Em Thả Thính Anh Đi

Chương 9



Edit: Qing Yun

Kiên quyết làm lơ yêu cầu rõ ràng là mưu đồ gây rối, Đinh Cửu Cửu cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Duy một điều sốt ruột chính là còng tay đang treo trêи tay kia.

Bởi vì có cái này, không chẳng những phải nghiêng người về phía người nào đó, ngay cả lấy cái tai nghe cũng phải nhìn về phía cánh tay thon dài của ai kia quơ quơ dưới mí mắt.

Kiệt lực dời lực chú ý ra khỏi cánh tay của ai kia, ánh mắt rơi xuống cánh tay nhỏ của mình, cô nhăn mi lục tìm tai nghe trong túi xách.

Tìm một hồi cuối cùng cũng tìm ra, Đinh Cửu Cửu thở phào một hơi.

".... Cô muốn nghe nhạc?"

Bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng nói.

Đinh Cửu Cửu gật đầu, "Ừ." Hơi chần chờ, cô tiếp tục nhẹ giọng nói, "Đi hết đường cao tốc còn phải đi một đoạn đường núi rất dài, nghe nhạc có thể bớt nhàm chán hơn."

Thanh âm kia lại cười nhẹ, "Này có thể xem như nhắc nhở không?"

Cô nhìn trời xanh bên ngoài cửa sổ, tâm tình tốt hơn không ít, gật gật đầu, khóe miệng còn cong lên ý cười nhè nhẹ, "Anh có thể coi như "lãnh đạo quan tâm.""

"..."

Bên cạnh không có động tĩnh, Đinh Cửu Cửu coi như mình phản kϊƈɦ thành công nên không để ý nữa, cô cúi đầu lấy một hộp nhỏ từ trong túi ra.

Lúc mở hộp, một tiếng "cùm cụp" nhỏ vang lên.

Đang nhìn đến thất thần, ánh mắt Hàn Thời chợt lóe rồi dời ánh mắt khỏi khuôn mặt nhỏ của cô.

Cặp mày thoáng chau lại.

--

Khác với lần gặp đầu tiên, cái cảm giác như đã từng quen biết do men say làm nhiễu loạn tâm trí... Ngay giờ khắc này, cảm giác đó đột nhiên càng trở nên mãnh liệt hơn, khiến anh không thể không hoài nghi mình từng gặp cô ở nơi nào trong quá khứ.

Chẳng lẽ chỉ là ảo giác sao.

Biết lục tìm trong ký ức cũng không có kết quả, Hàn Thời bèn không nghĩ nữa.

Anh nghiêng tầm mắt, nhìn cô cố dùng tay trái không thuần thục lấy tai nghe ra.

Cánh tay nhỏ hoàn toàn lộ ra ngoài, rơi vào mắt anh không chút che đậy.

--

Đinh Cửu Cửu chuẩn bị "liều chết vật lộn" với cái tai nghe, đột nhiên một cánh tay thon dài xinh đẹp xuất hiện trước mặt.

Ánh mắt không tự chủ liếc nhìn theo, chỉ thấy cánh tay ấy không tốn chút sức đã gỡ được cái tai nghe mà cô mất nửa ngày cũng chưa xong.

"....Cảm ơn." Đinh Cửu Cửu nhìn tay của mình, quả thật rất buồn bực.

Cởi bỏ tai nghe đưa qua...

Một bên tai.

"Trả ơn đã giúp đỡ, mỗi người một bên có được không, lãnh đạo nhỏ?" Giọng nam khàn khàn mang theo ý cười vang lên.

Đinh Cửu Cửu thở dài, "Nếu anh đưa cả hai bên cho tôi thì càng giống đang trưng cầu ý kiến hơn đấy."

Nói xong, cô nhận một bên tai nghe mà anh đưa qua.

Sau đó cô tạm dừng động tác, mang theo chút chần chờ mà xoay người sang một bên---

"Đừng nói anh không mang cái gì cả đã đi cùng chúng tôi rồi nhé?"

"Vì phòng ngừa tôi chạy trốn nên bất cứ đồ nhu yếu phẩm nào cũng bị thu rồi."

Người nọ được ánh nắng bao trùm, mắt hơi nheo. môi mỏng khẽ nhếch, thoạt nhìn cực kỳ tản mạn.

"Nhu yếu phẩm?"

"Ừ." Anh nâng tay lên, xách áo đen trêи người, "Cô cũng có thể hiểu rằng ngoài quần áo ra thì tất cả đều bị thu."

"...."

Tâm tình Đinh Cửu Cửu thật phức tạp, cô liếc mắt nhìn bảo vệ đứng bên lối đi nhỏ, thu hồi tầm mắt rồi nói nhỏ với anh: "Bọn họ chính là mấy người bắt anh ở quán bar hôm đó?"

"....."

Đôi mắt đào hoa hơi híp, đồng tử đen láy lộ rõ dưới ánh mặt trời, ý cười cất dấu sâu dưới con người___

"Bây giờ cô mới muốn hỏi vấn đề này à?"

Đinh Cửu Cửu: ".........?"

"Nếu tôi là người xấu, vậy hiện tại cô khả năng đã bị tôi nhốt trong phòng tối.... đóng lại không cho ra."

Mấy giây tạm dừng kia làm Đinh Cửu Cửu hơi mê mang, nhưng cô vẫn trả lời theo bản năng: "Con phố kia có camera theo dõi, hai đầu còn có cục cảnh sát, người xấu sẽ không trắng trợn táo bạo đứng ở đó cả đêm."



"...."

Câu trả lời mang theo lý lẽ một trăm phần trăm này làm Hàn Thời khó mà tiếp lời.

Sau khi lấy lại tinh thần, anh rũ mắt cười khẽ một tiếng,

"Tiểu hồ ly không dễ lừa."

Đinh Cửu Cửu nghe không rõ, "Anh nói cái gì...."

"Không có gì." Hàn Thời nâng mắt, nhìn cô nói, "Nghe nhạc đi."

Lúc này Đinh Cửu Cửu mới nhớ tới hộp nhỏ trong tay, cô mở ra lấy một hộp nhỏ hình chữ nhật.

Hàn Thời thoáng nhìn qua, ánh mắt khựng lại, "Đây là....MP3?"

Loại đồ cổ thế này, ở trong trí nhớ của Hàn Thời đã có bảy tám năm chưa gặp qua.

"Ừ."

Đối với phản ứng của người khác khi nhìn thấy MP3, Đinh Cửu Cửu hiển nhiên là gặp nhiều thành quen, cô lại thuần thục mở miệng___

"Đây là quà sinh nhật đầu tiên tôi nhận được, tôi rất quý trọng, cho nên vẫn luôn giữ đến bây giờ."

"....."

Món quà đầu tiên?

Nhìn chằm chằm máy nghe nhạc, Hàn Thời nhẹ cụp mi. "....Con trai tặng?"

Đinh Cửu Cửu nghẹn.

--

Này thật đúng là không nằm trong phạm vi "gặp nhiều thành quen" của cô.

"Không phải." Thoáng chần chờ, Đinh Cửu Cửu trả lời đúng sự thật. "Là mẹ tôi tặng cho tôi."

Sau khi nói ra đáp án, bên cạnh lại không có tiếng động.

Đinh Cửu Cửu cũng không để ý, cô cắm tai nghe vào MP3, ấn nút mở nhạc.

Âm thanh quen thuộc chui vào tai.

Cô chậm rãi khép đôi mắt.

....

Trước khi rời khỏi cao tốc, xe của bảo vệ và xe bus đi vào khu phục vụ.

Đám sinh viên đã sớm ngồi không yên, Tần Minh Vũ vừa mới nói "Dừng lại mười phút, không được đi loạn" xong, tiếng nói chuyện trong xe đã át luôn tiếng nói của anh.

Hàn Thời hơi nhíu mày.

Anh nghiêng mắt nhìn lối đi nhỏ đối diện, "Di động."

Bảo vệ do dự, "Cái này...."

"Tôi chỉ gọi một cuộc điện thoại." Anh hơi nhếch môi, tựa như trào phúng, thanh âm đè xuống cực thấp, "Hay là anh cảm thấy hiện tại có khả năng tôi sẽ chạy?"

"...."

Biểu cảm của bảo vệ hơi cổ quái, ánh mắt phức tạp nhìn anh dùng thân mình che hơn nửa cơ thể của cô ái, lúc này mới đưa di động cho Hàn Thời.

Hơn nữa đối phương vừa tiếp điện thoại anh đã tắt máy.

Hơn mười giây sau, giọng nói của Tống Soái vang lên phía sau lưng__

"Ở chung một xe còn gọi điện thoại? Tiểu Hàn tổng, cậu trực tiếp kêu tôi một tiếng không phải là được____"

Tiếng nói đột nhiên im bặt.

Đến trước hàng ghế Tống Soái mới dừng chân lại, anh mở to hai mắt dại ra nhìn một màn trước mắt___

Ánh sáng xuyên qua tấm rèm mỏng, cô gái có thân hình nhỏ xinh dựa lên vai chàng trai ngủ một cách an nhàn, khóe miệng hơi cong, giống như đang mơ một giấc mơ đẹp.

Mà hai người bảo vệ đứng gác bên trong, có lẽ hơi đứng gần cô gái hơn; nếu xem nhẹ còng tay kim loại kia, hai người trước mắt nhìn như một đôi tình nhân thân mật.

Sửng sốt nửa ngày, Tống Soái mới lấy lại tinh thần, lẩm bẩm.

"Mình thật muốn chụp ảnh cho bọn họ xem... Tiểu Hàn tổng của chúng ta vậy mà cũng có một ngày dốc hết sức lực theo đuổi một cô gái."

Nói xong, Tống Soái tự dưng có ảo giác bị đau răng.

"Tiểu Hàn tổng, sao trước kia tôi không biết cậu có tiềm chất M như vậy nhỉ? Dù cậu không thích em gái Như Vũ, ở trường cậu cũng có một đống người theo đuổi đấy--- chị gái hoa hậu giảng đường của năm bốn, còn có mấy em gái suốt ngày tặng bánh ngọt và thư tình, cậu làm gì mà phải tự lăn lộn mình đi tìm một người ở xa thế này?"

".... Nói xong chưa?"

Anh lười biếng nhướng mày, lạnh lùng liếc nhìn Tống Soái một cái, trêи mặt không có bất luận một ý cười nào.

Tống Soái hơi sợ hãi.



Làm bạn từ nhỏ, anh biết rõ từ năm mười tám tuổi, Hàn Thời luôn là trạng thái chây lười, trêи mặt lúc nào cũng treo nụ cười như có như không.

Mặt không cảm xúc như lúc này, thật sự có thể đếm trêи đầu ngón tay.

Tống Soái lập tức nuốt những lời định nói vào trong bụng.

"Nói xong."

Anh cụp mắt, âm điệu bình tĩnh, "Vậy bảo bọn họ cũng an tĩnh đi."

"Kỳ thật cậu tự nói sẽ có hiệu quả hơn tôi nói," Nói được một nửa, thu được một cái liếc mắt của Hàn Thời, Tống Soái nhìn nhìn, "À... cậu không thể động."

Đang nói chuyện, Tống Soái nhìn thấy một cô gái đi tới từ hướng đối diện, ánh mắt mang theo chút khẩn trương.

Dường như cô muốn đi đến chỗ này, lúc đến chỗ cách Tống Soái vài bước chân, cô nhìn anh, do dự gật đầu, sau đó duỗi tay chỉ người đang ngủ trêи ghế.

"Tôi tới tìm Đinh Cửu Cửu."

Tống Soái lui nửa bước, duỗi tay làm động tác "mời".

Viên Họa câu nệ cười với anh một cái rồi mới tiến lên hai bước, "Cửu Cửu, tin nhắn trong nhóm___

"Suỵt."

Thanh âm khàn khàn của con trai vang lên cắt đứt lời cô muốn nói.

Viên Họa rũ mắt xuống nhìn, liền thấy góc nghiêng anh tuấn của chàng trai, đôi mắt đen nhánh mang cảm xúc lành lạnh.

Hõm vai của chàng trai còn có đầu của một cô gái, đang được tay anh đỡ dựa vào lồng ngực, ngủ rất say.

"Cô ấy đang nghỉ ngơi."

Thanh âm của người nọ rất trong, lúc này cố tình áp xuống, càng có thêm vài phần trầm thấp, khiến người không nhịn được mà lún sâu vào...

"Khụ khụ."

Phía sau, Tống Soái giống như vô tình ho nhẹ vài tiếng.

Viên Họa bừng tỉnh, đỏ mặt xấu hổ, cô nhỏ giọng nói: "Kia... Cửu Cửu ngủ lâu chưa? Một giờ trước thầy nhắn tin cho chúng tôi, không biết cô ấy có thấy không..."

Tiếng nói càng ngày càng nhỏ, Hàn Thời lại như tập mãi thành quen. Anh ngẩng đầu nhìn con số trêи xe bus.

"Một giờ."

"Vậy là không thấy được rồi." Việt Họa cẩn thận hỏi, "Có thể gọi cô ấy dậy không, tôi___"

"Chuyện gấp không?" Anh hơi nhíu mày.

"A, cũng coi như vậy..."

"Kia chờ cô ấy tỉnh lại tôi sẽ nhắc cô ấy."

Khi nói lời này, ánh mắt và thanh âm của Hàn Thời cũng dần bình tĩnh lại, mang theo cảm giác đáng tin khó nói thành lời.

Tống Soái hơi thất thần.

....Tiểu Hàn tổng hôm nay làm anh nhớ đến thiếu niên của năm mười tám tuổi ấy.

Không chờ Tống Soái nghĩ xong, anh cảm giác được ánh mắt cực lạnh dừng trêи người mình.

"Không quay về?"

"......."

Lúc này mới đột nhiên nhớ tới trọng trách của mình, Tống Soái gãi gãi thái dương.

Nhìn thoáng qua cô gái đang dựa đầu vào vai Hàn Thời ngủ đến ngồi nhiên không biết gì, biểu tình Tống Soái hơi vặn vẹo, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể nện bước trở về chỗ ngồi.

Viên Họa xấu hổ đứng tại chỗ, nhìn Đinh Cửu Cửu bằng ánh mắt phức tạp, một lát sau bèn quay người rời đi.

....

Chỉ tiếc cô cũng không thể ngủ yên đến cuối cùng.

Khoảng nửa giờ sau khi đi vào đường núi, Đinh Cửu Cửu bừng tỉnh giấc khi cảm thấy ngực buồn buồn.

Một hồi lâu sau cô mới nhận ra mình đang ở nơi nào, cùng với lúc nãy cô đã ngủ bao lâu.

Đinh Cửu Cửu cứng người.

Đúng lúc này, có tiếng tự trách của nữ sinh vang lên bên cạnh, "Thật xin lỗi, tôi không cố ý đè lên người anh..."

Hàn Thời thả lỏng cánh tay, hơi cử động nửa bên phải cơ thể đã cứng đờ, lúc nghiêng mặt đi lại khẽ cười--

"Khó trách lúc trước cứ cảm thấy đã từng gặp qua--- kiếp trước khi còn ở trong lâu đài đã hôn cô khiến cô tỉnh giấc khi chưa

***

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Hàn tổng: Tôi muốn nhìn bà xã ngủ, ai cũng không thể quấy rầy.