Đều Thời Đại Nào Rồi

Chương 110: Ngoại truyện 1



Edit: phuong_bchii

________________

Xem xong câu chuyện Vu Chu viết, Bành Hướng Chi khóc đến choáng váng đầu óc, ôm Kỷ Minh Tranh gào lên: "Mình không muốn sống nữa, mình không muốn sống nữa."

Kỷ Minh Tranh: "...?"

Nàng đọc tiểu thuyết...... là như vậy?

Vu Chu ở đầu dây bên kia yếu ớt lên tiếng: "Không đến mức, không đến mức đâu đạo diễn Bành, không đến mức."

"Bát Đại Cần Thái cái tên giết ngàn đao nhà em," Bành Hướng Chi ngồi dậy, rút một tờ khăn giấy, khóc không thành tiếng, "Dựa vào cái gì chứ, em viết ra cái tình tiết quái quỷ gì vậy, dựa vào cái gì hai người họ lại là kiểu quan hệ này, vợ cũ và con gái của vợ hiện tại, mà em cũng nghĩ ra được."

"Em tham khảo khẩu vị của chị." Vu Chu lại nói.

"Lại là tôi?" Bành Hướng Chi xì mũi.

"Chị cho em xem nhãn hiệu sách chị đọc: bội đức, cẩu huyết, đại ngược."

Kỷ Minh Tranh liếc Bành Hướng Chi một cái, bội đức?

"Sao cậu lại dùng ánh mắt đó nhìn mình," Bành Hướng Chi giơ tay, che đôi mắt trong trẻo của Kỷ Minh Tranh, "Tiểu thuyết chỉ là tiểu thuyết."

"Ừ." Lông mi Kỷ Minh Tranh lướt qua trái tim Bành Hướng Chi.

Bành Hướng Chi rụt lại, có chút ngứa.

Đầu bên kia điện thoại tất nhiên không có nhận ra động tác nhỏ vi diệu ở bên này, Vu Chu còn đang lải nhải: "Em đây cũng có ngược nhiều đâu, đây không phải happy ending sao? Kỷ Tình Tình và Bành Vân từ nay về sau hạnh phúc mà sống cùng nhau ~ về sau thì hai người họ cùng nhau mở cái tiệm thịt nướng, hoặc là đánh liều vào trong thành phố, nói không chừng ngày nào đó còn có thể tới tham gia buổi offline của các chị đấy."

Bành Hướng Chi vốn đã khá hơn, nghe cô nàng nói như vậy, ánh mắt lại nóng bỏng: "Hay cho Bát Đại Cần Thái em."

Vu Chu quả nhiên là mặt trời nhỏ, biết rõ nhất những người làm công việc âm thanh như các cô muốn nhìn thấy tình tiết gì. Vu Chu từng nói, sáng tác của cô nàng là "Tôi dùng tình cảm trằn trọc, bí mật nhất của mình, gửi đến người xa xôi, vĩnh viễn không gặp mặt bạn". Thật ra Bành Hướng Chi các nàng làm sao không phải chứ.

Không biết âm thanh của mình sẽ xuyên qua dây mạng nào, thiết bị nào, truyền tới tai người nào.

Cũng sẽ không biết, những thứ được ghi chép thành sóng này, có thể thật sự nổi lên gợn sóng trong lòng người xa lạ hay không.

Vu Chu nói với nàng, sẽ.

Sẽ ở một góc nào đó, sẽ có một thời điểm không đáng nhắc tới, nó được người ta bắt được, được người ta ghi nhớ, thậm chí có thể thay đổi điều gì đó, truyền cảm hứng điều gì đó, ảnh hưởng đến điều gì đó.

Nàng từng nhận được rất nhiều tin nhắn riêng, ví dụ như vào một đêm đông khó chịu nào đó, có người nói cho nàng biết, một mình tôi ở trong phòng trọ, nghe giọng nói của bạn, cảm thấy rất ấm áp. Ví dụ như vào một buổi chiều mệt mỏi nào đó, có người nói cho nàng biết, tôi đi làm mười ngày liên tục, lúc nghỉ trưa câu cá, nghe được kịch của bạn, lại đầy máu sống lại.

Còn có người nói, cô ấy đang ốm đau, cô ấy đang suy sụp tinh thần, cô ấy đang mờ mịt nhìn xung quanh không biết con đường phía trước, cô ấy đang nghèo khó, cô ấy đang giãy giụa, cô ấy lẻ loi một mình khó chống đỡ cuộc sống.

Còn có người nói, đạo diễn Bành, lá gan của tôi rất nhỏ, trước kia ở trong lớp, tôi cũng không dám nói chuyện, nhưng hiện tại tôi muốn làm một CV, mỗi ngày tôi đều bắt đầu ghi âm kể chuyện.

Sức sống của câu chuyện là vĩnh hằng, nó sẽ sống trong miệng người kể chuyện, trong tai người nghe, phát ra ánh sáng mờ ảo trong khe hở của số phận, khi được một người nhớ lại một lần, nó sẽ sống lại một lần nữa.

Nước mắt Bành Hướng Chi từ tràn mi tuôn ra mãnh liệt, bắt đầu trở nên chậm chạp mà dịu dàng, bắt đầu có độ ấm, nàng yên lặng lau nước mắt, sau đó lóng ngóng nói với Vu Chu: "Cúp đây, em viết cái này quá ấy rồi."

Nàng vẫn mạnh miệng, nhưng cảm xúc của nàng chính là khẳng định tốt nhất đối với Vu Chu. Vu Chu rất hiểu không nói gì, cười cười chúc nàng ngủ ngon, sau đó tiếp tục đi tìm chút gì ăn.

Bành Hướng Chi thở ra một hơi, đặt điện thoại sang một bên, cổ rất đau, nàng theo thói quen hoạt động trái phải.

Một bàn tay sau lưng vỗ về, thuần thục giúp nàng xoa bóp bả vai.

Bành Hướng Chi thoải mái thở dài, nàng ngửa người ra sau, nằm trong lòng mềm mại của Kỷ Minh Tranh, nghiêng đầu cọ cô như hồ ly: "Tranh Tử, cậu nói xem, nếu hai ta ở trong câu chuyện, sẽ có kết cục gì?"

Có một tác giả tốt bụng nào nói như Vu Chu không, Bành Hướng Chi và Kỷ Minh Tranh từ nay về sau sống hạnh phúc bên nhau.

Kỷ Minh Tranh ôm nàng, nói: "Mình không biết."

Bành Hướng Chi cười mỉm chi, chính mình sao có thể có chờ mong, Kỷ Tiểu Tranh Tử từ trước đến nay sống thiết thực, cô sẽ nói ra bao nhiêu lời xinh đẹp chứ?

"Vậy sau này chúng ta già rồi, sẽ như thế nào? Cậu còn có thể bóp vai cho mình không?"

"Thật ra," Kỷ Minh Tranh nói, "Chúng ta bây giờ đã không còn trẻ nữa."

"Đệch."

Bành Hướng Chi trừng cô, quay đầu lại thấy Kỷ Minh Tranh hé miệng cười, vì vậy nàng cũng cười, sao nàng lại thích Kỷ Tiểu Tranh oán hận nàng như vậy, thật thú vị.

"Cậu xem xong câu chuyện kia, sau khi xem cũng không có chút cảm xúc gì à?" Bành Hướng Chi lại lấy bả vai cọ vào cô.

"Mình đang suy nghĩ." Kỷ Minh Tranh tháo kính xuống, đặt lên tủ đầu giường.

Đầu ngón tay của nàng trượt ở mép gỗ anh đào, bàn tay trắng nõn giống như chạm ngọc, Bành Hướng Chi đột nhiên có phản ứng sinh lý, kỳ quái chết đi được, rõ ràng hành động và tướng mạo của người này đều cấm dục đến không muốn không muốn, nhưng cô có ma lực, sẽ làm cho người chú ý cô không ngừng tìm tòi chi tiết của cô.

Ví dụ như đầu ngón trỏ lướt qua chi tiết mặt bàn, ví dụ như khi cô dịu dàng đặt mắt kính sang một bên, nắm chặt gọng mắt kính.

Những chi tiết này luôn khiến Bành Hướng Chi cảm thấy, gợi cảm.

Khó có thể nói thành lời, gợi cảm tột đỉnh.

|"Cậu suy nghĩ cái gì?" Vì vậy lông mi trêu người của Bành Hướng Chi bắt đầu đập quạt, nghiêng đầu nhìn cô, vừa vặn có thể nhìn thấy cằm và mũi sạch sẽ như tiên nữ của cô.

Kỷ Minh Tranh rút tay lại, cụp mắt nhìn nàng: "Cô ấy nói, Bành Hướng Chi lồng tiếng trong kịch truyền thanh, thở hổn hển nói."

"Bắt lấy mình." Ba chữ này rất nhỏ, lúc nói chuyện cô đỡ lấy bả vai Bành Hướng Chi, hơi nhéo nhéo.

Giống như nắm lấy cái đuôi xù lông của Bành Hướng Chi.

"Muốn biết, là loại âm thanh gì." Kỷ Minh Tranh lãnh đạm nói.

Ơ......

Mũi chân Bành Hướng Chi lại bắt đầu cử động, nàng cảm thấy có một cảm giác tê dại từ xương cụt đến bắp chân của nàng.

Nàng nghiêng người, xoa đôi tai đỏ ửng của Kỷ Minh Tranh, chậm rãi cọ vào lòng cô: "Vậy mình kêu cho cậu nghe."

Nói xong, nhấp một cái vành tai càng đỏ hơn.

"Bặp" một tiếng thả ra, Bành Hướng Chi ngửi thấy mùi ấm áp trên người Kỷ Minh Tranh, nàng suy tư chọn chủ đề khác, thấp giọng nói với vành tai đã bị thổi phồng:" Hôm nay chúng ta trải thảm mới."

Ngay trước cửa sổ sát đất, rất mềm mại, khi ánh mặt trời chiếu tới, chân trần giẫm lên phía trên, đều giống như là đang được che chở.

Bành Hướng Chi thay đổi tư thế, ngồi lên người Kỷ Minh Tranh, tay quấn tóc cô: "Buổi chiều lúc mình trải thảm, cậu nhìn mình, lại nhìn cửa sổ sát đất, có phải muốn làm ở đó không?"

Kỷ Minh Tranh không nói gì, nhưng lồng ngực cô bắt đầu phập phồng, căng lên co rụt lại, bên cổ có gân mỹ nhân bị Bành Hướng Chi dùng tóc quét ra một tầng da nổi da gà.

"Phản ứng này, em gái, em thật sự nghĩ tới sao?" Bành Hướng Chi kiên nhẫn trêu chọc cô, lại kiên nhẫn trêu chọc chính mình.

"Ban ngày ban mặt, cô Kỷ, cậu lại muốn đứng trước cửa sổ, chậc." Bành Hướng Chi nhíu mày, khóe miệng càng lớn hơn.

Nàng đổi cách xưng hô đùa giỡn cô, kế tiếp chuẩn bị là "Bác sĩ".

Kỷ Minh Tranh bình tĩnh nhìn nàng, giơ tay, vươn ngón trỏ, chống lại lông mày Bành Hướng Chi, sau đó trượt xuống, chỉ vào mũi nàng, lại vào lúc sóng mắt Bành Hướng Chi bơi lội, đi xuống, đặt ở giữa môi dưới của cô. Bành Hướng Chi há miệng, nhanh chóng ngậm một cái.

Ánh mắt của cô đang đáp lại sự lôi kéo của Bành Hướng Chi, cô đang nói, là nghĩ tới, đạo diễn Bành, muốn nghe cậu nằm ở nơi đó, chuyên nghiệp lại không chuyên nghiệp nói cho một diễn viên lồng tiếng, làm sao nói ra ba chữ này.

Còn muốn nhìn tay nàng xuyên qua rèm cửa sổ, khó nhịn đè lại tấm kính, ấn ra một vòng sương mù có ý nghĩa.

"Có thể không?" Nhưng cô không nói thêm gì nữa, chỉ dùng đầu ngón tay xoa xoa đầu lưỡi Bành Hướng Chi, hỏi nàng.

"Cho mình một lý do, thuyết phục mình." Bành Hướng Chi nhướng mày.

"Nói" là chữ đa âm, Bành Hướng Chi dùng lúc trước đọc âm.

Kỷ Minh Tranh cười, rút tay ra, ôm Bành Hướng Chi, nói: "Hôm nay là Đông Chí."

"?"

Bành Hướng Chi không hiểu: "Đông Chí thì sao? Cậu ám chỉ mình ăn bánh trôi vừng đen à?"

Nàng cười hì hì.

Nhưng Kỷ Minh Tranh lắc đầu: "Rất lãng mạn."

"Lãng mạn chỗ nào?"

Kỷ Minh Tranh giữ chặt tay nàng, mở ra, dùng ngón trỏ bị ướt của mình viết chữ trong lòng bàn tay Bành Hướng Chi.

"Cái chữ 'Đông (冬)' này, nửa trên là 'Tịch (夕)' có một chấm dài một chút, biết vì sao không?"

Cô giống như một cô giáo, dùng giọng nói vô cùng êm tai và học thức phong phú hướng dẫn từng bước.

Bành Hướng Chi lắc đầu.

"Tịch có nghĩa là đêm tối, nó được kéo dài, bởi vì mùa đông đêm rất dài, mà Đông Chí, là ngày có đêm dài nhất trong năm."

Kỷ Minh Tranh cúi đầu, nghiêm túc tiếp tục viết hai chữ: "Trong đêm dài, có hai người."

"Trong đêm dài nhất, từ đó về sau trong đêm đông dài nhất, đều có hai người ở bên nhau, không lãng mạn sao?" Kỷ Minh Tranh ngẩng đầu, trầm tĩnh nhìn nàng.

Bành Hướng Chi cảm thấy, chắc không ai có thể ngăn cản một học sinh xuất sắc đang bịa chuyện ở dưới tình cảnh này, bởi vì mặc kệ có lý hay không, điều này thể hiện cô đang vận dụng đầu óc quý giá của mình, trăm phương ngàn kế lấy lòng bạn.

Lãng mạn chứ, lãng mạn chết rồi.

Bành Hướng Chi cười: "Mình tuyên bố, đây là ngày lãng mạn nhất trong năm."

Mùa đông của những đêm dài đã đến và chúng ta ở bên nhau.

"Chúc cậu, 'Mỗi năm có hôm nay, mỗi tuổi có hôm nay'." Vòng quanh cổ Kỷ Minh Tranh, Bành Hướng Chi rất thỏa mãn.

"Cám ơn, cũng chúc cậu." Kỷ Minh Tranh nháy mắt, vuốt ve sống lưng nàng, nở nụ cười.

Đông Chí vui vẻ.