Edit: Ryal
“Tâm trạng cậu có vẻ tốt quá nhỉ?”. Sáng sớm, Giản Dịch tới phòng thí nghiệm tìm Khấu Lệ. Anh đã nghiên cứu xong mẫu vật lấy được từ người Quan Hi.
Trước khi Giản Dịch mở miệng, trong mắt Khấu Lệ vẫn luôn ánh lên ý cười.
Hắn không phủ nhận, nhưng cũng không nói nhiều.
Giản Dịch chỉ cười, không hỏi thêm nữa.
Dù sao anh cũng đoán được phần nào – kiểu gì cũng liên quan tới Biên Ý, mà việc riêng của chồng chồng người ta sao có thể chia sẻ cho anh được.
Nhưng là bác sĩ của Khấu Lệ, tuy không mấy đứng đắn, anh vẫn mừng vì người bệnh có những chuyển biến tốt đẹp.
Tạm thời bỏ qua chuyện này, Giản Dịch đưa túi giấy tờ cho Khấu Lệ: “Đây là của Quan Hi”.
Anh ngả ngớn tựa người vào đài thí nghiệm, tiếp tục nói: “Thú vị thật, cậu đoán xem, tôi đã phát hiện điều gì sau khi lột được lớp thủ thuật che mắt đầu tiên?”.
Phần đầu là số liệu tỉ mỉ của toàn thân Quan Hi, ở trang cuối là số liệu của Biên Ý. Phần ADN Giản Dịch phân tích được trên người gã hoàn toàn khác với Biên Ý.
“Hừm…”. Giản Dịch trầm ngâm, rồi miêu tả cho Khấu Lệ. “Như kiểu mặc áo khoác ấy, bên ngoài mô phỏng Biên Ý, bên trong chính là bản thân Quan Hi”.
Anh thất vọng thở dài: “Cái hệ thống kia còn vô dụng hơn tôi tưởng”.
Khấu Lệ lật qua lật lại mấy trang giấy trong tay: “Nó quá tự phụ”.
Giản Dịch mỉm cười, nghiêng đầu nhìn bạn mình: “Đúng, nó quá tự phụ, nó khinh thường con người. Thằng hàng giả ngu si kia chắc cũng chẳng biết thân thể gã có khả năng là của chính gã”.
Khấu Lệ nhìn những biểu đồ và số liệu trên trang gần cuối, hỏi: “’Áo ngoài’ đang phai màu ư?”.
“Đúng”. Giản Dịch gật đầu. “Đến giờ nó còn được nguyên vẹn là nhờ năng lượng tôi vận chuyển vào. Mà giờ thì thứ kia cũng đổi sang chỗ người khác rồi”.
Khấu Lệ đóng tập hồ sơ lại, hắn hiểu anh có ý gì.
Nói cách khác, “Biên Ý” mà hệ thống tạo ra chỉ là lớp vỏ ngoài mê hoặc con người, chứ không phải một bản sao hoàn mĩ – có lẽ để làm ra thứ ấy cần rất nhiều tài nguyên, hệ thống không muốn lãng phí trên người kí chủ và cũng không dám sao chép hoàn toàn người ở thế giới này. Nó phải bảo đảm, sau khi mình rời đi thì những công nghệ dùng cho vị kí chủ đã bị vứt bỏ không bị bất kì ai ở nơi đây phân tích được.
Mà kí chủ muốn giữ nguyên dáng vẻ của Biên Ý, thì phải nhờ nó “bảo quản” định kì.
Thiếu đi những năng lượng do hệ thống cung cấp, phần “áo ngoài” sẽ biến mất. Lúc ấy kí chủ chỉ còn là một kẻ bình thường, không sở hữu bất cứ thứ gì có giá trị.
Nói ngắn gọn là, chẳng bao lâu sau Quan Hi sẽ quay lại dáng vẻ ngày xưa, không còn khuôn mặt giống hệt Biên Ý nữa.
Khấu Lệ đặt túi giấy tờ sang một bên, hắn gỡ kính xuống lau lau, nở nụ cười rất dịu dàng.
“Sao kẻ đó xứng được?”.
Sao gã xứng đáng có được khuôn mặt giống với A Ý, sao gã xứng đáng với việc vĩnh viễn mang khuôn mặt của A Ý, đến tận lúc chết?
Thực ra, trước khi Giản Dịch mang tập hồ sơ này tới, Khấu Lệ đã nghĩ ra kết cục cho Quan Hi từ lâu – hắn sẽ tự tay lột da gã, thứ xấu xí nên chết đi trong xấu xí mới phải, gã không xứng có được bất cứ thứ gì thuộc về A Ý, một vết sẹo cũng không được.
Nhưng, giờ thì…
Nụ cười của Khấu Lệ càng thêm chân thành, hắn không cần xuống tay cũng được.
A Ý và Cây Nhỏ chắc cũng chẳng thích hắn dùng đôi tay đầm đìa máu tươi ôm lấy họ.
Giản Dịch quan sát hết những phản ứng của Khấu Lệ.
Anh khẽ vỗ vai hắn, chẳng nói gì.
Khấu Lệ hiểu ý anh, đại để là: Đúng, phải thế chứ, làm gì cũng phải nhớ đến vợ con, đừng thực sự biến mình thành quái vật.
Quái vật không thể chung sống với con người.
Nếu thực sự ở bên nhau, thì kẻ đầu tiên bị thương chính là con người gần gũi với quái vật nhất.
Khấu Lệ nhét hồ sơ vào một ngăn tủ trên đài thí nghiệm, rồi tiếp tục làm nghiên cứu.
Giản Dịch thuận miệng hỏi: “Tiến triển thế nào rồi?”.
Khấu Lệ tính toán, rồi đáp: “Tầm nửa tháng nữa”.
Giản Dịch hơi bất ngờ: “Nhanh thật đấy”.
Anh đứng thẳng dậy, sửa sang lại quần áo rồi cổ vũ cho có lệ: “Thế cậu cứ cố gắng nhá, tôi đi đây”.
Phút cuối, anh lại bổ sung thêm một câu: “Nhớ bảo vợ cậu ngày nào cũng phải vận động đấy”.
Trong đầu Khấu Lệ hiện ra hình ảnh đêm qua – tóc Biên Ý ướt đẫm, y nằm trên người hắn thở hổn hển, không cam lòng mà để kệ hắn muốn làm gì thì làm.
Khấu Lệ cười: “Em ấy sẽ vận động mà”.
Đúng là Biên Ý sẽ vận động thật.
Mà cũng đúng là y không phục.
Lần đầu tiên hai người cùng điên quá sức nên chẳng có gì đáng nói, nhưng lẽ ra tối qua y không nên thua mới đúng chứ.
Ngày nào Khấu Lệ cũng vùi đầu trong phòng thí nghiệm, lúc về mệt biết bao, sao hắn còn…
Biên Ý hơi bực, chẳng biết y đang bực Khấu Lệ hay tự bực bản thân mình.
Cũng vì thế, y đưa Cây Nhỏ ra sân vận động từ sáng.
Biên Ý không hề biết rằng trong phòng thí nghiệm có khu tập thể hình. Dù cơ bản chẳng có nhân viên nào dùng tới, nhưng ngày nào Khấu Lệ cũng tập.
Khu thể hình ấy do Cây Nhỏ sắp xếp, dĩ nhiên là từ kiếp trước.
Nhóc hi vọng Khấu Lệ ngày nào cũng vận động, ăn ngủ đúng giờ, nhưng hắn chẳng mấy khi làm được. Sau này hắn ăn còn chẳng nổi, ngày nào cũng miễn cưỡng duy trì sinh mệnh bằng dịch dinh dưỡng của Giản Dịch.
Khấu Lệ thấy có lỗi với Cây Nhỏ vô cùng, hắn nghĩ mình không phải một người cha tốt. Vậy nên, sau khi làm lại từ đầu, ngày nào hắn cũng tập luyện và ăn cơm đúng giờ, cố gắng không để Cây Nhỏ thất vọng.
Duy chỉ có giấc ngủ là hắn không khống chế được.
Cũng may, giờ hắn đã có thể yên giấc – đặc biệt là dạo này càng lúc càng ngủ ngon.
Khấu Lệ ngừng tay, nghĩ ngợi một lúc rồi gọi cho Biên Ý.
Sau hai hồi chuông y mới bắt máy.
“… Làm sao?”. Giọng nói ở đầu bên kia hơi thở dốc, như vừa chạy một vòng hoặc đang vận động.
Khấu Lệ nhắc lại lời dặn của Giản Dịch: “Giản Dịch nhắc em phải thường xuyên vận động đấy”.
Câu này vốn chẳng có gì đặc biệt, dù sao phương án trị liệu anh cung cấp cho y cũng bao gồm cả phần đó.
Nhưng y không xua nổi những hình ảnh tối qua ùa về, Biên Ý vốn không phục, mà Khấu Lệ lại còn gọi tới trêu tức y.
Dĩ nhiên Biên Ý sẽ coi đây là trêu chọc rồi, chút bực dọc ban đầu biến thành cơn giận: “Anh…”. Anh muốn chết à?!
“À, anh có việc mất rồi”. Ai ngờ Khấu Lệ lại ngắt lời y, hắn vội vàng đáp. “Tối nay anh sẽ về sớm”.
Ngay sau đó, hắn cúp điện thoại.
Đệch!
Tên chó má này!
Biên Ý suýt quăng luôn điện thoại xuống đất.
Chiếc điện thoại may mắn thoát nạn, y cũng tức đến nỗi bật cười.
Biên Ý mắng một câu: “Đúng là đồ phiền phức!”.
Giản Dịch không ngờ câu nói của mình lại trở thành công cụ tán tỉnh của đôi chồng chồng nhà kia, anh cũng đang mân mê chiếc điện thoại trong tay.
Không giống như anh đã tưởng, Giang Thạch gọi cho anh chỉ vì vấn đề tiền viện phí, sau đó không còn liên lạc gì nữa.
Đã một tuần anh chưa gặp lại Giang Thạch.
Mà khoảng thời gian Khấu Lệ cần để hoàn thành thí nghiệm cũng đã trôi qua phân nửa.
Giản Dịch cân nhắc một chốc rồi cất điện thoại đi, anh đứng dậy, bước ra ngoài gõ gõ trên bàn trợ lí.
“Cái phỏng vấn của đài truyền hình gì đó, tôi nhận”.
Trợ lí ngơ ngác, rồi lập tức đi sắp xếp.
Chắc do kí chủ mới đang xài chiêu lạt mềm buộc chặt mà thôi, dù sao độ yêu thích của anh lúc đó kiểu gì cũng không thấp, Giản Dịch nghĩ thầm.
Đã thế, thì anh phải “xôn xao nhung nhớ” mà tình cờ gặp mặt cậu mới đúng.
Phía kia làm việc rất nhanh, đến trưa hôm ấy là có người gọi điện cho Giản Dịch.
Anh tốn nửa tiếng đồng hồ chọn quần áo và trang sức, còn xịt cả nước hoa.
Hai trợ lí đi theo đánh mắt với nhau:
“Có chắc là giáo sư đang đi phỏng vấn không đấy?”.
“Không, không chắc”.
“Trông giáo sư như kiểu đi gặp ý trung nhân ấy nhờ”.
“Mong là đừng như lần trước”.
Người lần trước hóa ra lại là nghi phạm, vận đào hoa của giáo sư nhà họ thê thảm quá.
Giang Thạch đang đứng ở đại sảnh tầng một, cậu cùng chị Khương tới kí hợp đồng cho chương trình tranh tài vũ đạo XX. Chương trình này có danh tiếng và độ phủ sóng rất cao, những người tới tham gia đều là các nghệ sĩ đã debut được công nhận là có thực lực, dù trước kia có tên tuổi gì trong giới hay không, thì một khi xuất hiện trong chương trình này, có bị loại thì tương lai phía sau cũng rực rỡ hơn nhiều.
Tài nguyên này chắc chắn là cực kì khó có được đối với một nghệ sĩ vừa debut không lâu như Giang Thạch.
Đương nhiên họ không thể bỏ lỡ.
Nhưng chị Khương nhìn dáng vẻ thiếu sức sống của cậu thì lại hơi lo lắng.
Chẳng hiểu sao dạo này Tiểu Thạch nhà chị không còn rực rỡ như mặt trời nhỏ nữa, dường như cậu có rất nhiều tâm sự, thường xuyên thất thần.
Chị Khương chỉ lo cậu không kịp điều chỉnh trạng thái cho chương trình, khi ấy tiếng tăm của cậu sẽ không được tốt.
“Em không sao đâu, chị Khương à”. Giang Thạch biết người đại diện của mình lo lắng, cậu nói: “Chị cứ yên tâm, em sẽ cố gắng hết sức!”.
Chị Khương thấy cậu không có vẻ gì là miễn cưỡng thì đáp “ừ”, cùng cậu bước vào thang máy.
Trước khi cửa thang máy đóng lại, chị thấy Giản Dịch.
Trợ lí của anh còn đang vươn tay, miệng nói “Đợi chút với”.
Thấy thế, chị Khương định ấn nút chờ, nhưng tốc độ của Giang Thạch còn nhanh hơn.
Cửa thang máy khép lại.
Chị Khương sửng sốt, rồi quay sang nhìn Giang Thạch.
Giang Thạch ủ rũ nói: “Em xin lỗi, hình như em ấn sai rồi…”.
Chị Khương hơi nhíu mày, cứ thấy có điều gì kì quái không nói nên lời.
Lạ quá.
Lạ thật đấy.
Giang Thạch nhìn cánh cửa thang máy đã khép lại, vuốt ve chiếc đồng hồ xa xỉ cậu cố ý đeo lên tay.
Có vẻ không giống lạt mềm buộc chặt, mà là đang tránh mặt anh.
Lạt mềm buộc chặt là trêu chọc, còn tránh mặt nghĩa là từ chối.
Bình thường Giản Dịch là con người lịch thiệp. Nếu người ta đã từ chối một cách rõ ràng, thì anh cũng không ép.
Nhưng cứ thế thì việc chinh phục anh có vẻ hơi mâu thuẫn.
Lẽ ra hệ thống sẽ không “buông tha” anh dễ dàng như vậy.
Đương nhiên là không rồi.
Hệ thống làm ầm lên: “Cậu làm gì đấy? Đã một tuần cậu không liên hệ với hắn rồi, giờ hắn cố ý tới đây gặp cậu thì cậu lại né đi? Cậu đang cự tuyệt người ta đấy à?”.
Giang Thạch cúi đầu, mím môi không đáp.
Hệ thống cảnh cáo: “Đừng tưởng tôi không biết cậu đang nghĩ gì. Tôi đã kiên nhẫn với cậu lắm rồi mà cậu không phối hợp, tôi cũng chẳng ngại để cậu ‘hưởng thụ’ thêm vài lần nữa đâu”.
Giang Thạch trầm ngâm một chốc, hỏi nó: “Vậy, nếu tao thành công chinh phục thì anh ấy sẽ ra sao?”.
Hệ thống không đáp.
Nó từng nói độ hảo cảm của Giản Dịch đối với cậu là 85, độ hảo cảm cao nhất là 100, khỏi cần nói 85 là thích tới mức nào.
Giang Thạch không chịu đựng nổi việc một người thích mình đến thế lại bị mình lợi dụng.
Cái hệ thống này làm gì cũng có mục đích rõ ràng. Tại sao nó đột nhiên ép cậu đi chinh phục Giản Dịch? Chắc chắn không phải là vì độ hảo cảm của Giản Dịch cao, nên nó mới muốn giúp đỡ anh đấy chứ?
Rõ ràng lúc trước hệ thống cứ bịa chuyện về Giản Dịch để ép cậu tránh mặt anh.
Một cái hệ thống với ác ý rõ ràng và mãnh liệt như thế chắc chắn không có ý định tốt.
Giang Thạch có lí do để tin, nếu Giản Dịch bị chinh phục thì nhất định anh sẽ mất đi thứ gì đó. Tiền bạc chỉ là thứ yếu, điều cậu lo nhất là có khi anh phải mất mạng.
Lương tâm của cậu không cho phép cậu đẩy người khác xuống vực sâu chỉ vì tự do của chính mình.
Hệ thống đúng là bực muốn chết luôn rồi.
Sao cái tên này cứ xoắn xuýt mãi thế? Lừa mình dối người, đẩy hết tội ác lên đầu nó như Quan Hi không được à? Chẳng phải con người ai cũng hám lợi ư, sao phải nghĩ đến người khác? Đối với Giang Thạch, rõ ràng Giản Dịch chỉ là một người xa lạ!
Hệ thống không hiểu được, cũng không muốn hiểu. Nó dùng chút kiên nhẫn cuối cùng còn sót lại mà dỗ dành:
“Hắn ta không chết đâu, tôi bảo đảm đấy. Nếu cậu không tin thì hai ta có thể kí khế ước, một khi tôi làm trái thì sẽ tự động bị thiêu hủy”.
“Chinh phục là nhiệm vụ phụ, điểm cậu tích được càng nhiều thì của tôi cũng thế; cậu có thể dùng điểm để đổi thứ cậu muốn, tôi cũng thế thôi”.
“Tôi cũng chỉ muốn kiếm điểm thôi mà!”.
“Lúc trước tôi không cho cậu tới gần hắn ta vì người này rất khó chinh phục, kí chủ trước đã từng thất bại rồi, tôi chỉ không muốn cậu giẫm lên vết xe đổ của cậu ta thôi”.
“Giờ thì độ hảo cảm của hắn ta với cậu là tận 85 đấy, cậu cố gắng thêm chút nữa là thành công. Cậu xem đi, hắn ta được xếp tận hạng S đây này, thành công là được thưởng 10000 điểm đấy! Nghĩ về sự tự do cậu muốn xem, thế là được một nửa rồi!”.
Giang Thạch thả lỏng đầu óc, hít sâu một hơi rồi đáp: “Được. Tao nghe lời mày”.
Hệ thống nhận được câu trả lời này thì rất vừa ý, đồng thời lại lần nữa nghĩ: Đúng là phiền phức.
“Tâm trạng cậu có vẻ tốt quá nhỉ?”. Sáng sớm, Giản Dịch tới phòng thí nghiệm tìm Khấu Lệ. Anh đã nghiên cứu xong mẫu vật lấy được từ người Quan Hi.
Trước khi Giản Dịch mở miệng, trong mắt Khấu Lệ vẫn luôn ánh lên ý cười.
Hắn không phủ nhận, nhưng cũng không nói nhiều.
Giản Dịch chỉ cười, không hỏi thêm nữa.
Dù sao anh cũng đoán được phần nào – kiểu gì cũng liên quan tới Biên Ý, mà việc riêng của chồng chồng người ta sao có thể chia sẻ cho anh được.
Nhưng là bác sĩ của Khấu Lệ, tuy không mấy đứng đắn, anh vẫn mừng vì người bệnh có những chuyển biến tốt đẹp.
Tạm thời bỏ qua chuyện này, Giản Dịch đưa túi giấy tờ cho Khấu Lệ: “Đây là của Quan Hi”.
Anh ngả ngớn tựa người vào đài thí nghiệm, tiếp tục nói: “Thú vị thật, cậu đoán xem, tôi đã phát hiện điều gì sau khi lột được lớp thủ thuật che mắt đầu tiên?”.
Phần đầu là số liệu tỉ mỉ của toàn thân Quan Hi, ở trang cuối là số liệu của Biên Ý. Phần ADN Giản Dịch phân tích được trên người gã hoàn toàn khác với Biên Ý.
“Hừm…”. Giản Dịch trầm ngâm, rồi miêu tả cho Khấu Lệ. “Như kiểu mặc áo khoác ấy, bên ngoài mô phỏng Biên Ý, bên trong chính là bản thân Quan Hi”.
Anh thất vọng thở dài: “Cái hệ thống kia còn vô dụng hơn tôi tưởng”.
Khấu Lệ lật qua lật lại mấy trang giấy trong tay: “Nó quá tự phụ”.
Giản Dịch mỉm cười, nghiêng đầu nhìn bạn mình: “Đúng, nó quá tự phụ, nó khinh thường con người. Thằng hàng giả ngu si kia chắc cũng chẳng biết thân thể gã có khả năng là của chính gã”.
Khấu Lệ nhìn những biểu đồ và số liệu trên trang gần cuối, hỏi: “’Áo ngoài’ đang phai màu ư?”.
“Đúng”. Giản Dịch gật đầu. “Đến giờ nó còn được nguyên vẹn là nhờ năng lượng tôi vận chuyển vào. Mà giờ thì thứ kia cũng đổi sang chỗ người khác rồi”.
Khấu Lệ đóng tập hồ sơ lại, hắn hiểu anh có ý gì.
Nói cách khác, “Biên Ý” mà hệ thống tạo ra chỉ là lớp vỏ ngoài mê hoặc con người, chứ không phải một bản sao hoàn mĩ – có lẽ để làm ra thứ ấy cần rất nhiều tài nguyên, hệ thống không muốn lãng phí trên người kí chủ và cũng không dám sao chép hoàn toàn người ở thế giới này. Nó phải bảo đảm, sau khi mình rời đi thì những công nghệ dùng cho vị kí chủ đã bị vứt bỏ không bị bất kì ai ở nơi đây phân tích được.
Mà kí chủ muốn giữ nguyên dáng vẻ của Biên Ý, thì phải nhờ nó “bảo quản” định kì.
Thiếu đi những năng lượng do hệ thống cung cấp, phần “áo ngoài” sẽ biến mất. Lúc ấy kí chủ chỉ còn là một kẻ bình thường, không sở hữu bất cứ thứ gì có giá trị.
Nói ngắn gọn là, chẳng bao lâu sau Quan Hi sẽ quay lại dáng vẻ ngày xưa, không còn khuôn mặt giống hệt Biên Ý nữa.
Khấu Lệ đặt túi giấy tờ sang một bên, hắn gỡ kính xuống lau lau, nở nụ cười rất dịu dàng.
“Sao kẻ đó xứng được?”.
Sao gã xứng đáng có được khuôn mặt giống với A Ý, sao gã xứng đáng với việc vĩnh viễn mang khuôn mặt của A Ý, đến tận lúc chết?
Thực ra, trước khi Giản Dịch mang tập hồ sơ này tới, Khấu Lệ đã nghĩ ra kết cục cho Quan Hi từ lâu – hắn sẽ tự tay lột da gã, thứ xấu xí nên chết đi trong xấu xí mới phải, gã không xứng có được bất cứ thứ gì thuộc về A Ý, một vết sẹo cũng không được.
Nhưng, giờ thì…
Nụ cười của Khấu Lệ càng thêm chân thành, hắn không cần xuống tay cũng được.
A Ý và Cây Nhỏ chắc cũng chẳng thích hắn dùng đôi tay đầm đìa máu tươi ôm lấy họ.
Giản Dịch quan sát hết những phản ứng của Khấu Lệ.
Anh khẽ vỗ vai hắn, chẳng nói gì.
Khấu Lệ hiểu ý anh, đại để là: Đúng, phải thế chứ, làm gì cũng phải nhớ đến vợ con, đừng thực sự biến mình thành quái vật.
Quái vật không thể chung sống với con người.
Nếu thực sự ở bên nhau, thì kẻ đầu tiên bị thương chính là con người gần gũi với quái vật nhất.
Khấu Lệ nhét hồ sơ vào một ngăn tủ trên đài thí nghiệm, rồi tiếp tục làm nghiên cứu.
Giản Dịch thuận miệng hỏi: “Tiến triển thế nào rồi?”.
Khấu Lệ tính toán, rồi đáp: “Tầm nửa tháng nữa”.
Giản Dịch hơi bất ngờ: “Nhanh thật đấy”.
Anh đứng thẳng dậy, sửa sang lại quần áo rồi cổ vũ cho có lệ: “Thế cậu cứ cố gắng nhá, tôi đi đây”.
Phút cuối, anh lại bổ sung thêm một câu: “Nhớ bảo vợ cậu ngày nào cũng phải vận động đấy”.
Trong đầu Khấu Lệ hiện ra hình ảnh đêm qua – tóc Biên Ý ướt đẫm, y nằm trên người hắn thở hổn hển, không cam lòng mà để kệ hắn muốn làm gì thì làm.
Khấu Lệ cười: “Em ấy sẽ vận động mà”.
Đúng là Biên Ý sẽ vận động thật.
Mà cũng đúng là y không phục.
Lần đầu tiên hai người cùng điên quá sức nên chẳng có gì đáng nói, nhưng lẽ ra tối qua y không nên thua mới đúng chứ.
Ngày nào Khấu Lệ cũng vùi đầu trong phòng thí nghiệm, lúc về mệt biết bao, sao hắn còn…
Biên Ý hơi bực, chẳng biết y đang bực Khấu Lệ hay tự bực bản thân mình.
Cũng vì thế, y đưa Cây Nhỏ ra sân vận động từ sáng.
Biên Ý không hề biết rằng trong phòng thí nghiệm có khu tập thể hình. Dù cơ bản chẳng có nhân viên nào dùng tới, nhưng ngày nào Khấu Lệ cũng tập.
Khu thể hình ấy do Cây Nhỏ sắp xếp, dĩ nhiên là từ kiếp trước.
Nhóc hi vọng Khấu Lệ ngày nào cũng vận động, ăn ngủ đúng giờ, nhưng hắn chẳng mấy khi làm được. Sau này hắn ăn còn chẳng nổi, ngày nào cũng miễn cưỡng duy trì sinh mệnh bằng dịch dinh dưỡng của Giản Dịch.
Khấu Lệ thấy có lỗi với Cây Nhỏ vô cùng, hắn nghĩ mình không phải một người cha tốt. Vậy nên, sau khi làm lại từ đầu, ngày nào hắn cũng tập luyện và ăn cơm đúng giờ, cố gắng không để Cây Nhỏ thất vọng.
Duy chỉ có giấc ngủ là hắn không khống chế được.
Cũng may, giờ hắn đã có thể yên giấc – đặc biệt là dạo này càng lúc càng ngủ ngon.
Khấu Lệ ngừng tay, nghĩ ngợi một lúc rồi gọi cho Biên Ý.
Sau hai hồi chuông y mới bắt máy.
“… Làm sao?”. Giọng nói ở đầu bên kia hơi thở dốc, như vừa chạy một vòng hoặc đang vận động.
Khấu Lệ nhắc lại lời dặn của Giản Dịch: “Giản Dịch nhắc em phải thường xuyên vận động đấy”.
Câu này vốn chẳng có gì đặc biệt, dù sao phương án trị liệu anh cung cấp cho y cũng bao gồm cả phần đó.
Nhưng y không xua nổi những hình ảnh tối qua ùa về, Biên Ý vốn không phục, mà Khấu Lệ lại còn gọi tới trêu tức y.
Dĩ nhiên Biên Ý sẽ coi đây là trêu chọc rồi, chút bực dọc ban đầu biến thành cơn giận: “Anh…”. Anh muốn chết à?!
“À, anh có việc mất rồi”. Ai ngờ Khấu Lệ lại ngắt lời y, hắn vội vàng đáp. “Tối nay anh sẽ về sớm”.
Ngay sau đó, hắn cúp điện thoại.
Đệch!
Tên chó má này!
Biên Ý suýt quăng luôn điện thoại xuống đất.
Chiếc điện thoại may mắn thoát nạn, y cũng tức đến nỗi bật cười.
Biên Ý mắng một câu: “Đúng là đồ phiền phức!”.
Giản Dịch không ngờ câu nói của mình lại trở thành công cụ tán tỉnh của đôi chồng chồng nhà kia, anh cũng đang mân mê chiếc điện thoại trong tay.
Không giống như anh đã tưởng, Giang Thạch gọi cho anh chỉ vì vấn đề tiền viện phí, sau đó không còn liên lạc gì nữa.
Đã một tuần anh chưa gặp lại Giang Thạch.
Mà khoảng thời gian Khấu Lệ cần để hoàn thành thí nghiệm cũng đã trôi qua phân nửa.
Giản Dịch cân nhắc một chốc rồi cất điện thoại đi, anh đứng dậy, bước ra ngoài gõ gõ trên bàn trợ lí.
“Cái phỏng vấn của đài truyền hình gì đó, tôi nhận”.
Trợ lí ngơ ngác, rồi lập tức đi sắp xếp.
Chắc do kí chủ mới đang xài chiêu lạt mềm buộc chặt mà thôi, dù sao độ yêu thích của anh lúc đó kiểu gì cũng không thấp, Giản Dịch nghĩ thầm.
Đã thế, thì anh phải “xôn xao nhung nhớ” mà tình cờ gặp mặt cậu mới đúng.
Phía kia làm việc rất nhanh, đến trưa hôm ấy là có người gọi điện cho Giản Dịch.
Anh tốn nửa tiếng đồng hồ chọn quần áo và trang sức, còn xịt cả nước hoa.
Hai trợ lí đi theo đánh mắt với nhau:
“Có chắc là giáo sư đang đi phỏng vấn không đấy?”.
“Không, không chắc”.
“Trông giáo sư như kiểu đi gặp ý trung nhân ấy nhờ”.
“Mong là đừng như lần trước”.
Người lần trước hóa ra lại là nghi phạm, vận đào hoa của giáo sư nhà họ thê thảm quá.
Giang Thạch đang đứng ở đại sảnh tầng một, cậu cùng chị Khương tới kí hợp đồng cho chương trình tranh tài vũ đạo XX. Chương trình này có danh tiếng và độ phủ sóng rất cao, những người tới tham gia đều là các nghệ sĩ đã debut được công nhận là có thực lực, dù trước kia có tên tuổi gì trong giới hay không, thì một khi xuất hiện trong chương trình này, có bị loại thì tương lai phía sau cũng rực rỡ hơn nhiều.
Tài nguyên này chắc chắn là cực kì khó có được đối với một nghệ sĩ vừa debut không lâu như Giang Thạch.
Đương nhiên họ không thể bỏ lỡ.
Nhưng chị Khương nhìn dáng vẻ thiếu sức sống của cậu thì lại hơi lo lắng.
Chẳng hiểu sao dạo này Tiểu Thạch nhà chị không còn rực rỡ như mặt trời nhỏ nữa, dường như cậu có rất nhiều tâm sự, thường xuyên thất thần.
Chị Khương chỉ lo cậu không kịp điều chỉnh trạng thái cho chương trình, khi ấy tiếng tăm của cậu sẽ không được tốt.
“Em không sao đâu, chị Khương à”. Giang Thạch biết người đại diện của mình lo lắng, cậu nói: “Chị cứ yên tâm, em sẽ cố gắng hết sức!”.
Chị Khương thấy cậu không có vẻ gì là miễn cưỡng thì đáp “ừ”, cùng cậu bước vào thang máy.
Trước khi cửa thang máy đóng lại, chị thấy Giản Dịch.
Trợ lí của anh còn đang vươn tay, miệng nói “Đợi chút với”.
Thấy thế, chị Khương định ấn nút chờ, nhưng tốc độ của Giang Thạch còn nhanh hơn.
Cửa thang máy khép lại.
Chị Khương sửng sốt, rồi quay sang nhìn Giang Thạch.
Giang Thạch ủ rũ nói: “Em xin lỗi, hình như em ấn sai rồi…”.
Chị Khương hơi nhíu mày, cứ thấy có điều gì kì quái không nói nên lời.
Lạ quá.
Lạ thật đấy.
Giang Thạch nhìn cánh cửa thang máy đã khép lại, vuốt ve chiếc đồng hồ xa xỉ cậu cố ý đeo lên tay.
Có vẻ không giống lạt mềm buộc chặt, mà là đang tránh mặt anh.
Lạt mềm buộc chặt là trêu chọc, còn tránh mặt nghĩa là từ chối.
Bình thường Giản Dịch là con người lịch thiệp. Nếu người ta đã từ chối một cách rõ ràng, thì anh cũng không ép.
Nhưng cứ thế thì việc chinh phục anh có vẻ hơi mâu thuẫn.
Lẽ ra hệ thống sẽ không “buông tha” anh dễ dàng như vậy.
Đương nhiên là không rồi.
Hệ thống làm ầm lên: “Cậu làm gì đấy? Đã một tuần cậu không liên hệ với hắn rồi, giờ hắn cố ý tới đây gặp cậu thì cậu lại né đi? Cậu đang cự tuyệt người ta đấy à?”.
Giang Thạch cúi đầu, mím môi không đáp.
Hệ thống cảnh cáo: “Đừng tưởng tôi không biết cậu đang nghĩ gì. Tôi đã kiên nhẫn với cậu lắm rồi mà cậu không phối hợp, tôi cũng chẳng ngại để cậu ‘hưởng thụ’ thêm vài lần nữa đâu”.
Giang Thạch trầm ngâm một chốc, hỏi nó: “Vậy, nếu tao thành công chinh phục thì anh ấy sẽ ra sao?”.
Hệ thống không đáp.
Nó từng nói độ hảo cảm của Giản Dịch đối với cậu là 85, độ hảo cảm cao nhất là 100, khỏi cần nói 85 là thích tới mức nào.
Giang Thạch không chịu đựng nổi việc một người thích mình đến thế lại bị mình lợi dụng.
Cái hệ thống này làm gì cũng có mục đích rõ ràng. Tại sao nó đột nhiên ép cậu đi chinh phục Giản Dịch? Chắc chắn không phải là vì độ hảo cảm của Giản Dịch cao, nên nó mới muốn giúp đỡ anh đấy chứ?
Rõ ràng lúc trước hệ thống cứ bịa chuyện về Giản Dịch để ép cậu tránh mặt anh.
Một cái hệ thống với ác ý rõ ràng và mãnh liệt như thế chắc chắn không có ý định tốt.
Giang Thạch có lí do để tin, nếu Giản Dịch bị chinh phục thì nhất định anh sẽ mất đi thứ gì đó. Tiền bạc chỉ là thứ yếu, điều cậu lo nhất là có khi anh phải mất mạng.
Lương tâm của cậu không cho phép cậu đẩy người khác xuống vực sâu chỉ vì tự do của chính mình.
Hệ thống đúng là bực muốn chết luôn rồi.
Sao cái tên này cứ xoắn xuýt mãi thế? Lừa mình dối người, đẩy hết tội ác lên đầu nó như Quan Hi không được à? Chẳng phải con người ai cũng hám lợi ư, sao phải nghĩ đến người khác? Đối với Giang Thạch, rõ ràng Giản Dịch chỉ là một người xa lạ!
Hệ thống không hiểu được, cũng không muốn hiểu. Nó dùng chút kiên nhẫn cuối cùng còn sót lại mà dỗ dành:
“Hắn ta không chết đâu, tôi bảo đảm đấy. Nếu cậu không tin thì hai ta có thể kí khế ước, một khi tôi làm trái thì sẽ tự động bị thiêu hủy”.
“Chinh phục là nhiệm vụ phụ, điểm cậu tích được càng nhiều thì của tôi cũng thế; cậu có thể dùng điểm để đổi thứ cậu muốn, tôi cũng thế thôi”.
“Tôi cũng chỉ muốn kiếm điểm thôi mà!”.
“Lúc trước tôi không cho cậu tới gần hắn ta vì người này rất khó chinh phục, kí chủ trước đã từng thất bại rồi, tôi chỉ không muốn cậu giẫm lên vết xe đổ của cậu ta thôi”.
“Giờ thì độ hảo cảm của hắn ta với cậu là tận 85 đấy, cậu cố gắng thêm chút nữa là thành công. Cậu xem đi, hắn ta được xếp tận hạng S đây này, thành công là được thưởng 10000 điểm đấy! Nghĩ về sự tự do cậu muốn xem, thế là được một nửa rồi!”.
Giang Thạch thả lỏng đầu óc, hít sâu một hơi rồi đáp: “Được. Tao nghe lời mày”.
Hệ thống nhận được câu trả lời này thì rất vừa ý, đồng thời lại lần nữa nghĩ: Đúng là phiền phức.