[Diên Hy Công Lược] Nhĩ Tình Trùng Sinh

Chương 4: Ác Mộng





Nhĩ Tình đã lâu mới được một đêm an giấc.

Tiếng mõ canh năm vừa dứt, Nhĩ Tình mới chợt bừng tỉnh, theo bản năng xoay người, xuống giường.

Hôm nay là ngày đại tuyển tú, cũng sẽ có thêm nhiều cung nữ mới tiến cung, đều chờ trước điện.

Có nhiều lúc, Nhĩ Tình thật sự không hiểu được.

Trong tất cả các cung, Hoàng Hậu nương nương cung phần luôn luôn tốt nhất, nhưng ngày thường người cũng chỉ mặc lên y phục màu sắc giản dị, trang điểm rất nhẹ, xưa nay bướng bỉnh không thích đeo ngọc cài hoa.

Thế nên, dù cho hôm nay là điện tuyển trong cung, Hoàng Hậu vẫn cứ khăng khăng chọn một bộ y phục thanh nhã.

Lúc này nàng diện tố y, cầm kéo vàng, nghiêm túc tỉa tán hoa lài trên tay.

Gương mặt chú tâm, phảng phất nét say mê giữa không gian tràn đầy thanh âm cắt tỉa thanh thuý.

Điện tuyển bên kia đã hai lần cho người qua thúc giục, nương nương bên này vẫn bình tâm tĩnh khí, không chút vội vã.

Chỉ là nghĩ đến vị chủ nhân Trữ Tú Cung kia hôm nay hình như lại chuẩn bị ra xuất toàn lực, điệu bộ giọng khách lấn át giọng chủ.

Nhĩ Tình cắn môi không nói, chỉ hạ mắt tỉ mẩn chải mái tóc dài của Hoàng Hậu.

Đi được nửa đường, Nhĩ Tình thay Hoàng Hậu nương nương hồi cung, quay lại lấy chuỗi Phật châu người để quên.

Vừa ngang qua toà giả sơn, xa xa đã thấy vài nhóm tú nữ yểu điệu đi tới.

Ai nấy gương mặt kiều diễm, dáng người thướt tha, trên mặt không ai không mang theo biểu tình như hài tử, tràn đầy mong đợi với cuộc sống trong cung.


Nhĩ Tình nhẹ câu khoé môi.

Trong mắt người ngoài, Tử Cấm Thành là nơi để cầu được một đời vinh hoa phú quý, là chốn cực lạc nơi trần gian.

Thế nhưng, đường vào hào môn sâu tựa biển.

Tiến vào không dễ, muốn đi ra, lại càng khó hơn lên trời.

Đúng lúc này, một làn gió mang hương thơm từ bên cạnh thoảng qua.

Nhĩ Tình xoay người, nhìn theo hướng toả ra mùi hương hoa hồng, thấy ba tú nữ trùng hợp đi qua.

Tú nữ mặc lục y đứng giữa cùng tú nữ vận tử y bên trái đều mang vẻ mặt kiêu căng.

Nhìn khuôn mặt trang điểm kĩ càng, vải may y phục tinh xảo cùng hương liệu trên người, tức khắc đoán được người này xuất thân danh môn.

"Kiến quá cô nương." Tiếng gọi thanh thuý, vang lên từ đằng sau hai người kia khiến Nhĩ Tình chú ý.

Nàng trông thấy một bạch y nữ tử, cao gầy tú lệ, nhất thời cảm thấy trước mặt sáng ngời.

Luận về tướng mạo, khí chất nàng đều đạt đến độ thượng đẳng.

Đặc biệt ở giữa hai đầu mày, phảng phất nét mềm mại, yếu đuối, càng khiến nàng so với đám tú nữa còn lại toát ra khí chất tựa thiên tiên.

Hai tú nữ lúc này cũng chú ý tới Nhĩ Tình.

Thấy nàng tuy y phục mộc mạc, nhưng dáng vẻ lại đoan trang, hào phóng, so với đại cung nữ trong cung còn muốn thanh nhã hơn nhiều, nhìn lại có chút không giống như nô tỳ.


Hai người liền thức thời hành lễ.

Tú nữ y phục tím kia mồm miệng có chút lanh lẹ, không quên nhỏ giọng hướng bạch y cô nương trách một câu, "Lục Vãn Vãn, muội vừa đâu vậy, làm bọn ta bây giờ mới tìm thấy muội." Bạch y nữ tử hình như tên là Lục Vãn Vãn kia bị hai người còn lại nhẹ trách cứ, chỉ hơi so vai, không lên tiếng.

Nhĩ Tình trong lòng hừ lạnh.

Nói quả không sai, người mới vừa tới đây, thế nhưng chẳng phải đã bắt đầu chế nhạo, tranh đoạt nhau rồi sao? Nhìn cảnh trước mắt bỗng thấy phiền lòng, nàng rũ mắt nhìn xuống.

Thình lình phát hiện hình một bông hoa sen đỏ in trên nền gạch! Mí mắt hung hăng nhảy dựng, " Cô nương, thỉnh dừng bước," chưa kịp nghĩ ngợi, Nhĩ Tình liền gọi ba người vừa rồi lại.

"Xin hỏi, hoa sen này...!từ đâu mà có?" Chỉ vào hồng liên trên mặt đất chỗ các nàng vừa đi qua, hỏi.

Tú nữ mặc lục y, Ô Nhã Thanh Đại nghe vậy, đi lên trước nửa bước, vẻ mặt đắc chí, "Là ta.

Trước kỳ đại tuyển tú, ta đã cho người khắc một đoá hoa sen dưới đế giày.

Mới vừa rồi...!lại khảm thêm phấn hồng hoa ở trong, cho nên mỗi bước đi mới có thể lưu lại một đoá hồng liên."
"Phan phi Nam Tề, bộ bộ sinh liên(*), bất quá cũng chỉ được đến thế này thôi." Nữ tử diện y phục sắc tím, Nạp Lan Thuần Tuyết một bên hát đệm, nịnh nọt.

Chỉ có duy nhất bạch y Lục Vãn Vãn im lặng, cúi đầu đứng yên, trên mặt không lộ ra biểu cảm.

Nhĩ Tình hơi gật đầu, miệng nói, "Cô nương có tâm." Trên mặt thản nhiên, kỳ thật trong lòng lại dấy lên sóng lớn.

Tình cảnh này giống y hệt trong mơ, nếu không có gì sai biệt thì sau đó Hoàng Thượng sẽ hạ lệnh trục xuất một tú nữ ra khỏi cung.

Tình cảnh trong mộng đột nhiên tái hiện trước mắt, làm sao có thể bảo nàng bình thản, ung dung được!

Hoảng hốt quay về đứng sau Hoàng Hậu nương nương, suốt cả buổi sáng, trong lòng nàng cứ dâng lên một nỗi bất an.

"Nhĩ Tình...!Nhĩ Tình," Phú Sát Dung Âm nhìn về phía nàng, thấy Nhĩ Tình lại đang thất thần, không khỏi nhíu mày nhẹ giọng nói, "Đỡ ta hồi cung."
"Vâng! Nương nương." Nhĩ Tình lúc này mới phản ứng lại, tay giấu trong áo thậm chí còn hơi phát run.

Mới vừa nãy, tú nữ áo lục Ô Nhã Thanh Đại mình ngẫu nhiên gặp được ở toà giả sơn kia, thật sự đã bị Thánh Thượng trách phạt, lệnh bọn thái giám lôi kéo đuổi ra ngoài cung!
Về đến Trường Xuân Cung, Phú Sát Dung Âm thấy sắc mặt Nhĩ Tình thực sự không tốt, liền để nàng nửa ngày còn lại nghỉ ngơi ở trong phòng.

Vì cái gì? Đến cùng tại sao lại như vậy? Nhĩ Tình nhấc ấm trà lên, rót đầy một chén, cầm trên tay.

Rót nước mà tạo ra bọt nước lớn nhỏ, chứng minh nội tâm người rót đang nôn nóng, bất an.

Vốn tưởng rằng đó cũng chỉ là một giấc mơ, thế nhưng hôm nay lại thực sự diễn ra ở ngay trước mắt nàng.

Nhĩ Tình không dám nghĩ tiếp, lòng bàn tay đã thấm ra một tầng mồ hôi lạnh.

***
Đêm xuống, nữ tử trên giường đang chìm vào giấc ngủ.

Mái tóc đen dài xoã tung trên gối, vài lọn bám trên trán, từng giọt mồ hôi tựa như hạt ngọc trắng tinh chảy xuống hai bên tóc mai.

Bên ngoài vang lên tiếng cây cối phất phơ theo gió, tiếng mưa rơi nặng nề.

Còn có tiếng nàng trong mộng nói mớ, thanh âm tựa như tuyệt vọng, như bị áp lực vô hình nặng nề đè nén, "Không cần...!Không phải sự thật..."
Ngọn lửa hừng hực cháy đến đỉnh trời, bên trong đám cháy đột nhiên truyền đến tiếng khóc tuyệt vọng của Phú Sát Dung Âm, "Con của ta! Con trai đáng thương của ta!"
Hình ảnh trước mắt lại thay đổi.

Hoàng Hậu đổi lại một thân tố y, bước lên đỉnh vọng lâu Tử Cấm Thành.

Từng bước một, chậm rãi bước lên nơi cao nhất.

Vươn tay từ từ gỡ xuống khuyên ngọc, trâm vàng, nhẫn phỉ thuý, hộ giáp, tất cả nàng đều ném xuống đất.


Đôi chân trần cứ thế giẫm lên vàng ngọc châu báu, không mang theo một tia lưu luyến.

Phú Sát Dung Âm xoay người, từ trên cao nhìn toàn cảnh Tử Cấm Thành.

"Tứ Lang, ta không muốn làm Hoàng Hậu, ta chỉ muốn làm Phú Sát Dung Âm..."
Nàng giang hai tay, học chim non lần đầu cất cánh, treo mình bấp bênh trên vọng lâu.

Dung nhan tuyệt mỹ ướt đẫm nước, nàng nở nụ cười, giây sau liền nhảy xuống.

Tựa như cánh chim đập cánh biến mất giữa không trung.

"Không...!Không! Hoàng Hậu nương nương!" Nhĩ Tình lại một lần nữa từ trong mơ kêu khóc mà tỉnh.

Gương mặt không phân rõ đâu là nước mắt hay mồ hôi.

Mí mắt nặng nề, tầm nhìn như bị vây khốn.

Nàng chậm rãi mở mắt, chỉ thấy trước mặt có một vầng sáng mờ mờ.

Một ánh nến lay động theo gió.

"Nhĩ Tình tỷ tỷ?" Bên kia ánh nến xuất hiện khuôn mặt non nớt đầy lo lắng của Minh Ngọc.

Vừa rồi nghe thấy phòng Nhĩ Tình cách vách có tiếng động, nàng lập tức khoác thêm ngoại y, châm nến tới xem thử.

"Tỷ tỷ, ngươi sao lại khóc thành như vậy?" Minh Ngọc dùng tay áo nhẹ nhàng vỗ về gò má đẫm nước mắt của Nhĩ Tình.

Nhĩ Tình ngồi bật dậy, ôm chặt lấy Minh Ngọc, không quản gì hết, nức nở oà khóc.

12.10.2018.