Em Của Ngày Ấy

Chương 2: Mì Chị Nấu Có Ngon Không





Editor: Lăng
Sau khi tôi vào phòng tắm thì nôn hết ra, rồi lại tắm rửa toàn thân, cả người liền tỉnh táo hơn rất nhiều.

Tới khi sấy tóc xong thì phát hiện trên điện thoại đã hiển thị là 11 giờ đêm rồi.

Đột nhiên tôi nhớ một tiếng trước Hiểu Lê có gọi cho tôi, không rõ đầu đuôi câu chuyện.

Tôi tìm điện thoại trong phòng một hồi, mới nghĩ đến có lẽ nó rơi trên ghế sô pha ngoài phòng khác rồi.

(Ủa rồi điện thoại đâu mà nãy má coi giờ vậy???)
Vừa mở cửa ra thì đúng lúc gặp Lục Tuệ đi ra từ phòng bếp, trong tay còn cầm một cái ly.

Tôi hỏi: "Cái gì vậy?"
Em ấy trực tiếp đưa cái ly đó cho tôi, nói: " Nước mật ong, uống một chút."
Lục Tuệ cũng đã tắm rửa xong, còn chưa kịp sấy tóc chỉ trùm một cái khăn lên đầu, đuôi tóc vẫn còn nhỏ nước.

Cô bé này giờ đã cao hơn tôi nửa cái đầu rồi.

Cô bé này, từ lúc em mới 14 tuổi đã ở bên tôi, đến năm nay đã 21 tuổi rồi.

Hồi chúng tôi mới ở cùng nhau, em ấy còn thấp hơn tôi một chút, một năm lại một năm, tôi cũng không hề nhận ra em đã cao đến vậy.

Tôi đã cùng em trải qua kỳ thi cấp ba, cùng em trải qua kỳ thi đại học, lại cùng em nhập học đại học rồi học lại, thẳng đến bây giờ em đã là sinh viên năm ba rồi.

Vân vân.

"Tuệ Tuệ, năm nay em học năm ba rồi đúng không?"

Lục Tuệ gật đầu: "Dạ."
Tốt, tôi nói tiếp.

Quan hệ của tôi với em ấy cũng không phải là rất tốt, cũng không thể nói là tệ, khi đó tôi còn ngơ ngác thì mẹ em đã giao em cho tôi, mà tôi cũng bắt đầu ngơ ngơ ngác ngác mà chăm sóc em.

Nói là chăm sóc chứ thật ra là làm bạn mới đúng.

Ngoại trừ cha mẹ tôi và bạn cùng phòng hồi đại học, thì tôi không có kinh nghiệm ở chung với người khác, huống chi một em gái nhỏ hơn tôi tận tám tuổi.

Tám tuổi này đại biểu cho việc giữa hai chúng tôi ít nhiều cũng có khoảng cách thế hệ.

Lục Tuệ, cô bé này, từ hồi tôi biết em thì em đã không thích nói chuyện, mấy năm nay ngoại trừ mỗi ngày trở về ăn cơm chung với tôi, thời gian còn lại đều là trốn ở trong phòng.

Chuyện này từng khiến tôi nghĩ là em ấy không thích tôi.

Nhưng ngẫm lại thì lại không đúng, trước khi mẹ em ấy xuất ngoại đã từng nói, thể hiện rất rõ là Lục Tuệ tự mình chọn tôi làm bảo mẫu của em ấy.

Mẹ em ấy còn nói, Lục Tuệ rất là thích tôi, mỗi ngày về nhà đều lôi kéo mẹ mẹ em, hỏi lúc nào thì lại tới tìm tôi được.

Đương nhiên, đây có lẽ là lời nói nhăng nói cuội khoa trương của mẹ em lúc giao em cho tôi.

Dù sao đi nữa thì sau khi thông qua đủ loại trò chuyện với Lục Tuệ, thì tôi cũng rất khó tưởng tượng em sẽ là đứa trẻ ngày nào cũng bám mẹ, hỏi khi nào thì tới tìm tôi được.

Sau đó Lục Tuệ vào cấp ba, sau đó tôi lại mở cửa hàng đồ ngọt, sau nữa thì Lục Tuệ ở lại ký túc xá của trường, sau nữa thì tôi lại bận rộn công việc.

Quan hệ của chúng tôi là như thế đó, cao hơn bạn cùng phòng, thấp hơn người thân, coi như chị em họ xa đi.

Tôi uống hết ly nước mật ong em pha cho tôi, lại bảo em về phòng sấy tóc, em ấy "Dạ" một tiếng liền biến mất khỏi tầm mắt tôi.

Sau khi tỉnh rượu thì đã nhớ lại khá nhiều, cho dù bị Lục Tuệ cắt ngang thì tôi vẫn nhớ kỹ là nãy tôi tính ra ngoài gọi điện cho Hiểu Tuệ.

Ghê không.

Sau khi gọi điện thì rất nhanh Hiểu Lê đã bắt máy, tôi mở miệng nói: "Ngại ghê luôn, nãy uống nhiều quá nên lỡ cúp máy mày mất."
Cô ấy: "Gì? Điện thoại là tao cúp đó."
Ta sững sờ: "Tự nhiên mày cúp điện thoại tao?"
Cô ấy lại nói: "Sét đánh đó, tao sợ nó đánh trúng tao." Sau đó lại dùng ngữ khi vô cùng khoa trường để nói: "Tiếng sấm lớn vl ra, mày có thấy không, lớn lắm."
Tôi: "..

".

Tôi: "Không có."
Tôi lại nói: "Ê Tống Hiểu Lê, tao thất tình rồi."
Hiểu Lê cười hai tiếng: "Tao biết rồi, Trịnh Dục Tiệp ngoại tình chứ gì."
Tôi: "Tao thất tình, tao cảm thấy rất khổ sở, mày không muốn an ủi tao một chút sao?"
Hiểu Lê lại cười hai tiếng: "Thấy giọng điệu mày cũng ổn lắm mà, cũng không có khóc." Cô ấy vừa mới nói xong cũng không đợi tôi trách móc thì đã nói tiếp: "Ngày mai tao qua chỗ mày an ủi mày nha."
Tôi hỏi: "Mày tới tìm tao, rồi con mày tính sao?"
Cô ấy lại nói: "Đi cùng chứ sao."
Tôi đột nhiên thấy căng thẳng trong lòng, đột nhiên nghĩ đến chuyện lần trước con trai của cô ấy tiểu trên giường tôi, không khỏi rùng mình một trận.

Hình như cô ấy có thể đoán được suy nghĩ trong lòng tôi, không đợi tôi từ chối đã nói ngay: "Yên tâm, tao đảm bảo lần này sẽ mang tã cho nó mà."
Cuộc gọi giữa chúng tôi lại tiếp tục kết thúc một cách lãng nhách.

Làm bạn bè với Hiểu Lê nhiều năm như vậy, tôi luôn tin rằng cô ấy là người không biết an ủi người khác và cũng là người không để ý này nọ, lần này quả nhiên cô ấy cũng không làm tôi thất vọng.

Một người như vậy mà tôi vẫn có thể duy trì tình bạn hữu nghị lâu như vậy, tôi cảm thấy tôi thật sự là một người tốt.


Nhưng tán gẫu xong với cô ấy xong, hình như tâm tình của tôi tốt lên rất nhiều.

Dù sao thì Hiểu Lê cũng không coi chuyện tôi thất tình như là một sự kiện trọng đại gì, giữa bạn bè thì việc hiểu ý nhau là rất quan trọng, cô ấy không xem chuyện này ra gì, cũng ngầm tỏ ý cho tôi biết không nên để ý nó làm gì.

Lúc Lục Tuệ ra khỏi phòng lần nữa, thì tôi thấy bụng tôi hơi đói, vì vậy đã hỏi em ấy: "Ăn mì không?"
Em gật gật đầu.

Đứng bếp chưa đầy mười phút tôi đã làm xong hai bát mì, cũng gọi Lục Tuệ tới.

Cả hai bát đều có dầu hành bên trên, lại ăn cùng một phần súp trứng.

Vì tránh cho Lục Tuệ tự trộn, thẳng đến lúc em tới ngồi xuống, tôi mới dừng lại đưa đũa cho em.

Tôi hỏi: "Nay thứ tư mà sao em về rồi? Huấn luyện kết thúc rồi sao?"
Em vừa mới gắp một đũa mì tính ăn nhưng bị tôi hỏi nên đành bỏ xuống, trả lời: "Xin nghỉ."
Tôi nghi ngờ: "Xin nghỉ? Về nhà có việc à?"
Em ấy lại lần nữa bỏ đũa xuống: "Không có việc gì."
Tôi cười thành tiếng: "Không muốn lên lớp à."
Em ấy lại bỏ đũa xuống lần nữa.

Em còn chưa kịp trả lời, tôi đã cười thành tiếng: "Ăn đi."
Lục Tuệ đúng là một sinh viên tốt, cũng là một sinh viên tốt không thích học, ba năm em ấy học đại học, không biết đã nghỉ bao nhiêu tiết rồi.

mỗi lần chuồn êm về nhà đều nói với tôi là xin nghỉ, nếu không phải do lần trước em ấy gọi cho bạn học hỏi giáo viên có điểm danh hay không thì tôi đã nghĩ em ấy là phẩm học kiêm ưu rồi.

Câu nói này thật dài, thiếu chút nữa là thở không nổi rồi.

(Gõ nguyên câu không dấu chấm cũng sốc lắm chị)
Từ lúc em ấy còn nhỏ tôi đã nấu cơm cho em ấy rồi, đã hình thành thói quen cho em ấy phần nhiều hơn, cho nên tối nay tự nhiên tôi cũng ăn mì nhanh hơn một chút.

Tôi đặt chén đũa qua một bên, trong lúc chờ em thì lấy điện thoại ra xem Wechat cùng Weibo một chút.

Hơn một nửa là chúc mừng sinh nhật, sau khi cảm ơn hết một lượt thì tôi quay lại giao diện chính của Wechat, nhịn không được mà mở cuộc trò chuyện với Trịnh Dục Tiệp.

Cuộc trò chuyện gần nhất trước khi cô ta nhắn tin chia tay, đã là chuyện của bảy ngày trước.

Cô ta gửi cho tôi ảnh hai đôi giày, hỏi tôi là đôi nào đẹp hơn, tôi nói A thì cô ta lại nói: thẩm mĩ của tôi và cô ta quả nhiên không giống nhau.

Lúc ấy cứ nghĩ là chuyện vặt vãnh thường ngày, bây giờ suy nghĩ một chút thì có lẽ sau khi cô ta hỏi tôi xong, liền quay đầu đi hỏi Cao Trạch Kiến, hoặc có lẽ cô ta hỏi Cao Trạch Kiến xong thì mới hỏi tôi.

Nhưng dù ra sao thì tôi nghĩ, thẩm mĩ của Cao Trạch Kiến có lẽ giống cô ta đi.

Tôi mở lại cái ảnh đó, đưa đến trước mặt Lục Tuệ, hỏi: "Em thấy A hay B đẹp hơn?"
Lục Tuệ chỉ nhìn một giây đã trả lời: "A."
Tôi hết sức vui mừng.

Nhưng chỉ được an ủi vài giây thì lại cảm thấy vô cùng phiền não, quả nhiên con người vẫn thích thông qua quan điểm của người khác để thõa mãn lòng hư vinh nhỏ bé của mình.

Lục Tuệ cảm thấy A đẹp hơn, Lục Tuệ đứng về phía tôi, chỉ vì thế mà tôi liền âm thầm phỉ nhổ Trịnh Dục Tiệp không có thẩm mĩ.

Nói cho cùng tôi vẫn còn quan tâm cô ta.

Tôi thoát màn hình ra, trong lúc điện thoại trở về giao diện cũ, có lẽ Lục Tuệ đã đoán được tấm hình này từ đâu mà có, em bỏ thìa xuống, ngẩng đầu nhìn tôi một chút.


Tôi không biết ánh mắt này của em có ý gì, tôi nghĩ chắc là em đang khinh bỉ tôi đó.

Cái hành động đọc lại lịch sử trò chuyện với Trịnh Dục Tiệp này, tôi cũng khinh thường tôi lắm.

"Tình cảm lâu dài cũng không thắng nổi cảm giác lạ mà." Tôi cảm thán một câu, nhỏ giọng thầm thì: "Chị quen Trịnh Dục Tiệp bao lâu rồi ta?"
Không đợi tôi bấm tay tính thì Lục Tuệ đã trả lời tôi: "Năm năm."
"Năm năm." Tôi bật cười: "Lâu thế à."
Lục Tuệ ăn mì xong liền đứng dậy muốn rời đi, tôi dùng ngón tay gõ gõ bàn ý bảo em ấy ngồi lại.

Em ngồi xuống lại, tôi lại dùng đũa gắp quả trứng gà từ trong súp trắng ra, đặt ở trong bát của em.

Tôi: "Ăn trứng gà."
Lục Tuệ từ chối: "Em ăn no rồi."
Tôi lắc đầu: "Ăn một miếng thôi, ăn."
Em ấy miễn cưỡng thở dài một hơi, rốt cục cũng cầm lấy đũa.

Đối với Lục Tuệ, tôi phải bổ sung thêm một điều.

Tôi nhìn đứa bé này lớn lên từng chút một, nhìn tóc đuôi ngựa của em thành tóc mái ngang, rồi lại biến thành tóc mái chéo, rồi lại lại biến thành không có tóc mái, rồi lại lại lại biến thành tóc mái thưa, cuối cùng là chia 4:6 như bây giờ
Mặc dù ngoại hình của em ấy không hề liên quan tới tôi nhưng tôi vẫn muốn tự hào một chút nha, dáng vẻ Lục Tuệ thật ưa nhìn, hoàn toàn khí chất của nữ thần mối tình đầu.

Nếu là sớm hơn mấy năm, nếu như tôi có thể vô tình trở thành bạn học của em, nói không chừng thì thuở thiếu thời tôi sẽ thầm mến em ấy đó.

"Hình như gần đây em hơi ốm đúng không?" Tôi nhìn em cúi đầu ăn trứng gà, hỏi: "Cơm nước ở trường ra sao?"
Em ấy nói: "Cũng được."
Tôi thong thả nhìn em ăn hết quả trứng gà, lại húp hai thìa canh, cuối cùng mới bỏ thìa xuống, nói: "Thật sự không thể uống được nữa."
Tôi cười.

Em ấy lại nói thêm một câu, đáng tiếc bên ngoài lại vang lên tiếng sét, ầm ầm một tiếng, không hề khách khí mà lấn át luôn giọng em.

Tôi quay đầu, thông qua cửa sổ phòng bếp nhìn ra cơn mưa ở bên ngoài, một lát mới quay đầu lại hỏi Lục Tuệ: "Nãy em tính nói cái gì?"
Mặc kệ là trên phim truyền hình hay trong tiểu thuyết, những lời nói mà bị sét cắt ngang này đều vô cùng trọng yếu, vì vậy tôi cau mày, chờ đợi đáp án của Lục Tuệ.

Nhưng có vẻ như em không tuân theo kịch bản của tôi, cũng không trả lời "Không có gì." Mà nói: "Chị đừng buồn nữa, vui vẻ lên chút."
Nghĩ đến chuyện tôi và Lục Tuệ ở chung nhiều năm như thế, nhưng chưa bao giờ nói những lời quan tâm an ủi như thế này, cho nên những lời này đối với chúng tôi thì đã là rất thân mật lắm rồi.

Biên kịch cùng tác giả quả nhiên là luôn luôn đúng, sấm chớp cắt ngang đừng hỏi lại, đây là đại đạo lý.

Lục Tuệ thoạt nhìn cũng rất xấu hổ, nên tôi đành ngượng ngùng cười với em ấy một cái: "Chị không sao." Sau đó em ấy lãnh đạm "Ừ" một tiếng rồi xoay người rời đi.

Tôi đứng dậy thu thập bát đũa, bỗng nhiên em ấy lại quay đầu liếc nhìn tôi.

"Giản Hứa Thu." Em ấy vô cảm mà nhìn tôi: "Trịnh Dục Tiệp không xứng với chị."
Tôi sửng sốt mấy giây, nhịn không được mà bật cười: "Ừ ừ ừ."
Tôi cảm thấy Lục Tuệ là đang muốn tôi mất mặt tới chết đây mà..