Editor: Dịch Quán Tiểu Chiêu
Mỗi một bước chân của đám thổ phỉ khi đi qua đồi xương cốt kia, đều cúi đầu bái lễ một chút.
Xương trắng muốn giết A Lộc đến đây cũng như thế. Hắn vươn tay trái, nắm lại đưa lên tim, cong eo, cúi đầu, bái lễ một chút mới tiếp tục đi về phía trước.
A Lộc đi ở cuối cùng. Hắn đứng nhìn đống xương trắng trước mặt, có chút kinh ngạc. Rất xa nhìn chỉ là một đồi xương cốt nhỏ, đến gần lại như một ngọn núi.
A Lộc học người đằng trước, vươn tay nắm chặt lại, đưa về phía trái tim mình, cúi đầu bái lễ, sau đó mới tiếp tục đi tiếp. Bất thình lình phía sau lại giống như bị vật nặng ngàn cân đè lên, hắn không thể đứng dậy, té ngã xuống mặt đất.
Đằng trưới nhóm thổ phỉ sau khi bái lễ xong nhìn lại thiếu niên chật vật ngã ngồi trên mặt đất, tã lót phía sau lập tức văng đến đồi xương trắng, sôi nổi cười ầm lên. Dọc đường A Lộc thực làm cho bọn hắn ngạc nhiên. Mọi người đều biết Xương Cá làm khó hắn, bất quá tính cách Xương Cá chính là như vậy, bọn hắn không cần cùng hai tiểu tử từ nơi nào cùng Xương Cá náo loạn lên. Tiểu tử cõng muội muội chạy theo ngựa một đoạn đường dài làm tam đương gia thập phần kinh ngạc, nói cách khác chính là chạy tốn hạng nhất, chính là đã không giống một người bình thường, khó trách Tam đương gia mở miệng cho phép tiểu tử này theo lên núi.
Lại đến đoạn sau khi núi xương trắng hiện ra, biểu hiện của tiểu tử này càng làm bọn hắn lau mắt nhìn, lần đầu tiên nhìn thấy núi xương trắng bọn hắn chính là hai chân run rẩy, một đường đi đều thở dốc, thời điểm đi đến đỉnh núi, bao hồn bảy vía như bị bay mất, cả người mềm nhũn như bùn, sau khi lạy núi xương mới tốt hơn một chút. Mà tên tiểu tử này còn cõng một con nhãi con, thế mà từng bước một đi tới.
Đoàn người cảm thấy thập phần ngạc nhiên. Hiện tại nhìn thấy hắn té ngã, đoàn người ngược lại thở phào một hơi, Tam đương gia dường như cũng thả lỏng. Lúc này mới chính là bình thường.
A Lộc không để ý đến đám người cười vang, tã lót lăn xuống chân núi xương trắng, muội muội từ trong tã lót lăn ra, vừa lúc có một cây xương lớn chặn lại, hình thành một cái tú lều nhỏ, muội muội ở bên trong xương cốt nằm thẳng tắp không khóc, một đôi mắt to mở ra, tò mò nhìn bên trong.
Vừa mới nhìn đến muội muội lăn đến đây, A Lộc bị dọa không nhỏ, cả người nhào tới, nhìn một chút muội muội không việc gì, A Lộc mới thở phào một hơi.
Thời điểm hắn duỗi tay bế muội muội lên, cư nhiên nàng còn ngây ngốc cười với mình, hoàn tiền không biết chính mình vừa trải qua nguy hiểm.
A Lộc nhìn muội muội tươi cười, trong long cũng an tâm.
“ Cư nhiên là một tiểu quỷ, tiểu tử, mẹ ngươi có phải là cho cha ngươi đội nón xanh, cùng quỷ la sát đen sinh ra muội muội ngươi…..” Xương Cá lớn tiếng cười nói.
Những người khác nghe vậy cũng tò mò, nhìn đến quả nhiên thấy nhãi con thực sự là đen, bất quá cũng không khoa trương đến độ cùng quỷ la sát có quan hệ, Xương Cá từ trước đến nay đều ăn nói cay nghiệp.
Sắc mặt A Lộc khó coi, cha đã mất, mẹ hắn cũng không cần hắn cùng muội muội, nghĩ đến đây trong mắt thấy cay cay, hắn không để ý đến lời trào phúng của Xương Cá, nhanh nhẹn đem muội bao vào trong tã lót, quay lưng ra sau.
Đoàn người nhìn hành động của tiểu tử này, không biết vì sao, bên trên là núi xương cốt, một tiểu tử cẩn thận ôm một tiểu hài tử, tấm lưng kia, trong nhất thời dừng tiếng cười của bọn họ.
Núi xương trắng dễ thủ khó công, chính là thiên dường của thổ phỉ.
Nhưng chính là nơi này nhiều xương nên xảy ra vấn đề, không có tiểu hài tử nào được sinh ra ở đây.
Đại đương gia cướp về mấy chục nương tử, thai nhi cũng có mấy chục cái, nhưng vẫn không có một hài tử nào sinh ra được.
Đại đương gia đã thế, những người khác càng không cần phải nói.
Đại đương gia tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong long bởi vì lý do nhiều xương cốt, oán khí quá nặng, trẻ con mới sinh quá yếu, căn bản không át chế được, khổng thể ra đời, liền tan thành máu loãng.
Tháng trước, nương tử là một tiểu thư cướp về được mà đại đương gia yêu thích nhất, hoài thai nhưng cũng không có. Thời điểm máu loãng chảy ra, nghe nói đã thành hình, nhìn ra được đầu của đứa trẻ.
Mà Tam đương gia lúc này giữ lại hai đứa trẻ, không biết nhằm mục đích gì.
“Lão Ba, ngươi dẫn hắn đi sắp xếp một chút, về hắn hắn trở thành người chăn ngựa.” Tam đương gia mở miệng an bài với một lão nhân lưng còng.
Xương Cá nghe được có chút kinh ngạc, trên núi này quả thực không có ăn thịt người, thời điểm thiên tai đại nạn, vụng trộm ăn cũng có vài người, ai ăn hay không ăn, trong long mọi người đều hiểu rõ.
Người khác Xương Trắng không dám nói, nhưng Lão Ba Lưng còng này chắc chắn đã ăn qua.
Ngoài miệng Xương Trắng kêu gào lợi hại, nhưng trên thực tế không ăn qua, nhớ lại một lần hắn đi tiểu vào ban đêm, nhìn thấy Lão Ba đang ngồi trước cái nồi nấu canh.
Kia chính là canh thịt. Hắn định tiểu xong muốn qua đoạt lấy, đối phương dù sao cũng là một cái lưng còng, đánh không lại mình.
Khi tiểu tới một nửa, nhìn thấy Lão Ba vớt ra một bàn tay, vẻ mặt hắn say mê nghiêm túc mà gặm, dọa nước tiểu của hắn vưng vãi lên hết trên đùi, không kịp run vội vàng tròng quần lên bỏ chạy.
Trước kia Xương Cá hay tìm Lão Ba gây phiền toái, về sau nhìn đến Lão Ba liền cảm thấy sợ hãi, càng nhìn càng thấy âm lãnh.
Tam đương gia đem hai tiểu tử phân phó cho Lão Ba, Xương Trắng cảm thấy không bằng nói đem hai tử quăng vào nồi nấu, không biếu Tam đương gia đang có ý tứ gì.
A Lộc bảo hộ tốt cho muội muội, đưa mắt nhìn Lão Ba. Đối phương lưng còng, cũng không có nói chuyện, chỉ đi về phía trước.
A Lộc cũng muội muội, nhìn từ phía trước thấy lưng còng nhòn nhọn lên.
Giống lạc đà trên sa mạc. A Lộc từng thấy qua lạc đà, đi không nhanh nhưng bù lại rất có lực.
Lưng còng đi phía trước này đi cũng thật nhanh.
Vừa mới chạy theo đội cưỡi ngựa, nay lại đi theo cái lưng còng , A Lộc không thể tụt lại phía sau, có chút hổn hển thở không kịp.
Đỉnh núi rất lớn.
A Lộc đi theo hồi lâu, xuyên qua hai vách núi nhỏ, tiếp theo lại đi qua một cái cáp treo lay động, tiếp theo lại xuống một cái cầu thang uốn lượn vào trong sơn động.
A Lộc có thói quen để lại kí hiệu trên đường đi. Trong sơn động cách một đoạn lại đi tới nhiều ngã rẽ, lưng còng đi thật nhanh, hắn đi phía sau thở dốc, thường phải vịn tay vào vách đá. Lúc bắt đầu A Lộc muốn mượn cơ hội này để lại kí hiệu, nhưng thử vài lần đều không thành công.
“Đừng lao lực, nhanh lên đi, ở vách núi này để lại kí hiệu, ta liền ném ngươi ở lại qua đêm trong động, tin tưởng rằng đám trùng lớn sẽ thích các ngươi.” Bỗng nhiên tiếng lưng còng phía trước thăm thẳm truyền đến.
A Lộc bị doa nhảy dựng lên, hoảng loạn chạy đuổi kịp.
Hài tử trong tã lót trên lưng hắn lộ ra một cái đầu nhỏ,dọc đường đều buồn ngủ, tới bên trong động lại mở to mắt, tò mò nhìn.
Không biết bao lâu rồi, A Lộc lại thấy ánh sáng. Đến cửa động. A Lộc thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhìn phong cảnh bên ngoài sơn động, Lão Ba lưng còng cũng giống như hắn dừng lại. Lão Bao không phải đợi hắn. Lão cũng đang ngắm cảnh. Hoặc là hắn nghĩ vậy.
A Lộc sinh sống thật vất vả, có muội muội bệnh nặng, có cha mất sớm, có mẹ lạnh nhạt, phong cảnh thảo nguyên thật đẹp, bầu trời đầy sao, có xanh thơm hương, trước đây hắn đều không có lưu tâm nhìn ngắm.
Thời điểm hắn chăn gia súc ở Tư gia, không biết cưỡi ngựa ở thảo nguyên, lớn tiếng ca hát vui đùa, khen ngợi thảo nguyên tươi đẹp là cái cảm giác gì.
Hắn chỉ là yên lặng đếm cừu, nếu thiếu một con bê, bệnh một con bê, đều là đòn roi, rất đau.
Chính là giờ khắc này đập vào mắt là một mảng thảo nguyên rộng lớn, ở giữa có một dòng suối, trên suối có nữ tử xinh đẹp , hoặc nằm hoặc ngồi đang vui đùa ầm ĩ, có một cái đại thiếu nữ trên đầu bím tóc sáng bóng, nhìn hắn mỉm cười. Mặt hắn lập tức đỏ lên, tay không tự chủ muốn kéo nát vạt áo.
Hắn không dám nhìn thiếu nữ, quay đầu nhìn sang thảo nguyên, có ngựa, có dê, có cừu. Đều đang chậm rì rì ăn cỏ.
Nơi xa có núi tuyết.
Có hoang mạc.
Có hoàng hôn.
Nơi này xinh đẹp như tiên cảnh.
A Lộc trầm mê một trận, thật đẹp.
“Ân”
Bỗng nhiên lỗ tai hắn bị cào một phen, A Lộc chỉ cảm thấy có chỗ đau.
Quay lại nhìn, liền thấy muội muội cào tai mình.
Lực của tiểu gia hỏa này quả thực lớn.
A Lộc lại quay đầu nhìn về phía trước, bị dọa nhảy dựng.
Nơi này nào có thảo nguyên, thiếu nữ, suối nước, dê bò…… Trước mắt chỉ là một mảnh cỏ khô vàng, phía trên là một đống xương khô, gió thổi vòng quanh từng đám xương cốt, mà chính mình lúc này, tiến thêm một bước chính là một hồ đen nhánh không đáy.
Mỗi một bước chân của đám thổ phỉ khi đi qua đồi xương cốt kia, đều cúi đầu bái lễ một chút.
Xương trắng muốn giết A Lộc đến đây cũng như thế. Hắn vươn tay trái, nắm lại đưa lên tim, cong eo, cúi đầu, bái lễ một chút mới tiếp tục đi về phía trước.
A Lộc đi ở cuối cùng. Hắn đứng nhìn đống xương trắng trước mặt, có chút kinh ngạc. Rất xa nhìn chỉ là một đồi xương cốt nhỏ, đến gần lại như một ngọn núi.
A Lộc học người đằng trước, vươn tay nắm chặt lại, đưa về phía trái tim mình, cúi đầu bái lễ, sau đó mới tiếp tục đi tiếp. Bất thình lình phía sau lại giống như bị vật nặng ngàn cân đè lên, hắn không thể đứng dậy, té ngã xuống mặt đất.
Đằng trưới nhóm thổ phỉ sau khi bái lễ xong nhìn lại thiếu niên chật vật ngã ngồi trên mặt đất, tã lót phía sau lập tức văng đến đồi xương trắng, sôi nổi cười ầm lên. Dọc đường A Lộc thực làm cho bọn hắn ngạc nhiên. Mọi người đều biết Xương Cá làm khó hắn, bất quá tính cách Xương Cá chính là như vậy, bọn hắn không cần cùng hai tiểu tử từ nơi nào cùng Xương Cá náo loạn lên. Tiểu tử cõng muội muội chạy theo ngựa một đoạn đường dài làm tam đương gia thập phần kinh ngạc, nói cách khác chính là chạy tốn hạng nhất, chính là đã không giống một người bình thường, khó trách Tam đương gia mở miệng cho phép tiểu tử này theo lên núi.
Lại đến đoạn sau khi núi xương trắng hiện ra, biểu hiện của tiểu tử này càng làm bọn hắn lau mắt nhìn, lần đầu tiên nhìn thấy núi xương trắng bọn hắn chính là hai chân run rẩy, một đường đi đều thở dốc, thời điểm đi đến đỉnh núi, bao hồn bảy vía như bị bay mất, cả người mềm nhũn như bùn, sau khi lạy núi xương mới tốt hơn một chút. Mà tên tiểu tử này còn cõng một con nhãi con, thế mà từng bước một đi tới.
Đoàn người cảm thấy thập phần ngạc nhiên. Hiện tại nhìn thấy hắn té ngã, đoàn người ngược lại thở phào một hơi, Tam đương gia dường như cũng thả lỏng. Lúc này mới chính là bình thường.
A Lộc không để ý đến đám người cười vang, tã lót lăn xuống chân núi xương trắng, muội muội từ trong tã lót lăn ra, vừa lúc có một cây xương lớn chặn lại, hình thành một cái tú lều nhỏ, muội muội ở bên trong xương cốt nằm thẳng tắp không khóc, một đôi mắt to mở ra, tò mò nhìn bên trong.
Vừa mới nhìn đến muội muội lăn đến đây, A Lộc bị dọa không nhỏ, cả người nhào tới, nhìn một chút muội muội không việc gì, A Lộc mới thở phào một hơi.
Thời điểm hắn duỗi tay bế muội muội lên, cư nhiên nàng còn ngây ngốc cười với mình, hoàn tiền không biết chính mình vừa trải qua nguy hiểm.
A Lộc nhìn muội muội tươi cười, trong long cũng an tâm.
“ Cư nhiên là một tiểu quỷ, tiểu tử, mẹ ngươi có phải là cho cha ngươi đội nón xanh, cùng quỷ la sát đen sinh ra muội muội ngươi…..” Xương Cá lớn tiếng cười nói.
Những người khác nghe vậy cũng tò mò, nhìn đến quả nhiên thấy nhãi con thực sự là đen, bất quá cũng không khoa trương đến độ cùng quỷ la sát có quan hệ, Xương Cá từ trước đến nay đều ăn nói cay nghiệp.
Sắc mặt A Lộc khó coi, cha đã mất, mẹ hắn cũng không cần hắn cùng muội muội, nghĩ đến đây trong mắt thấy cay cay, hắn không để ý đến lời trào phúng của Xương Cá, nhanh nhẹn đem muội bao vào trong tã lót, quay lưng ra sau.
Đoàn người nhìn hành động của tiểu tử này, không biết vì sao, bên trên là núi xương cốt, một tiểu tử cẩn thận ôm một tiểu hài tử, tấm lưng kia, trong nhất thời dừng tiếng cười của bọn họ.
Núi xương trắng dễ thủ khó công, chính là thiên dường của thổ phỉ.
Nhưng chính là nơi này nhiều xương nên xảy ra vấn đề, không có tiểu hài tử nào được sinh ra ở đây.
Đại đương gia cướp về mấy chục nương tử, thai nhi cũng có mấy chục cái, nhưng vẫn không có một hài tử nào sinh ra được.
Đại đương gia đã thế, những người khác càng không cần phải nói.
Đại đương gia tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong long bởi vì lý do nhiều xương cốt, oán khí quá nặng, trẻ con mới sinh quá yếu, căn bản không át chế được, khổng thể ra đời, liền tan thành máu loãng.
Tháng trước, nương tử là một tiểu thư cướp về được mà đại đương gia yêu thích nhất, hoài thai nhưng cũng không có. Thời điểm máu loãng chảy ra, nghe nói đã thành hình, nhìn ra được đầu của đứa trẻ.
Mà Tam đương gia lúc này giữ lại hai đứa trẻ, không biết nhằm mục đích gì.
“Lão Ba, ngươi dẫn hắn đi sắp xếp một chút, về hắn hắn trở thành người chăn ngựa.” Tam đương gia mở miệng an bài với một lão nhân lưng còng.
Xương Cá nghe được có chút kinh ngạc, trên núi này quả thực không có ăn thịt người, thời điểm thiên tai đại nạn, vụng trộm ăn cũng có vài người, ai ăn hay không ăn, trong long mọi người đều hiểu rõ.
Người khác Xương Trắng không dám nói, nhưng Lão Ba Lưng còng này chắc chắn đã ăn qua.
Ngoài miệng Xương Trắng kêu gào lợi hại, nhưng trên thực tế không ăn qua, nhớ lại một lần hắn đi tiểu vào ban đêm, nhìn thấy Lão Ba đang ngồi trước cái nồi nấu canh.
Kia chính là canh thịt. Hắn định tiểu xong muốn qua đoạt lấy, đối phương dù sao cũng là một cái lưng còng, đánh không lại mình.
Khi tiểu tới một nửa, nhìn thấy Lão Ba vớt ra một bàn tay, vẻ mặt hắn say mê nghiêm túc mà gặm, dọa nước tiểu của hắn vưng vãi lên hết trên đùi, không kịp run vội vàng tròng quần lên bỏ chạy.
Trước kia Xương Cá hay tìm Lão Ba gây phiền toái, về sau nhìn đến Lão Ba liền cảm thấy sợ hãi, càng nhìn càng thấy âm lãnh.
Tam đương gia đem hai tiểu tử phân phó cho Lão Ba, Xương Trắng cảm thấy không bằng nói đem hai tử quăng vào nồi nấu, không biếu Tam đương gia đang có ý tứ gì.
A Lộc bảo hộ tốt cho muội muội, đưa mắt nhìn Lão Ba. Đối phương lưng còng, cũng không có nói chuyện, chỉ đi về phía trước.
A Lộc cũng muội muội, nhìn từ phía trước thấy lưng còng nhòn nhọn lên.
Giống lạc đà trên sa mạc. A Lộc từng thấy qua lạc đà, đi không nhanh nhưng bù lại rất có lực.
Lưng còng đi phía trước này đi cũng thật nhanh.
Vừa mới chạy theo đội cưỡi ngựa, nay lại đi theo cái lưng còng , A Lộc không thể tụt lại phía sau, có chút hổn hển thở không kịp.
Đỉnh núi rất lớn.
A Lộc đi theo hồi lâu, xuyên qua hai vách núi nhỏ, tiếp theo lại đi qua một cái cáp treo lay động, tiếp theo lại xuống một cái cầu thang uốn lượn vào trong sơn động.
A Lộc có thói quen để lại kí hiệu trên đường đi. Trong sơn động cách một đoạn lại đi tới nhiều ngã rẽ, lưng còng đi thật nhanh, hắn đi phía sau thở dốc, thường phải vịn tay vào vách đá. Lúc bắt đầu A Lộc muốn mượn cơ hội này để lại kí hiệu, nhưng thử vài lần đều không thành công.
“Đừng lao lực, nhanh lên đi, ở vách núi này để lại kí hiệu, ta liền ném ngươi ở lại qua đêm trong động, tin tưởng rằng đám trùng lớn sẽ thích các ngươi.” Bỗng nhiên tiếng lưng còng phía trước thăm thẳm truyền đến.
A Lộc bị doa nhảy dựng lên, hoảng loạn chạy đuổi kịp.
Hài tử trong tã lót trên lưng hắn lộ ra một cái đầu nhỏ,dọc đường đều buồn ngủ, tới bên trong động lại mở to mắt, tò mò nhìn.
Không biết bao lâu rồi, A Lộc lại thấy ánh sáng. Đến cửa động. A Lộc thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhìn phong cảnh bên ngoài sơn động, Lão Ba lưng còng cũng giống như hắn dừng lại. Lão Bao không phải đợi hắn. Lão cũng đang ngắm cảnh. Hoặc là hắn nghĩ vậy.
A Lộc sinh sống thật vất vả, có muội muội bệnh nặng, có cha mất sớm, có mẹ lạnh nhạt, phong cảnh thảo nguyên thật đẹp, bầu trời đầy sao, có xanh thơm hương, trước đây hắn đều không có lưu tâm nhìn ngắm.
Thời điểm hắn chăn gia súc ở Tư gia, không biết cưỡi ngựa ở thảo nguyên, lớn tiếng ca hát vui đùa, khen ngợi thảo nguyên tươi đẹp là cái cảm giác gì.
Hắn chỉ là yên lặng đếm cừu, nếu thiếu một con bê, bệnh một con bê, đều là đòn roi, rất đau.
Chính là giờ khắc này đập vào mắt là một mảng thảo nguyên rộng lớn, ở giữa có một dòng suối, trên suối có nữ tử xinh đẹp , hoặc nằm hoặc ngồi đang vui đùa ầm ĩ, có một cái đại thiếu nữ trên đầu bím tóc sáng bóng, nhìn hắn mỉm cười. Mặt hắn lập tức đỏ lên, tay không tự chủ muốn kéo nát vạt áo.
Hắn không dám nhìn thiếu nữ, quay đầu nhìn sang thảo nguyên, có ngựa, có dê, có cừu. Đều đang chậm rì rì ăn cỏ.
Nơi xa có núi tuyết.
Có hoang mạc.
Có hoàng hôn.
Nơi này xinh đẹp như tiên cảnh.
A Lộc trầm mê một trận, thật đẹp.
“Ân”
Bỗng nhiên lỗ tai hắn bị cào một phen, A Lộc chỉ cảm thấy có chỗ đau.
Quay lại nhìn, liền thấy muội muội cào tai mình.
Lực của tiểu gia hỏa này quả thực lớn.
A Lộc lại quay đầu nhìn về phía trước, bị dọa nhảy dựng.
Nơi này nào có thảo nguyên, thiếu nữ, suối nước, dê bò…… Trước mắt chỉ là một mảnh cỏ khô vàng, phía trên là một đống xương khô, gió thổi vòng quanh từng đám xương cốt, mà chính mình lúc này, tiến thêm một bước chính là một hồ đen nhánh không đáy.