Editor: Dịch Quán Tiểu Chiêu
Xương khô trên núi có rất nhiều. Dọc đường có đủ các loại xương cốt.
Có xương người, có xương thú. Tùy ý có thể thấy được.
Xem nhà cửa của mọi người trên núi xương trắng, người ta có thể đoán được thân phận địa vị của người đó.
Nhà Lạc nương tử ở có một đoạn đường đi toàn là xương xốt trắng tinh nhô lên. Thời gian đầu ở đây, Lạc Vô Lượng đều cảm thấy không được thoải mái.
Chính là hôm nay, không biết vì sao có lẽ nàng chỉ lo cơ thể mình không khỏe, nên khi đi con đường đó không có cảm giác gì.
Trở lại trong phòng Lạc Vô Lượng liền nằm xuống, nhưng tổng thế chính là yết hầu không thoải mái, nghĩ đến tiểu gia hỏa kia cười hì hì đưa cho mình một con sâu, Lạc Vô Lượng trầm xuống.
Nàng biết tiểu gia hỏa kia có ý tứ gì, ôm như vậy nhiều ngày, cũng nhiều ngày cho bú sữa, Lạc Vô Lượng vẫn rất hiểu biết tiểu gia hỏa. Tiểu gia hỏa chính là lấy lòng chính mình, cho nên mới đưa lên một con sâu….
Nàng ở trên giường nghĩ một màn này, vẫn không nhịn được nôn ra một trận, sau đó dâng lên một tầng ghê tởm.
Nàng nôn hộc một lượng máu, đem tỳ nữ Tiểu Đào thấy vậy dọa nhảy dựng lên.
Tiểu nương tử đã nhiều ngày không khỏe, nay còn nôn ra máu, nhìn trên đất một đoàn máu tươi, Tiểu Đào kinh hồn bắt đầu dọn dẹp.
Tiểu Xuân do dự một chút, xoay người đi báo Đại đương gia.
Thời điểm Tiểu Xuân đi báo, Đại đương gia cùng Tam đương gia đang nghị sự. Nghe được Tiểu Xuân báo Lạc nương tử nôn ra máu, Đại đương gia vội đứng dậy đi ra ngoài. Tam đương gia cũng đứng lên, rồi lại ngồi xuống, Tiểu Xuân có chút kinh ngạc rồi lại theo Đại đương gia đi ra ngoài.
Chờ đến thời điểm Đại đương gia chạy đến Lạc Vô Lượng đã ngủ say, ngủ so với thường ngày càng sâu hơn, sắc mặt càng thêm nhợt nhạt.
Đại đương gia ngồi ở mép giường một hồi, liền đứng dậy đi rồi không có lưu lại.
Lý Xấu tuy rằng phá lệ yêu thích Lạc nương tử, nhưng chính hắn lại càng muốn có hài tử của chính mình. Nhìn đến Lạc nương tử đã ngủ hắn liền đứng dậy rời đi.
Đêm khuya núi xương trắng tựa hồ đều lâm vào ngủ say.
Ánh trăng sáng ngời.
Một cái bóng trắng đạp lên xương cốt trắng tinh trên đường, cùng với xương cốt hòa nhập một thể. Nhẹ nhàng đẩy cửa, ánh trăng soi vào phòng, gió đêm cũng theo đó tiến vào, rèm chướng nhẹ nhàng vén lên. Bóng trắng đến gần mép giường.
Nhìn nữ tử đang ngủ say trong rèm chướng, nghe nàng nhẹ nhàng thở, hắn nhăn nửa lông mày bên kia, lại nhẹ nhàng giãn ra, tham lam nhìn thoáng qua dung mạo nàng đang ngủ.
Ánh trăng từ cửa sổ xuyên xuống. Xuyên thấu qua rèn trướng chiếu vào khuân mặt nàng. Để lộ ra một loại mỹ lệ thanh khiết, bóng trắng lui đến bên cạnh cửa sổ, sợ kinh động đến nữ tử ngủ say.
Lại một trận gió thổi tới, bóng trắng biến mất.
Lạc Vô Lượng đang ngủ trên giường bỗng dưng mở mắt.
Bóng trắng bước nhanh ra khỏi phòng, ở bên ngoài căn nhà thì hắn gặp Xương Cá.
Năm nay mùa đông rất lạnh, thương đội đi qua thảo nguyên so với mọi năm đều ít hơn. Người phái đi cướp thu về đều rất ít, Xương Cá ăn không đủ no, ban đêm ra ngoài lắc lư đi tới đi lui. Vì thế hắn liền thấy Tam đương gia từ phòng Lạc nương tử đi ra.
Mắt Xương Trắng sáng lên.
Liền biết Tam đương gia cùng Lạc nương tử thông đồng, nếu không vô duyên vô cứ lưu lại hai cái tiểu tử lên núi làm gì, nghe nói Lạc nương tử rất thích cái tiểu tử kia, còn đi cho bú sữa.
Hắn tấm tắc, hắn trước giờ đều không uống qua sữa, nói như vậy Tam đương gia chính là được uống qua. Nghĩ đến đây hô hấp Xương Cá đều dồn dập.
Tam đương gia thấy Xương cá, mặt đối mặt.
Biểu tình của Tam đương gia thực bình thản.
Trừ bỏ việc hắn bị tước đi một bên lông mày, còn lại nhìn hắn thực giống một thư sinh, đặc biệt là đêm nay một thân áo bào trắng.
“Ăn sao?” Tam đương gia ngôn ngữ bình thản nói, giống như gặp nhau thời điểm ban ngày.
Nhưng thực ra như vậy làm Xương Cá có chút không được tự nhiên.
“Đi kiếm ăn, lại đói bụng.”
“Ta có rượu.”
Xương Cá sắc mặt vui vẻ, đây là Tam đương gia muốn bịt miệng.
Nhìn đến Tam đương gia xoay người rời đi, hắn cũng chạy nhanh đuổi kịp. Qủa nhiên như sở liệu của Xương Cá, Tam đương gia đưa hắn tới chỗ ở, còn có đồ ăn ngon.
Xương Cá vừa uống rượu vừa vỗ ngực nói:
“Tam đương gia yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không nói cho Đại đương gia.”
Tam đương gia cũng uống rượu, hắn gật gật đầu, trên mặt thậm chí còn có ý cười nhợt nhạt:
“Ta thực yên tâm là ngươi sẽ không nói cho người khác.”
Xương Cá cầm chén rượu, rượu rất thơm, đây là hương rượu thơm nhất hắn từng được uống. Sau đó miệng hắn chảy ra một sợi máu, hắn kinh ngạc trợn mắt nhìn Tam đương gia.
Hắn là thổ phỉ đương nhiên cũng tàn độc, bởi vậy khắp nơi đều phòng bị, thời điểm uống rượu hắn chính là nhìn Tam đương gia uống trước.
Chính là giờ phút này mắt hắn trợn ngược lên, định quát lớn một câu nhưng không thể mở miệng. Hắn nhìn Tam đương gia ung dung thong thả cầm chén rượu, uống một ngụm lại một ngụm. Tam đương gia uống rượu xong Xương Cá liền tắc thở.
Nhìn thân thể xương cá hắn liền buồn bực, lúc này muốn đem hắn đẩy xuống hồ xương, thật mệt, vốn là nên đi ngủ rồi mở một giấc mộng đẹp.
Hắn kéo thân thể Xương Cá đi tới, chỗ hắn ở cách sơn động gần nhất, cho nên mỗi ngày Lạc nương tử đi trại nuôi ngựa hắn đều nhìn thấy…….
Ở nhà nhỏ A Lộc không thể ngủ được, hắn phát hiện mắt hắn biến đổi thật tốt, kϊƈɦ động vì có thể nhìn thấy thật xa. Nếu không phải muội muội ngủ rồi, hắn hận không thể đem muội muội ra ngoài ngắm nhìn.
Bất quá giờ phút này hắn chỉ có thể ôm muội muội nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn đến hồ xương ở phái đối diện, chính là một mảng đen tuyền, hiện tại hắn lại có thể nhìn thấy sơn động, thậm chí cửa động có một bụi cây ….. Còn có một bóng người đang kéo một người khác, ném vào hồ xương.
A Lộc trừng mắt.
Xương khô trên núi có rất nhiều. Dọc đường có đủ các loại xương cốt.
Có xương người, có xương thú. Tùy ý có thể thấy được.
Xem nhà cửa của mọi người trên núi xương trắng, người ta có thể đoán được thân phận địa vị của người đó.
Nhà Lạc nương tử ở có một đoạn đường đi toàn là xương xốt trắng tinh nhô lên. Thời gian đầu ở đây, Lạc Vô Lượng đều cảm thấy không được thoải mái.
Chính là hôm nay, không biết vì sao có lẽ nàng chỉ lo cơ thể mình không khỏe, nên khi đi con đường đó không có cảm giác gì.
Trở lại trong phòng Lạc Vô Lượng liền nằm xuống, nhưng tổng thế chính là yết hầu không thoải mái, nghĩ đến tiểu gia hỏa kia cười hì hì đưa cho mình một con sâu, Lạc Vô Lượng trầm xuống.
Nàng biết tiểu gia hỏa kia có ý tứ gì, ôm như vậy nhiều ngày, cũng nhiều ngày cho bú sữa, Lạc Vô Lượng vẫn rất hiểu biết tiểu gia hỏa. Tiểu gia hỏa chính là lấy lòng chính mình, cho nên mới đưa lên một con sâu….
Nàng ở trên giường nghĩ một màn này, vẫn không nhịn được nôn ra một trận, sau đó dâng lên một tầng ghê tởm.
Nàng nôn hộc một lượng máu, đem tỳ nữ Tiểu Đào thấy vậy dọa nhảy dựng lên.
Tiểu nương tử đã nhiều ngày không khỏe, nay còn nôn ra máu, nhìn trên đất một đoàn máu tươi, Tiểu Đào kinh hồn bắt đầu dọn dẹp.
Tiểu Xuân do dự một chút, xoay người đi báo Đại đương gia.
Thời điểm Tiểu Xuân đi báo, Đại đương gia cùng Tam đương gia đang nghị sự. Nghe được Tiểu Xuân báo Lạc nương tử nôn ra máu, Đại đương gia vội đứng dậy đi ra ngoài. Tam đương gia cũng đứng lên, rồi lại ngồi xuống, Tiểu Xuân có chút kinh ngạc rồi lại theo Đại đương gia đi ra ngoài.
Chờ đến thời điểm Đại đương gia chạy đến Lạc Vô Lượng đã ngủ say, ngủ so với thường ngày càng sâu hơn, sắc mặt càng thêm nhợt nhạt.
Đại đương gia ngồi ở mép giường một hồi, liền đứng dậy đi rồi không có lưu lại.
Lý Xấu tuy rằng phá lệ yêu thích Lạc nương tử, nhưng chính hắn lại càng muốn có hài tử của chính mình. Nhìn đến Lạc nương tử đã ngủ hắn liền đứng dậy rời đi.
Đêm khuya núi xương trắng tựa hồ đều lâm vào ngủ say.
Ánh trăng sáng ngời.
Một cái bóng trắng đạp lên xương cốt trắng tinh trên đường, cùng với xương cốt hòa nhập một thể. Nhẹ nhàng đẩy cửa, ánh trăng soi vào phòng, gió đêm cũng theo đó tiến vào, rèm chướng nhẹ nhàng vén lên. Bóng trắng đến gần mép giường.
Nhìn nữ tử đang ngủ say trong rèm chướng, nghe nàng nhẹ nhàng thở, hắn nhăn nửa lông mày bên kia, lại nhẹ nhàng giãn ra, tham lam nhìn thoáng qua dung mạo nàng đang ngủ.
Ánh trăng từ cửa sổ xuyên xuống. Xuyên thấu qua rèn trướng chiếu vào khuân mặt nàng. Để lộ ra một loại mỹ lệ thanh khiết, bóng trắng lui đến bên cạnh cửa sổ, sợ kinh động đến nữ tử ngủ say.
Lại một trận gió thổi tới, bóng trắng biến mất.
Lạc Vô Lượng đang ngủ trên giường bỗng dưng mở mắt.
Bóng trắng bước nhanh ra khỏi phòng, ở bên ngoài căn nhà thì hắn gặp Xương Cá.
Năm nay mùa đông rất lạnh, thương đội đi qua thảo nguyên so với mọi năm đều ít hơn. Người phái đi cướp thu về đều rất ít, Xương Cá ăn không đủ no, ban đêm ra ngoài lắc lư đi tới đi lui. Vì thế hắn liền thấy Tam đương gia từ phòng Lạc nương tử đi ra.
Mắt Xương Trắng sáng lên.
Liền biết Tam đương gia cùng Lạc nương tử thông đồng, nếu không vô duyên vô cứ lưu lại hai cái tiểu tử lên núi làm gì, nghe nói Lạc nương tử rất thích cái tiểu tử kia, còn đi cho bú sữa.
Hắn tấm tắc, hắn trước giờ đều không uống qua sữa, nói như vậy Tam đương gia chính là được uống qua. Nghĩ đến đây hô hấp Xương Cá đều dồn dập.
Tam đương gia thấy Xương cá, mặt đối mặt.
Biểu tình của Tam đương gia thực bình thản.
Trừ bỏ việc hắn bị tước đi một bên lông mày, còn lại nhìn hắn thực giống một thư sinh, đặc biệt là đêm nay một thân áo bào trắng.
“Ăn sao?” Tam đương gia ngôn ngữ bình thản nói, giống như gặp nhau thời điểm ban ngày.
Nhưng thực ra như vậy làm Xương Cá có chút không được tự nhiên.
“Đi kiếm ăn, lại đói bụng.”
“Ta có rượu.”
Xương Cá sắc mặt vui vẻ, đây là Tam đương gia muốn bịt miệng.
Nhìn đến Tam đương gia xoay người rời đi, hắn cũng chạy nhanh đuổi kịp. Qủa nhiên như sở liệu của Xương Cá, Tam đương gia đưa hắn tới chỗ ở, còn có đồ ăn ngon.
Xương Cá vừa uống rượu vừa vỗ ngực nói:
“Tam đương gia yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không nói cho Đại đương gia.”
Tam đương gia cũng uống rượu, hắn gật gật đầu, trên mặt thậm chí còn có ý cười nhợt nhạt:
“Ta thực yên tâm là ngươi sẽ không nói cho người khác.”
Xương Cá cầm chén rượu, rượu rất thơm, đây là hương rượu thơm nhất hắn từng được uống. Sau đó miệng hắn chảy ra một sợi máu, hắn kinh ngạc trợn mắt nhìn Tam đương gia.
Hắn là thổ phỉ đương nhiên cũng tàn độc, bởi vậy khắp nơi đều phòng bị, thời điểm uống rượu hắn chính là nhìn Tam đương gia uống trước.
Chính là giờ phút này mắt hắn trợn ngược lên, định quát lớn một câu nhưng không thể mở miệng. Hắn nhìn Tam đương gia ung dung thong thả cầm chén rượu, uống một ngụm lại một ngụm. Tam đương gia uống rượu xong Xương Cá liền tắc thở.
Nhìn thân thể xương cá hắn liền buồn bực, lúc này muốn đem hắn đẩy xuống hồ xương, thật mệt, vốn là nên đi ngủ rồi mở một giấc mộng đẹp.
Hắn kéo thân thể Xương Cá đi tới, chỗ hắn ở cách sơn động gần nhất, cho nên mỗi ngày Lạc nương tử đi trại nuôi ngựa hắn đều nhìn thấy…….
Ở nhà nhỏ A Lộc không thể ngủ được, hắn phát hiện mắt hắn biến đổi thật tốt, kϊƈɦ động vì có thể nhìn thấy thật xa. Nếu không phải muội muội ngủ rồi, hắn hận không thể đem muội muội ra ngoài ngắm nhìn.
Bất quá giờ phút này hắn chỉ có thể ôm muội muội nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn đến hồ xương ở phái đối diện, chính là một mảng đen tuyền, hiện tại hắn lại có thể nhìn thấy sơn động, thậm chí cửa động có một bụi cây ….. Còn có một bóng người đang kéo một người khác, ném vào hồ xương.
A Lộc trừng mắt.