Đồng Hoa

Chương 9



Ngày hôm sau, từ sáng sớm đệ đệ đã đứng ngoài cửa sổ thò đầu vào phòng ta, muốn nhờ ta đi cầu xin phu nhân chỉ cách cho đệ ấy có thể tòng quân.

Ta vẫn còn lưỡng lự, cha đã vỗ đầu đệ đệ:

“Tiểu tử này muốn làm lính, gia đình nông hộ như chúng ta không có gì khác, chỉ có thể lực dồi dào, nói không chừng có thể tranh được chút gia sản, về sau cũng không cần tỷ tỷ bán thân nuôi cả nhà nữa!”

Phu nhân cũng rất vui, hiện tại đang lúc cần người, sau khi thương lượng với lão gia, lập tức viết một bức thư đưa đệ đệ đầu quân thiếu gia.

Đã rất lâu ta không gặp mẹ và tiểu thư, bây giờ vừa rảnh rỗi là cả nhà lại quây quần trò chuyện rất ấm áp.

Cũng giống như ta, tiểu thư cũng gọi mẹ ta là mẹ, một người thẳng thắn như nàng lúc này đây đang rúc vào lòng phu nhân, nước mắt nước mũi cứ thế trào ra:

“Con rất sợ sẽ không được gặp lại mẹ nữa. Ở quê, con nhìn thấy được rất nhiều thứ mà trước nay chưa bao giờ thấy, con mới biết một bữa ăn khó kiếm đến nhường nào, đồ ngon trong nhà mọi người đều dành cho con, mỗi ngày con đều sợ hãi có người của quan phủ đến truy xét, làm hại đến cả nhà.”

Phu nhân vuốt v e tiểu thư:

“Thương quá đi thôi, may mà chúng ta còn có thể gặp lại, ít nhiều cũng nhờ có Đồng Nhi, về sau Đồng Nhi chính là con gái của ta, con cũng là con gái của mẹ Đồng Nhi, chúng ta chính là người một nhà!”

Chiến tranh dần trở nên căng thẳng, có một đêm binh lính vội vàng chạy tới gọi lão gia phu nhân lập tức lên đường đi đến tiền tuyến, tiểu thư kéo tay ta nói chúng ta cùng đi theo, thế là cả nhà ta lại vội vàng lên xe ngựa.

Nghe nói thiếu gia dẫn quân thủ thành ba ngày ba đêm, quân địch đã công phá thành, phát động chiến đấu trên đường phố.

Thiếu gia xung phong đi đầu làm gương cho binh sĩ, đánh cận chiến với quân địch, đợi đến khi viện binh đến, thiếu gia đã bị thương nặng, cho nên lúc này mới gấp gáp đi gọi người nhà đến gặp.

Bọn ta đi theo phu nhân lảo đảo chạy vào nội đường, m.á.u trên người thiếu gia nhuộm đỏ khăn trắng, cứ từng chậu từng chậu m.á.u nước đỏ bừng bưng ra ngoài, giờ phút này vẫn sốt cao không hạ.

Nhạc lão gia trông cháu ngoại, trên người đệ đệ cũng buộc nhiều băng vải, luống cuống giải thích với lão gia:

“Tất cả huynh đệ đều ra trận, ta đi theo thiếu gia, gặp phải một đám quân địch, bọn chúng đông người, chúng ta chống đỡ rất khó, dù rằng thiếu gia giỏi võ nghệ cũng không chịu nổi cảnh quân địch đánh luân phiên không ngừng tới, may mà cuối cùng viện quân đã đuổi kịp nên mới bảo vệ được thành trì.”

Lão gia trước nay điềm tĩnh vào giờ phút này giọng nói cũng run rẩy không ngừng:

“Không trách các ngươi, không trách các ngươi, bảo vệ được thành tốt rồi, Hạo nhi cát nhân thiên tướng, nó sẽ khỏe lại thôi, trên người các ngươi cũng mang thương tích, mau đi nghỉ ngơi đi!”

Lúc này đây Nhạc lão gia cũng không dám nhìn mặt con gái, đây chính là đứa cháu dòng độc đinh của cả nhà, nếu như có mệnh hệ gì, cả đời ông cũng khó nhìn mặt con mình.

Quân y cứ hết người này đến người khác bước vào, bọn ta lùi sang một bên, nhìn các đại phu cân nhắc dùng thuốc, không dám mở miệng quấy rầy.

Ta yên lặng đi tới phòng bếp, nhóm lửa nấu cháo trắng.

Thuốc có đại phu sắc nấu, ta không giúp được gì, đành phải tùy tiện tìm chút chuyện để làm.

Trong lòng ta thầm nghĩ, thiếu gia tốt như vậy, ngài còn trẻ như vậy, làm sao có thể c.h.ế.t được chứ?

À không, cái miệng xui xẻo này, thiếu gia sẽ khỏe lại thôi, chờ hắn tỉnh lại, cháo trắng cũng đã nở mềm, nuốt vào cũng không tốn sức, ăn vào sẽ có sức khỏe lại!

Ngày hôm sau, thiếu gia vẫn sốt cao, phu nhân khóc đến đỏ mắt, oán hận mắng lão gia: “Đều tại những kế sách này của các người, kế hay cái gì chứ! Đại quân phải lén lút vượt sông đánh tập kích, một hai muốn con trai ta canh giữ thành trống! Nếu như Hạo nhi có mệnh hệ gì, chàng không yên với ta đâu!”

Lão gia suy sụp tình thần ngồi đó, sắc mặt trắng bệch, không nói nên lời.

Nhạc lão gia nói vào giúp con rể:

“Kế này vốn là kế tốt, sau trận chiến này thiên hạ sẽ có thể ổn định.”

Nhưng lại bị phu nhân lên tiếng chặn đường:

“Con muốn thiên hạ này làm cái gì? Con chỉ muốn con trai của con được bình an!”

Thiếu gia sốt cao suốt ba ngày ba đêm, cả nhà thay phiên nhau chăm sóc không ngủ không nghỉ.

Tiểu thư kéo áo ta, hỏi:

“Đồng Nhi, có lẽ nào ca ca sẽ thật sự không qua khỏi trận này không?”

Trong lòng ta hoảng hốt, nhưng cũng không dám lộ ra:

“Sẽ không đâu, người già trong thôn hay nói, người có phúc đều sẽ có thần tiên phù hộ, hiện tại thần tiên đang thương lượng với Diêm vương phải cho thiếu gia thêm một trăm tuổi nữa vào trong sổ sinh tử!”

Có lẽ ông trời nghe được lời cầu nguyện của mọi người, rạng sáng ngày thứ tư, cuối cùng thiếu gia cũng đã hạ sốt, bởi vì luân phiên canh gác, hôm nay đến lượt ta gác đêm, đợi đến khi báo tin cho lão gia phu nhân xong quay trở lại, mọi người đã đồng loạt tụ ở đầu giường, sợ bỏ lỡ thời khắc thiếu gia tỉnh lại.

Ta thở phào một hơi, lùi ra khỏi phòng, bước đi thong thả về phía tường thành.

Đệ đệ lặng lẽ đi theo, hai tỷ đệ cứ như vậy yên lặng đi về phía trước.

Ánh trăng lặng lẽ chiếu trên con đường lát đá, vài ngày trước, nơi này còn trải qua trận chiến đẫm máu, dấu vết đánh nhau loang lổ có thể thấy được ở khắp nơi.

Đệ đệ thở dài:

“Tỷ tỷ, thiếu gia chắc hẳn không sao rồi nhỉ?”

Ta ừm một tiếng rồi nói:

“Đại phu nói, chỉ cần hạ sốt sẽ không có gì đáng ngại.”

Chợt nghe thấy đệ ấy mở miệng nói thầm:

“Đệ thật sự sợ thiếu gia xảy ra chuyện, nếu ngài ấy có chuyện không hay xảy ra, đệ thà c.h.ế.t thay cho ngài ấy. Từ lúc xảy ra chuyện đến bây giờ, đệ thật không biết phải nói rõ thế nào với tỷ, à không, nói với mọi người.”

Ta trợn mắt liếc đệ ấy:

“Đệ c.h.ế.t rồi thì có thể ăn nói với mọi người được sao?”

Đệ đệ bước nhanh theo sau:

“Thiếu gia có một tấm bùa hộ mệnh, ngài thường xuyên lấy ra ngắm nhìn, còn quý đến mức cất sâu vào trong lớp áo trong. Ấy, tỷ, tỷ đi đâu vậy?”