Sau buổi prom, Đường Kí Minh tốt nghiệp. Trong kỳ nghỉ hè, y đến một công ty trong thành phố thực tập, thuê một căn hộ ngắn hạn cạnh công ty, cuối tuần mới về nhà, sau khi thực tập xong thì nhập học hẳn tại Đại học L, một tháng mới về nhà một lần.
Hứa Vị Trần đi học sớm nên chỉ kém Đường Kí Minh một lớp.
Từ mùa hè tuyệt nhất thành phố L đến mùa thu ngắn ngủi và mùa đông dài đằng đẵng, cả ngày hắn chỉ có thể vội vã chuẩn bị cho việc apply vào đại học, thời gian như đang vội vàng trôi qua không cho phép hắn dừng lại để dành chút quan tâm đặc biệt cho cuộc sống cá nhân của mình.
Sau khi khai giảng, thời gian Đường Kí Minh về nhà càng ít hơn, cuộc sống của Hứa Vị Trần cứ trôi qua một cách mơ hồ, sau này nhớ lại, hắn luôn cảm thấy mình chỉ gặp Đường Kí Minh đúng ba lần vào năm cuối trung học. Mặc dù Đường Kí Minh phủ nhận tuyên bố của hắn, bảo rằng đó là do mỗi lần gặp mặt Hứa Vị Trần đều cắm mắt cắm mũi vào máy tính.
Khi đó, Đường Kí Minh thỉnh thoảng sẽ gọi điện cho Hứa Vị Trần, hỏi thăm tình hình gần đây của hắn.
Mới đầu Hứa Vị Trần rất ngạc nhiên, ép hỏi Đường Kí Minh lý do, sau đó y thừa nhận rằng đó là nhiệm vụ của hai mẹ, vì hắn nỗ lực quá sức nên mẹ mới nhờ Đường Kí Minh khuyên hắn đừng vất vả quá.
Hứa Vị Trần chửi mát vài câu nhưng thực ra lại không nỡ cúp máy, thay vào đó hỏi Đường Kí Minh tips liên quan đến việc apply đại học một cách sượng trân, ấy vậy mà y cũng kiên nhẫn trả lời.
Hai người cứ nói mãi cho đến khi bên đầu dây của Đường Kí Minh có người gọi y, Hứa Vị Trần chột dạ ngay, trở mặt bảo Đường Kí Minh nói nhiều, nói lâu quá, sau đấy bèn cúp máy trước.
Một chiều đầu đông, Đường Kí Minh được nghỉ học về nhà.
Mấy hôm nay tuyết rơi, Hứa Vị Trần quá giang xe của Vu Mộng Nguyệt về nhà, về đến nhà thì trời đã tối. Hắn xuống xe, vừa ngẩng đầu lên đã thấy rèm cửa trong phòng Đường Kí Minh đã kéo ra một nửa, đèn vàng đang bật sáng.
Giống như bao đêm khác khi thấy đèn trong phòng Đường Kí Minh, trái tim Hứa Vị Trần mất kiểm soát, nảy lên thoắt nhanh thoắt chậm.
Họ ăn tối ở nhà Lâm Á Quân, Đường Kí Minh mặc áo hoodie in logo trường, tóc cắt rất ngắn, nước da khỏe mạnh, so với một trạch nam học khoa học máy tính, Hứa Vị Trần cảm thấy Đường Kí Minh giống một vận động viên hơn – chẳng qua y trông có vẻ thông minh hơn các vận động viên ở trường chút đỉnh.
Trông thấy Hứa Vị Trần, Đường Kí Minh mỉm cười chào hỏi, vừa thân thiết lại khách sáo giống như đối xử với những người khác, quang minh chính đại, chẳng chút mập mờ.
Hứa Vị Trần bỗng chốc nhận ra, với mình đêm prom vẫn gần trong gang tấc, nhưng với Đường Kí Minh thì đã xa vời vợi từ lâu. Trái tim của Đường Kí Minh có lẽ sẽ không bao giờ ở lại vì điệu nhảy ấy, tốt hơn hết là nên vậy.
Hứa Vị Trần không cảm xúc gật đầu, kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
Trong bữa ăn, Lý Văn Tâm nói đến chủ đề hay nói gần đây, đó là quan hệ giữa Hứa Vị Trần và Vu Mộng Nguyệt.
Bà cảm thấy chắc chắn Hứa Vị Trần có tình cảm thơ ngây trai gái với Vu Mộng Nguyệt, trêu Hứa Vị Trần xong lại vui vẻ nhớ lại cảnh hồi mình và ba Hứa Vị Trần mới gặp nhau, đã thế bà còn chắc mẩm hắn và Vu Mộng Nguyệt đã hẹn sẽ vào cùng một trường đại học.
Hứa Vị Trần cảm giác được Đường Kí Minh nhìn mình vài lần, cảm thấy xấu hổ nhưng không đành lòng cắt ngang tưởng tượng của mẹ làm bà không vui, đành phải vùi đầu ăn cơm.
Đến lúc mẹ càng nói càng lố, Hứa Vị Trần đột nhiên nghe thấy Đường Kí Minh nói: "Nói đi phải nói lại, dì ơi, vẫn phải chọn trường đại học phù hợp với mình chứ ạ." Y lại hỏi Hứa Vị Trần: "Em nộp vào trường nào?"
Hứa Vị Trần vừa ngẩng đầu lên đã chạm mắt với Đường Kí Minh.
Đường Kí Minh khẽ cười với hắn, có vẻ như đang dàn xếp mọi chuyện cho hắn, Hứa Vị Trần tiếp lời ngay, kể cho y nghe kế hoạch của mình và tên trường mà mình đã đăng ký, Đường Kí Minh hỏi hắn: "Không apply vào Đại học L sao? Em vào Đại học L chắc sẽ không thành vấn đề."
"Đúng đó." Sự chú ý của Lý Văn Tâm đã được chuyển hướng thành công, nhưng lại đến chủ đề Hứa Vị Trần càng đau đầu hơn, bà phàn nàn, "Nhà trường tổ chức đến Đại học L mà nó còn chẳng đi, coi bộ không muốn ở cạnh mẹ chút nào cả."
"Không phải mà." Hứa Vị Trần ngập ngừng, không biết nên giải thích thế nào.
Lý do thực sự khiến hắn không chọn Đại học L là vì Đường Kí Minh ở đấy.
Hứa Vị Trần muốn có ngôi trường đại học hoàn toàn mới, quan hệ xã hội hoàn toàn mới và cuộc sống hoàn toàn mới, nếu còn ở nơi có Đường Kí Minh thì mong muốn này sẽ rất khó thực hiện được. Sau này lỡ mà trông thấy Đường Kí Minh hẹn hò, chung đụng với bạn gái, chắc là hắn vẫn sẽ đau lòng rồi thất thố cho coi.
Ngoài ra, quan trọng hơn hết là Hứa Vị Trần hoài nghi Đường Kí Minh không muốn hắn đến đó nên mới muốn vạch rõ giới hạn, gạch Đại học L ra khỏi nguyện vọng.
Trường tốt không xa nhà có rất nhiều lựa chọn, đâu phải Hứa Vị Trần không apply vào trường xung quanh thành phố L, chỉ là mẹ đinh ninh Đường Kí Minh đã ở Đại học L rồi thì muốn hắn có người chăm nom, thành thử bà luôn hy vọng hắn cũng apply vào trường đó.
"Văn Tâm, con nhỏ lên đại học muốn rời xa nơi quen thuộc một chút là chuyện rất bình thường mà." Lâm Nhã Quân nhẹ nhàng khuyên nhủ.
"Kí Minh có muốn đi xa vậy đâu." Lý Văn Tâm hơi đau lòng phản bác, "Có lẽ do tôi làm mẹ chưa đủ tốt."
"Mẹ, mẹ đừng vậy mà." Hứa Vị Trần đau đầu cau mày, "Đại học C cũng rất gần mà. Về nhà chỉ mất một tiếng rưỡi thôi." Thấy vẻ mặt mẹ vẫn chưa khá hơn, hắn quyết định kéo Đường Kí Minh xuống nước: "Hơn nữa, mẹ thấy đó, Đường Kí Minh ở gần thế mà về được mấy lần đâu."
Đường Kí Minh không phản bác, Lâm Nhã Quân cười nói: "Cũng đúng vậy thật."
"Lỡ Đại học C không nhận con thì sao?" Lý Văn Tâm vẫn không cho qua.
Hứa Vị Trần cảm thấy tiếp tục tranh cãi cũng vô ích nên không đáp nữa. Lâm Nhã Quân thay đổi chủ đề đúng lúc, Lý Văn Tâm miễn cưỡng hùa theo vài câu.
Ăn tối xong, Hứa Vị Trần trở về phòng, hơi bực dọc viết đơn đăng ký, viết không xong, thế là bực mình đóng máy tính lại, ngã xuống giường ngẩn người nhìn trần nhà. Sau đó, có người gõ cửa phòng hắn.
Hứa Vị Trần vẫn không nhúc nhích, nói "Tự mở cửa đi". Đường Kí Minh mở cửa bước vào, trông thấy điệu bộ của hắn thì trong giọng nói mang theo ý cười: "Sao đấy?"
"Anh đừng xía vào." Hứa Vị Trần không nhìn y, muốn ra vẻ lạnh lùng nhưng nghe thấy Đường Kí Minh đến gần thì vẫn ngồi dậy.
Đường Kí Minh ngồi trên ghế của hắn, nhìn hắn: "Sao cậu không apply vào đại học L, muốn tâm sự không?"
"Tại sao phải apply..." Hứa Vị Trần không thể nói thật với y, bèn giả ngu, "Ở đâu mà chẳng như nhau."
"Đại học có thể không dễ dàng như cậu nghĩ đâu, gần nhà hơn thì dì cũng sẽ yên tâm." Mỗi lần Đường Kí Minh trưng ra vẻ mặt thuyết giáo, Hứa Vị Trần đều trông như một đứa trẻ vô tri.
Điều Hứa Vị Trần không muốn nhất chính là trò chuyện với Đường Kí Minh, không hề cảm kích châm biếm: "Mẹ tôi trả anh bao nhiêu tiền để làm thuyết khách cho mẹ tôi?"
Đường Kí Minh vẫn dịu dàng nhìn hắn, đột nhiên hỏi: "Cậu định comeout ở đại học à?"
Hứa Vị Trần giật mình, nổi đóa trừng y, lại cảnh giác nhìn lướt qua cửa phòng, nhỏ giọng mắng y: "Anh điên hay gì mà lại nói chuyện này ở nhà tôi?"
"Cậu đừng cáu, dì vẫn đang ở nhà tôi." Đường Kí Minh cũng hạ giọng vỗ về hắn, sau đó lại nói với hắn, "Do tôi thấy một số việc ở trường, phát hiện ra quan hệ đồng giới khá phức tạp, không đi sâu vào chi tiết đâu, tôi sợ cậu sẽ sợ. Nếu cậu vào đại học L, cho dù có chuyện gì xảy ra, chí ít tôi có thể chăm sóc cậu."
Đường Kí Minh nói rất chân thành, nhưng trong lời nói lại có nhiều ẩn ý và đe dọa, vốn dĩ gần đây tinh thần Hứa Vị Trần đã căng thẳng, giờ nghe y nói vậy thì ngán vào đại học ngay, vừa hoảng vừa tức lườm y một lúc rồi mới nói: "Nếu do mẹ tôi ép anh đến khuyên tôi, anh cũng đừng hù tôi vậy chứ." Sau đó khẽ giọng bổ sung: "Hơn nữa, tôi mà đến đại học L anh lại chê tôi phiền cho coi, nói gì đến chuyện chăm sóc tôi."
Đường Kí Minh nhìn vào mắt hắn, mấp máy môi, cúi người đến gần hắn hơn: "Dì nhờ tôi khuyên cậu, nhưng tôi cũng nghĩ như vậy thật."
Hứa Vị Trần và y nhìn nhau, hắn vẫn không thể nhìn rõ vì sao Đường Kí Minh lại khuyên mình vào cùng trường đại học với y, đã vậy Đường Kí Minh còn thật sự vô tư đến mức khiến Hứa Vị Trần cảm thấy xấu hổ vì tình cảm của mình.
Dừng một lát, Hứa Vị Trần không chịu được bèn nói ra suy nghĩ thật của mình với giọng điệu như đang đùa: "Cơ mà mai sau ngày nào anh cũng bận anh anh em em với bạn gái, đến tôi tên gì còn chẳng nhớ ấy chứ."
Đường Kí Minh có chút bất lực: "Hứa Vị Trần, tôi bận đến mức về nhà cũng không có thời gian, còn yêu đương thế nào được?"
"Bận thế thì cũng đâu có thời gian để chăm tôi." Hứa Vị Trần đã dẫn dắt đội tham gia Hội nghị Mô phỏng Liên Hợp Quốc của trường hai năm, giành được cúp hết lần này đến lần khác, tư duy nhạy bén, am hiểu vạch lá tìm sâu.
"Việc đó thì vẫn có thời gian..." Đường Kí Minh nói với hắn, "Cậu không làm phiền tôi. Dì nói từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng xa nhà quá một tháng, vậy nên nếu cậu học trường khác, mọi người đều sẽ không yên tâm."
Y nói "mọi người" tự nhiên đến thế, hệt như mặc dù trước đây y từng bị Hứa Vị Trần làm phiền, lại còn thích con gái, nhưng Hứa Vị Trần là người nhà mà y sẽ chăm sóc dưới trướng của mình.
Hứa Vị Trần nghi ngờ tai mình đã đỏ bừng rồi, một lát sau mới nói với Đường Kí Minh rằng mình sẽ cân nhắc: "Anh ra ngoài được rồi đó." Sau đó đuổi Đường Kí Minh đi.
Vài tháng sau, Hứa Vị Trần nhận được thư mời nhập học của đại học L, mẹ và dì Nhã Quân đều rất vui mừng, Đường Kí Minh cũng vội chạy từ trường về, họ cùng nhau đến nhà hàng ăn mừng.
Hôm sau trùng hợp là cuối tuần nên Đường Kí Minh dẫn Hứa Vị Trần đến trường tham quan.
Trên đường đến trường, Hứa Vị Trần hỏi Đường Kí Minh: "Lúc trước anh nói quan hệ đồng giới ở trường không đơn giản gì đấy, rốt cuộc là sao? Anh hù tôi phải không?"
Trong ánh nắng ban mai, hắn nhìn góc nghiêng của Đường Kí Minh khi lái xe cảm thấy rung động, nhưng cũng hiểu giữa họ không có khả năng, thản nhiên nhìn về tương lai của mình: "Tôi còn phải tìm bạn trai đó."
Đường Kí Minh liếc nhìn hắn rồi nói: "Quan hệ thể xác trong trường rất bừa bãi, có người nhiễm bệnh."
"Thật không đó?" Hứa Vị Trần trợn tròn mắt, bán tín bán nghi nói, "Anh nghe mấy lời đồn đãi, cố ý bôi nhọ đấy à?"
Khóe miệng Đường Kí Minh cong lên, như đang cười nhạo sự ngây thơ của hắn.
"Tinh thần toàn trường (school spirit) của trường các anh không ổn à..." Hứa Vị Trần lẩm bẩm, "Nào về phải từ chối trường này thôi."
Hắn vừa dứt lời đã thấy Đường Kí Minh mỉm cười đưa tay về phía mình, hình như định xoa đầu hắn nhưng chưa chạm vào đã rút lại.
Hứa Vị Trần ngây người, cảm thấy có lẽ Đường Kí Minh không muốn mình hiểu lầm. Bởi vì đối với người thích người cùng giới mà nói, đây là hành động khá thân mật nên Đường Kí Minh mới giữ khoảng cách, không làm vậy với Hứa Vị Trần. Thực tế thì việc có nhận thức về ranh giới như vậy mới là lịch sự, chỉ là Hứa Vị Trần khó tránh khỏi cảm thấy vừa chạnh lòng vừa rất bực mình. Vì vậy hắn ngậm miệng lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói chuyện với Đường Kí Minh.
Chẳng bao lâu đã đến trường.
Đường Kí Minh vẫn có nhiều bạn bè như thời trung học, bọn họ gặp Đường Kí Minh thì chào hỏi, y giới thiệu Hứa Vị Trần với bọn họ nhưng không giải thích mối quan hệ của họ. Hứa Vị Trần đoán Đường Kí Minh cảm thấy bảo là hàng xóm thì xa lạ quá, bảo là em trai lại thân thiết quá nên y mới lựa chọn không nhắc đến.
Tạp Bỉ Khâu: Chỉ có thể nói tiểu Đường tự cảm thấy mình khá là thỏa đáng đó chứ.
Hứa Vị Trần đi học sớm nên chỉ kém Đường Kí Minh một lớp.
Từ mùa hè tuyệt nhất thành phố L đến mùa thu ngắn ngủi và mùa đông dài đằng đẵng, cả ngày hắn chỉ có thể vội vã chuẩn bị cho việc apply vào đại học, thời gian như đang vội vàng trôi qua không cho phép hắn dừng lại để dành chút quan tâm đặc biệt cho cuộc sống cá nhân của mình.
Sau khi khai giảng, thời gian Đường Kí Minh về nhà càng ít hơn, cuộc sống của Hứa Vị Trần cứ trôi qua một cách mơ hồ, sau này nhớ lại, hắn luôn cảm thấy mình chỉ gặp Đường Kí Minh đúng ba lần vào năm cuối trung học. Mặc dù Đường Kí Minh phủ nhận tuyên bố của hắn, bảo rằng đó là do mỗi lần gặp mặt Hứa Vị Trần đều cắm mắt cắm mũi vào máy tính.
Khi đó, Đường Kí Minh thỉnh thoảng sẽ gọi điện cho Hứa Vị Trần, hỏi thăm tình hình gần đây của hắn.
Mới đầu Hứa Vị Trần rất ngạc nhiên, ép hỏi Đường Kí Minh lý do, sau đó y thừa nhận rằng đó là nhiệm vụ của hai mẹ, vì hắn nỗ lực quá sức nên mẹ mới nhờ Đường Kí Minh khuyên hắn đừng vất vả quá.
Hứa Vị Trần chửi mát vài câu nhưng thực ra lại không nỡ cúp máy, thay vào đó hỏi Đường Kí Minh tips liên quan đến việc apply đại học một cách sượng trân, ấy vậy mà y cũng kiên nhẫn trả lời.
Hai người cứ nói mãi cho đến khi bên đầu dây của Đường Kí Minh có người gọi y, Hứa Vị Trần chột dạ ngay, trở mặt bảo Đường Kí Minh nói nhiều, nói lâu quá, sau đấy bèn cúp máy trước.
Một chiều đầu đông, Đường Kí Minh được nghỉ học về nhà.
Mấy hôm nay tuyết rơi, Hứa Vị Trần quá giang xe của Vu Mộng Nguyệt về nhà, về đến nhà thì trời đã tối. Hắn xuống xe, vừa ngẩng đầu lên đã thấy rèm cửa trong phòng Đường Kí Minh đã kéo ra một nửa, đèn vàng đang bật sáng.
Giống như bao đêm khác khi thấy đèn trong phòng Đường Kí Minh, trái tim Hứa Vị Trần mất kiểm soát, nảy lên thoắt nhanh thoắt chậm.
Họ ăn tối ở nhà Lâm Á Quân, Đường Kí Minh mặc áo hoodie in logo trường, tóc cắt rất ngắn, nước da khỏe mạnh, so với một trạch nam học khoa học máy tính, Hứa Vị Trần cảm thấy Đường Kí Minh giống một vận động viên hơn – chẳng qua y trông có vẻ thông minh hơn các vận động viên ở trường chút đỉnh.
Trông thấy Hứa Vị Trần, Đường Kí Minh mỉm cười chào hỏi, vừa thân thiết lại khách sáo giống như đối xử với những người khác, quang minh chính đại, chẳng chút mập mờ.
Hứa Vị Trần bỗng chốc nhận ra, với mình đêm prom vẫn gần trong gang tấc, nhưng với Đường Kí Minh thì đã xa vời vợi từ lâu. Trái tim của Đường Kí Minh có lẽ sẽ không bao giờ ở lại vì điệu nhảy ấy, tốt hơn hết là nên vậy.
Hứa Vị Trần không cảm xúc gật đầu, kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
Trong bữa ăn, Lý Văn Tâm nói đến chủ đề hay nói gần đây, đó là quan hệ giữa Hứa Vị Trần và Vu Mộng Nguyệt.
Bà cảm thấy chắc chắn Hứa Vị Trần có tình cảm thơ ngây trai gái với Vu Mộng Nguyệt, trêu Hứa Vị Trần xong lại vui vẻ nhớ lại cảnh hồi mình và ba Hứa Vị Trần mới gặp nhau, đã thế bà còn chắc mẩm hắn và Vu Mộng Nguyệt đã hẹn sẽ vào cùng một trường đại học.
Hứa Vị Trần cảm giác được Đường Kí Minh nhìn mình vài lần, cảm thấy xấu hổ nhưng không đành lòng cắt ngang tưởng tượng của mẹ làm bà không vui, đành phải vùi đầu ăn cơm.
Đến lúc mẹ càng nói càng lố, Hứa Vị Trần đột nhiên nghe thấy Đường Kí Minh nói: "Nói đi phải nói lại, dì ơi, vẫn phải chọn trường đại học phù hợp với mình chứ ạ." Y lại hỏi Hứa Vị Trần: "Em nộp vào trường nào?"
Hứa Vị Trần vừa ngẩng đầu lên đã chạm mắt với Đường Kí Minh.
Đường Kí Minh khẽ cười với hắn, có vẻ như đang dàn xếp mọi chuyện cho hắn, Hứa Vị Trần tiếp lời ngay, kể cho y nghe kế hoạch của mình và tên trường mà mình đã đăng ký, Đường Kí Minh hỏi hắn: "Không apply vào Đại học L sao? Em vào Đại học L chắc sẽ không thành vấn đề."
"Đúng đó." Sự chú ý của Lý Văn Tâm đã được chuyển hướng thành công, nhưng lại đến chủ đề Hứa Vị Trần càng đau đầu hơn, bà phàn nàn, "Nhà trường tổ chức đến Đại học L mà nó còn chẳng đi, coi bộ không muốn ở cạnh mẹ chút nào cả."
"Không phải mà." Hứa Vị Trần ngập ngừng, không biết nên giải thích thế nào.
Lý do thực sự khiến hắn không chọn Đại học L là vì Đường Kí Minh ở đấy.
Hứa Vị Trần muốn có ngôi trường đại học hoàn toàn mới, quan hệ xã hội hoàn toàn mới và cuộc sống hoàn toàn mới, nếu còn ở nơi có Đường Kí Minh thì mong muốn này sẽ rất khó thực hiện được. Sau này lỡ mà trông thấy Đường Kí Minh hẹn hò, chung đụng với bạn gái, chắc là hắn vẫn sẽ đau lòng rồi thất thố cho coi.
Ngoài ra, quan trọng hơn hết là Hứa Vị Trần hoài nghi Đường Kí Minh không muốn hắn đến đó nên mới muốn vạch rõ giới hạn, gạch Đại học L ra khỏi nguyện vọng.
Trường tốt không xa nhà có rất nhiều lựa chọn, đâu phải Hứa Vị Trần không apply vào trường xung quanh thành phố L, chỉ là mẹ đinh ninh Đường Kí Minh đã ở Đại học L rồi thì muốn hắn có người chăm nom, thành thử bà luôn hy vọng hắn cũng apply vào trường đó.
"Văn Tâm, con nhỏ lên đại học muốn rời xa nơi quen thuộc một chút là chuyện rất bình thường mà." Lâm Nhã Quân nhẹ nhàng khuyên nhủ.
"Kí Minh có muốn đi xa vậy đâu." Lý Văn Tâm hơi đau lòng phản bác, "Có lẽ do tôi làm mẹ chưa đủ tốt."
"Mẹ, mẹ đừng vậy mà." Hứa Vị Trần đau đầu cau mày, "Đại học C cũng rất gần mà. Về nhà chỉ mất một tiếng rưỡi thôi." Thấy vẻ mặt mẹ vẫn chưa khá hơn, hắn quyết định kéo Đường Kí Minh xuống nước: "Hơn nữa, mẹ thấy đó, Đường Kí Minh ở gần thế mà về được mấy lần đâu."
Đường Kí Minh không phản bác, Lâm Nhã Quân cười nói: "Cũng đúng vậy thật."
"Lỡ Đại học C không nhận con thì sao?" Lý Văn Tâm vẫn không cho qua.
Hứa Vị Trần cảm thấy tiếp tục tranh cãi cũng vô ích nên không đáp nữa. Lâm Nhã Quân thay đổi chủ đề đúng lúc, Lý Văn Tâm miễn cưỡng hùa theo vài câu.
Ăn tối xong, Hứa Vị Trần trở về phòng, hơi bực dọc viết đơn đăng ký, viết không xong, thế là bực mình đóng máy tính lại, ngã xuống giường ngẩn người nhìn trần nhà. Sau đó, có người gõ cửa phòng hắn.
Hứa Vị Trần vẫn không nhúc nhích, nói "Tự mở cửa đi". Đường Kí Minh mở cửa bước vào, trông thấy điệu bộ của hắn thì trong giọng nói mang theo ý cười: "Sao đấy?"
"Anh đừng xía vào." Hứa Vị Trần không nhìn y, muốn ra vẻ lạnh lùng nhưng nghe thấy Đường Kí Minh đến gần thì vẫn ngồi dậy.
Đường Kí Minh ngồi trên ghế của hắn, nhìn hắn: "Sao cậu không apply vào đại học L, muốn tâm sự không?"
"Tại sao phải apply..." Hứa Vị Trần không thể nói thật với y, bèn giả ngu, "Ở đâu mà chẳng như nhau."
"Đại học có thể không dễ dàng như cậu nghĩ đâu, gần nhà hơn thì dì cũng sẽ yên tâm." Mỗi lần Đường Kí Minh trưng ra vẻ mặt thuyết giáo, Hứa Vị Trần đều trông như một đứa trẻ vô tri.
Điều Hứa Vị Trần không muốn nhất chính là trò chuyện với Đường Kí Minh, không hề cảm kích châm biếm: "Mẹ tôi trả anh bao nhiêu tiền để làm thuyết khách cho mẹ tôi?"
Đường Kí Minh vẫn dịu dàng nhìn hắn, đột nhiên hỏi: "Cậu định comeout ở đại học à?"
Hứa Vị Trần giật mình, nổi đóa trừng y, lại cảnh giác nhìn lướt qua cửa phòng, nhỏ giọng mắng y: "Anh điên hay gì mà lại nói chuyện này ở nhà tôi?"
"Cậu đừng cáu, dì vẫn đang ở nhà tôi." Đường Kí Minh cũng hạ giọng vỗ về hắn, sau đó lại nói với hắn, "Do tôi thấy một số việc ở trường, phát hiện ra quan hệ đồng giới khá phức tạp, không đi sâu vào chi tiết đâu, tôi sợ cậu sẽ sợ. Nếu cậu vào đại học L, cho dù có chuyện gì xảy ra, chí ít tôi có thể chăm sóc cậu."
Đường Kí Minh nói rất chân thành, nhưng trong lời nói lại có nhiều ẩn ý và đe dọa, vốn dĩ gần đây tinh thần Hứa Vị Trần đã căng thẳng, giờ nghe y nói vậy thì ngán vào đại học ngay, vừa hoảng vừa tức lườm y một lúc rồi mới nói: "Nếu do mẹ tôi ép anh đến khuyên tôi, anh cũng đừng hù tôi vậy chứ." Sau đó khẽ giọng bổ sung: "Hơn nữa, tôi mà đến đại học L anh lại chê tôi phiền cho coi, nói gì đến chuyện chăm sóc tôi."
Đường Kí Minh nhìn vào mắt hắn, mấp máy môi, cúi người đến gần hắn hơn: "Dì nhờ tôi khuyên cậu, nhưng tôi cũng nghĩ như vậy thật."
Hứa Vị Trần và y nhìn nhau, hắn vẫn không thể nhìn rõ vì sao Đường Kí Minh lại khuyên mình vào cùng trường đại học với y, đã vậy Đường Kí Minh còn thật sự vô tư đến mức khiến Hứa Vị Trần cảm thấy xấu hổ vì tình cảm của mình.
Dừng một lát, Hứa Vị Trần không chịu được bèn nói ra suy nghĩ thật của mình với giọng điệu như đang đùa: "Cơ mà mai sau ngày nào anh cũng bận anh anh em em với bạn gái, đến tôi tên gì còn chẳng nhớ ấy chứ."
Đường Kí Minh có chút bất lực: "Hứa Vị Trần, tôi bận đến mức về nhà cũng không có thời gian, còn yêu đương thế nào được?"
"Bận thế thì cũng đâu có thời gian để chăm tôi." Hứa Vị Trần đã dẫn dắt đội tham gia Hội nghị Mô phỏng Liên Hợp Quốc của trường hai năm, giành được cúp hết lần này đến lần khác, tư duy nhạy bén, am hiểu vạch lá tìm sâu.
"Việc đó thì vẫn có thời gian..." Đường Kí Minh nói với hắn, "Cậu không làm phiền tôi. Dì nói từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng xa nhà quá một tháng, vậy nên nếu cậu học trường khác, mọi người đều sẽ không yên tâm."
Y nói "mọi người" tự nhiên đến thế, hệt như mặc dù trước đây y từng bị Hứa Vị Trần làm phiền, lại còn thích con gái, nhưng Hứa Vị Trần là người nhà mà y sẽ chăm sóc dưới trướng của mình.
Hứa Vị Trần nghi ngờ tai mình đã đỏ bừng rồi, một lát sau mới nói với Đường Kí Minh rằng mình sẽ cân nhắc: "Anh ra ngoài được rồi đó." Sau đó đuổi Đường Kí Minh đi.
Vài tháng sau, Hứa Vị Trần nhận được thư mời nhập học của đại học L, mẹ và dì Nhã Quân đều rất vui mừng, Đường Kí Minh cũng vội chạy từ trường về, họ cùng nhau đến nhà hàng ăn mừng.
Hôm sau trùng hợp là cuối tuần nên Đường Kí Minh dẫn Hứa Vị Trần đến trường tham quan.
Trên đường đến trường, Hứa Vị Trần hỏi Đường Kí Minh: "Lúc trước anh nói quan hệ đồng giới ở trường không đơn giản gì đấy, rốt cuộc là sao? Anh hù tôi phải không?"
Trong ánh nắng ban mai, hắn nhìn góc nghiêng của Đường Kí Minh khi lái xe cảm thấy rung động, nhưng cũng hiểu giữa họ không có khả năng, thản nhiên nhìn về tương lai của mình: "Tôi còn phải tìm bạn trai đó."
Đường Kí Minh liếc nhìn hắn rồi nói: "Quan hệ thể xác trong trường rất bừa bãi, có người nhiễm bệnh."
"Thật không đó?" Hứa Vị Trần trợn tròn mắt, bán tín bán nghi nói, "Anh nghe mấy lời đồn đãi, cố ý bôi nhọ đấy à?"
Khóe miệng Đường Kí Minh cong lên, như đang cười nhạo sự ngây thơ của hắn.
"Tinh thần toàn trường (school spirit) của trường các anh không ổn à..." Hứa Vị Trần lẩm bẩm, "Nào về phải từ chối trường này thôi."
Hắn vừa dứt lời đã thấy Đường Kí Minh mỉm cười đưa tay về phía mình, hình như định xoa đầu hắn nhưng chưa chạm vào đã rút lại.
Hứa Vị Trần ngây người, cảm thấy có lẽ Đường Kí Minh không muốn mình hiểu lầm. Bởi vì đối với người thích người cùng giới mà nói, đây là hành động khá thân mật nên Đường Kí Minh mới giữ khoảng cách, không làm vậy với Hứa Vị Trần. Thực tế thì việc có nhận thức về ranh giới như vậy mới là lịch sự, chỉ là Hứa Vị Trần khó tránh khỏi cảm thấy vừa chạnh lòng vừa rất bực mình. Vì vậy hắn ngậm miệng lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói chuyện với Đường Kí Minh.
Chẳng bao lâu đã đến trường.
Đường Kí Minh vẫn có nhiều bạn bè như thời trung học, bọn họ gặp Đường Kí Minh thì chào hỏi, y giới thiệu Hứa Vị Trần với bọn họ nhưng không giải thích mối quan hệ của họ. Hứa Vị Trần đoán Đường Kí Minh cảm thấy bảo là hàng xóm thì xa lạ quá, bảo là em trai lại thân thiết quá nên y mới lựa chọn không nhắc đến.
Tạp Bỉ Khâu: Chỉ có thể nói tiểu Đường tự cảm thấy mình khá là thỏa đáng đó chứ.