Đừng Hòng Cướp Hoàng Hậu Của Trẫm

Chương 21



Ngày đầu tiên trở về Tấn Giang các đi học lại, Ân Mịch Đường vừa nhìn thấy Mộ Dung Ngô Kiến liền nhớ đến chuyện tên cũ của nàng, lòng hiếu kỳ bị vứt sang một bên trong ba ngày nay lập tức lại dấy lên. Ân Mịch Đường xỏe bàn tay ra, dùng lòng bàn tay vỗ vỗ trán mình, rất là ảo não!

Nàng sao có thể quên mất chuyện này cơ chứ! Hôm trước lúc ở Thẩm Tiêu cung, nàng rõ ràng là có cơ hội tốt để hỏi Hoàng thượng hắn rốt cuộc có phải là Vũ Đế chuyển thế …

Ân Mịch Đường bưng má, đến bài học của tiên sinh cũng nghe không vào nữa.

Kết thúc buổi học ngâm, Tiểu Đậu Đỏ liền giật giật tay áo Ân Mịch Đường, “Tiểu Đậu Ngọt, muội giúp tỷ một chuyện được không? Tỷ … hôm qua tỷ phát cáu với Hoàng đế ca ca, nên thêu cho huynh ấy một cái khăn, muội đưa cho huynh ấy giúp tỷ được không? Có được không?

“Muội đi hả?” Ân Mịch Đường trừng lớn mắt, kinh ngạc chỉ chỉ cái mũi của mỉnh.

“Ừ! Vốn là do hôm đó bảo vệ muội đó, bây giờ Hoàng đế ca ca không để ý đến ta, muội không giúp tỷ thì còn ai nữa chứ?” Tiểu Đậu Đỏ đem một chiếc khăn nhét vào trong tay Ân Mịch Đường, sau đó giống như sợ Ân Mịch Đường từ chối, liền gấp gáp kéo Thẩm Thư Hương bên cạnh chạy ra ngoài.

Ân Mịch Đường mở chiếc khăn ra, nhìn thấy trên đó thêu một đoàn màu hồng, chỉ thêu xoắn lại một chỗ, còn thắt nút, loạn xà ngầu. Ân Mịch Đường cau mày nhìn một hồi, mới ẩn ẩn đoán ra hình như là quả đào.

Ân Mịch Đường nhét chiếc khăn vào ống tay áo, nghĩ nghĩ, lại cầm ra, gấp lại ngay ngay ngắn ngắn, mới nhét lại vào trong ống tay áo lần nữa. Nàng để Trần ma ma đưa đi Lăng Thiên cung.

Góc đông nam Thiên Lăng cung có một hồ cá chép, bên hồ có một tiểu đình bát giác, Thích Vô Biệt sẽ ngẫu nhiên đến chỗ này đọc sách. Hắn đã nghĩ kỹ, bởi vì thân thể này của hắn mới chỉ năm tuổi nên người khác sẽ kinh thán năng lực của hắn, nâng hắn lên chỗ cao. Nhưng mà hắn cũng rất rõ ràng, so với những minh quân trên sử sách thì hắn vẫn còn cách rất xa, cho nên hắn chỉ có càng thêm cố gắng học tập làm tăng cường cho bản thân, để đến khi thân thể thành niên vẫn có thể giữ vững sự kinh thán của người khác đối với mình.

“Hoàng thượng, Ân tứ cô nương cầu kiến ạ.” Lý Trung Luân cong eo đi vào đình, cung kính bẩm báo. Vốn là hắn không nên làm phiền Hoàng thượng đọc sách, nhưng hắn rất am hiểu nhìn sắc mặt, đã nhìn xa sự xem trọng của Hoàng thượng đối với Ân gia Tứ cô nương này.

Thích Vô Biệt ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Ân Mịch Đường nho nhỏ đứng đầu kia của con đường đá xanh dài dài, bà vú Trần ma ma của nàng nghiêm mặt đứng phía sau.

“Để nàng đến đây đi.” Thích Vô Biệt ngừng lại một chút, “Vị ma ma kia cứ đứng tại chỗ là được.”

“Vâng.” Lý Trung Luân lĩnh mệnh, nhanh chóng chạy bước nhỏ đi qua mời người.

Ân Mịch Đường đi vào tiểu đình quy quy củ củ hành lễ, sau đó ngẩng đầu nhìn Thích Vô Biệt cười nói: “Hoàng thượng, Tiểu Đậu Đỏ bảo muội đưa cái này cho huynh, còn nói huynh đừng tức giận nữa.”

Nàng đem chiếc khăn được gấp gọn gàng đặt trên bàn đá, sau đó trộm nhìn sắc mặt Thích Vô Biệt một chút, lại khuyên: “Tiểu Đậu Đỏ vẫn luôn nói với muội, Hoàng đế ca ca của tỷ ấy lợi hại biết chừng nào, tỷ ấy rất thích huynh. Hoàng thượng, huynh đừng giận tỷ ấy nữa nha.”

Lúc nàng nói chuyện, giống như là cứ từng chữ từng chữ mà nhả ra, chậm rì rì. Nàng nói xong rồi, bên tai Thích Vô Biệt vẫn còn đọng lại thanh âm mềm mại của nàng.

Thích Vô Biệt nhìn nàng một cái, cầm chiếc khăn trên bàn đá lên, lúc hắn mở chiếc khăn ra rồi nhìn thấy quả “đào” đó liền bật cười.

“Tiểu Đậu Đỏ thêu rất đặc biệt có đúng hay không! Có tìm cũng chẳng ra chỗ nào có quả đào như thế này nữa đâu!” Ân Mịch Đường căng da đầu giúp Tiểu Đậu Đỏ nói chuyện, nàng đột nhiên có chút mê man, không phải là Tiểu Đậu Đỏ sợ bị Hoàng thượng chê cười kỹ thuật thêu của mình nên mới không tự đưa đấy chứ?

Thích Vô Biệt đặt chiếc khăn xuống, nhìn tiểu cô nương đang đứng chỗ kia cau mày, hỏi: “Vậy muội thì sao, có biết thêu không?”

Ân Mịch Đường không muốn thừa nhận mình không biết, nhịn cả nửa ngày mới nói: “Qua năm liền học!”

Thích Vô Biệt cố ý trêu nàng: “Vậy đợi muội học được rồi thì thêu cho trẫm một cái nhé?”

Hắn nhìn ngón tay cái của mình một cái.

Mặt nhỏ của Ân Mịch Đường xoát cái trắng bệch rồi, nàng còn nhớ mình đã cắn hoàng đế đây! Liền lập tức gật đầu như giã tỏi: “Thêu thêu thêu! Thêu quả đào quả táo quả vải quả bí và cây táo cho huynh!”

“Ừ.” Trong giọng nói của Thích Vô Biệt mang theo một tia ý cười.

Ân Mịch Đường nghe ra rồi liền thở phào, “Hoàng thượng, vậy muội đi nha?”

Thích Vô Biệt gật đầu.

Ân Mịch Đường xoay người đi đến bậc thềm bên ngoài, đặt tay lên cột trụ tám cạnh quay đầu lại, kinh ngạc phát hiện Hoàng thượng vẫn đang nhìn mình, nàng buột miệng nói: “Hoàng thượng, sao huynh cứ nhìn muội thế?”

Thích Vô Biệt khụ một tiếng, lựa chọn trầm mặc, cúi đầu làm bộ cầm cuốn sách trên bàn đá lên.

Ân Mịch Đường chớp chớp mắt chạy trở lại, chống tay lên bàn đá hỏi: “Hoàng thượng, phạm tội gì mới bị đánh gậy vậy? Còn có hạ ngục nữa?”

Thích Vô Biệt nghĩ một lát, nói: “Tùy người.” ( ý là phạt nặng phạt nhẹ còn phải xem người đó là ai nữa)

“Tùy người?” Ân Mịch Đường cau mày, nàng chẳng hiểu nổi, rối rắm trong lòng một lúc mới nhỏ giọng nói: “Ừm … nếu hỏi huynh một vấn đề có bị phạt không?”

“Muốn hỏi cái gì.” Thích Vô Biệt rất tò mò rốt cuộc là vấn đề gì làm cho tiểu cô nương này xoắn xuýt thành như vậy đây.

Ân Mịch Đường vốn đứng trước mặt Thích Vô Biệt, cách một cái bàn đá. Nàng nhón chân lên, nhoài người nỗ lực đến gần Thích Vô Biệt nhìn ánh mắt hắn.

Thích Vô Biệt cười một hồi, bất lực hỏi: “Muội tùy ý hỏi, sẽ không phạt muội.”

“Thật sao?” mắt Ân Mịch Đường sáng lên, giống như nhận ra cái bàn đá này vướng víu quá, liền vòng qua nó chạy đến bên người Thích Vô Biệt, đè thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc huynh có phải là Vũ Đế chuyển thế hay không thế?”

Ý cười trong mắt Thích Vô Biệt ngưng lại.

Ân Mịch Đường vẫn luôn nhìn hắn liền phát hiện ra, lùi về sau một bước, nhanh chóng nói: “Quân vô hí ngôn!”

Thích Vô Biệt vẫy tay với nàng, để nàng ngồi xuống chếc ghế đá bên cạnh, bình tĩnh nhìn nàng, hỏi: “Tại sao lại hỏi cái này?”

Sau đó, Thích Vô Biệt thu nụ cười lại, thêm một câu: “Không được khi quân.”

Ân Mịch Đường bắt lấy búi tóc trên đầu, ấp ấp úng úng đem tiền nhân hậu quả của câu chuyện nói ra, nhưng nàng không muốn làm một tên phản đồ, đem tên của Mộ Dung Ngô Kiến giấu đi, chỉ nói là “Có một người”.

“Người này là Mộ Dung Ngô Kiến chứ gì.” Thích Vô Biệt cười nói.

“Sao Hoàng thượng lại biết!” Ân Mịch Đường thật kinh ngạc, giật thẳng eo lưng, đôi chân ngắn cũng không tự chủ được mà đạp về phía trước một cái.

“Muội ấy trước đây tên là Vật Sao.” (勿吵: Vật Sao = đừng cãi)

Ân Mịch Đường hơi hơi há miệng nhỏ, kinh ngạc về cái tên trước đây của Mộ Dung Ngô Kiến, cũng kinh ngạc Hoàng thượng cư nhiên cái gì cũng biết. “Hoàng thượng, huynh đến cái này cũng biết hả! Là dạ quan thiên tượng hay là ngũ hành bát quái tính ra được sao?”

Thích Vô Biệt dời ánh nhìn lên trên, nhìn bầu trời xanh thẳm, gần đây thời tiết luôn râm mát, hôm nay lại đặc biệt xanh. Rõ ràng là người lạnh lùng ít lời, đột nhiên làm ra vẻ, nói: “Trẫm không chỉ biết muội ấy trước đây tên là Vật Sao, còn biết hai cái tên của muội ấy từ đâu mà có nữa.”

Ân Mịch Đường chớp mắt, nhích đến gần rồi mong đợi nhìn hắn. Ân Mịch Đường chính là như thế, trong lòng biết đối phương là Hoàng thượng, không giống với người khác, nhưng dù sao tuổi nàng còn nhỏ, mỗi khi quên đi thân phận của hắn liền dùng một mặt chân thật nhất của mình đối diện hắn.

“Muội muốn biết sao?”

“Ừ ừ!” Ân Mịch Đường dùng sức gật đầu.

Thích Vô Biệt cong khóe miệng, nói: “Trong Cung Thanh Điện của trẫm còn thiếu người mài mực.”

Ân Mịch Đường nghĩ cũng không cần nghĩ liền nói: “Mỗi ngày tan học muội đi mài mực cho Hoàng thượng!”

Ý cười bên khóe môi Thích Vô Biệt càng đậm, giải thích cho nàng: “Phụ mẫu muội ấy đều là người có tính cách mạnh mẽ, từ sau khi thành hôn mỗi ngày đều tranh cãi không ngừng, đến cả ngày Mộ Dung Ngô Kiến ra đời cũng còn đang cãi nhau. Lão phu nhân Mộ Dung gia vỗ đùi liền lấy cho đứa nhỏ cái tên này, hy vọng phu thê hai người đừng cãi nhau nữa.”

Ân Mịch Đường nghe mà sửng sốt, sau đó lắc đầu, liên tiếp nói: “Không tốt, cãi nhau không tốt!”

“Cách ở cùng nhau giữa người với người có rất nhiều loại, không phải cứ hay cãi nhau là cảm tình không tốt.” Thích Vô Biệt nhìn nhìn tiểu cô nương tuổi còn quá nhỏ, chỉ nói đến đây liền không nói nữa.

Ân Mịch Đường lại gật đầu.

Thích Vô Biệt kinh ngạc nhìn nàng.

Ân Mịch Đường bắt lấy ống tay áo của Thích Vô Biệt, tiếp tục truy hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó mẫu thân nàng chê cái tên này không dễ nghe, đổi thành Ngô Kiến, ngụ ý … thiên hạ này người nhiều như thế, nàng lại gặp phải một tên ngốc.”

“Ai là tên ngốc?” Ân Mịch Đường hỏi xong đột nhiên sắc mặt đại biến, “Phụ thân của Ngô Kiến tỷ tỷ là một tên ngốc!”

Thích Vô Biệt nghẹn.

Ân Mịch Đường lắc đầu, tự nói: “Không đúng không đúng, muội có gặp qua phụ thân của Ngô Kiến tỷ tỷ rồi, mặc một thân khải giáp, rất uy phong đó, là đại tướng quân giống như nhị thúc! Hoàng …”

Khải giáp:

chapter content

Thích Vô Biệt đột nhiên đặt ngón trỏ lên môi làm động tác yên lặng, đè thấp âm thanh, nói: “Bí mật.”

Hai tay nhỏ của Ân Mịch Đường bụm lấy miệng, liên tục gật đầu, sau đó tách ngón tay út của Thích Vô Biệt ra đan ngón tay của mình vào, hạ giọng nói: “Hoàng thượng, chúng ta móc ngoéo nhé! Muội không nói là muội làm lộ Ngô Kiến tỷ tỷ, muội cũng không nói với tỷ ấy là huynh nói cho muội rồi.”

“Được.”

Ân Mịch Đường khóe mắt cong cong từ trên ghế đá nhảy xuống, hướng Thích Vô Biệt cáo lui. Thích Vô Biệt nhìn nàng bước xuống từng bậc từng bậc thềm, men theo bể cá rời đi.

Tối qua có mưa, bên bể cá có chút ướt át, Ân Mịch Đường dưới chân trượt một cái, mông liền thân mật tiếp xúc với mặt đất.

“Đường!” Thích Vô Biệt gấp gáp chạy qua đỡ nàng dậy, “Ngã đau không?”

Ân Mịch Đường lắc đầu, kéo váy lên duỗi chân ra, chiếc giày thêu hoa màu ngỗng vàng bị nhiễm bùn, bẩn rồi. Nàng méo miệng, đau lòng đôi giày mới quá.

Trần ma ma ở đầu bên kia đường gấp gáp muốn đi qua, nhưng nghĩ đến trước đó Hoàng thượng chỉ cho tiểu chủ tử đi qua, nên bà cứng ngắc đứng ở đó cũng không biết có nên đi qua hay không nữa. Lý Trung Luân thấy thế thì nhanh chóng chạy qua, vậy mà còn chưa đến gần liền giật mình khi nhìn thấy Hoàng thượng ngồi xổm xuống trước mặt Ân Mịch Đường.

“Lưng của Hoàng thượng cũng có thể trèo lên sao?” Ân Mịch Đường kinh ngạc hỏi.

“Muội có thể.”

Ân Mịch Đường vui mừng cười rồi trèo lên lưng Thích Vô Biệt, tay nhỏ vòng lấy cổ hắn. Tay nhỏ theo nhịp bước của hắn mà lắc qua lắc lại.

Con đường này nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Nhưng khi Thích Vô Biệt cõng Ân Mịch Đường đến đầu bên kia đường rồi đặt nàng xuống, lại cảm thấy con đường này sao ngắn quá.

Trần ma ma lại cảm thấy con đường này dài quá rồi, Thích Vô Biệt cõng Ân Mịch Đường bước một bước thì trong lòng bà càng hoảng sợ thêm một phần. Bà hoang mang phản ứng lại, ôm lấy Ân Mịch Đường giày vớ váy vóc bị bẩn lên, vội vàng cáo lui. Lúc Trần ma ma ôm Ân Mịch Đường rời đi, cứ như đang chạy trốn vậy.

Thích Vô Biệt xoay người lại, không trở về đình bát giác mà men theo ngã tư này đi đến một căn nhà trúc ở phía nam. Hắn dừng lại trước căn nhà, ngẩng đầu nhìn nóc nhà.

Thái thượng hoàng và Thái hậu ngồi trên đó, tay Thái thượng hoàng cầm ô che nắng cho Thái hậu.

Thích Vô Biệt hỏi: “Phụ hoàng, mẫu hậu, gió trên đó có mát hay không?”

Thái hậu gật gật đầu, ôn nhu nói: “Đúng vậy, không chỉ có gió, còn có phong cảnh khó được thấy một lần nữa nha.”

Thích Vô Biệt trầm tư một lát, nói: “Phụ hoàng và mẫu hậu rời đi nửa năm nay mỗi tháng đều gửi quà về cho Như Quy và Bất Ly, lại hay quên mất hoàng nhi, trong lòng hoàng nhi không cam. Phụ hoàng tuy là đem thiên hạ này cho hoàng nhi, nhưng hoàng nhi vẫn còn thiếu mất một thứ.”

Trong đôi mắt hẹp dài của Thái thượng hoàng hiện lên một mạt ý cười, nói: “Muốn cái gì, cứ nói đi.”

Thích Vô Biệt ngừng một lát, mới nói: “Hoàng hậu.”