Editor: Dịch Quán Tiểu Chiêu
Ngày hôm sau Lạc nương tử không có đến. Mà là hai tỳ nữ thay phiên nhau đến nhìn.
Tỳ nữ Tiểu Đào nhìn tiểu gia hỏa kia nhất của nhất động đều đem ghi nhớ lại, sau đó đi thuật lại, tới lượt tỳ nữ Tiểu Xuân.
Tiểu Xuân lại cấp báo cho Lạc nương tử.
“Giờ thìn canh ba, Tiểu Thần Hữu trên lưng ca ca quay đầu nhìn ba lần.”
“Tiểu Thần Hữu bắt đầu khóc.”
Lạc Vô Lượng sắc mặt tái nhợt dựa vào giường nệm, nghe được tiểu gia hỏa khóc, lập tức ngồi ngay ngắn.
Nhìn thấy thời điểm Tiểu Xuân biểu tình quái dị, nàng bước tới gần.
“Sau đó thì sao?”
“Thời điểm ta đi vẫn còn khóc.” Tiểu Xuân nhỏ giọng nói.
“Vậy ngươi thấp thần làm gì, tiếp tục đi xem.” Lạc Vô Lượng lớn giọng.
Tiểu Xuân thấy Lạc nương tử phát hỏa chạy nhanh lui ra ngoài, hướng trại nuôi ngựa chạy tới.
Một lát sau nghe được động tĩnh, Lạc Vô Lượng ngồi dậy, “Thế nào?”
Ngẩng đầu lại thấy không phải Tiểu Xuân, mà là Đại đương gia Lý Xấu.
Người Lý Xấu không xấu, ngược lại còn tính là tuấn lãng, thân hình cao lớn cường tráng, ngũ quan ngay ngắn, giống quý nhân nhà giàu, đều là một bộ dạng tiêu chuẩn của đại công tử.
Nhưng hắn lại chính là một cái thổ phỉ.
Một loại người mà Lạc Vô Lượng sợ hãi từ đáy lòng.
Lý Xấu rất ít khi nhìn thấy bộ dạng vôi vàng như vậy của Lạc nương tử.
“Thích nhãi ranh kia, ta liền kêu ôm tới bên người cho ngươi.” Hắn đi tới trước mặt ngồi lên mép giường.
Khuôn mặt Lạc nương tử phóng đại trước mặt.
Một đôi mắt thon dài, nghiêng mặt liếc xéo Lý Xấu một cái. Đẹp cực kỳ.
“Không cần, ta muốn tiểu tử kia đem nàng tới cho ta, ta cũng không muốn làm khó người khác.” Giọng Lạc Vô Lượng thanh thúy nói.
Lý Xấu duỗi tay, nhẹ nhàng đặt lên tóc dài cảu nàng, khẽ vuốt một chút, nhìn mặt mày tái nhợt của nàng một chút: “Tùy ngươi.”
Cửa bị đẩy ra, tỳ nữ Tiểu Xuân hổn hển chạy tới.
“Nương tử, nàng còn đang khóc, không chỉ khóc mà còn ở trên đất nắm đất cho lên miệng ăn.”
Lạc nương tử nghe lời này, nàng hơi nhíu mày một chút.
Chỉ là trước mặt Lý Xấu nàng biểu hiện lười biếng một chút. Tiểu Xuân thấy Đại đương gia ở đây, vội vàng lui ra ngoài.
Lý Xấu nhìn nữ tử diễm lệ trên giường, cho dù sau khi đẻ non vẫn là một bộ dáng thiếu nữ, khí sắc kiều diễm, sắc mặt lại quá tái nhợt.
Nghĩ đến bộ dáng nàng ưỡn ngực ôm một hài tử mới sinh, ánh mắt Lý Xấu u ám. Đại phu trên núi nói thân mình nàng bị thương tổn, nếu dưỡng không tốt về sau sẽ không thể có hài tử.
Đại phu cũng nói nàng cũng không phải tướng trường thọ.
Lý Xấu giết vô số người, trừ bỏ chuyện đó ở nhiều phương diện khác vẫn rất sủng nịnh nàng.
Hắn rất bận, không có nhiều hành động ngồi một lúc liền đứng dậy rời đi.
Lạc Vô Lượng rốt cuộc lại không nằm xuống được, lăn qua lộn lại, cảm thấy toàn thân đều không thoải mái, đặc biệt là ngực, nơi đó trướng trướng.
Lạc Vô Lượng đứng dậy, tới trước bàn khai mực, nàng chuẩn bị viết chữ.
Nàng viết thật tốt. Đã từng ở kinh thành bồi dưỡng từ nhỏ để chuẩn bị tuyển tú tiến cung, cầm kỳ thi họa, mọi thứ đều xuất sắc.
Trước bàn có một cái gương, là Đại đương gia từ thương nhân Tây Vực đoạt lấy, soi gương mặt rõ ràng, lông tóc đều có thể thấy được.
Lạc Vô Lượng nhìn người trong gương.
Nàng viết tên trước đây của mình, khởi đầu cực tốt, Lạc Khuynh Thành, gương mặt này gánh nổi hai chữ khuynh thành, cũng bởi vì gương mặt này di nương tram phương ngàn kế muốn đẩy nàng tới chỗ chết.
Chỉ là với tình cảnh hiện tại của nàng so với chết đi còn làm di nương vui vẻ hơn.
Lạc Vô Lượng nắm chặt bút, lại không biết viết tiếp cái gì. Bút chấm no mực, nắm trong tay xinh đẹp trắng nõn của nàng, chậm chạp lại không có đặt bút.
Mực đã nhỏ giọt phía trên giấy, nhiễm bẩm giấy. Một đoàn đen tuyền, Lạc Vô Lượng nhìn lại giống như một đôi mắt đen tuyền….
Chung quy nàng không có đặt bút.
Nàng đã mất đi tất cả, không còn gì tốt để mất nữa.
Nghĩ đến đây nàng đặt bút đi ra ngoài. Chờ nàng tới trại nuội ngựa, nhìn đến mông nhỏ quỳ rạp trên đất dùng tay đào đất cảu tiểu gia hỏa, Lạc Vô Lượng đau lòng muốn chết.
Tiểu gia hỏa thấy chính mình tới, quay đầu nhìn, cùng sử dụng tay chân bò tới đây.
Không cần tỳ nữ hỗ trợ, Lạc Vô Lương tự mình tiến đến bế tiểu gia hỏa lên.
Tiểu Thần Hữu đang gặm đồ vật trên mặt đất hăng say chơi, nhìn người đến là người mỗi ngày cho mình bú sữa, lập tức cao hứng lên.
Nàng vươn tay, đem tiểu trùng nàng bắt được cho Lạc nương tử.
Lạc Vô Lượng nhìn thấy tiểu trùng trong tay tiểu gia hỏa, bị dọa nhảy dựng.
Thật vất đem lãnh tâm hạ xuống, lòng nàng mềm lại, còn tự trách mình. Thế nào mình lại cùng tiểu hài tử so đo.
Vừa mới há miệng định nói cái gì, kết quả tiểu gia hỏa lại giơ lên con sâu nhỏ hướng miệng nàng đút tới….
Lạc Vô Lượng vô thức nuốt vào.
Cảm giác được miệng chính mình có một trận hơi ngọt, cả người đều cứng đờ.
Tiểu gia hỏa quen cửa quen nẻo, lột áo nàng ra, hết sức chuyên tâm hút sữa……
Lạc Vô Lượng: ………
Ngày hôm sau Lạc nương tử không có đến. Mà là hai tỳ nữ thay phiên nhau đến nhìn.
Tỳ nữ Tiểu Đào nhìn tiểu gia hỏa kia nhất của nhất động đều đem ghi nhớ lại, sau đó đi thuật lại, tới lượt tỳ nữ Tiểu Xuân.
Tiểu Xuân lại cấp báo cho Lạc nương tử.
“Giờ thìn canh ba, Tiểu Thần Hữu trên lưng ca ca quay đầu nhìn ba lần.”
“Tiểu Thần Hữu bắt đầu khóc.”
Lạc Vô Lượng sắc mặt tái nhợt dựa vào giường nệm, nghe được tiểu gia hỏa khóc, lập tức ngồi ngay ngắn.
Nhìn thấy thời điểm Tiểu Xuân biểu tình quái dị, nàng bước tới gần.
“Sau đó thì sao?”
“Thời điểm ta đi vẫn còn khóc.” Tiểu Xuân nhỏ giọng nói.
“Vậy ngươi thấp thần làm gì, tiếp tục đi xem.” Lạc Vô Lượng lớn giọng.
Tiểu Xuân thấy Lạc nương tử phát hỏa chạy nhanh lui ra ngoài, hướng trại nuôi ngựa chạy tới.
Một lát sau nghe được động tĩnh, Lạc Vô Lượng ngồi dậy, “Thế nào?”
Ngẩng đầu lại thấy không phải Tiểu Xuân, mà là Đại đương gia Lý Xấu.
Người Lý Xấu không xấu, ngược lại còn tính là tuấn lãng, thân hình cao lớn cường tráng, ngũ quan ngay ngắn, giống quý nhân nhà giàu, đều là một bộ dạng tiêu chuẩn của đại công tử.
Nhưng hắn lại chính là một cái thổ phỉ.
Một loại người mà Lạc Vô Lượng sợ hãi từ đáy lòng.
Lý Xấu rất ít khi nhìn thấy bộ dạng vôi vàng như vậy của Lạc nương tử.
“Thích nhãi ranh kia, ta liền kêu ôm tới bên người cho ngươi.” Hắn đi tới trước mặt ngồi lên mép giường.
Khuôn mặt Lạc nương tử phóng đại trước mặt.
Một đôi mắt thon dài, nghiêng mặt liếc xéo Lý Xấu một cái. Đẹp cực kỳ.
“Không cần, ta muốn tiểu tử kia đem nàng tới cho ta, ta cũng không muốn làm khó người khác.” Giọng Lạc Vô Lượng thanh thúy nói.
Lý Xấu duỗi tay, nhẹ nhàng đặt lên tóc dài cảu nàng, khẽ vuốt một chút, nhìn mặt mày tái nhợt của nàng một chút: “Tùy ngươi.”
Cửa bị đẩy ra, tỳ nữ Tiểu Xuân hổn hển chạy tới.
“Nương tử, nàng còn đang khóc, không chỉ khóc mà còn ở trên đất nắm đất cho lên miệng ăn.”
Lạc nương tử nghe lời này, nàng hơi nhíu mày một chút.
Chỉ là trước mặt Lý Xấu nàng biểu hiện lười biếng một chút. Tiểu Xuân thấy Đại đương gia ở đây, vội vàng lui ra ngoài.
Lý Xấu nhìn nữ tử diễm lệ trên giường, cho dù sau khi đẻ non vẫn là một bộ dáng thiếu nữ, khí sắc kiều diễm, sắc mặt lại quá tái nhợt.
Nghĩ đến bộ dáng nàng ưỡn ngực ôm một hài tử mới sinh, ánh mắt Lý Xấu u ám. Đại phu trên núi nói thân mình nàng bị thương tổn, nếu dưỡng không tốt về sau sẽ không thể có hài tử.
Đại phu cũng nói nàng cũng không phải tướng trường thọ.
Lý Xấu giết vô số người, trừ bỏ chuyện đó ở nhiều phương diện khác vẫn rất sủng nịnh nàng.
Hắn rất bận, không có nhiều hành động ngồi một lúc liền đứng dậy rời đi.
Lạc Vô Lượng rốt cuộc lại không nằm xuống được, lăn qua lộn lại, cảm thấy toàn thân đều không thoải mái, đặc biệt là ngực, nơi đó trướng trướng.
Lạc Vô Lượng đứng dậy, tới trước bàn khai mực, nàng chuẩn bị viết chữ.
Nàng viết thật tốt. Đã từng ở kinh thành bồi dưỡng từ nhỏ để chuẩn bị tuyển tú tiến cung, cầm kỳ thi họa, mọi thứ đều xuất sắc.
Trước bàn có một cái gương, là Đại đương gia từ thương nhân Tây Vực đoạt lấy, soi gương mặt rõ ràng, lông tóc đều có thể thấy được.
Lạc Vô Lượng nhìn người trong gương.
Nàng viết tên trước đây của mình, khởi đầu cực tốt, Lạc Khuynh Thành, gương mặt này gánh nổi hai chữ khuynh thành, cũng bởi vì gương mặt này di nương tram phương ngàn kế muốn đẩy nàng tới chỗ chết.
Chỉ là với tình cảnh hiện tại của nàng so với chết đi còn làm di nương vui vẻ hơn.
Lạc Vô Lượng nắm chặt bút, lại không biết viết tiếp cái gì. Bút chấm no mực, nắm trong tay xinh đẹp trắng nõn của nàng, chậm chạp lại không có đặt bút.
Mực đã nhỏ giọt phía trên giấy, nhiễm bẩm giấy. Một đoàn đen tuyền, Lạc Vô Lượng nhìn lại giống như một đôi mắt đen tuyền….
Chung quy nàng không có đặt bút.
Nàng đã mất đi tất cả, không còn gì tốt để mất nữa.
Nghĩ đến đây nàng đặt bút đi ra ngoài. Chờ nàng tới trại nuội ngựa, nhìn đến mông nhỏ quỳ rạp trên đất dùng tay đào đất cảu tiểu gia hỏa, Lạc Vô Lượng đau lòng muốn chết.
Tiểu gia hỏa thấy chính mình tới, quay đầu nhìn, cùng sử dụng tay chân bò tới đây.
Không cần tỳ nữ hỗ trợ, Lạc Vô Lương tự mình tiến đến bế tiểu gia hỏa lên.
Tiểu Thần Hữu đang gặm đồ vật trên mặt đất hăng say chơi, nhìn người đến là người mỗi ngày cho mình bú sữa, lập tức cao hứng lên.
Nàng vươn tay, đem tiểu trùng nàng bắt được cho Lạc nương tử.
Lạc Vô Lượng nhìn thấy tiểu trùng trong tay tiểu gia hỏa, bị dọa nhảy dựng.
Thật vất đem lãnh tâm hạ xuống, lòng nàng mềm lại, còn tự trách mình. Thế nào mình lại cùng tiểu hài tử so đo.
Vừa mới há miệng định nói cái gì, kết quả tiểu gia hỏa lại giơ lên con sâu nhỏ hướng miệng nàng đút tới….
Lạc Vô Lượng vô thức nuốt vào.
Cảm giác được miệng chính mình có một trận hơi ngọt, cả người đều cứng đờ.
Tiểu gia hỏa quen cửa quen nẻo, lột áo nàng ra, hết sức chuyên tâm hút sữa……
Lạc Vô Lượng: ………