Editor: Dịch Quán Tiểu Chiêu
Cảnh sắc khô héo cành khô, hồ khô, xương khô, bị một tiếng trong trẻo cảu hài tử đánh vỡ.
Nàng kêu một tiếng, toàn bộ sân lại giống như sống lại.
Vẻ mặt Lạc Vô Lượng chính là kinh hỉ.
Lúc trước thời điểm tiểu gia hỏa cất tiếng gọi “Ca cao” làm nàng có chút hâm mộ. Nay lại nghe được tiểu gia hỏa đối với mình kêu tiếng “Lượng Lượng”, nàng mơ hồ có thể hiểu rõ, iểu gia hỏa chính là nghe người khác kêu mình là Lạc nương tử nàng cũng kêu theo.
Tiểu gia hỏa thích nói điệp từ, lại cũng không nói được rõ ràng.
Mặt Lạc Vô Lượng tươi cười, liền thấy tiểu gia hỏa theo đầu ngựa trượt xuống cái bàn, mông nhỏ ngồi ở trên chỗ nàng đang viết, trang giấy bị xô nhăn nhúm, mực cũng bắn ra.
Nhìn bàn của chính mình là một tiểu hắc béo đang vươn tay hướng tới muốn ôm một cái, Lạc Vô Lượng vừa bực mình vừa buồn cười.
“Như thế nào mà ngươi lại tìm tới được đây, thật đúng là cái tiểu oan gia.” Lạc Vô Lượng đem nàng bế tới, liền thấy nàng đưa cho mình một lá cỏ.
Đã chỗ bị dính bẩn nhưng vẫn là màu xanh lục, bốn phiến lá con con, tinh tế, khá xinh đẹp.
Lạc Vô Lượng cười rộ lên.
Đại Hắc ngoài cửa sổ nhìn thấy nụ cười này, ngơ ngác.
Tiểu Thần Hữu đưa ra đồ vật, lại bắt đầu quen cửa quen nẻo cởi áo Lạc nương tử.
Lạc Vô Lượng ngăn cản không được, bắt đắc dĩ nghĩ: “Tiểu gia hỏa này qua thời gian dài nữa, nhất định là tay cởi quần áo thiện nghệ.”
Nàng dễ dàng đem cúc áo xinh đẹp của Lạc Vô Lượng nắm xuống, lay mở yếm, gấp đến nỗi không chờ được từng ngụm từng ngụm bú sữa.
Lạc Vô Lượng tay ôm nàng, nhìn mặt bàn lộn xộn, ngoài cửa sổ là Đại Hắc đứng nhàn nhã, trên mặt nàng là nụ cười nhợt nhạt, nhìn khiến người khác biết được cảm giác chính là vui sướng.
Nàng thích tiểu gia hỏa này, thực sự thích.
Thời điểm tiểu gia hỏa bú sữa, không cẩn thận đụng tới vết thương sau lưng nàng, có chút đau, nhưng trong lòng chính là ấm áp.
Tiểu Thần Hữu ăn xong sữa, liền có chút mệt nhọc. Mắt to đen dần dần nhắm lại, lông mi dài rũ xuống.
Lạc Vô Lượng muốn đem nàng lên giường đi ngủ, nhưng lại nghĩ nghĩ, quyết định đem nàng tới lưng ngựa.
Lưng ngựa thì chẳng sợ, vì so ra so với nơi này của nàng vẫn an toàn hơn.
Nàng không muốn Đại đương gia nhìn thấy tiểu gia hỏa.
Quả nhiên tiểu gia hỏa đến bên lưng ngựa, liền xoay người đi ra ngoài, đối với sân viện của nàng không lưu luyến.
Lạc Vô Lượng phân phó Tiểu Đào cho ngựa ăn. Đại Hắc một miếng cũng không chạm vào.
Lạc Vô Lượng dựa lưng vào cửa nhìn con ngựa rời đi, trong lòng phiền muộn. Chiều tà chiếu sáng lên nửa khuân mặt nàng, mắt thon dài, môi hồng nhuận, mi cong cong, xương khô trên núi, phấn hồng nhan sắc, đẹp dị thường.
Đã chạng vạng.
Tiểu Thần Hữu ngủ trên lưng ngựa rất say, nhìn xa xa như một con đại mã lưng còng đang chậm rì rì đi bộ.
Đại Hắc không trực tiếp trở về, mà đi tới chân núi nơi A Lộc lần đầu thấy được núi xương trắng.
Đó là một ngọn núi làm hoàn toàn từ xương cốt, đỉnh núi nhòn nhọn, trông giống như đỉnh tháp.
Không biết bao nhiêu người ngã xuống mới xây nên ngọn núi như vậy.
Đại Hắc đến gần núi xương, vừa lúc hoàng hôn rơi xuống trên đỉnh núi. Xương cốt trắng tinh u ám, giờ khắc này được ánh sáng mạ vàng, bộ dạng thật thanh khiết.
Tiểu Thần Hữu mở mắt ra, ngồi ngay ngắn, lúc này mới như là nàng đang cưỡi ngựa.
Nàng nhìn núi xương, bên ngoài có một ít xương mới, hẳn là mới đổ lên không lâu.
Một tòa xương cốt này ở trong mắt nhóm thổ phỉ như có thần lực, quỳ lạy một chút toàn thân mới được thả lỏng xuống. Ăn uống cuồng hoan, không kiêng kị gì.
Mà ở trong mắt Tiểu Thần Hữu là từng vòng từng vòng màu đen cuộn từ trên xuống dưới, thậm chí trên đỉnh còn có một thứ nước màu đen muốn nhỉ giọt xuống dưới.
Nàng vươn tay nhỏ lên, nhiều hạt chất lỏng rớt xuống tay nàng, thật mau liền thấm vào trong.
Không biết ngây người bao lâu, nàng vẫn luôn giơ tay, nước đen trên núi từng giọt từng giọt thấm vào trong người nàng.
Đại Hắc bỗng nhiên cảm thấy trầm trọng, bất an ngẩng lên nhìn nhìn đến một người mới đến, liền lùi lại một bước. Cả người ngập tràn bí khí khó chịu.
Giết một người lộ ra hơi thở bất an.
Giết mười người lộ ra tử khí tàn nhẫn.
Giết trăm người sát khí tràn ngập.
Giết ngàn nười chính là tử khí nồng đậm.
Lý Xấu từng đồ sát một trấn, đao trong tay đều chém xuống, trên người dính ngập máu huyết, nhưng đều là máu của kẻ khác. Hắn đứng ở cạnh núi xương cốt nhìn tiểu hài tử trên lưng Đại Hắc.
Tiểu hài tử như vậy hắn đều đã giết qua.
Trước mặt hắn lúc này chính là một mặt đen tuyền, như cùng Đại Hắc hòa làm một thể.
Lý Xấu bỗng phát hiện tiểu hài tử này đẹp dị thường.
Nếu nói Lạc nương tử làm hắn nảy sinh tà niệm, thì tiểu hài tử đen tuyền này làm tâm hắn nảy ra thánh niệm, sinh ra cảm cảm giác không thể làm tổn thương đến nàng, giống như cảm giác bái triều.
Đại đương gia cảm giác được có chỗ không đúng.
Hắn nghiền ngẫm nhìn nữ đồng trên lưng ngựa, làn da đen một chút, nhưng ngũ quan đẹp phi thường. Tựa hồ Lạc nương tử so ra còn kém.
Mặt mày, môi, cái mũi vẫn là một của một hài đồng, trên mặt vẫn còn lông tơ nhỏ. Đại đương gia bỗng cảm thấy cả người run rẩy, rất là hưng phấn, giống như thời điểm hắn giết người. Toàn thân hung phấn phát run lên, đây là loại hưng phấn không siết, trước giờ chỉ khi giết đỏ ngập mắt mới có.
Hoặc là ở trên núi, vô số đêm, lăn lộn với Lạc nương tử sẽ có. Hắn thích cảm giác huyết hoan ái, quất roi lên cơ thể trắng tinh toát ra hoa huyết đỏ, làm hắn thật kϊƈɦ động.
Chính là trước mắt nhìn thấy tiểu hài tử này, hắn liền cảm thấy hưng phấn run rẩy.
Ánh mắt đại đương gia nóng rực lên.
Đại Hắc cảm thấy không đúng, bỗng nhiên quay đầu chạy. Tiểu Thần Hữu ôm lưng ngựa.
Để lại cho hắn là một cái mông ngựa to mọng, cùng một cái mông tròn cảu tiểu hài tử, mượt mà biến mất.
Đại đương gia đứng bên cạnh núi xương vẻ mặt tươi cười hoài niệm, hắn vươn đầu lưỡi liếm liếm môi chính mình.
Lạc nương tử không yên tâm về tiểu gia hỏa theo tới đây, chứng kiến một màn này. Cả người nàng run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Tiểu Thần Hữu ngồi ở trên lưng Đại Hắc đi qua đi qua núi xương, đi qua cây cầu, đi vào sơn động, lại đi ra khỏi sơn động.
Ở cửa sơn động Đại Hắc mới yên tâm dừng lại thở một hồi.
Tiểu Thần Hữu nhìn đến đàn điểu trên thảo nguyên như một đám lửa, lông chim rất dài rất dài, có rất nhiều dòng suối từ trên thượng nguồn lăn xuống.
Chim chóc bay lượn chơi đùa, tự do tự tại, tiếng kêu lảnh lót.
Nàng nhìn một hồi, kéo dây cương khiến Đại Hắc tiếp tục đi.
Tiểu Thần Hữu ghé vào lưng ngựa, có chút mệt mỏi.
Chờ đến khi Đại Hắc mang theo Tiểu Thần Hữu về đến trước mặt nhà gỗ, rất xa liền gnhe được tiếng nhao nhao của đàn ngựa, tiếng ca ca cười.
Nhìn đến ca ca trong giữa đàn ngựa, Tiểu Thần Hữu ngồi trên lưng ngựa, cũng cười, chính là không có dừng lại, cười có điểm ngốc nghếch.
Cảnh sắc khô héo cành khô, hồ khô, xương khô, bị một tiếng trong trẻo cảu hài tử đánh vỡ.
Nàng kêu một tiếng, toàn bộ sân lại giống như sống lại.
Vẻ mặt Lạc Vô Lượng chính là kinh hỉ.
Lúc trước thời điểm tiểu gia hỏa cất tiếng gọi “Ca cao” làm nàng có chút hâm mộ. Nay lại nghe được tiểu gia hỏa đối với mình kêu tiếng “Lượng Lượng”, nàng mơ hồ có thể hiểu rõ, iểu gia hỏa chính là nghe người khác kêu mình là Lạc nương tử nàng cũng kêu theo.
Tiểu gia hỏa thích nói điệp từ, lại cũng không nói được rõ ràng.
Mặt Lạc Vô Lượng tươi cười, liền thấy tiểu gia hỏa theo đầu ngựa trượt xuống cái bàn, mông nhỏ ngồi ở trên chỗ nàng đang viết, trang giấy bị xô nhăn nhúm, mực cũng bắn ra.
Nhìn bàn của chính mình là một tiểu hắc béo đang vươn tay hướng tới muốn ôm một cái, Lạc Vô Lượng vừa bực mình vừa buồn cười.
“Như thế nào mà ngươi lại tìm tới được đây, thật đúng là cái tiểu oan gia.” Lạc Vô Lượng đem nàng bế tới, liền thấy nàng đưa cho mình một lá cỏ.
Đã chỗ bị dính bẩn nhưng vẫn là màu xanh lục, bốn phiến lá con con, tinh tế, khá xinh đẹp.
Lạc Vô Lượng cười rộ lên.
Đại Hắc ngoài cửa sổ nhìn thấy nụ cười này, ngơ ngác.
Tiểu Thần Hữu đưa ra đồ vật, lại bắt đầu quen cửa quen nẻo cởi áo Lạc nương tử.
Lạc Vô Lượng ngăn cản không được, bắt đắc dĩ nghĩ: “Tiểu gia hỏa này qua thời gian dài nữa, nhất định là tay cởi quần áo thiện nghệ.”
Nàng dễ dàng đem cúc áo xinh đẹp của Lạc Vô Lượng nắm xuống, lay mở yếm, gấp đến nỗi không chờ được từng ngụm từng ngụm bú sữa.
Lạc Vô Lượng tay ôm nàng, nhìn mặt bàn lộn xộn, ngoài cửa sổ là Đại Hắc đứng nhàn nhã, trên mặt nàng là nụ cười nhợt nhạt, nhìn khiến người khác biết được cảm giác chính là vui sướng.
Nàng thích tiểu gia hỏa này, thực sự thích.
Thời điểm tiểu gia hỏa bú sữa, không cẩn thận đụng tới vết thương sau lưng nàng, có chút đau, nhưng trong lòng chính là ấm áp.
Tiểu Thần Hữu ăn xong sữa, liền có chút mệt nhọc. Mắt to đen dần dần nhắm lại, lông mi dài rũ xuống.
Lạc Vô Lượng muốn đem nàng lên giường đi ngủ, nhưng lại nghĩ nghĩ, quyết định đem nàng tới lưng ngựa.
Lưng ngựa thì chẳng sợ, vì so ra so với nơi này của nàng vẫn an toàn hơn.
Nàng không muốn Đại đương gia nhìn thấy tiểu gia hỏa.
Quả nhiên tiểu gia hỏa đến bên lưng ngựa, liền xoay người đi ra ngoài, đối với sân viện của nàng không lưu luyến.
Lạc Vô Lượng phân phó Tiểu Đào cho ngựa ăn. Đại Hắc một miếng cũng không chạm vào.
Lạc Vô Lượng dựa lưng vào cửa nhìn con ngựa rời đi, trong lòng phiền muộn. Chiều tà chiếu sáng lên nửa khuân mặt nàng, mắt thon dài, môi hồng nhuận, mi cong cong, xương khô trên núi, phấn hồng nhan sắc, đẹp dị thường.
Đã chạng vạng.
Tiểu Thần Hữu ngủ trên lưng ngựa rất say, nhìn xa xa như một con đại mã lưng còng đang chậm rì rì đi bộ.
Đại Hắc không trực tiếp trở về, mà đi tới chân núi nơi A Lộc lần đầu thấy được núi xương trắng.
Đó là một ngọn núi làm hoàn toàn từ xương cốt, đỉnh núi nhòn nhọn, trông giống như đỉnh tháp.
Không biết bao nhiêu người ngã xuống mới xây nên ngọn núi như vậy.
Đại Hắc đến gần núi xương, vừa lúc hoàng hôn rơi xuống trên đỉnh núi. Xương cốt trắng tinh u ám, giờ khắc này được ánh sáng mạ vàng, bộ dạng thật thanh khiết.
Tiểu Thần Hữu mở mắt ra, ngồi ngay ngắn, lúc này mới như là nàng đang cưỡi ngựa.
Nàng nhìn núi xương, bên ngoài có một ít xương mới, hẳn là mới đổ lên không lâu.
Một tòa xương cốt này ở trong mắt nhóm thổ phỉ như có thần lực, quỳ lạy một chút toàn thân mới được thả lỏng xuống. Ăn uống cuồng hoan, không kiêng kị gì.
Mà ở trong mắt Tiểu Thần Hữu là từng vòng từng vòng màu đen cuộn từ trên xuống dưới, thậm chí trên đỉnh còn có một thứ nước màu đen muốn nhỉ giọt xuống dưới.
Nàng vươn tay nhỏ lên, nhiều hạt chất lỏng rớt xuống tay nàng, thật mau liền thấm vào trong.
Không biết ngây người bao lâu, nàng vẫn luôn giơ tay, nước đen trên núi từng giọt từng giọt thấm vào trong người nàng.
Đại Hắc bỗng nhiên cảm thấy trầm trọng, bất an ngẩng lên nhìn nhìn đến một người mới đến, liền lùi lại một bước. Cả người ngập tràn bí khí khó chịu.
Giết một người lộ ra hơi thở bất an.
Giết mười người lộ ra tử khí tàn nhẫn.
Giết trăm người sát khí tràn ngập.
Giết ngàn nười chính là tử khí nồng đậm.
Lý Xấu từng đồ sát một trấn, đao trong tay đều chém xuống, trên người dính ngập máu huyết, nhưng đều là máu của kẻ khác. Hắn đứng ở cạnh núi xương cốt nhìn tiểu hài tử trên lưng Đại Hắc.
Tiểu hài tử như vậy hắn đều đã giết qua.
Trước mặt hắn lúc này chính là một mặt đen tuyền, như cùng Đại Hắc hòa làm một thể.
Lý Xấu bỗng phát hiện tiểu hài tử này đẹp dị thường.
Nếu nói Lạc nương tử làm hắn nảy sinh tà niệm, thì tiểu hài tử đen tuyền này làm tâm hắn nảy ra thánh niệm, sinh ra cảm cảm giác không thể làm tổn thương đến nàng, giống như cảm giác bái triều.
Đại đương gia cảm giác được có chỗ không đúng.
Hắn nghiền ngẫm nhìn nữ đồng trên lưng ngựa, làn da đen một chút, nhưng ngũ quan đẹp phi thường. Tựa hồ Lạc nương tử so ra còn kém.
Mặt mày, môi, cái mũi vẫn là một của một hài đồng, trên mặt vẫn còn lông tơ nhỏ. Đại đương gia bỗng cảm thấy cả người run rẩy, rất là hưng phấn, giống như thời điểm hắn giết người. Toàn thân hung phấn phát run lên, đây là loại hưng phấn không siết, trước giờ chỉ khi giết đỏ ngập mắt mới có.
Hoặc là ở trên núi, vô số đêm, lăn lộn với Lạc nương tử sẽ có. Hắn thích cảm giác huyết hoan ái, quất roi lên cơ thể trắng tinh toát ra hoa huyết đỏ, làm hắn thật kϊƈɦ động.
Chính là trước mắt nhìn thấy tiểu hài tử này, hắn liền cảm thấy hưng phấn run rẩy.
Ánh mắt đại đương gia nóng rực lên.
Đại Hắc cảm thấy không đúng, bỗng nhiên quay đầu chạy. Tiểu Thần Hữu ôm lưng ngựa.
Để lại cho hắn là một cái mông ngựa to mọng, cùng một cái mông tròn cảu tiểu hài tử, mượt mà biến mất.
Đại đương gia đứng bên cạnh núi xương vẻ mặt tươi cười hoài niệm, hắn vươn đầu lưỡi liếm liếm môi chính mình.
Lạc nương tử không yên tâm về tiểu gia hỏa theo tới đây, chứng kiến một màn này. Cả người nàng run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Tiểu Thần Hữu ngồi ở trên lưng Đại Hắc đi qua đi qua núi xương, đi qua cây cầu, đi vào sơn động, lại đi ra khỏi sơn động.
Ở cửa sơn động Đại Hắc mới yên tâm dừng lại thở một hồi.
Tiểu Thần Hữu nhìn đến đàn điểu trên thảo nguyên như một đám lửa, lông chim rất dài rất dài, có rất nhiều dòng suối từ trên thượng nguồn lăn xuống.
Chim chóc bay lượn chơi đùa, tự do tự tại, tiếng kêu lảnh lót.
Nàng nhìn một hồi, kéo dây cương khiến Đại Hắc tiếp tục đi.
Tiểu Thần Hữu ghé vào lưng ngựa, có chút mệt mỏi.
Chờ đến khi Đại Hắc mang theo Tiểu Thần Hữu về đến trước mặt nhà gỗ, rất xa liền gnhe được tiếng nhao nhao của đàn ngựa, tiếng ca ca cười.
Nhìn đến ca ca trong giữa đàn ngựa, Tiểu Thần Hữu ngồi trên lưng ngựa, cũng cười, chính là không có dừng lại, cười có điểm ngốc nghếch.