Đồng Hoa

Chương 18: Ngoại truyện: Thiếu gia 2



Trước kia chỉ thấy hai tiểu nha đầu chơi đùa cả ngày đêm, nhưng không ngờ nàng lại có tấm lòng như vậy, đúng là không thể đánh giá người khác tùy tiện mà.

Nếu đổi lại là ta, liệu ta có sẵn lòng vì một người không có quan hệ huyết thống, vứt bỏ tính mạng của mình hay không?

E là không, nhưng Đồng Nhi lại làm như vậy, ta ngạc nhiên nhưng cũng kính nể nàng.

Mẹ nói, sau này Đồng Nhi chính là người nhà của chúng ta.

Đó là đương nhiên, trong hoạn nạn gặp được chân tình, nàng đương nhiên là người một nhà.

Đến Bắc Mộ Châu, ta trải qua tháng ngày chung sống trên thuyền với Đồng Nhi nên cũng hiểu biết về tính cách của nàng, đây là một cô nương nhìn bề ngoài có hơi khờ khạo, nhưng nội tâm dũng cảm kiên định, hoàn toàn khác xa những với những thiên kim tiểu thư mà ta từng gặp trước kia.

Chúng ta ở lại trong ngôi nhà mà ông ngoại đã sắp xếp, ta thường nhìn thấy Đồng Nhi ngẩn người nhìn đàn nhạn bay trên bầu trời, trong lòng thầm nghĩ, tiểu cô nương đang nhớ người nhà sao?

Thế là ta đi đến sau lưng nàng, đang muốn nói chuyện với nàng thì lại vô tình dọa nàng giật mình, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, trong lòng thấy buồn cười nhưng cũng có chút căng thẳng chẳng biết nguyên do, thế nên vừa nói có hai câu đã quay người chạy vội đi.

Ngũ vương gia và Bát vương gia muốn tranh ngai vàng, đây là chuyện không thể nghi ngờ. Ta, cha và ông ngoại đã bàn bạc, chi bằng nhân lúc loạn lạc, tòng quân góp sức đánh hạ giang sơn cho Bát vương gia, không chỉ có thể xóa tội trước đó, nói không chừng còn được phần thưởng khác.

Mẹ vốn không đồng ý, lo lắng ta sẽ gặp chuyện bất trắc ở quân doanh, nhưng lòng ta đã quyết, ta đã trưởng thành, sẽ không để người nhà mình bị tùy ý hãm hại, tùy ý mặc người ta luận tội sống c.h.ế.t giống như trước kia nữa. Huống hồ ngay cả tiểu nha đầu Đồng Nhi còn dũng cảm như thế, sao ta có thể thua cả nàng đây?

Mẹ thấy ta kiên quyết như vậy, cuối cùng cũng thuận theo ý ta. Ông ngoại là tham tướng đóng giữ Bắc Cương đã chinh chiến cả đời, ông nói mẹ đã chiều hư ta, những tài nghệ phòng thân mà ta học được thuở nhỏ cũng chỉ là mấy động tác cho đẹp mắt mà thôi, khi lên trận là phải liều mạng, nếu không sẽ không được trọng dụng.

Được rồi, vậy thì ta sẽ luyện lại lần nữa.

Nhưng làm gì dễ dàng đến thế, áo giáp rất nặng, chiến kích càng nặng hơn, chúng mài rách lòng bàn tay, cắt ngang qua đùi, đau đớn đến mức cắn chặt răng.

Lúc này, trong nhà đã gửi đến áo lót và bảo vệ đầu gối, ta đưa tay vuốt trên mặt vải, lớp lông nhung thật dày, đường may cũng rất đều đặn.

Trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ đây là Đồng Nhi may cho ta? Chỉ nghĩ tới mà trong tay ta đã có thêm sức mạnh.

Ta phải luyện tập thật tốt, không chỉ phải sống sót trở về nói tiếng cảm ơn với nàng, mà còn muốn trở thành một đại tướng quân uy phong, tiểu cô nương chắc cũng có giấc mộng anh hùng nhỉ?

Đánh trận được hai năm, bắt đầu từ chiến sĩ xông pha chiến đấu dần dần có được phong quang, bên cạnh cũng tập hợp được một tiểu đội cho mình.

Người có năng lực nhất chính là Mãn Trụ, tiểu tử này không hổ là đệ đệ của Đồng Nhi, tuy rằng chưa từng đi học cũng không biết bao nhiêu chữ, nhưng đầu óc rất linh hoạt, thể lực mạnh mẽ.

Chúng ta cùng nhau đánh thắng mấy trận liền, tướng quân càng ngày càng coi trọng ta, ta cũng lên làm phó tướng của ông ngoại.

Mãn Trụ đương nhiên chính là phó tướng của ta, hắn xông vào chiến đấu như thể mặc kệ cái chết, lần nào cũng suýt chút không còn mạng trở về.

Ta hỏi hắn vì sao lại liều mạng như vậy, hắn chỉ cười nhưng không nói, còn lấy ra một tấm bùa hộ mệnh, nói là tiểu thư cho hắn, chắc chắn sẽ phù hộ hắn bình yên trở về, bảo ta không cần lo lắng.