Editor: Dịch Quán Tiểu Chiêu
Sáng sớm bên ngoài vụn băng đầy đất.
Trong phòng Tiểu Thần Hữu duỗi tay chân ngủ, thập phần an nhàn.
Lão Ba lưng còng tu sửa nhà ở một lần nữa, hiện tại thực ấm áp, mỗi đều đều có đống lửa.
Sáng sớm A Lộc đã đi ra ngoài cưỡi ngựa một vòng trở lại.
Tiểu ưng không có thói quen ở địa phương quá ấm áp, ban đêm liền nằm bò trên nóc nhà. Sáng sớm cũng đi theo A Lộc ra ngoài.
A Lộc luyện tập cưỡi ngựa, tiểu ưng phi ở chung quanh, có đôi khi A Lộc ở trên lưng ngựa thổi vòng thiếc, tiểu ưng lập tức bay trở về.
A Lộc vốn dĩ là thiếu niên cơ trí nhanh nhạy, Ba thúc nói ưng có linh trí, A Lộc thử vài lần cảm thấy đúng là như thế, tiểu Ngọc thông minh phi thường, cảm giác cùng muội muội không phân cao thấp, lời mình nói tựa hồ nó đều nghe hiểu, chỉ là không nói được…….
Giống như muội muội cũng chưa biết nói.
Hắn nghĩ mình tiến vào đội gác chính là đi tìm hiểu tin tức đi trên mặt đất khẳng định không thể nhanh bằng bay, nếu hắn cùng tiểu Ngọc phối hợp ăn ý một chút, khẳng định rất hữu dụng.
Từ khi mặt trời chưa lên cưỡi ngựa ra ngoài, đến khi mặt trời dâng lên cao A Lộc mới cưỡi ngựa quay về.
Hắn đẩy cửa tiến vào, mặt đỏ bừng bừng. Nhìn thực có tinh thần.
Muội muội còn ngủ, Ba thúc đang làm cơm sáng, trong phòng nóng hầm hập, còn có mùi hương rau dại.
A Lộc cảm thấy thực vui vẻ, cởi áo choàng bên ngoài treo ở sau cửa, ngồi xuống bên cạnh đống lửa.
“Ba thúc, ta hôm nay cưỡi ngựa cùng tiểu Ngọc thi đấu, ta thắng một ván.” Thời điểm A Lộc nói lời này, mắt sáng lấp lánh nhìn Ba thúc.
Lão Ba lưng còng nhìn ánh mắt của thiếu niên, một bộ dạng cầu khen ngợi, nghĩ đến bộ dạng lúc hắn vừa mới đến trong mắt tràn đầy phòng bị cùng thật cẩn thận, lão Ba có điểm thổn thức, càng có nhiều hơn chính là cao hứng.
“Ngươi có thiên phú cưỡi ngựa, bất quá vạn lần không thể kiêu căng, mấy ngày nữa ngươi liền phải xuất phát, vẫn là nên học nhìn nhiều luyện ít nói.”
“Vâng, ta hiểu được.” A Lộc thích Ba thúc khen hắn, nhưng lời Ba thúc giáo huấn hắn, hắn cũng khắc sâu trong tâm khảm, nguyện ý dạy bảo hắn như vậy chính là trưởng bối.
Thời điểm hai người nhẹ nhàng nói chuyện, Tiểu Thần Hữu tỉnh dậy.
Kỳ thật nàng hiện tại đã có thể tự mình bò ngồi dậy, bất quá tính tình thật lười, trừ phi tất yếu, còn không tuyệt đối không thay đổi.
Vừa mới tỉnh, lăn thân lăn đến cỏ khô nhô ra phía dưới, tay chân cùng sử dụng bò tới bên người ca ca, vươn đôi tay, muốn ôm.
A Lộc nhìn muội muội, mắt đều không có mở liền lăn lại đây.
Vội vàng đem muội muội bế lên tới.
Ở trong lồng ngựa ca ca, lại ngủ một hồi, cuối cùng bị nước tiểu nghẹn tỉnh.
A Lộc ôm muội muội đi ị phân, nhìn bên cạnh muội muội là một mảnh xanh mượt trồng rau, Â Lộc liền cảm thấy rất buồn cười.
Ba thúc không biết rau được gì nuôi lớn, hẳn là có thể ăn. Vào đông bên ngoài mảnh thảo nguyên, là nơi giải quyết vấn đề sinh lý của muội muội lại thành một mảng xanh mượt, nhìn rất có tinh thần.
Tiểu Thần Hữu thực lười, lúc đầu ị phân còn sẽ thẹn thùng một chút, hiện nay dứt khoát nhắm mắt, giống như là ngủ, toàn bộ để ca ca giải quyết.
Ngủ đến tinh thần phấn chấn ăn sáng.
Cơm sáng tuy rằng vẫn là canh rau dại cùng bánh bao đen, nhưng thảo mộc lại không ít, lão Ba kêu A Lộc lấy rất nhiều thảo môc về đây, chắt lọc ra nước sốt bôi lên trên thịt, phơi khô, như vậy thịt sẽ để được lâu.
Có chút khổ, thói quen hương vị như vậy, cũng là khá tốt rồi.
Ăn xong cơm sáng, A Lộc liền cùng Ba thúc đi làm việc, vốn dĩ hắn chính là theo Ba thúc đi chăm đàn ngựa, hiện tại bên trên lại cho hắn gia nhập đội nên không cần làm chăm ngựa, bất quá A Lộc vẫn có thói quen đi theo Ba thúc, có thể học được rất nhiều điều.
Mà Tiểu Thần Hữu ăn no liền đi dạo quanh phơi nắng.
Sinh hoạt của nàng rất là nhàn nhã.
Tiểu Thần Hữu phát hiện Đại Hắc giống như rất thích đi về phía sơn động bên kia. Cõng mình đi phơi nắng, phơi phơi, liền đi đến cửa sơn động.
Ngày hôm qua nàng ném hai miếng thịt khô xuống đất, là bởi vì nghĩ đến nếu mình nhìn Lượng Lượng, Lượng Lượng lại không cho mình ăn sữa, khẳng định là thực thương tâm.
Hai người bên trong nhìn chằm chằm Đại Hắc, Đại Hắc cũng không có sữa a, nàng mới để lại hai khối thịt.
Thời điểm hôm nay đi lại đây, cửa động không còn có những sợi dây chặn lại, nhưng hai người ngày hôm qua vẫn còn ở bên trong.
Tiểu Thần Hữu đi qua xem, trong tay hai người kai còn có đồ vật phát sáng.
Nàng trời sinh đối với đồ vật sáng lấp lánh đặc biệt thích. Vì thế nàng khiến cho Đại Hắc hướng đi vào trong động.
Mà Tiểu Ngũ trốn tránh trong động thật sự bị dọa cho nhảy dựng.
“A Tầm, thật sự lại đây.”
Nói xong liền có điểm hối hận, sớm biết ngựa kia sẽ quay lại đây, hôm nay liền đem bẫy rập ra thật rộng, bọn họ chính là thả dầu vừng dẫn dụ.
Dầu vừng tuy không phải vật gì hiếm lạ, nhưng cũng không quá phổ biến, lớn lên ở trên vách đá bên hồ xương cốt, Tiểu Ngũ thân thủ tốt, giống như báo, dùng dây thừng cột xuống hái lên.
Đáng tiếc dầu vừng người không thể ăn, ăn liền sẽ bị tiêu chảy.
Trước kia trên núi còn có cái ăn, năm nay khí hậu thất thường, những thứ có thể ăn đều đã bị đoạt mất, sơn trại bên kia càng không thể cho cái ăn, chính vì thế hai người bây giờ đã đói đến không thành hình người.
“Nàng có thể thấy chúng ta.” Có lẽ vì quá kinh ngạc, A Tầm khó nói được một câu vô nghĩa.
Không cần phải nói Tiểu Ngũ cũng biết, bởi vì tiểu hài tử kai cưỡi ngựa thẳng tắp đi đến trước mặt bọn họ, sau đó từ trên đầu ngựa trượt xoẹt xuống, một mông ngồi ở trước mặt bọn họ.
Bọn họ nhìn ra ngoài có thể thấy, nhưng là khoảng cách xa nhìn không rõ lắm. Chính là giờ phút này nhìn rõ tang một chút, trước mặt là một tiểu hài tử thịt mềm mềm, giống như một quả cầu, một quả cầu thật xinh đẹp, mắt nàng rất đẹp, to to, lông mi rất dài.
Trong động tối tăm cho nên nhìn không ra tiểu gia hỏa đen thui, liền cảm thấy tiểu gia hỏa cực kỳ xinh đẹp.
Tiểu Ngũ cùng A Tầm nhìn ngây ngẩn cả người.
Hai người không biết làm sao bây giờ, luôn luôn thông minh như A Tầm cũng không có động tĩnh.
Tiểu Thần Hữu nhìn hai người trước mặt, từ trong túi móc ra một miếng thịt khô, mở miệng nói: “Đổi, cục đá.”
Tiểu Ngũ kinh ngạc lui về sau một bước, không chỉ là một tiểu hài tử, nàng là nữ hài tử, thanh âm nhu nhu, bất quá không biết nàng có ý tứ gì.
A Tầm đưa cục đá trong tay thưởng thức, kỳ thực không phải cục đá, là tù binh trong động tù binh nhặt được, hẳn là xương cốt, chỉ là không biết xương cốt của ai, tròn tròn giống hạt châu nhỏ. A Tầm ở thời điểm rảnh rỗi sẽ lấy ra chơi trong lòng bàn tay.
Tiểu Ngũ nhìn thịt khô, hít một hơi, mắt đều mở lớn. Bởi vì hắn nhìn đến túi của tiểu hài tử giống như có rất nhiều thịt khô.
“A Tầm, ngươi xem.” Tiểu Ngũ lôi kéo A Tần, chỉ hắn xem túi của tiểu hài tử.
A Tầm lắc lắc đầu.
Hắn vừa mới nhìn, bên trong căn bản có bốn, năm miếng thịt, nếu hắn cùng Tiểu Ngũ cướp đi, tiểu hài tử này về sau sẽ không tới nữa, nhưng nếu không cướp nói không chừng về sau còn tới, như vậy so với cướp lấy còn tốt hơn.
Hơn nữa vạn nhất tiểu hài tử này cáo trạng lại về sau cũng không có miếng thịt nào.
A Tầm đưa hạt châu tiểu xương cốt ra, liền thấy tiểu gia hỏa lắc lắc đầu. Liền thấy nàng đem một miếng thịt khô ném trên mặt đất, sau đó lay bốn tảng đá bên cạnh thịt khô.
Tiểu Ngũ không rõ ý gì mông lung nhìn A Tầm.
Mà A Tầm đại khái đoán ra ý tứ lại càng mông lung.
“Nàng nói một miếng thịt khô đổi lấy bốn viên cốt châu.
Sáng sớm bên ngoài vụn băng đầy đất.
Trong phòng Tiểu Thần Hữu duỗi tay chân ngủ, thập phần an nhàn.
Lão Ba lưng còng tu sửa nhà ở một lần nữa, hiện tại thực ấm áp, mỗi đều đều có đống lửa.
Sáng sớm A Lộc đã đi ra ngoài cưỡi ngựa một vòng trở lại.
Tiểu ưng không có thói quen ở địa phương quá ấm áp, ban đêm liền nằm bò trên nóc nhà. Sáng sớm cũng đi theo A Lộc ra ngoài.
A Lộc luyện tập cưỡi ngựa, tiểu ưng phi ở chung quanh, có đôi khi A Lộc ở trên lưng ngựa thổi vòng thiếc, tiểu ưng lập tức bay trở về.
A Lộc vốn dĩ là thiếu niên cơ trí nhanh nhạy, Ba thúc nói ưng có linh trí, A Lộc thử vài lần cảm thấy đúng là như thế, tiểu Ngọc thông minh phi thường, cảm giác cùng muội muội không phân cao thấp, lời mình nói tựa hồ nó đều nghe hiểu, chỉ là không nói được…….
Giống như muội muội cũng chưa biết nói.
Hắn nghĩ mình tiến vào đội gác chính là đi tìm hiểu tin tức đi trên mặt đất khẳng định không thể nhanh bằng bay, nếu hắn cùng tiểu Ngọc phối hợp ăn ý một chút, khẳng định rất hữu dụng.
Từ khi mặt trời chưa lên cưỡi ngựa ra ngoài, đến khi mặt trời dâng lên cao A Lộc mới cưỡi ngựa quay về.
Hắn đẩy cửa tiến vào, mặt đỏ bừng bừng. Nhìn thực có tinh thần.
Muội muội còn ngủ, Ba thúc đang làm cơm sáng, trong phòng nóng hầm hập, còn có mùi hương rau dại.
A Lộc cảm thấy thực vui vẻ, cởi áo choàng bên ngoài treo ở sau cửa, ngồi xuống bên cạnh đống lửa.
“Ba thúc, ta hôm nay cưỡi ngựa cùng tiểu Ngọc thi đấu, ta thắng một ván.” Thời điểm A Lộc nói lời này, mắt sáng lấp lánh nhìn Ba thúc.
Lão Ba lưng còng nhìn ánh mắt của thiếu niên, một bộ dạng cầu khen ngợi, nghĩ đến bộ dạng lúc hắn vừa mới đến trong mắt tràn đầy phòng bị cùng thật cẩn thận, lão Ba có điểm thổn thức, càng có nhiều hơn chính là cao hứng.
“Ngươi có thiên phú cưỡi ngựa, bất quá vạn lần không thể kiêu căng, mấy ngày nữa ngươi liền phải xuất phát, vẫn là nên học nhìn nhiều luyện ít nói.”
“Vâng, ta hiểu được.” A Lộc thích Ba thúc khen hắn, nhưng lời Ba thúc giáo huấn hắn, hắn cũng khắc sâu trong tâm khảm, nguyện ý dạy bảo hắn như vậy chính là trưởng bối.
Thời điểm hai người nhẹ nhàng nói chuyện, Tiểu Thần Hữu tỉnh dậy.
Kỳ thật nàng hiện tại đã có thể tự mình bò ngồi dậy, bất quá tính tình thật lười, trừ phi tất yếu, còn không tuyệt đối không thay đổi.
Vừa mới tỉnh, lăn thân lăn đến cỏ khô nhô ra phía dưới, tay chân cùng sử dụng bò tới bên người ca ca, vươn đôi tay, muốn ôm.
A Lộc nhìn muội muội, mắt đều không có mở liền lăn lại đây.
Vội vàng đem muội muội bế lên tới.
Ở trong lồng ngựa ca ca, lại ngủ một hồi, cuối cùng bị nước tiểu nghẹn tỉnh.
A Lộc ôm muội muội đi ị phân, nhìn bên cạnh muội muội là một mảnh xanh mượt trồng rau, Â Lộc liền cảm thấy rất buồn cười.
Ba thúc không biết rau được gì nuôi lớn, hẳn là có thể ăn. Vào đông bên ngoài mảnh thảo nguyên, là nơi giải quyết vấn đề sinh lý của muội muội lại thành một mảng xanh mượt, nhìn rất có tinh thần.
Tiểu Thần Hữu thực lười, lúc đầu ị phân còn sẽ thẹn thùng một chút, hiện nay dứt khoát nhắm mắt, giống như là ngủ, toàn bộ để ca ca giải quyết.
Ngủ đến tinh thần phấn chấn ăn sáng.
Cơm sáng tuy rằng vẫn là canh rau dại cùng bánh bao đen, nhưng thảo mộc lại không ít, lão Ba kêu A Lộc lấy rất nhiều thảo môc về đây, chắt lọc ra nước sốt bôi lên trên thịt, phơi khô, như vậy thịt sẽ để được lâu.
Có chút khổ, thói quen hương vị như vậy, cũng là khá tốt rồi.
Ăn xong cơm sáng, A Lộc liền cùng Ba thúc đi làm việc, vốn dĩ hắn chính là theo Ba thúc đi chăm đàn ngựa, hiện tại bên trên lại cho hắn gia nhập đội nên không cần làm chăm ngựa, bất quá A Lộc vẫn có thói quen đi theo Ba thúc, có thể học được rất nhiều điều.
Mà Tiểu Thần Hữu ăn no liền đi dạo quanh phơi nắng.
Sinh hoạt của nàng rất là nhàn nhã.
Tiểu Thần Hữu phát hiện Đại Hắc giống như rất thích đi về phía sơn động bên kia. Cõng mình đi phơi nắng, phơi phơi, liền đi đến cửa sơn động.
Ngày hôm qua nàng ném hai miếng thịt khô xuống đất, là bởi vì nghĩ đến nếu mình nhìn Lượng Lượng, Lượng Lượng lại không cho mình ăn sữa, khẳng định là thực thương tâm.
Hai người bên trong nhìn chằm chằm Đại Hắc, Đại Hắc cũng không có sữa a, nàng mới để lại hai khối thịt.
Thời điểm hôm nay đi lại đây, cửa động không còn có những sợi dây chặn lại, nhưng hai người ngày hôm qua vẫn còn ở bên trong.
Tiểu Thần Hữu đi qua xem, trong tay hai người kai còn có đồ vật phát sáng.
Nàng trời sinh đối với đồ vật sáng lấp lánh đặc biệt thích. Vì thế nàng khiến cho Đại Hắc hướng đi vào trong động.
Mà Tiểu Ngũ trốn tránh trong động thật sự bị dọa cho nhảy dựng.
“A Tầm, thật sự lại đây.”
Nói xong liền có điểm hối hận, sớm biết ngựa kia sẽ quay lại đây, hôm nay liền đem bẫy rập ra thật rộng, bọn họ chính là thả dầu vừng dẫn dụ.
Dầu vừng tuy không phải vật gì hiếm lạ, nhưng cũng không quá phổ biến, lớn lên ở trên vách đá bên hồ xương cốt, Tiểu Ngũ thân thủ tốt, giống như báo, dùng dây thừng cột xuống hái lên.
Đáng tiếc dầu vừng người không thể ăn, ăn liền sẽ bị tiêu chảy.
Trước kia trên núi còn có cái ăn, năm nay khí hậu thất thường, những thứ có thể ăn đều đã bị đoạt mất, sơn trại bên kia càng không thể cho cái ăn, chính vì thế hai người bây giờ đã đói đến không thành hình người.
“Nàng có thể thấy chúng ta.” Có lẽ vì quá kinh ngạc, A Tầm khó nói được một câu vô nghĩa.
Không cần phải nói Tiểu Ngũ cũng biết, bởi vì tiểu hài tử kai cưỡi ngựa thẳng tắp đi đến trước mặt bọn họ, sau đó từ trên đầu ngựa trượt xoẹt xuống, một mông ngồi ở trước mặt bọn họ.
Bọn họ nhìn ra ngoài có thể thấy, nhưng là khoảng cách xa nhìn không rõ lắm. Chính là giờ phút này nhìn rõ tang một chút, trước mặt là một tiểu hài tử thịt mềm mềm, giống như một quả cầu, một quả cầu thật xinh đẹp, mắt nàng rất đẹp, to to, lông mi rất dài.
Trong động tối tăm cho nên nhìn không ra tiểu gia hỏa đen thui, liền cảm thấy tiểu gia hỏa cực kỳ xinh đẹp.
Tiểu Ngũ cùng A Tầm nhìn ngây ngẩn cả người.
Hai người không biết làm sao bây giờ, luôn luôn thông minh như A Tầm cũng không có động tĩnh.
Tiểu Thần Hữu nhìn hai người trước mặt, từ trong túi móc ra một miếng thịt khô, mở miệng nói: “Đổi, cục đá.”
Tiểu Ngũ kinh ngạc lui về sau một bước, không chỉ là một tiểu hài tử, nàng là nữ hài tử, thanh âm nhu nhu, bất quá không biết nàng có ý tứ gì.
A Tầm đưa cục đá trong tay thưởng thức, kỳ thực không phải cục đá, là tù binh trong động tù binh nhặt được, hẳn là xương cốt, chỉ là không biết xương cốt của ai, tròn tròn giống hạt châu nhỏ. A Tầm ở thời điểm rảnh rỗi sẽ lấy ra chơi trong lòng bàn tay.
Tiểu Ngũ nhìn thịt khô, hít một hơi, mắt đều mở lớn. Bởi vì hắn nhìn đến túi của tiểu hài tử giống như có rất nhiều thịt khô.
“A Tầm, ngươi xem.” Tiểu Ngũ lôi kéo A Tần, chỉ hắn xem túi của tiểu hài tử.
A Tầm lắc lắc đầu.
Hắn vừa mới nhìn, bên trong căn bản có bốn, năm miếng thịt, nếu hắn cùng Tiểu Ngũ cướp đi, tiểu hài tử này về sau sẽ không tới nữa, nhưng nếu không cướp nói không chừng về sau còn tới, như vậy so với cướp lấy còn tốt hơn.
Hơn nữa vạn nhất tiểu hài tử này cáo trạng lại về sau cũng không có miếng thịt nào.
A Tầm đưa hạt châu tiểu xương cốt ra, liền thấy tiểu gia hỏa lắc lắc đầu. Liền thấy nàng đem một miếng thịt khô ném trên mặt đất, sau đó lay bốn tảng đá bên cạnh thịt khô.
Tiểu Ngũ không rõ ý gì mông lung nhìn A Tầm.
Mà A Tầm đại khái đoán ra ý tứ lại càng mông lung.
“Nàng nói một miếng thịt khô đổi lấy bốn viên cốt châu.