Ngày hôm sau, Hứa Vị Trần bị đánh thức bởi tiếng rung của điện thoại.
Hắn đã say lại còn phóng túng quá độ, gặp ác mộng suốt nửa đêm, úp mặt vào gối nằm sấp ngủ, cánh tay nặng đến mức không thể nào nhúc nhích nổi. Hắn tốn rất nhiều công sức mới với tới được điện thoại, áp vào tai bắt máy, nghe thấy lời chúc vui vẻ của mẹ: "Vị Trần, sinh nhật vui vẻ!"
Hứa Vị Trần lập tức choàng tỉnh, căng thẳng co người lại trong chăn, hắng giọng đáp: "Cảm ơn mẹ."
"... Giọng con bị làm sao, khàn quá vậy?" Ngữ điệu của mẹ chuyển từ cao xuống thấp, bắt đầu nghi ngờ.
"Tối qua uống rượu xã giao..." Hứa Vị Trần ráng ngồi dậy, mở mắt ra, giải thích nửa thật nửa giả, "Ngủ muộn quá."
Rèm cửa kéo kín mít, trong phòng tối đen như mực, có vẻ Đường Kí Minh bị hắn làm ồn nhưng vẫn chưa tỉnh hẳn, sáp lại gần hôn lên vai hắn.
Hứa Vị Trần cố đẩy một cái toan đẩy y ra, không ngờ lúc này điện thoại của Đường Kí Minh trên tủ đầu giường bên kia cũng reo lên.
Điện thoại của y có chuông cuộc gọi đến, âm lượng còn không nhỏ, trong lòng Hứa Vị Trần vang lên tiếng chuông báo động, bóp mạnh vai y, lay y dậy.
"Bên con có tiếng gì đó?" Ngay cả mẹ cũng nghe thấy, câu hỏi càng thêm hoài nghi, "Vị Trần, trong phòng con còn có người khác à?"
"Đâu có đâu có." Hứa Vị Trần một mực phủ nhận, "Con cài báo thức đó chứ, con tắt liền nè."
May mà lay vài cái Đường Kí Minh đã ngồi dậy, im lặng đứng dậy cầm điện thoại lên rồi bước ra khỏi phòng nghe máy, động tác nhanh gọn cứ như đã thức dậy từ lâu.
"Thật không?" Tiếng chuông đã ngưng, mà mẹ vẫn không tin lắm, "Báo thức 11 giờ 17 phút á?"
"Tối qua trước khi ngủ con cài bừa ấy mà..." Hứa Vị Trần xoa đầu nói, "Con còn hai hồ sơ vụ án chưa đọc."
Mẹ im lặng, ngoài mặt đã chấp nhận cái cớ của hắn, không làm hắn khó xử thêm nữa: "Vậy chiều mấy giờ con về nhà được vậy? Dì Nhã Quân của con bảo Kí Minh đến đón con đấy nhé. Buổi tối chúng ta sẽ cùng nhau tổ chức sinh nhật cho con."
"... Không cần đâu." Hứa Vị Trần vừa chột dạ lại đau đầu nên từ chối, "Đường Kí Minh bận lắm, làm gì rảnh đến đón con, con tự gọi xe về nhà được mà."
"Vốn dĩ Kí Minh cũng phải về mà, dự án mới của công ty nó đã phát hành vào tuần trước rồi, con có xem tin tức không hả?"
"Chắc vậy, không để ý." Hứa Vị Trần không muốn nhắc đến Đường Kí Minh, bèn làm nũng với mẹ, "Mẹ, sao mẹ chỉ quan tâm anh ấy dạ? Hôm qua con trai mẹ cũng kết thúc một vụ án lớn mò."
Mẹ cười cái tính trẻ con của hắn, nhờ vậy mà không nhắc đến Đường Kí Minh nữa.
Vừa cúp máy, Đường Kí Minh đã vào phòng, thuận tay mở đèn.
Mắt của Hứa Vị Trần không thể thích ứng được với ánh sáng mạnh, lập tức nhắm chặt lại, đưa tay lên che mắt, mấy giây sau mới bỏ tay ra, nghe Đường Kí Minh ở rất gần hắn nói: "Mẹ tôi bảo tôi chiều nay đưa em về."
Hứa Vị Trần mở mắt ra nhưng vẫn cảm thấy quá sáng, cau mày rồi nhắm lại, khi mở mắt ra lần nữa, Đường Kí Minh đã mặc áo phông vào, ngồi trước mặt hắn, dịu dàng nhìn hắn.
Hứa Vị Trần giữ vài bộ quần áo của Đường Kí Minh ở nhà, mặc dù không còn ý định quan hệ thể xác nữa nhưng hắn lại không nỡ vứt. Lần này lại bị Đường Kí Minh bươi đồ bỏ ra mặc.
"Gì đấy." Hứa Vị Trần không muốn đối diện với y, nhìn sang chỗ khác.
"Sinh nhật vui vẻ." Giọng Đường Kí Minh rất thấp trầm giống như đang ngậm cười.
Hứa Vị Trần liếc y, nhún vai: "Mẹ anh nhắc anh à?"
Đường Kí Minh khựng lại rồi mới nói "Tự tôi nhớ đó chứ". Y đưa tay về phía Hứa Vị Trần, giờ thì hắn mới thấy trong tay y có chiếc hộp nhỏ.
Chiếc hộp màu trắng cỡ lòng bàn tay được gói bằng ruy băng màu xanh trông rất đẹp mắt.
"Cho em nè." Đường Kí Minh thấy hắn không nhúc nhích, lại nói.
Hứa Vị Trần ngập ngừng nhận lấy, vội vàng nói "cảm ơn" rồi định ném sang một bên, Đường Kí Minh cản hắn lại: "Không mở ra xem à?"
Hứa Vị Trần đành phải nghe lời y, kéo bừa ra dải ruy băng ra, xé giấy gói, rồi lại mở chiếc hộp nhỏ bên trong ra, thứ Đường Kí Minh tặng là chìa khóa xe.
"Mua cho em một chiếc ô tô, cứ bắt taxi mãi cũng phiền." Đường Kí Minh chậm rãi nói, "Tôi có thể dạy em lái xe."
Trong lòng Hứa Vị Trần hơi hơi biết ơn, hắn biết Đường Kí Minh có ý tốt, mà ngặt nỗi hắn nghỉ ngơi chưa đủ, nghĩ đến sau hôm nay họ sẽ không thể làm ra những hành động thân mật được nữa, tâm trạng cũng xấu theo, miệng nhanh hơn tim bảo: "Được, tiện đường đón tôi về nhà phát phiền rồi chứ gì?"
Nhìn thấy vẻ mặt của Đường Kí Minh hơi cứng lại, Hứa Vị Trần phản tỉnh ngay trong giây lát, cúi đầu, lấy chìa khóa ra nhẹ nhàng tung hứng, nhoẻn cười với Đường Kí Minh: "Đùa anh thôi, tôi thích lắm, cảm ơn siêu xe của sếp Đường nhá. Tôi nhất định sẽ tranh thủ tìm huấn luyện viên dạy mình lái."
Dứt lời hắn liền xoay người, chồm qua mở ngăn kéo bàn đầu giường nhét chìa khóa vào mà không thèm nhìn vẻ mặt của Đường Kí Minh.
Cái nết hắn vốn đã vậy, không sửa được, hơn nữa Đường Kí Minh đâu có thích hắn, có khi quà tặng cũng là mua bừa thôi, Hứa Vị Trần có dùng đến chìa khóa xe hay không thì kết quả cũng chẳng khác gì mấy.
Đường Kí Minh đương nhiên vẫn kiềm chế xuất sắc như thường, không nổi giận với hắn, hỏi hắn: "Bữa sáng muốn ăn gì?"
"Không đói, không ăn đâu." Hứa Vị Trần không muốn nói chuyện với y nữa, đứng dậy xuống giường, vào phòng tắm tắm rửa. Cặp chân run rẩy khi bước đi buộc hắn phải nhớ lại sự phóng đãng tối qua.
Tuy Đường Kí Minh thích dày vò người ta nhưng kỹ thuật rất tốt, sau này không thể làm nữa, thành thật mà nói thì hắn hơi tiêng tiếc thật. Không biết tương lai y sẽ hẹn hò với ai đây.
Nghĩ đến đây Hứa Vị chợt thấy khó chịu và ghen tị, thế là lập tức bật vòi sen rửa người.
Sau khi tắm xong, hắn ngửi thấy mùi thơm từ phòng ăn.
Hứa Vị Trần đi ra ngoài, phát hiện hình như Đường Kí Minh còn kêu trợ lý đem nguyên liệu nấu ăn đến. Rau củ thịt thà các loại được bày ra trên bàn bếp. Đường Kí Minh thừa hưởng kỹ năng nấu ăn từ mẹ mình - bà Lâm Nhã Quân, y nấu ăn rất giỏi và cũng thích nấu ăn.
Hứa Vị Trần ngửi thấy mùi lập tức đói bụng, ngồi vào ghế quầy bar cạnh bàn bếp, mặt dày chờ được ăn. Nếu bản thân Hứa Vị Trần mà gặp phải người khác lật lọng như vậy, hắn nhất định sẽ khịa "Cậu không đói cơ mà", nhưng Đường Kí Minh thì chỉ rưới nước sốt spaghetti lên mì, đem mâm bưng đĩa đến cho hắn rồi đặt dao nĩa lên đó.
Hứa Vị Trần ăn vài miếng trước, sau khi đỡ thèm lại bắt đầu mạnh miệng: "Thật ra còn không lâu nữa là đến bữa tối rồi, đâu cần cứ một hai phải nấu ăn thế."
Đường Kí Minh nhìn hắn thì hắn lại không nói nữa, ngoan ngoãn ăn tiếp.
Hứa Vị Trần cảm thấy mình cứ không biết tự trọng thế nào ấy, luôn trêu chọc Đường Kí Minh giống như học sinh tiểu học thích trêu chọc người mình thích, hy vọng Đường Kí Minh có thể bị hắn thu hút, để hắn vào mắt.
Nhưng người như Đường Kí Minh thì có thứ gì mới lạ mà y chưa từng thấy, cho nên sẽ không thể nào vì hắn nóng tính, nói năng sắc như dao mà cảm thấy hắn đặc biệt được. Nghĩ đến đây, Hứa Vị Trần càng buồn bực, càng muốn liều mạng khích Đường Kí Minh, muốn làm y nổi nóng, làm y nảy sinh cảm xúc vì mình. Nhưng nếu không có bất cứ thứ nào trong số đó thì nhìn hắn nhiều thêm một lần như như bây giờ cũng được.
"Ngon không?"
Hứa Vị Trần nghe Đường Kí Minh vẫn hỏi mình với thái độ rất tốt, rầu rĩ "ừ" một tiếng.
Hắn ăn được nửa dĩa đã no, vừa đặt nĩa xuống Đường Kí Minh đã lấy đồ ăn thừa của hắn qua ăn.
Đường Kí Minh cúi đầu ăn mì, Hứa Vị Trần vờ xem điện thoại, lặng lẽ ngắm y rất nhiều lần. Nước da của Đường Kí Minh rất khỏe mạnh, có lẽ do y có huấn luyện viên và chuyên gia dinh dưỡng nên cơ bắp săn chắc hơn so với hồi còn học đại học. Đôi mắt rũ xuống, lông mi dày, bàn tay phải cầm nĩa rộng, ngón tay rất dài, có thể bế Hứa Vị Trần bằng một tay.
Khi Hứa Vị Trần lén nhìn ngón tay y, đột nhiên nghe thấy Đường Kí Minh nói: "Tối qua tôi lái xe của em đến, chiều có muốn học lái xe một lát rồi về nhà không?"
Hứa Vị Trần ngước mặt lên mới hay y đã ăn xong, suy nghĩ rồi từ chối: "Thôi, anh lái đi."
2 giờ chiều, họ lên đường về nhà.
Đường Kí Minh tặng Hứa Vị Trần một chiếc ô tô màu xanh sẫm, đậu ở dưới lầu chung cư, đẹp đẽ và xa hoa đến mức thu hút sự chú ý của người qua đường, khiến Hứa Vị Trần cảm thấy lái đến văn phòng sẽ phô trương quá mức. Cũng may hắn không định lái nên thuận miệng khen vài câu, sau đó đeo bịt mắt, hạ ghế xuống ngủ.
Khi tỉnh dậy thì xe đã dừng lại, Hứa Vị Trần nghe thấy Đường Kí Minh khẽ gọi tên mình, không lâu sau, ngón tay ấm áp nhẹ nhàng chạm vào má hắn, như đang do dự có nên tháo bịt mắt của hắn ra không.
"Hứa Vị Trần." Giọng của Đường Kí Minh càng ngày càng gần, "Đến nhà rồi."
Hứa Vị Trần giơ tay kéo bịt mắt ra, chạm mắt với y, vì khoảng cách quá gần nên cả hai đều sững sờ. Hứa Vị Trần quay mặt đi trước, tháo dây an toàn rồi mở cửa xe.
Bữa tối do hai mẹ của Đường Kí Minh và Hứa Vị Trần nấu, năm món một canh kiểu Trung Quốc, còn có vài món tráng miệng được bày trên chiếc bàn tròn bằng gỗ hồ đào ở nhà Hứa Vị Trần. Quý bà Lâm Nhã Quân, mẹ của Đường Kí Minh, khui một chai rượu vang trắng, rót cho mỗi người nửa ly.
Chiếc đèn chùm màu vàng trên bàn ăn nhẹ nhàng chiếu sáng khăn trải bàn kẻ sọc đỏ và bát đĩa màu trắng, quý bà Lý Văn Tâm, mẹ của Hứa Vị Trần, nâng ly chúc mừng, hy vọng Hứa Vị Trần vui vẻ hạnh phúc.
Ban đầu, hai mẹ chỉ nói về sức khỏe và công việc, nhưng sau ba tuần rượu lại càng nói càng xa, Lâm Nhã Quân tóm lấy Đường Kí Minh trước, hỏi y khi nào tìm bạn gái.
"Công việc bận quá, tính sau đi mẹ." Đường Kí Minh khéo léo từ chối, Lâm Nhã Quân đột nhiên nhìn về phía Hứa Vị Trần: "Vị Trần, vậy còn con? Cân nhắc đến việc ổn định chưa con? Hôn nhân đồng giới đã hợp pháp nhiều năm rồi mà."
Hứa Vị Trần giật mình mở miệng, nhìn thấy sắc mặt mẹ mình thay đổi, cảm giác được Đường Kí Minh cũng nhìn về phía mình, giống như đều đang đợi câu trả lời của mình, bèn úp úp mở mở đáp: "Con cũng muốn ổn định chứ, cơ mà đâu có dễ tìm thế ạ. Giờ lắm người chỉ muốn chơi đùa thôi, con không muốn vớ phải mấy người đó đâu, thà rằng độc thân trước còn hơn."
Sắc mặt mẹ thả lỏng, Lâm Nhã Quân cũng gật đầu khen ngợi: "Vị Trần, suy nghĩ của con rất chín chắn."
Hứa Vị Trần cười cười, cúi đầu định ăn một miếng thì lại nghe Lâm Nhã Quân nói: "Thật ra dì có đứa cháu họ cũng thích con trai, nó là nhà thiết kế, tuổi cũng sêm sêm con, tính cách cũng tốt, con có muốn làm quen thử không?"
Hứa Vị Trần mở miệng định từ chối, nhưng suy nghĩ một lúc lại nhoẻn miệng cười: "Có ảnh không dì, đẹp trai không ạ?"
"Hứa Vị Trần!" Mẹ hắn tức giận gọi tên hắn.
"Rất đẹp nha." Lâm Nhã Quân quay đầu nói với Đường Kí Minh, "Là Phùng Võ Ưng đó, em Ưng Ưng, con còn nhớ không? Hồi còn nhỏ tụi con hay chơi với nhau, nó cũng đến thành phố L làm việc."
"Không nhớ rõ..." Đường Kí Minh trả lời trước rồi lại hỏi, "Khi nào ăn bánh kem ạ? Hứa Vị Trần thích ăn bánh kem, nếu ăn mấy món khác no rồi, em ấy không ăn bánh kem nổi sẽ lại giận cho coi."
Thật ra Hứa Vị Trần không thích ăn bánh kem, nhưng Đường Kí Minh không làm rõ cũng là chuyện bình thường, hắn đã làm Đường Kí Minh cụt hứng suốt một ngày, lúc này phải nhịn thôi.
Đường Kí Minh bưng bánh kem lên, sau khi hai mẹ hát mừng sinh nhật và thổi nến, Hứa Vị Trần ước nguyện xong xuôi, sau đó cắt bánh thành từng miếng.
Hứa Vị Trần không thích kem, cảm thấy bánh kem quá ngọt, ăn được vài miếng đã thật sự không ăn vào nữa, đặt thìa xuống nói no rồi, nhấp vài ngụm rượu, hắn đi đến bên cạnh Lâm Nhã Quân, hỏi nhỏ: "Dì Nhã Quân ơi, rốt cuộc có ảnh của em Ưng Ưng không ạ?"
Lâm Nhã Quân che miệng cười hắn, hứa sẽ xin ảnh cho hắn, đồng thời muốn chụp Hứa Vị Trần, nói là gửi cho Phùng Võ Ưng xem.
Hứa Vị Trần đồng ý cái rụp, ngồi xuống, tự nhiên nhìn vào ống kính điện thoại của Lâm Nhã Quân, ngoan ngoãn cho bà chụp.
Từ nhỏ hắn đã biết mình đẹp, hắn vừa cộc tính lại còn hay đố kị, khi còn nhỏ hở ra là đánh nhau với mấy thằng bạn học ăn nói lỗ mãng, đã vậy còn rất thích khóc, may mà được cái mặt xinh nên mới có thể sống bình an đến giờ.
Cho dù rất nhiều người không thích tính cách của hắn thì cũng sẽ khoan dung hơn vì gương mặt của hắn.
Lâm Nhã Quân chụp vài bức ảnh của Hứa Vị Trần, nói tấm nào cũng đẹp nên gửi hết. Đường Kí Minh đột nhiên nói: "Gửi cho nó nhiều như vậy, cứ như Hứa Vị Trần đang vội tìm bạn trai ấy."
"Cũng đúng ha." Lâm Nhã Quân cất điện thoại, "Vậy mẹ chỉ cho nó một tấm thôi." Rồi lại nhìn về phía Hứa Vị Trần: "Vị Trần, dì cũng gửi cho con luôn, dì chụp đẹp lắm đó."
Ở trước mặt người lớn thì Hứa Vị Trần rất ngoan, liên tục gật đầu, mới vừa lấy điện thoại ra đã nghe Đường Kí Minh nói: "Gửi cho con nữa."
Ba người trên bàn đều quay đầu nhìn y, Lâm Nhã Quân khó hiểu: "Con lấy làm gì?"
"Biết đâu con cũng có thể giới thiệu cho em ấy thì sao." Đường Kí Minh mỉm cười, nhìn về phía Hứa Vị Trần, phớt lờ ánh hình viên đạn của hắn, hỏi, "Có đúng không?"
Hứa Vị Trần rất muốn nói "cút", nhưng hai mẹ vẫn còn ở đây nên hắn đành nghiến răng, lịch sự nói với Đường Kí Minh: "Thế thì tôi cảm ơn trước vậy."
Hắn đã say lại còn phóng túng quá độ, gặp ác mộng suốt nửa đêm, úp mặt vào gối nằm sấp ngủ, cánh tay nặng đến mức không thể nào nhúc nhích nổi. Hắn tốn rất nhiều công sức mới với tới được điện thoại, áp vào tai bắt máy, nghe thấy lời chúc vui vẻ của mẹ: "Vị Trần, sinh nhật vui vẻ!"
Hứa Vị Trần lập tức choàng tỉnh, căng thẳng co người lại trong chăn, hắng giọng đáp: "Cảm ơn mẹ."
"... Giọng con bị làm sao, khàn quá vậy?" Ngữ điệu của mẹ chuyển từ cao xuống thấp, bắt đầu nghi ngờ.
"Tối qua uống rượu xã giao..." Hứa Vị Trần ráng ngồi dậy, mở mắt ra, giải thích nửa thật nửa giả, "Ngủ muộn quá."
Rèm cửa kéo kín mít, trong phòng tối đen như mực, có vẻ Đường Kí Minh bị hắn làm ồn nhưng vẫn chưa tỉnh hẳn, sáp lại gần hôn lên vai hắn.
Hứa Vị Trần cố đẩy một cái toan đẩy y ra, không ngờ lúc này điện thoại của Đường Kí Minh trên tủ đầu giường bên kia cũng reo lên.
Điện thoại của y có chuông cuộc gọi đến, âm lượng còn không nhỏ, trong lòng Hứa Vị Trần vang lên tiếng chuông báo động, bóp mạnh vai y, lay y dậy.
"Bên con có tiếng gì đó?" Ngay cả mẹ cũng nghe thấy, câu hỏi càng thêm hoài nghi, "Vị Trần, trong phòng con còn có người khác à?"
"Đâu có đâu có." Hứa Vị Trần một mực phủ nhận, "Con cài báo thức đó chứ, con tắt liền nè."
May mà lay vài cái Đường Kí Minh đã ngồi dậy, im lặng đứng dậy cầm điện thoại lên rồi bước ra khỏi phòng nghe máy, động tác nhanh gọn cứ như đã thức dậy từ lâu.
"Thật không?" Tiếng chuông đã ngưng, mà mẹ vẫn không tin lắm, "Báo thức 11 giờ 17 phút á?"
"Tối qua trước khi ngủ con cài bừa ấy mà..." Hứa Vị Trần xoa đầu nói, "Con còn hai hồ sơ vụ án chưa đọc."
Mẹ im lặng, ngoài mặt đã chấp nhận cái cớ của hắn, không làm hắn khó xử thêm nữa: "Vậy chiều mấy giờ con về nhà được vậy? Dì Nhã Quân của con bảo Kí Minh đến đón con đấy nhé. Buổi tối chúng ta sẽ cùng nhau tổ chức sinh nhật cho con."
"... Không cần đâu." Hứa Vị Trần vừa chột dạ lại đau đầu nên từ chối, "Đường Kí Minh bận lắm, làm gì rảnh đến đón con, con tự gọi xe về nhà được mà."
"Vốn dĩ Kí Minh cũng phải về mà, dự án mới của công ty nó đã phát hành vào tuần trước rồi, con có xem tin tức không hả?"
"Chắc vậy, không để ý." Hứa Vị Trần không muốn nhắc đến Đường Kí Minh, bèn làm nũng với mẹ, "Mẹ, sao mẹ chỉ quan tâm anh ấy dạ? Hôm qua con trai mẹ cũng kết thúc một vụ án lớn mò."
Mẹ cười cái tính trẻ con của hắn, nhờ vậy mà không nhắc đến Đường Kí Minh nữa.
Vừa cúp máy, Đường Kí Minh đã vào phòng, thuận tay mở đèn.
Mắt của Hứa Vị Trần không thể thích ứng được với ánh sáng mạnh, lập tức nhắm chặt lại, đưa tay lên che mắt, mấy giây sau mới bỏ tay ra, nghe Đường Kí Minh ở rất gần hắn nói: "Mẹ tôi bảo tôi chiều nay đưa em về."
Hứa Vị Trần mở mắt ra nhưng vẫn cảm thấy quá sáng, cau mày rồi nhắm lại, khi mở mắt ra lần nữa, Đường Kí Minh đã mặc áo phông vào, ngồi trước mặt hắn, dịu dàng nhìn hắn.
Hứa Vị Trần giữ vài bộ quần áo của Đường Kí Minh ở nhà, mặc dù không còn ý định quan hệ thể xác nữa nhưng hắn lại không nỡ vứt. Lần này lại bị Đường Kí Minh bươi đồ bỏ ra mặc.
"Gì đấy." Hứa Vị Trần không muốn đối diện với y, nhìn sang chỗ khác.
"Sinh nhật vui vẻ." Giọng Đường Kí Minh rất thấp trầm giống như đang ngậm cười.
Hứa Vị Trần liếc y, nhún vai: "Mẹ anh nhắc anh à?"
Đường Kí Minh khựng lại rồi mới nói "Tự tôi nhớ đó chứ". Y đưa tay về phía Hứa Vị Trần, giờ thì hắn mới thấy trong tay y có chiếc hộp nhỏ.
Chiếc hộp màu trắng cỡ lòng bàn tay được gói bằng ruy băng màu xanh trông rất đẹp mắt.
"Cho em nè." Đường Kí Minh thấy hắn không nhúc nhích, lại nói.
Hứa Vị Trần ngập ngừng nhận lấy, vội vàng nói "cảm ơn" rồi định ném sang một bên, Đường Kí Minh cản hắn lại: "Không mở ra xem à?"
Hứa Vị Trần đành phải nghe lời y, kéo bừa ra dải ruy băng ra, xé giấy gói, rồi lại mở chiếc hộp nhỏ bên trong ra, thứ Đường Kí Minh tặng là chìa khóa xe.
"Mua cho em một chiếc ô tô, cứ bắt taxi mãi cũng phiền." Đường Kí Minh chậm rãi nói, "Tôi có thể dạy em lái xe."
Trong lòng Hứa Vị Trần hơi hơi biết ơn, hắn biết Đường Kí Minh có ý tốt, mà ngặt nỗi hắn nghỉ ngơi chưa đủ, nghĩ đến sau hôm nay họ sẽ không thể làm ra những hành động thân mật được nữa, tâm trạng cũng xấu theo, miệng nhanh hơn tim bảo: "Được, tiện đường đón tôi về nhà phát phiền rồi chứ gì?"
Nhìn thấy vẻ mặt của Đường Kí Minh hơi cứng lại, Hứa Vị Trần phản tỉnh ngay trong giây lát, cúi đầu, lấy chìa khóa ra nhẹ nhàng tung hứng, nhoẻn cười với Đường Kí Minh: "Đùa anh thôi, tôi thích lắm, cảm ơn siêu xe của sếp Đường nhá. Tôi nhất định sẽ tranh thủ tìm huấn luyện viên dạy mình lái."
Dứt lời hắn liền xoay người, chồm qua mở ngăn kéo bàn đầu giường nhét chìa khóa vào mà không thèm nhìn vẻ mặt của Đường Kí Minh.
Cái nết hắn vốn đã vậy, không sửa được, hơn nữa Đường Kí Minh đâu có thích hắn, có khi quà tặng cũng là mua bừa thôi, Hứa Vị Trần có dùng đến chìa khóa xe hay không thì kết quả cũng chẳng khác gì mấy.
Đường Kí Minh đương nhiên vẫn kiềm chế xuất sắc như thường, không nổi giận với hắn, hỏi hắn: "Bữa sáng muốn ăn gì?"
"Không đói, không ăn đâu." Hứa Vị Trần không muốn nói chuyện với y nữa, đứng dậy xuống giường, vào phòng tắm tắm rửa. Cặp chân run rẩy khi bước đi buộc hắn phải nhớ lại sự phóng đãng tối qua.
Tuy Đường Kí Minh thích dày vò người ta nhưng kỹ thuật rất tốt, sau này không thể làm nữa, thành thật mà nói thì hắn hơi tiêng tiếc thật. Không biết tương lai y sẽ hẹn hò với ai đây.
Nghĩ đến đây Hứa Vị chợt thấy khó chịu và ghen tị, thế là lập tức bật vòi sen rửa người.
Sau khi tắm xong, hắn ngửi thấy mùi thơm từ phòng ăn.
Hứa Vị Trần đi ra ngoài, phát hiện hình như Đường Kí Minh còn kêu trợ lý đem nguyên liệu nấu ăn đến. Rau củ thịt thà các loại được bày ra trên bàn bếp. Đường Kí Minh thừa hưởng kỹ năng nấu ăn từ mẹ mình - bà Lâm Nhã Quân, y nấu ăn rất giỏi và cũng thích nấu ăn.
Hứa Vị Trần ngửi thấy mùi lập tức đói bụng, ngồi vào ghế quầy bar cạnh bàn bếp, mặt dày chờ được ăn. Nếu bản thân Hứa Vị Trần mà gặp phải người khác lật lọng như vậy, hắn nhất định sẽ khịa "Cậu không đói cơ mà", nhưng Đường Kí Minh thì chỉ rưới nước sốt spaghetti lên mì, đem mâm bưng đĩa đến cho hắn rồi đặt dao nĩa lên đó.
Hứa Vị Trần ăn vài miếng trước, sau khi đỡ thèm lại bắt đầu mạnh miệng: "Thật ra còn không lâu nữa là đến bữa tối rồi, đâu cần cứ một hai phải nấu ăn thế."
Đường Kí Minh nhìn hắn thì hắn lại không nói nữa, ngoan ngoãn ăn tiếp.
Hứa Vị Trần cảm thấy mình cứ không biết tự trọng thế nào ấy, luôn trêu chọc Đường Kí Minh giống như học sinh tiểu học thích trêu chọc người mình thích, hy vọng Đường Kí Minh có thể bị hắn thu hút, để hắn vào mắt.
Nhưng người như Đường Kí Minh thì có thứ gì mới lạ mà y chưa từng thấy, cho nên sẽ không thể nào vì hắn nóng tính, nói năng sắc như dao mà cảm thấy hắn đặc biệt được. Nghĩ đến đây, Hứa Vị Trần càng buồn bực, càng muốn liều mạng khích Đường Kí Minh, muốn làm y nổi nóng, làm y nảy sinh cảm xúc vì mình. Nhưng nếu không có bất cứ thứ nào trong số đó thì nhìn hắn nhiều thêm một lần như như bây giờ cũng được.
"Ngon không?"
Hứa Vị Trần nghe Đường Kí Minh vẫn hỏi mình với thái độ rất tốt, rầu rĩ "ừ" một tiếng.
Hắn ăn được nửa dĩa đã no, vừa đặt nĩa xuống Đường Kí Minh đã lấy đồ ăn thừa của hắn qua ăn.
Đường Kí Minh cúi đầu ăn mì, Hứa Vị Trần vờ xem điện thoại, lặng lẽ ngắm y rất nhiều lần. Nước da của Đường Kí Minh rất khỏe mạnh, có lẽ do y có huấn luyện viên và chuyên gia dinh dưỡng nên cơ bắp săn chắc hơn so với hồi còn học đại học. Đôi mắt rũ xuống, lông mi dày, bàn tay phải cầm nĩa rộng, ngón tay rất dài, có thể bế Hứa Vị Trần bằng một tay.
Khi Hứa Vị Trần lén nhìn ngón tay y, đột nhiên nghe thấy Đường Kí Minh nói: "Tối qua tôi lái xe của em đến, chiều có muốn học lái xe một lát rồi về nhà không?"
Hứa Vị Trần ngước mặt lên mới hay y đã ăn xong, suy nghĩ rồi từ chối: "Thôi, anh lái đi."
2 giờ chiều, họ lên đường về nhà.
Đường Kí Minh tặng Hứa Vị Trần một chiếc ô tô màu xanh sẫm, đậu ở dưới lầu chung cư, đẹp đẽ và xa hoa đến mức thu hút sự chú ý của người qua đường, khiến Hứa Vị Trần cảm thấy lái đến văn phòng sẽ phô trương quá mức. Cũng may hắn không định lái nên thuận miệng khen vài câu, sau đó đeo bịt mắt, hạ ghế xuống ngủ.
Khi tỉnh dậy thì xe đã dừng lại, Hứa Vị Trần nghe thấy Đường Kí Minh khẽ gọi tên mình, không lâu sau, ngón tay ấm áp nhẹ nhàng chạm vào má hắn, như đang do dự có nên tháo bịt mắt của hắn ra không.
"Hứa Vị Trần." Giọng của Đường Kí Minh càng ngày càng gần, "Đến nhà rồi."
Hứa Vị Trần giơ tay kéo bịt mắt ra, chạm mắt với y, vì khoảng cách quá gần nên cả hai đều sững sờ. Hứa Vị Trần quay mặt đi trước, tháo dây an toàn rồi mở cửa xe.
Bữa tối do hai mẹ của Đường Kí Minh và Hứa Vị Trần nấu, năm món một canh kiểu Trung Quốc, còn có vài món tráng miệng được bày trên chiếc bàn tròn bằng gỗ hồ đào ở nhà Hứa Vị Trần. Quý bà Lâm Nhã Quân, mẹ của Đường Kí Minh, khui một chai rượu vang trắng, rót cho mỗi người nửa ly.
Chiếc đèn chùm màu vàng trên bàn ăn nhẹ nhàng chiếu sáng khăn trải bàn kẻ sọc đỏ và bát đĩa màu trắng, quý bà Lý Văn Tâm, mẹ của Hứa Vị Trần, nâng ly chúc mừng, hy vọng Hứa Vị Trần vui vẻ hạnh phúc.
Ban đầu, hai mẹ chỉ nói về sức khỏe và công việc, nhưng sau ba tuần rượu lại càng nói càng xa, Lâm Nhã Quân tóm lấy Đường Kí Minh trước, hỏi y khi nào tìm bạn gái.
"Công việc bận quá, tính sau đi mẹ." Đường Kí Minh khéo léo từ chối, Lâm Nhã Quân đột nhiên nhìn về phía Hứa Vị Trần: "Vị Trần, vậy còn con? Cân nhắc đến việc ổn định chưa con? Hôn nhân đồng giới đã hợp pháp nhiều năm rồi mà."
Hứa Vị Trần giật mình mở miệng, nhìn thấy sắc mặt mẹ mình thay đổi, cảm giác được Đường Kí Minh cũng nhìn về phía mình, giống như đều đang đợi câu trả lời của mình, bèn úp úp mở mở đáp: "Con cũng muốn ổn định chứ, cơ mà đâu có dễ tìm thế ạ. Giờ lắm người chỉ muốn chơi đùa thôi, con không muốn vớ phải mấy người đó đâu, thà rằng độc thân trước còn hơn."
Sắc mặt mẹ thả lỏng, Lâm Nhã Quân cũng gật đầu khen ngợi: "Vị Trần, suy nghĩ của con rất chín chắn."
Hứa Vị Trần cười cười, cúi đầu định ăn một miếng thì lại nghe Lâm Nhã Quân nói: "Thật ra dì có đứa cháu họ cũng thích con trai, nó là nhà thiết kế, tuổi cũng sêm sêm con, tính cách cũng tốt, con có muốn làm quen thử không?"
Hứa Vị Trần mở miệng định từ chối, nhưng suy nghĩ một lúc lại nhoẻn miệng cười: "Có ảnh không dì, đẹp trai không ạ?"
"Hứa Vị Trần!" Mẹ hắn tức giận gọi tên hắn.
"Rất đẹp nha." Lâm Nhã Quân quay đầu nói với Đường Kí Minh, "Là Phùng Võ Ưng đó, em Ưng Ưng, con còn nhớ không? Hồi còn nhỏ tụi con hay chơi với nhau, nó cũng đến thành phố L làm việc."
"Không nhớ rõ..." Đường Kí Minh trả lời trước rồi lại hỏi, "Khi nào ăn bánh kem ạ? Hứa Vị Trần thích ăn bánh kem, nếu ăn mấy món khác no rồi, em ấy không ăn bánh kem nổi sẽ lại giận cho coi."
Thật ra Hứa Vị Trần không thích ăn bánh kem, nhưng Đường Kí Minh không làm rõ cũng là chuyện bình thường, hắn đã làm Đường Kí Minh cụt hứng suốt một ngày, lúc này phải nhịn thôi.
Đường Kí Minh bưng bánh kem lên, sau khi hai mẹ hát mừng sinh nhật và thổi nến, Hứa Vị Trần ước nguyện xong xuôi, sau đó cắt bánh thành từng miếng.
Hứa Vị Trần không thích kem, cảm thấy bánh kem quá ngọt, ăn được vài miếng đã thật sự không ăn vào nữa, đặt thìa xuống nói no rồi, nhấp vài ngụm rượu, hắn đi đến bên cạnh Lâm Nhã Quân, hỏi nhỏ: "Dì Nhã Quân ơi, rốt cuộc có ảnh của em Ưng Ưng không ạ?"
Lâm Nhã Quân che miệng cười hắn, hứa sẽ xin ảnh cho hắn, đồng thời muốn chụp Hứa Vị Trần, nói là gửi cho Phùng Võ Ưng xem.
Hứa Vị Trần đồng ý cái rụp, ngồi xuống, tự nhiên nhìn vào ống kính điện thoại của Lâm Nhã Quân, ngoan ngoãn cho bà chụp.
Từ nhỏ hắn đã biết mình đẹp, hắn vừa cộc tính lại còn hay đố kị, khi còn nhỏ hở ra là đánh nhau với mấy thằng bạn học ăn nói lỗ mãng, đã vậy còn rất thích khóc, may mà được cái mặt xinh nên mới có thể sống bình an đến giờ.
Cho dù rất nhiều người không thích tính cách của hắn thì cũng sẽ khoan dung hơn vì gương mặt của hắn.
Lâm Nhã Quân chụp vài bức ảnh của Hứa Vị Trần, nói tấm nào cũng đẹp nên gửi hết. Đường Kí Minh đột nhiên nói: "Gửi cho nó nhiều như vậy, cứ như Hứa Vị Trần đang vội tìm bạn trai ấy."
"Cũng đúng ha." Lâm Nhã Quân cất điện thoại, "Vậy mẹ chỉ cho nó một tấm thôi." Rồi lại nhìn về phía Hứa Vị Trần: "Vị Trần, dì cũng gửi cho con luôn, dì chụp đẹp lắm đó."
Ở trước mặt người lớn thì Hứa Vị Trần rất ngoan, liên tục gật đầu, mới vừa lấy điện thoại ra đã nghe Đường Kí Minh nói: "Gửi cho con nữa."
Ba người trên bàn đều quay đầu nhìn y, Lâm Nhã Quân khó hiểu: "Con lấy làm gì?"
"Biết đâu con cũng có thể giới thiệu cho em ấy thì sao." Đường Kí Minh mỉm cười, nhìn về phía Hứa Vị Trần, phớt lờ ánh hình viên đạn của hắn, hỏi, "Có đúng không?"
Hứa Vị Trần rất muốn nói "cút", nhưng hai mẹ vẫn còn ở đây nên hắn đành nghiến răng, lịch sự nói với Đường Kí Minh: "Thế thì tôi cảm ơn trước vậy."