng ngoan ngoãn thưa: “Con sợ nói trước cho sư tôn thì người sẽ không cho con làm cơm trưa.”
“… Bản tôn là thân kim đan, không ăn một bữa cũng chẳng sao, không cần đứa đang sốt cao như con đi nấu cơm.” Du Án nghe cái lý do ấy, bỗng thấy vừa giận vừa muốn cười.
Mi mắt Tống Cẩn rung rung, một lúc lâu sau bỗng gọi nàng: “Sư tôn.”
“Ừ?” Du Án nhìn hắn.
“Nhớ lấy cây đao về.”
Du Án: “… Con vẫn còn nhớ hả?”
“Chẳng lẽ lúc đó sư tôn đồng ý với con chỉ là lấy lệ?” Tống Cẩn nhíu mày.
Du Án vội dỗ dành: “Không phải không phải đâu, ta chỉ nghĩ là con đang ốm mà cứ nhớ nhung mãi chuyện đó, không cần thiết lắm.”
“Cần chứ, đó là di vật mà thái sư phụ để lại cho sư tôn, không thể tùy tiện tặng người khác được.” Tống Cẩn chăm chú nhìn nàng: “Thế nên phải nhanh chóng lấy về.”
“… Biết rồi, chờ con khỏe lại, ta sẽ đi lấy ngay.” Du Án sợ hắn càm ràm tiếp, vội đồng ý.
Tống Cẩn nghe lời cam đoan của nàng, lúc này mới không nói nữa, ngoan ngoãn uống thuốc nàng đút, rồi mơ mơ màng màng nằm trên giường.
“Ngủ đi.” Du Án dịu giọng.
Mắt Tống Cẩn đã khép nửa lại, giọng nói vì bị sốt nên khàn hẳn đi: “Mặt của sư tôn, nhớ phải bôi thuốc.”
“Biết rồi, con cứ ngủ đi, ta đi bôi thuốc ngay.” Du Án đáp lại.
Tống Cẩn yên lặng nhìn nàng, một lúc lâu sau mới nhắm hẳn mắt lại: “Không được, con không yên tâm, sư tôn đi bôi thuốc ngay bây giờ đi.”
“… Ta có phải trẻ con lên ba đâu, việc nhỏ như thế này không cần phải lừa con làm gì.” Du Án bất lực giải thích, nói được một nửa thì chạm phải ánh mắt bướng bỉnh của hắn, đành phải nhượng bộ: “Được được, ta bôi thuốc ngay đây.”
Bấy giờ Tống Cẩn mới mỉm cười.
Du Án đi lấy thuốc trị thương, đứng trước mặt hắn quẹt một ít cao thuốc rồi định trực tiếp xoa lên mặt.
“Khoan đã.” Tống Cẩn bắt lấy cổ tay nàng: “Xoa nhầm nơi rồi.”
“Đây hả?” Du Án không xác định chỉ vào một chỗ hơi nhức nhức.
Tống Cẩn chống tay xuống giường định ngồi dậy, Du Án vội nói: “Để con xoa cho, người nhanh nằm xuống.”
Nói xong, hắn đã ngồi hẳn dậy, Du Án đành phải đỡ hắn ngồi cho vững.
“Đây này.” Tay Tống Cẩn trượt xuống, bàn tay to rộng phút chốc bao trọn cả tay nàng. Những ngón tay của hắn luồn vào nắm lấy ngón tay dính thuốc của nàng, bảo: “Sư tôn đừng cử động, con xoa cho người.”
Dứt lời, hắn nghiêng người về trước, gương mặt của hai ngược bỗng dưng sát lại gần nhau, gần đến nỗi có thể nghe được tiếng hít thở của đôi bên. Ánh mắt Tống Cẩn rất chăm chú, nghiêm túc nhìn gò má của nàng, hơi thở vì sốt cao nên nóng rẫy, lơ đãng phả vào mặt Du Án.
Theo bản năng Du Án định lùi về sau, nhưng nàng chưa kịp làm gì thì Tống Cẩn đã lên tiếng: “Nếu người ngọ nguậy là sẽ bị đau đấy.”
Du Án sợ nhất là đau, nghe vậy bỗng chốc đơ người, vừa mất tự nhiên vừa ngoan ngoãn để cho hắn cầm tay mình, xoa nhẹ từng chút từng chút một lên vết thương.
Kỳ quá, rõ ràng là ngón tay của mình, nhưng lại có cảm giác thật xa lạ. Để lờ đi cảm giác lạ lùng ấy, nàng đành dời sự chú ý đi. Sau khi nhìn xung quanh một lát, tầm mắt bỗng đặt vào gương mặt của Tống Cẩn.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
A Cẩn của nàng tuấn tú quá, sống mũi cao, đôi mắt trong suốt như đá lưu ly, nhưng khi nhìn kỹ thì lại cảm thấy như một vực nước xoáy, khiến người nhìn càng ngắm càng say.
“Sư tôn, bôi xong rồi.”
Giọng nói khàn khàn mang ý cười của Tống Cẩn vang lên, Du Án chợt tỉnh táo lại, ý thức được vừa rồi mình đã nghĩ những gì, gò má thoáng cái hơi hồng lên.
Thật là không có tiền đồ, ngay cả sắc đẹp của đồ đệ mà cũng thèm thuồng.
“Con con mau ngủ đi, ta về phòng trước.” Du Án nói xong, vội vàng quay người chạy.
Tống Cẩn cười cười, mãi khi nàng đã đi được một lúc lâu mới nhắm mắt lại. Khi chìm vào giấc mộng, cảnh trong mơ cũng là gò má hơi ửng đỏ của nàng.
Sau khi Du Án chạy ra ngoài, đứng phơi dưới ánh mặt trời chói chang, cảm giác xấu hổ vốn chẳng có bao nhiêu cũng bốc hơi hết. Sau đó nàng bắt đầu phiền não về chuyện rất ư nghiêm túc….
Nàng phải lấy Phách Hồn đao về như thế nào đây?
Nàng ngồi trong viện suy nghĩ hồi lâu mà vẫn không nghĩ ra, thế là thôi luôn không nghĩ nữa, đi thẳng vào vực sâu, dự định đi bước nào hay bước ấy.
Trước tiên, nàng phải gặp Tống Giác đã, lại phải giải quyết xong chuyện nàng trốn mất rồi mới có thể nghĩ cách lấy đao. Du Án vừa đi vào vực sâu, vừa suy nghĩ nên nói như thế nào, thế mà chưa bước được mấy bước, trên cổ nàng đã gác một lưỡi dao lạnh lẽo.
… Xúc cảm này hơi bị quen thuộc à nha.
“Ngươi đoán xem, lần này ta sẽ giết ngươi hay không?” Giọng nói lạnh buốt của thiếu niên vang lên sau lưng nàng.
Du Án nín thinh, nước mắt lưng tròng ngoảnh lại, vừa thấy hắn lập tức lao tới. Ánh mắt của Tống Giác hơi hoảng, chớp mắt thu đao lại. Du Án hữu kinh vô hiểm(*) nhào vào ngực hắn, tặng hắn một cái ôm thật chặt.
(*) Hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh sợ nhưng không có nguy hiểm.
“Tống Giác, ta biết mình sai rồi, sau này không đánh nhau với ngươi nữa, chúng ta làm lành nhé?” Nàng nói xong, ngước mặt lên tỏ vẻ đáng thương, nước mắt sắp sửa trào ra nơi khóe mắt.
Tống Giác muốn nuôi nàng như thú cưng, chắc vì cảm thấy nàng đáng yêu. Vậy nếu nàng dùng mỹ nhân kế… Chắc cũng được nhỉ?
Beta: Jenny Thảo
Ngày hôm sau, nắng đẹp, không gió bão không mưa giông.
Du Án dậy thật sớm, việc đầu tiên làm sau khi thức dậy là dùng thần thức dò xét một vòng, khi đã chắc chắn rằng những người kia không còn ở sau Điểu Ngữ Phong nữa, tâm tình thoáng cái tốt hơn nhiều.
Nàng rửa mặt xong, lập tức đi tìm Tống Cẩn.
Tống Cẩn đang ngồi đọc sách bên bệ cửa sổ, thấy nàng đến thì đứng dậy ngay: “Sư tôn.”
“Hôm nay trông con tươi tỉnh đấy.” Du Án thấy gương mặt hắn đã hồng hào hơn, không kìm được bật ra tiếng cười.
Tống Cẩn cong môi: “Tối hôm qua con ngủ ngon.”
“Vậy sau này con hãy cứ nghỉ ngơi cho tốt, uống thuốc đúng giờ, bệnh sẽ hết nhanh thôi.” Du Án vừa nói vừa bước tới bàn sách của hắn: “Đến lúc đó sư tôn sẽ dạy con tu luyện.”
“Vâng, A Cẩn nghe sư tôn hết.” Tống Cẩn dịu dàng đồng ý.
Du Án cười cười, ngay sau đó chú ý tới cuốn sách cổ trên bàn, hơi ngạc nhiên: “Quyển này hình như là sách cấm nói về tà ma quỷ quái, con có được từ đâu?”
“Lấy từ trong hòm sách của sư gia ạ, sách về y dược đã đọc hết nên con đi tìm loại khác, thế là thấy cuốn này.” Tống Cẩn vừa nói vừa rất tự nhiên khép sách lại.
Du Án chậc lưỡi, giơ tay cầm cuốn sách ấy đi: “Loại sách này ít nhiều gì cũng lây dính hơi thở âm tà, người bình thường đọc quá nhiều sẽ dễ gặp họa huyết quang(*), thế nên nó mới bị liệt vào hàng sách cấm. Sau này không cho phép con đọc nữa.”
(*) Họa huyết quang: tai họa đổ máu.
“Con cũng chỉ là vì giết thời gian thôi mà.” Tống Cẩn đành chịu, nhìn nàng.
Du Án cười cong cả mắt, véo mặt hắn: “Hôm nay trời đẹp, đi, sư tôn dẫn con đến vườn hoa, giúp con giết thời gian.”
Tống Cẩn nghe vậy lại trở nên vui vẻ, gật đầu dịu ngoan theo nàng ra ngoài.
Đường trên Điểu Ngữ Phong hẹp dài hơn nhiều so với các phong khác. Do nhiều năm không có người dọn dẹp nên trên đường có rất nhiều đá vụn và cỏ dại, Du Án sợ Tống Cẩn vấp ngã nên định ngự gió đưa hắn đi.
“Phách Hồn đao của người đâu?” Tống Cẩn hỏi.
Du Án hắng giọng, cười gượng bảo: “Ờ, ta để quên trong phòng rồi.”
Tống Cẩn gật đầu: “Sư tôn đi lấy đi, con ở trong viện chờ người.”
“… Không cần, ta ngự phong cũng được mà.” Du Án ậm ờ.
Tống Cẩn hơi chững lại, một lúc lâu sau cau mày: “Sư tôn, có chuyện gì rồi?”
Du Án vốn định giấu tiếp, nhưng chẳng biết vì sao mà trông ánh mắt của Tống Cẩn nghiêm túc quá, nàng đành nửa thật nửa giả thừa nhận: “À thì, ta tặng nó cho người khác rồi.”
Ừ, ngoại trừ không phải tự nguyện ra thì đúng là tặng người ta thật.
Tống Cẩn hoảng hốt ngơ ra trong chốc lát, khi hoàn hồn lại thì cố nở một nụ cười, nhưng những ngón tay mượn ống tay áo che khuất lại bấu chặt móng vào lòng bàn tay: “Phách Hồn đao là di vật sư công để lại cho người, người lại tặng cho ai?”
“… Một người bạn. Cây đao kia cũng đã rỉ sét rồi, không phải thứ tốt gì, tên đó muốn nên ta tặng luôn.” Du Án nhìn nụ cười nơi khóe môi của hắn, bỗng thấy chột dạ: “Được rồi đừng đề cập đến nó nữa, chúng ta đến vườn hoa đi.”
Vừa nói, nàng vừa đưa tay ra kéo hắn, Tống Cẩn tránh né.
“Phải lấy về.” Hắn nói.
Du Án hơi khó xử: “Dù sao cũng đã tặng rồi, giờ mà đòi lại thì không hay lắm nhỉ?” Mấu chốt là Tống Giác sẽ không trả cho nàng đâu.
“Phải lấy về.” Trong đôi mắt đen thăm thẳm của Tống Cẩn hiện đầy vẻ cố chấp, khác hẳn với phong thái như vầng trăng sáng của ngày thường.
Du Án chưa từng bắt gặp dáng vẻ ấy của hắn, trong chốc lát chẳng biết phải làm sao.
“Sư tôn, phải lấy về.” Sâu trong mắt Tống Cẩn như có làn sương mù dày đặc, lặp lại lời đó lần thứ ba.
Dưới ánh mặt trời, sắc mặt của hắn có vẻ tái nhợt, chóp mũi đầy mồ hôi. Một làn gió nhẹ lướt qua khiến y phục của hắn phất bay, tựa như sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.
“... Được, ta ta ta sẽ đi đòi về.” Du Án vội đỡ hắn: “Con bình tĩnh lại đi, đừng nóng giận kẻo hại vào thân.”
Tống Cẩn bình tĩnh nhìn nàng, nơi tận cùng trong mắt hắn phản chiếu bóng ngược của nàng: “Sư tôn có giận không?”
“Hả?” Du Án không hiểu ý hắn.
“Con bắt sư tôn phải lấy đao về.” Tống Cẩn lại nói.
Du Án hơi sững ra, rồi cười đầy bất đắc dĩ: “Sao sư tôn lại chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà giận A Cẩn được, A Cẩn đừng nghĩ nhiều.”
“Nhưng có lẽ A Cẩn giận rồi.” Tống Cẩn cụp mắt xuống: “A Cẩn không thích sư tôn đối xử quá tốt với người khác, không thích sư tôn tặng quà cho người khác, cũng không thích sư tôn bị người khác đụng chạm.”
“Sư tôn cũng đâu có thích, đó chỉ là vì… Ài, sau này con sẽ hiểu.” Du Án hiếm khi thấy hắn bày tỏ ham muốn độc chiếm như vậy, trong lòng chỉ nghĩ đấy là cảm xúc quyến luyến của trẻ con, cười tủm tỉm an ủi: “Tóm lại, A Cẩn mới là người quan trọng nhất với sư tôn, sau này A Cẩn không cần phải ghen thế.”
Tống Cẩn ngước mắt nhìn: “Thật ư?”
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
“Đương nhiên.” Du Án nghiêm trang gật đầu.
Tống Cẩn nhìn nàng một lúc lâu, sâu trong mắt cuối cùng cũng loang ý cười: “Sư tôn cũng là người quan trọng nhất của con.”
“Thế thì có đến vườn hoa nữa không?” Du Án bất đắc dĩ hỏi.
Tống Cẩn hơi nghĩ ngợi rồi mỉm cười gật đầu: “Có.”
Thấy hắn lại nở nụ cười trong sáng ấy, Du Án yên lặng thở phào nhẹ nhõm, ôm eo hắn cưỡi gió đến vườn hoa.
Ngày hôm nay khu vườn trông tươi đẹp lạ thường, những đóa hoa hồng rực rỡ ướt át như đã ngậm no nước.
“Có thấy con chăm chúng mấy đâu mà sao những cây hoa này càng trưởng thành lại càng xinh đẹp vậy?” Du Án ngạc nhiên.
Tống Cẩn nhìn lướt qua vườn hoa: “Hoặc là do mấy ngày trước mưa nhiều.”
Du Án còn băn khoăn chuyện lúc nãy hắn giận, nghe vậy lập tức ngọt giọng dịu lời: “Chủ yếu vẫn là vì con biết chăm sóc.”
Bên môi Tống Cẩn thoáng cong lên: “Có lẽ thế.”
Du Án cười cười, ở vườn hoa với hắn đến tận khi mặt trời đứng bóng, gò má nàng bị cỏ dại quệt đỏ thì Tống Cẩn mới về với nàng.
Mà Tống Cẩn do tâm tình thay đổi quá đột ngột, lại thêm toát mồ hôi ở ngoài trời, sau khi quay về thì nhiệt độ cơ thể tăng cao. Nhưng hắn không nói năng gì cả, đến khi dùng bữa trưa xong mới ngất đi.
“Sao thấy không khỏe mà không nói cho sư tôn?” Du Án hơi tức giận, nhưng bắt gặp ánh nhìn yếu ớt của hắn, lửa giận gì cũng dập hết.
Tống Cẩn biết mình sai, bèn ngoan ngoãn nằm trên giường nghe dạy bảo, đến khi nàng nói khô cả miệng thì hắn mới khàn giọng ngoan ngoãn thưa: “Con sợ nói trước cho sư tôn thì người sẽ không cho con làm cơm trưa.”
“… Bản tôn là thân kim đan, không ăn một bữa cũng chẳng sao, không cần đứa đang sốt cao như con đi nấu cơm.” Du Án nghe cái lý do ấy, bỗng thấy vừa giận vừa muốn cười.
Mi mắt Tống Cẩn rung rung, một lúc lâu sau bỗng gọi nàng: “Sư tôn.”
“Ừ?” Du Án nhìn hắn.
“Nhớ lấy cây đao về.”
Du Án: “… Con vẫn còn nhớ hả?”
“Chẳng lẽ lúc đó sư tôn đồng ý với con chỉ là lấy lệ?” Tống Cẩn nhíu mày.
Du Án vội dỗ dành: “Không phải không phải đâu, ta chỉ nghĩ là con đang ốm mà cứ nhớ nhung mãi chuyện đó, không cần thiết lắm.”
“Cần chứ, đó là di vật mà thái sư phụ để lại cho sư tôn, không thể tùy tiện tặng người khác được.” Tống Cẩn chăm chú nhìn nàng: “Thế nên phải nhanh chóng lấy về.”
“… Biết rồi, chờ con khỏe lại, ta sẽ đi lấy ngay.” Du Án sợ hắn càm ràm tiếp, vội đồng ý.
Tống Cẩn nghe lời cam đoan của nàng, lúc này mới không nói nữa, ngoan ngoãn uống thuốc nàng đút, rồi mơ mơ màng màng nằm trên giường.
“Ngủ đi.” Du Án dịu giọng.
Mắt Tống Cẩn đã khép nửa lại, giọng nói vì bị sốt nên khàn hẳn đi: “Mặt của sư tôn, nhớ phải bôi thuốc.”
“Biết rồi, con cứ ngủ đi, ta đi bôi thuốc ngay.” Du Án đáp lại.
Tống Cẩn yên lặng nhìn nàng, một lúc lâu sau mới nhắm hẳn mắt lại: “Không được, con không yên tâm, sư tôn đi bôi thuốc ngay bây giờ đi.”
“… Ta có phải trẻ con lên ba đâu, việc nhỏ như thế này không cần phải lừa con làm gì.” Du Án bất lực giải thích, nói được một nửa thì chạm phải ánh mắt bướng bỉnh của hắn, đành phải nhượng bộ: “Được được, ta bôi thuốc ngay đây.”
Bấy giờ Tống Cẩn mới mỉm cười.
Du Án đi lấy thuốc trị thương, đứng trước mặt hắn quẹt một ít cao thuốc rồi định trực tiếp xoa lên mặt.
“Khoan đã.” Tống Cẩn bắt lấy cổ tay nàng: “Xoa nhầm nơi rồi.”
“Đây hả?” Du Án không xác định chỉ vào một chỗ hơi nhức nhức.
Tống Cẩn chống tay xuống giường định ngồi dậy, Du Án vội nói: “Để con xoa cho, người nhanh nằm xuống.”
Nói xong, hắn đã ngồi hẳn dậy, Du Án đành phải đỡ hắn ngồi cho vững.
“Đây này.” Tay Tống Cẩn trượt xuống, bàn tay to rộng phút chốc bao trọn cả tay nàng. Những ngón tay của hắn luồn vào nắm lấy ngón tay dính thuốc của nàng, bảo: “Sư tôn đừng cử động, con xoa cho người.”
Dứt lời, hắn nghiêng người về trước, gương mặt của hai ngược bỗng dưng sát lại gần nhau, gần đến nỗi có thể nghe được tiếng hít thở của đôi bên. Ánh mắt Tống Cẩn rất chăm chú, nghiêm túc nhìn gò má của nàng, hơi thở vì sốt cao nên nóng rẫy, lơ đãng phả vào mặt Du Án.
Theo bản năng Du Án định lùi về sau, nhưng nàng chưa kịp làm gì thì Tống Cẩn đã lên tiếng: “Nếu người ngọ nguậy là sẽ bị đau đấy.”
Du Án sợ nhất là đau, nghe vậy bỗng chốc đơ người, vừa mất tự nhiên vừa ngoan ngoãn để cho hắn cầm tay mình, xoa nhẹ từng chút từng chút một lên vết thương.
Kỳ quá, rõ ràng là ngón tay của mình, nhưng lại có cảm giác thật xa lạ. Để lờ đi cảm giác lạ lùng ấy, nàng đành dời sự chú ý đi. Sau khi nhìn xung quanh một lát, tầm mắt bỗng đặt vào gương mặt của Tống Cẩn.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
A Cẩn của nàng tuấn tú quá, sống mũi cao, đôi mắt trong suốt như đá lưu ly, nhưng khi nhìn kỹ thì lại cảm thấy như một vực nước xoáy, khiến người nhìn càng ngắm càng say.
“Sư tôn, bôi xong rồi.”
Giọng nói khàn khàn mang ý cười của Tống Cẩn vang lên, Du Án chợt tỉnh táo lại, ý thức được vừa rồi mình đã nghĩ những gì, gò má thoáng cái hơi hồng lên.
Thật là không có tiền đồ, ngay cả sắc đẹp của đồ đệ mà cũng thèm thuồng.
“Con con mau ngủ đi, ta về phòng trước.” Du Án nói xong, vội vàng quay người chạy.
Tống Cẩn cười cười, mãi khi nàng đã đi được một lúc lâu mới nhắm mắt lại. Khi chìm vào giấc mộng, cảnh trong mơ cũng là gò má hơi ửng đỏ của nàng.
Sau khi Du Án chạy ra ngoài, đứng phơi dưới ánh mặt trời chói chang, cảm giác xấu hổ vốn chẳng có bao nhiêu cũng bốc hơi hết. Sau đó nàng bắt đầu phiền não về chuyện rất ư nghiêm túc….
Nàng phải lấy Phách Hồn đao về như thế nào đây?
Nàng ngồi trong viện suy nghĩ hồi lâu mà vẫn không nghĩ ra, thế là thôi luôn không nghĩ nữa, đi thẳng vào vực sâu, dự định đi bước nào hay bước ấy.
Trước tiên, nàng phải gặp Tống Giác đã, lại phải giải quyết xong chuyện nàng trốn mất rồi mới có thể nghĩ cách lấy đao. Du Án vừa đi vào vực sâu, vừa suy nghĩ nên nói như thế nào, thế mà chưa bước được mấy bước, trên cổ nàng đã gác một lưỡi dao lạnh lẽo.
… Xúc cảm này hơi bị quen thuộc à nha.
“Ngươi đoán xem, lần này ta sẽ giết ngươi hay không?” Giọng nói lạnh buốt của thiếu niên vang lên sau lưng nàng.
Du Án nín thinh, nước mắt lưng tròng ngoảnh lại, vừa thấy hắn lập tức lao tới. Ánh mắt của Tống Giác hơi hoảng, chớp mắt thu đao lại. Du Án hữu kinh vô hiểm(*) nhào vào ngực hắn, tặng hắn một cái ôm thật chặt.
(*) Hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh sợ nhưng không có nguy hiểm.
“Tống Giác, ta biết mình sai rồi, sau này không đánh nhau với ngươi nữa, chúng ta làm lành nhé?” Nàng nói xong, ngước mặt lên tỏ vẻ đáng thương, nước mắt sắp sửa trào ra nơi khóe mắt.
Tống Giác muốn nuôi nàng như thú cưng, chắc vì cảm thấy nàng đáng yêu. Vậy nếu nàng dùng mỹ nhân kế… Chắc cũng được nhỉ?